Tiện Nô

Chương 9



Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Ngày đầu tiên, khi mặt trời bị che lấp hoàn toàn bởi một tầng mây đen dày đặc ở đằng xa, trời bắt đầu lất phất mưa, giống như những giọt nước mắt đang tung bay trong gió. Thời tiết như vậy nên rất ít người ra khỏi nhà, cả những người nghèo khổ cũng không dại mà chạy ra ngoài đường để đi bắt nạt loại người còn bi thảm hơn cả bọn hắn. Cho dù có người ra đường cũng đều cố gắng tránh xa lũ binh lính đang dắt tiện nô đi diễu phố. Nhưng các quý tộc thi thoảng vẫn đi ra ngoài bằng xe ngựa, lúc đó, những tên binh linh sẽ nhân cơ hội mà năn nỉ các thị vệ hay người hầu của bọn họ hành hạ tiện nô, nhờ thế mới miễn cưỡng làm đủ số lượng yêu cầu. Trời tối, những tên binh lính cuối cùng sau khi phát tiết xong, mới kéo Ly đầy người đả thương trở lại sân trước thần miếu, xem xiềng xích buộc vào cột đá.

Mặc dù Ly đã quen bị ngược đãi, thân thể đau đớn đến mức dần không còn cảm giác, nhưng sự giày vò trong tim lại làm hắn không thể chịu đựng được. Hắn luôn cẩn thận cố gắng giữ gìn nốt một chút tôn nghiêm làm người cuối cùng của mình, nhưng lần phong ấn thứ ba này đã hoàn toàn phá huỷ đi chúng. Hắn cảm thấy hắn bây giờ còn kém cả một con súc sinh, nếu Lưu nhìn thấy sẽ vì hắn mà thương tâm khổ sở, hay sẽ cảm thấy sỉ nhục đây? Kỳ thật, Lưu vẫn biết hắn dơ bẩn, chỉ có điều không nói ra thôi. Ly ngơ ngác nhìn bầu trời, mưa vẫn rơi không ngừng, chỉ mong mưa càng to hơn, để có thể rửa sạch sẽ thân thể hắn. Trước kia, hắn luôn cho rằng thân thể dù bị ô uế nhưng hắn vẫn có một linh hồn thuần khiết. Linh hồn là thứ chỉ con người mới có, chỉ có điều, bây giờ hắn có còn được xem là một con người không? Cho dù hắn từng có linh hồn nhưng có lẽ đã mất rồi.

Ngày hôm sau, trời đã tạnh mưa nhưng bầu trời vẫn còn âm u. Binh lính trông coi đã có kinh nghiệm ngày hôm qua, quyết định dắt Ly đến cửa thành, nơi đó cũng có ít nhất sáu bảy lính giữ thành, hơn nữa cửa thành là con đường ra vào của mọi người, chắc chắn sẽ có không ít người qua lại. Sau khi thoả mãn dục vọng của các lính thủ thành, Ly gần như không còn cả khí lực mở mắt. Toàn thân hắn bị trói buộc, trần như nhộng mà nằm trên mặt đất, trên người trên mặt đầy những vết máu cùng tinh dịch, hạ thể cùng miệng cũng chảy đầy máu tươi. Bọn lính có vẻ vẫn chưa thoả mãn, bọn họ kéo Ly ra giữa cửa thành, ra lệnh cho tất cả mọi người đi qua đều phải giẫm chân lên người Ly mới có thể ra vào.

Trải qua ngày hôm nay hành hạ, bởi vì tác dụng của thần thuỷ khiến Ly không cách nào hôn mê được, nhưng hắn cũng không còn chút khí lực để động đậy. Tinh thần cùng thân thể bị kéo về sân trước thần miếu, Ly cảm thấy mình có lẽ đã chết rồi, chỉ còn lại khối thân thể dơ bẩn đang dần dần hư thối rữa nát.

Ngày thứ ba Ly bị đưa đến cái nơi u ám nhất hoàng đô, đó là ngục giam, nơi chuyên giam giữ những lũ người hạ đẳng phạm tội. Lúc ấy, trừ ra đau đớn, Ly không còn bất cứ cảm giác nào khác, hắn chỉ theo bản năng mà cố gắng kiên trì đến cùng. Không thể chết được, không thể cứ như vậy mà chết đi, bởi vì hắn còn chưa được gặp lại Lưu, ít nhất hắn còn muốn sống để được liếc nhìn Lưu dù chỉ một lần, để có thể đem kim hoàn hộ thể đưa cho Lưu. Bọn lính vốn tính sau khi các cai ngục phát tiết thú dục xong sẽ cưỡng ép các phạm nhân phải luân bạo tên tiện nô này, ai ngờ bọn tù phạm quần áo tơi tả thà chịu đòn roi chứ không nghe theo lệnh của bọn chúng.

” Cái bọn hạ đẳng ngu xuẩn, lão tử có lòng tốt mang tiện nô đến cho các ngươi giải khuây, thế mà các ngươi còn từ chối. Chẳng lẽ ở đây cấm dục lâu quá nên không cương nổi nữa hả?” Các binh lính chửi bới ầm ĩ.

Cai ngục vội vàng khuyên nhủ: ” Ngài đừng để ý đến bọn hắn, có lẽ bọn hắn cũng ngại tiện nô dơ bẩn quá nên mới thế.”

Binh lính vừa nghe vừa nói: ” Thì ra các ngươi cũng biết tiện nô dơ bẩn, như vậy đi, dù sao hôm nay bọn lão tử cũng sảng rồi, không bằng các ngươi từng người một tiểu một bãi lên người hắn, để bọn lão tử giải khuây một chút.”

Bọn lính nói xong thì có người đáp: ” Ngươi đem hắn tới gần chút, ta tiểu không xa đến đó được.”

Vừa nói là một người đàn ông to lớn vạm vỡ đầy râu mép, hình như đã bị giam ở đây lâu lắm rồi, hắn vừa nói thì các tù nhân khác cũng bắt đầu la hét. Binh lính vội kéo Ly vào gần song sắt, từ trong phòng giam, các phạm nhân liền đứng gần lên. Gã râu mép bắt đầu cởi quần vô tư mà tè thẳng vào mặt tên binh lính.

” Thằng khốn này mắt mù à? Dám tiểu vào người lão tử.” Tên lính hét lên giận dữ.

Nhưng không ngờ gã đàn ông thừa dịp liền vươn cánh tay ra ghì chặt cổ tên lính: ” Ta vốn bị mù đấy, nên sớm đã không thấy cái lũ làm quan làm binh khốn nạn các ngươi. Dân chúng như chúng ta cùng với nô lệ trong mắt các ngươi có khác gì tên tiện nô kia đâu, các ngươi cũng đâu coi chúng ta là người.”

Cai ngục thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy lên muốn mở cửa phòng giam lôi gã đàn ông đi xử tử. Nhưng đám phạm nhân đều xoa nắm đấm trợn mắt gườm gườm như những con dã thú bị chọc giận, dường như chỉ cần mở cửa lao, bọn họ sẽ lập tức lao ra kéo nát cai ngục thành những mảnh nhỏ. Các cai ngục khiếp sợ không dám tiến lên, cuối cùng gã đàn ông ha ha cười buông tên lính đang sợ chết khiếp ra. Các cai ngục cũng chỉ dám mắng vài câu rồi quất roi lung tung vào tường cho xong việc.

Nhìn thấy một màn như thế, bọn binh lính đã sợ đến tè cả ra quần, nhếch nhác mà vội kéo Ly ra khỏi ngục giam. Dù sao cũng đã hết ngày, xem Ly hấp hối như vậy, tám phần sẽ không sống qua đêm nay. Bọn binh lính cũng không muốn lằng nhằng nữa, liền đưa Ly về thần miếu rồi hoảng sợ rời đi.

Tác dụng của thần thuỷ dần dần biến mất, cuối cùng Ly cũng hôn mê bất tỉnh, đau đớn vô tận như vây hắn trong địa ngục hắc ám lạnh như băng, hắn vô lực giãy dụa, chỉ có thể chậm rãi mà chờ đợi tử vong đến. Cả ngày hành hạ đã lấy đi hết toàn bộ năng lượng của Ly, bây giờ cho dù Lưu dùng điện tâm cảm ứng, Ly cũng không cách nào trả lời được. Lưu sắp đến hoàng đô rồi sao? Làm ơn đến nhanh hơn một chút đi, Ly hy vọng trước khi chết Lưu có thể ở bên cạnh hắn. Như thế hắn mới có thể đưa cho Lưu kim hoàn hộ thể của mình, hắn cũng chỉ đủ sức làm được điều này nữa thôi.

Ba ngày trước, Lưu không hề cảm nhận được hơi thở của Ly, hắn thử dùng điện tâm cảm ứng nhưng cũng vô ích. Chẳng lẽ Ly xảy ra chuyện gì rồi sao? Bị bọn pháp sư bắt ư? Kết giới bình thường cũng có thể phong bế năng lực của hai người bọn họ. Lưu không muốn nghĩ thêm nữa, mặc dù trong lòng hắn dường như có điềm xấu báo hiệu. Nhưng hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất ngày đêm chạy tới hoàng đô, chắc hẳn Ly ở nơi này.

Lưu cải trang thành một dân thường, dùng khăn trùm đầu che kín cái phần nhọn trên tai, chỉ cố ý để lộ ra vành tai không mang bất cứ thứ gì, chờ trời tối bọn binh lính đã mệt nhọc mới đi vào thành. Cái lỗ tai không có kim hoàn hộ thể nên cũng không bị ai nghi ngờ là tiện nô bỏ trốn, cho dù bởi vì xinh đẹp mà có người bắt cởi khăn ra để kiểm tra, nhưng Lưu cũng sẽ lợi dụng năng lực mê hoặc đối phương trong thời gian ngắn để an toàn lẩn vào đám đông.

Tiến vào hoàng đô, Lưu chỉ nghe nói ba ngày trước có một tiện nô vì mạo phạm đến hoàng tộc mà phải tiếp nhận phong ấn lần ba. Lưu cố gắng kiềm chế sợ hãi cùng lo lắng trong lòng, hết sức bình tĩnh đi tới thần miếu. Lưu khoác một chiếc áo choàng màu đen, dùng khăn che khuất khuôn mặt, cẩn thận mà tới gần. Thân thể của hắn không khống chế được mà run rẩy, bởi vì trên sân vắng vẻ yên tĩnh không bóng người, trừ ra một khối thân thể đầy vết thương thể thảm bị khoá vào cột đá. Mái tóc dài màu đen dính đầy máu, dung nhan tái nhợt đầy thê mỹ, đây là Ly mà hắn vô cùng yêu thương sao? Tại sao không cảm thấy chút dấu hiệu còn sống nào?

Lưu không để ý mà tiến đến gần, nếu như Ly đã chết, hắn còn cố sống trên đời này làm gì nữa? Lý trí của hắn gần như sắp sụp đổ hoàn toàn, hắn ôm lấy thân thể lạnh như băng của Ly, ghé vào lỗ tai gọi thầm tên Ly, dường như hắn cảm thấy ngực Ly có một chút ấm áp. Lưu cắn phá cổ tay, ngậm một ít máu của chính mình, hôn lên đôi môi khô nứt của Ly, từ từ đưa máu vào trong, cánh tay Lưu dần dần cảm thấy tê dại mất cảm giác.

Lưu trong lòng cầu khẩn: ” Ly, ngươi nhất định phải sống, ta đem mạng của ta chia cho ngươi, không cho phép ngươi chết….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện