Chương 25: 25: Lục Tiên Sinh Cường Thế!
Editor: Crashpike
Beta: Crashpike
Lục Trạch Nhất hỏi: "Em có biết em đang nói cái gì không?"
Sở Dung chậm rãi ngồi dậy, kéo chân đặt lên trên sô pha.
Cô đương nhiên biết rõ.
"Hôm nay em cực kỳ tủi thân," cô hít hít cái mũi, âm thanh cực kỳ ướt át, "Em muốn anh làm bạn với em."
Làm nũng cũng không dùng được?
Án mắt Lục Trạch Nhất lạnh lùng lại thông thấu, tay anh yên tĩnh đặt lên tay cô, không nói có thể, cũng không nói là không thể.
Sở Dung nói: "Sao anh không hỏi hôm nay em đã trải qua những gì?"
Từ lúc ở cục cảnh sát đến bây giờ, Lục Trạch Nhất không hỏi cô lấy một câu.
Vì sao vậy?
Sở Dung lại hỏi: "Chẳng lẽ anh đối em không một chút hiếu kỳ sao?"
"Em có muốn nói cho tôi biết không?" Lục Trạch Nhất hỏi lại.
Sở Dung không đáp lời.
Cô cũng không biết mình có muốn nói không nữa.
Vụ án của Càn An cùng Khải Tiến không đơn giản như cô nghĩ, thêm một người biết, thì thêm một phần nguy hiểm.
Đôi mắt Sở Dung chậm rãi nhắm lại.
Lục Trạch Nhất không giống cô, anh là đại luật sư nổi danh, gia cảnh trong sạch, trong cái vòng thương trường dơ bẩn phức tạp này đến một chút quan hệ cũng không có.
Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Lục Trạch Nhất nhìn cô sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Em nói đi."
"Hả?"
Sở Dung trong lúc nhất thời không có phản ứng.
"Ban đầu tôi chỉ cho rằng em ở trong công việc xảy ra chút khó khăn, có khả năng là lý do khó nói."
Lục Trạch Nhất không chớp mắt nhìn cô, biểu cảm chuyên chú mà ôn nhu: "Nhưng hình như là tôi sai rồi, thật xin lỗi."
Anh nói trắng ra lại xin lỗi tr@n trụi như vậy, Sở Dung theo bản năng phản bác: "......!Không."
"Có phải đã chịu uất ức đúng không?" Lục Trạch Nhất nói trúng tim đen.
Sở Dung cứng họng.
Khứu giác của người đàn ông này thật sự lợi hại.
Sở Dung ôm gối thật chặt trong lòng, một lát sau, hỏi: "Em có thể dựa vào anh không?"
Lục Trạch Nhất gật đầu, giọng nói kiên định: "Có thể."
"Nếu gây ảnh hưởng xấu tới sự nghiệp cùng tương lai của anh thì phải làm sao bây giờ?"
"Em phải tin tưởng tôi." Lục Trạch Nhất khẽ cười một tiếng, cưng chiều nhéo nhéo má cô, "Tôi rất lợi hại."
Làm gì có ai tự khen chính mình như vậy?
Sở Dung tạm dừng hai giây, thở hắt ra một hơi, nói: "Có người hãm hại em"
Cô đem Chiêm Tri Hạ, Phí Nhạn Tình, còn có Trần Á Nam, Nghê Duyệt, Chung Thừa Nhiên vân vân mây mây đều giới thiệu qua một lần cho Lục Trạch Nhất nghe.
Anh nghiêm túc lắng nghe, một chút ý tứ mất kiên nhẫn cũng không có
Tâm tình Sở Dung chậm rãi lắng xuống, kể cả những sự việc gần đây nhất cô đều kể cho anh nghe, miệng đắng lưỡi khô chỉ về phía cái bàn bên cạnh: "Em khát."
Nói đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Lục Trạch Nhất tri kỷ đưa ly nước cho cô, Sở Dung duỗi tay vừa muốn nhận lấy, cánh tay anh ngay sau đó rụt lại, nhân cơ hội hôn lên sườn mặt cô.
"Vất vả cho em rồi." Anh nói.
Trời ạ!
Động tác Sở Dung cứng đờ, tên này thoạt nhìn thì thấy toàn thân toát lên vẻ nghiêm túc, thế mà mỗi lần đều có hành động khiến người ta không đề phòng được.
"Lưu manh."
Sở Dung lúng túng đoạt lấy ly nước, ngửa đầu uống hai ngụm, thò lại gần anh chỉ chỉ vào miệng mình, ánh mắt cực kì ngây thơ thanh thuần, hỏi: "Sao không phải nơi này?"
Cô chính là cố ý.
Ai bảo anh dám trêu chọc cô.
"Sở Dung," Lục Trạch Nhất cảnh cáo bóp nhẹ chóp mũi cô, "Phải rụt rè."
"Rụt rè không ăn được anh."
Lục Trạch Nhất nói: "Chúng ta nói đến chính sự nào."
Đây cũng là chính sự mà.
Sở Dung ngồi thẳng người.
Tên Lục Trạch Nhất này thật sự quá khó để hiểu rõ, cô thật muốn thấy bộ dạng khi hoảng loạn của anh thế nào.
Liệu có vì cô không?
Lục Trạch Nhất nói, "Ngày mai, tôi sẽ theo em đến Càn An một chuyến."
"Anh đi làm gì?"
"Giúp em báo thù."
"Báo thù gì cơ?"
"Trước tiên không nói cho em biết."
Còn dám thừa nước đục thả câu.
Sở Dung nghiên người về phía trước, từng câu từng chữ dặn dò nói: "Công ty của em người đẹp có rất nhiều, nếu anh tới, cũng chỉ có thể nhìn mỗi mình em thôi đó."
Lục Trạch Nhất phì cười nói "Được".
Sở Dung ôm lấy bờ vai của anh, một tay khác giơ lên hai ngón tay, chỉ chỉ vào hai mắt của mình, rồi lại chỉ vào anh: "Nếu anh mà nhìn người khác, em sẽ giận đấy, biết không?"
"Ừm."
Anh đáp ứng.
Thế thì còn được.
"Vậy buổi tối hôm nay--" Sở Dung nói đến một nửa thì dừng lại, đôi mắt to ám chỉ chớp chớp mắt nhìn về phía anh.
Lục Trạch Nhất đứng lên, một tay ôm cô lên, chậm rãi đi về phía cửa: "Trời còn chưa tối hẳn, tôi đưa em về nhà."
Anh!!
Đáng ra không phải là những lời này mà.
-
Lục Trạch Nhất nói báo thù, chính là toàn quyền tiếp nhận vụ án của Càn An với Khải Tiến.
Sở Dung đứng ngồi không yên trên ghế sô pha trong văn phòng của Nghê Duyệt, Lục Trạch Nhất lại giống như không có việc gì, yên tĩnh bình thản tiếp nhận hợp đồng, đọc, ký tên.
Sở Dung: "Này......"
"Trở về chỗ ngồi." Lục Trạch Nhất đầu còn chưa nâng.
"Anh có muốn suy xét lại một chút không?"
Lục Trạch Nhất: "Suy xét cái gì?"
Mặc kệ là cái gì, đều suy xét một chút đi chứ.
Nghê Duyệt cảnh cáo nhìn về phía Sở Dung nói: "Hắn ta là giúp em cũng là giúp cho Càn An."
Lời nói không sai, nhưng hiện tại cô có chút hận.
Càn An cùng Khải Tiến đều là hai công ty lớn, dựa vào mấy lời lúc trước Lục Trạch Nhất nói, fans hâm mộ hai bên khác nhau, pháp luật cũng không quy định rõ ràng, lấy được bằng chứng cực khổ vân vân......!
Sở Dung ảo não gục đầu xuống, nếu như ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lục Trạch Nhất thì phải làm sao bây giờ?
Lục Trạch Nhất ký xong, khép văn kiện khép lại, đưa cho Nghê Duyệt.
"Hợp tác vui vẻ." Nghê Duyệt lại lần nữa bày ra chiêu bài mỉm cười, vươn tay ra.
Ánh mắt Lục Trạch Nhất chợt tối lại, nắm hờ một chút: "Không hổ là Tổng giám đốc kế hoạch của Càn An."
Nghê Duyệt nhướng lông mày, môi đỏ nhếch lên, cười: "Cũng vậy."
Sở Dung nhíu mày, còn chưa nói gì, Lục Trạch Nhất đã buông lỏng tay, tính toán đi ra ngoài.
"Đi tiễn anh ta đi." Nghê Duyệt ngồi xuống, đôi mắt cong cong, trêu ghẹo nói, "Hai người chắc hẳn có rất nhiều chuyện để nói."
Cô lại nói thêm: "Nhưng mà, phải vừa phải, chú ý đừng ảnh hưởng đến công ty."
"Đã biết." Sở Dung gật đầu như gà con mổ thóc, chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Lục Trạch Nhất.
Cấp trên này đúng là vừa bà tám lại vừa dong dài.
Sở Dung đóng cửa lại, lập tức thu được ánh mắt tò mò xung quanh.
Đại luật sư Lục, chúng ta hiện tại nếu mà đoán ra thì đang đứng trên đỉnh tò mò của mọi người đấy.
"Cô Sở" Lục Trạch Nhất nhướng lông mày, "Không có ý định mang tôi đi làm quen hoàn cảnh một chút sao?"
Khốn khiếp, lại dám lộ ra loại vẻ mặt này.
"Đương nhiên có thể."
Sở Dung đi phía trước, vừa đi vừa hạ thấp giọng nói chỉ có hai người nghe được: "Nhưng anh phải nhớ kỹ, không được dùng loại này ánh mắt nhìn người khác đấy."
Cứu mạng, tên này thật sự là quá đẹp trai.
Lục Trạch Nhất cười: "Được thôi."
Biết thức thời đấy.
Mỗi sáng sớm, mỗi tổ kế hoạch đều tập trung thành viên của tổ mình, bắt đầu thảo luận phân công công việc.
Sở Dung mang theo Lục Trạch Nhất giới thiệu từ tổ trị số.
Mới vừa đẩy cửa ra, bên trong đã có một cô thực tập sinh mặt đỏ tai hồng đang nhìn về phía này.
Mẹ kiếp!
Thực tập sinh dưới ánh mắt có thể gi ết chết người của Sở Dung, đối mặt với Lục Trạch Nhất ấp úng báo ra tên của mình.
Lam nhan họa thủy.
Sở Dung thở hắt ra một hơi, cảnh cáo chính mình, không được xúc động, không cần tức giận.
Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng đi vào tổ kiểm soát kế hoạch.
Phí Nhạn Tình đang ở bên trong xem tư liệu, cô ta một chiếc áo màu đen cao cổ, tóc lượn sóng rũ trên vai, cả người vừa ma mị lại quyến rũ.
Mẹ nó!
Sở Dung hận đến ngứa răng ngứa lời.
Không phải là ngực có chút lớn, chân có chút dài?
Có gì đặc biệt hơn người chứ!
Phí Nhạn Tình nhìn thấy Lục Trạch Nhất thì lập tức ân cần đứng dậy đón.
"Không nghĩ tới luật sư Lục thật sự tới," cô ta cười duyên vén tóc ra sau tai, "Về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, nếu sau này có cơ hội nhất định phải giao lưu với nhau."
Giao lưu, giao lưu cái gì?
Đồng nghiệp đồng nghiệp kêu thân thiết như vậy, không biết còn tưởng là gọi bạn trai cơ đấy.
Sở Dung nhịn không nổi, hung hăng trợn mắt nhìn về phía cô ta.
"Nghe Sở Dung nói anh đang theo đuổi cô ấy," Phí Nhạn Tình che miệng cười khẽ nói, "Cũng không biết có phải thật hay không nữa"
Mẹ nó chứ, cô ta còn dám đem chuyện này ra nói.
Sở Dung lập tức quay đầu nói: "Kia, cái kia......"
"Đúng vậy." Lục Trạch Nhất cười gật đầu, mỉm cười nhìn Sở Dung, "Đáng tiếc, cô ấy còn chưa chịu đồng ý."
Biểu cảm trên mặt Sở Dung cứng đờ.
"Nhưng tôi tin rằng, một ngày nào đó cô ấy sẽ nhìn thấy điểm tốt của tôi." Lục Trạch Nhất giơ tay thân mật xoa xoa đầu cô, "Đúng không?"
Sở Dung: "......"
Lục Trạch Nhất, anh đang nói cái gì vậy?
Giải quyết xong Phí Nhạn Tình quấn người kia, Sở Dung dẫn anh vào phòng nghỉ.
Cô dùng ngón tay chỉ vào một góc, nói: "Máy pha cafe, ly giấy thì tự mình lấy, muốn uống thì tự bỏ tiền vào."
Lục Trạch Nhất nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thật là muốn mạng của cô mà.
Sở Dung dùng sức nắm chặt tay, gắng gượng chống đỡ "Sô pha, ghế dựa, tùy tiện ngồi."
Lục Trạch Nhất cầm lấy nắm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay.
"Anh đừng làm loạn......"
Sở Dung muốn rút tay lại, Lục Trạch Nhất không chịu, bướng bỉnh dùng sức giữ chặt.
"Anh làm gì đây?" Sở Dung thấp giọng nói.
"Hôn em."
Sở Dung: "Anh nghiêm chỉnh nói chuyện đi."
"Chúng ta đây không nói lời nào." Môi Lục Trạch Nhất dừng lại bên khóe môi cô.
"Em chỉ tùy tiện nói thôi" Sở Dung tính toán thẳng thắn nói ra, "Cô ta thật sự là quá phiền, em liền --"
Lục Trạch Nhất dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực mình.
"Còn có." Anh thấp giọng nhắc nhở.
"Phía trước ánh mắt cô gái kia nhìn anh qua nồng cháy, em kích động mới dẫm chân anh."
Lục Trạch Nhất: "Không phải cái này."
Cứu mạng.
Giọng nói Sở Dung mang theo nức nở, mở miệng nói: "Em có nói qua sẽ không thích anh, nhưng đều là trước đây......"
Lúc trước vì để Lục Trạch Nhất tiếp nhận vụ án, lại không cho những cô gái khác chen chân vào, cô đành phải ra hạ sách này, nói cô không thích người như Lục Trạch Nhất.
Nhưng không nghĩ tới, đi cả một vòng, tất cả đều lộ ra.
Huhu, làm sao bây giờ?
Lục Trạch Nhất trừng phạt cắn cắn môi cô.
Phảng phất có thứ gì đó nhéo một cái vào tim cô, nóng bỏng chảy vào máu cô.
"Đây là ở công ty," Giọng nói Sở Dung nhỏ như tiếng vo ve, cứ như đang làm nũng, nói, "Chúng ta về nhà lại nói được không?"
"Sẽ không có ai tiến vào."
"Nhưng, chính là......"
Lục Trạch Nhất ấn cô vào cửa, giọng nói khàn khàn: "Không có chính là."
Sở Dung kéo thẳng cẳng chân, hơi thở nặng nề.
Thịch thịch thịch.
Tim đập nhanh đến đáng sợ.
"Không phải em rất lợi hại sao?"
Lục Trạch Nhất khẽ cười một tiếng, ý xấu cắn vành tai cô, nói: "Anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau em còn muốn đánh anh mà, nhìn xem, hiện tại là ai đang mềm nhũn ở trong lòng ngực anh thế này?"
Khốn khiếp, chuyện cũ năm xưa, còn lấy ra trêu chọc cô!
Sở Dung cọ nhẹ vào vai anh.
Ngón tay Lục Trạch Nhất chế trụ sau cổ cô, thân thể như gông cùm xiềng xích cô lại, mang theo ôn nhu cũng kiên nhẫn dùng đầu lưỡi phác hoạ hình dáng môi cô.
A......!
Sở Dung cứ như đang chìm vào biển sâu, người mềm đáng sợ, tai nóng lên, chỉ có thể che dấu bằng cách dựa vào người Lục Trạch Nhất.
"Anh muốn làm gì?"
Âm thanh cô run rẩy, chút ý thức còn lại cố gắng bắt lấy áo sơ mi của anh, trong thân thể phảng phất có thứ gì tê tê dại dại tràn ra.
"Không làm gì cả."
Lục Trạch Nhất một bên làm nụ hôn càng thêm sâu, một bên mơ mơ hồ hồ trả lời: "Chỉ muốn thù lao mà thôi."
- -----
Sau chương này mình thống nhất xưng hô của Lục Trạch Nhất và Sở Dung là anh, em nha.
Còn dùng tôi sẽ tùy hoàn cảnh, ví dụ như lúc Lục Trạch Nhất giận Sở Dung sẽ xưng tôi.
Bình luận truyện