Tiếng Người
Chương 11
Nhưng buổi tối mới chỉ bắt đầu. Không thể về vào lúc này. Anh đi về phía phòng lễ tân. - Cho tôi xem sơ đồ phòng – anh nói.
Cô gái lễ tân không nghi ngờ gì đưa cho anh bảng ghi tên người và tên phòng. Duy lướt ngón tay trên danh sách để tìm tên Hoàng. Lần thứ nhất, không thấy. Anh trấn tĩnh và cẩn thận kiểm tra lại lần hai. Vẫn không thấy. Rồi lần ba, lần bốn, vẫn không thấy. Duy thở ra. Anh trả lại sơ đồ và quyết định đi dạo một vòng quanh khu nhà nghỉ.
Nhưng anh đi dạo có đến bốn vòng quanh khu resort mà chẳng thấy ai. Không thấy bóng áo trắng đâu. Cũng chẳng thấy Hoàng. Anh ráo riết nhìn ra phía con đường rải sỏi chạy xuống bãi biển. Anh căng mắt nhìn vào những bóng đen cạnh bụi cây. Cũng chẳng có ai. Từ khu bể bơi ra đến khu nhà sàn hoàn toàn không có họ.
Sự không tìm thấy làm cái khao khát và nhớ nhung càng trở nên đậm đặc. Nó trở thành một thứ sống còn. Anh muốn nhìn thấy nàng. Anh phải nhìn thấy nàng. Anh phải biết là nàng chưa biến mất vĩnh viễn.
Đi đến vòng thứ năm, vẫn không thấy bóng người con gái áo trắng hay Hoàng. Từ trong phòng nhảy, lác đác có người trở về phòng. Anh không muốn ai nhìn thấy anh. Nhưng anh cũng không muốn đi về phòng mình.
Nhưng rồi, người túa ra từ phòng nhảy ngày càng đông. Họ cười cợt. Tiếng cười như những xô bùn lỏng ào lên người anh. Cảm giác ô uế ngấm vào da. Đi kèm với nó là sự bực bội. Một cái gì đó dường như đang cười to và hả hê nói với anh rằng rốt cuộc anh cũng chẳng thoát. Anh cũng giống như những người đang túa ra từ phòng nhảy: làm những việc mình không muốn, và sau đó xấu hổ khi nhớ lại. Anh cũng giống họ – lúc này đang cười cười nói nói, nhưng sau những ngôn từ thia lia là những bí mật tăm tối và rệu rã. Thật nhớp nhúa khi nghĩ rằng bí mật của mình cũng giống bí mật của người khác.
“À, Duy đây mà. Tôi lạ gì. Tôi biết anh ta”.
Anh xăm xăm đi về phòng mình.
Trước khi bước vào phòng, anh liếc nhìn một lần cuối ra bãi biển. Chẳng có ai ngoài đó. Biển đêm lấp lánh sáng dưới ánh trăng. Hơi lạnh chờn vờn trên mặt nước. Những chòi lá cọ và những cây thông cắt những bóng đen sắc nét xuống mặt biển sáng lấp lánh.
Anh thở mạnh.
Một thứ quý giá thuộc về anh vừa vuột ra như cá sống quẫy khỏi tay. Trong lòng bàn tay chỉ còn lại khoảng không rúm ró của những ngón tay co quắp cùng sự nhớp nháp.
Nhớp nháp ăn lan như con hủi từ tay lên người. Không chỉ có những ngón tay co rúm mà toàn bộ con người anh cũng vừa co rút. Anh chỉ còn là một chấm đen li ti trong vũ trụ rộng lớn. Hai chân anh đứng trên mặt đất như một thứ vôi rẻ tiền bám vào mặt tường dốứng; rồi sẽ rộp lên, bong và rơi xuống.
Những bí mật nhớp nhúa. Tất cả chỉ là bùn lỏng; chúng sẽ trôi tuột qua kẽ tay. Anh không ràng buộc với bất cứ cá thể người nào. Cả mối ràng buộc vô hình với cái bất khả tri cũng đã đứt lìa. Anh giống tất cả họ nhưng lại không được họ gộp chung vào “đó”.
Đó! Nó vừa mới lại tóm được anh.
Cô gái lễ tân không nghi ngờ gì đưa cho anh bảng ghi tên người và tên phòng. Duy lướt ngón tay trên danh sách để tìm tên Hoàng. Lần thứ nhất, không thấy. Anh trấn tĩnh và cẩn thận kiểm tra lại lần hai. Vẫn không thấy. Rồi lần ba, lần bốn, vẫn không thấy. Duy thở ra. Anh trả lại sơ đồ và quyết định đi dạo một vòng quanh khu nhà nghỉ.
Nhưng anh đi dạo có đến bốn vòng quanh khu resort mà chẳng thấy ai. Không thấy bóng áo trắng đâu. Cũng chẳng thấy Hoàng. Anh ráo riết nhìn ra phía con đường rải sỏi chạy xuống bãi biển. Anh căng mắt nhìn vào những bóng đen cạnh bụi cây. Cũng chẳng có ai. Từ khu bể bơi ra đến khu nhà sàn hoàn toàn không có họ.
Sự không tìm thấy làm cái khao khát và nhớ nhung càng trở nên đậm đặc. Nó trở thành một thứ sống còn. Anh muốn nhìn thấy nàng. Anh phải nhìn thấy nàng. Anh phải biết là nàng chưa biến mất vĩnh viễn.
Đi đến vòng thứ năm, vẫn không thấy bóng người con gái áo trắng hay Hoàng. Từ trong phòng nhảy, lác đác có người trở về phòng. Anh không muốn ai nhìn thấy anh. Nhưng anh cũng không muốn đi về phòng mình.
Nhưng rồi, người túa ra từ phòng nhảy ngày càng đông. Họ cười cợt. Tiếng cười như những xô bùn lỏng ào lên người anh. Cảm giác ô uế ngấm vào da. Đi kèm với nó là sự bực bội. Một cái gì đó dường như đang cười to và hả hê nói với anh rằng rốt cuộc anh cũng chẳng thoát. Anh cũng giống như những người đang túa ra từ phòng nhảy: làm những việc mình không muốn, và sau đó xấu hổ khi nhớ lại. Anh cũng giống họ – lúc này đang cười cười nói nói, nhưng sau những ngôn từ thia lia là những bí mật tăm tối và rệu rã. Thật nhớp nhúa khi nghĩ rằng bí mật của mình cũng giống bí mật của người khác.
“À, Duy đây mà. Tôi lạ gì. Tôi biết anh ta”.
Anh xăm xăm đi về phòng mình.
Trước khi bước vào phòng, anh liếc nhìn một lần cuối ra bãi biển. Chẳng có ai ngoài đó. Biển đêm lấp lánh sáng dưới ánh trăng. Hơi lạnh chờn vờn trên mặt nước. Những chòi lá cọ và những cây thông cắt những bóng đen sắc nét xuống mặt biển sáng lấp lánh.
Anh thở mạnh.
Một thứ quý giá thuộc về anh vừa vuột ra như cá sống quẫy khỏi tay. Trong lòng bàn tay chỉ còn lại khoảng không rúm ró của những ngón tay co quắp cùng sự nhớp nháp.
Nhớp nháp ăn lan như con hủi từ tay lên người. Không chỉ có những ngón tay co rúm mà toàn bộ con người anh cũng vừa co rút. Anh chỉ còn là một chấm đen li ti trong vũ trụ rộng lớn. Hai chân anh đứng trên mặt đất như một thứ vôi rẻ tiền bám vào mặt tường dốứng; rồi sẽ rộp lên, bong và rơi xuống.
Những bí mật nhớp nhúa. Tất cả chỉ là bùn lỏng; chúng sẽ trôi tuột qua kẽ tay. Anh không ràng buộc với bất cứ cá thể người nào. Cả mối ràng buộc vô hình với cái bất khả tri cũng đã đứt lìa. Anh giống tất cả họ nhưng lại không được họ gộp chung vào “đó”.
Đó! Nó vừa mới lại tóm được anh.
Bình luận truyện