Tiên Tuyệt
Chương 101: Kim quan - lão quy! (hạ)
Bọn Diệp Trọng Lạc là tu sĩ phe Chính đạo, có thể nói rằng rất thích sạch sẽ, thường ngày chưa bao giờ gặp qua nỗi khổ như vậy, Hồng thủy dơ bẩn vô cùng, toát ra một mùi lá cây hôi thối cực kỳ khó ngửi.
Bạch Thắng Kiếp can mày, Mạc Thiên Ngôn và Diệp Trọng Lạc tỏ vẻ không được tự nhiên. Ra ngoài dự liệu của mọi người, vẻ mặt Cốc Mục Thanh vẫn vô cùng cương nghị, mặt cho hồng thủy dơ bẩn cuốn theo rác rưởi thối tha lướt qua mặt mình, vẫn không động mảy may, tựa như một pho tượng nữ thần bị người đời quên lãng.
Diệp Trọng Lạc cảm thấy hết sức hài lòng về cháu gái của mình, trong lòng lại hết sức khó chịu, tiểu tử kia thật là có phúc.
Lúc trước lão cũng từng do dự, không biết có nên tính toán vận số nửa đời sau này của Vũ La không, nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, lão từng suy tính vận số tương lai của con rể mình, kết quả trong đó ẩn giấu một lần đại kiếp nạn, Diệp Trọng Lạc phỏng đoán có tám phần con rể mình không thể vượt qua. Vì vậy, lão mới phản đối con gái và con rể chung sống, kết quả đuổi cả con gái mình đi, cha con mấy chục năm qua chưa từng gặp lại.
Nếu lần này lão suy tính ra Vũ La có kiếp nạn gì, vậy lão có nên ngăn cản Cốc Mục Thanh không?
nghĩ đến chuyện này, Diệp Trọng Lạc chỉ có thể thở dài trong lòng, lão già này đã quyết định làm rùa rút cổ, coi như không hay không biết.
Vũ La ngồi bên ngoài độc chướng bảy màu, mưa ào ào trút xuống, tới cách đầu hắn ba thước gặp phải một lực cản vô hình, tự động tách sang hai bên.
Bởi vì mưa quá lớn, cho nên trông Vũ La giống như đang ở bên trong một bong bóng nước trong suốt.
Mắt thấy trời đã sắp sáng, mưa trút xuống càng ngày càng lớn, đột nhiên Vũ La cảm giác có điểm nào đó khác thường, không khỏi đứng lên nhìn ra xung quanh.
Mây đen dầy đặc, mưa to như trút, ngoài ba trượng không nhìn thấy được gì.
Rầm... Một tia sét lóe lên giữa trời đêm, điện quang màu lam từ trên trời giáng xuống cơn hồng thủy, tạo thành một hố to, Bọt nước bắn văng tung tóe mang theo điện quang màu lam, trông có vẻ xinh đẹp dị thường.
Dưới ánh điện quang chiếu rọi, Vũ La nhìn thấy giữa cơn hồng thủy dường như có thứ gì đó không ngừng dâng lên, khuấy động tạo ra từng cơn sóng lớn.
Thế nhưng ánh điện quang chỉ lóe lên rồi biến mất, không thể nhìn thấy đó là thứ gì. Theo như độ lớn của con sóng, thứ này hẳn là không nhỏ, trong lòng Vũ La dâng lên một linh cảm không lành.
Hắn điểm ra một chỉ, Thần Điểu Đồng Hoàn vang lên một tiếng keng, hóa thành một con Thần Hỏa Phượng Hoàng bay lên không, hai cánh giang rộng, hào quang chói sáng, tám chiếc đuôi phượng toát ra ánh sáng đủ màu.
Nhờ có ánh sáng, chỉ thấy bên trong hồng thủy mênh mông quả nhiên có một hung vật không biết tên gì ẩn dưới nước, thỉnh thoảng nó uốn éo thân hình, nhìn như chẳng có gì, nhưng lại có thể làm dấy lên sóng lớn ngập trời cao hàng chục trượng.
Từng đạo lôi quang đánh xuống, đánh cho hung vật không biết tên kia điện quang loạn xạ, bọt nước văng khắp nơi.
Hung vật nọ không thèm để ý, nương theo hồng thủy phóng nhanh về phía bọn Diệp Trọng Lạc đang mai phục.
Cảnh báo của Vũ La đã phát sinh tác dụng, bọn Diệp Trọng Lạc cũng nhận ra có điều không ổn. Hung vật không biết tên kia nháy mắt đã tới trước mặt bọn Diệp Trọng Lạc, cự trảo to như cối xay của nó hung hăng chộp xuống.
Ầm một tiếng nổ rung trời vang lên, cự trảo đánh xuống, nước văng tung tóe, bay thẳng lên trời cao mấy chục trượng.
Bọn Diệp Trọng Lạc cũng không thể nào ẩn nấp được nữa, ai nấy quát lớn xông ra, Mạc Thiên Ngôn triển khai Vân Thượng Ngọc Cung, đón mọi người lên. Sau đó y điểm ra một chỉ, Đế Vương Đoạt mang theo một đạo kim quang đâm vào cự trảo của hung vật.
Keng... Đế Vương Đoạt hùng mạnh chạm vào cự trảo làm bắn ra hoa lửa, nhưng cự trảo cơ hồ không bị thương. Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, Hổ Mãnh không nhịn được kinh hô thất thanh:
- Đây là quái vật gì vậy?
Vũ La lại cảm thấy không đúng, vì sao hung vật không biết tên kia tìm được chỗ bọn Diệp Trọng Lạc ẩn nấp chính xác như vậy? Cho dù hung vật này hết sức hùng mạnh, cũng sẽ không nhảy xuống mạo hiểm trong hồng thủy vô duyên vô cớ.
Chẳng lẽ là...
Trong lòng Vũ La cảm thấy nghi ngờ, hai mắt hắn nhanh như điện, không ngừng quan sát trong hồng thủy, hy vọng có thể tìm được dấu vết gì đó.
Thình lình một tiếng nổ vang, một đạo thủy pháo giữa làn nước phóng vút lên cao, ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ vô cùng, Lực lượng này húc trúng vào Vân Thượng Ngọc Cung hóa thành một cung điện rất to bay sang một bên.
Mọi người trên Vân Thượng Ngọc Cung nhất thời té ngã lộn xộn, không ai rảnh quan tâm tới Vũ La.
giữa cơn hồng thủy, chợt vang lên một tiếng rống giận chấn động, mặt nước trong phạm vi ngàn trượng kêu lên rào một tiếng, bọt nước tung bay đầy trời.
Mặt nước thình lình hạ thấp xuống, hình thành một xoáy nước. Ngay sau đó, một con quái vật khổng lồ từ trong xoáy nước đứng lên, nó chỉ lộ ra non nửa thân mình, cũng đã cao chừng ba mươi trượng. Mãi tới lúc này mọi người mới nhìn rõ quái vật kia rốt cục là gì.
Quái vật khổng lồ này có bề ngoài giống như cá sấu, một thân vảy giáp đen bóng, giống như thép ròng. Hai mắt nó đỏ ngầu, trên đầu mọc ra một cái sừng trong suốt, dài đến ba trượng, cong như lưỡi liềm.
Nửa thân trên cự thú lộ ra khỏi mặt nước, hai bên sườn nó có ba đôi cự trảo cường tráng, đôi trên cùng là nhỏ nhất, cũng to như cối xay, đôi dưới cùng lớn nhất, to bằng ngôi nhà.
Hung vật tuyệt thế này vừa xuất hiện, lập tức toát ra khí thế hung tàn ngập trời ngưng tụ thành thực chất tầng tầng ập tới. Khí thế đè ép tới mức hồng thủy xung quanh nó trong lúc nhất thời cũng không thể chảy một cách thuận lợi, trên mặt nước xuất hiện từng vòng gợn sóng.
Diệp Trọng Lạc thấy vậy hoảng sợ kêu lên:
- Là Thương Cổ Long Ngạc!
Loại hung thú thượng cổ hùng mạnh này, cũng chỉ có thể gặp được bên trong cấm địa Yên sơn. Lời đồn rằng tính tình của nó hung hăng tàn bạo, chỉ cần xúc phạm đến nó, chắc chắn nó sẽ bôn ba vạn dặm đuổi giết, không xé xác kẻ địch thành từng mảnh quyết không bỏ qua.
Mọi người không thể nào ngờ một hung thú thượng cổ hùng mạnh như vậy lại trêu chọc bọn họ, quả nhiên là bất lợi vô cùng.
Cốc Mục Thanh tỏ ra hết sức lo lắng:
- Làm sao bây giờ, Vũ La còn đang ở dưới...
Mạc Thiên Ngôn nghiến răng một cái, hai tay vỗ vào giữa Vân Thượng Ngọc Cung liên hồi, trận pháp huyền ảo nổi lên tầng tầng hào quang màu vàng nhạt. Trong Vân Thượng Ngọc Cung, tất cả pháp bảo đều run lên bẩn bật.
Mạc Thiên Ngôn nói với mọi người:
- Giúp ta một tay.
Mọi người theo chỉ thị của y, kể cả Diệp Trọng Lạc, tất cả cùng nhau khoanh chân ngồi xuống, rót hết linh nguyên toàn thân vào trong Vân Thượng Ngọc Cung không giữ lại chút nào.
Mạc Thiên Ngôn được mọi người giúp sức, hét lớn một tiếng, thình lình đánh ra một chưởng cách không. Một tiếng bộp rất lớn vang lên giống như tiếng mõ sớm chuông chiều, tất cả pháp bảo trong Vân Thượng Ngọc Cung bay ra ngoài, không ngừng bay vòng quanh Vân Thượng Ngọc Cung, dần dần tạo thành một vòng sáng khép kín, bao quanh Vân Thượng Ngọc Cung.
Lúc này Mạc Thiên Ngôn mới thúc giục Vân Thượng Ngọc Cung bay về phía Vũ La.
Thương Cổ Long Ngạc nọ như cảm giác được uy nghiêm của mình bị mạo phạm, rống to một tiếng, sáu cự trảo lộ ra trên mặt nước nhất tề vỗ mạnh, giữa tiếng nổ ầm vang, hồng thủy bắn tung ra bốn phía, nó cúi đầu thấp xuống, hung hăng đẩy tới phía trước.
Chiếc sừng trong suốt của nó chợt bắn ra một đạo điện quang màu trắng quanh co uốn khúc. Điện quang ngưng tụ mà không tiêu tan, nhìn như một chiếc roi điện.
Thương Cổ Long Ngạc vung mạnh đầu, roi điện kia quật mạnh vào Vân Thượng Ngọc Cung.
Dù mọi người đã liên thủ lại, nhưng vẫn không phải là đối thủ của cự thú Hồng Hoang này. Trong Vân Thượng Ngọc Cung, mọi người thét lên một tiếng kinh hãi, mang theo pháp bảo này cùng bay ra xa, nháy mắt đã bay đi vài chục dặm.
Vũ La thình lình trợn mắt há mồm, giữa chiếc sừng trong suốt của Thương Cổ Long Ngạc lóe lên một đạo phù văn kỳ dị. Nhờ có đạo phù văn này ràng buộc roi điện, khiến cho nó có được điện lực sinh sôi không ngừng, mà không rời khỏi sừng bay đi.
Vũ La thấy rất rõ ràng, là phù văn Quang Mang Thái Dương.
Bạch Thắng Kiếp can mày, Mạc Thiên Ngôn và Diệp Trọng Lạc tỏ vẻ không được tự nhiên. Ra ngoài dự liệu của mọi người, vẻ mặt Cốc Mục Thanh vẫn vô cùng cương nghị, mặt cho hồng thủy dơ bẩn cuốn theo rác rưởi thối tha lướt qua mặt mình, vẫn không động mảy may, tựa như một pho tượng nữ thần bị người đời quên lãng.
Diệp Trọng Lạc cảm thấy hết sức hài lòng về cháu gái của mình, trong lòng lại hết sức khó chịu, tiểu tử kia thật là có phúc.
Lúc trước lão cũng từng do dự, không biết có nên tính toán vận số nửa đời sau này của Vũ La không, nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, lão từng suy tính vận số tương lai của con rể mình, kết quả trong đó ẩn giấu một lần đại kiếp nạn, Diệp Trọng Lạc phỏng đoán có tám phần con rể mình không thể vượt qua. Vì vậy, lão mới phản đối con gái và con rể chung sống, kết quả đuổi cả con gái mình đi, cha con mấy chục năm qua chưa từng gặp lại.
Nếu lần này lão suy tính ra Vũ La có kiếp nạn gì, vậy lão có nên ngăn cản Cốc Mục Thanh không?
nghĩ đến chuyện này, Diệp Trọng Lạc chỉ có thể thở dài trong lòng, lão già này đã quyết định làm rùa rút cổ, coi như không hay không biết.
Vũ La ngồi bên ngoài độc chướng bảy màu, mưa ào ào trút xuống, tới cách đầu hắn ba thước gặp phải một lực cản vô hình, tự động tách sang hai bên.
Bởi vì mưa quá lớn, cho nên trông Vũ La giống như đang ở bên trong một bong bóng nước trong suốt.
Mắt thấy trời đã sắp sáng, mưa trút xuống càng ngày càng lớn, đột nhiên Vũ La cảm giác có điểm nào đó khác thường, không khỏi đứng lên nhìn ra xung quanh.
Mây đen dầy đặc, mưa to như trút, ngoài ba trượng không nhìn thấy được gì.
Rầm... Một tia sét lóe lên giữa trời đêm, điện quang màu lam từ trên trời giáng xuống cơn hồng thủy, tạo thành một hố to, Bọt nước bắn văng tung tóe mang theo điện quang màu lam, trông có vẻ xinh đẹp dị thường.
Dưới ánh điện quang chiếu rọi, Vũ La nhìn thấy giữa cơn hồng thủy dường như có thứ gì đó không ngừng dâng lên, khuấy động tạo ra từng cơn sóng lớn.
Thế nhưng ánh điện quang chỉ lóe lên rồi biến mất, không thể nhìn thấy đó là thứ gì. Theo như độ lớn của con sóng, thứ này hẳn là không nhỏ, trong lòng Vũ La dâng lên một linh cảm không lành.
Hắn điểm ra một chỉ, Thần Điểu Đồng Hoàn vang lên một tiếng keng, hóa thành một con Thần Hỏa Phượng Hoàng bay lên không, hai cánh giang rộng, hào quang chói sáng, tám chiếc đuôi phượng toát ra ánh sáng đủ màu.
Nhờ có ánh sáng, chỉ thấy bên trong hồng thủy mênh mông quả nhiên có một hung vật không biết tên gì ẩn dưới nước, thỉnh thoảng nó uốn éo thân hình, nhìn như chẳng có gì, nhưng lại có thể làm dấy lên sóng lớn ngập trời cao hàng chục trượng.
Từng đạo lôi quang đánh xuống, đánh cho hung vật không biết tên kia điện quang loạn xạ, bọt nước văng khắp nơi.
Hung vật nọ không thèm để ý, nương theo hồng thủy phóng nhanh về phía bọn Diệp Trọng Lạc đang mai phục.
Cảnh báo của Vũ La đã phát sinh tác dụng, bọn Diệp Trọng Lạc cũng nhận ra có điều không ổn. Hung vật không biết tên kia nháy mắt đã tới trước mặt bọn Diệp Trọng Lạc, cự trảo to như cối xay của nó hung hăng chộp xuống.
Ầm một tiếng nổ rung trời vang lên, cự trảo đánh xuống, nước văng tung tóe, bay thẳng lên trời cao mấy chục trượng.
Bọn Diệp Trọng Lạc cũng không thể nào ẩn nấp được nữa, ai nấy quát lớn xông ra, Mạc Thiên Ngôn triển khai Vân Thượng Ngọc Cung, đón mọi người lên. Sau đó y điểm ra một chỉ, Đế Vương Đoạt mang theo một đạo kim quang đâm vào cự trảo của hung vật.
Keng... Đế Vương Đoạt hùng mạnh chạm vào cự trảo làm bắn ra hoa lửa, nhưng cự trảo cơ hồ không bị thương. Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, Hổ Mãnh không nhịn được kinh hô thất thanh:
- Đây là quái vật gì vậy?
Vũ La lại cảm thấy không đúng, vì sao hung vật không biết tên kia tìm được chỗ bọn Diệp Trọng Lạc ẩn nấp chính xác như vậy? Cho dù hung vật này hết sức hùng mạnh, cũng sẽ không nhảy xuống mạo hiểm trong hồng thủy vô duyên vô cớ.
Chẳng lẽ là...
Trong lòng Vũ La cảm thấy nghi ngờ, hai mắt hắn nhanh như điện, không ngừng quan sát trong hồng thủy, hy vọng có thể tìm được dấu vết gì đó.
Thình lình một tiếng nổ vang, một đạo thủy pháo giữa làn nước phóng vút lên cao, ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ vô cùng, Lực lượng này húc trúng vào Vân Thượng Ngọc Cung hóa thành một cung điện rất to bay sang một bên.
Mọi người trên Vân Thượng Ngọc Cung nhất thời té ngã lộn xộn, không ai rảnh quan tâm tới Vũ La.
giữa cơn hồng thủy, chợt vang lên một tiếng rống giận chấn động, mặt nước trong phạm vi ngàn trượng kêu lên rào một tiếng, bọt nước tung bay đầy trời.
Mặt nước thình lình hạ thấp xuống, hình thành một xoáy nước. Ngay sau đó, một con quái vật khổng lồ từ trong xoáy nước đứng lên, nó chỉ lộ ra non nửa thân mình, cũng đã cao chừng ba mươi trượng. Mãi tới lúc này mọi người mới nhìn rõ quái vật kia rốt cục là gì.
Quái vật khổng lồ này có bề ngoài giống như cá sấu, một thân vảy giáp đen bóng, giống như thép ròng. Hai mắt nó đỏ ngầu, trên đầu mọc ra một cái sừng trong suốt, dài đến ba trượng, cong như lưỡi liềm.
Nửa thân trên cự thú lộ ra khỏi mặt nước, hai bên sườn nó có ba đôi cự trảo cường tráng, đôi trên cùng là nhỏ nhất, cũng to như cối xay, đôi dưới cùng lớn nhất, to bằng ngôi nhà.
Hung vật tuyệt thế này vừa xuất hiện, lập tức toát ra khí thế hung tàn ngập trời ngưng tụ thành thực chất tầng tầng ập tới. Khí thế đè ép tới mức hồng thủy xung quanh nó trong lúc nhất thời cũng không thể chảy một cách thuận lợi, trên mặt nước xuất hiện từng vòng gợn sóng.
Diệp Trọng Lạc thấy vậy hoảng sợ kêu lên:
- Là Thương Cổ Long Ngạc!
Loại hung thú thượng cổ hùng mạnh này, cũng chỉ có thể gặp được bên trong cấm địa Yên sơn. Lời đồn rằng tính tình của nó hung hăng tàn bạo, chỉ cần xúc phạm đến nó, chắc chắn nó sẽ bôn ba vạn dặm đuổi giết, không xé xác kẻ địch thành từng mảnh quyết không bỏ qua.
Mọi người không thể nào ngờ một hung thú thượng cổ hùng mạnh như vậy lại trêu chọc bọn họ, quả nhiên là bất lợi vô cùng.
Cốc Mục Thanh tỏ ra hết sức lo lắng:
- Làm sao bây giờ, Vũ La còn đang ở dưới...
Mạc Thiên Ngôn nghiến răng một cái, hai tay vỗ vào giữa Vân Thượng Ngọc Cung liên hồi, trận pháp huyền ảo nổi lên tầng tầng hào quang màu vàng nhạt. Trong Vân Thượng Ngọc Cung, tất cả pháp bảo đều run lên bẩn bật.
Mạc Thiên Ngôn nói với mọi người:
- Giúp ta một tay.
Mọi người theo chỉ thị của y, kể cả Diệp Trọng Lạc, tất cả cùng nhau khoanh chân ngồi xuống, rót hết linh nguyên toàn thân vào trong Vân Thượng Ngọc Cung không giữ lại chút nào.
Mạc Thiên Ngôn được mọi người giúp sức, hét lớn một tiếng, thình lình đánh ra một chưởng cách không. Một tiếng bộp rất lớn vang lên giống như tiếng mõ sớm chuông chiều, tất cả pháp bảo trong Vân Thượng Ngọc Cung bay ra ngoài, không ngừng bay vòng quanh Vân Thượng Ngọc Cung, dần dần tạo thành một vòng sáng khép kín, bao quanh Vân Thượng Ngọc Cung.
Lúc này Mạc Thiên Ngôn mới thúc giục Vân Thượng Ngọc Cung bay về phía Vũ La.
Thương Cổ Long Ngạc nọ như cảm giác được uy nghiêm của mình bị mạo phạm, rống to một tiếng, sáu cự trảo lộ ra trên mặt nước nhất tề vỗ mạnh, giữa tiếng nổ ầm vang, hồng thủy bắn tung ra bốn phía, nó cúi đầu thấp xuống, hung hăng đẩy tới phía trước.
Chiếc sừng trong suốt của nó chợt bắn ra một đạo điện quang màu trắng quanh co uốn khúc. Điện quang ngưng tụ mà không tiêu tan, nhìn như một chiếc roi điện.
Thương Cổ Long Ngạc vung mạnh đầu, roi điện kia quật mạnh vào Vân Thượng Ngọc Cung.
Dù mọi người đã liên thủ lại, nhưng vẫn không phải là đối thủ của cự thú Hồng Hoang này. Trong Vân Thượng Ngọc Cung, mọi người thét lên một tiếng kinh hãi, mang theo pháp bảo này cùng bay ra xa, nháy mắt đã bay đi vài chục dặm.
Vũ La thình lình trợn mắt há mồm, giữa chiếc sừng trong suốt của Thương Cổ Long Ngạc lóe lên một đạo phù văn kỳ dị. Nhờ có đạo phù văn này ràng buộc roi điện, khiến cho nó có được điện lực sinh sôi không ngừng, mà không rời khỏi sừng bay đi.
Vũ La thấy rất rõ ràng, là phù văn Quang Mang Thái Dương.
Bình luận truyện