Tiên Ngục
- Dĩ nhiên là một tiểu Thiên Địa, phương viên trăm dặm, có thể dung nạp rất nhiều sinh linh sinh tồn.
Không biết vì sao, vừa đi vào chỗ này, Tô Triệt liền cảm giác được rõ ràng, mình phản phất như biến thành chủ nhân của phiến Thiên địa này, đối với tất cả ở chỗ này, núi sông, thậm chí là một bông hoa một cọng cỏ, đều có thể vừa xem là hiểu ngay.
Tựa hồ mình là chúa tể chí cao ở đây, tất cả đều bị hắn nắm giữ. Những sinh vật khác nếu tiến vào nơi này, đều phải vô điều kiện mà tiếp nhận sự khống chế của mình, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết. . .
Loại cảm giác này vô cùng rõ ràng, sao lại như vậy, Tô Triệt cũng không thể nói rõ nguyên do.
- Nơi này thuộc về ta, hoàn toàn thuộc về ta, điều này là thật chứ?
Tô Triệt như thất thần tự nói. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Đúng vậy, chủ nhân, nơi này hoàn toàn thuộc về ngài.
Quái vật đi tới gần, nó có thể cảm nhận được chuẩn xác tư tưởng của chủ nhân ở chỗ nào.
- Chú ý dưới chân của ngươi, vừa rồi ngươi đã giết chết không ít hoa cỏ đấy!
Tô Triệt rất nhanh thích ứng với vai trò chủ nhân, bắt đầu răn dạy nó.
- Ah, xin lỗi chủ nhân.
Quái vật gật đầu liên tục đáp ứng, đột nhiên lại vỗ ót, la lớn:
- Đúng rồi, ở chỗ này ta có thể bay a.
Lời còn chưa dứt, nó liền bay lên trời, sưu sưu sưu bay tán loạn vài cái, như được về biển cả, lập tức thích ứng được loại cảm giác phi hành trên không trung.
- Quả nhiên không ngoài sở liệu, nó sinh ra đời có quan hệ trực tiếp đến tòa Hắc Tháp này.
Tô Triệt thầm suy nghĩ nói.
- Chủ nhân, chủ nhân!
Quái vật giữa không trung lại đột nhiên kêu lớn:
- Ta đã biết, ta đã biết. . .
- Có chuyện gì từ từ nói, không nên như vậy.
Tô Triệt lại lần nữa khiển trách nó, tên này giọng rất lớn, hơn nữa, tiếng nói quái dị khó nghe đến cực điểm!
- Tốt, tốt.
Quái vật hạ thấp âm lượng, bẩm báo nói:
- Chủ nhân, ta đã biết, kỳ thật nơi này là một tòa ngục giam, có thể dùng để giam giữ phạm nhân ngươi bắt được, người cũng tốt, yêu cũng tốt, ma cũng tốt, không quan tâm là cái sinh vật gì, một khi bị ngươi bắt vào đây, bọn hắn nhất định phải thành thành thật thật đợi ở chỗ này, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết! Tất cả, toàn bộ đều do ý chỉ của ngươi mà quyết định.
- Ngục giam?
Tô Triệt nghi ngờ nói:
- Cả tòa Hắc Tháp chính là một pháp bảo dùng để giam giữ sao?
- Không phải đâu. .
Quái vật lại lần nữa mê mang, gãi cái đầu đáp:
- Ta chỉ đột nhiên biết được, tầng này là ngục giam, nhưng các tầng trên, ta còn chưa đi qua, tạm thời không biết.
- Tầng trên?
Được nó nhắc nhở, Tô Triệt mới phát giác được:
- Đúng rồi! Vì sao không thấy cửa đi lên tầng hai?
Ở tầng không gian này, Tô Triệt đã được cảm nhận cảm giác chúa tể khống chế Thiên địa, mặc dù là một hạt cát ẩn sâu dưới mặt đất, cũng không thoát khỏi sự dò xét, nhưng mặc dù như vậy, vẫn không tìm được đường lên tầng hai.
- Làm sao đi lên tầng thứ hai?
Tô Triệt chỉ có thể hỏi ý kiến tôi tớ quái vật của mình.
- Hình như là, hình như là. . .
Quái vật lại đang gãi cái ót, cũng không sợ cái trảo bén nhọn kia cào rách đầu mình:
- Chủ nhân, thực lực tu vi của ngươi đạt tới trình độ nhất định, phương pháp mở ra tầng thứ hai tự nhiên sẽ xuất hiện. Ngươi bây giờ, chỉ có thể lợi dụng tầng không gian này thôi. . . Ân, đúng, có lẽ chính là vậy!
Nhận được đáp án như thế, tuy vẫn còn nhiều thắc mắc chưa giải thích được, nhưng Tô Triệt đã xác định được, con quái này vật nhất định là một khí linh hoàn toàn mới do Hắc Tháp chế tạo ra, có trách nhiệm phụ trợ mình, giữa nó và Hắc Tháp tất nhiên tồn tại một loại liên hệ cực kỳ vi diệu. Có lẽ, theo thực lực của mình dần dần tăng lên, loại liên hệ này mới càng thêm chặt chẽ, càng thêm rõ ràng. . .
Ở giai đoạn này, nó cũng chỉ là một hài nhi vừa mới sinh ra đời thôi, tuy rằng, hình tượng của hài nhi này quả thật hơi kém...
Nghĩ tới đây, tư duy của Tô Triệt thoáng cái rộng mở, lập tức liên tưởng đến:
- Đúng rồi, sau này có thể bắt sống địch nhân của mình đến đây, giam giữ ở chỗ này, để bọn hắn thay ta luyện đan, luyện khí, chế tác phù lục, chẳng khác gì có một nhóm lao động miễn phí cả, mình cũng có thể tiết kiệm được nhiều thời gian và linh thạch hơn, tất cả đều vùi đầu vào việc tu luyện. . . Chỗ tốt trong đó, dăm ba câu tuyệt đối không thể nói hết được.
Làm sao để sử dụng triệt để ưu thế của tầng không gian ngục giam này, một lát khó có thể nghĩ thấu, tạm thời để chuyện này sang một bên đã, Tô Triệt lại nói với quái vật:
- Sự ra đời của ngươi có quan hệ không thể phân cách với tòa Hắc Tháp này, sau này, ngươi phải phụ trợ ta quản lý tốt tầng không gian ngục giam này, ngươi thấy thế nào?
- Vâng, chủ nhân.
Quái vật vỗ lồng ngực cam đoan nói:
- Chút việc nhỏ ấy, ta tuyệt đối có thể đảm nhiệm, dù sao, ta là thể tổng hợp có ưu điểm của ba tộc nhân yêu ma mà.
- Ah? Ưu điểm nào của nhân yêu ma, ngươi nói nghe một chút.
Tô Triệt nổi lên hứng thú.
Quái vật trừng đôi hung mục màu đỏ tươi, sắc mặt dữ tợn nói:
- Âm hiểm xảo trá đến từ nhân loại. Tư duy linh hoạt, thiên biến vạn hóa đến từ Thiên Ma Ngoại Vực, cùng với khả năng đọc suy nghĩ của người khác và khả năng sử dụng độc. Cuối cùng là sự bạo ngược tàn khốc, ngoan độc vô tình của yêu thú nhất tộc nữa.
Tô Triệt nghe thế hơi sững sờ:
- Đây đều là ưu điểm à. . .
- Đương nhiên, ở trước mặt chủ nhân ta sẽ không lộ ra những ưu điểm này.
Quái vật cười hắc hắc nói:
- Ta chỉ thi triển năng lực của ta với địch nhân của ngài, còn có tù phạm bị giam giữ ở chỗ này nữa.
Câu trả lời của nó khiến cho người có chút im lặng, Tô Triệt trầm mặc một lúc mới nói:
- Ngươi vừa mới sinh ra đời, có cần đặt tên không?
- Thỉnh chủ nhân ban tên cho.
Quái vật trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trên gương mặt dữ tợn khủng bố vậy mà toát ra một loại thần thái vô cùng thành kính.
- Đặt cho nó tên gì mới tốt đây?
Tô Triệt yên lặng suy tư.
Nhìn lông tơ màu xám đen khắp người nó, muốn gọi nó là Hắc Mao, lại cảm thấy xưng hô này quá mức khó nghe, vì vậy liền đổi thành một chữ phát âm tương tự. . .
- Đặt tên cho người là Hắc Ma, ngày bình thường, ta gọi ngươi lão Hắc là đủ.
- Đa tạ chủ nhân ban tên cho!
Lão Hắc rầm rầm rầm dập đầu ba cái, thoạt nhìn có vẻ rất trung thành với Tô Triệt.
Đối với việc nó có trung thành hay không, lý giải của Tô Triệt là: Hắc Tháp thần bí sống nhờ trong óc của mình, chẳng khác gì biến tướng nhận mình làm chủ, mà Hắc Ma này lại được xem là một khí linh sơ cấp do mình và Hắc Tháp liên thủ chế tạo ra, vận mệnh của nó đã triệt để gắn với Hắc Tháp, chỉ cần Hắc Tháp thần bí không rời khỏi mình, Hắc Ma thân là khí linh cũng không thể nào tồn tại dị tâm được.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình, có chính xác hay không, còn phải đợi sau này nghiệm chứng.
Chương 35: Không gian tầng một của Hắc Tháp
- Dĩ nhiên là một tiểu Thiên Địa, phương viên trăm dặm, có thể dung nạp rất nhiều sinh linh sinh tồn.
Không biết vì sao, vừa đi vào chỗ này, Tô Triệt liền cảm giác được rõ ràng, mình phản phất như biến thành chủ nhân của phiến Thiên địa này, đối với tất cả ở chỗ này, núi sông, thậm chí là một bông hoa một cọng cỏ, đều có thể vừa xem là hiểu ngay.
Tựa hồ mình là chúa tể chí cao ở đây, tất cả đều bị hắn nắm giữ. Những sinh vật khác nếu tiến vào nơi này, đều phải vô điều kiện mà tiếp nhận sự khống chế của mình, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết. . .
Loại cảm giác này vô cùng rõ ràng, sao lại như vậy, Tô Triệt cũng không thể nói rõ nguyên do.
- Nơi này thuộc về ta, hoàn toàn thuộc về ta, điều này là thật chứ?
Tô Triệt như thất thần tự nói. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Đúng vậy, chủ nhân, nơi này hoàn toàn thuộc về ngài.
Quái vật đi tới gần, nó có thể cảm nhận được chuẩn xác tư tưởng của chủ nhân ở chỗ nào.
- Chú ý dưới chân của ngươi, vừa rồi ngươi đã giết chết không ít hoa cỏ đấy!
Tô Triệt rất nhanh thích ứng với vai trò chủ nhân, bắt đầu răn dạy nó.
- Ah, xin lỗi chủ nhân.
Quái vật gật đầu liên tục đáp ứng, đột nhiên lại vỗ ót, la lớn:
- Đúng rồi, ở chỗ này ta có thể bay a.
Lời còn chưa dứt, nó liền bay lên trời, sưu sưu sưu bay tán loạn vài cái, như được về biển cả, lập tức thích ứng được loại cảm giác phi hành trên không trung.
- Quả nhiên không ngoài sở liệu, nó sinh ra đời có quan hệ trực tiếp đến tòa Hắc Tháp này.
Tô Triệt thầm suy nghĩ nói.
- Chủ nhân, chủ nhân!
Quái vật giữa không trung lại đột nhiên kêu lớn:
- Ta đã biết, ta đã biết. . .
- Có chuyện gì từ từ nói, không nên như vậy.
Tô Triệt lại lần nữa khiển trách nó, tên này giọng rất lớn, hơn nữa, tiếng nói quái dị khó nghe đến cực điểm!
- Tốt, tốt.
Quái vật hạ thấp âm lượng, bẩm báo nói:
- Chủ nhân, ta đã biết, kỳ thật nơi này là một tòa ngục giam, có thể dùng để giam giữ phạm nhân ngươi bắt được, người cũng tốt, yêu cũng tốt, ma cũng tốt, không quan tâm là cái sinh vật gì, một khi bị ngươi bắt vào đây, bọn hắn nhất định phải thành thành thật thật đợi ở chỗ này, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết! Tất cả, toàn bộ đều do ý chỉ của ngươi mà quyết định.
- Ngục giam?
Tô Triệt nghi ngờ nói:
- Cả tòa Hắc Tháp chính là một pháp bảo dùng để giam giữ sao?
- Không phải đâu. .
Quái vật lại lần nữa mê mang, gãi cái đầu đáp:
- Ta chỉ đột nhiên biết được, tầng này là ngục giam, nhưng các tầng trên, ta còn chưa đi qua, tạm thời không biết.
- Tầng trên?
Được nó nhắc nhở, Tô Triệt mới phát giác được:
- Đúng rồi! Vì sao không thấy cửa đi lên tầng hai?
Ở tầng không gian này, Tô Triệt đã được cảm nhận cảm giác chúa tể khống chế Thiên địa, mặc dù là một hạt cát ẩn sâu dưới mặt đất, cũng không thoát khỏi sự dò xét, nhưng mặc dù như vậy, vẫn không tìm được đường lên tầng hai.
- Làm sao đi lên tầng thứ hai?
Tô Triệt chỉ có thể hỏi ý kiến tôi tớ quái vật của mình.
- Hình như là, hình như là. . .
Quái vật lại đang gãi cái ót, cũng không sợ cái trảo bén nhọn kia cào rách đầu mình:
- Chủ nhân, thực lực tu vi của ngươi đạt tới trình độ nhất định, phương pháp mở ra tầng thứ hai tự nhiên sẽ xuất hiện. Ngươi bây giờ, chỉ có thể lợi dụng tầng không gian này thôi. . . Ân, đúng, có lẽ chính là vậy!
Nhận được đáp án như thế, tuy vẫn còn nhiều thắc mắc chưa giải thích được, nhưng Tô Triệt đã xác định được, con quái này vật nhất định là một khí linh hoàn toàn mới do Hắc Tháp chế tạo ra, có trách nhiệm phụ trợ mình, giữa nó và Hắc Tháp tất nhiên tồn tại một loại liên hệ cực kỳ vi diệu. Có lẽ, theo thực lực của mình dần dần tăng lên, loại liên hệ này mới càng thêm chặt chẽ, càng thêm rõ ràng. . .
Ở giai đoạn này, nó cũng chỉ là một hài nhi vừa mới sinh ra đời thôi, tuy rằng, hình tượng của hài nhi này quả thật hơi kém...
Nghĩ tới đây, tư duy của Tô Triệt thoáng cái rộng mở, lập tức liên tưởng đến:
- Đúng rồi, sau này có thể bắt sống địch nhân của mình đến đây, giam giữ ở chỗ này, để bọn hắn thay ta luyện đan, luyện khí, chế tác phù lục, chẳng khác gì có một nhóm lao động miễn phí cả, mình cũng có thể tiết kiệm được nhiều thời gian và linh thạch hơn, tất cả đều vùi đầu vào việc tu luyện. . . Chỗ tốt trong đó, dăm ba câu tuyệt đối không thể nói hết được.
Làm sao để sử dụng triệt để ưu thế của tầng không gian ngục giam này, một lát khó có thể nghĩ thấu, tạm thời để chuyện này sang một bên đã, Tô Triệt lại nói với quái vật:
- Sự ra đời của ngươi có quan hệ không thể phân cách với tòa Hắc Tháp này, sau này, ngươi phải phụ trợ ta quản lý tốt tầng không gian ngục giam này, ngươi thấy thế nào?
- Vâng, chủ nhân.
Quái vật vỗ lồng ngực cam đoan nói:
- Chút việc nhỏ ấy, ta tuyệt đối có thể đảm nhiệm, dù sao, ta là thể tổng hợp có ưu điểm của ba tộc nhân yêu ma mà.
- Ah? Ưu điểm nào của nhân yêu ma, ngươi nói nghe một chút.
Tô Triệt nổi lên hứng thú.
Quái vật trừng đôi hung mục màu đỏ tươi, sắc mặt dữ tợn nói:
- Âm hiểm xảo trá đến từ nhân loại. Tư duy linh hoạt, thiên biến vạn hóa đến từ Thiên Ma Ngoại Vực, cùng với khả năng đọc suy nghĩ của người khác và khả năng sử dụng độc. Cuối cùng là sự bạo ngược tàn khốc, ngoan độc vô tình của yêu thú nhất tộc nữa.
Tô Triệt nghe thế hơi sững sờ:
- Đây đều là ưu điểm à. . .
- Đương nhiên, ở trước mặt chủ nhân ta sẽ không lộ ra những ưu điểm này.
Quái vật cười hắc hắc nói:
- Ta chỉ thi triển năng lực của ta với địch nhân của ngài, còn có tù phạm bị giam giữ ở chỗ này nữa.
Câu trả lời của nó khiến cho người có chút im lặng, Tô Triệt trầm mặc một lúc mới nói:
- Ngươi vừa mới sinh ra đời, có cần đặt tên không?
- Thỉnh chủ nhân ban tên cho.
Quái vật trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trên gương mặt dữ tợn khủng bố vậy mà toát ra một loại thần thái vô cùng thành kính.
- Đặt cho nó tên gì mới tốt đây?
Tô Triệt yên lặng suy tư.
Nhìn lông tơ màu xám đen khắp người nó, muốn gọi nó là Hắc Mao, lại cảm thấy xưng hô này quá mức khó nghe, vì vậy liền đổi thành một chữ phát âm tương tự. . .
- Đặt tên cho người là Hắc Ma, ngày bình thường, ta gọi ngươi lão Hắc là đủ.
- Đa tạ chủ nhân ban tên cho!
Lão Hắc rầm rầm rầm dập đầu ba cái, thoạt nhìn có vẻ rất trung thành với Tô Triệt.
Đối với việc nó có trung thành hay không, lý giải của Tô Triệt là: Hắc Tháp thần bí sống nhờ trong óc của mình, chẳng khác gì biến tướng nhận mình làm chủ, mà Hắc Ma này lại được xem là một khí linh sơ cấp do mình và Hắc Tháp liên thủ chế tạo ra, vận mệnh của nó đã triệt để gắn với Hắc Tháp, chỉ cần Hắc Tháp thần bí không rời khỏi mình, Hắc Ma thân là khí linh cũng không thể nào tồn tại dị tâm được.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình, có chính xác hay không, còn phải đợi sau này nghiệm chứng.
Bình luận truyện