Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng
Chương 21
Dịch: LTLT
Tay Thẩm Thức Thiềm di chuyển, đụng phải lan can có hơi lạnh lẽo ở phía sau, cả người tức thì tỉnh táo lại giống như chạm đến bình rượu sứ vậy.
Người khác tỏ tình đều sẽ nói, anh sẽ đối xử tốt với em cỡ nào, yêu em nhiều đến đâu. Nhưng người này lại phân tích tất cả mọi thứ về bản thân, để lộ ra những thứ bất lợi cho mối quan hệ này, sau đó cho cậu quyết định. Điều này rất phù hợp với tính cách của Mạnh Tân Đường.
Thật ra thì nếu tính toán, thời gian bọn họ quen biết nhau không dài, bắt đầu từ đầu hạ, đến hôm nay còn chưa tới Trung Thu. Nhưng trong thời gian ngắn như thế, Thẩm Thức Thiềm cảm thấy ấn tượng của mình đối với người này lại giống như đã sâu sắc mười năm trăm năm vậy. Cậu từng nghĩ rằng bọn họ rất hợp nhau, có thể làm bạn cả đời. Nhưng vừa rồi, Mạnh Tân Đường lại cho cậu một lựa chọn khác.
Thầm Thức Thiềm bỗng nhiên nhớ đến cái đêm mưa cứu hoa kia, Mạnh Tân Đường đứng dưới ánh đèn mờ hỏi cậu, cậu, cậu muốn một tình yêu như thế nào. Lúc đó cậu trả lời theo suy nghĩ trong lòng, đổi lại một sự im lặng thật dài của Mạnh Tân Đường.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hại người bọn họ đều đã phạm phải một sai lầm, không nên định nghĩa tình yêu như thế nào. Tình yêu là do con người sinh ra, sớm chiều bên nhau là yêu, tuy xa cách nhưng thần gia cách cảm với nhau cũng là yêu. Cậu thật sự từng hy vọng tạo nên một mối quan hệ tình yêu giống như ba mẹ, nhưng lúc này cậu nghĩ, nếu như là Mạnh Tân Đường, cho dù thường xuyên xa nhau, hình thức tình yêu bọn họ tạo nên chắc hẳn cũng sẽ tốt đẹp. Bởi vì người này kính trọng cậu, yêu thương cậu, bảo vệ cậu còn cho cậu sự thẳng thắn không hề giữ lại chút nào.
Quan trọng hơn, hắn hết lòng với tình yêu, nhưng lại không chỉ hết lòng với tình yêu.
Thẩm Thức Thiềm có một dự cảm, nếu như hôm nay cậu nói một tiếng “được”, bọn họ tựa như thật sự có thể uống say một đời, có hoa có phương xa*. (ý chỉ tương lai tươi đẹp, bắt nguồn từ câu “Trong cuộc sống không chỉ có sự tạm bợ hiện tại, còn có thơ và phương xa.”)
Cậu lần lữa chưa đáp lại, Mạnh Tân Đường liền không nhúc nhích yên lặng chờ đợi, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng về gương mặt cậu, chăm chú lại kiên nhẫn. Gió đên thổi qua, mi mắt khẽ chớp, giống như nhịp tim lúc căng thẳng đập từng đợt.
Thẩm Thức Thiềm liền nộp trái tim mình vào trong đôi mắt này.
Cậu nhìn hắn, khẽ cười.
“Được.”
Thứ cậu chờ đợi bao lâu nay, cuối cùng cũng đến rồi.
Chân thực, Mạnh Tân Đường cảm thấy chút sức lực tích góp trong lồng ngực cuối cùng đã tản đi, đầu óc cũng thả lỏng vào khoảnh khắc ấy, có một niềm vui thật to lớn đã đến vào lúc trống rỗng thật dài. Hắn chưa từng bất an và thấp thỏm như thế này, cũng chưa từng có chờ mong chân thành như thế.
Gió lại nổi lên, ánh sao chiếu xuống, mây tản thành từng tầng. Một dãy quán rượu nhỏ nơi xa xa giống như đã hẹn nhau cùng lúc tắt đèn, tựa như biết được tình nghĩa khó có được, gác ánh sáng qua một bên, cho nó lấp vào một chút tĩnh lặng.
Mạnh Tân Đường chìa tay ra, bàn tay không có cầm thuốc lá. Hai người không quen với việc nắm tay nhau cho lắm, nên khi hai bàn tay nắm lại với nhau, tư thế không xinh đẹp, cũng không bất ngờ lộ ra sự vụng về.
Nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy.
Vốn nên là khung cảnh vô cùng ẩn ý đưa tình, nhưng Thẩm Thức Thiềm lại không nhịn được, bật cười.
“Cười cái gì?” Giọng nói Mạnh Tân Đường cũng trở nên khác biệt, so với bình thường còn cao hơn mấy phần, mang theo ý cười mơ hồ.
Thẩm Thức Thiềm nhìn hắn lắc đầu. Cậu cũng không thể nói là cậu đang cười vừa rồi lúc cùng hắn nắm tay, nhịp tim của mình lại giống như một dĩa hạt châu rơi xuống mặt đất vậy. Đều là người hơi có tuổi rồi, vậy mà chỉ có chút tiền đồ thế này.
“Theo quá trình tiêu chuẩn, tiếp theo… có phải nên hôn môn không?”
Vốn là một câu nói đùa để tạo chủ đề nói chuyện, nhưng lại không ngờ, cái người vẫn luôn đàng hoàng nghiêm túc, ngay sau khi cậu nói xong liền nghiêng người. Thẩm Thức Thiềm hơi giật mình, lại rất nhanh nhắm mắt lại, cũng không nhận ra rằng bản thân còn đang cong khóe miệng.
Tất cả mọi việc Mạnh Tân Đường làm, giống như đều rất hợp ý cậu.
Một âm thanh khẽ vang lên, là tiếng mắt kính đụng vào nhau.
Hai người đều dựng lại, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Tiếng cười Mạnh Tân Đường thấp hơn, cũng chứa sự thất bại bất đắc dĩ nhiều hơn. Hắn dựa trán lên đầu vai Thẩm Thức Thiềm, cơ thể khẽ run, mấy tiếng cười khẽ đó tựa hồ không thông qua môi trường phát trung gian liền lay động vào trong tai Thẩm Thức Thiềm, khiến nụ cười của cậu cũng càng tươi hơn.
“Tư thế hình như không đúng lắm.”
“Ừ.” Thẩm Thức Thiềm gật đầu đồng ý.
Mạnh Tân Đường lại ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Là tư thế nào, thì mắt kính mới không đụng vào nhau?”
Hai tầm nhìn chạm vào nhau, hơi có ý khó tách rời ra.
Thẩm Thức Thiềm suy nghĩ, tránh khỏi tay hắn. Cậu khẽ cụp mắt, tháo mắt kính của mình xuống, cả quá trình này giống như lúc Mạnh Tân Đường và cậu lần đầu gặp nhau dưới tán cây, ngược lại động tác đeo kính kia.
“Như vầy, chắc là được rồi.”
Trong tình yêu, bọn họ đều là người khai hoang. Bọn họ có lần nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên vào ngày hôm nay, sau này còn sẽ có tiếng anh yêu em đầu tiên, có câu anh nhớ em đầu tiên, còn có năm dài tháng rộng lần đầu tiên. Không thành thục không sao, thậm chí, dù là sẽ đi nhầm đường cũng không sao cả, bịn họ cùng nhau tìm hiểu tình yêu, đẽo gọt lãng mạn, tình yêu và lãng mạn cuối cùng rồi cũng sẽ hợp với bọn họ.
Đây chính là độc nhất vô nhị.
Môi của hai người cuối cùng chạm nhau, Thẩm Thức Thiềm còn dựa vào lan can, một tay Mạnh Tân Đường vịn bên eo của cậu. Sau khi tách ra, Mạnh Tân Đường mới thấp giọng nói lời cam đoan đến chậm: “Tuy rất nhiều việc anh không thể bảo đảm, nhưng anh cam đoạn, phẩm rượu ngắm hoa, hoặc là những chuyện vụn vặt, đau khổ trong cuộc sống, chỉ cần anh có thể, nhất định trải qua cùng em.”
Lúc này thật sự là trời đất đều quay cuồng.
“Bây giờ phải về nhà sao?” Mạnh Tân Đường hỏi.
“Về đâu?”
“Đâu cũng được.”
Mạnh Tân Đường cầm lấy mắt kính trong tay Thẩm Thức Thiềm, mở gọng kính ra, đeo lên lại cho cậu. Một lọn tóc không theo nếp bị kẹp ở gọng kính Mạnh Tân Đường cong ngón tay, giúp Thẩm Thức Thiềm vuốt lại.
“Vậy về nhà em đi.” Thẩm Thức Thiềm nói, “Có mì sợi và rau, tuy coi như là bữa ăn đầu tiên có thể hơi đơn sơ, nhưng đúng lúc phù hợp với thân phận bệnh nhân của anh.”
“Được.” Mạnh Tân Đường cười nói.
Lúc xuống cầu, Mạnh Tân Đường được cho phép, châm một điếu thuốc, sau khi đi được mấy bước chợt ngừng lại. Thẩm Thức Thiềm không hiểu xoay người.
“Sao thế?”
Mạnh Tân Đường đứng yên, hút một hơi: “Lần này có thể coi là quang minh chính đại đi rồi.”
Câu nói này không đầu không đuôi, Thẩm Thức Thiềm nghe không hiểu, cười hỏi hắn vì sao.
“Có thể trả tiền ngắm hoa rồi.” Mạnh Tân Đường khẽ cười, kẹp điếu thuốc, chậm rãi đi về phía cậu. Đến bên cạnh cậu rồi, cầm tay của cậu lên áp vào ngực, “Ông chủ Thẩm, dùng một lời yêu thương này của anh, đổi lấy cùng em xem một viện bốn mùa, được chứ?”
Thẩm Thức Thiềm ngẩn người, sau đó trong ánh mắt nồng nhiệt này cười lớn. Xem ra Mạnh Tân Đường dù là lời nói gì, cũng đều không phải tùy tiện nói ra.
Trên đường về nhà, tâm trạng Thẩm Thức Thiềm nhẹ nhõm không ít, cậu nghe nhạc trong xe đang phát, hỏi Mạnh Tân Đường: “Là cố ý tải bài hát này sao?”
Mạnh Tân Đường gật đầu. Thực tế, đây là lần đầu tiên bản thân hắn tìm một bài hát, âm nhạc thường ngày trong xe, hiện lên đều là gu của Mạnh Tân Sơ.
Bài hát này thực sự đặc biệt, mỗi lần nghe thấy, hắn đều sẽ nhớ đến Thẩm Thức Thiềm hôm ấy dưới ánh đèn lung linh, mang theo hương thơm ở sân sau.
Mà bây giờ người này đang ở bên cạnh, nhắm mắt, dựa vào lưng ghế. Sớm biết vậy, đúng là nên xúc động hơn, ngốc nghếch hơn, tỏ tình vào ngày hôm ấy luôn.
“Nếu như em có thời gian, giúp anh tải mấy bài hát em thích đi, anh không biết gì về mấy bài hát hết.”
Thẩm Thức Thiềm không mở mắt, “ừ”một tiếng, hỏi: “Đại khái anh thích thể loại nào? Chậm chầm trữ tình à?”
“Chọn bài em thích là được rồi, chắc là em cũng sẽ thích.”
Thẩm Thức Thiềm im lặng cười, vẫn nhắm mắt, nói “được”.
Phong cách thức ăn nhà Thẩm Thức Thiềm giống y hệt lúc trước, thanh tâm nhạt nhẽo, không tranh với đời. Thẩm Thức Thiềm không cho phép bệnh nhân ra tay, tự mình nấu hai tô mì rau xanh, giống như cậu nói, thật sự so với cơm bệnh nhân của bệnh viện còn thích chợp cho bệnh nhân hơn.
Mạnh Tân Đường nhìn một lớp xanh mơn mởn, không động đũa.
“Sao thế?” Thẩm Thức Thiềm tưởng là hắn không thoải mái, dò hỏi: “Cánh tay đau?”
Mạnh Tân Đường lắc đầu, trừng mắt nhìn cậu chằm chằm. Trong tình cảm nồng nhiệt bừng bừng hai người quỷ dị nhìn nhau một hồi, tự mình buồn cười.
“Bữa ăn đầu tiên, lại là đích thân em nấu, có phải anh không nên kén chọn gì không?”
Thẩm Thức Thiềm đã vô cùng tò mò rốt cuộc Mạnh Tân Đường đang không thoải mái về điều gì, liên tục nói: “Được chứ, sau này điều chỉnh thích hợp dựa theo khẩu vị của anh.”
Mạnh Tân Đường cân nhắc một lát: “Vậy thì anh thành thật với em một việc… Anh không thích ăn rau cho lắm.”
Sau một chốc yên lặng, Thẩm Thức Thiềm vì biểu cảm và lời nói của hắn mà cười đến nỗi không kiềm chế được. Mạnh Tân Đường nhìn cậu cười, còn mình thì gắp một cọng rau bỏ vào trong miệng.
Mặc dù không thích, nhưng cũng bằng lòng ăn.
Chờ Thẩm Thức Thiềm cười đủ, ngừng lại, mới nhớ đến lần trước lúc hai người cùng nhau uống rượu, động tác hạ đũa đầu tiên của Mạnh Tân Đường, hình như giữa chừng có rẽ một cái. Nhưng mà lần đó hai dĩa rau lớn, hai người bọn họ ăn sạch sành sanh.
Làm khó anh ấy rồi.
Thẩm Thức Thiềm lựa một cọng rau, nói với Mạnh Tân Đường: “Em không phải rau xanh.”
Mạnh Tân Đường nhướng mày: “Là gì?”
“Là tuổi giới hạn của con người.” Thẩm Thức Thiềm mặc kệ ý cười của người đối diện, bản thân mình quơ đũa, “Cảm ơn thầy Mạnh đã hy sinh vì tương lai của chúng ta.”
Mạnh Tân Đường vẫn ngủ ở căn phòng lần trước, điều khác biệt là, lần này Thẩm Thức Thiềm dựa ở cửa, nói với hắn một câu “ngủ ngon”.
Mạnh Tân Đường bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Ngủ ngon.”
Buổi tối đầu tiên, cũng không có gì rất đặc biệt. Mạnh Tân Đường nằm trên giường trằn trọc, có hơi khó ngủ, vào lúc trời tờ mờ sáng, hắn lấy điện thoại ra, mở danh bạ đổi một cái tên.
Từ “Thẩm Thức Thiềm” thành “Thức Thiềm”. Chỉ là bớt một cái họ, nhưng lại khác nhau rất lớn, tên trước là bạn bè, tri kỷ, tên sau lại thêm độ thân mật vừa phải của người yêu.
Hắn đặt điện thoại xuống, trong lúc mơ màng lại nghĩ, đâu chỉ là thân mật, đây còn là cái tên hắn muốn gọi một đời, gọi ngàn vạn lần không dứt.
Tay Thẩm Thức Thiềm di chuyển, đụng phải lan can có hơi lạnh lẽo ở phía sau, cả người tức thì tỉnh táo lại giống như chạm đến bình rượu sứ vậy.
Người khác tỏ tình đều sẽ nói, anh sẽ đối xử tốt với em cỡ nào, yêu em nhiều đến đâu. Nhưng người này lại phân tích tất cả mọi thứ về bản thân, để lộ ra những thứ bất lợi cho mối quan hệ này, sau đó cho cậu quyết định. Điều này rất phù hợp với tính cách của Mạnh Tân Đường.
Thật ra thì nếu tính toán, thời gian bọn họ quen biết nhau không dài, bắt đầu từ đầu hạ, đến hôm nay còn chưa tới Trung Thu. Nhưng trong thời gian ngắn như thế, Thẩm Thức Thiềm cảm thấy ấn tượng của mình đối với người này lại giống như đã sâu sắc mười năm trăm năm vậy. Cậu từng nghĩ rằng bọn họ rất hợp nhau, có thể làm bạn cả đời. Nhưng vừa rồi, Mạnh Tân Đường lại cho cậu một lựa chọn khác.
Thầm Thức Thiềm bỗng nhiên nhớ đến cái đêm mưa cứu hoa kia, Mạnh Tân Đường đứng dưới ánh đèn mờ hỏi cậu, cậu, cậu muốn một tình yêu như thế nào. Lúc đó cậu trả lời theo suy nghĩ trong lòng, đổi lại một sự im lặng thật dài của Mạnh Tân Đường.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hại người bọn họ đều đã phạm phải một sai lầm, không nên định nghĩa tình yêu như thế nào. Tình yêu là do con người sinh ra, sớm chiều bên nhau là yêu, tuy xa cách nhưng thần gia cách cảm với nhau cũng là yêu. Cậu thật sự từng hy vọng tạo nên một mối quan hệ tình yêu giống như ba mẹ, nhưng lúc này cậu nghĩ, nếu như là Mạnh Tân Đường, cho dù thường xuyên xa nhau, hình thức tình yêu bọn họ tạo nên chắc hẳn cũng sẽ tốt đẹp. Bởi vì người này kính trọng cậu, yêu thương cậu, bảo vệ cậu còn cho cậu sự thẳng thắn không hề giữ lại chút nào.
Quan trọng hơn, hắn hết lòng với tình yêu, nhưng lại không chỉ hết lòng với tình yêu.
Thẩm Thức Thiềm có một dự cảm, nếu như hôm nay cậu nói một tiếng “được”, bọn họ tựa như thật sự có thể uống say một đời, có hoa có phương xa*. (ý chỉ tương lai tươi đẹp, bắt nguồn từ câu “Trong cuộc sống không chỉ có sự tạm bợ hiện tại, còn có thơ và phương xa.”)
Cậu lần lữa chưa đáp lại, Mạnh Tân Đường liền không nhúc nhích yên lặng chờ đợi, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng về gương mặt cậu, chăm chú lại kiên nhẫn. Gió đên thổi qua, mi mắt khẽ chớp, giống như nhịp tim lúc căng thẳng đập từng đợt.
Thẩm Thức Thiềm liền nộp trái tim mình vào trong đôi mắt này.
Cậu nhìn hắn, khẽ cười.
“Được.”
Thứ cậu chờ đợi bao lâu nay, cuối cùng cũng đến rồi.
Chân thực, Mạnh Tân Đường cảm thấy chút sức lực tích góp trong lồng ngực cuối cùng đã tản đi, đầu óc cũng thả lỏng vào khoảnh khắc ấy, có một niềm vui thật to lớn đã đến vào lúc trống rỗng thật dài. Hắn chưa từng bất an và thấp thỏm như thế này, cũng chưa từng có chờ mong chân thành như thế.
Gió lại nổi lên, ánh sao chiếu xuống, mây tản thành từng tầng. Một dãy quán rượu nhỏ nơi xa xa giống như đã hẹn nhau cùng lúc tắt đèn, tựa như biết được tình nghĩa khó có được, gác ánh sáng qua một bên, cho nó lấp vào một chút tĩnh lặng.
Mạnh Tân Đường chìa tay ra, bàn tay không có cầm thuốc lá. Hai người không quen với việc nắm tay nhau cho lắm, nên khi hai bàn tay nắm lại với nhau, tư thế không xinh đẹp, cũng không bất ngờ lộ ra sự vụng về.
Nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy.
Vốn nên là khung cảnh vô cùng ẩn ý đưa tình, nhưng Thẩm Thức Thiềm lại không nhịn được, bật cười.
“Cười cái gì?” Giọng nói Mạnh Tân Đường cũng trở nên khác biệt, so với bình thường còn cao hơn mấy phần, mang theo ý cười mơ hồ.
Thẩm Thức Thiềm nhìn hắn lắc đầu. Cậu cũng không thể nói là cậu đang cười vừa rồi lúc cùng hắn nắm tay, nhịp tim của mình lại giống như một dĩa hạt châu rơi xuống mặt đất vậy. Đều là người hơi có tuổi rồi, vậy mà chỉ có chút tiền đồ thế này.
“Theo quá trình tiêu chuẩn, tiếp theo… có phải nên hôn môn không?”
Vốn là một câu nói đùa để tạo chủ đề nói chuyện, nhưng lại không ngờ, cái người vẫn luôn đàng hoàng nghiêm túc, ngay sau khi cậu nói xong liền nghiêng người. Thẩm Thức Thiềm hơi giật mình, lại rất nhanh nhắm mắt lại, cũng không nhận ra rằng bản thân còn đang cong khóe miệng.
Tất cả mọi việc Mạnh Tân Đường làm, giống như đều rất hợp ý cậu.
Một âm thanh khẽ vang lên, là tiếng mắt kính đụng vào nhau.
Hai người đều dựng lại, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Tiếng cười Mạnh Tân Đường thấp hơn, cũng chứa sự thất bại bất đắc dĩ nhiều hơn. Hắn dựa trán lên đầu vai Thẩm Thức Thiềm, cơ thể khẽ run, mấy tiếng cười khẽ đó tựa hồ không thông qua môi trường phát trung gian liền lay động vào trong tai Thẩm Thức Thiềm, khiến nụ cười của cậu cũng càng tươi hơn.
“Tư thế hình như không đúng lắm.”
“Ừ.” Thẩm Thức Thiềm gật đầu đồng ý.
Mạnh Tân Đường lại ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Là tư thế nào, thì mắt kính mới không đụng vào nhau?”
Hai tầm nhìn chạm vào nhau, hơi có ý khó tách rời ra.
Thẩm Thức Thiềm suy nghĩ, tránh khỏi tay hắn. Cậu khẽ cụp mắt, tháo mắt kính của mình xuống, cả quá trình này giống như lúc Mạnh Tân Đường và cậu lần đầu gặp nhau dưới tán cây, ngược lại động tác đeo kính kia.
“Như vầy, chắc là được rồi.”
Trong tình yêu, bọn họ đều là người khai hoang. Bọn họ có lần nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên vào ngày hôm nay, sau này còn sẽ có tiếng anh yêu em đầu tiên, có câu anh nhớ em đầu tiên, còn có năm dài tháng rộng lần đầu tiên. Không thành thục không sao, thậm chí, dù là sẽ đi nhầm đường cũng không sao cả, bịn họ cùng nhau tìm hiểu tình yêu, đẽo gọt lãng mạn, tình yêu và lãng mạn cuối cùng rồi cũng sẽ hợp với bọn họ.
Đây chính là độc nhất vô nhị.
Môi của hai người cuối cùng chạm nhau, Thẩm Thức Thiềm còn dựa vào lan can, một tay Mạnh Tân Đường vịn bên eo của cậu. Sau khi tách ra, Mạnh Tân Đường mới thấp giọng nói lời cam đoan đến chậm: “Tuy rất nhiều việc anh không thể bảo đảm, nhưng anh cam đoạn, phẩm rượu ngắm hoa, hoặc là những chuyện vụn vặt, đau khổ trong cuộc sống, chỉ cần anh có thể, nhất định trải qua cùng em.”
Lúc này thật sự là trời đất đều quay cuồng.
“Bây giờ phải về nhà sao?” Mạnh Tân Đường hỏi.
“Về đâu?”
“Đâu cũng được.”
Mạnh Tân Đường cầm lấy mắt kính trong tay Thẩm Thức Thiềm, mở gọng kính ra, đeo lên lại cho cậu. Một lọn tóc không theo nếp bị kẹp ở gọng kính Mạnh Tân Đường cong ngón tay, giúp Thẩm Thức Thiềm vuốt lại.
“Vậy về nhà em đi.” Thẩm Thức Thiềm nói, “Có mì sợi và rau, tuy coi như là bữa ăn đầu tiên có thể hơi đơn sơ, nhưng đúng lúc phù hợp với thân phận bệnh nhân của anh.”
“Được.” Mạnh Tân Đường cười nói.
Lúc xuống cầu, Mạnh Tân Đường được cho phép, châm một điếu thuốc, sau khi đi được mấy bước chợt ngừng lại. Thẩm Thức Thiềm không hiểu xoay người.
“Sao thế?”
Mạnh Tân Đường đứng yên, hút một hơi: “Lần này có thể coi là quang minh chính đại đi rồi.”
Câu nói này không đầu không đuôi, Thẩm Thức Thiềm nghe không hiểu, cười hỏi hắn vì sao.
“Có thể trả tiền ngắm hoa rồi.” Mạnh Tân Đường khẽ cười, kẹp điếu thuốc, chậm rãi đi về phía cậu. Đến bên cạnh cậu rồi, cầm tay của cậu lên áp vào ngực, “Ông chủ Thẩm, dùng một lời yêu thương này của anh, đổi lấy cùng em xem một viện bốn mùa, được chứ?”
Thẩm Thức Thiềm ngẩn người, sau đó trong ánh mắt nồng nhiệt này cười lớn. Xem ra Mạnh Tân Đường dù là lời nói gì, cũng đều không phải tùy tiện nói ra.
Trên đường về nhà, tâm trạng Thẩm Thức Thiềm nhẹ nhõm không ít, cậu nghe nhạc trong xe đang phát, hỏi Mạnh Tân Đường: “Là cố ý tải bài hát này sao?”
Mạnh Tân Đường gật đầu. Thực tế, đây là lần đầu tiên bản thân hắn tìm một bài hát, âm nhạc thường ngày trong xe, hiện lên đều là gu của Mạnh Tân Sơ.
Bài hát này thực sự đặc biệt, mỗi lần nghe thấy, hắn đều sẽ nhớ đến Thẩm Thức Thiềm hôm ấy dưới ánh đèn lung linh, mang theo hương thơm ở sân sau.
Mà bây giờ người này đang ở bên cạnh, nhắm mắt, dựa vào lưng ghế. Sớm biết vậy, đúng là nên xúc động hơn, ngốc nghếch hơn, tỏ tình vào ngày hôm ấy luôn.
“Nếu như em có thời gian, giúp anh tải mấy bài hát em thích đi, anh không biết gì về mấy bài hát hết.”
Thẩm Thức Thiềm không mở mắt, “ừ”một tiếng, hỏi: “Đại khái anh thích thể loại nào? Chậm chầm trữ tình à?”
“Chọn bài em thích là được rồi, chắc là em cũng sẽ thích.”
Thẩm Thức Thiềm im lặng cười, vẫn nhắm mắt, nói “được”.
Phong cách thức ăn nhà Thẩm Thức Thiềm giống y hệt lúc trước, thanh tâm nhạt nhẽo, không tranh với đời. Thẩm Thức Thiềm không cho phép bệnh nhân ra tay, tự mình nấu hai tô mì rau xanh, giống như cậu nói, thật sự so với cơm bệnh nhân của bệnh viện còn thích chợp cho bệnh nhân hơn.
Mạnh Tân Đường nhìn một lớp xanh mơn mởn, không động đũa.
“Sao thế?” Thẩm Thức Thiềm tưởng là hắn không thoải mái, dò hỏi: “Cánh tay đau?”
Mạnh Tân Đường lắc đầu, trừng mắt nhìn cậu chằm chằm. Trong tình cảm nồng nhiệt bừng bừng hai người quỷ dị nhìn nhau một hồi, tự mình buồn cười.
“Bữa ăn đầu tiên, lại là đích thân em nấu, có phải anh không nên kén chọn gì không?”
Thẩm Thức Thiềm đã vô cùng tò mò rốt cuộc Mạnh Tân Đường đang không thoải mái về điều gì, liên tục nói: “Được chứ, sau này điều chỉnh thích hợp dựa theo khẩu vị của anh.”
Mạnh Tân Đường cân nhắc một lát: “Vậy thì anh thành thật với em một việc… Anh không thích ăn rau cho lắm.”
Sau một chốc yên lặng, Thẩm Thức Thiềm vì biểu cảm và lời nói của hắn mà cười đến nỗi không kiềm chế được. Mạnh Tân Đường nhìn cậu cười, còn mình thì gắp một cọng rau bỏ vào trong miệng.
Mặc dù không thích, nhưng cũng bằng lòng ăn.
Chờ Thẩm Thức Thiềm cười đủ, ngừng lại, mới nhớ đến lần trước lúc hai người cùng nhau uống rượu, động tác hạ đũa đầu tiên của Mạnh Tân Đường, hình như giữa chừng có rẽ một cái. Nhưng mà lần đó hai dĩa rau lớn, hai người bọn họ ăn sạch sành sanh.
Làm khó anh ấy rồi.
Thẩm Thức Thiềm lựa một cọng rau, nói với Mạnh Tân Đường: “Em không phải rau xanh.”
Mạnh Tân Đường nhướng mày: “Là gì?”
“Là tuổi giới hạn của con người.” Thẩm Thức Thiềm mặc kệ ý cười của người đối diện, bản thân mình quơ đũa, “Cảm ơn thầy Mạnh đã hy sinh vì tương lai của chúng ta.”
Mạnh Tân Đường vẫn ngủ ở căn phòng lần trước, điều khác biệt là, lần này Thẩm Thức Thiềm dựa ở cửa, nói với hắn một câu “ngủ ngon”.
Mạnh Tân Đường bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Ngủ ngon.”
Buổi tối đầu tiên, cũng không có gì rất đặc biệt. Mạnh Tân Đường nằm trên giường trằn trọc, có hơi khó ngủ, vào lúc trời tờ mờ sáng, hắn lấy điện thoại ra, mở danh bạ đổi một cái tên.
Từ “Thẩm Thức Thiềm” thành “Thức Thiềm”. Chỉ là bớt một cái họ, nhưng lại khác nhau rất lớn, tên trước là bạn bè, tri kỷ, tên sau lại thêm độ thân mật vừa phải của người yêu.
Hắn đặt điện thoại xuống, trong lúc mơ màng lại nghĩ, đâu chỉ là thân mật, đây còn là cái tên hắn muốn gọi một đời, gọi ngàn vạn lần không dứt.
Bình luận truyện