Tiên Nghịch
Chương 993: Thiên Hồn đạo
Thần sắc của Vương Lâm thủy chung vẫn lạnh như băng, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mười trượng, tiến đến bên ngoài bọt khí chứa hai nữ tử này. Hắn lạnh lùng nhìn nàng và Thôn cô mỹ phụ đang hôn mê kia!
Ánh mắt của phấn y nữ tử lộ ra vẻ hoảng sợ, dấu vết bông tuyết ở trên mi tâm không ngừng lóe lên. Nội tâm nàng lúc này đã cực kỳ căng thẳng, trong sự yên lặng quỷ dị trong dung nham này, hết thảy hành vi của đối phương, nàng đều không có thực lực mà ngăn cản. Diu nhất để nàng dựa vào chính là dấu ấn bông tuyết trên mi tâm kia. Đây là pháp bảo phòng thân mà Đại sư tỷ đã cấp cho nàng để phòng thân.
- Ngươi là Côn Hư Thanh nữ!?
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phấn y nữ tử, bình tĩnh truyền ra thần niệm. Thần niệm này dung hợp vào dung nham, hóa thành sóng gợn quanh quẩn, không ngờ khiến cho bọt khí ngoài thân thể nàng dao động kịch liệt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Sắc mặt của phấn y nữ tử lập tức tái nhợt, cắn môi lắc lắc đầu nói:
- Ta không phải là Côn Hư Thánh nữ, đó là Đại sư tỷ của ta.
- Ngươi và nàng có quan hệ như thế nào?
Vương Lâm chỉ về phía Thôn cô mỹ phụ hỏi.
- Nàng là trưởng bối của Côn Hư chi cảnh.
Phấn y nữ tử không dám không trả lời. Lúc này Vương Lâm chỉ cần đùa giỡn, đâm phá bọt khí này thì dù nàng có pháp bảo hộ thân, có thể kháng cự lại dung nham nơi này. Nhưng Thôn cô mỹ phụ lập tức sẽ bị dung nham vây ngập, khiến cho trong hỏa độc trong thân thể lại càng thêm nghiêm trọng, thậm chí có thể vì thế mà hình thần câu diệt!
- Hư Không Tử có đắc tội ngươi nhưng chúng ta không có! Ngươi… Không đợi phấn y nữ tử nói xong, đồng tử trong hai mắt nàng lập tức co rút lại, vội vàng lui về sau vài bước, bông tuyết trên mi tâm lập tức biến ảo, lóe ra trước người nàng.
Chỉ thấy khi nàng đang nói chuyện, Vương Lâm đã tiến một bước xuyên thấu bọt khí, đứng đối diện với phấn y nữ tử.
- Thu hồi pháp bảo của ngươi lại.
Tiến vào trong bọt khí, Vương Lâm ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng trên người Thôn cô mỹ phụ đã hôn mê, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị. Về phần phấn y nữ tử, Vương Lâm căn bản là không coi vào mắt, dù nàng có pháp bảo bông tuyết kia nhưng Vương Lâm vẫn không coi vào đâu.
- Ngươi muốn làm gì?!
Trái tim nữ tử đột nhiên đập nhanh lên, nhìn thấy tay phải Vương Lâm đặt lên mi tâm Thôn co mỹ phụ thì lập tức thốt lên.
Những ngay khi nàng định ra tay, Vương Lâm vẫn chưa quay lại mà tay trái tùy ý chỉ ra phía sau.
- Ồn ào!
Định Thân thuật bỗng nhiên được hắn thi triển ra. Thân mình của phấn y nữ tử đột nhiên ngẩn ra. Thân thể nàng tuy bị định trụ nhưng bông tuyết trước người nàng cũng hóa thành vô số, vờn quanh bốn phía thân mình, phòng thủ nghiêm mật.
Vương Lâm không để ý tới phấn y nữ tử nữa mà tay phải điểm lên mi tâm Thôn cô mỹ phụ, thừa dịp thân thể đối phương đang bị hỏa độc hoảnh hành, nguyên thần cực kỳ suy yếu, thần trí hôn mê thì thần thức bỗng nhiên theo ngón tay tiến vào trong thân thể nàng, quét ngang tâm thần nàng!
Một loạt ký ức của Thôn cô mỹ phụ nháy mắt xuất hiện trong đầu Vương Lâm. Thôn cô mỹ phụ này tuy tu vi cao hơn Vương Lâm nhưng vì những nguyên nhân trọng yếu trên mà lại bị Vương Lâm sử dụng thần thức quét ngang ký ức một phen. Đối với Vương Lâm mà nói, nữ tử này sống hay chết không trọng yếu mà hắn cần chính là trí nhớ của nàng!
Hết thảy trí nhớ có liên quan đến Côn Hư chi cảnh! Đây là do hoàn cảnh của Vương Lâm bắt buộc, hắn muốn hiểu biết về Côn Hư chi cảnh, khiến hắn chân chính biết được nguyên nhân. Trước đó, khi tu vi hắn tăng lên Khuy Niết đại viên mãn, tâm thần trần ngập tinh không, ở bên trong Côn Hư chi cảnh, hắn thấy được một bóng dáng khiến hắn cực kỳ thống khổ!
Thần thức hắn đảo qua ký ức của Thôn cô mỹ phụ, Vương Lâm dần dần có một số hiểu biết về Côn Hư chi cảnh, thần sắc hắn càng ngày càng trở nên ngưng trọng. Những những thứ này cũng không phải là cái hắn muốn. Theo không ngừng lục lọi ký ức của Thôn cô mỹ phụ, thân mình Thôn cô mỹ phụ cũng không ngừng trở nên run rây, lông mi cũng giật giật, dung nhan thành thục lộ ra vẻ ửng hồng khác thường khiến người ta cũng phải động tâm.
Dưới Sưu hồn thuật của Vương Lâm, hiển nhiên khiên hỏa độc trong cơ thể nàng không thể áp chế, có dấu hiệu bùng nổ. Phấn y nữ tử bị định trụ bên cạnh ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, khi nhìn về Vương Lâm lại tràn đầy hận ý. Chỉ có điều tu vi của nàng không đủ, dưới Định Thân thuật của Vương Lâm căn bản không có lực mà phản kháng.
Khi quét ngang tâm thần của Thôn cô mỹ phụ, thân mình Vương Lâm đột nhiên chấn động, đã tìm ra thứ mà hắn đang đang muốn. Trong ký ức của nàng rõ ràng xuất hiện một bóng hình cao ngạo.
Thân ảnh ấy chính là người mà tràn ngập tâm thần Vương Lâm khi còn ở trong Côn Hư chi cảnh!
- Côn Hư Thánh nữ Mộc Băng Mi!
Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp, lại tiếp tục tìm tòi trong ký ức của nữ tử này.
Thôn cô mỹ phụ rất sùng kính Cô Hư Thánh nữ nhưng lại không hiểu biết nhiều lắm, chỉ có biết được công pháp của Thánh nữ tu luyện rất cổ quái. Lịch đại Thánh nữ gần như đều tu luyện công pháp này, một khi đạt tới viên mãn sẽ trở thành tối cường giả của Côn Hư chi cảnh.
Đáng tiếc công pháp này dường như rất khó tu luyện, cho nên trừ bỏ Thánh nữ đầu tiên ra thì gần như không có ai thành công! Chỉ đến Thánh nữ thứ bảy Mộc Băng Mi này mới dường như có chút thành tựu.
- Liễu Mi - Mộc Băng Mi!
Từ trong tâm thần Vương Lâm truyền ra từng trận đau nhức, lại có thể cảm nhận được Vương Bình ở bên trong Thiên Nghịch Châu vì tâm thần hắn dao động mà cũng xuất hiện một tia thức tỉnh.
Nhớ tới Vương Bình, trái tim Vương Lâm giống như bị dao cắt. Cả đời này, Vương Bình thủy chung có một nguyện vọng mà cả đời nó chỉ đề cập đến một lẫn mà sau khi không có được đáp án, mãi cho đến khi qua đời cũng không nhắc tới nữa.
Hắn rất muốn rất muốn được nhìn thấy mẫu thân của mình một lần!
Vương Lâm trầm mặc đứng lên, nhìn qua phấn y nữ tử. Từ trong ký ức của Thôn cô mỹ phụ, Vương Lâm biết rằng nữ tử này chính là sư muội của Liễu Mi, cũng cùng tu luyện một loại công pháp, cùng với Thôn cô mỹ phụ không chỉ có quan hệ trưởng bối bình thường mà Thôn cô mỹ phụ luôn theo sự trưởng thành của nàng cho tới khi nàng trở thành sư muội của Liễu Mi.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, bình tĩnh mở miệng nói:
- Nếu ta không cứu nàng thì chỉ trong vòng một nén nhang, nàng sẽ chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
Toàn thân Thôn cô mỹ phụ hiện lên vẻ hồng nhuận. Loại hồng nhuận này là một loại rất yêu dị, lại có rất nhiều mồ hôi từ trong cơ thể nàng túa ra nhưng đảo mắt liền hóa thành bạch khí bay lên.
Nếu là cứ tiếp tục thế này, Thôn cô mỹ phụ không duy trì được lâu chắc chắn biến thành một khối thây khô. Vả lại nguyên thần cũng sẽ câu diệt! Trên thực tế, dù là Vương Lâm không lục lọi trí nhớ của nàng thì thôn cô mỹ phụ cũng không sống được bao lâu nữa. Tuy nói còn lâu hơn một chút nhưng kết cục vẫn là như thế!
- Nếu ngươi đồng ý chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch! Ta cứu nàng, cũng sẽ mang hai người các ngươi tiến vào bên trong đại điện, tiến nhập tầng thứ tám nhưng ngươi phải cho ta sưu tầm ký ức!
Vương Lâm bình thản nói. Hắn cho nữ tử này lựa chọn, nếu là đối phương đồng ý thì liền thôi nhưng nếu không đồng ý thì Vương Lâm cũng sẽ ra tay.
Phấn y nữ tử cười thảm. Nàng đã nhìn ra sự kiên định trong lời nói của Vương Lâm. Nàng vốn thông minh sắc sao, tự nhiên biết Vương Lâm lục lọi trí nhớ chính là muốn tìm ra thứ gì đó!
Vả lại quan sát dưới, thứ hắn tìm kiếm nhất định là có liên quan đến Đại sư tỷ của mình. Dù mình không đồng ý cũng không có tác dụng gì cả!
Gật gật đầu, phân y nữ tử buông tha cho việc phản kháng!
Vương Lâm không nói thêm gì nữa mà tay áo đảo qua, cuốn lấy hai nữ tử này, bước ra một bước! Không ngờ trực tiếp xuyên qua bọt khí, lao thẳng về phía trước!
Rất nhanh đã bước tới gần đại điện, nhoáng cái đã tiến vào bên trong. Sau khi tiến vào, tay phải Vương Lâm bấm quyết chỉ về phía trước. Lập tức dung nham trong đại điện nhất tề vân dũng, không ngờ đều hướng về bên ngoài chảy đi. Chỉ một lát sau, đại điện liền không còn chút dung nham nào nữa,. Cánh cửa đại điện phịch một cái đã đóng lại.
Tuy nói nơi này không còn dung nham nữa nhưng vẫn tản ra nhiệt độ cực nóng. Tay áo Vương Lâm vung lên, phấn y nữ tử và Thôn cô mỹ phụ liền dừng ở một bên.
Tay phải Vương Lâm cách không chụp một cái lên người nữ tử này, thân thể nàng lập tức bay lên, dừng ở trước người Vương Lâm. Tay phải Vương Lâm chụp lên người nàng, không để ý đây là một nữ tử. Mỗi lần hắn chụp lên hạ xuống, làn da của nữ tử này lại càng hồng nhuận!
Nửa nén hương sau, toàn thân thể nữ tử này gần như là một mảnh lửa đỏ. Tay phải Vương Lâm bỗng nhiên đặt trên thiên linh nữ tử, hung hăng hút một cái, lập tức hỏa độc trong cơ thể nàng điên cùng vân dũng, theo thiên linh chui hết vào trong tay Vương Lâm.
Dần dần thân mình của Thôn cô mỹ phụ khôi phục lại như thường, chỉ có điều cực kỳ suy yếu, ngã xuống bên cạnh.
- Hiện tại tới phiên ngươi!
Vương Lâm nhìn về phía phấn y nữ tử!
Phấn y nữ tử cắn môi, trầm mặc một chút rồi khoanh chân ngồi xuống, tay phải đặt lên mi tâm. Lập tức những bông tuyết phiêu phù bên ngoài thân thể nàng nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nàng nhắm hai mắt, ngồi đó không nhúc nhích!
Vương Lâm không có chút nào thương hoa tiếc ngọc. Đây chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi. Tay phải hắn nháy mắt đã điểm lên trên mi tâm phấn y nữ tử. Thần thức của hắn tràn ra, bắt đầu lục lọi ký ức của nàng ta.
Thân mình phấn y nữ tử run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Bị sưu tầm ký ức dù đối với nàng sẽ có nguy hại nhưng Vương Lâm cũng không phải là người tàn bạo, chỉ cần trong lúc tìm tòi nàng không phản kháng liền sẽ không cưỡng ép phá vỡ. Cho nên hết thảy phấn y nữ tử đã từ bỏ hoàn toàn sự phản kháng.
Theo lục lọi, Vương Lâm dần dần có nhiều thêm sự hiểu biết về Mộc Băng Mi. Một lúc lâu sau, hắn nâng tay phải lên, vẻ phức tạp trên thần sắc càng đậm.
- Thiên Hồn đạo, giả tưởng Thiên đạo có hồn! Tu luyện hồn đạo này có vô số phân thân, trải qua phần đông đều tu luyện vô số công pháp bất đồng, đạt được vô số ý cảnh, thủy chung giữ lại ở bản tâm, cuối cùng phân thân hợp nhất, đạt tới Thiên Hồn đạo!
Thiên Hồn đạo chính là thần thông đỉnh phong của Côn Hư chi cảnh! Chỉ có Thánh nữ đời thứ nhất là thành công, từ đó đến nay, lịch đại Thánh nữ đều thất bại, bị lạc bản tâm mà chết!
Mộc Băng Mi thân là Thánh nữ đời thứ bảy, không ngờ lấy vô tình đạo mở ra một con đường tắt. Sau khi tu Thiên Hồn đạo này hiện ra phân thân, không giữ lại bản tâm của phân thân mà khiến phân thân tự hành tồn tại, sản sinh ra một ý thức mới, không chút nào biết về sự tồn tại của bản thể. Chỉ khi đạt tới một yêu cầu nhất định mới mở ra ký ức truyền thừa, dung hợp lại với bản thể.
Thiên đạo vô tình nên phân thân cũng cần vô tình!
Mà phân thân của nàng cũng không nhiều vô số giống như lịch Đại Thánh nữ mà chỉ có chín cái!
Chín phân thân này nàng lựa chọn các tu chân tinh đều đã trải qua sự tính toán rất thâm sâu, rồi mới xác định. Trải qua vô số năm, tám phân thân trước đều toàn bộ viên mãn, bảo lưu được tấm thân xử nữ thức tỉnh.
Nhưng phân thân thứ chín ở Chu Tước Tinh, xuất hiện biến cố bất ngờ! Còn biến cố như thế nào thì phấn y nữ tử không biết được. Nàng chỉ biết phân thân thứ chín tên là Liễu Mi. Vì phân thân này mà Đại sư tỷ đã lâm và một tràng tranh đấu!
Ánh mắt của phấn y nữ tử lộ ra vẻ hoảng sợ, dấu vết bông tuyết ở trên mi tâm không ngừng lóe lên. Nội tâm nàng lúc này đã cực kỳ căng thẳng, trong sự yên lặng quỷ dị trong dung nham này, hết thảy hành vi của đối phương, nàng đều không có thực lực mà ngăn cản. Diu nhất để nàng dựa vào chính là dấu ấn bông tuyết trên mi tâm kia. Đây là pháp bảo phòng thân mà Đại sư tỷ đã cấp cho nàng để phòng thân.
- Ngươi là Côn Hư Thanh nữ!?
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phấn y nữ tử, bình tĩnh truyền ra thần niệm. Thần niệm này dung hợp vào dung nham, hóa thành sóng gợn quanh quẩn, không ngờ khiến cho bọt khí ngoài thân thể nàng dao động kịch liệt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Sắc mặt của phấn y nữ tử lập tức tái nhợt, cắn môi lắc lắc đầu nói:
- Ta không phải là Côn Hư Thánh nữ, đó là Đại sư tỷ của ta.
- Ngươi và nàng có quan hệ như thế nào?
Vương Lâm chỉ về phía Thôn cô mỹ phụ hỏi.
- Nàng là trưởng bối của Côn Hư chi cảnh.
Phấn y nữ tử không dám không trả lời. Lúc này Vương Lâm chỉ cần đùa giỡn, đâm phá bọt khí này thì dù nàng có pháp bảo hộ thân, có thể kháng cự lại dung nham nơi này. Nhưng Thôn cô mỹ phụ lập tức sẽ bị dung nham vây ngập, khiến cho trong hỏa độc trong thân thể lại càng thêm nghiêm trọng, thậm chí có thể vì thế mà hình thần câu diệt!
- Hư Không Tử có đắc tội ngươi nhưng chúng ta không có! Ngươi… Không đợi phấn y nữ tử nói xong, đồng tử trong hai mắt nàng lập tức co rút lại, vội vàng lui về sau vài bước, bông tuyết trên mi tâm lập tức biến ảo, lóe ra trước người nàng.
Chỉ thấy khi nàng đang nói chuyện, Vương Lâm đã tiến một bước xuyên thấu bọt khí, đứng đối diện với phấn y nữ tử.
- Thu hồi pháp bảo của ngươi lại.
Tiến vào trong bọt khí, Vương Lâm ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng trên người Thôn cô mỹ phụ đã hôn mê, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị. Về phần phấn y nữ tử, Vương Lâm căn bản là không coi vào mắt, dù nàng có pháp bảo bông tuyết kia nhưng Vương Lâm vẫn không coi vào đâu.
- Ngươi muốn làm gì?!
Trái tim nữ tử đột nhiên đập nhanh lên, nhìn thấy tay phải Vương Lâm đặt lên mi tâm Thôn co mỹ phụ thì lập tức thốt lên.
Những ngay khi nàng định ra tay, Vương Lâm vẫn chưa quay lại mà tay trái tùy ý chỉ ra phía sau.
- Ồn ào!
Định Thân thuật bỗng nhiên được hắn thi triển ra. Thân mình của phấn y nữ tử đột nhiên ngẩn ra. Thân thể nàng tuy bị định trụ nhưng bông tuyết trước người nàng cũng hóa thành vô số, vờn quanh bốn phía thân mình, phòng thủ nghiêm mật.
Vương Lâm không để ý tới phấn y nữ tử nữa mà tay phải điểm lên mi tâm Thôn cô mỹ phụ, thừa dịp thân thể đối phương đang bị hỏa độc hoảnh hành, nguyên thần cực kỳ suy yếu, thần trí hôn mê thì thần thức bỗng nhiên theo ngón tay tiến vào trong thân thể nàng, quét ngang tâm thần nàng!
Một loạt ký ức của Thôn cô mỹ phụ nháy mắt xuất hiện trong đầu Vương Lâm. Thôn cô mỹ phụ này tuy tu vi cao hơn Vương Lâm nhưng vì những nguyên nhân trọng yếu trên mà lại bị Vương Lâm sử dụng thần thức quét ngang ký ức một phen. Đối với Vương Lâm mà nói, nữ tử này sống hay chết không trọng yếu mà hắn cần chính là trí nhớ của nàng!
Hết thảy trí nhớ có liên quan đến Côn Hư chi cảnh! Đây là do hoàn cảnh của Vương Lâm bắt buộc, hắn muốn hiểu biết về Côn Hư chi cảnh, khiến hắn chân chính biết được nguyên nhân. Trước đó, khi tu vi hắn tăng lên Khuy Niết đại viên mãn, tâm thần trần ngập tinh không, ở bên trong Côn Hư chi cảnh, hắn thấy được một bóng dáng khiến hắn cực kỳ thống khổ!
Thần thức hắn đảo qua ký ức của Thôn cô mỹ phụ, Vương Lâm dần dần có một số hiểu biết về Côn Hư chi cảnh, thần sắc hắn càng ngày càng trở nên ngưng trọng. Những những thứ này cũng không phải là cái hắn muốn. Theo không ngừng lục lọi ký ức của Thôn cô mỹ phụ, thân mình Thôn cô mỹ phụ cũng không ngừng trở nên run rây, lông mi cũng giật giật, dung nhan thành thục lộ ra vẻ ửng hồng khác thường khiến người ta cũng phải động tâm.
Dưới Sưu hồn thuật của Vương Lâm, hiển nhiên khiên hỏa độc trong cơ thể nàng không thể áp chế, có dấu hiệu bùng nổ. Phấn y nữ tử bị định trụ bên cạnh ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, khi nhìn về Vương Lâm lại tràn đầy hận ý. Chỉ có điều tu vi của nàng không đủ, dưới Định Thân thuật của Vương Lâm căn bản không có lực mà phản kháng.
Khi quét ngang tâm thần của Thôn cô mỹ phụ, thân mình Vương Lâm đột nhiên chấn động, đã tìm ra thứ mà hắn đang đang muốn. Trong ký ức của nàng rõ ràng xuất hiện một bóng hình cao ngạo.
Thân ảnh ấy chính là người mà tràn ngập tâm thần Vương Lâm khi còn ở trong Côn Hư chi cảnh!
- Côn Hư Thánh nữ Mộc Băng Mi!
Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp, lại tiếp tục tìm tòi trong ký ức của nữ tử này.
Thôn cô mỹ phụ rất sùng kính Cô Hư Thánh nữ nhưng lại không hiểu biết nhiều lắm, chỉ có biết được công pháp của Thánh nữ tu luyện rất cổ quái. Lịch đại Thánh nữ gần như đều tu luyện công pháp này, một khi đạt tới viên mãn sẽ trở thành tối cường giả của Côn Hư chi cảnh.
Đáng tiếc công pháp này dường như rất khó tu luyện, cho nên trừ bỏ Thánh nữ đầu tiên ra thì gần như không có ai thành công! Chỉ đến Thánh nữ thứ bảy Mộc Băng Mi này mới dường như có chút thành tựu.
- Liễu Mi - Mộc Băng Mi!
Từ trong tâm thần Vương Lâm truyền ra từng trận đau nhức, lại có thể cảm nhận được Vương Bình ở bên trong Thiên Nghịch Châu vì tâm thần hắn dao động mà cũng xuất hiện một tia thức tỉnh.
Nhớ tới Vương Bình, trái tim Vương Lâm giống như bị dao cắt. Cả đời này, Vương Bình thủy chung có một nguyện vọng mà cả đời nó chỉ đề cập đến một lẫn mà sau khi không có được đáp án, mãi cho đến khi qua đời cũng không nhắc tới nữa.
Hắn rất muốn rất muốn được nhìn thấy mẫu thân của mình một lần!
Vương Lâm trầm mặc đứng lên, nhìn qua phấn y nữ tử. Từ trong ký ức của Thôn cô mỹ phụ, Vương Lâm biết rằng nữ tử này chính là sư muội của Liễu Mi, cũng cùng tu luyện một loại công pháp, cùng với Thôn cô mỹ phụ không chỉ có quan hệ trưởng bối bình thường mà Thôn cô mỹ phụ luôn theo sự trưởng thành của nàng cho tới khi nàng trở thành sư muội của Liễu Mi.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, bình tĩnh mở miệng nói:
- Nếu ta không cứu nàng thì chỉ trong vòng một nén nhang, nàng sẽ chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
Toàn thân Thôn cô mỹ phụ hiện lên vẻ hồng nhuận. Loại hồng nhuận này là một loại rất yêu dị, lại có rất nhiều mồ hôi từ trong cơ thể nàng túa ra nhưng đảo mắt liền hóa thành bạch khí bay lên.
Nếu là cứ tiếp tục thế này, Thôn cô mỹ phụ không duy trì được lâu chắc chắn biến thành một khối thây khô. Vả lại nguyên thần cũng sẽ câu diệt! Trên thực tế, dù là Vương Lâm không lục lọi trí nhớ của nàng thì thôn cô mỹ phụ cũng không sống được bao lâu nữa. Tuy nói còn lâu hơn một chút nhưng kết cục vẫn là như thế!
- Nếu ngươi đồng ý chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch! Ta cứu nàng, cũng sẽ mang hai người các ngươi tiến vào bên trong đại điện, tiến nhập tầng thứ tám nhưng ngươi phải cho ta sưu tầm ký ức!
Vương Lâm bình thản nói. Hắn cho nữ tử này lựa chọn, nếu là đối phương đồng ý thì liền thôi nhưng nếu không đồng ý thì Vương Lâm cũng sẽ ra tay.
Phấn y nữ tử cười thảm. Nàng đã nhìn ra sự kiên định trong lời nói của Vương Lâm. Nàng vốn thông minh sắc sao, tự nhiên biết Vương Lâm lục lọi trí nhớ chính là muốn tìm ra thứ gì đó!
Vả lại quan sát dưới, thứ hắn tìm kiếm nhất định là có liên quan đến Đại sư tỷ của mình. Dù mình không đồng ý cũng không có tác dụng gì cả!
Gật gật đầu, phân y nữ tử buông tha cho việc phản kháng!
Vương Lâm không nói thêm gì nữa mà tay áo đảo qua, cuốn lấy hai nữ tử này, bước ra một bước! Không ngờ trực tiếp xuyên qua bọt khí, lao thẳng về phía trước!
Rất nhanh đã bước tới gần đại điện, nhoáng cái đã tiến vào bên trong. Sau khi tiến vào, tay phải Vương Lâm bấm quyết chỉ về phía trước. Lập tức dung nham trong đại điện nhất tề vân dũng, không ngờ đều hướng về bên ngoài chảy đi. Chỉ một lát sau, đại điện liền không còn chút dung nham nào nữa,. Cánh cửa đại điện phịch một cái đã đóng lại.
Tuy nói nơi này không còn dung nham nữa nhưng vẫn tản ra nhiệt độ cực nóng. Tay áo Vương Lâm vung lên, phấn y nữ tử và Thôn cô mỹ phụ liền dừng ở một bên.
Tay phải Vương Lâm cách không chụp một cái lên người nữ tử này, thân thể nàng lập tức bay lên, dừng ở trước người Vương Lâm. Tay phải Vương Lâm chụp lên người nàng, không để ý đây là một nữ tử. Mỗi lần hắn chụp lên hạ xuống, làn da của nữ tử này lại càng hồng nhuận!
Nửa nén hương sau, toàn thân thể nữ tử này gần như là một mảnh lửa đỏ. Tay phải Vương Lâm bỗng nhiên đặt trên thiên linh nữ tử, hung hăng hút một cái, lập tức hỏa độc trong cơ thể nàng điên cùng vân dũng, theo thiên linh chui hết vào trong tay Vương Lâm.
Dần dần thân mình của Thôn cô mỹ phụ khôi phục lại như thường, chỉ có điều cực kỳ suy yếu, ngã xuống bên cạnh.
- Hiện tại tới phiên ngươi!
Vương Lâm nhìn về phía phấn y nữ tử!
Phấn y nữ tử cắn môi, trầm mặc một chút rồi khoanh chân ngồi xuống, tay phải đặt lên mi tâm. Lập tức những bông tuyết phiêu phù bên ngoài thân thể nàng nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nàng nhắm hai mắt, ngồi đó không nhúc nhích!
Vương Lâm không có chút nào thương hoa tiếc ngọc. Đây chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi. Tay phải hắn nháy mắt đã điểm lên trên mi tâm phấn y nữ tử. Thần thức của hắn tràn ra, bắt đầu lục lọi ký ức của nàng ta.
Thân mình phấn y nữ tử run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Bị sưu tầm ký ức dù đối với nàng sẽ có nguy hại nhưng Vương Lâm cũng không phải là người tàn bạo, chỉ cần trong lúc tìm tòi nàng không phản kháng liền sẽ không cưỡng ép phá vỡ. Cho nên hết thảy phấn y nữ tử đã từ bỏ hoàn toàn sự phản kháng.
Theo lục lọi, Vương Lâm dần dần có nhiều thêm sự hiểu biết về Mộc Băng Mi. Một lúc lâu sau, hắn nâng tay phải lên, vẻ phức tạp trên thần sắc càng đậm.
- Thiên Hồn đạo, giả tưởng Thiên đạo có hồn! Tu luyện hồn đạo này có vô số phân thân, trải qua phần đông đều tu luyện vô số công pháp bất đồng, đạt được vô số ý cảnh, thủy chung giữ lại ở bản tâm, cuối cùng phân thân hợp nhất, đạt tới Thiên Hồn đạo!
Thiên Hồn đạo chính là thần thông đỉnh phong của Côn Hư chi cảnh! Chỉ có Thánh nữ đời thứ nhất là thành công, từ đó đến nay, lịch đại Thánh nữ đều thất bại, bị lạc bản tâm mà chết!
Mộc Băng Mi thân là Thánh nữ đời thứ bảy, không ngờ lấy vô tình đạo mở ra một con đường tắt. Sau khi tu Thiên Hồn đạo này hiện ra phân thân, không giữ lại bản tâm của phân thân mà khiến phân thân tự hành tồn tại, sản sinh ra một ý thức mới, không chút nào biết về sự tồn tại của bản thể. Chỉ khi đạt tới một yêu cầu nhất định mới mở ra ký ức truyền thừa, dung hợp lại với bản thể.
Thiên đạo vô tình nên phân thân cũng cần vô tình!
Mà phân thân của nàng cũng không nhiều vô số giống như lịch Đại Thánh nữ mà chỉ có chín cái!
Chín phân thân này nàng lựa chọn các tu chân tinh đều đã trải qua sự tính toán rất thâm sâu, rồi mới xác định. Trải qua vô số năm, tám phân thân trước đều toàn bộ viên mãn, bảo lưu được tấm thân xử nữ thức tỉnh.
Nhưng phân thân thứ chín ở Chu Tước Tinh, xuất hiện biến cố bất ngờ! Còn biến cố như thế nào thì phấn y nữ tử không biết được. Nàng chỉ biết phân thân thứ chín tên là Liễu Mi. Vì phân thân này mà Đại sư tỷ đã lâm và một tràng tranh đấu!
Bình luận truyện