Tiên Tuyệt

Chương 121: Nhậm chức lập uy, cưỡng từ đoạt lý (thượng)



- Đây... đây là Mệnh Tủy sao?

Vũ La cố ý tỏ ra ngơ ngác.

Diệp Niệm Am quá đỗi vui mừng, xông tới vồ lấy bình ngọc quan sát, sau đó bật cười ha hà, ra sức vỗ vai Vũ La thật mạnh:

- Đúng vậy, chính là Mệnh Tủy, chắc chắn là đúng ha ha ha! Vũ La, quả nhiên ngươi có phúc tinh chiếu mạng!

Ba người bọn Mộc Dịch Trạc chỉ có thể trợn mắt há mồm, làm sao có thể như vậy được? Tiểu tử này lần đầu tiên tiến vào Ma Lạc Uyên, chỉ bằng vào một viên Tị Sát châu đã có thể chịu đựng được sáu canh giờ, còn tìm được một đạo Mệnh Tủy!?

Mộc Dịch Trạc cảm thấy Vũ La đã hoàn toàn làm đảo lộn mọi hiểu biết của y về Ma Lạc Uyên. Dường như trước mặT Vũ La, Ma Lạc Uyên không phải là nơi hung hiểm khiến cho vô số Đại Năng nghe thấy phải biến sắc mặT, mà đã hóa thành một địa phương có thể tùy ý rong chơi trong đó, chỉ cần xoay người đã có thể nhặt được một đạo Mệnh Tủy.

nhưng Mộc Dịch Trạc biết Ma Lạc Uyên tuyệt đối không phải là như vậy, Vừa rồi y cùng Nam Cung Bảo, Bạch Thắng Kiếp còn nghiệm chứng qua, Ma Lạc Uyên vẫn là địa phương vô cùng hung hiêm, ngay cả Ly Nhân Uyên còn kém nó rất xa.

Ba người Mộc Dịch Trạc nhìn nhau, sáu con mắt của chúng trông như núi lửa, bạo phát đầy vẻ ghen tị.

Trong lòng Bạch Thắng Kiếp cực kỳ không phục, y vừa mới tới Nhược Lô Ngục, nhưng công đầu lại bị Vũ La đoạt lấy, Chuyện này lúc trước là tuyệt đối không có khả năng, Bạch Thắng Kiếp là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, phong lưu tiêu sái, bất cứ đi tới nơi nào đều là tiêu điểm của mọi người. Duy chỉ có lần này, y không tranh lại Vũ La.

Tuy rằng trong lòng y hận Vũ La thấu xương, nhưng ở mặt ngoài, Bạch Thắng Kiếp vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, phong độ ung dung:

- Chẳng hay Vũ huynh đệ săn được đạo Mệnh Tủy này ở nơi nào?

Bạch Thắng Kiếp định hỏi thăm một chút, lần sau cũng đi tới đó thử thời vận một phen.

Nụ cười của Vũ La càng thêm tươi tắn:

- Có lẽ là ta vô cùng may mắn, Lúc ấy ta nhìn thấy bên dưới một ngọn Kim Tự Tháp có mấy chục hung thú sát khí đang tản bộ, bèn tiện tay giết chết chúng đi. Không ngờ rằng trong cơ thể một con lại có một đạo Mệnh Tủy, Bạch huynh, ngươi có thấy là ta vô cùng may mắn hay không?

Dường như Bạch Thắng Kiếp vừa mới bị người giáng cho một quyền rất mạnh vào mặt. Cho dù y tốt tính tới đâu, lúc này cũng không nhịn được nữa, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, nghiến răng nghiến lợi một hồi, sau đó mới hừ lạnh một tiếng, không nói được nửa lời phấy tay áo bỏ đi.

-Ha ha ha!

Vũ La bật cười to, Mộc Dịch Trạc và Nam Cung Bảo không hiểu chuyện gì, vội vàng đuổi theo Bạch Thắng Kiếp, Diệp Niệm Am cũng còn ngơ ngác, Vũ La dương dương đắc ý thu lấy toàn bộ tiền đặt cược vào trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình:

- Ha ha, đúng lúc đang nghèo khổ lại có người đưa ngọc túy lên tới cửa, không hiểu vì sao lúc nào ta cũng gặp được người tốt như vậy...

Lần này ngay cả Diệp Niệm Am cũng không nhịn được cười, vuốt râu cười rộ.

Đương nhiên không phải Vũ La nhất lời nổi lên lòng tham mà giao đạo Mệnh Tủy kia lại cho Cửu Đại Thiên Môn. Trên thực tế là vì hắn chợt nghe được câu nói cuối cùng của Nam Cung Bảo, mục tiêu lần này của Cửu Đại Thiên Môn chính là Ma Diễm cốc.

Ma Diễm cốc chính là sào huyệt của Quỷ Lệ Danh, Vũ La biết rất rõ ràng bố trí bên trong Ma Diễm cốc. Cho dù là tiền kiếp, Nam Hoang Đế Quân lỗ mãng xông vào cũng phải chịu thiệt thòi. Cho nên mỗi lần Quỷ Lệ Danh tỏ ra không ngoan ngoãn, Vũ La đều ‘đi ngang qua’ Ma Diễm cốc, chấn nhiếp Quỷ Lệ Danh một chút, nhưng hắn chưa từng tiến vào trong.

Nhiệm vụ lần này của Cửu Đại Thiên Môn nhất định thất bại, dù sao Vũ La cũng không thích cả Quỳ Lệ Danh lẫn Cửu Đại Thiên Môn, vốn hắn cũng rất thích xem náo nhiệt, cho nên cố ý đưa đạo Mệnh Tủy này cho Cửu Đại Thiên Môn, như vậy đánh nhau mới diễn ra long trời lở đất.

về phần Quỷ Lệ Danh, phải chờ tương lai Vũ La trở lại đỉnh phong, lúc ấy sẽ tự mình báo thù rửa hận.

Sau khi từ biệt Diệp Niệm Am, Vũ La trở về phòng mình, kiểm kê một chút thu hoạch dưới Ma Lạc Uyên. Bất ngờ hắn phát hiện ra, bên trong Thiên Phủ Chi Quốc có tất cả ba mươi bảy đạo linh phù sát khí.

Lúc ấy hắn cũng không cố ý ngưng luyện bao nhiêu đạo, chỉ biết không ngừng vận chuyển pháp môn Thực Phù, tuyệt không ngờ mình đã ngưng luyện được nhiều như vậy.

Vũ La quán tường phù văn Quang Mang Thái Dương trong lòng, chỉ sau một lúc, trong đầu hắn đã thành hình một đạo phù văn tinh xảo đến từng ly, Vũ La phẩy tay, khắc phù văn này vào trong một đạo linh phù sát khí, nhưng ra ngoài dự liệu của hắn, linh phù sát khí lại không có một chút phản ứng nào.

Vũ La còn tưởng rằng là do thao tác của mình sai lầm, bèn quán tường một đạo phù văn khác, khắc một lần nữa, nhưng lần này hắn vẫn thất bại, Vũ La phát hiện có điểm khác thường, hắn bèn gạt bỏ phù văn Quang Mang Thái Dương sang bên, quán tường một đạo phù văn khác, cũng là một trong mười bốn đạo phù văn kia, nhưng lần này cũng thất bại.

Vũ La bèn thử hết tất cả mười bốn đạo phù văn, kết quả khiến cho hắn hết sức giật mình, toàn bộ đều thất bại.

Chẳng lẽ bộ phù văn này chỉ có thể khắc được một bộ linh phù thôi sao?

Vũ La chưa từng thấy phù văn có tính chất biệt lập như vậy bao giờ. Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy khó lòng tin được, thế nhưng hiện tại hắn đã đọc qua Thái Thượng Tổng Làm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, đã hiểu được kiến thức của mình về linh phù, phù văn là vô cùng nông cạn, cho nên cũng có thể bình thản tiếp nhận chuyện này.

Ngoại trừ bộ mười bốn đạo phù văn này ra, Vũ La còn biết không ít phù văn khác, nhưng từ khi hắn xem Thái Thượng Tống Làm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, hắn cảm thấy những phù văn mà trước kia mình nghiên cứu quả thật thô sơ không chịu được, cho nên không muốn làm lãng phí công lao vất vả ngưng luyện linh phù sát khí.

Bất quá trước mắt, Vũ La vẫn còn một loại linh văn cao thâm... Đó là linh văn Thần Thú khắc trên Bách Vạn Nhân Đồ.

Thái Thượng Tổng Làm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa yêu cầu tối thiểu phải nghiên cứu tinh thâm ba loại linh văn. Mười bốn đạo phù văn trong tay Vũ La, trong lúc nhất thời không thể nào hiểu được rõ ràng, hiện tại đã có linh văn Thần Thú, Vũ La còn cần phải tìm thêm hai loại linh văn nữa.

chỉ cần Bách Vạn Nhân Đồ xuất hiện, ắt sẽ tạo ra sát khí ngập trời, ngoài xa trăm dặm cũng có thể cảm nhận được. Bất quá Vũ La chui vào trong cung điện tráp gỗ, món pháp bảo có lai lịch kỳ lạ này có thể dễ dàng che giấu tất cả khí tức.

Bách Vạn Nhân Đồ quả thật bất phàm, Vũ La lấy nó ra, vốn xung quanh cung điện tráp gỗ toàn là sương mù ngọc bạch lập tức hóa thành một mảng màu Đỏ máu. Sát khí dày đặc ập về phía trước, ngay cả trên nóc đại điện, tám con rồng ngọc làm rường cột chống đỡ nóc điện, trong hai mắt chúng cũng toát ra thần sắc tàn nhẫn.

Vũ La không biết làm sao, chỉ có thể lắc lắc đầu, không để ý tới dị tượng của Thiên Mệnh Thần Phù này nữa, bắt đầu quan sát cẩn thận linh văn Thần Thú trên đó.

Nếu không có Thái Thượng Tổng Làm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, cho dù Vũ La nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được hàm nghĩa tinh thâm ảo diệu của những linh văn này, nhưng có được thiên giảng nghĩa này, tất cả lại hoàn toàn khác.

Trong thiên giảng nghĩa này cũng có nhắc tới cách phá giải nghĩa của các loại linh văn lạ, Sau khi Vũ La đọc đi đọc lại vài lần, nghiên cứu tỉ mỉ một phen, đã có được chút thu hoạch, Hắn dùng phương pháp trong thiên giảng nghĩa này đối chiếu với linh văn Thần Thú, quả nhiên chưa đầy nửa canh giờ đã phá giải được ý nghĩa của mười mấy đạo linh văn.

Hiểu biết của Vũ La về Thái Thượng Tổng Làm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa càng thấu triệt, phá giải linh văn Thần Thú càng dễ dàng hơn.

Hắn ở trong cung điện tráp gỗ cả một buổi tối, đã phá giải được gần trăm đạo linh văn Thần Thú.

Cũng không biết lúc này Thần Thú này, các vị thánh hiền sử dụng văn tự vào thời đại nào mà vô cùng thâm sâu ảo diệu, Mỗi một văn tự đều bao gồm nhiều tầng ý nghĩa trong đó, hơn nữa loại linh văn này lại có ngữ pháp độc đáo của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện