Tiên Sở

Chương 88: trầm ngư lạc nhạn



Những tiếng nổ lớn vang lên, hỏa cầu khí bắn hụt sát hắn tung tóe ngang dọc, không ngưng rơi xuống phía trên trước thạch bích. Hỏa tinh bắn ra bốn phía, đá sỏi bay tán loạn.

Sở Dịch lắc mình đứng lại, tử vi tinh bàn đang trong tay vù vù xoay chuyển, từ đáy lòng thở phào một hơi mạnh.

Lúc này hắn mới phát giác mồ hôi lạnh không ngờ toát đầy toàn thân.

Huyệt động ngoài nhỏ trong rộng, hình trạng như hồ lô, ngang dọc ước có hơn mười trượng. Trong động cực kỳ ẩm thấp âm u, tràn ngập xú khí, ngửi tới muốn ói. Động khẩu ở giữa có một thạch bích, bóng loáng như gương, tương hỗ phản chiếu, vô luận ở tại trong động chỗ nào, đều có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài động, đây chính là quỷ phủ thần công.

Sở Dịch ngẩng đầu bễ nghễ, quát:

- "Lộc lão quái, mau ra đây nhận lấy cái chết!"

Tiếng như xuân lôi, ong ong vang dội, chấn động thổ thạch ào ào rơi xuống. Trong động không người ứng lại, hắn vượt qua thạch bích đi tới. Càng vào sâu trong động càng thêm âm u, đá nhọn lởm chởm, như răng chó ngoằn ngèo, âm thanh trầm trầm như quỷ phủ minh cung. Hỏa cầu không ngừng đánh vào, khi trúng vào trên đá, chiếu ánh sáng vào trong động lúc sáng lúc tối.

Vừa quay đầu, hắn liền thấy ở góc động phía trước bàn ngồi mấy người, từ trái qua phải, đó là Đường Mộng Yểu, Tô Anh Anh cùng Lý Tư Tư, ba cặp mắt đẹp không hề nháy mắt nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt khác nhau, nữa mừng nữa sợ, có điều không thể mở miệng nói chuyện.

Sở dịch thấy ba cô không bị gì, trong lòng bớt lo. Ánh mắt quét tới, chỉ thấy Trương Túc nằm ở dưới chân Tô Anh Anh, không nhúc nhích động đậy, dưới đầu một cái thạch chẩm bằng mã não.

Thạch chẩm huyền quang lưu ly, nhè nhẹ trìu mến xuyên thấu qua trên trán giữa hai lông mày, ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, hình thành một màn cực kỳ thực thụ huyễn ão, đột ngột bay nhanh, biến hóa không ngừng.

-"Du tiên chẩm!"

Sở dịch trong lòng chấn động, kinh hãi khó nén, lòng tham lam lập tức lại sắp xuất ra.

"Du tiên chẩm" là trấn quốc chi bảo của thái cổ nam hoang "dực nhân quốc", gối đầu nằm ngủ, có thể thần du bát hoang, cùng thiên cực địa. Nhưng nó huyền diệu nhất ở chổ, có khả năng hoàn nguyên tất cả mọi ý niệm không một chút sai lầm mà người ta cất giấu chìm sâu trong tiềm thức. Khó trách Lộc Lực đại tiên không cần khống chế nguyên thần Tô Anh Anh,cũng có khả năng xuyên thấu tiềm thức Trương Túc, tra hỏi được Ngọc Hành kiếm ở đâu. Chỉ có điều bảo vật này thất truyền đã mấy ngàn năm, vì sao lại rơi lạc vào trong tay lão yêu này?

Sở dịch trong lòng chấn động, lúc này mới nhớ tới còn chưa nhìn thấy lộc lão quái, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng sát khí lẫm liệt, râu tóc chợt dựng, lập tức không cần phải suy nghỉ, quát lên: " yêu nghiệt muốn chết! ", Chân khí lưu chuyển, tử vi tinh bàn đánh ngược ra. Nguồn tại http://Truyện Bất Hủ

"oang" sóng khí nổi lên, phía sau truyền lại tiếng kêu quái dị của Lộc lực lão quái, quay mắt nhìn, chỉ thấy lão yêu xoay người, loạng choạng đứng lại, lộc giác trượng không ngờ bị chém thành hai phần.

Sở dịch không khỏi nín cười, ha ha cười to nói:

- " người ta bất quá trộm gà không thành ngược lại tốn bả, các hạ còn tệ hơn, không có được Ngọc Hành kiếm,trước mất cây gậy đánh chó của mình, sau đó lại mất thêm cái mạng chó. Ha ha, đó thật là kinh doanh có vui có hận?. "

Lộc lực đại tiên sắc mặt trắng bệch, nhìn đoạn trượng trong tay, từng bước bước tới gần Sở Dịch, kinh nộ, chán nản, sợ hãi, hối hận...... giao nhau phiên tạp, đột nhiên bất ngờ phát run, quỳ xuông trên mặt đất, cất tiếng kêu lên:

-" đế tôn tha mạng, đế tôn tha mạng! Tiểu nhân đầu óc ngu muội, nhất thời hồ đồ, mới tạo ra lúc này sự tình đại nghịch bất đạo, đế tôn đại nhân không nhớ tiểu nhân, tiểu nhân là con heo thối tha, xin tha thứ cho! "

Sở Dịch cười hi hi nói:

-" Cũng thật kỳ lạ, các hạ không phải là lão dâm lộc ma sao? Sao biến thành con heo ngu muội? Như vậy đúng là quái sự, không thể không xem được, tốt nhất để quả nhân lôi lòng mề ngươi ra xem thế nào? "

Tử vi tinh bàn vù vù bay lộn, tùy tiện bổ ra.

Lộc môn mặc dù đã bị tan rã, nhưng trong ngũ đế tứ mẫu từ đầu tới cuối đều được quần ma đương đại tôn kính là đầu đảng. Lộc lực đại tiên đối Lý Huyền trước nay cực kỳ e ngại, tối nay bất quá nhất thời tham niệm quá lớn, ham lợi mờ mắt, cho nên mới dám bắt cóc Lý Tư Tư, tìm tới trộm lấy Ngọc Hành kiếm.

Lý Tư Tư như trút được gánh nặng, thở phào một hơi dài, tươi cười hớn hở nhìn chằm chằm Sở Dịch, mỹ nhãn long lanh, tràn đầy nùng tình mật ý.

Tô Anh Anh quay đối lại hai người trợn mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng nguyên hồi trước có chút nghi ngờ, Nhưng lúc này thấy trong tay sở dịch là tử vi tinh bàn, vừa rồi minh bạch thì ra hắn tuy thuộc vương gia thế nhưng cũng là ma môn tử vi đại đế, lúc này mới biết rõ Lý Tư Tư đích là kẻ ác, trong lòng tức giận không thôi.

Đường Mộng Yểu cắn chặt môi, vẻ mặt trắng bạch, trong lòng giận dữ mang theo vài phần khinh bỉ, vừa tiếp xúc ánh mắt Sở Dịch, lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Sở dịch nhớ tới tình cảnh ngày ấy với nàng cùng chung hoạn nan, trong lòng khẩn trương, nhịn không được tính định truyền âm báo cho nàng cội nguồn câu truyện. Nhưng chợt nghỉ lại, Đường Mộng Yểu bản tính đơn thuần, không biết che dấu, một khi biết rõ thân phận của mình, nhất định rộ ra vẻ kinh hãi khó ức chế, khiến cho Lý Tư Tư hoài nghi. Khi ấy sẽ phí đi những cố gắng trước kia, thế bất lưỡng lập, cho dù mình muốn bao che cho Lý Tư Tư cũng không được nữa.Hắn quyết định giả mạo Lý Huyền, dự định đơn giản chỉ là diễn kich, giờ đây Lý Tư Tư nằm trong tay hắn, khi nào muốn bắt giữ, tự do chính hắn quyết định. Lập tức lấy tay phất ra,giải khai tất cả kinh mạch cho Lý Tư Tư.

Lý Tư Tư kêu "a "Một tiếng, nhảy vào trong lòng hắn, nước mắt liên miên, khúc khích cười nói:

-"Thất ca! Thất ca! "

Không cần biết có người tại đó, như con bạch tuột căng căng ôm lấy hắn, cuồng loạn hôn tới tấp.

Đường Mộng Yểu, Tô Anh Anh trợn to diệu mục, cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt của chính mình. Hai nàng một là tiên tử thuần túy, một là thiếu nữ ngây thơ, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như thế, không tưởng rằng thiên hạ lại có loại huynh muội loạn luân như vậy. Cả hai đỏ mặt tía tai, đều quay đầu nơi khác, trong lòng thóa mạ không ngừng.

Sở dịch có chút xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, cười nói:

- " hảo tiểu tử nhà ngươi không có việc gì thì ta yên tâm. Ngọc Hành kiếm ở tại đâu? Nếu không lấy được ra đễ thu phục chu tước thất túc, chỉ sợ đồng loạt thu hút đạo phật yêu ma tại Trường An thành tới?. "

Lý Tư Tư trên mặt đã đỏ hồng uống rượu, thản nhiên cười nói:

-" phải rồi, ta hoan hỉ quá mức, suýt nữa quên mất việc chính! "

y luyến tiếc hôn trên mặt hắn một cái, chuyển thân chỉ ra ngoài động kia hồ sâu u bích, cười nói:

- " thất ca,không thể tưởng được, chúng ta cay đắng khổ cực tìm kiếm hai mươi năm, ngọc hành kiếm lại giấu tại Trầm Ngư uyên của Lạc Nhạn phong! "

-"Trầm ngư uyên!"

Sở dịch kinh ngạc, bỗng dưng linh quang chợt lóe, vổ tay quát lên:

- "Không sai. Trầm ngư uyên do thái thượng tuyền vị lưu mà thành, sâu tới ngàn thước, băng hàn lạnh thấu xương cốt, ngay cả thủy sản chịu lạnh nhất cũng không thể sanh tồn, chính là chỉ có vùng chí hàn thần thủy, mới có thể trấn trụ viêm nhiệt thuộc hỏa của ngọc hành kiếm! "

Lý Tư Tư cười nói:

-" Ồ hay," thiên hạ chí hiểm, hay tuyệt vời", kỳ thật bọn ta mới sớm nghĩ đến. Nhưng ngọc hành kiếm bị phong giấu tại trầm ngư uyên dưới cự linh thạch, cũng khó trách không một ai có khả năng phát giác ra. "

Cho Trương Túc một cước,nàng nói tiếp lên:

- " lão đạo mũi trâu năm đó tại Miêu Cương cướp thần kiếm của thất ca, hiện tại cuối cùng vật quy nguyên chủ?! lúc này ít nhất nói được tề vương báo cừu, hai mươi năm không muộn?. "

Sở Dịch có chút kinh ngạc, thầm nghỉ:

- " Thì ra giữa Trương chân nhân với lý lão tặc, năm xưa còn có một đoạn thù oán như vậy" trên mặt giả vờ cực kỳ sướng khoái, ha ha cười to.

Tô Anh Anh tức giận vô cực, cổ lắc như cái trống bỏi, nước mắt lưng tròng, nhưng cố nén không cho rơi xuống.

Lúc này, ngoài động quái thú hống như điên cuồng, hỏa cầu dày đặc bắn vào, hồng quang thiểm diệu, nền đá như muốn nghiêng ngã, sơn động tựa hồ sẽ có lúc đều muốn sụp đỗ.

Mọi người run lên, Sở Dịch không dám nán lại một thêm nữa, Nhưng lại sợ đễ Lý Tư Tư lưu ỡ lại trong động, những người khác có cơ hội hạ độc thủ, lập tức nhướng mày cười nói:

-" muội tử, sự việc không chờ được nữa, chúng ta lấy cho được thần kiếm, đễ phong ấn mấy loài yêu thú này, rồi đến thu thập lão ngưu tử. "

Không chờ lời phân giải,hắn liền nắm tay nàng, hướng ngoài động chạy đi.

Cửa động hỏa quang bắn tung tóe, bông tuyết bị kích bay lên mênh mông vụ khí, như chiếc mành nước phiêu diêu tan tỏa. Sở Dịch kêu lên một tiếng, ôm chặt Lý Tư Tư, bay ra, giữa không trung xoay người chuyển thân qua, xuyên qua theo tinh nhật mã và quỷ nhãn kim dương, thẳng đường nhảy vào Trầm Ngư uyên.

Chi có trong một hơi thở, nhanh như tia chớp, mặc cho thất thú cùng bao vây như thế nào, cũng không có kịp rồi. " Bụp " một tiếng, nước bắn tung tóe, Sở Dịch chỉ cảm thấy hàn ý đập vào mặt, trực thấu trong lòng, toàn thân lổ chân lông đột nhiên co rút lại.

Nước trong đàm dù chưa kết băng, nhưng so với băng thủy rét lạnh gấp trăm lần, dù hắn chân khí siêu cường, nhất thời cũng thấy bức tức khó thở, lạnh cứng người. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Tư Tư nét mặt trắng nhợt, thân thể nhè nhẹ phát run, lập tức một bên vận chuyển chân khí, liên miên truyền vào trong cơ thể của nàng ; một bên mặc niệm thái cổ bí tịch" lân tích thủy quyết ", chầm chậm mở lổ chân lông ra, hướng đáy hồ cấp tốc bơi đi.

Phía trên, thất thú rít gào, vòng vòng xoay tròn. " Huyền thủy chẩn dẫn" vẩy đuôi bắn ra, một roi như tia chớp phách nhập vào u đàm, ngoài ra sáu quái thú rống giận thấy vậy nhẩy ngay vào nước, đuổi theo không tha. "Bích ba" rẽ nước, mờ mờ không rỏ. Trong nước không khí xuyên thấu qua lổ chân lông da Sở Dịch, nhè nhẹ bỗng dưng xuyên nhập tâm phế, hắn hít thở đại sướng, nhưng đồng thời cũng mang tới rét lạnh thấm sâu vào xương cốt.

Lý Tư Tư rùng mình một cái, khẩn trương ôm chặt lấy hắn, thu ba vừa chuyển, đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoàng, truyền âm nói:

- " thất ca, nhanh lên nào, yêu thú truy đuổi cũng sắp tới gần?. "

Sở Dịch ánh mắt quét lại, phía sau hắc ảnh nhấp nhô, đuổi theo càng lúc càng gần, trong lòng run lên, thầm nghỉ:

-" ví như hiện tại lấy phong hỏa luân xữ dụng thì tốt hơn...... "

Linh quang chợt lóe, bỗng dưng nghĩ đến một phương pháp, đặt tử vi tinh bàn ngay dưới chân, tinh bàn nộ chuyển, toàn thân lập tức xoay tròn, cả người xoắn ôc cấp tốc bắn xuống.

Làn sóng cuồn cuộn, ngàn vạn bong bóng nổi lên, Sở Dịch lướt đi càng lúc càng mau, nhất thời thất thú dạt ra mở lớn một đường.

Lý tư tư mừng rỡ, ôm lấy hắn hôn lấy hôn đễ, không ngừng cười phất tay ra hiệu cho hắn lướt đi mau.

Càng gần đáy hồ, hơi lạnh càng mạnh, Sở Dịch tăng tốc độ cực nhanh, càng cảm thấy cái lạnh khó chịu nỗi, nhưng vẫn không dám giảm tốc độ xuống. Sau một lúc lâu, rốt cuộc thấy phía dưới quang mang thiểm diệu màu tía sắc hồng chớp chớp lên, Lý Tư Tư sắc mặt vui mừng, truyền âm nói:

-" ngọc hành kiếm! Muội thấy ngọc hành kiếm?! "

Sở Dịch tim đập càng mạnh, định tình nhìn lại, chỉ thấy dưới đáy hồ đè nặng một khối cự thạch màu đen hơn mười trượng vuông, lõm vào lồi ra lởm chởm, có nhiều lỗ nhỏ, dày đặc vô số đạo quang sắc huyến quang màu tím hồng theo những lổ nhỏ tản xạ ra, theo gợn nước nhẹ nhàng chớp lên, đẹp lộng lẩy đa dạng.

Cự thạch chắc là tinh thạch là Hà thần Cự linh đã lưu lại trong truyền thuyết. Cự linh thạch để lộ ra một cái thanh đồng chuôi kiếm, chắc chắn Ngọc Hành kiếm không thể nghi ngờ.

Hô......

Ngay khoảng khắc Sở Dịch mừng như điên, phía sau sóng nước cuồn cuộn, hàn khí thấu xương, huyền thủy chẩn dẫn vượt sóng đuổi tới, đuôi dài oanh nhiên quét ngang, móc nghạnh trông ghê sợ, hướng trước đầu hắn quật xuống!

Sở Dịch xoay người né tránh, song cước giao nhau, tử vi tinh bàn lóe sáng bay múa, đánh thẳng trực diện vào cái đuôi cong như móc câu của Huyền thủy chẩn dẫn* quái thú. Đập vang một tiếng vang dội, gợn sóng kịch liệt, Sở Dịch chấn động, hổ khẩu run lên. Huyền thủy chẩn dẫn quái thú hống một tiếng, ăn phải đạn đau, văng ra xa vài chục trượng.

Lý Tư Tư cực kỳ lo lắng, ngẩng đầu nhìn chung quanh, truyền âm nói:

-" Thất ca, mau đẩy cự linh thạch ra, nếu không khi thất thú tập trung, khó quản lý nỗi! "

Sở Dịch run lên,hắn dĩ nhiên hiểu rõ. Chân nguyên của Sở Dịch là thuộc hỏa, tại Trầm Ngư uyên cực hàn chí lãnh này, thực lực không khỏi giảm đi phần lớn, mười phần công lực tối đa chỉ có khả năng phát huy ba bốn phần, nếu muốn đánh với thất thú tại đây, thật là hung đa cát thiểu. Lập tức tập trung chân khí chạy vòng thân thể, phấn khởi thần uy, song chưởng xuất ra một kích.

Oanh!

Hai đạo kình khí xanh đậm như cuồng phong nổi giận đánh vào trên cự linh thạch, gợn sóng kịch liệt, kích khởi vô sổ bong bóng. Vách đá thành hồ xa xa nứt rạn mở ra vài đường,nhưng cự thạch này chỉ nhè nhẹ đong đưa, như trước uy nhiên bất động.

Sở dịch kinh ngạc, hai chưởng này của hắn đã khuynh tận sức lực toàn thân, ngay cả vạn cân cương thiết, cũng bị đánh vở tan bay đi, không tưởng tới cự linh thạch này mà rắn chắc như thế, khó trách Trương Túc dùng đễ trấn áp thần kiếm.

Chính vào lúc này, huyền thủy chẩn dẫn khí thế hung hãn vọt tới. Lúc này nó biến thành nhu thuận rất nhiều, không dám cùng Sở Dịch chính diện kích đấu, mà là lợi dụng ưu thế linh hoạt vì ở trong nước lạnh, không ngừng dùng du kích chiến phá nhiễu, lúc thì quay vòng trên cao, lúc đánh bất ngờ như sấm sét.

Sở dịch chỉ không chú ý một chút, đầu vai lập tức bị đuôi dài của nó quật trúng, đau nhức thấu xương, toàn thể xương vai tựa hồ đều bị nó đánh bay.

Hắn nhịn đau phản công, tử vi tinh bàn tung hoành bay múa, chém một nhát tới con trùn này, bức được nó bay lùi lại lần nữa. Phía trên sóng lắc lư, bóng đen càng lúc càng gần, cho thấy lục thú còn lại sắp gần đuổi tới.

Lý Tư Tư nhíu mày khẩn cấp, truyền âm nói:

-" thất ca, không còn kịp rồi.Chi bằng ngươi nhấc cự linh thạch lên một chút, còn ta rút kiếm ra.»

Mắt thấy huyền thủy chẩn thẳng đuôi, như viên đạn bay tới, Sở Dịch không còn thời gian suy nghỉ, gật gật đầu, đặt tử vi tinh bàn xuống dưới đất, song chưởng khấu khẩn cự linh thạch, tập trung toàn lực, hét lớn một tiếng, đẩy lên trên.

Hô hấp nghẹn lại, khí huyết nhộn nhạo, Không tưởng rằng thái cổ cự thạch nặng ngàn vạn cân như vậy mà bị hắn có thể nhấc lên vài tấc. Hồng quang chợt lóe, Lý Tư Tư lập tức kéo thần kiếm ra, thanh âm run rẩy đầy vui mừng, kêu lên:

- " thất ca, ta đã được rồi! Ta có được Ngọc Hành kiếm?! "

Kiếm dài hơn ba xích, sắc đỏ như huyết, uốn lượn như rắn, dưới sâu trong hàn bích thủy lấp láng quang mang đích thực đẹp đẽ, hòa nhịp nét cong vẻ đẹp nàng phản chiếu.

Sở dịch thở phào một hơi mạnh, khóe mắt liếc thấy huyền thủy chẩn dẫn tia chớp vọt tới, truyền âm quát:

-" muội tử coi chừng! "

Song chưởng định thu lai, muốn xoay người lại đánh nó.

Lòng bàn tay đau nhức, như trùng cắn kiến gặm, hai tay bất ngờ tựa như bị niêm phong trên linh thạch, căn bản không thể rút ra! Sở dịch kinh hãi, định lấy hai chân đạp mạnh vào cự thạch, rút hai bàn tay ra.Nhưng không ngờ hai tay không thể rút ra, ngay cả song cước cũng như bị nam châm hút sắt, dính vào trên đá, rốt cuộc không thể động đậy được!

Oanh! Nói thì chậm, trong khi đó rất nhanh, đuôi dài của huyền thủy chẩn dẫn đâp mạnh vào vai hắn vào, đau nhức công tâm, quanh thân xương cốt như vở ra từng mảnh, thổ ra một ngụm máu tươi, nước trong thủy ba tràn ngập trào ra.

Lý Tư Tư "a " thất thanh kinh hô, kêu lên:

-" thất ca! ngươi ra sao? "

Ngọc hành kiếm từ từ hiện ra dài một lóng, kiếm khí như cầu vồng, hoành quán uyên để, chiếu tới bốn phía phủ đều một màu hồng.

Huyền thủy chẩn dẫn quái hống lên một tiếng, tựa hồ đối với Ngọc Hành kiếm cực kỳ hoảng sợ, lập tức ngoằn ngèo bay vùn vụt ra xa, giử khoảng cách xa xa bên ngoài trông chừng.

Sở Dịch nhịn đau nói:

-" trên cự linh thạch này có điều cổ quái, tay chân ta đều bị dính lại như trói?. Muội tử, mau xữ dụng thần kiếm bổ vào mấy chỗ trên tảng đá này...... "

Lý Tư Tư lắc đầu ôn nhu nói:

-" Thất ca, cự linh thạch cứng không thể phá hủy, nếu như Ngọc Hành kiếm có khả năng chém đứt, lão mũi trâu làm sao dùng nó phong trấn thần kiếm? Hay là ngươi thữ sữ dụng ngay thiên xu kiếm thữ xem coi có hay hơn không"

lời nói nhẹ nhàng, nhưng trong tai Sỡ Dịch nghe như một tiếng sấm sét!

-" Thiên xu kiếm?! "

Sở dịch đại chấn, bỗng dưng quay nhìn lại. Chỉ thấy Lý Tư Tư tươi cười hớn hở giương mắt tới hắn, trong ánh mắt lẫn lộn oán độc, cừu hận, bi phẫn, mừng như điên, khoái ủy, thương tâm...... giao nhau trần tạp, vẻ mặt khó nói hết vẻ phức tạp cổ quái.

Sở dịch trong lòng trầm xuống,hắn đột nhiên tỉnh ngộ:

-" Nàng biết rõ rồi, nàng đã biết rõ lâu rồi! "

mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, rét lạnh khó nói hết. Lập tức,hắn như con thú bị dồn vào đường cùng, mãnh lực giãy giụa, nhưng tưởng là kéo thoát ra, ngược lại càng thêm dính chặt.

Lý Tư Tư giống như vừa tỉnh giấc mộng thú vị, khúc khích cười yêu nói:

- " Sở công tử ơi Sở công tử, nhà ngươi có biết trên cự linh thạch này là cái gì không? Đó là một loại " tỏa phách thực cốt giao " của tây hải kì giao. Theo Truyền thuyết thời thượng cổ, ngày thiên băng địa liệt, tây hải hải xuất hiện một cái lổ xoáy cực kỳ vỉ đại. Nữ oa đại thần xữ dụng ngũ sắc thạch, nhựa cây nhược mộc, trộn lẩn bùn tây hải hòa hợp với tám mươi mốt máu mủ trùng trĩ kịch độc, hỗn hợp chế xong thành "vạn hiệp thần giao " này, lúc này mới ngăn chặn nước biển không thoát qua...... "

Sở Dịch nghe vậy run lên, hắn có đọc nhiều kinh thư, đối với giai thoại thời thượng cổ cũng luôn luôn rất cảm thấy hứng thú, dỉ nhiên cũng nghe qua giống thần giao này, nhưng vạn vạn lần không tưởng tới sẽ có ngày chính mình có cơ hội gặp được.

Lý Tư Tư thấy hắn biến sắc, cười đắc càng thêm ngọt ngào:

- "Loại thần giao lực hút rất mạnh, lại bị nữ oa đại thần thi triển pháp chú, một khi dính vào, vĩnh viễn không thể thoát ly. Nhưng thú vị nhất, nó bao gồm đủ loại kịch độc tẩm vào, cho dù nhà ngươi có da đồng cốt sắt, cuối cùng cũng sẽ bị da thịt thối rữa, hồn phi phách tán...... "

dừng một chút, hai mắt híp lại, như vầng trăng khép, nhẹ giọng nói:

-"từ xưa đến nay,có khả năng thoát khỏi thần giao này, chỉ có thái cổ kì hiệp Cổ Nguyên Khảm một người mà thôi. Không biết rõ Sở công tử tự nhận tu vi của mình so với hắn thế nào? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện