Tiên Sở

Chương 79: Mạc hậu thiên sư (P1)



Trăng sáng ẩn hiện sau quầng mây mây đen cuồn cuộn,

Ánh trăng lúc sáng lúc tối,chiếu trên mặt tuyết của Lý phủ to lớn,trên mái ngói sương giá kết băng, lấp loáng phản chiếu ánh bạch quang nhàn nhạt,

Nơi hoa viên trong nội phủ, giả sơn nhấp nhô, rừng trúc xanh ngát, phất phơ mấy cành la đà vươn ra khỏi tường,xào xạc trong làn gió lạnh.

Lý phủ cảnh bị nghiêm ngặt, nơi đâu cũng có vệ sĩ mặc giáp trụ, thần tình lăng lệ,cảnh giới nhìn xung quanh.

Long hổ đạo sĩ mặc hoàng bào vũ quan xuyên qua khoảng giữa các hộ vệ, đi tới đi lui,trong đó không thiếu cao thủ cao thủ cấp tiên,chân.

Yến Tiểu Tiên nín thở ngưng thần, trốn nơi mật động trong một hòn giả sơn, thu ba lưu chuyển, quan sát nhất của nhất động xung quanh, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kỳ.

Đêm nay Chu tước thất túc cùng xuất hiện ở Trường An, lòng người hoảng loạn,không biết bao nhiêu vương công tôn quý cũng yêu cầu tu chân hộ vệ, thế mà thiên sợ đạo lại phái hơn nửa đệ tử đến trấn thủ Lý phủ, có thể thấy Lý phủ thế lực rất lớn,cùng Thiên Sư đạo quan hệ cũng rất sâu.

Ở chuông ngựa bên đông sương phòng cách đó mười trường,con lừa đen đang ngã nằm trên đất, bụng phập phồng nhẹ.Cơ thể nó đầy vết thương, lông vón cục, trên mình máu tươi nhỏ giọt, hơi thở yếu ớt.

Vừa rồi nó bị xe tứ mã kéo lê trên đường,lại bị roi ngựa quất liên tục nếu không phải da đồng xương sắt thì đã sớm chết rồi.

Lúc này bốn chân nó đều bị xích sắt to bằng nắm tay xích lại, ngay đến mũi cũng bị rọ sắt bó chặt, không thể phát ra tiếng, nhưng vẫn nghe thấy nó kêu ô ô phẫn nộ.

Yến Tiểu Tiên vừa tức vừa giận, lòng nghĩ:" Nhà họ Lý thật khéo sinh ra một đứa tiểu tặc tử vô sỉ,ghi hận ta cùng đại ca, lại đem một con súc sinh ra hành hạ để hả giận, thật là không bằng súc sinh.Hừm. xem ta thu phục ngươi thế nào!"

Nàng rất thích con lừa lông đen này, hôm nay gặp nó, cảm thấy rất vui mừng thân thiết.

Đối với nàng mà nói,con lừa đen này không những là bằng hữu, mà còn là nguyệt lão,bà mai se duyên giữa nàng và Sở Dịch.Hơn nữa, trên một phương diện nào đó, nó là cầu nối duy nhất liên quan với người "đại ca" thiện lương chính trực lúc trước, càng thêm trân quý.

Chính vì như thế, nàng không màng tất cả, không đợi Sở Dịch quay lại, cũng phải mạo hiểm cứu nó ra trước.

Yến Tiểu Tiên đang suy tính một kế sách vẹn toàn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng tới, một tử y đồng tử vội vã chạy về phía rừng trúc, vội vã đứng lại bên hòn giả sơn, tiếp đó tiếng:" xè xè xè" liên miên bất tuyệt vang lên bên tai, đột nhiên trước mặt nàng đứng tiểu.

Ánh trăng chiếu rõ ràng, hắn mi thanh mày tú, trán cao có một nốt ruồi đỏ, chính là thư đồng Bào cầm bên mình bên mình Lý Đông Hầu, rất được hắn sủng ái.

Yến Tiểu Tiên tâm niệm nhất động, từ buồn phiền trở nên vui mừng:

-" Đúng lúc đang lo không có cánh bay lên trời, ngươi lại bắc cho ta cái thang!"

Liền đó lăng người nhảy ra, tay dấu "hút hồn châm!", vô thanh vô tức cắm vào thiên linh của hắn.

Tên thư đồng nọ run lên,hứ một tiếng cũng không kịp, lập tức ngã xuống đất thân vong.

Yến Tiểu Tiên đẩy hắn dấu sau trong giải sơn, sau đó lắc mình một cái, biến thành hình dạng của hắn, vòng qua giả sơn, từ trong rừng trúc đi ra, rón rén đi đến nhà ngựa.

Bọn vệ sĩ nhận ra thư đồng này là hồng nhân trước mặt Lý Đông Hầu, không ai tra vấn gì.

Mã phu ở xa xa nhìn thấy, vội vàng cười toe toét nghênh đón:

-" Cầm đại ca, công tử lại xuất ra chiêu số gì? muốn lột da nó, hay là lóc thịt nó? tiểu nhân đang ngứa tay, cũng muốn trị con lừa ngốc đó một phen."

Con lừa nghe thấy tiếng bước chân của Yến Tiểu Tiên, vành tai ngọ nguậy, phát ra tiếng kêu ô ô vui mừng, không biết khí lực từ đầu ra, đạp đất đứng dậy,đi về phía nàng.

Yến Tiểu Tiên tim đập mạnh, vừa kinh vừa hỉ, không ngờ nó thông linh đến thế, mình giả trang thế này mà cũng có thể tử tiếng bước chân nhận ra thân phận.

Mã phu tưởng con lừa định đứng dậy báo phục, quát rằng:

-" nghiệt súc muốn chết à!"

Lấy thân mình chắn trước mặt Yến Tiểu Tiên, dùng roi vụt nó.

-"Dừng tay!"

Yến Tiểu Tiên đưa tay đoạt lại roi da,to giọng quát:

-" Nếu nó thiếu mất sợi lông nào, xem công tử lột da ngươi thế nào!"

Mã phu vỗ mông ngựa vỗ cả chân,tuy cảm thấy rất ngạc nhiên,nhưng lần bầm vài câu,rồi cũng tức giận thoái lui.

Con lừa đen giương đôi mắt như quả chuông đồng liên láo nhìn Yến Tiểu Tiên,ứa nước mắt muốn khóc,rất khích động,lắc đầu quẫy đuôi, như muốn đến nũng nịu nàng, nhưng bị xích sắt giữ lại, nửa bước cũng không tiến lên được.

Yến Tiểu Tiên mỉm cười,dương mày nói với mã phu:

-" Công tử nói rằng,hôm nay hành nó thế đủ rồi, cho nó ăn uống ngủ đầy đủ, mai lại chơi tiếp, ngươi còn không mau..." xem tại truyenbathu.vn

Chính lúc định bảo mã phu cởi xích, thì xem xét kỹ, phát hiện dây xích này dùng hợp kim bắc hải huyền băng thiết, vô cùng cứng rắn, lòng nghĩ:

-" Kỳ quái, đây không phải là dùng dao mổ trâu giết gà, đại tài tiểu dụng sao..." Lờ mờ nhận ra có điều không ổn.

Thu ba lưu chuyển, chỉ thấy tứ phía long hổ đạo sĩ từ xa vây lại, thần sắc cổ quái nhìn mình, lòng nàng trầm xuống, liền nghĩ:

-" Hỏng rồi,nhất định là một cái bẫy, hợp kim này không phải để trói con lừa, mà để đối phó với Thiên xu kiếm của đại ca!"

Nghĩ như thế, lưng Yến Tiểu Tiên đổ đầy mồ hôi lạnh, lập tức đại ngộ,"đúng rồi, bọn mũi trâu này chắc nghĩ Tần hoàng chuyển thế ký thân trên thân thể đại ca, vì thế mới lấy con lừa này làm mồi, dụ huynh ấy đến đây!Chẳng trách Lý Mộc Phủ thâm trầm âm hiểm là thế, lại để cho Lý Đông Hầu làm loạn, đem con lừa đi rong trên phố,dừng lại trước Khang vương phủ như vậy?"

Nghĩ đến đây,lòng nàng thấy rất hối hận, chỉ tại mình quá khẩn trương, nhất thời không suy nghĩ kỹ, để lạc vào hiểm cảnh.

Giờ đây kẻ định đợi một bên, chỉ cần mình bị lộ thân phận, lập tức tính mệnh gặp nguy hiểm, dù là không chết, cũng sẽ bị bắt làm mồi dụ Sở Dịch.

Giờ đành nhanh chóng ổn định trận cước, không để địch nhân nghi ngờ,sau đó nghĩ cách an toàn rời khỏi đây, đem tin tức thông báo với đại ca,không để huynh ấy đuổi theo sau, bị đánh mà không kịp chuẩn bị.

Nhanh như chớp, một ý niệm thoáng qua trong đầu Yến Tiểu Tiên, trên mặt thanh sắc không đổi, dương mày nói tiếp:

-"... ngươi còn không mau đem cỏ đến, cho nó ăn no?"

Không đợi mã phu trả lởi,nàng vỗ đầu con lừa một cái, khẽ nháy mắt với nó, rồi quay người bỏ đi.

Con lừa mắt rơm rớm nước,dường như hiểu ám thị của nàng,lúc lắc cái đầu kêu ô ô một tiếng, rồi lại vô khí lực ngã lăn ra đất, hai mắt không hề nháy nhìn theo thân ảnh nàng, lưu luyến không rời.

Thấy Yến Tiểu Tiên bỏ đi khỏi hoa viên như không có chuyện gì,sự cảnh giác, hồi hộp của bọn long hổ đạo sĩ mới giảm đi phần nào, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nàng cho đến khi nàng khuất sau tường,dần dần biến mất khỏi thị tuyến.

Ánh trăng chiếu sáng tây lầu, sương trắng rải trên mặt đất, hoa viên trống rỗng, không một bóng người.

Gió mạnh thổi đến, trong đình viên chỉ thấy bóng những cây ngô đồng lắc lư quyện vào nhau trên nền đất, như vô số yêu ma quỷ quái đang kêu gào lắc lư.

Yến Tiểu Tiên hốt hoảng khẩn trương, lúc nào cũng cảm thấy như có vài cặp mắt đang theo dõi mình từ trong bóng tối, lòng rất sợ hãi, nhưng bước chân không nhanh cũng không chậm, đến hơi thở cũng không dám ngừng.

Đi vòng qua mấy toà lâu các, xuyên qua hành lang dài, lúc xác định phía sau không có bóng người, nàng mới có thể thở phào một hơi,như mất hết hơi sức dựa mình vào cột hành lang, tim đập thình thịch,nỗi sợ hãi cuông liệt giờ mới xông lên.

Con đường ngắn ngủi chỉ có hơn trăm trượng, mà nàng thấy như đường từ quỷ môn quan trở về.

Chính lúc muốn ẩn thân hoàn hình, chạy khỏi Lý Phủ, thì nghe nhìn thấy một thư đồng dẫn theo hai đạo sĩ khẩn trương chạy vào hoa viên,gọi:

-" Bào cầm, người đến đây làm gì? công tử đang phái người tìm ngươi khắp nơi đó! còn không mau theo chúng ta quay về!",không cần nghe trả lời, đã vươn người che phía trước, nắm lấy tay nàng kéo đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện