Tiến Vào Lòng Anh

Chương 22



Vu Thiến tưởng rằng bản thân mình từng này tuổi hẳn đã chứng kiến được rất nhiều việc, nhưng Lý Đông Phóng và Ninh Mật lại như đang nói với cô rằng: Không đâu, cô còn non và xanh lắm, vẫn còn thiển cận lắm.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng 302, đời này cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào đáng sợ như thế.

Lâm Hựu vừa xử lý mọi chuyện ổn thỏa, bàn giao lại cho cảnh sát vừa đến, nhìn thấy cô mất hồn mất vía thì nhíu mày, “Sao sắc mặt em kém thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Vu Thiến sợ anh ta ngốc ngốc giống mình mà đi sang đó, vội vàng giữ anh ta lại, “Không có gì, Ninh Mật không sao cả.”

Cô nuốt nước miếng, phát hiện giọng mình đã khàn đi.

“Cô ấy uống thuốc chưa?”

Vu Thiến đáp lại, “Uống, uống xong ngủ luôn rồi.”

“Anh đã nói em lo lắng thừa rồi mà?”

Cô nở nụ cười gượng gạo, đầu óc lơ đãng, cứ nhớ mãi chuyện vừa nãy, Lý Đông Phóng và Ninh Mật có phải đôi bên tình nguyện không? Nếu đúng như thế thì cô sẽ không xen vào, chỉ có thể nói là tại cô bất cẩn khiến bản thân buồn nôn. Nhưng cô biết rõ Ninh Mật uống say, không tỉnh táo, có phải là do Lý Đông Phóng thừa dịp Ninh Mật không tỉnh táo nên mới làm ra việc không bằng cầm thú thế này không?

Cô càng thiêng về vế sau hơn, trong lòng thầm nguyền rủa Lý Đông Phóng mặt người dạ thú, lại cảm thấy mình không thể để chuyện này xảy ra, không thể trơ mắt nhìn một cô gái đang độ hoa nở bị chà đạp.

Lâm Hựu hỏi gì đó nhưng cô đang bận nghĩ cách nên không nghe thấy, đối phương hắng giọng, khẽ khều cô, “Sao thế? Em mệt hả? Anh đưa em về phòng nghỉ nhé?”

Vu Thiến phản ứng có hơi quá, cô nghiêng đầu nhìn anh ta hồi lâu, không nhịn được lại nghĩ: Lâm Hựu và Lý Đông Phóng thân nhau như thế, có phải anh ta cũng biết chuyện này hay không? Cho nên anh ta mới hờ hững với Ninh Mật, thậm chí còn có thể nói là gai mắt. Lúc nãy cô lo Ninh Mật uống say, Lý Đông Phóng không tiện chăm sóc nên muốn nhanh chóng đến xem sao, vì trông anh ta không tình nguyện tí nào.

Lâm Hựu huơ huơ tay trước mặt cô, “Sao thế cục cưng?”

Vu Thiến hoàn hồn, mất tự nhiên cúi đầu xuống, quả thật rất khó mở miệng, cô không biết phải hỏi thế nào, đành phải dời sự chú ý của anh ta, “Chuyện điều tra thế nào rồi?”

“Vẫn chưa tra ra, có mấy đối tượng tình nghi đã được đưa về cục cảnh sát rồi.”

“À.” Vu Thiến thật sự không quan tâm mấy, im lặng mấy giây lại không nhịn được hỏi anh ta, “Lý Đông Phóng… Lý Đông Phóng độc thân hả anh?”

“Đúng thế.”

“Không có đối tượng mập mờ hay là tình nhân gì hả?”

Anh ta hiểu ý cười cười, lắc đầu nói, “Cái này thì anh không rõ lắm, anh chỉ biết hồi đại học anh ấy có quen vài người, nhưng đều chia tay rồi.”

“Vì sao thế?”

“Sao anh biết được, đàn ông bọn anh đâu có hỏi rõ ràng như thế. Gặp nhau chỉ hỏi một câu “chia tay rồi hả?” Nếu như đối phương vẫn còn quen thì trêu một câu sao chưa chịu đổi, nếu như đã chia tay rồi thì an ủi vài câu tìm người sau tốt hơn… Chả ai hỏi vì sao chia tay cả.”

Anh ta nói đến đây thì bắt đầu đề cao cảnh giác, “Sao tự dưng em có hứng thú với anh ấy thế?”

Vu Thiến nhìn anh ta, cố tình nói, “Đâu có, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi… Lý Đông Phóng không phải là đồ biến thái chứ?”

“Biến thái gì?” Anh ta vui vẻ hỏi lại, “Ý em là phương diện kia hả?”

Vu Thiến thở dài, cô đã nhìn thấy tận mắt rồi mà còn hỏi lại Lâm Hựu làm gì. Lý Đông Phóng là tên biến thái không còn nghi ngờ gì nữa.

Lâm Hựu bỗng nghe cô nói, “Em không thích anh ta, sau này anh ít tiếp xúc với anh ta thôi. Em cứ cảm thấy anh ta lòng dạ xấu xa, đừng có đi theo anh ta học cái xấu, anh là cảnh sát nhân dân đấy.”

Anh ta nhíu mày, xụ mặt hỏi, “Rốt cuộc là sao thế?”

“Không có gì.” Vu Thiến nói, “Nhìn mặt anh ta không tốt thôi.”

Nói xong, cô không muốn nhiều lời với Lâm Hựu nữa, cắm đầu đi thẳng về phía trước.

Suy đi nghĩ lại, cảm thấy lương tâm cắn rứt, cô đuổi Lâm Hựu đi câu cá, còn mình thì viện cớ đi vệ sinh rồi chạy về.

Vừa có án trộm nên mọi người đều bận rộn ở bên kia, còn bị cảnh sát mời đi hết mấy người để lấy khẩu cung, cộng thêm việc đêm đã khuya nên đại sảnh khách sạn chỉ còn lại một nhân viên trực.

Vu Thiến ngồi trên sofa vài phút, trái tim đập thình thịch không yên, cô cắn môi quyết định gọi 110.

“Alo, xin chào…”

“Chào anh…” Vu Thiến nhìn khắp nơi, chờ đến khi bên mình không còn ai nữa, cô mới nói nhỏ, “Tôi muốn báo cảnh sát…” Cô hơi khó thở.

Bên kia nhận thấy tình huống có chút nghiêm trọng, vội vàng trấn an, “Cô đừng gấp, phiền cô nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì?”

“Khách sạn hồ Tề Uyển, phòng 302 có người…” Cô nhắm mắt lại, trong đầu lóe lên tia sáng, “Có người bị mất trộm.”

Cô vừa dứt lời thì bên kia truyền đến giọng nữ nói chuyện với người cánh sát đang nghe điện thoại, “Tề Uyển lại mất trộm nữa à? Vừa nãy đã có người báo cảnh sát rồi.”

“Không phải số phòng vừa nãy.”

“… Kỳ lạ thật.”

“Nhóm người qua bên đó đã đi chưa?”

“Đã về rồi.”

“Thế thì phải vòng lại xem thế nào.”

Vu Thiến chờ một lát, bên kia xác nhận địa chỉ với cô, sau đó hứa rằng sẽ cho người sang đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không dám lấy điện thoại của mình để gọi, bởi vì họ chỉ cần tra một cái là ra ngay, nhưng trong đại sảnh có camera giám sát, cô cũng không chạy thoát, nghĩ nghĩ cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi đại cho một người nào đó.

Vu Thiến nói chuyện điện thoại với người bạn học lâu ngày không gặp một hồi, Lâm Hựu phát hiện ra cô không ở bên hồ nên chạy sang đây tìm.

Vu Thiến không cúp máy ngay mà nhìn Lâm Hựu nói thêm vài câu nữa, “Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, khi nào rảnh mình đến thành phố Lâm thăm cậu.”

Cô ra vẻ bình tĩnh cúp điện thoại, không chờ Lâm Hựu hỏi đã giải thích ngay, “Sinh nhật bạn em, muốn gọi điện thoại cho cô ấy thì phát hiện ra điện thoại tắt nguồn, nên em gọi bằng điện thoại công cộng ở đại sảnh.”

Lâm Hựu hỏi, “Thế sao không dùng điện thoại của anh?”

“Của khách sạn miễn phí mà.”

Anh ta cạn lời khi nghe đáp án này, bĩu môi nói, “Được, lý do đầy đủ đấy.”

Vu Thiến cười gượng, không biết cô làm thế có tác dụng không nữa.

Lần này cảnh sát đến rất nhanh, có lẽ liên tiếp xảy ra chuyện nên họ cũng coi trọng hơn.

Quản lý khách sạn vừa nghe nói lại mất trộm thì mặt mày tái mét, run lẩy bẩy. Người khách trước tốt xấu gì cũng tìm anh ta đầu tiên, còn người này thì trực tiếp đánh phủ đầu luôn.

Lâm Hựu đến hiện trường cùng với Vu Thiến, kinh ngạc thốt lên, “Anh nói cái gì? Phòng 302 mất trộm ư?”

“Đúng vậy” Cảnh sát nói với quản lý, “Phiền anh dẫn bọn tôi lên đó.”

Lâm Hựu im lặng một hồi, đưa tay ra ngăn cản, “Chờ chút đã, phòng 302 mất trộm sao tôi không biết? Ai báo cảnh sát? Cảnh sát nào tiếp nhận thế?”

Quản lý cũng nói, “Có phải báo án trùng hay không? Phòng mất trộm là phòng 102, đã được xử lý rồi.”

Vu Thiến cắn môi, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, cô nghe cảnh sát nói, “Không phải 102, đúng là phòng 302.”

Bọn họ lên tới lầu ba, Lâm Hựu gọi hai cuộc điện thoại cho Lý Đông Phóng mà không có ai nhận.

Nhịp tim Vu Thiến ngày một nhanh, cô tự biết mức độ nặng nhẹ của chuyện này. Nếu Lý Đông Phóng bị bắt tại trận, chỉ cần Ninh Mật xác nhận thì anh ta sẽ phải đối mặt với tai ương ngục tù, nhà họ Lý cũng sẽ vì chuyện loạn luân này mà mất hết mặt mũi. Cho dù Ninh Mật không xác nhận, Lý Đông Phóng không có ở tù, thì thanh danh của nhà họ Lý, thanh danh của Lý Đông Phóng và Ninh Mật đều mất sạch.

Vu Thiến nghĩ mà sợ, không phải cô hối hận mà là sợ, sợ Lý Đông Phóng sau khi điều tra ra sẽ trả thù cô, cô cũng sợ mình và Lâm Hựu không thành người yêu mà lại thành kẻ thù. Nhưng từ trước đến nay pháp luật không hề giáo người ta như thế, kẻ xấu thì phải bị trừng trị…

Nếu Lâm Hựu vì chuyện này mà trả thù cô, thế thì chỉ có thể nói là cô nhìn lầm người, anh ta là cảnh sát, anh ta phải đại diện chính nghĩa chứ không thể thiên vị Lý Đông Phóng.

Cô thấy mình không làm gì sai cả, dù Ninh Mật tự nguyện thì cô ấy vẫn còn nhỏ, khẳng định là do Lý Đông Phóng dụ dỗ.

Cô tin chắc rằng nếu đổi thành một người khác thì họ đều sẽ chọn báo cảnh sát khi nhìn thấy chuyện này, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nghĩ đến đây, lòng cô càng thêm rõ ràng, chỉ hận không thể bay tới bắt Lý Đông Phóng rút bàn tay anh ta ra. Dù sao Ninh Mật với cô đều là con gái, cô tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó nên rất thông cảm với Ninh Mật.

Cảnh sát đi đến cửa phòng 302, gõ cửa thật mạnh, nhưng đứng một hồi mà vẫn không có ai ra mở cửa.

Quản lý biết tầng này dù có người ở thì đều là cổ đông, anh ta cảm giác như tai vạ sắp ập đến nơi rồi, mồ hôi không ngừng rơi xuống.

Bọn họ là cảnh sát trật tự, cũng không phải là nhóm cảnh sát vừa đến lúc nãy nên dĩ nhiên không biết Lâm Hựu là ai, Lâm Hựu đành phát xuất trình thẻ ngành, khó hiểu nói, “Căn phòng này là phòng của anh họ tôi, hôm nay bọn tôi đến đây du lịch. Mọi người có phải hiểu lầm gì hay không? Nếu không để tôi gọi điện hỏi thử xem sao?”

Cảnh sát bỏ qua bước bắt tay, lắc đầu nói, “Đúng vậy, tôi cũng thấy lạ, trong phòng rốt cuộc có người hay không thế?”

Lâm Hựu hỏi, “Người gọi điện báo cảnh sát đâu? Gọi lại hỏi người đó xem sao?”

Cảnh sát đáp, “Là điện thoại bàn, vừa nãy bọn tôi đã gọi lại nhưng không ai bắt máy.”

Quản lý nhìn lướt qua đại sảnh, lau mồ hôi, “Đây là điện thoại bàn chỗ chúng tôi, số này là số điện thoại dưới đại sảnh.”

“Có thể kiểm tra camera giám sát xem ai là người báo án không? Người đó muốn đùa giỡn hay có ý đồ gì khác?” Lâm Hựu nói.

Quản lý ngại ngùng trả lời, “Camera ở đại sảnh không có mở, lúc đội thi công thi công phần sau đã vô tình đào phải đường ống nước, dây nối của camera giám sát ở đại sảnh đi âm tường, nên bọn tôi đã kéo cầu dao vì sợ rò rỉ điện làm chết người. Phải đến sáng mai mới sửa xong.”

Vu Thiến nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, đúng là người tốt được báo đáp. Cô không còn lo lắng nữa.

Cảnh sát à một tiếng, “Bảo sao cứ mất trộm hoài, mấy người phải tự kiểm tra đầu tiên chứ.”

Quản lý gật đầu lia lịa.

Vu Thiến không còn sợ nữa nên cũng tỉnh táo lại, thấy bọn họ không định làm gì, cô đứng đằng sau nhìn mà sốt ruột nghĩ, đã đến lúc nào rồi, tên Lý Đông Phóng kia e là đã chiến được hai hiệp rồi đấy!

Cô nhanh trí nói với Lâm Hựu, “Ninh Mật ở trong đó, cô ấy uống say, bây giờ lại có người báo mất trộm, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nhanh chóng xuống quầy tiếp tân lấy thẻ phòng dự phòng mở cửa xem thế nào đi!”

Lâm Hựu nghe cô nói cũng cảm thấy tình hình không tốt, không gọi được cho Lý Đông Phóng là chuyện bình thường, có lẽ anh đang tiếp khách bên hồ nên không mang theo điện thoại, cũng có thể là do ồn quá nên không nghe thấy điện thoại reo, gật đầu nói, “Đúng vậy, cháu gái tôi uống say đang ngủ trong đó, phiền quản lý tìm người mở cửa giúp.”

Nữ nhân viên luôn cầm thẻ phòng đứng sau cuối cùng cũng phát huy được tác dụng, chạy đến trước quẹt thẻ phòng một cái “tít”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện