Chương 85
Chương 45.1: Ăn giấm tới nơi rồi
(Tên chương 44-45 do editor tự đặt)
Editor: Yue
Sau khi Trì Vân Phàm bắt máy, đầu dây bên kia quả nhiên là Diệp Cảnh Nhiên, từ khi trở lại trường sau ngày Quốc khánh, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp lại nhau, không biết y có chuyện gì mà lại chủ động liên lạc với cô.
Rõ ràng là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại, nhưng giọng điệu của Diệp Cảnh Nhiên lại rất quen thuộc giống như là đang trò chuyện với một người bạn cũ: "Vân Phàm, bây giờ cậu đang ở ký túc xá nhỉ."
Trì Vân Phàm hờ hững xa cách hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Y không để ý đến sự hờ hững của cô: "Không có chuyện thì không thể tìm cậu tâm sự sao?"
"Nếu không có chuyện thì tôi cúp máy."
Diệp Cảnh Nhiên liên tục vấp phải trắc trở ở chỗ cô, riết cũng quen rồi: "Có chuyện."
"Bữa tiệc tối ngày mai, xin hỏi tôi có thể vinh hạnh đi đón Trì đại tiểu thư được không?"
Trì Hàng Kiện đã từng đề cập đến bữa tiệc tối vào hai ngày trước, nói là có một số người bạn cũ về nước ôn chuyện, muốn đưa cô đi cùng. Ông ta chưa bao giờ bỏ lỡ dịp để khoe khoang con gái của mình như mấy loại này. Trì Vân Phàm từ lâu đã nhìn lắm thành quen, chỉ là cô không ngờ tới, Diệp Cảnh Nhiên cũng sẽ đi.
"Không cần." Trì Vân Phàm từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì. "Ba tôi nói sẽ có tài xế đến đón tôi".
Diệp Cảnh Nhiên không khỏi muốn bật cười, cô có biết tại sao y lại gọi cuộc điện thoại này không? Cũng là do ba cô đề nghị, nói là bọn họ học chung một trường, nếu không thấy phiền phức thì để y tiện đường đến đón cô.
"Đã như thế thì quên đi. Chúng ta sẽ gặp nhau vào tối mai vậy."
Nói tới chỗ này, cuộc gọi liền nên kết thúc. Nhưng mà thời gian cuộc gọi trên màn hình vẫn đang nhảy lên từng giây, chắc là Diệp Cảnh Nhiên đang chờ cô cúp máy. Trì Vân Phàm bấm vào nút màu đỏ rồi quay lại giao diện Wechat, tiếp tục gọi video với Hứa Viễn Hàng.
Trong máy hiện lên cảnh anh đưa vỏ ốc biển lên nghe, còn cười xấu xa hỏi cô: "Metoo có nghĩa là gì vậy hửm?"
Biết rõ còn cố hỏi.
Cách màn hình, hai má Trì Vân Phàm bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho nóng lên, cô dùng ánh mắt nghênh đón: "Nghĩa là, em cũng vậy."
Hứa Viễn Hàng miễn cưỡng hỏi lại: "Em cũng vậy... là sao ta?"
Trì Vân Phàm khẽ mím đôi môi đỏ mọng: "I love you too."
Hứa Viễn Hàng còn đang nghĩ kỹ bước tiếp theo để trêu cô như thế nào, nhưng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy, giọng nói nhẹ nhàng độc đáo nhưng cũng có chút ngượng ngùng không thể giải thích của thiếu nữ khiến lỗ tai anh tê dại, đơ người thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Chết tiệt, cái này... Quá phạm quy.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, có một thứ tình cảm mập mờ nào đó chứa trong ánh mắt không ngừng lên men, nhìn nhau một chút liền không hẹn mà cùng cười.
Sau một hồi, Hứa Viễn Hàng mới nhớ ra chính sự, giống như lơ đãng hỏi: "Cái tên râu ria kia tìm em có chuyện gì vậy?"
Trì Vân Phàm ngay từ đầu đã không định giấu diếm anh: "Ba em sẽ đưa em đi ăn cơm với vài người bạn của ông ấy vào tối mai, Diệp Cảnh Nhiên cũng sẽ đi."
Dùng bữa cùng nhau.
Hứa Viễn Hàng hơi nheo mắt, trong lòng cười lạnh, anh biết tên họ Diệp kia không có ý tốt gì, lần trước anh còn nói rõ ràng chuyện này rồi, ha, góc tường của Hứa Viễn Hàng anh đây mà lại dễ dàng bị cạy như vậy sao?
Trì Vân Phàm lưu ý đến sự thay đổi trong nét mặt của anh, không phải là... Lại ghen đi?
Tự mình lĩnh giáo qua hậu quả khi anh ghen, cô cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng: "Chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm, ba của Diệp Cảnh Nhiên cũng có mặt."
Hứa Viễn Hàng nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của bạn gái mình, cảm thấy vừa mới lạ vừa buồn cười, anh tin tưởng cô và càng tin tưởng vào bản thân mình, nếu Diệp Cảnh Nhiên chỉ là một nhân vật nhỏ râu ria, vậy liền không có gì đáng phải quan tâm. Tuy nhiên, cơ hội cực tốt đưa tới cửa, bỏ qua thì uổng quá.
"Ồ?" Anh nén cười, cố ý xuyên tạc ý của cô, "Như vậy tương đương với gặp gia trưởng trong nhà rồi ha?
Trì Vân Phàm: "..."
Xem ra là ghen tuông ngập trời.
Thực ra cô không phải là rất muốn đi, cho tới nay cô cũng chưa từng thích mấy loại trường hợp như vậy, không phải cô không thử cố gắng từ chối, nhưng kết quả cuối cùng đều như nhau.
Đến nay vẫn chưa có người nào khiêu chiến thành công uy quyền của đại gia trưởng nhà họ Trì.
Có lẽ cô sẽ là người đầu tiên trong tương lai.
Hứa Viễn Hàng không nỡ làm cô khó xử, thỉnh thoảng ăn chút giấm là để gia tăng tình thú, nếu để cô chịu gánh nặng tâm lý trong một mối quan hệ, thì người bạn trai như anh đây cũng quá kém cỏi và không xứng chức đi.
"Nếu có gì đền bù cho anh thì việc này coi như qua."
Nghe đến hai từ "Đền bù", sao Trì Vân Phàm không hiểu cho được? Cô nàng thuận theo lời anh hỏi: "Anh muốn đền bù gì?"
Bây giờ người không ở trước mặt, ôm không được, hôn không xong, Hứa Viễn Hàng suy nghĩ một hồi, trầm tư nói: "Trước cho em nợ."
Chờ lần sau gặp mặt lại nói.
Hai người trò chuyện một hồi lâu thì Điền Tiểu Thất quay lại, cậu không biết Hứa Viễn Hàng đang trò chuyện video với bạn gái, vừa vào cửa liền hát: "and I swear by the moon and the stars in the sky, I ' ll be there."
Hứa Viễn Hàng và Trì Vân Phàm cùng lúc: "..."
"Ai vậy?"
Khóe miệng anh giật giật: "Một tên nhóc bị bệnh thần kinh."
Điền Tiểu Thất vẫn rất nhập vai diễn: "Viễn ca, sao anh lại chửi em chớ! Em hát thật là dễ nghe à nha." Cậu hắng giọng ra dáng làm rất chi là chuyên nghiệp, "and I swear ..."
Hứa Viễn Hàng không thể chịu nổi được nữa, giơ chân đá vào bờ mông của Điền Tiểu Thất, cậu thuận thế ngã vào trên giường của mình, mà vẫn cực kỳ cứng đầu hát nốt phần còn lại của lời bài hát.
Điền Tiểu Thất quấy rầy như vậy, bầu không khí bị phá hủy hoàn toàn, cuộc trò chuyện đành phải kết thúc.
Sương giá nơi khóe mắt Hứa Viễn Hàng gần như đóng băng, đã sắp cóng chết người, anh ném điện thoại qua một bên, xắn tay áo đi về phía Điền Tiểu Thất. Điền Tiểu Thất còn không biết mình chọc phải hoạ gì, chỉ dựa vào bản năng cảm nhận được luồng khí nguy hiểm, khi ngẩng đầu lên liền đối mặt với một đôi mắt đằng đằng sát khí, bị doạ đến mức lập tức chui vào ổ chăn.
(Continue)
Bình luận truyện