Chương 49: Bạo quân
Doãn Từ đã nghĩ đến rất nhiều phương án dự bị trong giây lát ấy.
Ví dụ như mang tất cả chạy trốn rồi lại mời một người khác dẫn mình đến thăm chùa Kiến Trần. Có thể là tìm một đứa trẻ không hiểu tham sân si, hoặc một lão già không còn nhiều du͙ƈ vọиɠ, sau đó thưởng cho họ thù lao dồi dào là được.
Chẳng qua Doãn Từ không hề thoải mái khi phải đến gần một người xa lạ. Mặt khác, nếu biết Thời chưởng môn mắc kẹt ngoài núi thì đám hòa thượng hầu như sẽ cho rằng mục đích đến của phái Khô Sơn không thiện chí. Các cao tăng nhìn người rất hiểm, y sẽ không thể hỏi được gì thông qua thân phận đồ đệ này.
Doãn Từ cụp mắt.
Suy cho cùng thì không phải không có cách khác để giải quyết chuyện này chu đáo. Tuy nhiên trong tiềm thức y không muốn nghĩ đến khả năng ấy, bởi tồn tại trên đời đằng đẵng bao năm, y sẽ không sống trái với cảm xúc của mình.
... Y không muốn vứt bỏ Thời Kính Chi.
Bàn tay Thời Kính Chi run lẩy bẩy như thể bị gió rét ủ suốt cả một đêm. Dù đã lún sâu vào giấc mộng, dù còn dám ra tay tấn công mình, nhưng bàn tay còn lại của hắn vẫn bất giác nắm nắm tựa như muốn tìm kiếm bàn tay đồ đệ.
Sẽ không phụ lòng ngươi.
Vậy thì tốt.
Doãn Từ thả sư phụ, màn đêm trống rỗng lại chôn vùi thân xác hắn. Giờ đây y không khủng hoảng mà lại mỉm cười. Hết thảy băn khoăn đều biến mất, đã là mối loạn thì phải bị chém bằng đao.
Nếu Diêm Thanh và Tô Tứ dám tiết lộ bí mật này, cứ gϊếŧ là được. Ít nhất thì hôm nay, y sẽ không bỏ rơi Thời Kính Chi.
Tặng mộc đào, trả ngọc dao. Ngày tháng mênh mang, y đã gần như quên sạch cảm giác giao hảo giữa người với người như thế.
Doãn Từ nắm chặt thanh Điếu Ảnh, không rút kiếm. Hắn chậm rãi nhả khí thế, mùi máu tanh dày và nồng thoáng chốc đã lấp kín không gian, đến cả tham điệp rập rờn cũng phải khựng lại.
Đó là một loại khí thế rõ ràng mà hỗn độn. Dưới hơi máu cuồn cuộn, Diêm Thanh Tô Tứ không dám nhúc nhích, còn Thời Kính Chi đang lảo đảo xuống núi bỗng ngừng phắt bước chân, đoạn xoay người.
Áp lực quen thuộc nổi lên từ thân thể Thời Kính Chi chiếm một vị thế ngang bằng với khí thế rét lạnh xen lẫn tối tăm của Doãn Từ. Có điều khí thế của Thời Kính Chi lần này ẩn chứa thêm một hơi ấm ức như trẻ con so với lần ở thôn Nguyên Tiên.
Hai khí thế va chạm làm đất đai chấn động, dọa sợ vô số chim muông trong rừng, cũng khiến mặt hồ rung kịch liệt chiếu ra hình ảnh nhăn nhúm của những hoa văn trên vảy cá.
"Thời Kính Chi, ta vốn không thích phá hoại giấc mơ của người khác. Nay làm vậy chỉ để đưa ngươi lên núi mà thôi, ngươi nhẫn nhịn một chút."
Thời Kính Chi từng mua bao kiếm gỗ long diên cho y khi mới rời khỏi quỷ mộ. Gỗ long diên chứa hương thầm thoang thoáng giúp ổn định tinh thần. Doãn Từ biết mũi hồ ly bén nhạy, nghĩa là vỏ kiếm của y cũng đảm nhiệm chức trách của một sợi dây vô hình đánh dấu đồ đệ giúp Thời Kính Chi.
Y cũng chó ngáp phải ruồi lắm mới bỗng dưng có gỗ long diên để mà lợi dụng vào thời khắc quan trọng này.
Vỏ kiếm rạch một đường trên mặt đất, gỗ mài xuống đá lại ánh lên vệt lửa sáng. Gỗ long diên quý giá bốc khói xanh, mùi hương theo đó trở nên rõ rệt hơn trước. Thời Kính Chi thoáng khựng lại, Doãn Từ đạp gió xông lên.
Bằng lực tay vừa phải, Doãn Từ dùng vỏ kiếm đánh vào ba huyệt quan trọng là thanh hội, nhân thần, và âm kinh trên bả vai Thời Kính Chi.
"Nén dục tĩnh tâm, chậm điều chân khí!" Doãn Từ quát lên với giọng tràn đầy uy nghiêm của kẻ bề trên.
Đây là một trong những công pháp của Phật gia, được lấy cảm hứng từ phương pháp "gậy và quát". Pháp này có thể loại trừ những ý nghĩ tạp nham, đồng thời dẫn dắt bản tính con người và dạy người nhìn thẳng vào bản tâm của mình- du͙ƈ vọиɠ sẽ tự khắc phai đi vài phần sau khi loại bỏ những ràng buộc tầm thường. Đã đến được bước này thì một người vừa có tài năng vượt trội, vừa có tâm ma nhạt nhòa như Thời Kính Chi hẳn có thể tự tìm ra cách kiềm chế du͙ƈ vọиɠ.
Doãn Từ vốn lên kế hoạch như thế.
Người ta nói kẻ khôn ngoan đến mấy cũng không tránh khỏi những lúc sai lầm. Đúng là Thời Kính Chi đã bộc lộ bản tính.
Nhưng bản tính của hắn lại chẳng khác núi đao cuồn cuộn, biển lửa sôi trào.
Sự điên cuồng dưới quỷ mộ ngày xưa bỗng nhiên được phóng đại gấp trăm ngàn lần. Khí thế đột ngột của Thời Kính Chi suýt đã thôn tính toàn bộ huyết khí dày đặc của Doãn Từ.
Uy thế này như núi gầm biển động, cảm giác hủy diệt tựa bàn chông giày xéo sống lưng những người có mặt. Khoảnh khắc kinh ngạc qua đi, Doãn Từ không chỉ không lùi mà còn dần dần đốt cháy máu lạnh toàn thân.
Thời Kính Chi vẫn đứng thẳng, hai tay rủ xuống một cách mất tự nhiên. Áo bông khoác ngoài của hắn bị gió cuốn bay, mình hắn giờ đây còn mỗi quần áo trắng đơn bạc. Vạt áo hắn thốc lên, mái tóc màu mực lồng lộng theo gió, mà bầy bướm trên đầu thì bỗng như bị đóng băng đầy quái đản.
Ở hắn, không có sợ hãi, không có chần chừ.
Thời Kính Chi run rẩy ngày xưa như thể một lớp vỏ ngoài, nay lớp vỏ ngoài tan vỡ, thác lũ tức thì trào ra ồ ạt.
Doãn Từ đã gặp một kẻ điên cuồng như thế.
Lịch sử Đại Duẫn từng xuất hiện một vị bạo quân trứ danh chỉ trị vì trong một năm ngắn ngủi. Cũng chỉ trong một năm ấy, kẻ này đã lật tung thiên hạ khiến chiến tranh kéo dài, dân chúng lầm than. Doãn Từ đã chứng kiến cảnh gã ngồi liễn vàng gắn bánh ngọc cán qua nền đất cằn khô nằm la liệt xác chết thối mòn, rồi lại nghiền nát muôn vạn đôi tay đưa tới, tiếng bánh xe ình ình át đi tiếng khẩn cầu và thóa mạ.
Áo vàng phấp phới, bạo quân hãy còn suиɠ sướиɠ cười to.
Tên hoàng đế trẻ tuổi có diện mạo như tiên kia đã trở nên điên loạn, đầu óc gã đã quay cuồng. Sự điên cuồng của gã là một vòng xoáy nước sền sệt có thể cuốn trọn mọi sinh linh xung quanh và nghiền tan mọi ý đồ chống lại.
Khi ấy Doãn Từ đã từ trời, đáp xuống trước mặt chiếc liễn, để rồi một kiếm rạch họng gã bạo quân. Máu tươi tóe nhoe nhoét trên những nét phù điêu bằng vàng quý giá. Trước khi chết, trên mặt gã vẫn còn đọng nguyên nụ cười cuồng bạo khinh thị đất trời.
Bàn về mạnh yếu thì tên bạo quân không thể bằng được Thời Kính Chi, nhưng sức điên của hai người cũng chẳng kém cạnh nhau là mấy.
Chẳng qua sự điên cuồng của Thời Kính Chi giờ đây lại bồng bềnh lưng lửng, chưa đạt đến tột cùng mà cũng chẳng rơi xuống đáy. Doãn Từ dùng sức mạnh nghênh đón thứ khí thế thiên tai của Thời Kính Chi, sau đó dẹp được một đường để lấn người tới sát.
Y vẫn có thể chơi tới cùng.
Công pháp này chú trọng vào "định tâm", nó vô hại với người, tuy nhiên tham điệp thì đã bắt đầu sa sút. Đã đến đây rồi thì sao có thể bỏ dở nửa chừng được, chẳng bằng chờ xem xem sư phụ y có dáng vẻ gì sau khi tuyết chảy bụi tan.
Hương thơm lại nồng hơn, vỏ kiếm gõ lên mười mấy huyệt vị quan trọng trên hông, đùi và gáy của Thời Kính Chi. Giống với một con rối chiến tinh xảo, Thời Kính Chi thuận thế dán vào y như ung nhọt trong xương. Chuỗi các đòn tấn công của hắn liên tiếp đánh gãy xương sườn Doãn Từ, để lại những vết tím bầm chất chồng trên cơ thể.
Trong cơn đau nhức, giọng nói Doãn Từ cất lên lại không hề run lấy một lần: "Chư thần tề tựu, mưa lặng gió ngừng."
Khí thế của Thời Kính Chi mỗi lúc một mạnh thêm, có điều sự phân tán của nó cũng ngày càng rối loạn và đan chéo tứ tung như lửa không ngọn lan ngùn ngụt khắp cánh đồng, vô cùng quái lạ. Chưởng của hắn như có ý thần, dù mất nội lực nhưng mỗi chiêu thức đều làm rung chuyển đất trời.
Chỉ có thể dựa vào luồng khí nên Doãn Từ phải né tránh một cách gian nan, thân thể cũng bởi thế mà trúng nhiều đòn của hắn.
Không biết đây có phải ảo giác đi kèm bởi không thể nhìn thấy hay không, mà trong chớp mắt y cảm tưởng như Thời Kính Chi đã hòa vào thiên địa.
Doãn Từ vẫn không ngừng lại. Đối phương mượn thế càn khôn, tức không thể thắng nếu dùng cứng đối cứng, vậy thì đành chuyển sang lấy nhu thắng cương thôi. Động tác trở nên mềm dịu hơn, địch ý sắc bén cũng chuyển thành mưa phùn rả rích, Doãn Từ không tiếp tục kích động Thời Kính Chi đã mất lý trí nữa.
"Hỏi trời hỏi mình, đừng hỏi chúng sinh."
Vỏ kiếm châm hương lại giáng xuống. Mục tiêu lần này là cánh tay, ngực, trán, và lưng. Động tác ngày một nhẹ, ngày càng gần với mơn trớn của tình nhân.
Thời Kính Chi vừa tấn công vừa lùi bước, dường như có thứ gì đang giãy giụa bên trong hòng chống cự quá trình "thanh tâm" ấy. Tiếc rằng chiếc đèn xương sọ chẳng khác núi đồi của Doãn Từ đã ngăn không cho Thời Kính Chi lùi lại thêm nữa. Vừa va phải thứ tâm ma khổng lồ kia, hắn đã bị vô số bàn tay tối trói buộc.
"Không bụi không quét, tâm tính lặng yên."
Kiếm đáp lời buông, khí thế của Thời Kính Chi tức thì tản mát.
Những cánh bướm trở nên bộp chộp, chúng bay cách Thời Kính Chi một khoảng để lộ ra cặp mắt đầm đìa nước. Doãn Từ không thể nhìn thấy, nhưng cảm giác đau thương và mờ mịt ngập trời thay thế cho áp lực châm lên da thịt y.
Cuối cùng Thời Kính Chi cũng vùng được thoát.
Chẳng qua đi kèm với du͙ƈ vọиɠ bị khép lại là sự vỡ nát của mộng. Hy vọng lớn bao nhiêu, thì tuyệt vọng nặng nề bấy nhiêu.
Mà đó cũng chính là cơn tuyệt vọng mà Doãn Từ quen thuộc nhất. Thu kiếm, y tự ý sửa đổi bước cuối cùng trong công pháp:
Doãn Từ không tung đòn cảnh tỉnh, thay vào đó y nắm tay Thời Kính Chi và kéo hắn vào lòng.
"Suỵt." Y dỗ hắn như dỗ trẻ con, "Đừng nghĩ gì hết, mọi chuyện ổn cả rồi."
Thời Kính Chi nhắm mắt, sóng triều cảm xúc rút đi để lại cho hắn một bức tường lỗ chỗ không lấp kín lòng.
Khi bị kìm chân ban đầu, Thời Kính Chi đã tức giận, bởi khi ấy hắn đang được bao trong cái kén của du͙ƈ vọиɠ đầy êm ái. Sợ hãi và bất an bị chặn đứng bên ngoài, làm hắn chỉ muốn đi theo tiếng gọi của thong dong mà không muốn làm gì khác.
Hắn chưa từng thấy nhẹ nhõm đến thế kể từ lúc chào đời.
Cớ gì lại làm phiền hắn?
Hắn không xứng được hưởng thụ cảnh yên bình trong khoảnh khắc đấy ư?
"Nén dục tĩnh tâm, chậm điều chân khí. Chư thần tề tựu, mưa lặng gió ngừng."
Không biết kẻ nào đã dùng yêu pháp tróc bỏ từng tầng dục niệm của hắn. Thời Kính Chi bỗng chốc điên cuồng đến độ muốn hủy trời diệt đất, muốn gϊếŧ hết sinh vật khắp thế gian nhằm tìm lại thanh bình cho đôi tai của hắn.
... Nhưng hắn đã nghe được cái gì?
Sự ập đến của cơn đau đầu quen thuộc đã vẽ ra cho hắn một chiếc lá đỏ giữa ảo ảnh sặc sỡ sắc màu.
Chiếc lá này có thể coi là u ám khi so với những sắc thái chói lọi kia. Tuy nhiên nó lại là một lưỡi dao sắc nhọn chém xuyên tim hắn.
[Này nhãi, đến nơi này là vì chán sống rồi sao?]
Thời Kính Chi thấy một người mặc đồ đen- kẻ này cởi bỏ y phục nửa trên và mặc cho mái tóc đen dài buông tán loạn. Đối phương dựa lên người một con hổ yêu to lớn, trông có vẻ nhàn nhã, bên chân còn nằm lăn lóc mấy vò rượu rỗng. Hổ yêu nhắm sáu con mắt và ngủ nghiêm chỉnh dưới nền đất. Một người một hổ ngồi dưới tán cây phong khổng lồ, xung quanh là xương trắng chất chồng như tuyết, trên xương vẫn nhơ nhớp máu tươi.
Ngày ấy là cuối thu, lá đỏ trải đầy đất. Nắng chiếu lập lòe qua kẽ lá làm cả thế giới như sáng bừng lên.
Trong hồi ức, Thời Kính Chi không thấy rõ mặt mũi đối phương, nhưng lại nhớ được mùi rượu đan xen vào mùi máu.
Chỉ một ký ức ngắn ngủi đã khiến hắn đau đầu gần nứt.
Dường như có hằng hà sa số những giọng nói đang chất vấn hắn. Sự sống là thứ ngươi khát cầu, vậy đâu là khát cầu của ngươi trong suốt quãng thời gian còn lại của sự sống ấy?
Một kẻ bỗng dưng xâm chiếm đầu óc hắn như thế này thì chắc chắn có mối dây dưa rắc rối với "khát vọng" của hắn. Thời Kính Chi thầm nghĩ trong mơ màng, tiếng rền rĩ của cánh bướm lại lảng vảng bên tai.
... Không đúng, khát vọng của hắn không phải "sống sót" sao? Sao lại có những suy nghĩ rối loạn này?
[Nén dục tĩnh tâm, chậm điều chân khí. Chư thần tề tựu, mưa lặng gió ngừng... Nhóc, rảnh rỗi thì học thuộc khẩu quyết này đi, đừng hở ra là gặm tay nữa. Nhỡ thành sẹo chằng sẹo chịt thì sau này không có cô nương nào thích được đâu.]
Một mảnh vỡ trí nhớ lại ùa về, hắn được người kia ôm vào lồng ngực. Giọng của đối phương dù đã trở nên hỗn độn qua lăng kính hồi ức nhưng vẫn chan chứa ý cười.
Hắn chỉ nhớ được lồng ngực người kia ấm áp, bởi hắn ngày ấy chỉ mải mê bắt chiếc lá đỏ trước mặt mà không nghe lọt những điều người ấy nói.
Có lẽ đó mới là thời khắc hắn an tâm nhất trong đời.
Nhưng thời khắc ấy thật sự từng tồn tại ư? Vì sao hắn chưa từng nhớ được?
Du͙ƈ vọиɠ chậm rãi tan đi, thân xác như lộ ra trần trụi giữa trời đông đất tuyết làm Thời Kính Chi ngày càng hoảng hốt. Cơn đau tăng dần giằng xé đầu óc hắn ngăn không cho hắn nhớ ra những mảnh ghép còn thiếu-
- Mảnh ghép về bản tâm sâu sắc nhất mà cũng cố chấp nhất của hắn.
Người trong hồi ức vươn cánh tay thon dài, để rồi giúp hắn bắt một chiếc lá phong đỏ.
[Đừng bắt loạn, cầm lấy đi.]
Đáy lòng hắn không có cơn đói khát, chỉ có lá phong đỏ ngợp trời. Được người ta ôm vào lòng đầy trân trọng, đứa trẻ nhìn thế giới như lần đầu tiên được nhìn thế giới.
Lá đỏ tựa cánh bướm, nước suối óng vàng kim. Xung quanh không có những ánh mắt tò mò và thù địch, chỉ có làn gió mơn man và cảm giác an toàn vững chãi phía sau lưng. Người ấy nhìn hắn chăm chú với ánh mắt chứa nụ cười. Nghịch lá đỏ chán chê rồi buông tay, nhìn chiếc lá bay lên theo gió, Thời Kính Chi nghĩ nó giống như một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt.
Dường như đó mới là giây phút hắn thật sự được chào đời.
Cũng chính vào khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn cảm thấy hắn không thiết gì hơn nữa... Hơn hai mươi năm, du͙ƈ vọиɠ của hắn hơn hai mươi năm này thật sự chỉ là "sống sót" thôi sao?
[Hỏi trời hỏi mình, đừng hỏi chúng sinh. Không bụi không quét, tâm tính lặng yên. Nhớ kỹ lấy nhóc câm. Nếu ngươi lại cắn đứt tay mà để ta bắt gặp, thì ta sẽ đánh đòn ngươi đấy.]
Khi ấy, hắn cũng không thể thoát khỏi du͙ƈ vọиɠ dị thường của bản thân. Mỗi lần Thời Kính Chi gặm cắn ngón tay hòng theo phản xạ hòng kiềm chế du͙ƈ vọиɠ, người nọ sẽ nhấc hắn lên, kéo tay hắn ra, và lặp lại khẩu quyết ấy... Dù đã nhiều lần buông lời tàn nhẫn nhưng đối phương chưa từng thật sự đánh hắn.
Sao hắn lại quên đi?
Khẩu quyết cất lên từ bên ngoài cũng ngày càng rõ rệt.
Phải rồi, cơn ảo mộng rực rỡ ấy cũng chỉ là mộng mơ. Thoát khỏi tổ kén dục niệm, hắn lại phải đối mặt với cuộc đời sắp cạn và thực tế luôn chèn ép hơi thở của hắn.
Nhưng hắn không thể không tiến lên, hắn không có thời gian trốn tránh.
Sau tiếng nghẹn ngào, Thời Kính Chi rốt cuộc cũng vùng ra ngoài huyễn mộng dịu dàng. Đầu óc hắn xoắn lại đau đớn, trái tim thì giằng xé muốn nổ tung. Thân thể vừa ngả nghiêng đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Ký ức mơ hồ như tìm được điểm neo, neo ra ngoài thực tế.
"... A Từ." Hắn ôm chặt đối phương theo phản xạ.
Ngươi học được khẩu quyết ấy từ đâu? Ngươi rốt cuộc là ai?
Mà ta lại là ai?
Thời Kính Chi có muôn ngàn lời muốn hỏi, nhưng cơn đau đầu dữ dội đang muốn bức hắn phát điên. Vậy nên hắn chỉ có thể ôm chặt đồ đệ mà thở hổn hển như kẻ vừa kiếm được khúc gỗ nổi cuối cùng.
Cuối cùng suy nghĩ tan đi, lưu lại tâm nguyện nguyên bản còn nhen nhóm cháy.
Bầy bướm đã tan đàn. Thời Kính Chi cảm thấy mệt lử giữa vết tích bề bộn khắp đầy mặt đất. Hắn gắng gượng ngước mắt nhìn Doãn Từ.
Gương mặt đó vẫn không một gợn sóng, con ngươi đen thẳm vẫn trống rỗng xa xăm, nhưng ở y đã có thêm một vẻ ân cần thoang thoảng.
Khác với vừa rồi, một con tham điệp đậu trên mái tóc Doãn Từ và yên lặng khép cánh.
Cách đấy không xa.
"Vậy là... ổn rồi phải không?" Diêm Thanh vốn không bị dính nhiều tham điệp, dù có hơi choáng váng thì sau cũng bị khí thế bất thường của hai thầy trò phái Khô Sơn đánh tỉnh cả người.
Dưới sức ép của hai luồng khí thế quái dị, Diêm Thanh rét lạnh toàn thân, người cậu ta nhũn ra như nước loãng, cuối cùng khuỵu xuống không tài nào đứng vững.
Bỏ qua Thời Kính Chi thì không phải Doãn Từ chỉ mới hai mươi tuổi thôi sao? Chẳng lẽ núp bóng phái Thái Hành quá lâu làm cậu ta hiểu lầm nghiêm trọng về chốn giang hồ?
Bình thường lẽ ra Tô Tứ bây giờ nên cuống cuồng bảo cậu ta không thể ở lại phái Khô Sơn được mới đúng- trải qua cảm nhận vừa rồi, Diêm Thanh đã bắt đầu nhớ mong sự om sòm của người bạn, bởi ít nhất nó cũng có thể mang đến cho cậu ta cảm giác mình còn ở thực tế.
Nhưng Tô Tứ lại chỉ nghiêm túc cau mày.
Tương tự với Diêm Thanh, hắn ta cũng đang khuỵu một chân xuống theo tư thái đỡ mất mặt hơn. Tô Tứ không vội khuyên Diêm Thanh, hắn đang nhìn chằm chằm vào Thời Kính Chi và Doãn Từ, miệng lẩm bẩm thành tiếng.
"Vì sao..." Nhìn vầng sáng nhạt lóe lên trên cơ thể Thời Kính Chi sau khi lảo đảo sắp ngã, nét mặt Tô Tứ chưa từng nghiêm túc thế. "Vì sao trên người chưởng môn lại có cấm chế tiên môn?"
"A Tứ, ngươi nói gì vậy?"
"... Không có gì, có lẽ ta đã nhìn nhầm rồi."
Bình luận truyện