Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 47: Chương 47:



Sao mà câu nói này quen thuộc thế?
 
Còn nhớ năm lớp mười hai ấy, Trần Thanh Nhuận đã từng hỏi cô, nếu Thẩm Tứ gian lận thì sao?
 
Cô nói Thẩm Tứ sẽ không bao giờ gian lận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô còn nói mình tin tưởng Thẩm Tứ, còn tin tưởng anh hơn cả tin chính mình.
 
Giờ phút này, Thẩm Tứ trả lại câu nói này cho cô.
 
Năm đó, anh cũng nghe thấy cô nói những lời này.
 
Rốt cuộc những chuyện cũ này trở thành ký ức đã úa vàng, trở thành thiên đường của giấc mộng lúc nửa đêm muốn quay lại nhưng mãi mãi không thể.
 
Diệp Thư Từ nghe được tiếng gió lạnh thấu tâm can vang lên.
 
Cô cong cong môi, giống như trở về thời trung học: “Ừ, tôi tin cậu, Thẩm Tứ.”
 
Bởi vì cậu là Thẩm Tứ, chàng thiếu niên tuyệt vời nhất trên thế giới này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe môi Thẩm Tứ hơi nhếch lên, nhàn nhạt liếc nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa một chút cưng chiều, người đàn ông hỏi: “Ăn cơm chưa?”
 
Về chuyện này thì Diệp Thư Từ sẽ không nói dối, nói thẳng: “Vẫn chưa.”
 
Hình như có chút kỳ lạ, giống như đang chờ người ta mời cô ăn cơm, Diệp Thư Từ có chút lúng túng, bổ sung câu: “Mẹ tôi đã làm cơm đợi tôi rồi, tôi trở về sẽ ăn.”
 
Thẩm Tứ không mặn không nhạt liếc nhìn cô, nhướng mày rồi bình tĩnh lên tiếng: “Ở lại đây ăn đi.”
 
Diệp Thư Từ còn chưa kịp phản ứng, nửa câu sau của người đàn ông lại vang lên: “Nếm thử đồ ăn khó ăn của công ty luật.”
 
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “Khó ăn”.
 
Giống như rất sợ Diệp Thư Từ sẽ không biết vậy.
 
Ủa, sao người quen thuộc như Thẩm Tứ, thân là người quản lý của công ty luật mà cũng biết đồ ăn của công ty luật của mình khó ăn thế.
 
Diệp Thư Từ che miệng lại, đột nhiên hiểu ra.
 
Hình như, hình như cô và Tiểu Xuyên có lớn tiếng chê đồ ăn của công ty luật trong phòng nghỉ, hóa ra Thẩm Tứ đã nghe thấy.
 
Không có gì ngại hơn chuyện làm việc xấu bị bắt gặp.
 
Nội tâm Diệp Thư Từ đang điên cuồng gào thét chói tai, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống: “Thật ra thì tôi cũng không có ý gì khác.”
 

Thẩm Tứ nhìn cô với vẻ mặt đầy chế nhạo.
 
Câu này thà không nói còn hơn, đã rõ ràng như vậy rồi, ai sẽ tin là cậu không có ý gì chứ.
 
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Thẩm Tứ nhìn chòng chọc vào cô mấy giây, sau đó dời đi, đôi chân dài lập tức bước đi, tiến ra ngoài: “Đi thôi, ăn thử xem.”
 
Quy mô của công ty luật Thẩm Chu rất lớn, có luật sư hành nghề và một số luật sư thực tập, một số trợ lý và các dì lao công, cộng hết lại thì rất đông người. Trên đường đi, có không ít người chú ý đến, nhất là con gái.
 
Diệp Thư Từ còn nghe được tiếng bàn tán xì xào của các cô gái.
 
“Wow, tôi mù rồi sao? Không ngờ lúc còn sống có thể nhìn thấy luật sư Thẩm dắt con gái đến công ty luật ăn cơm.”
 
“Lại còn đến nhà ăn, tôi thấy thật là lãng mạn. Có thể đưa bạn đi ăn đồ ăn bình thường nhất, người bước vào cuộc sống của bạn mới được tính là người nhà thật sự.”
 
“Không ai cảm thấy luật sư Thẩm với cô gái này rất hợp sao, nhan sắc rất đỉnh, giống như bước ra từ trong poster.”
 
“Tôi còn chú ý đến một chi tiết, bình thường luật sư Thẩm đi bộ rất nhanh, nhanh như tia chớp nhưng hình như bây giờ đang thả chậm bước chân đó.”
 
“Đúng vậy, nhất là lúc phê bình chúng ta, chậc chậc chậc.”
 
Sức mạnh não bộ của những trợ lý nhỏ này quá mạnh mẽ, còn nói thêm nữa thì thật sự có thể hoàn thành một cuốn tiểu thuyết tình cảm mất.
 
Đến văn học Tấn Giang viết truyện cho rồi, với tốc độ này thì chưa đến một kỳ nghỉ hè đã có thể hoàn thành, chắc chắn mạnh hơn nhiều so với tác giả tên Uyển cái gì đó, viết một chương hơn cả nửa ngày. 
 
Vẻ mặt Diệp Thư Từ sững sờ chớp chớp mắt, nhìn về bóng lưng phẳng phiu của người đàn ông phía trước, có sao?
 
Thành tích thể dục của Thẩm Tứ rất tốt, cô cũng biết anh chạy rất nhanh nhưng tốc độ đi cùng người khác thì cũng bình thường mà.
 
Cô nhớ lại chi tiết nhỏ ở thời trung học, đúng là lúc Thẩm Tứ đi cùng cô có hơi chậm so với lúc anh đi một mình thật.
 
Giống như đang đợi cô.
 
Diệp Thư Từ vô thức cong môi.
 
Không biết từ lúc nào hai người đã đến cửa nhà ăn, diện tích của nhà ăn không tính là lớn nhưng có ba tầng, Thẩm Tứ dẫn cô lên thẳng tầng một, lúc bước lên bậc thang, Thẩm Tứ đột nhiên quay mặt lại.
 
Diệp Thư Từ theo sát anh ở phía sau, người đàn ông bất ngờ quay mặt lại, khiến mặt cô suýt nữa thì chôn vào lồ ng ngực của anh, cũng may cô phản ứng khá nhanh, lập tức ôm lấy tay vịn của cầu thang.
 
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Tứ gần trong gang tấc, ngũ quan xuất chúng đến nỗi không thể bắt bẻ, đi xuống là yết hầu đang nhô lên, đường vai thẳng tắp, còn có hơi thở dịu nhẹ nhưng lại rất thơm của người đàn ông.
 
Nhịp tim của Diệp Thư Từ nhanh chóng tăng tốc.
 
Người đàn ông hơi cúi người xuống, kéo dài âm cuối giống như mang theo một cái móc câu nhỏ, làm trái tim người ta ngứa ngáy.
 
“Chú ý an toàn.” Thẩm Tứ mỉm cười thâm sâu: “Diệp Thư Từ.”
 

“Tôi biết mà.” Nhưng đi lên cầu thang có cần nhắc nhở đặc biệt vậy không.
 
Cô gãi gãi đầu, bỗng nhiên hiểu ra, thật ra Thẩm Tứ đang cười nhạo chuyện cô bị trẹo chân khi nãy.
 
Diệp Thư Từ ngừng hô hấp, khẽ hừ một tiếng, thật không hiểu tại sao mình lại đi theo người này lên đây ăn cơm, giống như dây thần kinh nào đó không chịu nghe lời, tự dưng đi theo anh.
 
Rõ ràng có thể từ chối.
 
Rõ ràng mẹ cô đã nấu cơm ở nhà.
 
Thẩm Tứ gọi mấy món, rồi đưa thực đơn cho Diệp Thư Từ để cô gọi thêm mấy món, cô nhìn hồi lâu thì nhận ra món ngon đều bị Thẩm Tứ gọi rồi.
 
Người đàn ông này vẫn luôn hiểu rõ khẩu vị của cô.
 
“Những món này là được rồi, hai chúng ta cũng không thể ăn nhiều.”
 
Thẩm Tứ gật đầu: “Mì tương đen ở đây rất ngon, cậu có muốn ăn thử không?”
 
Nhưng bọn họ đã gọi xong món chính rồi mà.
 
Diệp Thư Từ thích ăn mì trộn và mì tương đen nhất, Thẩm Tứ đã khen ngon, mùi vị chắc chắn không tệ được, khiến cô thật đáng xấu hổ khi trót rung động.
 
Thẩm Tứ nhướng mày, mỉm cười cưng chiều, yên lặng chọn thêm một phần mì tương đen.
 
Rõ ràng cô không nói gì hết nhưng Thẩm Tứ hoàn toàn có thể đoán được cô đang nghĩ gì, Diệp Thư Từ có chút cảm động, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cảm thấy hoảng loạn và bức rức đến kỳ lạ.
 
Rốt cuộc cô bị sao vậy chứ?
 
Đột nhiên Diệp Thư Từ nghĩ đến một chuyện: “Tôi phải gửi tin nhắn cho mẹ, chắc là bây giờ mẹ còn đang đợi tôi về nhà ăn cơm.”
 
“Giờ cô vẫn quản lý cậu rất nghiêm khắc sao?”
 
“Không có!” Diệp Thư Từ bất lực mỉm cười: “Cha mẹ tôi ly dị, lúc tôi học đại học thì bà tái hôn, Trương Tiểu Xuyên chính là em trai được cha dượng tôi đưa đến nhưng họ đều là những người rất tốt.”
 
“Cậu ở chung với họ?”
 
“Dĩ nhiên là không, đó là gia đình mới của người ta, tôi đến đó thì cũng không tiện.” Diệp Thư Từ mỉm cười như không có chuyện gì: “Thật ra thời đại học tôi rất ít khi về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, hoặc là ở chỗ của bà nội, hoặc là ra ngoài thực tập.”
 
Hôm nay Diệp Thư Từ mặt một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, trang điểm nhẹ, bên dưới là chiếc quần jean dài rộng thùng thình màu xanh da trời, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, như thể ánh trăng chiếu rọi từng chút trên gương mặt cô, mái tóc dài được buộc cao, càng lộ ra vẻ xinh đẹp không ai sánh bằng.
 
Rõ ràng đang kể chuyện buồn, nhưng không hề nhìn thấy một nét xót xa nào trên gương mặt, biểu cảm hờ hững, giống như không có gì có thể hạ gục được cô. 
 
Thẩm Tứ ngẩn ngơ, như thể quay trở lại thời học trung học.

 
Rõ ràng vẫn còn là một cô bé khóc nhè.
 
Rốt cuộc điều gì đã rèn luyện sự trưởng thành của cô, cuộc sống đã áp đặt xiềng xích lên cô như thế nào mới buộc cô trở thành dáng vẻ người lớn này.
 
Thẩm Tứ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô, Diệp Thư Từ ngước mắt lên, lại bắt gặp được một cảm xúc đau lòng.
 
Thẩm Tứ đang đau lòng cho cô.
 
Nhà ăn huyên náo bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, Diệp Thư Từ nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, cô giả vờ bình tĩnh mấp máy môi.
 
“Không phải tôi mới về Tô Thành đó sao? Tôi đã thuê nhà, sau đó thì gặp cậu.” Diệp Thư Từ liếc nhìn Thẩm Tứ, mỉm cười bình tĩnh: “Chuyện sau đó thì cậu biết cả rồi.”
 
“Cậu thì sao, Thẩm Tứ, những năm qua cậu sống như thế nào?”
 
Người đàn ông nhắm mắt lại, khẽ thở dài: “Không tốt lắm.”
 
“Hả?”
 
Diệp Thư Từ muốn đi sâu vào hỏi xem rốt cuộc là cái gì không tốt nhưng có một người đàn ông cách đó vài mét đã đi về phía họ.
 
Người đàn ông kia rất cao, vóc dáng vạm vỡ, trông lớn hơn Thẩm Tứ mấy tuổi.
 
“Luật sư Thẩm, cái đồ trọng sắc khinh bạn.” Chu Ích Lăng cười toe toét bưng phần mì đi tới, nói đầy ẩn ý: “Trước đây ngày nào anh cũng ăn cùng tôi, lần này gặp được em gái, chạy nhanh thật đấy.”
 
Tràn đầy oán trách.
 
“Đây là Lão Chu của công ty luật chúng tôi, Chu Ích Lăng.” Thẩm Tứ giới thiệu với Diệp Thư Từ xong, lại giới thiệu cô với Chu Ích Lăng: “Đây là Diệp Thư Từ, bạn học thời trung học của tôi.”
 
Chu Ích Lăng tặc lưỡi cả buổi.
 
Thẩm Tứ không để ý đến Chu Ích Lăng đang lên cơn co giật, người đến sau bưng phần mì đó đến ngồi cạnh Thẩm Tứ, hút lấy hút để, ăn cực nhanh, chỉ nghe tiếng động đã biết ngon đến nhường nào.
 
“Nhà ăn của công ty luật như thế nào?” Thẩm Tứ hờ hững mỉm cười, ung dung thong thả nới lỏng cà vạt.
 
Diệp Thư Từ nuốt nước bọt.
 
Lúc này nhìn cô điên cuồng hút mì là biết, cô vốn không tham ăn, thường chỉ no có bảy phần nhưng lúc này đã no đến chín phần, mà vẫn muốn ăn tiếp.
 
Chuyện này không thể nói dối, Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy gò má nóng bỏng: “Rất ngon.”
 
“Tôi không nên nói đồ ăn của công ty luật khó ăn.”
 
Giọng cô dễ nghe, biểu cảm cũng ngoan, nhìn thôi đã khiến người ta thấy thương tiếc, Thẩm Tứ bất lực cong môi: “Tôi biết không phải là cậu nói.”
 
Môi mỏng của người đàn ông nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Là Trương Tiểu Xuyên báo cáo gian dối.”
 
“Ừ.”
 
Thẩm Tứ nhàn nhạt liếc nhìn Chu Ích Lăng, Chu Ích Lăng đ ĩnh đạc đặt đũa xuống, lập tức bán đứng Trương Tiểu Xuyên: “Là như thế này, dạo này Trương Tiểu Xuyên đang theo đuổi một em gái trong công ty chúng ta, em gái đó rất gầy, cảm thấy Trương Tiểu Xuyên hơi mập, không đồng ý hẹn hò cho nên Trương Tiểu Xuyên muốn giảm cân.”
 
Diệp Thư Từ há hốc mồm, Trương Tiểu Xuyên hiền lành nhút nhát mà cũng gan phết.
 

“Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện đồ ăn ở công ty luật khó ăn?”
 
Khóe miệng Chu Ích Lăng rũ xuống: “Tên này không ăn được, bèn vu oan cho nhà ăn của chúng tôi thôi.”
 
Giọng nói người đàn ông vô cùng nghiêm túc: “Em gái, tôi nói em nghe, em có thể hoàn toàn yên tâm về đầu bếp của nhà ăn chúng tôi. Tất cả đều được lựa chọn cẩn thận, trung bình thu nhập cũng hơn mười ngàn đấy. Ban đầu Thẩm Tứ đã nói, muốn nhân viên làm việc thật tốt thì bắt buộc phải đảm bảo phúc lợi cho họ, nên phải sắp xếp nhà ăn cho thật tốt.”
 
Diệp Thư Từ gật đầu, vô cùng tán thưởng.
 
Nhà ăn của đài truyền hình mới không ngon.
 
“Đúng rồi em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi?”
 
Diệp Thư Từ vừa ăn vừa trả lời: “Sắp hai bảy rồi.”
 
“Tuổi tác được đó.” Vừa nói, Chu Ích Lăng vừa mở Wechat ra: “Có thể kết bạn không?”
 
“Đương nhiên là được.”
 
Một cánh tay thon dài chặn ngay ở giữa, cùng với đó là giọng nói trầm thấp của Thẩm Tứ: “Lão Chu, con cậu sắp ra đời được luôn rồi đó.”
 
Chu Ích Lăng trợn mắt nhìn anh, hứ một tiếng: “Trông anh căng thẳng kìa, tuổi tác của tôi thì có hơi gấp nhưng em họ tôi thì rất thích hợp.”
 
Chu Ích Lăng nhìn về phía Diệp Thư Từ, nhiệt tình nói: “Em họ tôi là nghiên cứu sinh 985, bây giờ đang làm việc ở sở nghiên cứu, phát triển rất tốt, một mét tám lăm, cơ bụng tám múi.”
 
Sắc mặt Thẩm Tứ trở nên u ám, đường quai hàm siết chặt, giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời anh ấy “Không được kết bạn.”
 
Có lẽ do luật sư Thẩm mang theo sức uy hiếp trời sinh, khiến Chu Ích Lăng thực sự rút điện thoại về, Diệp Thư Từ đang quét nửa chừng, thấy động tác của đối phương, cũng đành thu về.
 
Động tác của cô hơi chậm, Thẩm Tứ mỉm cười ẩn ý: “Làm sao, cậu muốn kết bạn à?”
 
Thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, Chu Ích Lăng nhìn gương mặt như gươm súng đã sẵn sàng của Thẩm Tứ, bưng cái bát ăn sạch bóng của mình lên, chạy đi như một làn khói.
 
Thẩm Tứ nhìn Diệp Thư Từ với vẻ mặt không thay đổi.
 
Người đàn ông bình tĩnh nhìn chòng chọc vào cô mấy giây, đột nhiên nhếch môi: “Diệp Thư Từ, nếu tôi nhớ không lầm, lần trước chúng ta đã kết bạn Wechat.”
 
Trái tim của Diệp Thư Từ đập càng lúc càng nhanh.
 
Đã quét mã nhưng không có thêm bạn.
 
Là do cô lén lút làm.
 
Diệp Thư Từ có chút chột dạ, có nên thừa nhận hay không đây.
 
Cô tuân theo nguyên tắc “Chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác”, bèn cười sảng khoái: “Cậu nhớ không lầm, nếu không có gì ngoài dự đoán thì năm mươi năm nữa cậu cũng không nhớ lầm đâu. Dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, không có dễ dàng mắc bệnh Alzheimer.”
 
Thẩm Tứ không kịp chuẩn bị nên bị nghẹn, không mặn không nhạt nói: “Ồ, thật biết nói chuyện.”
 
Diệp Thư Từ cúi đầu nhấp một ngụm bánh canh, vừa định thả lỏng thì lại cảm nhận được tầm mắt sáng rực của người đàn ông, làm cô trợn to hai mắt. Thẩm Tứ ngồi ung dung, giọng của anh chậm rãi truyền đến.
 
“Vậy tại sao bên tôi không nhận được xác nhận bạn bè?”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện