Tiên Ngục
- Ha ha.
Vừa nói xong, hai người đều cười phá lên. Ngọc Thanh cũng chỉ là vui đùa một câu, bất quá, đối với thực lực tiềm ẩn của tiểu sư đệ này, hắn cũng đánh giá cao hơn một tầng.
Cùng đi đến Thừa Tiên điện với Ngọc Thanh, trong lòng Tô Triệt có chút phức tạp.
Thông qua khảo hạch, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn, cố nhiên là vui vẻ, nhưng cũng là chuyện trong dự liệu, không tính là kinh hỷ. Nhưng lúc này, tiểu tháp trong đầu đã thôn phệ một Vực Ngoại Thiên Ma, thật sự là khiến người có chút nghĩ không tới.
- Người cũng ăn, ma cũng ăn, quả thực là ăn tạp không kiêng kỵ gì.
Tô Triệt nhịn không được âm thầm suy tư:
- Tại sao tiểu tháp phải làm như vậy? Có chỗ gì tốt với nó?
Chỉ đoán mò như vậy, khẳng định không có đáp án chính xác. Tô Triệt biết rõ, chính thức vào tiên môn, tu luyện công pháp nội thị thoáng một phát mới có thể chứng kiến diện mục thực sự của tiểu tháp trong đầu và đến cùng nó đang làm những gì.
Giờ phút này, nhìn thấy Tô Triệt như có điều suy nghĩ, Ngọc Thanh cười cười trong nội tâm:
- Hài tử này thật là trầm ổn, nếu đổi lại là người khác, được thông qua khảo hạch thì đã hoan hô tung tăng như chim sẻ, vui đến phát khóc rồi, duy chỉ có tên tiểu tử này lộ ra diện mạo nặng nề, tương đối hiếm thấy.
- Tô sư đệ, thông qua được khảo hạch, không cao hứng sao?
Ngọc Thanh mở miệng hỏi.
- Có chứ.
Tô Triệt vội vàng trả lời:
- Ngọc Thanh sư huynh, nhưng ta cảm thấy được, quá trình chính thức nhập môn cũng không qua loa như vậy a?
- Đó là đương nhiên!
Ngọc Thanh cười ngạo nghễ.
- Thiên Huyền Tông chúng ta, cho dù có hơn hai mươi vạn đệ tử ngoại môn nhưng cũng không phải tùy tiện nhận một khỏa ngọc phù thân phận là đã chính thức nhập môn, kế tiếp ngươi còn phải theo ta tới Tiên Duyên Phong.
- Nha.
Tô Triệt tự nhủ trong lòng, thì ra là thế.
- Tiên Duyên Phong là một trong mười sơn mạch lớn nhất Thiên Huyền, cách Huyền Cơ thành một tòa núi, mỗi một đệ tử muốn chính thức nhập môn đều phải đi đến đó sau khi thông qua khảo hạch!
Ngọc Thanh vung tay triệu hồi phi kiếm, cất cao giọng nói:
- Đường xá xa xôi, ta giúp ngươi.
Một thanh phi kiếm tinh xảo xinh xắn được Ngọc Thanh lấy từ bên trong túi càn khôn ra. Nó chỉ dài hơn một thước, nhưng lúc nó lẳng lặng lơ lửng bên chân Ngọc Thanh thì đã biến thành một thanh phi kiếm khổng lồ rộng hơn một thước, dài hơn bảy xích, như là một cái ván cửa.
Đương nhiên, đánh đồng nó với ván cửa, tuyệt đối là một loại vũ nhục, hình thái nó tinh mỹ, màu sắc đẹp mắt, thân kiếm màu lam nhạt tán ra ánh sáng long lanh, nhìn như là một bảo vật thoát tục.
- Pháp bảo có thể biến hóa lớn nhỏ, ít nhất cũng là Linh khí a!
Hai mắt Tô Triệt phát sáng lên, vô cùng hâm mộ nhìn thanh phi kiếm này.
Trong ba túi càn khôn Tô Triệt giấu trong người cũng có ba thanh phi kiếm, nhưng đều là pháp khí cấp thấp, chỉ có thể dùng để công kích, còn muốn ngự kiếm bay lượn thì còn không biết có làm được hay không.
Đương nhiên, hâm mộ chỉ là hâm mộ, Tô Triệt tinh tường trình độ của mình như thế nào, mặc dù cho mình một kiện pháp bảo cao cấp có thể tự chủ phi hành thì cũng không đủ chân khí để thúc giục nó.
Tu vi quá thấp, không thể làm được những chuyện như vậy.
Hai người trước sau bước lên thân phi kiếm, Tô Triệt đứng đằng sau Ngọc Thanh.
Trong nháy mắt, Ngọc Thanh phóng một đám chân khí ra ngoài, một mực cố định Tô Triệt trên phi kiếm.
- Khởi!
Phi kiếm xuất không, tốc độ ban đầu nhanh như điện chớp, Tô Triệt được cố định rất vững chắc, căn bản không cần bản thân hắn giữ cân đối.
- Đa tạ sư huynh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Và hắn vẫn không lễ phép căn bản.
Ngọc Thanh khẽ gật đầu, cuồng phong gào thét trên bầu trời, Tô Triệt cũng không nắm được các loại kỹ xảo truyền âm, hai người cũng không tiện nói chuyện phiếm rồi.
- Ngọc Thanh sư huynh thật đúng là người hảo tâm khó có được tại Tu Chân Giới, chắc hẳn là nhân duyên tại Thiên Huyền Tông vô cùng tốt.
Thừa dịp này, Tô Triệt vơ vét trí nhớ trong đầu một phen, thật đúng là không tìm được nhân vật thứ hai nào như Ngọc Thanh. Không nói mỗi người tại Tu Chân Giới đều lãnh huyết, tối thiểu nhất, dù một người vốn có lòng từ bi, nhưng vì hoàn cảnh cạnh tranh vô cùng tàn khốc thì dần dần xu hướng sẽ khác đi, hơn nữa tốc độ chuyển biến cũng rất nhanh.
Chỉ có thể nói, không chủ động hại người thì có thể xem là người tốt rồi!
Trong nháy mắt, hai người bay qua đại bình nguyên bên ngoài Huyền Cơ thành, lúc bay đến phạm vi đại trận thủ sơn Thiên Huyền Tông, phi kiếm dưới chân Ngọc Thanh lập tức xuất ra độn quang thật dài.
Độn quang này màu xanh thẳm, Tô Triệt đoán chừng màu này có quan hệ với thuộc tính chân khí Ngọc Thanh, hẳn không phải là thủy hệ mà là băng hệ.
- Nếu là băng hệ, vậy thì lợi hại rồi.
Tô Triệt âm thầm phỏng đoán trong nội tâm, tự đáy lòng dấy lên hi vọng, vị Ngọc Thanh sư huynh này càng lợi hại càng tốt.
Dùng linh kiếm phi hành quả nhiên tiện lợi nhanh chóng, sau khi tiến vào đại trận thủ sơn, bay tiếp khoảng chừng chưa đến một phút đồng hồ đã đi tới nơi.
Nhìn thấy một tòa núi lớn ở xa xa, Ngọc Thanh điều khiển phi kiếm bay lên cao.
Tiên Duyên Phong quả thực rất lớn, phải bay một lúc lâu mới có thể bay lên đỉnh núi.
Nhìn tận mắt mới biết ngọn núi này vô cùng to lớn. Lúc này Tô Triệt cũng hiểu ra, một trong mười ngọn núi chính rốt cục là khái niệm gì.
Không biết độ cao của cả ngọn núi như thế nào, có khả năng mấy vạn trượng a. Tô Triệt thật sự không cách nào nhìn ra. Bởi vì, giữa sườn núi phía dưới đã bị một tầng mây dày đặc che chắn, hoàn toàn không nhìn tới rồi, chỉ một nửa bên trên mà đã như một quái vật khổng lồ, không cách nào hình dung được rồi.
Trên thân núi màu xanh là hằng hà sa số kiến trúc và động phủ rậm rạp, chỗ cao nhất trên đỉnh đã bị san bằng hoàn toàn, thay vào đó là từng tòa cung điện tỏa ra khí thế hùng vĩ, cung điện tầm đó còn phân bố ra hoa viên, đình viện, hoặc là quảng trường cực kỳ rộng lớn, tất cả đều không giống nhau.
Tô Triệt nhìn tòa núi này, trên đỉnh là một khu kiến trúc, diện tích so với một tòa thành trì thì không nhỏ hơn bao nhiêu.
Quá lớn! Quá khoa trương!
Người chưa tới nơi này thì như thế nào có thể nghĩ ra một đỉnh núi bị san bằng lại có diện tích lớn như vậy, như vậy thì toàn bộ Tiên Duyên Phong đến cùng lớn bao nhiêu?
Cái này chính là khí thế của mười ngọn núi chính!
- Con người, quả thật là rất nhỏ bé.
Giờ này khắc này, Tô Triệt cảm giác được mình chính là như vậy, một tiểu nhân vật như mình quả thật là quá mức nhỏ bé.
Trước khi đáp xuống, Ngọc Thanh trầm giọng nói:
- Tô sư đệ, dùng tu vi của ngươi, nếu không có ta mang ngươi lên, chỉ bằng vào cước lực của ngươi thì cần tốn hao ít nhất một ngày một đêm mới có thể bò lên đỉnh núi.
Một ngày một đêm!
Tuy tu tiên giả Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất là tu tiên giả có tu vi thấp nhất. Nhưng dùng sao cũng là một tu tiên giả, nếu chỉ là leo núi thì cũng có thể như đi trên đất bằng, nhanh như tuấn mã. Vậy mà muốn chinh phục ngọn núi lớn này thì cần thời gian cả ngày.
Chương 25: Tiên duyên với Huyền Cơ Phong
- Ha ha.
Vừa nói xong, hai người đều cười phá lên. Ngọc Thanh cũng chỉ là vui đùa một câu, bất quá, đối với thực lực tiềm ẩn của tiểu sư đệ này, hắn cũng đánh giá cao hơn một tầng.
Cùng đi đến Thừa Tiên điện với Ngọc Thanh, trong lòng Tô Triệt có chút phức tạp.
Thông qua khảo hạch, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn, cố nhiên là vui vẻ, nhưng cũng là chuyện trong dự liệu, không tính là kinh hỷ. Nhưng lúc này, tiểu tháp trong đầu đã thôn phệ một Vực Ngoại Thiên Ma, thật sự là khiến người có chút nghĩ không tới.
- Người cũng ăn, ma cũng ăn, quả thực là ăn tạp không kiêng kỵ gì.
Tô Triệt nhịn không được âm thầm suy tư:
- Tại sao tiểu tháp phải làm như vậy? Có chỗ gì tốt với nó?
Chỉ đoán mò như vậy, khẳng định không có đáp án chính xác. Tô Triệt biết rõ, chính thức vào tiên môn, tu luyện công pháp nội thị thoáng một phát mới có thể chứng kiến diện mục thực sự của tiểu tháp trong đầu và đến cùng nó đang làm những gì.
Giờ phút này, nhìn thấy Tô Triệt như có điều suy nghĩ, Ngọc Thanh cười cười trong nội tâm:
- Hài tử này thật là trầm ổn, nếu đổi lại là người khác, được thông qua khảo hạch thì đã hoan hô tung tăng như chim sẻ, vui đến phát khóc rồi, duy chỉ có tên tiểu tử này lộ ra diện mạo nặng nề, tương đối hiếm thấy.
- Tô sư đệ, thông qua được khảo hạch, không cao hứng sao?
Ngọc Thanh mở miệng hỏi.
- Có chứ.
Tô Triệt vội vàng trả lời:
- Ngọc Thanh sư huynh, nhưng ta cảm thấy được, quá trình chính thức nhập môn cũng không qua loa như vậy a?
- Đó là đương nhiên!
Ngọc Thanh cười ngạo nghễ.
- Thiên Huyền Tông chúng ta, cho dù có hơn hai mươi vạn đệ tử ngoại môn nhưng cũng không phải tùy tiện nhận một khỏa ngọc phù thân phận là đã chính thức nhập môn, kế tiếp ngươi còn phải theo ta tới Tiên Duyên Phong.
- Nha.
Tô Triệt tự nhủ trong lòng, thì ra là thế.
- Tiên Duyên Phong là một trong mười sơn mạch lớn nhất Thiên Huyền, cách Huyền Cơ thành một tòa núi, mỗi một đệ tử muốn chính thức nhập môn đều phải đi đến đó sau khi thông qua khảo hạch!
Ngọc Thanh vung tay triệu hồi phi kiếm, cất cao giọng nói:
- Đường xá xa xôi, ta giúp ngươi.
Một thanh phi kiếm tinh xảo xinh xắn được Ngọc Thanh lấy từ bên trong túi càn khôn ra. Nó chỉ dài hơn một thước, nhưng lúc nó lẳng lặng lơ lửng bên chân Ngọc Thanh thì đã biến thành một thanh phi kiếm khổng lồ rộng hơn một thước, dài hơn bảy xích, như là một cái ván cửa.
Đương nhiên, đánh đồng nó với ván cửa, tuyệt đối là một loại vũ nhục, hình thái nó tinh mỹ, màu sắc đẹp mắt, thân kiếm màu lam nhạt tán ra ánh sáng long lanh, nhìn như là một bảo vật thoát tục.
- Pháp bảo có thể biến hóa lớn nhỏ, ít nhất cũng là Linh khí a!
Hai mắt Tô Triệt phát sáng lên, vô cùng hâm mộ nhìn thanh phi kiếm này.
Trong ba túi càn khôn Tô Triệt giấu trong người cũng có ba thanh phi kiếm, nhưng đều là pháp khí cấp thấp, chỉ có thể dùng để công kích, còn muốn ngự kiếm bay lượn thì còn không biết có làm được hay không.
Đương nhiên, hâm mộ chỉ là hâm mộ, Tô Triệt tinh tường trình độ của mình như thế nào, mặc dù cho mình một kiện pháp bảo cao cấp có thể tự chủ phi hành thì cũng không đủ chân khí để thúc giục nó.
Tu vi quá thấp, không thể làm được những chuyện như vậy.
Hai người trước sau bước lên thân phi kiếm, Tô Triệt đứng đằng sau Ngọc Thanh.
Trong nháy mắt, Ngọc Thanh phóng một đám chân khí ra ngoài, một mực cố định Tô Triệt trên phi kiếm.
- Khởi!
Phi kiếm xuất không, tốc độ ban đầu nhanh như điện chớp, Tô Triệt được cố định rất vững chắc, căn bản không cần bản thân hắn giữ cân đối.
- Đa tạ sư huynh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Và hắn vẫn không lễ phép căn bản.
Ngọc Thanh khẽ gật đầu, cuồng phong gào thét trên bầu trời, Tô Triệt cũng không nắm được các loại kỹ xảo truyền âm, hai người cũng không tiện nói chuyện phiếm rồi.
- Ngọc Thanh sư huynh thật đúng là người hảo tâm khó có được tại Tu Chân Giới, chắc hẳn là nhân duyên tại Thiên Huyền Tông vô cùng tốt.
Thừa dịp này, Tô Triệt vơ vét trí nhớ trong đầu một phen, thật đúng là không tìm được nhân vật thứ hai nào như Ngọc Thanh. Không nói mỗi người tại Tu Chân Giới đều lãnh huyết, tối thiểu nhất, dù một người vốn có lòng từ bi, nhưng vì hoàn cảnh cạnh tranh vô cùng tàn khốc thì dần dần xu hướng sẽ khác đi, hơn nữa tốc độ chuyển biến cũng rất nhanh.
Chỉ có thể nói, không chủ động hại người thì có thể xem là người tốt rồi!
Trong nháy mắt, hai người bay qua đại bình nguyên bên ngoài Huyền Cơ thành, lúc bay đến phạm vi đại trận thủ sơn Thiên Huyền Tông, phi kiếm dưới chân Ngọc Thanh lập tức xuất ra độn quang thật dài.
Độn quang này màu xanh thẳm, Tô Triệt đoán chừng màu này có quan hệ với thuộc tính chân khí Ngọc Thanh, hẳn không phải là thủy hệ mà là băng hệ.
- Nếu là băng hệ, vậy thì lợi hại rồi.
Tô Triệt âm thầm phỏng đoán trong nội tâm, tự đáy lòng dấy lên hi vọng, vị Ngọc Thanh sư huynh này càng lợi hại càng tốt.
Dùng linh kiếm phi hành quả nhiên tiện lợi nhanh chóng, sau khi tiến vào đại trận thủ sơn, bay tiếp khoảng chừng chưa đến một phút đồng hồ đã đi tới nơi.
Nhìn thấy một tòa núi lớn ở xa xa, Ngọc Thanh điều khiển phi kiếm bay lên cao.
Tiên Duyên Phong quả thực rất lớn, phải bay một lúc lâu mới có thể bay lên đỉnh núi.
Nhìn tận mắt mới biết ngọn núi này vô cùng to lớn. Lúc này Tô Triệt cũng hiểu ra, một trong mười ngọn núi chính rốt cục là khái niệm gì.
Không biết độ cao của cả ngọn núi như thế nào, có khả năng mấy vạn trượng a. Tô Triệt thật sự không cách nào nhìn ra. Bởi vì, giữa sườn núi phía dưới đã bị một tầng mây dày đặc che chắn, hoàn toàn không nhìn tới rồi, chỉ một nửa bên trên mà đã như một quái vật khổng lồ, không cách nào hình dung được rồi.
Trên thân núi màu xanh là hằng hà sa số kiến trúc và động phủ rậm rạp, chỗ cao nhất trên đỉnh đã bị san bằng hoàn toàn, thay vào đó là từng tòa cung điện tỏa ra khí thế hùng vĩ, cung điện tầm đó còn phân bố ra hoa viên, đình viện, hoặc là quảng trường cực kỳ rộng lớn, tất cả đều không giống nhau.
Tô Triệt nhìn tòa núi này, trên đỉnh là một khu kiến trúc, diện tích so với một tòa thành trì thì không nhỏ hơn bao nhiêu.
Quá lớn! Quá khoa trương!
Người chưa tới nơi này thì như thế nào có thể nghĩ ra một đỉnh núi bị san bằng lại có diện tích lớn như vậy, như vậy thì toàn bộ Tiên Duyên Phong đến cùng lớn bao nhiêu?
Cái này chính là khí thế của mười ngọn núi chính!
- Con người, quả thật là rất nhỏ bé.
Giờ này khắc này, Tô Triệt cảm giác được mình chính là như vậy, một tiểu nhân vật như mình quả thật là quá mức nhỏ bé.
Trước khi đáp xuống, Ngọc Thanh trầm giọng nói:
- Tô sư đệ, dùng tu vi của ngươi, nếu không có ta mang ngươi lên, chỉ bằng vào cước lực của ngươi thì cần tốn hao ít nhất một ngày một đêm mới có thể bò lên đỉnh núi.
Một ngày một đêm!
Tuy tu tiên giả Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất là tu tiên giả có tu vi thấp nhất. Nhưng dùng sao cũng là một tu tiên giả, nếu chỉ là leo núi thì cũng có thể như đi trên đất bằng, nhanh như tuấn mã. Vậy mà muốn chinh phục ngọn núi lớn này thì cần thời gian cả ngày.
Bình luận truyện