Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 27



Dịch: LTLT

Thẩm Thức Thiềm chỉ kịp đến cửa bàn giao lại một tiếng, liền chạy về phía tầng cấp cứu. Cố Trần Niệm đang đứng ở cửa che miệng im lặng khóc, một tay cô bám chặt vào khung cử, thấy cậu đến, run run một hồi, cũng không thể nào phát ra một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Thức Thiềm nhìn thấy lão Cố đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, mặt nạ thở oxy siết chặt gương mặt của ông đến trắng bệch. Thời khắc này, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình trong khung cảnh hỗn loạn này.

Và cậu còn chưa kịp di chuyển bước chân, đi đến bên giường, đã nghe thấy một thanh âm dài rất quen thuộc. Bước chân Thẩm Thức Thiềm bỗng nhiên mềm nhũn.

“Dị ứng penicilin, thời gian tử vong…”

Bên tai vang lên một trận tiếng khóc lóc thảm thiết, là Cố Trần Niệm.

Vào lúc ấy Thẩm Thức Thiềm rất hy vọng bản thân mình đang xuất hiện ảo giác, hoặc là đang mơ thấy ác mộng khiến cho chảy một đầu mồ hôi. Rõ ràng là người mấy ngày trước vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh nói muốn uống rượu với cậu, sao lại có thể nằm như thế ở trước mặt cậu?

Nhưng đây không phải ác mộng.

“Ông nội con chỉ là bị cảm mà… Ông ấy chỉ bị cảm…” Cố Trần Niệm bổ nhào về phía giường bệnh, cô nắm chặt tay của lão Cố, nước mắt đầm đìa nhìn về phía Thẩm Thức Thiềm, “Anh Thức Thiềm, anh nhanh nhanh… nhanh cứu ông nội em…”

Nghe thấy lời này, bác sĩ phụ trách cấp cứu mới quay đầu lại nhìn ra phía sau.

Thẩm Thức Thiềm cảm thấy có người vỗ sau lưng cậu, nói gì đó với cậu. Sau đó, bác sĩ và y tá trong phòng đều ra ngoài, chỉ còn lại ba người bọn họ.

Dị ứng penicilin, dị ứng penicilin. Trong đầu Thẩm Thức Thiềm chỉ còn lại mấy chữ này, mãi đến khi cậu chạm vào bàn tay lạnh ngắt của lão Cố, mới chợt tỉnh táo lại, run lên. Thật sự không đứng vững, cậu không biết bản thân đã quỳ xuống bên giường vào lúc nào. Cố Trần Niệm vẫn còn đang khóc, cậu yên lặng nhìn lão Cố thật lâu: “Lão Cố à…”

Gặp nhau như thế này đối với hai người bọn họ mà nói thật sự quá lạ lẫm, gọi một tiếng “lão Cố” nhưng lại chẳng có ai đáp lại, Thẩm Thức Thiềm cũng không biết bản thân nên nói những gì. Lần đầu tiên, cậu tưởng tượng đến rất nhiều người thân suy sụp đến mức mất đi lý trí mà cậu đã từng gặp, muốn ông ấy ngồi dậy uống rượu, muốn ông ấy mau về nhà cùng mình.

Cậu nhắm chặt mắt lại, cầm lấy tay lão Cố dựa trán vào.

“Ông bị bệnh, phải gọi điện thoại cho con chứ.”

Bác sĩ như con lại không cần, ông chạy lung tung đi truyền dịch làm cái gì chứ?

Trong hành lang, có một bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi ôm đầu gối. Khi Thẩm Thức Thiềm bước ra, miệng cậu ta run run đứng dậy, nhưng có lẽ là vì ngồi quá lâu, hoặc có lẽ vì trong lòng đã không chứa nổi sợ hãi và áy náy, nên cậu ta chẳng đứng thẳng người được, mà giống như một ông già đã sống đến tuổi bảy mươi, cái lưng còng xuống.

“Bác sĩ Thẩm… Tôi thật sự không cố ý.”

Thẩm Thức Thiềm biết người này, là bác sĩ phía nhà cậu ta có một phòng khám bệnh, có một lần băng dán quấn móng tay của cậu hết mất, tạm thời đến chỗ cậu ta mua một cuộn băng dán y tế.

“Vì sao sẽ xuất hiện dị ứng mức độ này?” Thẩm Thức Thiềm nhìn gương mặt cậu ta, lời nói ra khỏi miệng rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi lạnh lùng.

“Đã đổi…” Bác sĩ đó bỗng nhiên bắt đầu khóc, cậu ta nức nở, che miệng cúi đầu xuống, “Hôm nay đổi một đơn thuốc, mấy… mấy ngày trước tôi đã làm thử nghiệm da… không có chuyện gì cả…”

“”Xét thấy thuốc ở trong nước bởi vì khác qui trình công nghệ bao gồm các loại và số lượng vật dị ứng khác nhau, nên trong quá trình sử dụng thuốc nếu thay đổi thuốc của nhà sản xuất khác hoặc mã thuốc sản xuất khác nhau của cùng một nhà sản xuất phải thử nghiệm da lại một lần nữa, an toàn là trên hết."”

Thẩm Thức Thiềm vẫn luôn yên lặng đứng, bỗng nhiên túm lấy cổ áo của người phía trước, tức giận kéo đến trước mặt, từng chữ ngay sau đó giống như lấy răng mài, mang theo cơn giận, mang theo nỗi đau, “Lúc cậu đi học chưa từng học qua sao.”

“Tôi không cố ý.” Bác sĩ trẻ liều mạng lắc đầu, “Bác sĩ Thẩm, tôi biết ông Cố, sẽ không làm hại ông ấy, là… ông ấy thấy cháu gái của mình ngủ thiếp đi… nên nói tôi không muốn làm thử nghiệm da, mau truyền dịch xong… Tôi cảm thấy mấy ngày trước vẫn luôn rất tốt, cũng không có gì, nên… xin lỗi… thật sự xin lỗi…”

Thẩm Thức Thiềm không nhúc nhích nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc nghe lời giải thích, sám hối của cậu ta. Im lặng một hồi, cậu chán nản buông cậu ta ra. Con người này vẫn đang mặc áo blouse trắng, y phục hầu như mỗi ngày đều nhìn thấy, lúc này lại đâm vào mắt khiến cho Thẩm Thức Thiềm cảm thấy đau nhức.

Trước khi xoay người rời đi, cậu nói: “Cởi cái áo này ra đi.”

Trên thế gian này có nhiều loại nghề nghiệp, chỉ duy nhất có nghề bác sĩ, là nghề chịu trách nhiệm sửa chữa mạng sống. Và không có bất kỳ một mạng sống nào, gánh chịu được hai chữ “xin lỗi”. Trong nỗi đau đớn và chết lặng, Thẩm Thức Thiềm chợt nhớ đến, là ba của cậu đã từng nói với cậu như thế.

Con cái của lão Cố nhanh chóng chạy đến bệnh viện, bọn họ không có quấy rầy bà Quế Hoa vào lúc khuya khoắt này, mẹ của Cố Trần Niệm đến tứ hợp viện ở cùng bà ấy.

Làm bác sĩ nhiều năm đến thế, Thẩm Thức Thiềm lần đầu tiên giao ban sớm. Lúc ở trong phòng làm việc cởi áo, cậu chợt không còn sức lực, ngồi xuống giống như trượt trên sàn, ngồi rất lâu.

Bà Quế Hoa hay bị cao huyết áp, với lại chân không tốt lắm, cho nên vào buổi tối mọi người không có gọi bà dậy. Đến sáng hôm sau, không giấu được nữa, con gái của lão Cố mới nhẹ giọng nói với bà vào lúc bà tỉnh dậy: “Mẹ, ba mất rồi.”

Lúc ấy Thẩm Thức Thiềm cũng ở đó, hoặc là nói cả một buổi tối cậu chưa hề rời khỏi nhà lão Cố. Bởi vì sợ tâm trạng bà Quế Hoa quá kích động, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mí mắt đã hiện đầy những nếp nhăn cong cong run run, thật lâu, bà lão mới nâng tay, búi lại mái tóc trắng bên tai còn chưa chải gọn gàng.

“Mất rồi à…” giọng nói khi nói chuyện của bà Quế Hoa rất nhỏ, giống như bất giác thì thầm. Im lặng một hồi, bà kéo tay con gái, ngẩng mặt hỏi nó, “Chẳng phải chỉ là bị cảm thôi sao… Ừ, Niệm Niệm có đo cho ông ấy, còn có hơi phát sốt… Sao lại… đi mất rồi?”

Lúc nói đến câu cuối cùng, đôi mắt bà Quế Hoa nhìn về phía Thẩm Thức Thiềm, có thể là vì người trong căn phòng này, chỉ có mình cậu là bác sĩ. Thẩm Thức Thiềm từ trong đôi mắt ấy nhìn thấy sự tín nhiệm, nhìn thấy trông chờ, và cả nước mắt. Động tác quỳ xuống của cậu lộ ra sự chật vật cứng ngắc, nắm chặt bàn tay đã hiện rõ mạch máu, cậu tốn rất nhiều sức lực, mới từ trong cổ họng nặn ra một câu nói.

“Lão Cố truyền dịch bị dị ứng, không cấp cứu được.”

Cậu nhìn thấy đôi mắt kia nhắm lại trong một lát, lại mở ra, trở nên hỗn loạn giống như phủ đầy sương mù. Cậu bị cảm giác đau đớn chua xót làm nghẹn đến mức không thể hé môi ra lần nữa, chỉ đành nắm chặt lấy bà.

Con gái của lão Cố nghẹn ngào đang giải thích, Thẩm Thức Thiềm từ đầu đến cuối đều không có dũng khí ngẩng đầu lên.

Bàn tay trong tay cậu chợt động đậy, người trước mặt cũng không ngồi lặng yên nữa, giống như đang vùng vẫy muốn đứng lên, Thẩm Thức Thiềm vội vàng dìu bà Quế Hoa.

Nhưng bà ấy lại vỗ tay cậu, nói: “Bà đi xem ông ấy.”

Lễ tang của lão Cố được làm rất khiêm tốn, ngoại trừ mở ba bình rượu ngon, Trịnh Hi Vi mang đến một lẵng hoa cúc trắng, thì không có thêm thứ gì nữa. Rượu là rượu của Thẩm Thức Thiềm, bởi vì bà Quế Hoa nói lão Cố thích uống rượu với cậu nhất, thường hay nhắc đến, nghĩ đến.

“Một lúc uống ba bình, đối với cơ thể không tốt.” Bà Quế Hoa lau khóe mắt, thở dài, “Nhưng mà tôi lại đau lòng vì ông đi một mình, cho nên cho ông cầm nhiều hơn một chút, ông đỡ thèm, nhưng tốt nhất là giữ lại bên người, lúc muốn uống thì uống.”

Thẩm Thức Thiềm nhìn dòng rượu rót vào trong đất, uốn lượn thành một hình dạng kỳ lạ. Hương rượu tràn đến chân trời, cậu không khỏi nghĩ rằng, lúc này lão Cố chắc đã nhấp một ngụm, híp mắt chép miệng, khen rượu của mình thật thơm.

Khi mặt trời sắp lặn, Thẩm Thức Thiềm không nghĩ rằng Mạnh Tân Đường sẽ đến. Gặp nhau, hai người không nói lời nào, Thẩm Thức Thiềm dẫn hắn đến thắp nhang cho lão Cố. Lão Cố đã trở thành hai màu trắng đen vẫn mỉm cười rất vui vẻ, Thẩm Thức Thiềm nhớ đến hôm mình đặt báo giấy, lão Cố nói với cậu, mau dẫn người đến cho ông xem.

Thật ra Thẩm Thức Thiềm biết, ông lão này làm gì suy nghĩ cởi mở đến vậy, ngay cả việc Cố Trần Niệm muốn ra nước ngoài, ông ấy còn chạy đến nói dông dài với cậu tư tưởng trẻ con bây giờ sao càng ngày lại càng lỗ mãng như thế, càng ngày càng không đứng đắn. Ông ấy có thể chấp nhận hai người đàn ông yêu nhau nhanh đến vậy, suy nghĩ chuyển ngoặc nhanh đến thế, chẳng qua là vì, người nói với ông ấy tìm được một người đàn ông, là Thẩm Thức Thiềm cậu.

Lão Cố yêu thương cậu, rất là yêu thương, bắt đầu từ trung thu mười năm trước, ông đã đi rất nhiều con phố để mua cho cậu bánh trung thu nhân đậu đỏ cậu thích ăn, thì cậu đã biết rõ ràng rồi.

Thẩm Thức Thiềm đến phòng rượu lấy một bình rượu, cùng Mạnh Tân Đường kính lão Cố. Uống xong hai ly rượu, cậu mới nhận ra, tang sự lão Cố thật sự đã làm xong.

9 giờ Mạnh Tân Đường phải bắt đầu quan sát một thí nghiệm, tính toán thời gian trước sau, hắn chỉ có thể ở lại đây chưa đến một tiếng đồng hồ. Hắn nhìn thấy gương mặt xanh xao của Thẩm Thức Thiềm, lấy điện thoại ra, chần chừ một hồi. Thẩm Thức Thiềm không cho hắn suy nghĩ, cậu tháo mắt kính xuống đưa cho Mạnh Tân Đường, vào trong sân rửa mặt, quay đầu nói: “Em tiễn anh ra ngoài nhé.”

Khi sắp đi đến đầu con ngõ, Thẩm Thức Thiềm đứng lại, hỏi Mạnh Tân Đường có thuốc lá không. Mạnh Tân Đường móc nửa bao thuốc lá từ trong túi quần ra, lúc cúi đầu mở ra, thì nghe thấy giọng nói vang lên trong bầu không khí tịch mịch.

“Sáng hôm qua không nghe thấy lão Cố luyện giọng, em phải đi xem ông ấy.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Thức Thiềm đang gục đầu xuống, tóc rối ở trước trán bị gió thổi bay tán loạn.

Hắn nắm chặt bao thuốc lá, cánh tay lại rất nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

“Thức Thiềm, ai cũng không thể đoán trước được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.”

Đạo lý này, Thẩm Thức Thiềm sao lại không hiểu? Chỉ là hiểu thì hiểu, tình là tình.

Hai người hút xong một điếu thuốc, Thẩm Thức Thiềm lại rút một điếu từ trong tay của Mạnh Tân Đường, cầm lấy, điếu thứ hai, điếu thứ ba, cho đến khi bao thuốc trống rỗng. Mạnh Tân Đường yên lặng ở bên cạnh cậu, không nói gì, khi cậu ngậm lấy điếu thuốc mới, thì hắn đến gần châm thuốc cho cậu, ngọn lửa nhỏ thỉnh thoảng sáng lên và đốm lửa nhỏ đầu điếu thuốc, chính là ánh sáng duy nhất trong đêm đen này.

Hút xong thuốc, Thẩm Thức Thiềm thúc giục: “Được rồi, thuốc hết rồi, anh nên đi thôi.”

Mạnh Tân Đường đưa tay ra, dùng mặt sau ngón tay cong lên khẽ chạm vào gương mặt của cậu.

“Đến nơi anh gọi điện thoại cho em, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá, có được không?”

“Yên tâm.” Thẩm Thức Thiềm gật đầu, “Ngày mai em còn phải phẫu thuật cả ngày, không dám không ngủ ngon.”

Chờ Mạnh Tân Đường đi rồi, Thẩm Thức Thiềm lại đứng ở đầu con ngõ một hồi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bất giác đi đến dưới tán cây kia. Nơi thường tụ họp một nhóm các ông lão lúc này vô cùng trống vắng, không có tiếng nhạc, không có tiếng hí, chỉ có một cô gái tóc xõa ngang vai đang ngồi trên băng ghế đá.

Thẩm Thức Thiềm bước đến, ngồi đối diện với Cố Trần Niệm, hỏi cô bé có lạnh hay không.

Trên gương mặt của Cố Trần Niệm vẫn còn lưu lại dấu vết của nước mắt vừa mới khô, cô bé nhìn Thẩm Thức Thiềm một lát, bỗng nhiên hỏi: “Ông nội là thấy em ngủ thiếp đi, muốn cho em về sớm đi ngủ, mới nói không làm thử nghiệm da sao?”

Hô hấp của Thẩm Thức Thiềm trầm xuống, bởi vì cậu cảm thấy tình cảm trong câu nói này, và cả ánh mắt của Cố Trần Niệm, sao quen thuộc đến thế. Rất nhiều năm trước, Hứa Ngôn Ngọ cũng nhìn cậu như thế, hỏi cậu, là bởi vì em bị bệnh, nên chú mới dẫn em đến khoa nhi khám, mới gặp trúng đám người kia, bị bọn họ hại chết, đúng không? Cho nên, cũng có nghĩa là, em đã hại chết chú.

Thẩm Thức Thiềm hoảng hốt đến mức cảm thấy mất trọng lực.

Cậu không có nói phải, cũng chẳng nói không phải, bởi vì cậu rất rõ, dù cho cậu nói không phải, thì Cố Trần Niệm cũng sẽ giống như Hứa Ngôn Ngọ năm ấy, chấp nhận đáp án chắc chắn kia.

Cậu chợt cảm thấy, thì ra đây chính là cuộc sống, rất nhiều chuyện đều đang tái hiện, ông trời lựa chọn rất nhiều người khác nhau, để bọn họ trải qua những việc giống nhau.

“Phải trị bệnh thế nào, là do bác sĩ nói mới được, có làm thí nghiệm da hay không, cũng là bác sĩ nói mới tính.” Đây là câu nói dài nhất mà hôm nay cậu nói, nói từng chữ từng chữ, rõ ràng rành mạch.

Nói ra khỏi miệng, cậu mới nhận ra vẫn không ổn. Không chờ cậu cứu vãn, Cố Trần Niệm đã bắt đầu khóc lớn, cô bé lấy tay ôm mặt, nước mắt lại từ trong kẽ tay chảy ra ngoài.

“Em không yên tâm ông nội đi truyền dịch một mình nên mới đi theo, em cũng không biết tại sao em lại ngủ thiếp đi… Vì sao em lại ngủ quên vậy chứ!”

Đến cuối cùng, Cố Trần Niệm bắt đầu suy sụp khóc lóc, Thẩm Thức Thiềm đứng dậy đến bên cạnh cô bé, ôm lấy đôi vai cô, vỗ từng cái lên trên lưng cô an ủi.

Gió đêm thổi loạn cành cây đã trơ trụi, Thẩm Thức Thiềm nhìn vầng trăng cong cong u cám trên đỉnh đầu, có hơi ngẩn người. Rõ ràng là một vần trăng tròn vành vạnh, lại cứ bị cắt đi mất một nửa.

Mạnh Tân Đường đến viện nghiên cứu, trên đường đến phòng làm thực nghiệm thì gọi điện thoại cho Thẩm Thức Thiềm, Thẩm Thức Thiềm nói đã nằm rồi, sắp đi ngủ.

“Xin lỗi, không thể ở bên cạnh em.”

“Nói gì vậy.”

Trên đường có người cầm một danh sách ghi chép chào hỏi với Mạnh Tân Đường, hắn mang theo cơn gió hơi lạnh lẽo trả lời lại.

“Được rồi, em sắp sửa ngủ, anh làm việc cho tốt.”

“Ừ, ngày mai em làm phẫu thuật xong, anh lại gọi điện thoại cho em.”

Cuối cùng nói một câu ngủ ngon, Mạnh Tân Đường tắt máy, bỏ điện thoại vào trong ngăn tủ ở cửa khóa lại, khi khóa xong, lần đầu tiên Mạnh Tân Đường không nỡ bỏ điện thoại trong tủ.

Mà đến ngày hôm sau, sau khi thời gian kết thúc dự kiến cuộc phẫu thuật của Mạnh Tân Đường đã trôi qua rất lâu, từ đầu đến cuối Mạnh Tân Đường lại chẳng gọi điện thoại cho Thẩm Thức Thiềm. Hắn ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên, lo lắng tình trạng hiện tại của Thẩm Thức Thiềm. Thật sự không yên lòng, Mạnh Tân Đường lên tiếng nói với đồng nghiệp, nói là hôm nay mình không tăng ca, tiến độ sẽ bổ sung vào ngày mai, liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Lúc ra ngoài mới phát hiện bên ngoài đang đổ mữa, lạnh đến mức cả người rùng mình.

Mạnh Tân Đường là ở đầu cầu thang của một tòa nhà phía cửa sau bệnh viện tìm thấy Thẩm Thức Thiềm, cậu ngồi trên hai bậc cầu thang cuối cùng, đầu dựa vào tường, đang nhắm mắt ngủ, chỉ mặc một cái áo len. Màn mưa ở không xa trước mặt cậu, giống như một lớp vải mỏng, tách cậu và đường lớn cùng ánh đèn đang di chuyển.

Mạnh Tân Đường bước đến, thu ô lại, ngồi xuống trước mặt cậu. Quanh cằm của Thẩm Thức Thiềm có mấy sợi râu lún phún nhô lên, đây là điều hắn chưa từng nhìn thấy.

“Thức Thiềm.”

Nghe thấy tiếng gọi này, mi mắt của Thẩm Thức Thiềm run lên. Cậu chậm rãi mở mắt, nhưng vẫn duy trì tư thế vừa mới nghỉ ngơi. Mây giây sau khi nhìn thấy Mạnh Tân Đường, giọng nói cậu khàn khàn nhỏ giọng nói với hắn: “Mệt chết em rồi.”

Mạnh Tân Đường sờ lên gương mặt đã lạnh lẽo của cậu: “Về nhà ngủ nhé?”

Thẩm Thức Thiềm cọ vào vách tường lắc đầu: “Mệt, không động nổi.”

“Vậy thì ở đây ngủ một lát.” Mạnh Tân Đường nói rất nhanh.

Cầu thang của tòa nhà này đã có từ rất lâu rồi, mà từ khi bệnh viện tu sửa lại lần nữa, vì tòa nhà này mở rộng ra hai cánh cửa mới, chỗ này đã hầu như không có ai qua lại nữa. Mạnh Tân Đường bung cây dù màu đen kia ra, dựa vào tường dựng ở phía trước Thẩm Thức Thiềm, lại cởi áo khoác của mình ra, khoác lên trên người cậu.

Thẩm Thức Thiềm cảm nhận được hơi ấm đang rơi xuống trên người, mở mắt nhìn hắn. Mạnh Tân Đường ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng chuyển đầu cậu vốn đang dựa vào tường dựa lên trên vai hắn.

“Ngủ đi.”

Cách một cái áo khoác, hắn ôm lấy eo cậu. Mới qua hai ngày thôi, mà đã cảm nhận được cậu đã gầy rồi.

Thẩm Thức Thiềm giống như đã ngủ lại lần nữa thật, hít thở đều đều, yên lặng.

Người đi đường lác đác, phần lớn cố bung dù, vội vội vàng vàng bước đi. Có một đứa bé khi đang băng qua đường có chạy mấy bước, bị mẹ tóm lấy áo mưa xách về lại bên đường, đứng thẳng người dạy dỗ; Chiếc taxi ở con đường đối diện ngừng lại có một người đàn ông hoảng hốt bước xuống, bất chấp ánh đèn sáng chói và vạch kẻ đường đang gần ngay trước mắt, cứ thế xông qua bên kia đường… Mạnh Tân Đường ôm lấy người trong lòng, bỗng nhiên nghĩ, nếu như bản thân có thể khiến Thẩm Thức Thiềm chỉ làm một người đứng xem hàng ngàn hàng vạn loại thế sự thì tốt quá, như thế thì không cần phải trải qua nỗi đau ly biệt như thế nữa. Có thể bước trong thế gian, là người đơn thuần nhàn hạ, không để cho một chiếc lá dính vào người.

Huống hồ Thẩm Thức Thiềm có tình có nghĩa hơn so với bất kỳ ai, cũng đảm đương được hơn bất kỳ ai.

Khi mưa dần dần lớn, Mạnh Tân Đường chợt cảm nhận được có thứ hơi lành lạnh, thấm ướt bờ vai của hắn. Mà đêm nay không có gió, cho nên tuyệt đối không phải nước mưa lén lút bay vào.

Hắn ngẩn người, đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Thẩm Thức Thiềm, quả nhiên, nơi đó có hai hàng nước mắt trong suốt.

Mạnh Tân Đường lau hai hàng nước mắt kia đi, ôm chặt cánh tay. Hắn hơi nghiêng đầu, hôn lên bên trán của Thẩm Thức Thiềm.

“Đừng khóc.”

———-

Penicillin V là một kháng sinh nhóm beta lactam

Dị ứng penicillin là một phản ứng bất thường của hệ thống miễn dịch với thuốc kháng sinh penicillin. Penicillin được kê toa điều trị cho nhiều loại nhiễm khuẩn khác nhau. Khoảng 10% trường hợp bệnh nhân bị dị ứng với penicillin. Tuy nhiên, phần lớn các bệnh nhân (hơn 90%) có thể không thực sự bị dị ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện