Tiên Tuyệt

Chương 161: Thần diệp phù trận, đại chu hoàng tộc (hạ)



Đại Chu lập quốc gần ngàn năm, tích lũy thâm hậu, vô số tu sĩ dị đạo nhìn trúng ích lợi của việc phò trợ hoàng thất, cho nên đầu thân vào nhà đế vương. Bao nhiêu năm tích lũy như vậy, thực lực tiềm tàng của Đại Chu không kém gì một môn phái nhất đẳng, e rằng đã tiếp cận với Cửu Đại Thiên Môn.

Thiên tử ngồi trên thiên hạ, có thể vận dụng tài nguyên khổng lồ đến mức kinh người, đây là ưu thế mà các môn phái tu chân không thể nào có được.

Thác Bạt Thao Thiên đánh bại Cao Hồng, chứng minh mình là nhân tài mới vừa quật khởi.

Vũ La thân là phù sư, chứng minh thế lực bên cạnh Thác Bạt Thao Thiên hùng mạnh vô cùng.

Chu Thanh Băng tự mình đứng ra, nhận là hồng nhan tri kỷ của Thác Bạt Thao Thiên, bất kể là dung mạo hay là gia thế, đều trên xa Vi Thanh Thanh.

Lần lôi đài này Thanh Ngọc cung giở ra quỷ kế, cuối cùng cũng kết thúc thảm bại, Thể diện Thanh Ngọc cung mất sạch, nữ nhân bị người từ bỏ, Chuyện xấu như vậy truyền ra, e rằng sau này Vi Thanh Thanh có muốn gả cho người khác cũng không dễ.

Ba người Vũ La giống như ba cái tát đánh thật mạnh vào gương mặt già nua của Vi Phụng Hiếu.

Bất quá lúc này Thác Bạt Thao Thiên không thể nghĩ nhiều, bởi vì bàn tay mềm mại của giai nhân đang bám chặt lấy tay y. Trong lòng bàn tay nàng dường như có một luồng lực lượng vô cùng ấm áp, kết nối hai người lại chặt chẽ với nhau, Lúc này Thác Bạt Thao Thiên đang đắm chìm trong hạnh phúc vô biên, mơ mơ màng màng không thể tự chủ.

quả nhiên hương sắc ôn nhu chính là mồ chôn của đấng anh hùng.

Tuy rằng Vi Phụng Hiếu bị tát vào mặt nặng nề, nhưng hiện tại cũng không lo được nhiều như vậy. Y bước nhanh tới cạnh lôi đài, cũng bất chấp Thác Bạt Thao Thiên cùng Băng Ca Công chúa trên lôi đài chướng mắt, nở một nụ cười tươi tắn, ôm quyền nói với Vũ La:

- Vũ huynh đệ quang lâm Thanh Ngọc cung, vẻ vang cho kẻ hèn này, quả thật là vinh hạnh lớn lao cho chúng ta, Xin mời vào trong nói chuyện, ta đã sai người chuẩn bị đặc sản Ngũ Cốc Tiên Hào của Vô Hồi sơn, mời Vũ huynh đệ nếm thử...

An Tích Linh ghen tị đến nỗi phát cuồng, tiểu tử này có gì đặc biệt hơn người, không ngờ có thể trở thành phù sư. Không biết vị phù sư nào mù mắt mới thu một tên đồ đệ như vậy, còn nhân tài như bản thiếu gia đây lại không ai thưởng thức, thật sự hết sức bực mình.

Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng lúc này An Tích Linh cũng không dám biểu lộ ra ngoài, y hiểu rõ một vị phù sư đại biểu cho cái gì. Chuyện khác không nói, chỉ riêng bộ linh phù bát phẩm mà Vũ La vừa đưa cho Thác Bạt Thao Thiên, chỉ cần Vũ La lấy ra tuyên cáo thiên hạ, ai diệt được Thanh Ngọc cung, sẽ tặng bộ linh phù này cho người đó, lập tức sẽ có vô số cao nhân ‘trượng nghĩa’ ra tay.

Cho nên mới nói, đắc tội ai cũng được, đừng đắc tội phù sư.

Tuy rằng An Tích Linh cuồng vọng thật, nhưng cũng không dám phạm vào kiêng kị bậc này

nhưng Vũ La không cho bọn chúng chút thể diện nào, chỉ cười lạnh một tiếng:

- Đừng phí công vô ích, ta phải xuống núi uống rượu với Thác Bạt Thao Thiên, các vị cũng không cần tiễn. Các ngươi tính toán chuyện gì trong lòng, ta đều biết cả, Chúng ta đã kết thù với nhau, ngươi cho rằng ta ngu tới nỗi luyện chế linh phù tặng cho cừu nhân của mình sao?

Sắc mặt Vi Phụng Hiếu trở nên hết sức khó coi, không khỏi nảy sinh ý niệm giết người đoạt bảo trong đầu, nhưng Vũ La là công sai của Cửu Đại Thiên Môn, hơn nữa trên công văn còn viết rõ ràng là tới Vô Hồi sơn. Nếu xảy ra chuyện gì ở nơi này, đến kẻ ngốc cũng biết là Thanh Ngọc cung đã xuống tay, lúc ấy chắc chắn chính là thảm họa diệt môn.

Vũ La cơ hồ không để ý tới sắc mặt của Vi Phụng Hiếu, vỗ vỗ vào lôi đài:

- Này, hai người các ngươi xuống được rồi.

Vừa rồi Chu Thanh Băng thình lình nổi lòng can đảm, nhiệt huyết ái tình, lúc này mới cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng buông tay Thác Bạt Thao Thiên ra, vẻ mặt ửng đỏ.

Vẻ mặt của thiên kiêu chi nữ này khiến cho đám đệ tử Thanh Ngọc cung nhìn đến ngây dại, mặt đất dưới chân ướt sũng nước dãi.

Thác Bạt Thao Thiên buồn bã như vừa mất đi một cái gì, Chu Thanh Băng nhìn vẻ mặt của y cảm thấy không nỡ lòng, cố gắng lấy can đảm vài lần. Rốt cục đau lòng đã chiếm thượng phong, nàng lặng lẽ dùng một ngón tay ngoắc vào ngón út của Thác Bạt Thao Thiên.

Thác Bạt Thao Thiên dường như vừa được uống một liều linh đan diệu dược, tinh thần phấn chấn, mặt rực sáng, cười ha hả ung dung kéo Chu Thanh Băng xuống đài.

Diệp Thanh Quả đứng cạnh Vũ La tỏ ra buồn vực vô cùng:

- Chuyện này... chuyện này không phải quá nhanh sao?

Vũ La liếc nhìn nàng một cái:

- Nàng ghen tị ư, ồ, thì ra nàng thích Thao Thiên...

Diệp Thanh Quả nổi sùng, vung quyền đấm vào lưng hắn một cái:

- ngươi nói bậy bạ gì đó, ngốc tử?

Dù rằng Vũ La hơi ngây thơ trên phương diện ái tình nam nữ, nhưng nếu còn không hiểu được ý của hai chữ ‘ngốc tử’ này, vậy chính là đần độn thật sự.

Hắn sửng sốt một chút, nhìn gương mặt tủi thân của Diệp Thanh Quả, chép chép miệng quay người sang nơi khác, mắt thấy nàng sắp sửa rơi lệ, lòng hắn cũng thầm thở dài, trước khi đi, miệng còn ra vẻ vô tình kêu lớn:

- Đi thôi, đi thôi, xuống núi uống rượu, hôm nay Thao Thiên mời khách, Diệp Thanh Quả nàng có thể ăn thoải mái một bữa...

Hắn đã xác định Cốc Mục Thanh chính là chân mệnh thiên nữ của đời mình, cũng không muốn trêu chọc người khác. Tình cảnh không rõ ràng lắm với Ma Tử Câm khi trước suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, Diệp Thanh Quả vẫn còn nhỏ, hạnh phúc tương lai bừng bừng như Bồng Kinh Thần Mộc, Vũ La cũng không muốn gây họa cho tiểu cô nương người ta.

Bốn người nghênh ngang ra khỏi Thanh Ngọc cung, phía sau Vi Phụng Hiếu hối hận, xấu hổ, giận dữ, buồn bực... đủ loại cảm xúc ngập tràn, nháy mắt vô số ý niệm này sinh trong đầu y, nhưng rốt cục không thể không nhẫn nhịn, nghiến răng một cái vung quyền đánh nát lôi đài, sau đó không nói nửa lời xoay người rời đi.

Mọi người ra khỏi Thanh Ngọc cung, Vũ La lấy món pháp khí phi hành thuyền ba lá ra, chuẩn bị lên pháp khí bay đi, bỗng nhiên một bên truyền đến tiếng gọi:

- Đại nhân...

chỉ thấy tên đệ tử thọt của Thanh Ngọc cung khập khiễng chạy theo, tới trước mặt mọi người quỳ sụp xuống, dập đầu không ngớt:

- Đại nhân, tiểu nhân đã suy nghĩ kỹ, thay vì ở nơi này sống cuộc sống không bằng heo chó, ra ngoài xông pha một phen còn hơn, xin Đại nhân đưa tiểu nhân đi theo,

trong mắt Thác Bạt Thao Thiên lộ ra vẻ khen ngợi, gật đầu nói:

- Tốt lắm, đứng dậy hãy nói. Dưới đầu gối nam nhân có hoàng kim, sống phải đường đường chính chính, không nên động chút là quỳ gối.

Tuy rằng Thác Bạt Thao Thiên vừa ý người này, nhưng y vẫn nhìn sang Vũ La.

Vũ La suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Chúng ta công vụ trong người, không thể mang ngươi theo.

Tên đệ tử thọt tỏ ra thất vọng vô cùng:

- Đại nhân...

Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Nếu ngươi có lòng thành, ta cũng không tiếc chỉ cho ngươi một con đường sáng, Còn chuyện có thể thành công hay không, vậy phải xem cơ duyên của ngươi.

Người nọ theo bàn năng vừa định quỳ xuống, gối vừa cong chợt nhớ tới lời Thác Bạt Thao Thiên, lại đứng thẳng thân mình trở lại, ôm quyền nói:

- Mạng tiểu nhân coi như phế bỏ, còn gì cố kị nữa, xin Đại nhân chỉ điểm.

Vũ La lấy ra một miếng ngọc túy, khắc lên đó một tấm bản đồ, sau đó đưa cho y:

- Đây là một tấm bản đồ, ta cũng không biết nơi đó có những gì, ngươi đi tới nơi đó, có thể tìm được những gì vậy phải trông vào phúc duyên của ngươi.

Tên đệ tử thọt cẩn thận cầm lấy bản đồ, như đang cầm chắc trong tay hy vọng của đời mình.

Vũ La nhìn thoáng qua đại môn Thanh Ngọc cung, thấy vài tên đệ tử Thanh Ngọc cung đang thập thò sau cửa, lén lút nhìn về phía này, Hắn bèn hừ lạnh một tiếng, vẫy tên đệ tử thọt:

- Lên đây, chúng ta đưa ngươi xuống núi.

Tên đệ tử thọt không dám vượt lễ, chờ bọn Vũ La lên hết, y mới cẩn thận bước lên pháp khí thuyền ba lá, Y đứng các xa hai thiếu nữ, lo rằng người ta sẽ chán ghét tấm thân dơ bẩn của mình.

Vũ La buông tiếng than dài, trong lòng hết sức thông cảm cho y, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện