Tiên Sở

Chương 97: Ma Môn Thanh Đế



"Òa!" sóng nước tách ra, trong phút chốc, hai người Sở Dịch liền được đám hà đồng(1) kéo lên khỏi mặt nước. Trời đêm trong vắt, trăng sao lấp lánh, từng luồng khí tươi mát phả vào mặt.

Chỉ nghe một thanh âm lạnh như băng từ bãi cát truyền tới "Thật không nghĩ đến,sau mười năm không gặp, phong thái Sở Thiên Đế còn hơn xưa. Sống chết trước mắt, toàn thân chỉ còn mỗi cái miệng có thể cử động, không ngờ vẫn cùng Thượng Thanh tiên tử chàng chàng thiếp thiếp, thật đáng mừng, đáng mừng."

Hai người rùng mình, lúc này mới nhớ ra môi với lưỡi vẫn đang dán chặt lấy nhau như trước.

Đường Mộng Yểu "A" lên một tiếng, đỏ bừng cả mang tai,vội vàng quay đầu, hít một hơi dài thật sâu, nhưng trái tim thiếu nữ vẫn rộn ràng đập liên tục không ngừng.

Sở Dịch ngưng thần nhìn bốn phía, vẫn không thấy bất cứ bóng người nào, cất cao giọng nói: "Người ngay không nói lời mờ ám, xin hỏi các hạ là ai? Sở mỗ cùng Đường Tiên Tử trong sáng như gương, lúc nãy chẳng qua chỉ là để trao đổi không khí, vạn bất đắc dĩ, há có thể để cho ngươi phát ngôn hàm hồ như vậy, làm nhục thanh danh tiên tử?"

Đường Mộng Yểu trong lòng trầm xuống, đột nhiên tự nhủ: "Hóa ra là vậy!", nghĩ đến chính mình tự hiểu sai ý, mơ tưởng hão huyền, không khỏi vừa thẹn vừa quẫn, cả người nóng bừng, hận không thể quay ngược trở lại trong băng đàm.

Nhưng trong mơ hồ, không ngờ lại cảm thấy có chút mất mát không hiểu được, trống rỗng, chua chát khó nói, so với sự sợ hãi nhưng vui lúc trước,tâm tình mâu thuẫn vừa sợ vừa xấu hổ, thật khác biệt như là trời với đất.

Lại nghe người nọ cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Thật lạ lùng. Sở Thiên Đế luôn luôn cuồng phóng buông thả, hái hoa trộm sắc khi có thể, hôm nay sao lại dấu đầu hở đuôi, càng dấu càng lộ như vậy? Chẳng lẽ lúc cùng Lý Thái Ất hợp thể, đã trở thành cái dáng làm bộ làm tịch của hắn ư?

Sở Dịch lạnh cả mình, người này rốt cuộc là ai? Vì sao đối với mình rõ như lòng bàn tay? Lập tức ha ha cười nói: "Không biết ai dấu đầu hở đuôi? Đã là cố nhân, sao còn không xuất hiện? Cần gì giả thần giả quỷ ……"

Lời còn chưa dứt, cuồng phong nổi lên, hương khí tụ lại nơi người, vô số hoa tươi đột nhiên tung bay khắp trời.

Đám hà đồng cùng ngửa đầu gầm nhẹ, như sói tru quỷ khóc, đem Sở Dịch hai người đặt ở bên bờ hồ, sau đó quay lại đáy hồ, không còn thấy nữa.

Hắc lư "A hu" một tiếng, ướt đẫm từ trong nước nhảy ra, quấn lấy Sở Dịch lắc đầu quẫy đuôi, hoan hỉ không thôi, cúi đầu liếm lấy liếm để mặt hắn,khiến hắn nhột g không chịu nổi, suýt nữa cười thành tiếng.

Khắp bốn phía, những cánh hoa tươi phiêu đãng nhẹ nhàng bay,rơi xuống nước, trôi nổi phiêu du; rơi vào bên cạnh hai người, dạt vào mô đất, bị con lừa dày xéo lên, nát bét.

Sở Dịch trong lòng chấn động, cảm giác tình cảnh này giống như đã từng quen biết, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một người người áo xanh, bỗng thốt lên: "Phải rồi! Thanh Đế! Ngươi là Bồng lai Lăng Thanh Vân!"

Người nọ ha hả cười to: "Hoa tín phong lai nhất dạ xuân, thập niên Đông hải tư cố nhân. Sở Thiên Đế cuối cùng cũng không quên quả nhân, tốt lắm, tốt lắm"

Dù đang cười to, thanh âm lại không có tí vui vẻ gì, hoàn toàn lạnh lùng, mang theo sự cừu hận khắc cốt minh tâm, khiến người nghe sởn cả gai ốc.

Theo tiếng nhìn lại, trên vách núi đối diện thanh quang phiêu động, một bóng người ngạo mạn cao lớn xuất hiện, bích sam lục bào tung bay phất phơ không ngừng.

Người nọ lông mày xiên, chòm râu dài rung nhẹ, hai mắt lạnh lùng nhìn Sở Dịch, đứng chắp tay sau lưng, khí thế như băng sơn thái nhạc, mạnh mẽ, hung tợn.

"Là ngươi!"

Sở Dịch đột nhiên đại chấn, người này không ngờ là nhân vật thần bí ngày ấy tại Từ Ân Tự đã cùng hắn đối chưởng!

Trong phút chốc, những nghi vấn tồn tại lâu nay nhất thời sáng tỏ.

Trong thiên hạ, ngoại trừ cuồng nhân tự xưng "Thần môn đệ nhất đế" này, còn có ai có thể có mộc chúc chân khí kinh thế hãi tục đến như thế? Còn có ai có khả năng chỉ một chưởng, đánh cho mình chật vật như vậy?

Nghĩ thông suốt điểm này, Sở Dịch ngược lại vứt bỏ được tảng đá lớn trong lòng, quát: "Ta tưởng là ai, nguyên lai là ngươi cùng Lý Tư Tư thông đồng với nhau! Đêm đó trong Từ Ân Tự, là ngươi điệu hổ ly sơn, dẫn dụ Đại Bi phương trượng đi ra, để cho yêu nữ thừa cơ giết thái tử; cũng là ngươi cố ý phục kích ta một chưởng, khiến cho ta bị giữ chân lại trong chùa, gánh tội cho các ngươi, có phải thế không?"

"Sở Cuồng Ca, ngươi cũng không hiểu quả nhân rồi!"

Lăng Thanh Vân cười ngạo nghễ, mang theo vài phần nhạo báng, thản nhiên nói: "Lý Tư Tư, cái con nha đầu ngu ngốc ấy thì tính làm cái gì? Cũng dám đòi so sánh với quả nhân ư? Trước khi ả ám sát Lý Triệu Trọng,tiểu tử ấy đã bị quả nhân dùng " Thiên Ma thần âm " chấn đến hồn phi phách tán rồi. Hắc hắc, Từ Ân Tự được xưng là phật môn đệ nhất trọng địa, bất quá cũng chỉ như thế."

Hai mắt nhìn Sở Dịch, hàn quang lóe lên, lạnh lùng nói: "Đêm đó, lúc đối mặt với nhau,nếu sớm biết là ngươi, quả nhân há lại bỏ qua Hiên Viên ngũ bảo trên người ngươi để ngươi dễ dàng chạy thoát sao? May sao lưới trời tuy thưa, nhưng mà khó thoát, con lừa của ngươi một lòng cứu chủ, thẳng đường chỉ dẫn, đem ngươi tới tay quả nhân!"

"A hu!" con lừa giống như là nghe được lời của hắn, nhanh chóng che trước người Sở Dịch, ngẩng cao đầu rít lên, đối với hành vi lợi dụng mình, cực kỳ tức giận.

Sở Dịch trong lòng phát lạnh, giờ phút này bản thân không hề có lực phản kháng, nếu đối thủ là người khác, có lẽ còn có thể có cơ hội công kích, dùng hấp chân đại pháp bắt lấy chân nguyên, hóa thành của mình; song đối mặt với Ma Môn Thanh Đế hung cuồng vô tình này, thật sự chỉ có thể thúc thủ đợi chết mà thôi...

Mình chết cũng chẳng sao, nhưng nếu bởi vậy mà làm liên lụy đến Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình, có thành quỷ cũng không an tâm. Người này tự cho là bất phàm, lãnh khốc ngạo mạn, cầu xin không bằng khích tướng.

Ý niệm vừa nảy ra, liền ha ha cười, nói: "Hay lắm, hay lắm! Nghĩ không ra Thanh Đế tự cho là thế ngoại thần tiên, lại cũng biết ám sát thái tử, cướp đoạt pháp bảo, thậm chí nhân cơ hội người khác lâm nguy làm chuyện xấu, thật sự khiến ta mở rộng nhãn giới. Hắc hắc, ta không có cách nào ngăn cản, ngươi hãy giết ta đi"

Lăng Thanh Vân vẫn bất động, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, sát khí lăng lệ, nói từng tiếng một: "Nếu đổi lại người khác, quả nhân tự nhiên không như thế. Nhưng đối với ngươi -tên dâm tặc hèn hạ, làm sao còn phải nói công bình đạo nghĩa cái gì nữa?"

"Ông"- một tiếng ngân dài, từ lòng bàn tay một thanh bích lục loan đao đáng sợ dài hơn sáu thước hiện ra, thanh quang lưu động, phập phồng bất định, hướng về phía Sở Dịch ở xa.

Đao khí như cầu vồng, chiếu xa trăm trượng, sát khí dày đặc khiến hai người hô hấp khó khăn. Hiển nhiên là Ma Môn đệ tam thần binh "Đông phong phá!"

Đường Mộng Yểu khẩn trương, nhịn không được kêu lên: "Lăng Thanh Đế, mục đích của ngươi chủ yếu là Hiên Viên lục bảo, chỉ cần lấy đi thôi, cần gì phương hại tính mệnh Sở công tử?"

Lăng Thanh Vân ngạc nhiên, trường mi nhướng lên, cười lớn nói: "Sở Cuồng Ca à Sở Cuồng Ca, ngươi rốt cục có ma lực gì, có thể khiến cho đàn bà trong thiên hạ si mê ngươi như thế? Trước có Tiêu thái chân, Niêm Hoa đại sư, giờ có Thượng Thanh chưởng môn này …… nếu không giết ngươi, chẳng biết còn muốn di hại bao nhiêu nữ tử trên thế gian này nữa!"

Đường Mộng Yểu mắc cỡ, mặt ửng hồng, cắn răng nói: "Lăng Thanh Đế, ngươi và ta mặc dù đạo ma bất lưỡng lập, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là tiền bối, có thể nào lại không tự trọng như vậy, hồ ngôn loạn ngữ? Sở công tử chẳng qua thân bất do kỷ, thôn tịnh nguyên thần Sở Thiên Đế, cùng hắn thật ra là …… thật ra khác nhau rất xa. Ngươi là tu chân tiền bối, sao còn làm khó hậu sinh? Truyện này mà đồn ra ngoài, không phải khiến cho thiên hạ chê cười ư? Hơn nữa, Sở Thiên Đế đã chết, dù có oan cừu gì, cũng đã tan thành mây khói."

Dưới tình thế cấp bách, lá gan cũng trở nên lớn hơn rất nhiều, thao thao bất tuyệt lớn tiếng chất vấn. Hai má ửng hồng kiều diễm, vô cùng động lòng người.

Sở Dịch trong lòng áy náy, rất là cảm động, khóe miệng nhịn không được nhếch lên cười.

Lại nghe Thanh Đế lớn tiếng cười to nói: "Hắn nuốt nguyên thần Sở Cuồng Ca, tự nhiên chính là Sở Cuồng Ca tái thế. Năm đó quả nhân coi hắn là tri kỷ, thật tình đối đãi, hắn lại thừa cơ câu dẫn nội nhân tư bôn, rồi sau vứt bỏ, khiến quả nhân chịu hết lời đàm tiếu của thiên hạ! Hắc hắc, thâm cừu đại hận bậc này, vạn thế khó tiêu!"

Nói xong câu cuối, đột nhiên vung loan đao lên, bích quang bùng phát, tiếng xé gió ngân dài, ầm ầm như sấm rung sét giật, hướng tới Sở Dịch chém xuống!

Gió bão dữ dội, thiên địa biến sắc.

Đường Mộng Yểu thất thanh kinh hô, kêu lên: "Không! Sở công tử cẩn thận ……" còn lại nửa câu sau bị đao phong chẹn lại, nhất thời mắc tại cổ họng. vừa sợ vừa vội, nước mắt suýt nữa che mờ đôi mắt.

Sở Dịch hô hấp khó khăn, vô cùng quẫn bách, trong lòng lại đột nhiên hiện lên ý niệm táo bạo, cũng không thèm tránh, đem chân khí toàn thân tụ tập tại hỏa chúc kinh mạch, quát: "Đường Tiên Tử, mau dùng môi và lưỡi che miệng ta lại!"

Khuôn mặt Đường Mộng Yểu đỏ lên, hơi do dự, nghĩ thầm: "Thôi kệ, dù gì cũng sắp chết, ta còn cố kỵ làm cái gì? Sở công tử, hy vọng kiếp sau còn có thể thấy ngươi ……"

Trong lòng vừa đau khổ lại vừa ngọt ngào, quay đầu, nhắm mắt lại, nhè nhẹ áp môi vào miệng hắn.

Trong sự tiếp xúc mềm mại nóng bỏng, cả người như bị điện giật, một cổ nhiệt khí mãnh liệt tiến vào, đi khắp toàn thân. Cả người nàng run lên, trong phút chốc tâm túy thần mê, vạn sự giai vong, nước mắt không tự giác bỗng chảy ra.

"Oanh!"

Như sấm động bên tai, hỏa nhiệt trong cơ thể muốn sôi lên, phảng phất có hàng ngàn vạn ngọn lửa từ kinh mạch nàng tỏa ra, hóa thành một lực đẩy thật lớn.

Đường Mộng Yểu trước mắt tối sầm, không tự chủ được bắn vọt lên trời, bay ra bên ngoài. Ở giữa không trung, chỉ cảm thấy quanh thân đột nhiên nhẹ bẫng, sợi dây gân rồng bất ngờ tiêu biến mất!

Nàng cảm thấy kỳ lạ, mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy không khí cuồn cuộn như phát cuồng, sợi gân huyết long đang bay lượn giữa không trung, Sở Dịch cả người và đá thì bị một đao cực mạnh chấn thẳng vào lòng đất, cũng không biết là sống hay chết.

Con lừa ngẩng đầu tung vó, luôn miệng kêu lên quái dị, bị cuồng phong lẫm liệt thổi bay vòng vòng, nhưng thủy chung không chịu rời đi nửa bước.

"Sở công tử!" nàng trong lòng chấn động, đột nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra!

Nguyên lai Sở Dịch vì cứu nàng, liều chết ngạnh tiếp một đao của Thanh Đế, mượn mộc chúc chân khí vô cùng mạnh mẽ, giúp hỏa chúc chân khí trong cơ thể kích hóa đến cực đại, rồi sau đó đưa vào kinh mạch của nàng, hóa thành ly hỏa, đánh tan dây gân rồng.

Trong phút chốc, cảm kích, yêu thương, bi thống, thương tâm ……các cảm giác đồng loạt mạnh mẽ tràn vào lòng, Đường Mộng Yểu cũng không nhẫn nại được nữa, khóc ròng nói: "Sở công tử, Sở công tử, ngươi sao phải khổ như thế?"

Rồi phi thân lao xuống không để ý gì, hạ xuống bên bờ đất, một mặt kêu lên, một mặt lo lắng tìm kiếm.

Sở Dịch nằm dưới hòn đá, khí huyết sôi lên, đầu óc choáng váng, một hồi lâu mới nhịn đau ha ha cười nói: "Đường đường là Thanh Đế, bất quá cũng chỉ như thế! Đã để cho ngươi chém một đao, cũng không giết được ta, ngươi không thấy xấu hổ à?"

"Sở công tử!" Đường Mộng Yểu nghe thấy thanh âm hắn, buồn vui lẫn lộn, mặt giản ra, nước mắt cầm không được lại chảy xuống, nức nở nói: "ngươi …… ngươi không sao chớ?"

Sở Dịch nghe thấy tiếng khóc của nàng, tâm tình kích động, đau đớn giống như mất mát to lớn, cười nói: "Đường Tiên Tử yên tâm, mệnh của ta so với Cự linh thạch này còn lớn hơn, chỉ bằng hắn sao có thể khiến ta bị thương được? Trời lạnh đất cóng, có hắn giúp ta thư kinh hoạt huyết, ta đang vô cùng khoái hoạt đây ……"

Cố nén được đến câu cuối, trong cổ họng thấy ngòn ngọt, nhịn không được "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

"Trường sanh chân khí " của Lăng Thanh Vân cực kỳ bá đạo, mạnh mẻ, mấy năm nay dốc lòng tu luyện, tu vi đã gần đến cấp "Địa tiên", trong thiên hạ có thể cùng hắn ganh đua, tối đa chỉ có lơ thơ mấy người mà thôi. Dù là Sở Cuồng Ca đích thân tới, cũng không chắc là đối thủ của hắn.

Sở Dịch dù bây giờ đã có thân thể Tán tiên, lại dung hợp hai nguyên thần khí đan đạo ma, nhưng dù sao cũng chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, thực lực không đạt đến được như vậy.

Nếu không phải có Cự linh thạch che ở trước ngực, thay hắn làm tấm chắn, hắn tiếp một đao cường mãnh này, sống hay chết, thật sự khó liệu. Mặt và má bị đánh sưng phồng lên, trong lòng cũng kinh hãi không thôi, rốt cục biết tại sao Thanh Đế lại cuồng ngạo đến thế, tự xưng "Thần môn đệ nhất đế"

Hắn không hay biết, lúc này, trong lòng Lăng Thanh Vân cũng đang khiếp sợ không dưới hắn chút nào.

Nguyên tưởng rằng, Sở Dịch tránh cũng không thể tránh, một đao này chém xuống, cách sơn đả ngưu, tất có thể khiến hắn bị vỡ tâm mạch mà chết, ai ngờ tiểu tử này lại chỉ gãy vài cái xương, một hai kinh mạch, thật là vượt xa khỏi ý liệu của hắn.

Lăng Thanh Vân vươn thẳng người lên, tay cầm loan đao, vừa sợ vừa giận, nghĩ thầm: "Phải rồi! tiểu tử này chắc là đoán được Cự linh thạch là thái cổ kim tộc thần thạch, vừa vặn có thể khắc chế " Đông phong phá ", khiến cho ta không cách nào phát huy hết mười phần uy lực, cho nên mới an toàn được như vậy!"

Lửa giận nổi lên, cười lạnh nói: "Họ Sở kia, bớt lời miệng lưỡi đi! Nếu không phải có khối Cự linh thạch chống đỡ, ngươi bây giờ đã hồn phi phách tán. Hắc hắc, quả nhân giờ lại muốn nhìn ngươi xem có thể làm con rùa rúc đầu được bao lâu!"

Vừa nói, vừa tụ tập chân khí, mau chóng niệm pháp quyết, quát: "Vạn mộc hữu linh,Thanh Đế luật lệnh, đông phong khởi thì, bách hoa tranh xuân,mau"

Lời còn chưa dứt, cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, trên vách núi tùng bách lay động, cây cỏ dập dờn như sóng vỗ.

Chỉ nghe "Hưu hưu" mấy tiếng, vô số đạo khí mang màu xanh nhạt từ trong đám tùng bách cuồn cuộn tuôn trào, ly tâm bay ra, giống như sông đổ về biển, từ từ liên tục tập trung vào "Đông phong phá".

Đao mang phá không vọt lên, xanh thăm thẳm còn hơn màu ngọc bích, như dải sáng biến ảo lưu chuyển, chói lòa mắt cả hai người.

Đường Mộng Yểu "A" lên một tiếng, gương mặt trở nên trắng bệch, thấp giọng nói: "Hắn muốn dùng " Hoa tín phong " rồi!" Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Sở Dịch lạnh người,"Hoa tín phong" của Thanh Đế do "Trường sinh quyết" của thái cổ mộc tộc diễn biến mà thành, sử dụng thiên địa mộc linh, giúp uy lực của ma đao "Đông phong phá" được kích hóa đến mức tận cùng. Một khi xử ra, thần quỷ đều kinh, sơn hà biến sắc, cơ hồ không ai có thể kháng cự.

Chỉ là chiêu này quá mức bá đạo, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, nếu không cẩn thận, có thể nguy hiểm đến tánh mạng ; trong "Tây Đường cửu đại lưỡng thương yêu pháp"(2) đứng hàng thứ ba, còn hơn " Cửu thiên ngân hà " của Lý Huyền về sự hung hiểm quỷ dị.

Hơn trăm năm qua, Lăng Thanh Vân chỉ sử dụng hai lần mà thôi. Một lần năm đó là cùng Thanh Thành kiếm tiên Trang Mộng Điệp quyết chiến ở Nga Mi, còn một lần là cùng Sở Cuồng Ca đấu ở Đông hải, hai lần đều thu được toàn thắng, uy chấn thiên hạ. Lần này sử xuất, là tự hạ quyết tâm, quyết dồn Sở Dịch mau vào chỗ chết.

Gặp phải tuyệt cảnh, sự sợ hãi trong lòng Sở Dịch biến mất, hào tình ngược lại nổi lên mạnh mẽ, ha ha cười to nói: " Nghĩ không ra để giết người không còn có lực phản thủ như ta, mà Thanh Đế còn phải sử xuất thủ đoạn bực này!"

Dừng một chút, lớn tiếng nói tiếp: "Đường Tiên Tử, đây là ân oán riêng của Sở mỗ cùng Lăng Thanh Vân, không phải chuyện của nàng, nàng mau mang theo con lừa của ta rời khỏi nơi này, đi được càng xa càng tốt. Lăng lão nhi mặc dù khí độ hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng cùng nàng không oán không cừu, tự nhiên sẽ không làm khó nàng."

Đường Mộng Yểu thấy hắn trong tình cảnh thế này còn nghĩ cho mình, vừa vui mừng cũng vừa khổ sở, hạ quyết tâm, lắc đầu nói: "Sở công tử, ngươiba lần bảy lượt liều chết cứu ta, ta sao có thể bỏ ngươi đi?"

Bàn tay xòe ra, thanh quang phập phồng, giữa lòng bàn tay đẹp như ngọc trong phút chốc hóa thành một đạo kiếm quang xanh biếc dài năm |thước, dời bước che ở trước người hắn.

Sở Dịch cười khổ truyền âm nói: "Đường Tiên Tử, nàng không phải đối thủ của lão yêu này, ở lại chỗ này chỉ là uổng tánh mạng. Mau hồi Trường An tìm sư tôn nàng, đem tất cả mọi chuyện nhất nhất báo cáo rõ ràng, để bà hướng tới đạo phật các phái trình bày đại nghĩa, có lẽ còn kịp bình định trường hạo kiếp này……"

Đường Mộng Yểu khóe mắt đỏ hồng, buồn bả nói: " Sư tôn vì ta liên lụy, cũng bị nhốt tại Từ Ân Tự, diện bích suy ngẫm. Cho dù bà tin tưởng ta, anh hùng thiên hạ lại tin tưởng bà thế nào được? Huống hồ …… huống hồ ……"

Nguyên muốn nói: " Huống hồ mặc dù ta có thể xách động mọi người, cũng không kịp quay lại cứu ngươi." nhưng quá sức ngượng ngùng, rốt cục không dám nói ra miệng. Sở Dịch khổ sở khuyên nhủ một hồi, thấy nàng thủy chung không nghe, tâm trạng khẩn trương, nhịn không được cả giận nói: " Đồ nha đầu ngốc không biết nghe lời! Ngươi ở tại chỗ này không giúp được |ta, ngược lại hại ta phân tâm. Nếu thật muốn báo ân cứu mạng của ta, mau mang theo con lừa trở lại kinh thành, giúp ta cứu ra nghĩa muội hòa Tiêu cô nương, nếu các nàng có mệnh hệ gì(3), lúc đó xem ta ngắt tai, đánh cho ngươi một trận thế nào……"

Đường Mộng Yểu thấy hắn tuy nói năng tàn khốc, nhưng ngữ khí lại ra chiều thân mật, hiển nhiên không hề coi mình là người ngoài, tim đập thình thịch, mặt mày đỏ ửng, nhất thời định thốt lời đáp ứng.

Nhưng nghe đến câu cuối, phương tâm run lên, giống như đột nhiên bị kim châm toàn thân, khổ sở đau đớn, trong phút chốc không cách nào thở nổi, lắc đầu, muốn nói chuyện, nước mắt đã lại như dòng châu ngọc cuồn cuộn tuôn rơi.

Lăng Thanh Vân tay áo phất phơ, râu dài rung rung, lớn tiếng cười nói: "Đường chưởng môn, nếu ngươi đối với tên lãng tử phóng đãng này một lòng si tâm, quả nhân dễ dàng thành toàn dùm ngươi, cho các ngươi thành một đôi uyên ương dưới hoàng tuyền."

Đang khi nói chuyện, chỉ quyết biến hóa, bích quang lập lòe, đao mang càng ngày càng hùng hồn tráng lệ, từ xa nhìn lại, trông giống một gốc bàn long trụ đâm thẳng lên trời. Bốn xung quanh lục khí uốn lượn, cuồn cuộn như xoáy nước, cực kỳ lộng lẫy.

Sở Dịch lạnh mình, biết đã không thể lùi được nữa, trong lòng máy động, nhớ tới lưỡng thương pháp thuật của thái cổ hỏa tộc "Ngọc thạch câu phần", cắn răng thầm nghĩ: "Mặc kệ hết thảy! Thường nghe nói "đặt vào chỗ chết mà sống lại", vô luận như thế nào, lúc này chỉ có liều chết thử một lần!"

Lập tức ha ha cười to nói: "Đường Tiên Tử đừng lo lắng, cái dao làm bếp của hắn dùng giết gà mổ trâu còn được,làm sao chém nổi ta, không khỏi làm cho người ta cười đến trẹo quai hàm mới là lạ. Hắc hắc, trận đánh ở Đông hải năm đó, nếu không phải ta vì câu dẫn lão bà của hắn, trong lòng có cố kỵ, cố ý nhường cho, thì làm sao mà thua hắn nửa chiêu được chứ? Hôm nay tay chân ta bất động, tùy ý cho hắn chém ba đao,hắn nếu có thể giết được ta, kiếp sau ta nguyện đầu thai làm con cháu hắn!"

Lăng Thanh Vân giận dữ cười gằn, nói: " Chết đến nơi rồi, còn dám đại ngôn! Ngươi tự cho là trốn ở dưới hòn đá, dùng làm tấm chắn, liền có thể ngăn cản ba đao của ta sao? Hừ, liều lĩnh dại dột, tự rước lấy diệt vong!"

Sở Dịch cười nói: " Cũng không biết ai mới là người lớn tiếng không biết thẹn! Ngươi nhược bằng nếu không giết nổi ta thì sao? Có phải cũng nên đầu thai làm con cháu ta?"

Lăng Thanh Vân sanh tính cuồng ngạo tự phụ, coi trời bằng vung,vừa rồi một đao giết không chết Sở Dịch, đã rất giận dữ mất mặt, còn bị hắn khích bác như vậy, khí huyết trào lên, bật thốt lên, quát: "Họ Sở kia, quả nhân đã chém ngươi một đao, trong vòng hai đao nữa nếu còn giết không được ngươi, đời này kiếp nầy, vĩnh viễn không bước vào trung thổ nữa!"

Sở Dịch là đang chờ những lời này của hắn, lớn tiếng nói: " Hay lắm! Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, Đường Tiên Tử nàng là chứng nhân của ta. Ta nằm tại đây tiếp hai đao của ngươi, tuyệt không tránh né, tuyệt không phản kháng, ngươi nếu có thể giết được ta, tất cả pháp bảo trên người ta đều là của |ngươi. Còn nếu ngươi không giết nổi ta, mau thừa dịp cút về Đông hải, làm con rùa biển đi!"

Đường Mộng Yểu mặt mày biến sắc, thất thanh nói: "Sở công tử, không nên ……"

Lăng Thanh Vân lông mày nhướng lên, trên mặt nổi lên màu sắc âm lãnh tàn khốc, quát lên: "Cuồng đồ, nhận lấy cái chết!"

Quang mang toàn thân bạo xạ, cả người và đao lao lên nhanh như thiểm điện, hào quang vạn trượng, đột nhiên biến thành một đạo quang mang xanh biếc to lớn sáng chói mắt, như sao chổi hướng về phía Sở Dịch đánh đến!

Cuồng phong gào thét, cỏ cây ngã rạp.

Đường Mộng Yểu hô hấp ngừng lại, chỉ cảm thấy một cổ khí lãng cuồng mãnh khó có thể tưởng tượng như sóng dữ, đánh thẳng vào mặt. con lừa ở bên nhất thời kêu lên một tiếng quái dị, cả thân mình bị hất bổng lên cao rồi rơi xuống, rớt thẳng vào đầm, nước bắn tung tóe.

Tâm trạng nàng hoảng hốt, tiềm thức xuất ra "Xuân thủy lưu" để chống lại, đã nghe Lăng Thanh Vân quát: " Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn đứng một bên mà xem đi"

"Ông!" hổ khẩu tê rần, khí huyết dâng trào, thân bất do kỷ bị hất bay lên, rơi ra ngoài xa hơn mười trượng.

Liếc mắt nhìn lại, bích quang chói mắt, còn không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, đạo đao mang cuồn cuộn nọ đã điên cuồng bổ vào phía trên Cự linh thạch!

"Oanh!" tiếng vang đinh tai nhức óc, khí lãng tận trời, cả Lạc nhạn phong tựa hồ đều chấn động kịch liệt.

Đường Mộng Yểu trước mắt tối sầm, trong lòng trầm xuống, phảng phất rơi vào vực sâu vạn trượng, há mồm muốn la lên "Sở công tử", nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi.

Giữa lúc hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng động ầm ầm liên tục, Sở Dịch ha ha cười to nói: "Thoải mái quá! Thoải mái quá! Quả nhiên là "người già mà có con cháu thì có tất cả", trời đất khô hanh, người gia gia đang rất ngứa, may sao có đứa cháu láu lỉnh, gãi giúp gia gia ta thật thoải mái!"

Đường Mộng Yểu trong lòng nhẹ nhõm hẳn, muốn nhảy cẫng lên, nhưng cũng biết toàn thân tê liệt, không thể động đậy, ngay cả nói cũng nói không nên lời. Nguyên lai trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng đã bị đao khí của Thanh Đế phong trấn kỳ kinh bát mạch.

Nàng vừa sợ vừa vội, định tình nhìn kỹ, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, bích lãng tận trời, giữa không trung Cự linh thạch "Hô hô" bay lộn, một hồi lâu cũng vẫn không rơi xuống.

Đương nhiên một đao kinh thiên động địa này của Lăng Thanh Vân, mạnh mẽ như vạn quân đánh lên Cự linh thạch khiến nó văng từ trong đất ra, bắn thẳng lên trời!

Sở Dịch hai tay hai chân vẫn như trước dính chặt trên hòn đá, nhưng lại không bị sao, ha ha cười dài, không ngừng nhìn chế diễu Thanh Đế, vô cùng tiêu sái.

Đường Mộng Yểu kinh ngạc, lo âu, lại có chút buồn cười nhịn không được, trong lòng ôn nhu nổi lên, nghĩ thầm: "Sở công tử thật sự là gan lớn hơn trời, khẩn yếu quan đầu như thế này, mà còn hi hi ha ha, hồ ngôn loạn ngữ, thật không có chút đứng đắn nào."

Nàng không biết Sở Dịch giờ phút này đang "như ngậm ba cân hoàng liên, có nỗi khổ mà nói không nên lời ", bị "Hoa tín phong" của Thanh Đế đánh thẳng chính diện như vậy, cả Dương Minh vị kinh, Thái Âm tỳ kinh hai đại thổ chúc kinh mạch đều bị chấn đoạn, ngũ tạng lục phủ cũng bị trọng thương, chỉ là cố gắng cười mà thôi.

Lăng Thanh Vân cười lạnh không nói, nhưng trong lòng vô cùng kinh sợ, nghĩ thầm: "Không ngờ " Hoa tín phong " cũng giết hắn không được! Lỡ như một đao này còn không giết nổi hắn, chẳng phải để người trong thiên hạ chê cười sao? Không phải là anh danh một đời của Lăng mỗ sẽ bị mất đi trong tay tiểu tử này sao?"

Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu, mồ hôi lạnh ướt đẫm, đột nhiên có chút hối hận đã cùng hắn ước hẹn cá cược ba đao.

Ngay lập tức khởi động cuồng khí, thay đổi ý niệm: "Quả nhân tung hoành thiên hạ hơn trăm năm, coi thường tam giới, khinh mạn thần quỷ, tiểu tử này thì tính là cái gì? Đừng nói là hắn, dù hôm nay, Nữ Oa đích thân tới, ta cũng khiến cho nàng cả người lẫn đá, hóa thành tê phấn!"

"Hô!" toàn thân hắn bích quang nộ bạo, phảng phất như một đoàn lục hỏa, thiêu đốt rừng rực.

"Đông phong phá" ô ô gào thét, quanh thân bốc lên vô số gợn ánh sáng màu xanh biếc cấp tốc dãn ra, trong phút chốc như cơn lốc cuồng nộ, cuồn cuộn bắn ra, bốn phía cỏ cây nương theo tiết tấu, run rẩy phập phồng kịch liệt.

Sở Dịch trong lòng kinh hoàng, biết hắn đang muốn ra đòn quyết định, sắp dùng trọng thuật cao nhất của "Hoa tín phong" là "Kinh chập".

Lập tức mặc niệm "Ngọc thạch câu phần quyết", chân khí thao thao chuyển động, hướng thẳng tới lòng bàn tay. Hồng quang quanh thân bùng phát, xuyên thấu qua hàng ngàn vạn lỗ trên Cự linh thạch, tản ra chập chờn, như đám mây hồng bay lượn.

Lăng Thanh Vân nhắm chặt hai mắt, đứng bất động vững chãi, "Đông phong phá" càng chuyển càng nhanh, phát ra tiếng phong lôi ầm ầm, bốn phía bích phong cuồng vũ, cát bay đá chạy, cả Lạc nhạn phong đột nhiên biến thành một mảng xanh lục mơ mơ hồ hồ.

"Oanh long long!"

Giữa trời đêm một đạo thiểm điện trắng lóa sáng bừng lên, đột ngột bổ vào đỉnh núi, tiếng sấm rền vang, trời nghiêng đất lở.

Cả trời mây đỏ đột nhiên đều biến thành màu xanh xám ảm đạm, xoay chuyển thành hình tròn như xoáy nước, một đạo bích quang bỗng dưng phá mây mà ra, nhằm thẳng người Lăng Thanh Vân phóng tới.

Tiếp theo, đạo thứ hai, đạo thứ ba …… vạn ngàn đạo lục quang cứ chính xác bắn thẳng xuống người hắn, nhân đao hợp nhất, quang mang chói mắt, lẫm lẫm như thiên thần.

Quang ba cuồn cuộn, chỗ ánh sáng đi qua, cây cỏ, hoa lá trên vách đá …… tất cả trong nháy mắt đều úa vàng khô héo.

Sở Dịch, Đường Mộng Yểu hít một hơi khí lạnh, không ngờ tu vi Ma Môn Thanh Đế đã đột phá cảnh giới "Địa tiên", có thể thông qua thiên địa phong vân, hấp thu linh khí vạn vật cỏ cây!

"Đinh!" loan đao quang mang bạo phát, Lăng Thanh Vân bỗng dưng mở hai mắt, đồng tử cũng biến thành màu xanh biếc yêu dị, cười tàn ác, nói: " trăm năm ân cừu, một lần kết thúc. Sở Cuồng Ca, nạp mệnh đi!"

"Oanh!"

Thiên địa sáng rỡ, lục vân đầy trời phảng phất như sụp xuống.

Sở Dịch hai mắt đau nhức, không nhìn thấy gì, trong khoảnh khắc hiện lên một ý niệm trong đầu: " Sanh tử thành bại là ở chiêu này, không phải người chết, đó là ta vong!(4)"

Tiềm thức hét lớn một tiếng, đan điền phảng phất trong thoáng chốc vỡ ra, tất cả chân khí như nham tương cuồn cuộn, ầm ầm dũng mãnh tiến vào lòng bàn tay, bàn chân, hướng tới Cự linh thạch mạnh mẽ phún xuất ra.

Chỉ nghe bên tai "oanh long" một tiếng nổ lớn, trong đầu tiếng "Ông ông" vang vọng, phảng phất bị vạn ngàn lôi đình đánh trúng đỉnh đầu, toàn thân trì trệ, tai mắt như biến mất, không còn một chút tri giác nào.

Im lặng hoàn toàn, trước mắt đen kịt.

Giống như chỉ vừa qua một khoảnh khắc, lại giống như đã trôi qua rất lâu sau đó, rốt cục, lại nghe thấy cuồng phong gào thét, ầm ầm liên hồi, trước mắt quang ảnh mông lung, cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Chỉ thấy Lạc nhạn phong cỏ cây khô khốc, dốc đá đoạn liệt, khắp nơi một mảnh hoang tàn cô tịch.

Đường Mộng Yểu nằm ở ngoài xa trăm trượng, khuôn mặt xinh xắn đỏ hồng, diệu mục trợn tròn, vừa mừng vừa sợ nhìn mình, ngân lệ nơi khóe mắt dâng lên.

Bên cạnh nàng, con lừa ướt sũng đang đứng, hai mắt trừng lớn, vẫn không nhúc nhích, một hồi lâu mới phe phẩy cái đuôi, chắc là bị dọa đến choáng váng.

Còn chính mình vẫn ở trên không trung, hai tay hai chân cũng vẫn như cũ dính chặt trên Cự linh thạch, chỉ là cự thạch nọ đã biến thành màu nám đen.

Ngay cạnh đấy, loan đao màu xanh biếc dính cứng trên tảng đá, đao tiêm dày đặc, sát khí trùng trùng.

Lăng Thanh Vân đứng sững ở chỗ khác, cách tảng đá một đoạn, sắc mặt tái xanh, trong mắt kinh nghi, phẫn nộ, đau thương, cừu hận, mất mát …… giao nhau lẫn lộn, vẻ mặt phức tạp cổ quái không diễn tả được bằng lời.

"Bụp!" Cự linh thạch to lớn cứng rắn là vậy mà đột nhiên vỡ tan thành tê phấn, tro tàn theo gió bay bay, tay chân Sở Dịch nhất thời nhẹ bẫng.

"Đông phong phá" kêu lên một tiếng, lướt qua má hắn, bay ngược về, quay trở lại tay Lăng Thanh Vân.

"Ta đã thành công! Ta đã thành công!" Sở Dịch mừng vui như điên, nhịn không được cất tiếng cười dài nói: "Hảo tôn tử! đa tạ ngươi giúp gia gia phá mở gông cùm!"

Lạc cực sanh bi(5), đột nhiên run lên, chỉ thấy kỳ kinh bát mạch như thiêu như đốt, một trận đau nhức tới tận xương tủy nhanh chóng lan ra toàn thân, mồ hôi lạnh xuất ra dầm dề, suýt nữa từ giữa không trung rơi xuống.

Nguyên lai, Sở Dịch đoán định là ngũ hành mộc sanh hỏa, hỏa khắc kim, cứ thế mà tiếp diễn, dùng "Ngọc thạch câu phần đại pháp " thay đổi kinh mạch bản thân, thừa lúc Lăng Thanh Vân thi triển "Kinh chập quyết" toàn lực tấn công, đem mộc chúc chân khí vô cùng cường mãnh quán nhập vào trong cơ thể, khiến cho hỏa chúc chân khí của mình trong phút chốc kích tăng lên quá ba lần.

Sau đó, hắn lại đem chân khí hai người dẫn ra, đồng loạt tác dụng lên trên Cự linh thạch. Mộc hỏa tương sanh, trong nháy mắt bộc phát, khiến uy lực không dưới thiên lôi địa hỏa.

Hai người, một đã đạt đến cảnh giới "Địa tiên", người còn lại thì có thân thể Tán tiên, lại đều đem hết toàn lực, kích hóa tiềm năng của mình đến mức cực đại, Cự linh thạch tuy là hỏa tính thần thạch, nhưng sao chống nổi hợp kích kinh khủng đến thế được?

Tuy nhiên "Ngọc thạch câu phần" đại pháp này là do thái cổ Hạn Bạt(6) sáng tạo, mặc dù hay ở chỗ trong thời gian ngắn có thể mượn ngoại lực, phát huy tiềm năng cực lớn không thể tư nghị, nhưng kỳ kinh bát mạch toàn thân nhất định bị đốt cháy, phá hủy, lưỡng bại câu thương.

Lăng Thanh Vân cuồng vọng tự phụ, cực trọng mặt mũi, mấy năm nay dốc lòng tu luyện, có thể nói khả dĩ vô địch thiên hạ, không nghĩ đến hôm nay đem hết toàn lực, không những không giết được Sở Dịch, lại còn cứu hắn thoát khỏi Cự linh thạch, trong lòng thất bại chán nản đến cùng cực.

Mắt thấy Sở Dịch đắc ý reo vang, lửa giận từ đáy lòng nổi lên, đột nhiên hiện ra ý niệm ác độc, thầm nghĩ: "Tiểu tử này thôn tịnh nguyên thần sở cuồng nhân cùng lão mũi trân, tiềm lực sâu không lường được, lại có Hiên Viên ngũ bảo nơi tay, hôm nay không trừ, tất thành họa lớn! Ta ba đao giết không được hắn, chẳng lẻ ba trăm đao, ba ngàn đao …… còn giết không được hắn sao?"

Ý niệm vừa sinh, sát khí đại phát, "Đông phong phá" tức thì phát tiếng long ngâm, hàn quang lấp lóa.

Sở Dịch giật mình, thầm hô không xong: "Con bà nó, lão yêu này muốn làm trái lời rồi!"

Lúc này kinh mạch hắn đứt đoạn, chỉ bằng chân khí mạnh mẽ giữ mạng, đừng nói là Thanh Đế, tùy tiện phái một thôn phu sơn dã, dùng con dao bổ củi, hắn cũng không tiếp nổi.

Linh cơ máy động, nghĩ thầm: " Đành vậy, hôm nay ta phải diễn vở Gia Cát Khổng Minh, dùng " không thành kế ", dọa đuổi Tư Mã Ý ngươi về Đông Hải!"

Lập tức ha ha cười nói: "Lăng Thanh Vân, trường sanh quyết có nói là " thiên nhân hợp nhất, vạn vật trường sanh, tương xúc tương ích, hân hân hướng vinh ". Mà "Hoa tín phong " cuả ngươi lại là kiệt trạch nhi ngư(7), đả người đả mình, bất quá chỉ là tà ma ngoại đạo, thế mà cũng dám tự xưng Thanh Đế? Hắc hắc, cái này gọi là "khỉ ướt đội mão"(8), quả là đáng cười! Hây hây hây, gia gia cho ngươi nhìn xem cái gì mới chánh thức là thái cổ trường sanh quyết!"

Lăng Thanh Vân tu luyện chính là bản không đầy đủ của ( Trường sinh quyết) lưu lạc ở Đông hải thời thượng cổ, nghe hắn nói "Thiên nhân hợp nhất, vạn vật trường sanh, tương xúc tương ích, hân hân hướng vinh" mười sáu chữ chân ngôn, nhất thời rùng mình: "Đúng rồi! thằng nhãi này tại tần lăng địa cung rình coi rất nhiều thượng cổ bí tịch, nói không chừng thật sự đã xem qua ( Trường sinh quyết cũng nên!"

Sở Dịch đưa tay rút Thiên xu kiếm ra, tập trung niệm lực, quát nhẹ một tiếng, một luồng bích quang từ mũi Thiên xu kiếm xạ ra, nhập vào bụi cỏ.

Đám cỏ dại vốn khô héo khẻ run lên, rồi dần dần khôi phục lại màu xanh, đong đưa chập chờn theo gió, tràn trề sức sống.

Lăng Thanh Vân trong lòng đại chấn, sát ý biến mất, kinh ngạc nhìn búi cỏ xanh một hồi lâu, rồi lật bàn tay lại, đem "Đông phong phá" thu vào kinh mạch, trầm giọng nói: "Đã thụ giáo!" rồi xoay người, cũng không quay đầu lại nhẹ nhàng bỏ đi xa dần.

Nhìn theo bóng người bé như hạt đậu, sau khi biến mất nơi hướng nam của núi, mới nghe truyền đến một câu nói từ xa: "Chuyện cũ ngày trước, coi như xóa bỏ. đời này kiếp này, quả nhân tuyệt sẽ không bước vào Trung Nguyên nửa bước."

Một kiếm vừa rồi của Sở Dịch đã hao tận hết chút chân khí còn sót lại, nghe câu ấy, như trút được gánh nặng, không kiên trì nổi nữa, "A" một tiếng, thở một hơi dài, nhất thời từ giữa không trung nặng nề rơi xuống đất, mắt nổ đom đóm, xương cốt toàn thân giống như bị rời ra từng khúc một.

Con lừa "A hu" một tiếng, tung bốn vó, vui mừng khôn xiết lao nhanh tới, lắc đầu quẫy đuôi, đầu lưỡi ẩm ướt liếm không ngừng lên mặt hắn.

Sở Dịch vừa nhột vừa ngứa, nhưng ngay cả khí lực để cười cũng không còn, quay đầu nhìn lại, ánh trăng sáng trắng trong như nước, chiếu trên khuôn mặt Đường Mộng Yểu, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước trong veo, đang si ngốc nhìn mình.

=====Chú giải=======

(1 )Hà đồng: kappa là 1 giống vật tưởng tượng, dịch nghĩa thì là đứa con nít(đồng) sống dưới sông(hà), tay chân có 5 ngón, và có mùi tanh như mùi cá. Kappa thích ăn dưa, trứng, táo và gan người. Nếu trêu chọc, chúng khóc như một đứa trẻ ; làm vừa lòng Kappa, chúng sẽ đền ơn.

(2) lưỡng thương pháp quyết: thương trong từ đả thương. Loại pháp quyết đánh người cũng tự đả thương chính mình

(3) nguyên văn: tam trường lưỡng đoản: là cái quan tài với ba mảnh gỗ dài và hai mảnh ngắn ghép lại, nếu không tính luôn cái nắp, ý nói là bị chết

(4)nguyên văn: bất thị ngư tử,liền thị võng phá (không phải cá chết, thì là lưới bị phá)

(5) lạc cực sanh bi: niềm vui mà đến tột cùng thì nỗi buồn xuất hiện

(6)Hạn Bạt: thần hạn hán

(7)kiệt trạch nhi ngư: tương đương với câu: giết ngỗng lấy trứng

(8)mộc hầu nhi quan: khỉ đội mũ ướt, chỉ thứ giống người mà không có bản sự của người.(theo Sử ký- tích Hàn Vũ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện