Tiên Nghịch
Chương 995: Cổ Ma Tháp Già
- Đi!
Câu nói của Vương Lâm ngắn gọn, thân mình hắn lướt theo thông đạo mà chưởng ấn vừa tạo ra, đi thẳng về phía trước. Lúc này trong lòng hắn không bình tĩnh như ngoài mặt biểu hiện, uy lực của một chưởng kia chẳng qua chỉ phát huy ra một bộ phận rất nhỏ mà thôi. Nếu có thể hoàn toàn phát huy ra thì từ tầng một đến tầng chín của Tiên phủ này cũng có thể đánh nát chỉ với một chưởng kia.
Lăng Thiên Hầu nghe thế lập tức đi theo phía sau Vương Lâm, vẻ kiêng kỵ lại càng sâu. Hắn càng không nhìn thấu được người này, dù hắn tự nhận tu vi cao hơn đối phương nhiều nhưng nếu thực sự lao vào chém giết thì Lăng Thiên Hầu tự nhận không nhất định có thể dành được chiến thắng!
Tốc độ của Vương Lâm nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía trước. Một lúc sau hắn đã tới phía trước cung điện ở vị trí trung tâm đã bị hủy đi một nửa kia. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lăng Thiên Hầu đi theo phía sau. Vương Lâm xuất ra một vốc đan được cho vào trong miệng rồi vỗ túi trữ vật, ngân quang chợt lóe lên, ngân y nữ tử lại xuất hiện bên cạnh hắn, ánh mắt lạnh như băng cũng đảo qua người Lăng Thiên Hầu một cái.
Đồng tử trong mắt Lăng Thiên Hầu co rút lại, đáy lòng càng cảm thấy Vương Lâm bí hiểm!
- Người này ta đoán không ra, bất kể là thần thông hay tu vi, hay hết thảy những thứ khác chỉ có thể dùng hai chữ "bí hiểm" để hình dung!
Cả đời Lăng Thiên Hầu chỉ dùng hai từ "bí hiểm" để hình dung một người là Yêu Vận Tử, lúc này lại có thêm một người nữa!
Hắn không sử dụng viên đan dược mà Vương Nguy đưa cho hắn lúc trước mà nuốt vào những tiên đan bình thường, nhanh chóng bồi bổ nguyên thần mà vừa thất thoát một lượng nguyên lực lớn! Sự thất thoát nguyên lực này không ngờ không thua kém gì lần trước khi thi triển Thái kiếm!
Chẳng qua Vương Lâm mới từ trong dung nham đi ra, ngoại trừ hỏa nguyên lực đang vận chuyển trong cơ thể thì có đại lượng nguyên lực tự do, dưới mấy tháng thổ nạp bị Chu Tước đồ đằng ở trên cơ thể hấp thu không ít.
Trong mấy tháng đả tọa kia, Vương Lâm phát hiện ra rằng hỏa nguyên lực do Chu Tước đồ đằng hấp thu có thể lưu chuyển tới trong cơ thể mình. Phát hiện này cũng là nguyên nhân khiến Vương Lâm lưu lại trong dung nham một thời gian dài như thế!
Nuốt đan dược này vào, không cần sử dụng hỏa nguyên lực trong Chu Tước đồ đằng, sau khi hấp thu nguyên lực tự do trong cơ thể và dược lực, thân thể Vương Lâm cũng đã hơi khôi phục lại.
Rất nhanh hắn đã đi tới đại điện đổ nát ở vị trí trung ương kia, cây nến duy nhất còn tồn tại cũng đang dãy dụa thiêu đốt. Trong đại điện không một bóng người, sau khi đi vào, ánh mắt Vương Lâm đảo qua rồi bình thản mở miệng nói:
- Nơi này đã phát sinh sự tình gì?
Sau khi theo Vương Lâm bước vào nơi này, sự sợ hãi trong lòng vẫn hiện lên trên khuôn mặt Lăng Thiên Hầu. Hắn nói:
- Khi đoàn người chúng ta theo tầng thứ bảy tiến vào trong này thì nơi đây không có màn sương đen này. Nhưng sau khi vào tới đại điện, ngay khi mở ra nhập khẩu tiến vào tầng thức chín thì có ba đạo ma ảnh từ trong nhập khẩu lao ra, ngay lập tức khiến nơi này tràn ngập sương mù. Ba đạo ma ảnh kia thật quá quỷ dị. Hư Không Tử nháy mắt đã bị trọng thương. Thậm chí Vương Nguy cũng suýt chết bởi vì Bối La đánh lén, Thiên Vận Tử đồng dạng cũng ra tay trợ giúp Bối La. Về phần Hồ Quyên thì nàng chưa kịp ra tay đã lập tức bị hút vào bên trong tầng thứ chín. Ta cũng bị một ma ảnh gây thương tích, nhất là dưới màn sương đen nơi này, nhìn không rõ hết thảy bốn phía. Thần thức tản ra cũng không thể xuyên thấu được chút nào!
Lăng Thiên Hầu đem mọi việc diễn ra trước đó đơn giản kể lại một lượt. Vương Lâm càng nghe càng nhíu mày, âm thầm kinh hãi. Thiên Vận Tử trở giúp Bối La thì Vương Lâm cũng không quá bất ngờ. Nơi Yêu Linh chi địa này, Thiên Vận Tử đã mấy lần tới đây, nếu khồng có chút quan hệ nào với Cổ Yêu thì Vương Lâm tuyệt đối không tin!
Hơn nữa hồi tưởng lại năm đó ở Thiên Vận Tông, Vương Lâm từng thấy Đại sư huynh của Tử hệ thi triển một loại thần thông giống như yêu thuật. Cảnh tượng đó vẫn khắc sâu ở trong trí nhớ của hắn.
Sau này, theo thời gian tiếp xúc càng dài, mỗi khi nhớ tới chuyện này, Vương Lâm càng thêm xác định phán đoán của mình.
Nhất là khi ở trong Yêu Linh chi địa này, Vương Lâm đạt được một khối thân thể của tán ma. Rõ ràng thân thể đó chính là Lăng Thiên Hầu trước mắt này, chẳng qua trẻ hơn rất nhiều mà thôi!
Hiện tại thân thể này vẫn còn ở trong túi trữ vật của Vương Lâm. Vương Lâm tin rằng chỉ cần mình xuất ra khối thân thể này, sắc mặt của Lăng Thiên Hầu chắc chắn sẽ đại biến, dù là Thiên Vận Tử sợ rằng thần sắc cũng phải có biến hóa!
- Cổ Ma, Cổ Yêu, Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hầu, giữa bọn họ nhất định có một mối liên hệ quỷ dị nào đó… Thần sắc của Vương Lâm bất động, đánh giá một lượt đại điện còn sót lại này. Ánh mắt lần nữa liếc nhìn cây nến duy nhất còn đang cháy kia.
- Làm sao có thể mở ra nơi này!?
Vương Lâm không thấy nhập khẩu tiến vào tầng thứ chín. Bất kể là vì Chu Dật hay Tư Đồ Nam, hắn đều cần phải đi tiếp! Tuy Tư Đồ Nam không tiến vào nhưng Vương Lâm tin rằng với tu vi của hắn, ở những tầng trước đó nhất định cũng không có nguy hiểm gì!
Nhưng Chu Dật lại đang ở tầng thứ chín, biện pháp giải độc cho Tư Đồ Nam cũng ở tầng thứ chín! Liên quan đến sinh mạng của hai ân nhân này thì làm sao Vương Lâm có thể bỏ mặc được. Dù biết tầng thứ chín đầy ắp nguy cơ nhưng nếu vì thế mà từ bỏ thì Vương Lâm liền tự thấy uổng phí một đời người!
- Ngươi thật sự muốn đi vào?
Lăng Thiên Hầu hơi do dự một chút!
Vương Lâm gật đầu.
Lăng Thiên Hầu trầm ngâm một lát, trong mắt bắn ra một tia điên cuồng!
- Thôi, thời gian ngươi tu đạo so với lão phu thì ít hơn rất nhiều, nhưng cũng có được đảm lượng như thế này! Ái thú của lão phu vì ma vật kia mà bị hủy, cả đời lão phu tu luyện ý cảnh bá đạo, nếu là vì thế này mà rời đi thì lão phu cũng không cam lòng! Thiên Vận Tử dám vào thì lão phu còn phải sợ gì!?!
Hắn bước tới một bước, đi thẳng tới mấy cây nến trên mặt đất, dựa theo trí nhớ về phương pháp Hồ Quyên mở ra lúc trước, nhanh chóng gõ lê những cây nến trên mặt đất.
Lập tức chín mươi chín cây nến trên mặt đất chậm rãi đứng lên, phát ra tiếng ầm ầm, lại chuyển động, phảng phất như bày ra một trận pháp rất lớn.
Từng trận u quang từ trong trận pháp truyền ra, âm thanh ầm ầm lại vang lên. Chín mươi chín cây nến hợp nhất, lập tức một quang viên hư ảnh hiện ra. Màn sương đen từ bên trong đó điên cuồng tràn ra.
Lăng Thiên Hầu cắn răng một cái, nhảy vào trong quang viên, nháy mắt bóng dáng đã biến mất, Vương Lâm cũng không do dự, thở sâu một hơi, thu hồi ngân y nữ tử, bước chân vào trong quang viên.
Ngay tại khi Vương Lâm và Lăng Thiên Hầu tiến vào tầng cuối cùng của Tiên phủ thì bên trong đại điện giống như đúc với tám tầng trước, một bóng dáng trong màn sương đen ngồi trên ghế trên bỗng nhiên ngầng đầu lên. Hai mắt người này nhấp nháy, một quang điểm duy nhất ở trên mi tâm lóe ra. Xung quanh quang điểm này cso hắc khí vô tận, không ngừng công kích như muốn cắn nuốt quang điểm kia.
Bên ngoài đại điện, lúc này âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, từng trận gào rít như tiếng sấm truyền đến. Hiển nhiên là bên ngoài đại điện đang diễn ra một hồi chém giết rất kịch liệt!
Ngoài đại điện, gần như có mặt toàn bộ mọi người. Chẳng qua lúc này, ai ai cũng mang thương tích. Ở bên ngoài đại điện, có vô số ma ảnh đang vờn quanh bọn họ. Những ma ảnh này đều là một đám khát máu, điên cuồng lao ra, không ngừng đối kháng với tu sĩ nơi này. Mặc cho những tu sĩ này công kích như thế nào thì ma ảnh này đều thủy chung không tiêu tan!
Nếu là mạnh tay thì cũng có ma ảnh trực tiếp băng hội, hình thành một cỗ công kích mang tính hủy diệt, khuếch tán về bốn hía. Do đó, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này vẫn bị vây vào trong trạng thái chiến đấu.
Sắc mặt của Hư Không Tử tái nhợt, lúc này khoanh chân ngồi ở không xa, một ngụm máu tươi phun ra, tay phải hắn nhanh chóng điểm lên thân mình, áp chế thương thế!
Bên cạnh hắn, người áo đen mặt không còn chút huyết sắc, cũng đang khoanh chân ngồi xuống, hai mắt cũng nhìn chằm chằm về phía trước.
Hai tay áo của Thiên Vận Tử không ngừng quét ngang. Mỗi lần đều biến ảo ra thần thông kinh thiên, không ngừng phá vỡ hết thảy công kích của ma ảnh. Còn Vương Nguy lúc này thần sắc âm trầm, ngoài thân thể thủy mạc ngập trời, điên cuồng công kích về phía trước.
Có hai nguyên nhân khiến hắn trở nên điên cuồng. Thứ nhất là sư phụ Thanh Lâm, thứ hai chính là sau khi tầng thứ chín bị mở ra, Hồ Quyên lập tức bị hút vào làm cho Vương Nguy phân thân, mới khiến cho Bối La có cơ hội. Thiên Vận Tử lại ra tay đánh lên, khiến Vương Nguy lập tức bị thương. Nhưng Vương Nguy có rất nhiều đan dược, sau khi ăn vào không tiếp tục chém giết với Bối La và Thiên Vận Tử mà nhảy ngay vào tầng thứ chín để tìm kiếm Hồ Quyên.
Còn phía Bối La thì yêu khí toàn thân tung hoành, hình thành yêu diễn xung thiên. Bên trong yêu khí này lại biến ảo ra một hư ảnh Cổ Yêu. Yêu ảnh này nhìn như hư ảnh nhưng thực tế cũng gần như thực chất, phát ra khí tức yêu dị.
Khi nó nâng tay lên thường biến ảo ra thần thông, không ngừng công kích vô số yêu ảnh trong màn sương đen, trong miệng lại hét lớn:
- Tháp Già, những ma ảnh này là tiêu hao ma lực nhất, ta thật muốn nhìn ngươi có thể tiêu hao được bao nhiêu nữa!?!
Trả lời Bối La là một thanh âm khàn khà chấn động bốn phía, khiến tâm thần mọi người nháy mắt lâm vào băng hàn. Thanh âm này mờ ảo hư vô, ẩn chứa một cỗ ma uy.
- Bối La, đợi bản ma hoàn thành bước đoạt xá cuối cùng thì ngươi sẽ liền biết hiện tại ta có bao nhiêu ma lực!
Nghe thấy lời này hai mắt Vương Nguy lại đỏ lên, hai tay bấm quyết, lập tức trước người tràn ngập một mảnh màu lam, đảo mắt liền hóa thành một mảnh biển rộng cuồn cuồn. Biển rộng này tràn khắp khoảng không thiên địa, giống như một đại dương chân chính. Dưới một tiếng gầm nhẹ, hải dương vô tận ngập trời này ầm ầm từ trên trời giáng xuống, ập thẳng tới màn sương đen bên ngoài đại điện kia!
Hồ lô lão giả cũng thi triển thần thông, hóa thành vô số pháp thuật lao thẳng về màn sương đen, triển khai một tràng chém giết ma ảnh.
Lúc này đây Chu Dật cũng ở trong này, chẳng qua thân thể hắn suy yếu, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng nhìn về màn sương đen phía trước. Nhưng ma khi nơi này quá mạnh mẽ, hắn thân là linh thể, dưới sự thẩm thấu không ngừng của ma khí thì rất khó kháng cự.
Cũng chính lúc này, Vương Lâm và Lăng Thiên Hầu đột nhiên xuất hiện. Tầng thứ chín này không lớn, ngoại trừ đại điện kia thì không còn vật gì khác. Vừa xuất hiện, hai người lập tức nhìn thấy một trận chiến kịch liệt nhất từ trước tới nay.
Nhất là hư ảnh Cổ Yêu của Bối La và thao thiên nộ hải của Vương Nguy. Giờ khác này, hai mắt của Thiên Vận Tử cũng lộ ra quang mang kỳ dị, tay phải nâng lên chỉ vào thiên không, trong miệng ngâm khẽ:
- Thiên Vận chỉ!
Lời này vừa ra, lập tức từ trong hải dương ngập trời do Vương Nguy biến ảo ra lập tức xuất hiện lốc xoáy vô biên, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống. Dưới uy áp này một ngón tay thật lớn từ trong hải dương kia vươn ra, hung hăng đâm về màn sương đen tràn ngập cung điện kia!
Câu nói của Vương Lâm ngắn gọn, thân mình hắn lướt theo thông đạo mà chưởng ấn vừa tạo ra, đi thẳng về phía trước. Lúc này trong lòng hắn không bình tĩnh như ngoài mặt biểu hiện, uy lực của một chưởng kia chẳng qua chỉ phát huy ra một bộ phận rất nhỏ mà thôi. Nếu có thể hoàn toàn phát huy ra thì từ tầng một đến tầng chín của Tiên phủ này cũng có thể đánh nát chỉ với một chưởng kia.
Lăng Thiên Hầu nghe thế lập tức đi theo phía sau Vương Lâm, vẻ kiêng kỵ lại càng sâu. Hắn càng không nhìn thấu được người này, dù hắn tự nhận tu vi cao hơn đối phương nhiều nhưng nếu thực sự lao vào chém giết thì Lăng Thiên Hầu tự nhận không nhất định có thể dành được chiến thắng!
Tốc độ của Vương Lâm nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía trước. Một lúc sau hắn đã tới phía trước cung điện ở vị trí trung tâm đã bị hủy đi một nửa kia. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lăng Thiên Hầu đi theo phía sau. Vương Lâm xuất ra một vốc đan được cho vào trong miệng rồi vỗ túi trữ vật, ngân quang chợt lóe lên, ngân y nữ tử lại xuất hiện bên cạnh hắn, ánh mắt lạnh như băng cũng đảo qua người Lăng Thiên Hầu một cái.
Đồng tử trong mắt Lăng Thiên Hầu co rút lại, đáy lòng càng cảm thấy Vương Lâm bí hiểm!
- Người này ta đoán không ra, bất kể là thần thông hay tu vi, hay hết thảy những thứ khác chỉ có thể dùng hai chữ "bí hiểm" để hình dung!
Cả đời Lăng Thiên Hầu chỉ dùng hai từ "bí hiểm" để hình dung một người là Yêu Vận Tử, lúc này lại có thêm một người nữa!
Hắn không sử dụng viên đan dược mà Vương Nguy đưa cho hắn lúc trước mà nuốt vào những tiên đan bình thường, nhanh chóng bồi bổ nguyên thần mà vừa thất thoát một lượng nguyên lực lớn! Sự thất thoát nguyên lực này không ngờ không thua kém gì lần trước khi thi triển Thái kiếm!
Chẳng qua Vương Lâm mới từ trong dung nham đi ra, ngoại trừ hỏa nguyên lực đang vận chuyển trong cơ thể thì có đại lượng nguyên lực tự do, dưới mấy tháng thổ nạp bị Chu Tước đồ đằng ở trên cơ thể hấp thu không ít.
Trong mấy tháng đả tọa kia, Vương Lâm phát hiện ra rằng hỏa nguyên lực do Chu Tước đồ đằng hấp thu có thể lưu chuyển tới trong cơ thể mình. Phát hiện này cũng là nguyên nhân khiến Vương Lâm lưu lại trong dung nham một thời gian dài như thế!
Nuốt đan dược này vào, không cần sử dụng hỏa nguyên lực trong Chu Tước đồ đằng, sau khi hấp thu nguyên lực tự do trong cơ thể và dược lực, thân thể Vương Lâm cũng đã hơi khôi phục lại.
Rất nhanh hắn đã đi tới đại điện đổ nát ở vị trí trung ương kia, cây nến duy nhất còn tồn tại cũng đang dãy dụa thiêu đốt. Trong đại điện không một bóng người, sau khi đi vào, ánh mắt Vương Lâm đảo qua rồi bình thản mở miệng nói:
- Nơi này đã phát sinh sự tình gì?
Sau khi theo Vương Lâm bước vào nơi này, sự sợ hãi trong lòng vẫn hiện lên trên khuôn mặt Lăng Thiên Hầu. Hắn nói:
- Khi đoàn người chúng ta theo tầng thứ bảy tiến vào trong này thì nơi đây không có màn sương đen này. Nhưng sau khi vào tới đại điện, ngay khi mở ra nhập khẩu tiến vào tầng thức chín thì có ba đạo ma ảnh từ trong nhập khẩu lao ra, ngay lập tức khiến nơi này tràn ngập sương mù. Ba đạo ma ảnh kia thật quá quỷ dị. Hư Không Tử nháy mắt đã bị trọng thương. Thậm chí Vương Nguy cũng suýt chết bởi vì Bối La đánh lén, Thiên Vận Tử đồng dạng cũng ra tay trợ giúp Bối La. Về phần Hồ Quyên thì nàng chưa kịp ra tay đã lập tức bị hút vào bên trong tầng thứ chín. Ta cũng bị một ma ảnh gây thương tích, nhất là dưới màn sương đen nơi này, nhìn không rõ hết thảy bốn phía. Thần thức tản ra cũng không thể xuyên thấu được chút nào!
Lăng Thiên Hầu đem mọi việc diễn ra trước đó đơn giản kể lại một lượt. Vương Lâm càng nghe càng nhíu mày, âm thầm kinh hãi. Thiên Vận Tử trở giúp Bối La thì Vương Lâm cũng không quá bất ngờ. Nơi Yêu Linh chi địa này, Thiên Vận Tử đã mấy lần tới đây, nếu khồng có chút quan hệ nào với Cổ Yêu thì Vương Lâm tuyệt đối không tin!
Hơn nữa hồi tưởng lại năm đó ở Thiên Vận Tông, Vương Lâm từng thấy Đại sư huynh của Tử hệ thi triển một loại thần thông giống như yêu thuật. Cảnh tượng đó vẫn khắc sâu ở trong trí nhớ của hắn.
Sau này, theo thời gian tiếp xúc càng dài, mỗi khi nhớ tới chuyện này, Vương Lâm càng thêm xác định phán đoán của mình.
Nhất là khi ở trong Yêu Linh chi địa này, Vương Lâm đạt được một khối thân thể của tán ma. Rõ ràng thân thể đó chính là Lăng Thiên Hầu trước mắt này, chẳng qua trẻ hơn rất nhiều mà thôi!
Hiện tại thân thể này vẫn còn ở trong túi trữ vật của Vương Lâm. Vương Lâm tin rằng chỉ cần mình xuất ra khối thân thể này, sắc mặt của Lăng Thiên Hầu chắc chắn sẽ đại biến, dù là Thiên Vận Tử sợ rằng thần sắc cũng phải có biến hóa!
- Cổ Ma, Cổ Yêu, Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hầu, giữa bọn họ nhất định có một mối liên hệ quỷ dị nào đó… Thần sắc của Vương Lâm bất động, đánh giá một lượt đại điện còn sót lại này. Ánh mắt lần nữa liếc nhìn cây nến duy nhất còn đang cháy kia.
- Làm sao có thể mở ra nơi này!?
Vương Lâm không thấy nhập khẩu tiến vào tầng thứ chín. Bất kể là vì Chu Dật hay Tư Đồ Nam, hắn đều cần phải đi tiếp! Tuy Tư Đồ Nam không tiến vào nhưng Vương Lâm tin rằng với tu vi của hắn, ở những tầng trước đó nhất định cũng không có nguy hiểm gì!
Nhưng Chu Dật lại đang ở tầng thứ chín, biện pháp giải độc cho Tư Đồ Nam cũng ở tầng thứ chín! Liên quan đến sinh mạng của hai ân nhân này thì làm sao Vương Lâm có thể bỏ mặc được. Dù biết tầng thứ chín đầy ắp nguy cơ nhưng nếu vì thế mà từ bỏ thì Vương Lâm liền tự thấy uổng phí một đời người!
- Ngươi thật sự muốn đi vào?
Lăng Thiên Hầu hơi do dự một chút!
Vương Lâm gật đầu.
Lăng Thiên Hầu trầm ngâm một lát, trong mắt bắn ra một tia điên cuồng!
- Thôi, thời gian ngươi tu đạo so với lão phu thì ít hơn rất nhiều, nhưng cũng có được đảm lượng như thế này! Ái thú của lão phu vì ma vật kia mà bị hủy, cả đời lão phu tu luyện ý cảnh bá đạo, nếu là vì thế này mà rời đi thì lão phu cũng không cam lòng! Thiên Vận Tử dám vào thì lão phu còn phải sợ gì!?!
Hắn bước tới một bước, đi thẳng tới mấy cây nến trên mặt đất, dựa theo trí nhớ về phương pháp Hồ Quyên mở ra lúc trước, nhanh chóng gõ lê những cây nến trên mặt đất.
Lập tức chín mươi chín cây nến trên mặt đất chậm rãi đứng lên, phát ra tiếng ầm ầm, lại chuyển động, phảng phất như bày ra một trận pháp rất lớn.
Từng trận u quang từ trong trận pháp truyền ra, âm thanh ầm ầm lại vang lên. Chín mươi chín cây nến hợp nhất, lập tức một quang viên hư ảnh hiện ra. Màn sương đen từ bên trong đó điên cuồng tràn ra.
Lăng Thiên Hầu cắn răng một cái, nhảy vào trong quang viên, nháy mắt bóng dáng đã biến mất, Vương Lâm cũng không do dự, thở sâu một hơi, thu hồi ngân y nữ tử, bước chân vào trong quang viên.
Ngay tại khi Vương Lâm và Lăng Thiên Hầu tiến vào tầng cuối cùng của Tiên phủ thì bên trong đại điện giống như đúc với tám tầng trước, một bóng dáng trong màn sương đen ngồi trên ghế trên bỗng nhiên ngầng đầu lên. Hai mắt người này nhấp nháy, một quang điểm duy nhất ở trên mi tâm lóe ra. Xung quanh quang điểm này cso hắc khí vô tận, không ngừng công kích như muốn cắn nuốt quang điểm kia.
Bên ngoài đại điện, lúc này âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, từng trận gào rít như tiếng sấm truyền đến. Hiển nhiên là bên ngoài đại điện đang diễn ra một hồi chém giết rất kịch liệt!
Ngoài đại điện, gần như có mặt toàn bộ mọi người. Chẳng qua lúc này, ai ai cũng mang thương tích. Ở bên ngoài đại điện, có vô số ma ảnh đang vờn quanh bọn họ. Những ma ảnh này đều là một đám khát máu, điên cuồng lao ra, không ngừng đối kháng với tu sĩ nơi này. Mặc cho những tu sĩ này công kích như thế nào thì ma ảnh này đều thủy chung không tiêu tan!
Nếu là mạnh tay thì cũng có ma ảnh trực tiếp băng hội, hình thành một cỗ công kích mang tính hủy diệt, khuếch tán về bốn hía. Do đó, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này vẫn bị vây vào trong trạng thái chiến đấu.
Sắc mặt của Hư Không Tử tái nhợt, lúc này khoanh chân ngồi ở không xa, một ngụm máu tươi phun ra, tay phải hắn nhanh chóng điểm lên thân mình, áp chế thương thế!
Bên cạnh hắn, người áo đen mặt không còn chút huyết sắc, cũng đang khoanh chân ngồi xuống, hai mắt cũng nhìn chằm chằm về phía trước.
Hai tay áo của Thiên Vận Tử không ngừng quét ngang. Mỗi lần đều biến ảo ra thần thông kinh thiên, không ngừng phá vỡ hết thảy công kích của ma ảnh. Còn Vương Nguy lúc này thần sắc âm trầm, ngoài thân thể thủy mạc ngập trời, điên cuồng công kích về phía trước.
Có hai nguyên nhân khiến hắn trở nên điên cuồng. Thứ nhất là sư phụ Thanh Lâm, thứ hai chính là sau khi tầng thứ chín bị mở ra, Hồ Quyên lập tức bị hút vào làm cho Vương Nguy phân thân, mới khiến cho Bối La có cơ hội. Thiên Vận Tử lại ra tay đánh lên, khiến Vương Nguy lập tức bị thương. Nhưng Vương Nguy có rất nhiều đan dược, sau khi ăn vào không tiếp tục chém giết với Bối La và Thiên Vận Tử mà nhảy ngay vào tầng thứ chín để tìm kiếm Hồ Quyên.
Còn phía Bối La thì yêu khí toàn thân tung hoành, hình thành yêu diễn xung thiên. Bên trong yêu khí này lại biến ảo ra một hư ảnh Cổ Yêu. Yêu ảnh này nhìn như hư ảnh nhưng thực tế cũng gần như thực chất, phát ra khí tức yêu dị.
Khi nó nâng tay lên thường biến ảo ra thần thông, không ngừng công kích vô số yêu ảnh trong màn sương đen, trong miệng lại hét lớn:
- Tháp Già, những ma ảnh này là tiêu hao ma lực nhất, ta thật muốn nhìn ngươi có thể tiêu hao được bao nhiêu nữa!?!
Trả lời Bối La là một thanh âm khàn khà chấn động bốn phía, khiến tâm thần mọi người nháy mắt lâm vào băng hàn. Thanh âm này mờ ảo hư vô, ẩn chứa một cỗ ma uy.
- Bối La, đợi bản ma hoàn thành bước đoạt xá cuối cùng thì ngươi sẽ liền biết hiện tại ta có bao nhiêu ma lực!
Nghe thấy lời này hai mắt Vương Nguy lại đỏ lên, hai tay bấm quyết, lập tức trước người tràn ngập một mảnh màu lam, đảo mắt liền hóa thành một mảnh biển rộng cuồn cuồn. Biển rộng này tràn khắp khoảng không thiên địa, giống như một đại dương chân chính. Dưới một tiếng gầm nhẹ, hải dương vô tận ngập trời này ầm ầm từ trên trời giáng xuống, ập thẳng tới màn sương đen bên ngoài đại điện kia!
Hồ lô lão giả cũng thi triển thần thông, hóa thành vô số pháp thuật lao thẳng về màn sương đen, triển khai một tràng chém giết ma ảnh.
Lúc này đây Chu Dật cũng ở trong này, chẳng qua thân thể hắn suy yếu, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng nhìn về màn sương đen phía trước. Nhưng ma khi nơi này quá mạnh mẽ, hắn thân là linh thể, dưới sự thẩm thấu không ngừng của ma khí thì rất khó kháng cự.
Cũng chính lúc này, Vương Lâm và Lăng Thiên Hầu đột nhiên xuất hiện. Tầng thứ chín này không lớn, ngoại trừ đại điện kia thì không còn vật gì khác. Vừa xuất hiện, hai người lập tức nhìn thấy một trận chiến kịch liệt nhất từ trước tới nay.
Nhất là hư ảnh Cổ Yêu của Bối La và thao thiên nộ hải của Vương Nguy. Giờ khác này, hai mắt của Thiên Vận Tử cũng lộ ra quang mang kỳ dị, tay phải nâng lên chỉ vào thiên không, trong miệng ngâm khẽ:
- Thiên Vận chỉ!
Lời này vừa ra, lập tức từ trong hải dương ngập trời do Vương Nguy biến ảo ra lập tức xuất hiện lốc xoáy vô biên, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống. Dưới uy áp này một ngón tay thật lớn từ trong hải dương kia vươn ra, hung hăng đâm về màn sương đen tràn ngập cung điện kia!
Bình luận truyện