Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 05



Fuck, chết chắc rồi.

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Thẩm Lan.

Thẩm Lan chỉ cảm thấy sự can đảm vừa rồi của mình đều bị chó ăn mất, Lâm Uyên Dương đã cạn kiệt tinh lực ngủ thiếp đi, bỏ lại Thẩm Lan âm thầm run rẩy không ngủ nổi.

Hắn thượng Lâm Uyên Dương thì cũng thôi đi, đằng này còn khiến người ta bài tiết không kiềm chế, Thẩm Lan đã tưởng tượng ra ngày mai mình sẽ có mấy kiểu chết.

Thẩm Lan nuốt nước bọt rồi vào nhà vệ sinh gọi một cú điện thoại cho đại ca hắn.

"Anh Hạ." Thẩm Lan nơm nớp lo sợ nói: "Em thượng Lâm lão đại rồi...... Làm sao bây giờ......"

Anh Hạ hít một hơi khí lạnh: "Cậu nói cái gì?"

Thẩm Lan kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Em thượng Lâm ca...... Còn dùng thứ anh đưa cho em nữa......"

Anh Hạ im lặng hồi lâu rồi nói với vẻ khâm phục từ tận đáy lòng: "Trâu bò!"

"Anh mau nói đi, em phải làm sao bây giờ......" Thẩm Lan tê cả da đầu, "Người ta còn đang nằm trên giường kìa."

Anh Hạ chắc cũng cạn lời, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: "Cậu bắn bên trong à?"

Thẩm Lan: "Vâng."

"Trước hết cậu tắm cho hắn đi đã, lấy hết thứ kia ra," anh Hạ vẫn không nhịn được cảm thán: "Huynh đệ cậu đúng là trâu bò mà! Ngày mai còn về được không đấy?"

"...... Em cũng không biết." Thẩm Lan hiện giờ là kẻ điếc không sợ súng, "Anh theo lão đại nhiều năm như vậy, cảm thấy tính tình lão đại thế nào?"

"......Tính tình lão đại chúng ta rất tốt, nhưng...... cậu làm thế này......" Hạ ca thở dài: "Chắc không tốt nổi đâu huynh đệ."

Thẩm Lan cảm thấy ngày mai thật u ám, hắn cúp điện thoại rồi vào phòng tắm xả nước, sau đó ôm Lâm Uyên Dương vào bồn tắm. Lúc nãy còn chưa nhìn ra, dưới ánh đèn phòng tắm Thẩm Lan thấy rõ trên người Lâm Uyên Dương chi chít vết bầm và dấu hôn của hắn thì không khỏi thắp nhang mặc niệm cho mình.

Thẩm Lan thò ngón tay vào trong lỗ nhỏ của Lâm Uyên Dương, cẩn thận dùng nước rửa sạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong, sau đó xử lý sạch sẽ toàn thân rồi ôm người vào phòng khách.

Ga giường không thể dùng được nữa, Thẩm Lan đặt Lâm Uyên Dương trên ghế sa lon, vất vả lắm mới tìm được một bộ chăn đệm ga giường mới trong ngăn tủ, trải xong lại ôm người lên giường.

Sắc mặt Lâm Uyên Dương hơi tái nhưng đôi môi vẫn đỏ hồng, Thẩm Lan cứ tưởng Lâm Uyên Dương thoa son, nhưng bây giờ...... lại phát hiện hình như đây là sắc môi vốn có của Lâm Uyên Dương.

Thẩm Lan nhớ lại xúc cảm mềm mại khi hôn lên đôi môi kia, hắn nhịn không được cúi đầu hôn Lâm Uyên Dương, sau đó nhét y vào trong chăn.

.

Khi Lâm Uyên Dương tỉnh lại ngày hôm sau, y trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, đầu óc trống rỗng.

Từng mảnh ký ức hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu y giống như chiếu phim, Lâm Uyên Dương nhìn phòng ngủ vắng lặng mà tức giận đến đau não.

Tên cớm chết tiệt kia lại dám ăn xong chùi miệng rồi vỗ mông chạy mất à?!

"Ấy, Lâm ca, anh tỉnh rồi."

Đúng lúc này cửa phòng ngủ mở ra, một người đi vào.

Lâm Uyên Dương định thần nhìn lại, tên kia chẳng phải là tiểu tử đêm qua đó sao?

Còn to gan thế cơ à? Đến giờ vẫn chưa chịu trốn?

Lâm Uyên Dương cảm thấy lửa giận bốc thẳng lên đầu, y nhìn Thẩm Lan rồi ngồi bật dậy. Nhưng ngồi lên nửa chừng thì y hít một ngụm khí lạnh, nhăn mặt nằm phịch xuống. Trên người y giống như bị xe cán qua, toàn thân ê ẩm khó chịu, nhất là bên hông, còn có... cái mông phía sau nữa.

"Ca, bây giờ anh đừng nhúc nhích," Thẩm Lan nhìn sắc mặt Lâm Uyên Dương mà trong lòng run sợ, hắn cảm thấy nếu hiện giờ Lâm Uyên Dương có sức lực thì nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống hắn ngay, "Anh có gì tức giận thì chờ khỏe lại rồi hãy nói..." Thẩm Lan không đủ tự tin nên càng nói càng nhỏ: "Ca, em biết sai rồi, hôm qua em nhất thời mất lý trí, anh tha cho em một lần đi..."

Lâm Uyên Dương nghe Thẩm Lan nói chẳng những không giận mà còn cười. Y thật sự cảm thấy người này có chút thú vị, lãnh đạm lên tiếng: "Không ngờ gan cậu cũng to nhỉ? Mau làm nghi thức cáo biệt tiểu đệ đệ của cậu đi, chờ tôi cử động được sẽ chặt phứt nó ngay."

Dưới hông Thẩm Lan đau thốn, da đầu hắn tê rần, ngượng ngùng nói: "Lâm ca... Anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, cùng lắm thì... cùng lắm thì để anh thượng lại em, anh thích thượng thế nào thì thượng thế ấy..."

Vẻ mặt Lâm Uyên Dương thật sự không giống nói đùa khiến Thẩm Lan sợ run, nếu bị chặt chim thì thà gϊếŧ quách hắn cho xong, trước kia Thẩm Lan ở trường cảnh sát đã luyện được cách gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, giờ phải dỗ dành Lâm Uyên Dương trước đã, chờ y hết mỏi eo đau chân thì chuyện này đã sớm rơi vào quên lãng rồi.

Hắn lấm lét nhìn Lâm Uyên Dương, bày ra vẻ mặt như cô vợ nhỏ bị ức hiếp: "Lâm ca, hôm qua em sợ lắm, đầu choáng váng không biết nghĩ gì, chỉ muốn hầu hạ anh thật tốt nên mới làm ra chuyện kia, anh đâu thể trở mặt không quen biết như vậy được, hôm qua anh cũng rất thoải mái còn gì......"

Lâm Uyên Dương nhìn bộ dạng khúm núm của Thẩm Lan mà trong lòng cười lạnh, cái gọi là cảnh sát nhân dân chính trực là đức hạnh này đây sao?

Hay nói cách khác thì Thẩm Lan thật sự rất giỏi ngụy trang? Nếu không phải kẻ tạo ra lý lịch giả cho hắn quá vô dụng thì chỉ sợ Lâm Uyên Dương cũng không phát hiện ra Thẩm Lan là cảnh sát nằm vùng.

Lâm Uyên Dương nhếch môi gọi Thẩm Lan: "Cậu qua đây."

Tay Thẩm Lan rịn mồ hôi lạnh, chậm chạp đi tới.

Lâm Uyên Dương dùng hai tay chống giường rồi cắn răng ngồi dậy, bên hông đau nhức vô cùng khó chịu, y nhìn Thẩm Lan, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác, sau đó gắng sức giơ chân đạp mạnh vào tiểu đệ đệ của Thẩm Lan.

"——!!"

Thẩm Lan hét cũng không hét nổi, cú đạp kia vừa mạnh vừa chuẩn, Thẩm Lan che lại hạ thân, sắc mặt thống khổ chậm chạp ngồi xổm xuống.

Một cú này đau thật sự, Thẩm Lan ngồi xổm trên đất hết năm phút cũng chưa đứng dậy nổi, đau đến chảy cả nước mắt, tên đàn ông nào có thể chịu được bị đá một cước vào chỗ đó cơ chứ.

Bả vai Thẩm Lan không ngừng run rẩy, hắn xuýt xoa đau đớn còn Lâm Uyên Dương thì thờ ơ lạnh nhạt liên tục hừ lạnh.

Nhưng chuyện này đúng là Thẩm Lan có lỗi trước, hắn thật sự gan to bằng trời mới dám thượng Lâm Uyên Dương.

"Đem cho tôi ly nước." Lâm Uyên Dương khẽ nhíu mày, hôm qua y ra quá nhiều mồ hôi, lại còn... rêи ɾỉ suốt cả đêm, giờ cổ họng khô khốc như sắp bốc khói, y sai bảo Thẩm Lan: "Lấy thêm chút đồ ăn nữa."

"Vâng, anh ở trên giường chờ em một lát," Thẩm Lan vẫn đau gập cả người, hắn đi một bước lại hít một hơi nhìn cực kỳ buồn cười, Lâm Uyên Dương không tự chủ cười nhạo một tiếng.

Cười xong y lại đanh mặt nghiêm túc tự hỏi phải xử lý tên cảnh sát này thế nào đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện