Chương 22: C22: Vui lòng cống hiến sức lực
Người đó cũng đi tới, không nói một lời, anh ta và Lý Thẳng cùng nhau ra tay, trong tay còn cầm một thanh sắt.
“Bốp bốp bốp!” Hai người này chính là cánh tay trái phải của người đứng đầu băng nhóm Tam Hồ, đối phó với bọn côn đồ nhỏ này chẳng nhầm nhò gì cả.
Với ba cú đấm, hai cú đá và một phát gậy, đối phương lập tức bị đánh cho đầu choáng mắt hoa.
"AI..Ai, các người là ai?" "Dừng tay, rốt cuộc tụi bây là aï?" Một trong hai gã đàn ông kia, một người đầu đầy máu, người còn lại thì mắt thâm tím, vội vàng lùi lại, vẻ mặt rụt rề.
"Tao là Lý Thăng thuộc băng nhóm Tam Hồ, mày có gì muốn nói không?" Lý Thắng vừa nói vừa đi lên đá gã ta một cú.
“A?... Băng nhóm Tam Hð?” Ba ngư: run ấy lập tức sợ hãi đến
"Đại ca tha mạng, tha mạng, hiếu lầm, đều là hiếu lầm cả, bọn tôi đúng là có mắt như mù, đại ca tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi chỉ là những tên côn đồ không đủ tư cách mà thôi” Khi nghe thấy cái tên băng nhóm Tam Hồ nổi tiếng, cả ba người sợ đến tái mặt xém chút tè ra quần, vội vàng cầu xin.
"Đồ không có mắt, còn dám giở trò lưu manh trước mặt đại ca Lâm của bọn tao? Đế tao biết được còn có lần sau sẽ lột da chó của tụi bây, cút đi! Lý Thăng lớn tiếng hét lên
“Cám ơn đại ca, sau này chúng tôi không dám nữa, không dám nữa!"
Khóe miệng của cô gái còn đang run rẩy, sợ đến ngu người. Cô ta không ngờ rãng một cậu con trai bình thường lại được băng nhóm Tam Hồ khét tiếng bảo vệ, thậm chí còn gọi hẳn là "đại ca". Chuyên gì đang xảy ra vậy?
Vụtl Hai gã đàn ông và người phụ nữ lập tức quay người bỏ chạy.
"Đại ca Lâm, cám ơn đại ca đã bỏ qua cho bọn em, sau này bọn em sẽ không làm những chuyện lưu manh phá hoại nữa, nếu có chỗ nào cần nhóm Tam Hồ bọn em ra tay, đại ca cứ việc nói thẳng. Bọn em có tiếng nói lảm đấy, đây là số điện thoại trong băng hội, xin đại ca nế mặt nhận lấy”
Lý Thăng vừa nói vừa chìa một tấm danh thiếp ra, trên đó có ghi số điện thoại của những nhân vật quan trọng trong băng nhóm Tam Hồ
“Tôi nên cảm ơn các cậu đã giúp đỡ tôi thoát khỏi rắc rối, tôi sẽ nhận tấm danh thiếp này. Đúng rồi, tôi phải quay lại trường, cho tôi quá giang đi!" Nghĩ đến có thể ngồi xe miễn phí thì tội gì không ngồi.
"Vui lòng cống hiến sức lực, rất hân hạnh ạ” Hai người lập tức vui vẻ cười hớn hở.
“Mời đại ca lên xe” Lý Thẳng vui vẻ làm động tác mời.
Nếu có thể nịnh bợ tạo quan hệ tốt với Lâm Hoài thì ngày sau đại ca nhất định tán dương cậu ta, đến lúc đó địa vị của cậu ta trong băng nhóm sẽ cao hơn, thế mới có cái để khoe khoang vào những lúc rảnh rỗi
Ngay lúc Lâm Hoài chuẩn bị lên xe, đột nhiên có hai người đàn ông từ phía sau chạy nhanh tới, trên tay cầm hai cái thắt lưng, nhìn có vẻ như muốn đánh nhau.
"Lâm Hoài, thắng ngốc kia đứng lại cho tao!" Nhìn thấy Lâm Hoài sắp lên xe, hai người vội vàng kêu lớn.
Nghe thấy tiếng kêu, Lâm Hoài vội vàng quay người lại, lần này hắn hơi ngây người, hình như hắn không quen biết hai người này thì phải? Đây lại là chuyện gì nữa?
Lâm Hoài không lên tiếng, Lý Thắng và một người khác nhanh chóng lấy hai thanh sắt từ trong xe ra, cầm trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người đang thở hốn hến kia.
Khi bọn họ đến gần thì mới phát hiện còn có hai người đang cầm thanh sắt, lập tức sững sờ, có thể thấy được trên người cả hai đều có sát khí
"Đồ không có mắt, thật sự cho rằng băng nhóm Tam Hồ tụi tao không là gì sao? Vù! Vù! Hai người Lý Thẳng chẳng phải kẻ hiền lành gì, nháy mắt ném ống thép trong tay ra.
"Băng nhóm Tam Hồ?... Trời ơii...Mau chạy!”
"A?... Lưu Phong hại chết chúng ta rồi" Hai người quay người bỏ chạy, vừa nghe đến tên băng nhóm Tam Hồ lập tức cảm thấy cả người như nhữn ra. Một người trong đó chạy. chậm không kịp, thanh sắt đập thẳng xuống vai gã, lập tức truyền đến một âm thanh vang trầm.
Tuy nhiên, gã ta ráng nhịn cơn đau, càng dốc sức liều mạng bỏ chạy.
Lúc này hai người họ rất hận Lưu Phong. Bọn họ nghĩ thầm, gã muốn họ trừng trị tên ngốc à? Gã ta mới là kẻ ngốc thực sự, cả nhà gã ta đều là kẻ ngốc.
Bình luận truyện