Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư

Chương 15: Tôi không chấp nhận



"Chỉ sợ tôi giả vờ không được." Hách Kính Nghiêu cười trầm thấp, hơi thở ấm áp lướt qua khuôn mặt cô, mang theo cảm giác mập mờ và tê dại, "Trên thế giới này, tôi chỉ có thể chạm vào một người phụ nữ duy nhất, đó chính là em."

Tô Chỉ Hề ngẩn ngơ.

Chỉ có thể chạm vào một người phụ nữ duy nhất là cô? Có ý gì?

Một giây sau, cả phòng đang yên tĩnh vang lên tiếng nói chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn của Hoắc Diễn Huy: "Mẹ kiếp! Chuyện gì xảy ra? Không phải cậu nói còn chưa thu phục được sao? Sao lại dẫn người ta đến đây?"

Nhưng mà rất nhanh tiếng nói của Hoắc Diễn Huy đã biến mất, bởi vì anh ta nhận được lời cảnh cáo "Câm miệng" của Hoắc Diễn Chiêu.

Hách Kính Nghiêu dùng ngón tay cái gãi nhẹ lên lòng bàn tay của cô, nhẹ nói: "Hay là chúng ta đổi chỗ khác?"

Tô Chỉ Hề cảm giác trong lòng bàn tay ngứa ngáy.

"Không được!" Cô đỏ mặt nói, "Tôi còn phải làm việc."

"Hả? Không sao, tôi có thể đợi em tan tầm." Hách Kính Nghiêu nghiêm túc nhìn cô.

Tô Chỉ Hề thử rút tay lại, nhưng thất bại.

"Thiếu gia Hách!" Cô có hơi nóng nảy, giọng nói mang theo sự cấp bách, "Kí túc xá tôi ở có người gác cổng, cho nên tôi phải rời khỏi đây trước mười giờ. Chỉ sợ không có thời gian..."

"Quán bar Tứ Quý cũng có phòng nghỉ, chúng ta có thể đến chỗ đó." Anh cười trầm thấp, giọng nói chứa đựng mười phần bóng gió.

Tô Chỉ Hề xấu hổ và giận dữ không thôi: "Thiếu gia Hách, chuyện tối ngày hôm qua chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi không thể chấp nhận kiểu quan hệ này..."

Chẳng lẽ sau chuyện tối hôm qua, anh cho rằng cô là loại người có thể tùy tiện lên giường với đàn ông sao?

"Quan hệ thế nào?" Hách Kính Nghiêu tò mò hỏi.

Sắc mặt Tô Chỉ Hề đỏ hơn, suy nghĩ, ánh mắt úp mở nói: "Tôi... Tôi không chấp nhận *** cho nên, rất có thể ngài đã tìm nhầm đối tượng..."

[Trong bản raw là *** nên mình để nguyên, mình nghĩ chắc các bạn cũng hiểu:))]

Trong mắt Hách Kính Nghiêu toát lên sự vui vẻ và ranh mãnh, nhưng chỉ chợt lóe lên, trong lúc bối rối Tô Chỉ Hề cũng không chú ý tới.

"Hả? Ý của tôi là, khách sạn có camera giám sát, tối hôm qua em bị hai người đàn ông đưa đến khách sạn, nhưng tôi nghĩ bọn hộ đã đi nhầm phòng rồi." Hách Kính Nghiêu nhìn cô một cái với ý tứ sâu xa, "Tôi đoán em rất muốn nhìn rõ bộ dáng của hai người đó, cho nên muốn mời em cùng đi xem màn hình giám sát."

Lập tức mặt Tô Chỉ Hề nóng như lửa đốt, hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống.

Ông trời ơi, tôi đang suy nghĩ cái gì vậy?

Càng cảm thấy thẹn hơn là, cô hiểu lầm còn chưa tính, lại còn nói ra cụm từ *** kia.

"Nhưng mà nếu em có suy nghĩ như vậy, tôi cũng không phản đối." Hách Kính Nghiêu nhếch khóe môi.

"Dĩ nhiên là không!" Tô Chỉ Hề nhanh chóng phủ nhận, "Có màn hình giám sát? Vậy thì tốt quá! Nhất định tôi sẽ không bỏ qua bọn họ!"

Cô vội vàng bày ra bộ mặt đầy căm phẫn, đáng tiếc gò má phiếm hồng gò đã bán rẻ cô.

Sắc mặt Hách Kính Nghiêu không thay đổi, nhưng trong nội tâm lại rất ngứa.

Quả nhiên người phụ nữ này rất thú vị.

Kỳ thật, tuy anh không thể tiếp xúc với phụ nữ, nhưng qua nhiều năm như vậy, từ trong tin tức và trong miệng những người anh em, anh cũng thu thập được đầy đủ thông tin, đối với người khác giới cũng có chút hiểu biết.

Hoắc Diễn Huy thường xuyên ghé vào lỗ tai của anh dương dương tự đắc nói phụ nữ có bao nhiêu cái tốt, đáng tiếc anh không nhận thức được. Trước kia Hách Kính Nghiêu cho rằng không có vấn đề gì cả, nhưng hiện tại, bỗng nhiên anh sinh lòng tiếc nuối.

Nếu anh gặp cô sớm hơn một chút thì tốt rồi.

"Tôi sẽ cho người mang băng ghi hình tới đây ngay." Anh cười ra tiếng, "Chúng ta có thể sang bên cạnh xem."

Tô Chỉ Hề cảm giác mình sắp bị thiêu cháy rồi.

Vì cái gì... Những câu nói được phát ra từ trong miệng của anh đều không trong sạch vậy... Không không không, nhất định là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Tô Chỉ Hề sám hối.

P.s: Chuẩn bị đến chương có hơi biến thái một chút rồi mọi người ơi. Ủng hộ em nhiệt tình nha mọi ng. Em vẫn cố gắng edit tốc độ đều đều đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện