Tiến Vào Lòng Anh

Chương 3



Quả nhiên đến tối, ông cụ hỏi anh về chuyện lúc sáng, Lý Đông Phóng lúng túng giải thích, “Chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”

Khóc là cách để con gái ra oai, tuyên bố mình không phải là người dễ chọc, mấy ngày sau đó của Ninh Mật cũng dễ thở hơn rất nhiều.

Nhưng mà hai người bọn họ xem như đã kết thù.

Chớp mắt đã đến thứ hai, là ngày mà cả dân công sở và tất cả học sinh đều ghét.

Cô ngáp một cái rồi đi xuống lầu, nhìn thấy Lý Đông Phóng bình chân như vại đang ngồi uống cà phê, cơn buồn ngủ bỗng chốc tan biến, tinh thần lên cao như vừa mới uống máu gà.

Lý Nguyệt bày chén đũa, hỏi Lý Đông Phóng, “Dạo gần đây em về nhà thường xuyên hơn mọi khi đấy, công ty không bận ư?”

“Kể từ khi Ninh Mật quay về thì tảng đá lớn trong lòng em cũng được buông xuống, làm chuyện gì cũng cảm thấy phấn chấn, làm việc rất hiệu quả.”

Lý Nguyệt bị anh chọc cười, kéo Ninh Mật nói, “Chú cháu coi trọng cháu lắm đấy, nên cháu đi học đừng để bị thua kém nhé.”

Ninh Mật cười gượng đồng ý, “Dạ, cháu biết rồi cô, cháu nhất định sẽ dốc lòng học tập.”

Trương Minh Côn bật cười, “Yêu đương cũng không phải không được, nhưng việc học là quan trọng nhất.”

Lý Nguyệt nói theo, “Đúng rồi, đúng rồi, cháu có thể yêu đương nè.”

Lý Đông Phóng lau miệng, mỉm cười nhìn Ninh Mật.

Cô âm thầm thở dài, trí tưởng tượng của gia đình này đúng thật là.

Trường học nằm ở phía tây của trung tâm thành phố, cùng đường đến công ty của Lý Đông Phóng nên anh tiện đường lái xe đưa cô đến trường. Vừa đến trường, anh gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau đã có người đi ra, người này tự giới thiệu là bạn học của anh, sau này sẽ là giáo viên hướng dẫn của Ninh Mật.

Người này có xuất thân giống Lý Đông Phóng thì chuyên ngành không phải tài chính thì cũng là quản lý, thế nên việc học của cô cũng nắm chắc được mấy phần.

Sau khi trò chuyện với nhau một hồi, một nữ sinh gõ cửa bước vào.

Ninh Mật muốn chủ động làm quen, chợt thấy cô ấy đang nhìn về phía sau mình, cô vừa xoay người, vô tình chạm vào ánh mắt của Lý Đông Phóng.

Thầy Tả Minh giới thiệu, “Đây là bạn học của em, tên là Vương Tư Như, bạn ấy là cán sự của hội sinh viên.”

Cán sự* hội sinh viên, chính là hiểu theo nghĩa đen, cộng thêm tiền tố và hậu tố, nói tóm lại là có chuyện gì thì làm chuyện đó, nếu có thể lên làm hội trưởng thì không cần phải vất vả nữa.

*Cũng có nghĩa là làm việc.

Ninh Mật định tiến tới bắt tay cô ấy, nhưng chợt nhớ đến bạn học trong trường không làm như thế, nên cô chỉ mỉm cười rồi tự giới thiệu bản thân.

Đúng lúc, mười giờ có tiết học Lịch sử cận đại nên Vương Tư Như dẫn cô theo cùng.

Trước khi ra khỏi cửa cô còn nghe thấy Lý Đông Phóng lấy thân phận là chú để nói chuyện với Tả Minh, “Sau này, cô nhóc này nhờ cậu vậy, nhờ cậu quan tâm đến con bé nhiều hơn…”

Ninh Mật không hề biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng lại muốn dập đầu với anh. Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ kỹ rồi, thật ra đổi sang một phạm vi không có điểm giao nhau với anh có lẽ là chuyện tốt, ít nhất là cô vẫn còn thời gian để thở. Có lẽ ldp cũng nghĩ như thế mới đẩy cô đến nơi này.

Vương Tư Như vừa gặp cô mà như đã quen nhau từ trước, hai người đi cạnh nhau, cô ấy bắt chuyện, “Người vừa nãy là ai thế?”

“Là chú của mình, chú ấy tên là Lý Đông Phóng.” Cô biết ngay là cô ấy sẽ hỏi mà.

“Nhìn chú của cậu hình như không lớn tuổi mấy nhỉ, trông giống anh của cậu hơn, mình cứ tưởng là anh cậu không đấy.”

“Mình cũng thấy thế.” Ninh Mật nghĩ nghĩ, “Có lẽ là nhờ cách chăm sóc và cách ăn mặc.”

“Tên cũng đẹp nữa, nghe đơn giản nhưng lại rất đàn ông.”

Ninh Mật trêu cô ấy, “Vậy à, quan trọng là chú ấy vẫn còn độc thân.”

Vương Tư Như nói, “Có lẽ chú ấy quá kén chọn.”

Ninh Mật bật cười, “Ai biết người ta thích phụ nữ hay là thích đàn ông.”

“GAY vẫn khá hiếm mà.”

“Cậu có từng nghe câu…” Ninh Mật nói như thật, “Trước khi một người đàn ông gặp được tình yêu đích thực của đời mình, thì bọn họ đều nghĩ mình thích người khác giới.”

Bạn học đều rất nhiệt tình, nhân dịp cô chuyển đến, buổi chiều các bạn đã nhắn tin trong nhóm nói tổ chức một hoạt động tập thể để mọi người làm quen với nhau.

Nhiệt độ đầu xuân tăng lên rất nhanh, mấy này gần đây trời lại trở cơn rét muộn, ban ngày thì nắng ấm nhưng đến tối thì trời lại rét căm căm.

Ánh đèn rực rỡ về đêm vừa mới lên, dân công sở vừa kết thúc một ngày làm việc bận rộn, cuộc sống về đêm dần dần được mở màn. Từ cửa bắc đại học Phổ có thể nhìn thấy cao ốc Tề Duyệt lấp lánh ánh đèn, đi thêm vài bước về phía bắc là quảng trường Minh Phong. Quảng trường đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi nhộn nhịp, tạo nên một sự khác biệt rõ ràng với văn phòng cao cấp đối diện.

Gần đây có một câu lạc bộ, bình thường thì ngoại trừ những kẻ có tiền đến đây ăn cơm ra thì chủ yếu là nơi để sinh viên đến đây giải trí, ca hát.

Ninh Mật ngẩng đầu quan sát ở bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm khái, cuộc sống của sinh viên bây giờ đúng là tốt thật, trả mức phí dành cho câu lạc bộ thế này mà không hề chớp mắt lấy một cái. Dù không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng cô cũng không dám vung tay quá trán. Cô đã quen với cuộc sống nghèo khó, nên chỉ cần tiêu tiền vào việc gì đó không cần thiết là cô đã đau lòng mất nửa ngày trời.

Vương Tư Như dẫn Ninh Mật đẩy cửa bước vào, vừa đi đến quầy bar thì phát hiện tài xế của Ninh Mật cũng đi theo bọn họ, không đợi Ninh Mật mở miệng cô ấy đã nhíu mày.

Vương Tư Như quay đầu nhìn Ninh Mật, giọng nói có hơi bất mãn, “Ninh Mật, đây không phải là tài xế nhà cậu sao? Sao anh ta cứ đi theo sau cậu thế?”

Ninh Mật âm thầm khen hay, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, dưới ánh đèn lờ mờ của câu lạc bộ, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn tài xế.

Cô đứng ngược ánh đèn, chậm rãi nói, “Hoạt động tuần này của lớp tôi vì thời tiết trở lạnh nên đã hủy bỏ, tạm thời đổi ý đến đây để ca hát. Anh đừng đi theo, bọn tôi không làm chuyện gì xấu đâu.”

Anh ta lập tức hiểu ra, cúi đầu cười, cung kính đáp, “Mấy cô chơi đi, tôi ngồi trong xe chờ. Nếu không mấy vị người lớn trong nhà mà biết thì tôi cũng không tiện ăn nói.”

Ninh Mật gật đầu nói, “Được rồi.”

Cắt được một cái đuôi nên Ninh Mật vui vẻ hẳn, tay chân được thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm.

Lớp trưởng sắp xếp chỗ chơi xong xuôi thì để lớp phó thể dục xuống đón người. Lớp phó thấy hai cô gái đang ngồi nói chuyện với nhau ở quầy bar giữa đại sảnh, cậu ta huýt sáo ra hiệu với bọn họ.

Ninh Mật đi theo sau Vương Tư Như sang đó, nghe cậu ta hỏi, “À… Cậu tên gì nhỉ?”

Vương Tư Như trả lời thay Ninh Mật, “Lý Ninh Mật.”

“Đúng, đúng rồi.” Gương mặt trẻ trung hiện lên vẻ lúng túng, “Hình như cậu vẫn chưa vào nhóm QQ lớp mình, Vương Tư Như cậu nhớ thêm cô bạn này vào nhé.”

Lớp phó đi vào phòng bao, lúc này Vương Tư Như mới nhớ ra Ninh Mật, cô ấy quay người đi tìm cô, nhìn thấy cô hình như không được vui nên hỏi, “Hôm nay đi chơi cậu không vui hả?”

Ninh Mật cười hiền, “Không có, thanh niên các cậu…” Cô nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, cơn lạnh lẽo toát ra từ sống lưng lan ra khắp cả người.

Cũng may Vương Tư Như không nghĩ gì nhiều, chỉ trêu cô, “Thì cũng bằng tuổi cậu thôi.”

Ninh Mật nhẹ nhàng thở phào một hơi, “Chỉ lớn hơn cậu hai tháng thôi mà mình thấy mình già hơn cậu rồi.”

Vừa nói cô vừa đẩy cửa bước vào phòng bao.



Sáng nay khi Lý Đông Phóng ra khỏi nhà thì sương mù dày đặc, trợ lý của anh đã nhắc nhở anh mang thêm đồ khi ra ngoài từ tối hôm trước nhưng anh không để ý. Đến chiều khi từ thành phố Lâm trở về thì mũi anh có hơi có chịu, nên phải uống vài viên thuốc tiêu viêm.

Anh là khách quen ở Đế Uyển, mỗi lần tiếp khách đều gọi điện đến đây đặt bàn trước, ăn mãi rồi quen nên cũng không muốn đến nhà hàng khác.

Sau khi tiếp khách ra về, anh nhìn thấy một chiếc xe khá quen mắt đang đỗ dưới tầng hầm, em họ là Lâm Hựu đi cùng anh, cậu ta nhận ra biển số xe nên đi sang đó.

Tài xế đang ngồi xổm bên xe hút thuốc, thấy Lâm Hựu thì sững sờ, thấy Lý Đông Phóng đi sau thì lại càng sững sờ hơn.

Lâm Hựu quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, “Tiểu Chương phải không? Sao cậu lại ngồi ở đây?”

Tài xế vội vàng dụi tắt điếu thuốc, cười ngại ngùng.

Lý Đông Phóng nhìn anh ta, rồi lại nói với Lâm Hựu, “Tài xế ở đây thì Ninh Mật cũng ở gần đây.”

“Ninh Mật? Cháu gái của anh ấy hả?”

Lý Đông Phóng ghét bỏ nhìn anh, khẽ “ừ” một tiếng.

Không biết bây giờ anh đang nghĩ gì, im lặng một hồi bỗng bảo tài xế, “Ninh Mật đâu, cậu gọi cô ấy qua đây đi.”

Đối phương chần chờ một lát rồi giải thích, “Cô ấy đang chơi cùng bạn học, vừa nãy tôi có gọi rồi nhưng cô ấy ham vui nên nói thế nào cũng không chịu ra.”

“Họp mặt liên hoan thì về sau còn nhiều, người lớn tự mình đến đón sao lại còn khó khăn như thế. Cậu cứ gọi cô ấy ra đây.”

Kẻ làm công ăn lương đâu dám tranh luận với hai người, anh ta chỉ đành gọi Vương Tư Như và Ninh Mật đi về, nói bóng nói gió rằng Lý Đông Phóng đang chờ bên dưới, trái tim Ninh Mật khẽ đập loạn.

Cô đi xuống thang máy, từ phía xa đã nhìn thấy dáng người cao gầy, cà vạt trên cổ của anh đã được nới lỏng, có vẻ như anh vừa rời khỏi một bữa tiệc nào đó rồi đi ngang đây.

Cô lại nhìn sang người đứng bên cạnh anh.

Lâm Hựu thấy cô nhìn mình, tiến lên một bước giới thiệu, “Tôi là chú Lâm Hựu của cháu. Nghe nói cháu vừa quay về mấy hôm trước, mà tôi vẫn chưa có thời gian sang thăm cháu. Tôi nhớ lúc bé cháu rất xinh, đúng là xinh từ bé đến lớn mà.”

Ninh Mật cong môi nở nụ cười, “Cháu chào chú.”

Bốn người lên xe của Lý Đông Phóng, tài xế chậm rãi lái theo sau.

Đường ngoại thành ít xe, cạnh đó là công viên mới xây nhưng vẫn chưa mở cửa đón khách, địa thế ngoại ô Đông Đài không bằng phẳng, đồi núi trập trùng, công viên mới xây được quy hoạch một cách sáng tạo, được xây vây quanh chân núi, trước có núi, sông có nước, phong cảnh khá xinh đẹp.

Lý Đông Phóng một tay chống lên cửa sổ xe, một tay cầm lái, thuận miệng hỏi cô, “Tối nay chơi gì thế?”

Vương Tư Như chen vào, vội vàng trả lời, “Ca hát ạ.”

Lý Đông Phóng gật đầu, nhìn Ninh Mật hỏi, “Chú nhớ khi bé Ninh Mật hát rất hay mà có đúng không?”

Ninh Mật gương mắt nhìn bóng lưng anh, giọng nói vô cùng tự nhiên, “Chú út nhớ lầm rồi, ngũ âm của cháu từ nhỏ đã không được tốt.”

Vương Tư Như không biết cơn sóng ngầm giữa hai người họ, bật cười ha ha, còn thêm mắm dặm muối nói, “Ninh Mật hát dở nên hèn gì bọn cháu nói cả buổi tối mà cô ấy không chịu hát. Người ta bỏ tiền ra đi hát, còn cô ấy bỏ tiền đến nghe người ta hát.”

Ninh Mật quay đầu nhìn Vương Tư Như, không nhịn được lại nở nụ cười hiền từ.

Lý Đông Phóng nhìn Lâm Hựu, Lâm Hựu lắc đầu, lòng thầm nghĩ: cô cháu gái này quả thật khó chơi mà.

Bọn họ đưa Vương Tư Như về trước rồi mới quay về nhà.

Vừa xuống xe, Lý Đông Phóng nhét tay vào túi nói, “Cháu vào nhà trước đi, tôi có chuyện muốn bàn với chú Lâm Hựu.”

Cô không nói gì, ngoan ngoãn chào bọn họ rồi quay người bước đi,.

Chờ đến khi chỉ còn lại Lý Đông Phóng và Lâm Hựu, Lâm Hựu nhìn về hướng Ninh Mật vừa biến mất, khen ngợi, “Thấy nhỏ tuổi vậy thôi chứ biết diễn lắm.”

Lý Đông phóng nhìn anh ta, hỏi lại, “Cậu thấy cô ấy còn nhỏ sao?”

“Dáng vẻ ngây ngô, trông khoảng hai mươi là cùng, rất trẻ.”

Lý Đông Phóng đưa cho anh ta một điếu thuốc, mình cũng hút một điếu, lúc nhả khói ra thì lên tiếng nhắc nhở, “Đám minh tinh trông cũng nhỏ đấy thôi, nếu biết chăm sóc thì dù ba mươi cũng trông giống hai mươi, bốn mươi thì cũng giống hai mươi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện