Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 92: Phiên ngoại: Xuân Nhật Yến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dờ

Có đôi khi Bạch Dương nghĩ, cậu không nên làm ngành giải trí này, bởi vì ở gần người yêu thì ít xa nhau thì nhiều, mỗi lần gặp lại cứ như cuồng hoan lúc yêu đương vụng trộm. Cậu đi ra từ phim trường, Tiểu Mã hớn hở chào đón, nháy mắt với cậu: "Tới rồi tới rồi, đang chờ bên ngoài."

Bạch Dương đỏ bừng mặt theo sau Tiểu Mã ngồi xe chuồn ra ngoài, năm sáu trợ lý mới tới đều cảm thấy khó hiểu.

Cả đám ngơ ngác đi theo nhất ca An Long của bọn họ. Nhất ca bận quay phim, điều này rất hợp lý, quay phim mệt mỏi phải nghỉ ngơi, cũng rất dễ hiểu, nghỉ ngơi đương nhiên phải vào xe RV ngủ một lúc, càng thêm hợp lý. Nhưng không hợp lý ở chỗ: Vì sao phải đỗ xe RV ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy?

Nhóm trợ lý nhỏ nghĩ, có thể là do anh Tiểu Bạch thích yên lặng. Cho nên vẫn rất hợp lý.

Nhất ca của An Long cứ hợp tình hợp lý như vậy mà lao vào chiếc RV của cậu, cách xe mấy bước, Tiểu Mã gọi đám trợ lý lại, nhìn đồng hồ trên tay: "Hai tiếng, anh Tiểu Bạch, anh chừa lại chút thời gian mà ăn cơm."

Bạch Dương gật bừa: "Các cậu cứ đi ăn đi! Tôi không đói, ngủ một lúc là được rồi."

Cậu thấy Tiểu Mã mang theo nhóm trợ lý lên một chiếc xe khác, lúc này mới đẩy cửa xe, trườn vào như một con mèo.

Trong xe không bật đèn, tối mù tối mịt. Có người kéo cậu ôm vào lòng, đầu tiên là những nụ hôn nhỏ vụn dồn dập hạ xuống tóc cậu, một đường hôn đi xuống, dừng ở trên môi thật lâu.

Bạch Dương để hắn hôn một lúc lâu, cuối cùng cũng có cơ hội để thở, cậu vươn tay cởi nút, khẽ nói: "Kim Thế An, em nhớ anh rồi."

Trong bóng tối, Thế An cười: "Không phải tôi đã đến đây rồi sao?"

Bạch Dương ôm lấy hắn như một con koala: "Mau nói anh cũng nhớ em đi!"

Thế An cười, nhấc cả người cậu đặt lên sofa, "Tôi nhớ... bây giờ là lúc em hay đói, ăn cơm trước đi, tôi nghe Tiểu Mã nói quay phim lần này rất căng thẳng, thường xuyên quay tới nửa đêm."

Bạch Dương đắc ý: "Đúng vậy! Cả buổi sáng em toàn quay một lần là qua nên mới tranh thủ được một chút thời gian này đó, Kim Thế An, em đỉnh vl đúng không?"

Thế An lắc đầu: "Tiếng tăm ngày một lên cao, chừng nào em mới sửa được cái tật nói năng bậy bạ này hả?" Nói xong, hắn bật đèn lên, "Vốn dĩ muốn hù dọa em một chút, ai ngờ em không sợ ma, cũng không sợ người khác giả mạo tôi."

Đèn vừa sáng lên hắn đã sững người. Bạch Dương đúng thật là nhiệt tình tràn trề, nháy mắt đã cởi quần rồi.

Mặt Thế An hơi đỏ, quả thực không biết nên cười hay nên động dục trước. Hắn còn nhớ Bạch Dương chưa ăn cơm trưa, đành phải kiềm chế, mở hộp đồ ăn ra: "Mặc quần áo vào, ăn cơm trước." Nói xong, lại không nhịn được nâng mắt lên nhìn Bạch Dương: "Quay phim đúng là vất vả thật, em gầy đi rồi."

Gầy thì gầy, chỗ lõm vẫn lõm chỗ lồi vẫn lồi, cân xứng thon dài không thiếu cái gì, xương Bạch Dương nhỏ, mặc quần áo thì không nhận ra cậu có thịt, cởi ra rồi mới thấy một hình thể xinh đẹp da thịt đầy đủ, nuột nà ướt át.

Trước mặt Kim gia gia của cậu, Bạch Dương chưa bao giờ biết xấu hổ, cậu nhào vào ngực hắn: "Quần cũng cởi rồi mà anh bảo em ăn cơm? Em muốn ăn anh!"

Thấy cậu ồn ào không thôi, Thế An nắm tay cậu ngồi xuống, "Em cứ thế này thì tôi phải làm sao đây? Theo ý em thì tôi chẳng bằng cầm thú, trái ý em thì lại bảo không yêu em."

Bạch Dương tựa lại gần khiến Kim tổng rất khó giữ được nguyên tắc Liễu Hạ Huệ, miệng vừa dứt lời, hắn xoay mặt Bạch Dương lại, hôn một lần nữa: "Mau ăn đi, mở ra rồi nguội mất."

Bạch Dương nghiêng người, cúi đầu nhìn hộp đồ ăn, không khỏi tấm tắc khen: "Kim gia gia, anh thực sự siêu tình thú luôn ấy, tìm được thứ này ở đâu vậy?"

- -- Một chiếc hộp đồ ăn hình hoa hải đường được chạm trổ sơn màu, mở hộp ra, bên trong là một bộ khay chén đĩa nhỏ rất tinh xảo được khảm vào từng ô cánh hoa, ba món ăn một món canh và một món tráng miệng, ngải sậy xào, canh măng chần, cá đù hương xuân, mầm đậu ướp tiêu, tất cả đều là màu xanh, ở cánh hoa còn lại là một món tráng miệng rau hẹ mang hơi hướng Bắc phái tên là "Cửu thái lâu".

Hải đường cũng là năm cánh, ngũ trung hữu ngũ.

Chỗ nhụy hoa thì không có màu xanh của rau mà thả một nhành kiều ngọc lan* có hai bông liền gốc. Màu xanh ngọc bích gần như ngả màu lục của món ăn xung quanh bao lấy nhành mộc lan hồng nhạt kiều diễm, cảnh đẹp ý vui.



Thế An lại cười nói: "Trịnh tổng thương lượng với tôi về việc đầu tư vào một dự án ở Thang Sơn, mấy hôm trước vừa mời đầu bếp tới bàn chuyện. Vị sư phụ họ Khuất ấy nghe nói có tổ tiên làm chưởng quản phòng bếp ở Đông Hưng Lâu, nghề gia truyền. Tôi luôn cảm thấy đồ ăn phương Bắc quá nặng, hơn nữa đồ ăn Sơn Đông thường dùng nhiều gia vị, ai ngờ gặp mặt nói chuyện mới biết ông ấy có chỗ độc đáo riêng." Hắn chỉ vào món Cửu thái lâu trong hộp: "Buổi sáng trước khi tới đây, tôi đặc biệt mời ông ấy về nhà bếp khách sạn làm hộp tiểu yến này, đều là món của mùa xuân, món điểm tâm kia là tuyệt kỹ của ông ấy. Vốn dĩ không nhỏ như vậy, tôi cố ý bảo ông ấy làm nhỏ lại một chút, em nhất định sẽ thích ăn."

Bạch Dương chăm chú nghe hắn kể chuyện, mắt vẫn nhìn nhành ngọc lan: "Hoa chắc chắn là do anh bỏ vào."

Thế An hôn nhẹ lên mặt cậu: "Chỉ có em hiểu tôi nhất. Tôi đến thăm em, không có gì để tặng, thấy trước cửa khách sạn có hai cây hoa lớn đang nở rộ, tôi nhờ quản lý cắt xuống một cành mang tới đây."

Bạch Dương cười: "Anh là người đàn ông thích tặng hoa nhất mà em từng gặp."

Thế An trêu cậu: "Tôi không ở bên em mỗi ngày, xem ra còn có người khác tặng hoa cho em."

Bạch Dương tức giận lườm hắn.

Thế An cười, "Tặng cái gì cũng chỉ là phụ, trước tiên cứ tặng tôi cho em đã, đây mới là quan trọng nhất."

Hai người dính lấy nhau thật lâu rồi mới dùng cơm, sư phụ Khuất tay nghề cao, một hộp tiểu yến toàn món chay nhưng kết hợp với nước dùng và gia vị, khiến người ta không hề cảm thấy là đang ăn rau ---- Có lẽ vì biết là Kim tổng và Bạch tiên sinh không phải người phương Bắc, đồ ăn thiên về thanh đạm, không giống như món Sơn Đông mà giống ẩm thực Hoài Dương hơn. Bạch Dương thích nhất là món tráng miệng, mềm mại vừa phải, có vị muối rất nhẹ, còn lại đều là vị ngọt thanh xuất phát từ chính rau hẹ non, bởi vì có thêm mỡ nên ăn vào cảm thấy vừa miệng.

Thế An hỏi cậu: "Nếu em thích, tôi sẽ để ông ấy làm bếp trưởng luôn."

Hắn vẫn luôn thi hành chính sách hôn quân, Dương Dương thích thì đó là đồ tốt, Dương Dương không thích thì chỉ là đồ bỏ đi. Có điều hôn quân cũng có nguyên tắc của hôn quân, dưới sự dẫn dắt của Kim gia gia, Bạch Dương bị đút thức ăn một cách vô cùng xảo quyệt. Ở nhà hàng Tử Phong Lăng Tiêu thì tự nguyện lột sạch không còn quần lót, ở quán tôm hùm đất ven đường thì cho max 5 sao. Có thể chinh phục được miệng của Bạch nhất ca, nhất định không phải là người tầm thường.

Bạch Dương ăn rồn rột không ngừng như một chú hamster, vừa ăn vừa gật đầu, "Chính là người này, tay nghề tuyệt thật."

Thế An cũng cười, "Xuân cửu thu tùng*, không hổ là người xuất thân từ quê hương của thánh nhân, chỉ từ những đồ chay này cũng có thể biết được ông ấy rất hiểu lời thánh hiền dạy."

*Mùa xuân rau hẹ, mùa thu rau cải.

Sư phụ Khuất đã dùng cách làm ẩm thực Hoài Dương để làm ra món Sơn Đông, mang tinh thần của bậc thánh nhân, chính xác không phải người tầm thường. Ăn cơm cùng Kim Thế An, Bạch Dương luôn thu hoạch được cả về tinh thần và vật chất, Bạch Dương thụ giáo.

Thế An lại chậm rãi nói: "Ông ấy hiểu được tâm ý của tôi đối với em, nguyện cho chúng ta cũng như xuân cửu thu tùng, năm năm tháng tháng cùng bên nhau, đây chính là phúc phần lớn nhất."

- -- Đột nhiên nói tình thoại, bất ngờ không kịp đề phòng, Bạch Dương sắp sặc chết.

"Kim Thế An, anh không buồn nôn thì sẽ chết à?"

Thế An lau mỡ bên mép cậu, "Mỡ lợn mà em còn không chê ngấy, tôi nói mấy câu em đã chê tôi ngấy rồi?"

Ok ok, anh lợi hại, Bạch Dương chịu phục. Người ta đã nói tình thoại rồi thì cớ gì mà còn không hiểu, Bạch Dương lau miệng, chuẩn bị thưởng thức món tráng miệng ngọt là chính Kim tổng.

Hai người củi khô lửa bốc, đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn mấu chốt thì Bạch Dương bỗng nhiên "Argh!" một tiếng.

Thế An sợ thòng tim: "Làm sao vậy?"

"Trời **! Em quên không lấy bao! Vừa rồi Tiểu Mã đưa mà quên cầm!"

Thế An kinh ngạc một chút rồi hổ thẹn nói: "Cái này, tôi cũng luôn quên mất."

- -- Kim tổng và Dương Dương của hắn thường xuyên đánh dã chiến trong xe, các đồng chí An Long đã nhìn quen rồi. Có một lần Lý Niệm nói chuyện với Kim tổng, bỗng nhiên nổi hứng hỏi: "Chủ tịch Kim, anh dùng cỡ gì vậy?"

Mỗi lần Chung Việt muốn mua thứ này thì rất khó khăn, lần nào cũng chê nhỏ, cậu lại không nhờ trợ lý mua hộ, Lý Niệm cấm cậu không được đặt hàng trên Taobao: "Em là một nghệ sĩ, muốn mua thì để ông đây mua, em muốn để antifan biết mình điên cuồng mua bao cao su đấy à?"

Kết quả là mỗi lần ra nước ngoài, Chung Việt đều gánh về cả túi to.

Vì chuyện rách việc này mà Lý tổng rất mệt mỏi. Hôm nay gặp Kim Thế An, anh bỗng nhiên nghĩ, không biết Kim Thế An với Chung Việt ai nhỏ ai lớn?

Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhìn Bạch Dương luôn tung tăng nhảy nhót, nói không chừng Kim Thế An là một cục cưng mini!

Lý tổng hơi buồn cười, anh muốn biết, thế là hỏi thẳng luôn. Anh đã mất trí nhớ nên không nhớ nổi Kim Thế An là ông nội xuyên việt nữa, bởi vậy nên hỏi rất mập mờ.

Kim Thế An căn bản không hiểu được hàm ý của Lý tổng, hắn hơi ngẩn người, vì quan tâm tới cảm xúc của Lý tổng nay đã mất trí nhớ, hắn đành phải giả bộ trầm tư: "Cỡ gì... cỡ gì..."

Trịnh Mỹ Dung ngồi cạnh, mặt không cảm xúc: "Cỡ lớn."

Nói xong, chị nhìn Kim Thế An, "Bình thường cậu ấy đeo vừa hàng Âu Mỹ."

Lý tổng kinh hãi.

Trịnh tổng bình tĩnh nói: "Trước kia từng mua giùm."

Lý Niệm miễn cưỡng hiểu.

Mọi người im lặng chừng một phút đồng hồ, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó hình như không đúng lắm?

"Từ từ đã, A Thế, cậu với Bạch Dương không dùng bao???"

Kim tổng hơi ngớ người, cái "bao" này rốt cuộc là đồ dùng gì vậy? Hắn nhìn sắc mặt của Trịnh Mỹ Dung và Lý Niệm, thật sự rất khó tả, nhưng nhìn bọn họ, hắn đã ý thức được đây là một việc rất quan trọng.

"Tôi... không hay dùng."

Lý Niệm mất trí nhớ, nhưng Trịnh Mỹ Dung thì không. Chị đột nhiên nhớ ra Kim Thế An này là hàng giả, hắn có lẽ căn bản không biết bao là thứ quái quỷ gì!

Vì thế nguyên buổi chiều ngày hôm đó, Lý tổng cười tới mức bò lăn bò toài và Trịnh tổng 囧 đến mức không thể chịu được nữa, nhốt chủ tịch Kim trong văn phòng, dạy một khóa an toàn quan hệ tình dục cho hắn.

"Anh giỏi thật, cả năm bắn bên trong mà Bạch Dương vẫn chịu được, đổi thành ông đây thì đã chặt anh ra thành tám khúc từ lâu rồi!"

Trịnh Mỹ Dung tế nhị nhìn Lý Niệm, đột nhiên cảm thấy hình như chị đã biết được một chuyện gì đó rất kinh dị.

Không thể đánh giá một người qua tướng mạo, không ngờ một người xinh đẹp mềm mại như Chung Việt lại là... Không ngờ Lý Niệm chịch thiên chịch địa mà lại là...

Không, đây không phải là lúc bà tám, Trịnh tổng hơi mệt mỏi. Chị vừa giáo dục Kim Thế An xong thì gọi điện thoại cho Bạch Dương: "Bình thường tôi mặc kệ chuyện của hai người, nhưng lần này tôi phải nói. Bạch Dương, Kim Thế An không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu sao? Cậu phải dạy cậu ấy chứ!!!"

Bạch Dương rất là tủi thân: "Nhưng mà ảnh cứ muốn ấy vào trong..."

Trịnh Mỹ Dung hận rèn sắt không thành thép: "Cậu ấy muốn gì cậu cũng chiều? Cậu ấy là gì của cậu?"

Vừa dứt lời, Trịnh Mỹ Dung đã thấy lời mình chẳng có sức thuyết phục, Kim Thế An là người đàn ông của Bạch Dương, lại còn là cái loại đã đi lĩnh giấy chứng nhận.

Bạch Dương càng thêm tủi: "Anh ấy bảo như thế thích hơn."

Cậu quả thực đã từng nhắc tới chuyện dùng bao, nhưng Kim tổng lại hiểu thành tình thú hạ lưu của phường công tử phóng đãng gì đó, Kim tổng nhất quyết từ chối.

"Em là ai chứ, tôi yêu em còn không hết, sao nỡ lòng coi khinh em?"

Lúc ấy Bạch Dương không hiểu "coi khinh" là sao, nhưng cậu nghĩ không đeo thì càng thích, vì vậy liền đồng ý sau đó không nhắc lại nữa.

"Để tôi bảo Tiểu Mã đi mua, lần sau mà còn xằng bậy, tôi ----"

"Chị làm gì nha?" Bạch Dương đột nhiên bán manh: "Chặt chân em với Kim Thế An hả?"

Trịnh Mỹ Dung bùng nổ: "Bà đây chặt cái chỗ đó của cậu ta, tin không?"

Tin tin tin, Trịnh tổng lợi hại, Bạch Dương sợ rồi.

Hiện tại bọn họ đang hai mặt nhìn nhau, thời gian gấp rút, lại còn dục hỏa đốt người, phải làm sao đây?

Thế An trầm ngâm nói: "Hay là em gọi Tiểu Mã đưa qua đây."

Bạch Dương uốn éo trên người hắn: "Trời má.... Phải chờ đến bao giờ! Em bảo họ đi ăn cơm rồi!"

Hơn nữa như thế thì xấu hổ lắm!

Thế An thấy cậu bẽn lẽn ngượng nghịu thì bật cười: "Hoặc là tôi cẩn thận một chút, Mỹ Dung nói lưu lại bên trong không tốt, chỉ trách lúc trước tôi không suy nghĩ cho em, cho rằng em cũng thích."

"Em thích thật mà!"

Thế An cọ mũi cậu: "Em là nhóc ngốc."

Ai cũng là người thoải mái, thương nghị xong, Kim tổng vui sướng đặt Dương Dương của hắn ở trên bàn, chuẩn bị dùng bữa.

Bạch Dương nhìn sang bên cạnh, bỗng thấy hai đóa ngọc lan giữa hộp đồ ăn lọt vào tầm mắt.

Hạnh cũng được, đào cũng thế, mai cũng vậy, lan cũng không khác gì, mùa xuân luôn sinh sôi nảy nở thật kiều diễm.

"Kim Thế An, hộp đồ ăn này gọi là gì vậy?"

Kim tổng rất không vui, Kim tổng bắt đầu chuyển động rồi: "Lúc này mà em còn phân tâm được?"

"Ai ya, em thấy nó hoàn chỉnh quá thôi."

Thế An bất đắc dĩ cười, hôn cậu rồi trả lời: "Tên là Xuân Nhật Yến."

Tiệc ngày xuân, rượu lục một chén ca một bài, chỉ nguyện như đôi én trên hiên nhà, năm tháng vẫn bên nhau*.

*Trường mệnh nữ (長命女):

Xuân nhật yến,

Lục tửu nhất bôi ca nhất biến.

Tái bái trần tam nguyện.

Nhất nguyện lang quân thiên tuế,

Nhị nguyện thiếp thân trường kiện,

Tam nguyện như đồng lương thượng yến,

Tuế tuế trường tương kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện