Chương 14: Phải tuyệt tình, phải cắt đứt.
Sau khi được Huân Y đánh lạc hướng gần như đa số ảnh vệ đã rút khỏi vương phủ chỉ còn lại một vài thị vệ canh gác.
Ta thở nhẹ một hơi, lấy dũng khí bước đi vững chãi thẳng tiến đến cổng lớn vương phủ, một tên thị vệ chặn ta lại hắn hỏi ta giờ này còn đi đâu? ta giải thích với hắn rằng vương phi đột nhiên muốn ăn mứt quả nên lệnh cho ta đi mua. Giơ khăn tay cùng với chữ viết của vương phi ra hắn liền cho ta ra ngoài.
Cho đến giờ mọi việc vẫn vô cùng thuận lợi, chỉ còn một trở ngại cuối cùng đó chính là cổng thành. Ta bắt buộc phải ra ngoài thành trước khi Phụng Kỳ trở về hoặc chàng biết tin ta bỏ trốn mà trở về.
Đi được một đoạn bệnh tình của ta liền tái phát, tứ chi mềm nhũn viên thuốc kia chỉ có thể gắng gượng 2 canh giờ ta cũng dần đến giới hạn rồi. Cảm giác sắp ngất đi, sao hắn vẫn chưa đến? Hỏng rồi ta phải cố gắng tỉnh táo, nghĩ vậy ta liền lấy cây trâm đâm vào tay hòng xua đi cảm giác buồn ngủ.
Khi ta sắp ngất đi thì liền thấy thân ảnh một hắc y nhân cưỡi ngựa phi đến đây, trên thắt lưng hắn là một cây chủy thủ bạc chạm khắc tinh xảo mà hoa văn kia ta lại quen mắt hắn đến rồi Thập Tứ, tử sĩ mà phụ hoàng điều cho ta từ năm ta tròn 8 tuổi.
Sáng hôm sau, trong cơn mê man tỉnh dậy, không thấy người đâu? Ta nhẹ giọng kêu Thập Tứ, một thân ảnh từ cửa sổ phi vào quỳ xuống trước mặt ta:" Thập Tứ nhận mệnh". Ta cho hắn đứng lên kể lại đại khái sơ qua quá trình ta chạy trốn mục đích và nhiệm vụ của hắn và đưa ta ra khỏi thành.
Thập Tứ là tử sĩ đi theo bên người của ta từ năm ta 8 tuổi đến nay, trong lần cung biến phụ hoàng đã phái hắn chờ sẵn ở ngoài địa đạo thông từ hoàng cung ra ngoài. Ta vì suy nghĩ đến một cuộc sống tiêu dao tự tại tại mây nước Giang Nam nên cũng không muốn mang theo tử sĩ liền để hắn sống như một người bình thường, thợ săn sinh sống tại ngọn đồi gần Giang Nam.
Lúc Phụng Kỳ đến đón ta về ta cũng ngỏ lời muốn hắn đi theo nhưng hắn nói hắn còn sứ mệnh chưa hoàn thành nên chưa thể về với ta, lúc đó ta cũng chỉ là nghĩ rằng hắn muốn tự do làm một thợ sẵn bình thưỡng cho nên cũng không có cưỡng cầu hắn.
Cho đến vài ngày trước, khi ta nhìn thấy ám hiệu và lời nhắn của hắn ta liền biết hắn vẫn là luôn ở bên cạnh ta chỉ là nằm ngoài khu vực kiểm soát của Phụng Kỳ.
Ta vẫn luôn có chuyện muốn hỏi ngươi:" Tại sao ngươi lại không theo ta vào vương phủ?".
Hắn đáp:" Bởi vì hoàng thượng đã từng dặn dò nô tài Trầm Lưu Phụng Kỳ không đáng tin, nô tài vẫn luôn đi theo bảo vệ công chúa nhưng là ngoài mí mắt của hắn ".
Phụ hoàng người là biết? phụ hoàng người vẫn luôn bao bọc nữ nhi như vậy, nhưng phụ hoàng là nữ nhi bất hiếu không thể trả thù cái kẻ tiếp tay cho mẫu hậu hạ độc người.
Như cảm nhận được tâm trạng của ta không đúng hắn mở lời:" Công chúa thứ cho nô tài nói thẳng, chúng ta cần phải lên đường ngay, thứ nhất là bệnh của công chúa đã đến giai đoạn nguy cấp, thứ hai là Trầm Lưu Phụng Kỳ cũng sắp quay về"
Đúng vậy, ta phải thoát ra được vũng bùn này như vậy mới không uổng công phụ hoàng đã thay ta toan tính.
Lấy lại tinh thần, ta cùng Thập Tứ đốc thúc lên đường, mỗi người một ngựa thẳng tiến cổng thành nhưng sự thật rằng cơ thể của ta đã đến giới hạn dù có duy trì thuốc cưỡng chế nhưng cưỡi ngựa vẫn là quá sức với cơ thể này.
Thập Tứ đành phải cưỡi chung ngựa với ta, cố giảm thiểu sóc nảy nhất có thể, ta ngồi trước ngực hắn dần dần trở nên hôn mê, lúc tỉnh, lúc mê dần dần gần như hôn mê dài mà tỉnh táo lại ngắn.
Đã 2 ngày sau khi ta bỏ trốn khỏi vương phủ, hôm nay may mắn ta đã tỉnh lại, không phải khung cảnh Phượng Quốc, là ranh giới Trầm Lưu Quốc. Ta đã ra khỏi thành, may mắn, hẳn lúc này chàng cũng đã trở về rồi.
Cần phải nhanh lên thôi, ta cảm nhận thấy ta sắp ngủ vĩnh viễn rồi, nhân lúc tỉnh táo ta liền nói Thập Tứ đi tìm cửa hiệu Thược Dược tại chân núi Trầm Lưu, bảo chủ tiệm rằng tiểu Uyển tìm người rồi đưa cho hắn cái trâm cài tóc này. Đoạn nói xong ta liền rơi vào hôn mê....
Lần hôn mê này có thể là vĩnh viễn không tỉnh lại, nếu là vậy e rằng cũng là tạo hóa......
Bình luận truyện