Tiên Tuyệt

Chương 129: Chưởng văn - kiếm nô (thượng)



Sắc mặt Vũ La chợt biến:

- nữ nhân ngốc này, quả thật là liều lĩnh...

giữa thiên địa dường như có tiếng khí hung sát dao động loảng xoảng một tràng, Ma Tử Câm còn chưa kịp có phản ứng, sắc mặt Vũ La đại biến:

-Nguy to!

Hắn buông tay Ma Tử Câm ra, thân hình nhoáng lên rồi biến mất không tăm tích.

Từ nãy giờ hai người cũng không ý thức được bọn họ đã nắm tay nhau. Bất quá trong tiềm thức Ma Tử Câm, lại càng cảm thấy thêm thân mật với Vũ La một chút.

Vũ La xuất hiện thật nhanh trước mặt Ma Ngao, chộp ra một trảo nhấc lấy nữ nhân cường hãn này bỏ chạy.

- Buông ra, để ta liều mạng với nó...

Ma Ngao điên cuồng thét to, Vũ La nổi giận quát:

- Nàng muốn liều thật sao, nó không có tình cảm, không phải là sinh vật, Nếu như xuất thù, nàng chắc chắn phải chết không sai.

Hung thú sát khí không phải là sinh mạng chân chính, cho nên không có những nhân tố như tình cảm, kiêu ngạo... Nếu là sinh vật, tu luyện tới đẳng cấp Lang Viên Cự Thú này, tất nhiên sẽ tự cao tự đại, khinh thường không muốn động thủ cùng địch nhân đẳng cấp như Ma Ngao, lúc ấy nàng mới có chút cơ hội.

Lúc này chỉ thấy đuôi Lang Viên Cự Thú dần dần rút lên, một bóng đen khổng lồ từ dưới hào bay lên, rơi xuống chân trước của nó. Đó là một thanh cự kiếm bằng đồng xanh dài đến ba trăm trượng, rộng chừng sáu mươi trượng.

Lang Viên Cự Thú không nói nửa lời, cũng không hề chớp mắt, nhanh chóng bổ một kiếm xuống đầu Ma Ngao.

Kiếm này vừa xuất đã vang lên một tràng tiếng sấm nổ ủng oàng, những đạo điện quang to như cổ thụ vờn quanh cự kiếm không ngừng va chạm nổ tung, dường như cả một vùng trời đất cũng bị một kiếm này chém cho tan nát.

Ma Ngao bị dọa cho hồn phi phách tán, phàm người nào rống to đòi liều mạng cũng chỉ vì tức giận nhất thời, một khi tỉnh táo không ai muốn chết.

Nàng không nói hai lời, lập tức hết sức phối hợp cùng Vũ La lui lại, Vũ La điểm ra một chỉ, Sơn Hải Tọa chuẩn bị đã lâu lập tức phát động, một ngôi bảo tọa to chừng trăm trượng hung hăng nghênh đón cự kiếm kia.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đất rung núi chuyển, cát vàng trong phạm vi trăm dặm kêu lên ầm ầm, vọt lên cao ba mươi trượng, nhất thời trở nên hỗn độn.

Vũ La phun máu tươi thành vòi, lòng thầm kêu xui xẻo. Đi theo hai nữ nhân không quen không biết, còn từng có va chạm, vì sao lại phải giúp các nàng chống lại cường địch đáng sợ như vậy?

Ma Tử Câm đã tới, phù trận Tứ Đại Chinh chợt lóe, một đạo lôi quang lớn bằng căn phòng oanh kích vào cự kiếm kia. Đây đã là công kích hùng mạnh nhất mà Ma Tử Câm có thể phóng xuất.

Lực lượng của Sơn Hải Tọa thêm vào Tứ Đại Chinh không thể nào ngăn nổi thanh cự kiếm kia. Điện quang trên thân cự kiếm trở nên hỗn loạn, từng cái bong bóng sát khí không ngừng tuôn ra, đầy hai phù trận văng ngược ra ngoài.

Vũ La vừa kéo Ma Ngao lui về phía sau, vừa vội vàng cho linh đan vào miệng nuốt. Linh đan mà hắn thắng cược lúc trước của Bạch Thắng Kiếp, chỉ trong thoáng chốc đã tiêu hao hơn một lọ.

Linh đan trân quý vừa trôi vào bụng, đã hóa thành linh nguyên tinh thuần, khiến cho thân thể bị thương của Vũ La trở nên dễ chịu.

Lôi điện cùng sát khí trên thân cự kiếm lúc này đã ngưng kết cùng nhau, hóa thành một đạo hào quang hình võ kiếm dài chừng ngàn trượng bao phủ bên ngoài cự kiếm, cách không chém xuống.

Dưới tình thế cấp bách, Vũ La nhanh chóng đẩy Ma Ngao sang bên, cự kiếm chém xuống khoảng trống giữa hai người. May là cả hai đã vận linh nguyên phòng ngự, nhưng vẫn bị một cỗ lực lượng khổng lồ hất văng ra xa, máu tươi bắn ra tung tóe đầy trời.

Cự kiếm giống như núi bay rơi thật mạnh xuống. Trong lúc nhất thời biển cát chấn động một trận, một con hào thật lớn dần dần mở ra, Vũ La và Ma Ngao ngã trên mặt cát vội vàng dùng cả tay lẫn chân lui ngược ra sau.

Con hào khổng lồ kia không ngừng mở rộng, hai người cơ hồ đang ở sát bờ hào vội vã lui về phía sau. Sâu dưới hào nhanh chóng dâng lên một tầng hồng quang màu Đỏ máu, từ đợt tiếng quỷ khóc thê lương vang lên, mơ hồ có thể thấy được vô số hung hồn cuồn cuộn trong đó. Nếu ngã xuống hào, e rằng chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị ăn sạch không còn lại miếng xương nào.

Con hào kéo dài ba mươi dặm, khuếch rương rộng tới ba trăm trượng rốt cục dừng lại, Vũ La cùng Ma Ngao toát mồ hôi lạnh toàn thân, vẫn còn chưa thể định thần.

Thanh cự kiếm kinh khủng kia vẫn còn cắm dưới hào, bề ngoài đồng xanh cổ xưa han rỉ loang lổ, có thể thấy từng đạo linh văn khắc trên đó.

Vũ La rơi ở bên trái cự kiếm, lúc trước hắn và Ma Ngao đều ở bên phải cự kiếm. Lúc này hắn mới có thể nhìn thấy mặt trái, trên thân cự kiếm tràn đầy khí tức cổ xưa, thậm chí còn có một dấu bàn tay rõ ràng trên đó.

Lúc Vũ La nhìn thấy cự kiếm này đã hiểu ra, trong Ma Lạc Uyên này cho dù khí hung sát ngưng trọng tới mức nào, cũng khó lòng ngưng tụ hung thú sát khí hùng mạnh như Lang Viên Cự Thú kia, thì ra là do cự kiếm này tác oai tác quái.

Cự kiếm chính là hung khí thượng cổ, trong đó ẩn chứa lực lượng hết sức khổng lồ, sau đó chém giết vô số sinh linh, cho nên khí hung sát vô cùng mãnh liệt. Cự kiếm giam lại sinh hồn của một hung thú bên trong, sau đó thu nạp khí hung sát xung quanh, nuôi thành một Kiếm Nô, chính là Lang Viên Cự Thú.

Nhìn qua là do Lang Viên Cự Thú sử kiếm, trên thực tế là cự kiếm khống chế Lang Viên Cự Thú.

Từ đó có thể thấy được cự kiếm này đáng sợ tới mức nào, trải qua bao nhiêu năm tháng, chôn sâu dưới lớp cát vàng, nhưng vẫn còn giữ được lực lượng đáng sợ như vậy.

nhưng dấu bàn tay kia nhìn qua không lớn lắm, dĩ nhiên là so với cự kiếm mà thôi. Nếu so về kích thước, dấu bàn tay này cao hơn Vũ La ba thước.

Mặc dù đã trải qua vô tận năm tháng bào mòn, dấu bàn tay này vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí có thể phân biệt được từng đường vân tay trên mỗi đầu ngón tay.

Hơn nữa trong đó còn lóe ra một cỗ linh quang kỳ dị, trải qua vô số năm tháng, không ngờ lực lượng của dấu bàn tay này vẫn còn đang đối kháng cùng cự kiếm.

Vũ La lập tức hiểu ra, đây là cơ hội cứu mạng duy nhất cho ba người. Hắn không suy nghĩ nhiều, điểm ra một cái, tám chiếc khoen sắt của Thần Điểu Đồng Hoàn bay ra ngoài, vỡ tung giữa không trung. Vô số vòng sắt thật nhỏ như một bầy ong đông đảo bay vào trong dấu bàn tay, Mượn lực lượng của dấu bàn tay, mỗi khoen sắt hóa thành một đạo phù văn cắn nuốt, há to miệng rộng hung hăng cắn về phía cự kiếm.

Lang Viên Cự Thú kia chợt ngửa mặt lên trời rống giận, nhưng chỉ ngơ ngơ ngác ngác đứng nguyên một chỗ, không ngừng bứt xé lông và vảy trên thân thể mình.

Ma Tử Câm từ trên không rơi xuống, Lúc nàng chạm đất lại chạm bằng đôi ngọc thô, chỉ tiếc bị cự kiếm che khuất tầm mắt, cho nên Vũ La không thể nhìn cho mãn nhãn.

Hai nàng đồng thời nhảy qua cự kiếm, chạy tới chỗ Vũ La, ân cần thăm hỏi:

- ngươi có sao không?

Sắc mặt Vũ La trở nên hết sức khó coi, hai nàng vừa tới, chỉ nghe Vũ La quát to một tiếng, điểm ra một chỉ cách không, một đám bản mệnh tinh huyết bay ra, tạo nên vô số huyết châu thật nhỏ giữa không trung. Mỗi hạt huyết châu như vậy tan vào trong một đạo phù văn, khiến cho những phù văn vốn đang có dấu hiệu suy tàn trở nên phấn chấn, phá tan lực lượng trói buộc của cự kiếm, hung hăng cắn vào bản thể của cự kiếm.

Vũ La cực khổ kiên trì, cơ hồ là cứ cách ba mươi lần hô hấp, hắn lại phun ra không ít bản mệnh tinh huyết, vốn hắn đã rất suy yếu, sau vài lần như vậy sắc mặt đã trở nên tái nhợt như tờ giấy, lảo đảo muốn ngã.

Ma Ngao chỉ ngây người ra đó nhìn cự kiếm khổng lồ cùng Lang Viên Cự Thú lúc này đã đau đớn tới nỗi lăn lộn trên mặt cát, khiến cho cát vàng cuồn cuộn hỗn loạn, mê say dưới lực lượng vô thượng khổng lồ này, cơ hồ không phát giác ra tình trạng của Vũ La, Ma Tử Câm gọi nàng hai tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy, Ma Tử Câm thấy Vũ La đã không còn chịu đựng được nữa, bất đắc dĩ đành phải tiến lên đỡ lấy thân thể hắn.

Quả thật Vũ La sắp sửa không chịu được nữa, vốn hắn cho rằng một khi mình tham gia vào, lực lượng dấu bàn tay kia sẽ lập tức phối hợp với mình, cùng nhau phản kích cự kiếm kia.

nhưng không ngờ dấu bàn tay kia không có cử động gì, có vẻ như muốn tọa sơn quan hổ đấu. Khiến cho lần này Vũ La rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể trông vào lực lượng của mình liều mạng chống lại cự kiếm.

Được Ma Tử Câm đỡ lấy, Vũ La cảm thấy như giải khai gánh nặng trong lòng, toàn thân mềm nhũn, cả sức nặng hoàn toàn tựa vào vóc dáng mảnh mai của Ma Tử Câm. Nàng chỉ cảm giác như Vũ La đang ôm lấy mình, nhất thời toàn thân nóng bừng, nhưng biết lúc này hắn không thể phân tâm, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng. Trong lòng nàng dâng lên tình cảm khó hiểu, toàn thân cảm thấy nhạy cảm vô cùng.

Vũ La lại phun ra thêm hai lần bản mệnh tinh huyết nữa, có vẻ như không chịu được nữa. Trong lúc tình thế hiểm nghèo này, dấu bàn tay nãy giờ án binh bất động rốt cục cũng động.

Nó vừa động, lực lượng giữ lại trong hàng ngàn hàng vạn năm thình lình bạo phát, mạnh như núi đổ, cuồn cuộn mênh mông, liên miên bất tuyệt, chỉ trong thoáng chốc đã lan tràn khắp toàn thân cự kiếm.

Ngao... Lang Viên Cự Thú rống lên thê thảm, hai tay đấm liên hồi trên mặt cát, khiến cho mặt cát chấn động, xuất hiện hai hố cát sâu chừng trăm trượng ăn thông với nhau.

Trên thân cự kiếm thình lình bùng lên một đạo hồng quang. Gần như chỉ trong nháy mắt, cự kiếm khổng lồ kia dường như bị một khối sắt nung đỏ áp vào, bốc lên khói trắng kêu xèo xèo.

Trong con hào sâu, hàng trăm hàng ngàn hung hồn ở gần cự kiếm chợt hóa thành một luồng khói đen, hoàn toàn tiêu diệt.

Vũ La thấy vậy vô cùng phấn chấn, điều khiển phù văn ùa lên một lượt. Có lợi mà không tranh thủ chiếm lấy là đồ con rùa, huống chi là lợi lớn như vậy.

nhưng cự kiếm và dấu bàn tay tranh đấu với nhau đâu chỉ ngàn năm, vốn chúng đã đề phòng nhau từ sớm, cự kiếm có thể áp chế dấu bàn tay từ trước tới nay cũng là có đạo lý.

Chợt nghe Lang Viên Cự Thú kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, toàn thân nó chợt tan tác, hóa thành một cỗ khí hung sát tinh thuần khổng lồ, chui vào một chiếc đầu lâu dữ tợn trên chuôi cự kiếm.

Cự kiếm nuốt lấy đạo tinh nguyên này của Kiếm Nô, uy lực tăng vọt, nhưng vẫn chỉ có thể duy trì cục diện không thắng không bại cùng dấu bàn tay.

Vũ La chấn động toàn thân, hắn cảm ứng được những đạo phù văn của mình đang vui mừng cắn nuốt chợt trở nên hỗn loạn, chật vật vô cùng.

Bất quá dù cự kiếm đấu ngang với dấu bàn tay, nhưng cũng không còn lực đấu với bọn Vũ La, thậm chí ngay cả dư lực giữ vừng con hào kia cũng không còn, Hồng quang màu đỏ máu trong hào dần dần biến mất, hung hồn vô cùng tận trong đó cất tiếng kêu thảm thiết hết sức không cam lòng, theo hồng quang chìm xuống hết thảy.

Cát vàng bắt đầu khỏa lấp, rất nhanh cả con hào đã biến mất.

Nhiệt độ trên thân cự kiếm vẫn còn cao đến mức kinh người, giống như một khối sắt nung đỏ. Cát vàng xung quanh rót vào khỏa lấp cũng giống như nước rót vào khối sắt, vang lên những tiếng xèo xèo, quay xung quanh cự kiếm hóa thành trạng thái nóng chảy.

Phù văn cắn nuốt của Vũ La đã không còn đất dụng võ, Vũ La thu Thần Điểu Đồng Hoàn trở lại, vừa kiểm tra qua đã giật mình kinh hãi, chỉ mới trôi qua chưa tới nửa canh giờ, Thần Điểu Đồng Hoàn đã tăng lên cảnh giới tứ phẩm thượng.

Lúc trước Thần Điểu Đồng Hoàn bởi vì mỗi bộ phận của nó có cấp bậc không đồng nhất, cho nên rất khó giám định Phù Bảo này rốt cục nằm ở cảnh giới nào.

nhưng lần này cả Thần Điểu Đồng Hoàn đều tăng lên thành một Phù Bảo tứ phẩm thượng.

Đây cũng là Phù Bảo, hùng mạnh hơn pháp bảo rất nhiều, Phù Bảo tứ phẩm thượng, thừa sức đối phó pháp bảo tam phẩm thượng, huống chi Thần Điểu Đồng Hoàn trời sinh khác chúng, chính là vật nổi bật trong hàng Phù Bảo.

ánh mắt Vũ La nhìn về phía thanh cự kiếm kia nhất thời trở nên tham lam. Nếu Thần Điểu Đồng Hoàn của mình có thể nuốt chửng hoàn toàn cự kiếm này, nói không chừng có thể tăng lên cảnh giới nhất phẩm thượng, thậm chí không chỉ có vậy, còn có thể vượt hơn cảnh giới này.

Cự kiếm hùng mạnh tới mức nào? chỉ cần ra tay hời hợt đã có thể ngưng tụ ra một con Lang Viên Cự Thú làm Kiếm Nô cho mình.

Đáng tiếc bây giờ không có biện pháp hạ thủ, nhưng nếu vứt bỏ cự kiếm ở nơi này, Vũ La hết sức không cam lòng. Lúc này Ma Tử Câm thấy hắn đã thu ‘pháp bảo’ trở lại, vội vàng thúc giục:

- Đi nhanh đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm...

Vũ La không để ý tới nàng, chỉ ngây người nhìn cự kiếm. Đây là bảo bối, vứt nó lại đây quả thật phí của trời...

Vũ La thoáng động linh cơ, đã có chủ ý. Dù chủ ý này có phần mạo hiểm, nhưng Vũ La vẫn tin tưởng vô cùng, phú quý chỉ có thể tìm cầu trong nguy hiểm.

Hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn sang Ma Ngao cùng Ma Tử Câm:

- Các nàng còn có thể chịu đựng trong bao lâu?

- Nhiều nhất là một khắc.

Ma Tử Câm vừa dứt lời, thình lình cảm thấy Vũ La vừa rồi còn suy yếu vô cùng, phải dựa hoàn toàn vào thân thể mình, hiện tại chợt mạnh như rồng cọp, nắm ngang lưng mình nhấc bổng lên.

Ma Tử Câm xấu hổ trong lòng, vì sao lại là tư thế đáng xấu hổ này nữa vậy...

Nàng còn đang suy nghĩ miên man, Vũ La đã ném nàng vào trong cung điện tráp gỗ, sau đó cũng chế ngự Ma Ngao ném vào, không thèm lý tới hai Mẫu Dạ Xoa đang gào thét trong cung điện, lúc này Vũ La mới nhìn thanh cự kiếm kia với ánh mắt vô cùng ‘đắm đuối’.

Cát xung quanh cự kiếm hỗn loạn vô cùng, dưới trạng thái nóng chảy toát ra bọt khí ùng ục.

Vũ La đi xung quanh cự kiếm mấy vòng, lúc này lực lượng Tị Sát châu trên người hắn đã tiêu hao hầu như không còn. Hắn vận chuyển pháp môn Thực Phù, cũng không nuốt lấy sát khí, chẳng qua chỉ dùng khí hung sát của mình kết nối với bên ngoài, trở thành một vòng tuần hoàn không ngừng sinh sôi nảy nở. Đây là phương pháp mà Vũ La đã nghiên cứu ra sau khi hắn lấy được Bách Vạn Nhân Đồ, có thể giúp cho hắn không cần tới Tị Sát châu mà vẫn có thể hành động tự nhiên trong Ma Lạc Uyên.

Vũ La quan sát như vậy chừng nửa canh giờ, lúc này mới thôi không quan sát nữa. Lòng hắn thầm tính toán một hồi, cảm thấy chủ ý này của mình cũng thật là lớn mật, Hắn sờ sờ trán, tự giễu mình một câu:

- Quả thật là cóc muốn nuốt trời...

Mặc dù nói như vậy, nhưng Vũ La vẫn chuẩn bị không hề do dự. Hắn khoanh chân ngồi xuống cách cự kiếm chừng ba trăm trượng, uống vào hai bình linh đan, cũng không cần vận công phát tán dược lực, làm như vậy quá chậm. Hắn dùng Cửu Long Thôn Nhật tiêu hóa dược lực, quả nhiên ngay tức khắc trong Minh Đường Cung linh nguyên cuồn cuộn, thân thể Vũ La vốn trước đó tiêu hao tinh huyết không ít, giờ có cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Thu hoạch ngoài ý muốn này khiến cho Vũ La hết sức vui mừng, Dù sao linh đan lần trước thắng cược vẫn còn rất nhiều, hắn lại lấy ra thêm năm bình nữa, tiếp tục dùng Cửu Long Thôn Nhật tiêu hóa, rốt cục đưa trạng thái thân thể đạt tới đỉnh phong.

Thân thể của hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng có một cỗ lực lượng sóng gợn kỳ dị khuếch tán không ngừng, dần dần trên mặt cát vàng xung quanh hắn xuất hiện từng vòng sóng gợn.

Vũ La điểm lên không một chỉ, Thiên Mệnh Thần Phù Thiên Phủ Chi Quốc chiếu rọi giữa không trung, toát ra vô số thần quang, Vũ La lại khẽ quát một tiếng, vận công thôi thúc, thần quang của Thiên Phủ Chi Quốc không ngừng lan tràn, ngày càng khuếch trương rộng lớn, bao phủ cả thanh cự kiếm vào trong.

Thiên Phủ Chi Quốc mở ra, chậm rãi nuốt lấy cự kiếm.

Vô số đạo lôi điện nháy mắt giáng xuống nổ tung kịch liệt, nổ tới mức Thiên Phủ Chi Quốc lưng lay lảo đảo.

Mặc dù Thiên Mệnh Thần Phù là Linh Vật trời sinh, nhưng dù sao Thiên Phủ Chi Quốc cũng chỉ là cửu phẩm, Dù không biết cự kiếm này có lai lịch thế nào, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra chính là thần binh do Thần Ma thượng cổ sử dụng, chẳng những hàm chửa lực lượng hùng mạnh vô cùng, hơn nữa lại có tính cách kiêu ngạo, Thiên Mệnh Thần Phù cấp thấp như Thiên Phủ Chi Quốc lại muốn nuốt nó vào, nếu cự kiếm là người, lúc này nhất định đã quát lên như sấm.

Lôi quang vẫn giáng xuống từng đợt, oanh kích không ngừng, đó chính là biểu cảm của cự kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện