Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 29



Ngày đó Tiết Bách trôi qua với tinh thần bất định

Hắn ngồi ở vị trí sát cửa sổ học đường, tư thế ngồi ngay ngắn, tựa như chăm chú nhìn nam tử áo xám đứng ở phía trước, nghe giọng Triệu tiên sinh trầm bổng du dương giảng bài, nhưng chỉ có hắn biết, kỳ thực hắn không nhìn cái gì, cũng không nghe gì hết. Toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào những hình ảnh triền miên nóng rực trong đầu, hắn không muốn nghĩ tới nhưng hắn không khống chế được bản thân mình. Bất kể hắn làm việc gì, bước đi cũng vậy, đọc sách cũng vậy, luyện chữ cũng vậy, hình ảnh đó vẫn vững vàng quanh quẩn ở đó gạt đi không được

Hắn ảo não nắm tay gõ gõ trán. Tiết Bách à Tiết Bách nàng là chị dâu ngươi, nàng khâu quần áo, làm cơm cho ngươi, nàng chăm sóc huynh trưởng, người thân của ngươi, sao ngươi có thể không tôn trọng nàng nhiều lần thế?

Không được, cho dù chỉ là một ý nghĩ cũng không được!

Đúng vào lúc này, Triệu tiên sinh kêu hắn đọc thuộc lòng một đoạn văn.

Tiết Bách nhanh chóng tập trung tinh thần, vội đứng dậy, trong thời gian ngắn ngủi nhớ lại bài, hắn hờ hững đáp, giọng nói trong trẻo như mưa đánh mâm ngọc.

Triệu tiên sinh ý vị xâu xa nhìn hắn, lại hỏi tiếp hàm nghĩa mấy câu trong đó, nghe hắn đối đáp trôi chảy, bèn gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Trải qua một phen này, tinh thần Tiết Bách cuối cùng cũng trở lại bình thường, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Lễ vật biếu tiên sinh mỗi năm năm lạng, một năm vào học đường đọc sách mười tháng, một ngày là mười sáu, mười bảy văn tiền, hắn không được phép lãng phí.

Cuối giờ mùi đầu giờ Thân (tức 3 giờ chiều), buổi học kết thúc, Tiết Bách thu dọn giấy bút xong, chào mấy vị đồng môn có quan hệ thân thiết, thẳng theo còn đường dẫn tới trấn Bắc trở về.

Nói chung là lúc nhàn hạ, giấc mơ tối qua lại không chùn bước xông vào.

Thân thể trắng mịn như ngọc, gò má e thẹn như hoa Hải Đường, đôi mắt long lanh như nước, vặn vẹo giãy giụa, nghênh tiếp quấn quanh, chân thật như thật sự đã xảy ra.

”A! Thiếu gia ngài không sao chứ?”

Tiếng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên bên tai, trong nháy mắt Tiết Bách giật mình tỉnh giấc, lúc này mới ý thức được mình đụng vào người ta.

Hắn vừa thẹn vừa mắc cỡ, gấp rút đưa tay ra đỡ nam tử áo trắng trước mặt.

Nhưng tay hắn lại bị gã sai vặt mặc áo xanh bên cạnh đẩy ra, “Ngươi không được chạm vào thiếu gia của ta!”

Tiết Bách kinh ngạc, không tự chủ nhìn gã sai vặt đó, chỉ thấy ‘hắn ta’ môi hồng răng trắng, vóc người nhỏ bé, trợn mắt nhìn hắn, gương mặt lại nổi lên hai rặng đỏ ửng, yêu kiều xinh đẹp, rõ ràng là một cô nương mà!

Đang mải suy nghĩ, thiếu niên mặc áo trắng thản nhiên bình tĩnh đứng lên, lưng hắn ta quay về phía Tiết Bách, hai tay tùy tiện phẩy vạt áo, nghiêng mặt nói gã sai vặt: “Không được vô lễ, hắn không cố ý.” Nói xong, thân thể cũng hơi xoay chuyển, tựa như muốn xoay người lại, nhưng không biết vì sao dừng lại, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, gọi ‘gã sai vặt’ rồi đi

Chỉ một nghiêng mặt, nhưng cũng đủ khiến Tiết Bách nhận ra, đối phương cũng là một cô nương, còn là một cô nương rất xinh.

Hắn không khỏi nhíu mày, một cô nương không chịu ở nhà, lại bắt chước trong tuồng kịch nữ phẫn nam trang ra ngoài như vậy, rõ là...

Suy nghĩ một chút, hắn chắp tay xin lỗi với bóng lưng hai người: “Vừa nãy thất thần, vô ý đụng vào vị thiếu gia này, thỉnh đừng để bụng.” Dù nói thế nào, hắn cũng đụng vào người ta, nhất định phải xin lỗi.

Dương Hinh Lan không biết thân phận nữ nhi của mình đã bại lộ, vốn định tiêu sái rời đi, lại nghe được giọng nói của hắn, cũng định nhìn hắn lần nữa, bèn xoay mình mỉm cười: “Đâu có, đâu có, là ta không cẩn thận đụng vào ngươi, ngươi không sao chứ?”

Ngọc quan vấn tóc, lông mày dài, đôi mắt đẹp, vừa có ba phần khí khái nam tử vừa không mất đi sự mềm mại của nữ nhi, ngoái đầu nhìn cười như thế, làm không ít người qua đường xoay đầu nhìn trộm.

Trong lúc ánh mắt hai người chạm nhau Tiết Bách liền rũ mi mắt xuống,“Nếu vậy, thì ta cáo từ.” Nói xong không hề nhiều lời, vội vàng rời đi

”Tiểu..... Thiếu gia, sao hắn lạnh lùng thế!” Tiểu nha hoàn bất mãn bĩu môi, trừng bóng lưng Tiết Bách, khẽ oán trách. Dựa theo lời kịch hát, hắn phải chủ động làm quen với tiểu thư nhà mình, sau đó hai người nói chuyện hợp ý, dần dần trở thành tri kỷ, cuối cùng trong lúc vô tình tiểu thư để lộ thân phận nữ nhi, hắn mới thực sự phát hiện hắn đã chú ý tiểu thư, đến lúc đó, hắn thà vứt bỏ công danh lợi lộc cũng phải ở rể Dương gia cùng tiểu thư tương thân tương ái.....

Dương Hinh Lan nhìn nét mặt hoảng hốt này của nàng, liền đoán được nàng lại hiểu lầm, giơ quạt giấy lên gõ đầu nàng một cái: “Ta thấy ngươi đi theo lão phu nhân xem tuồng quá nhiều rồi đấy, hai người hoàn toàn xa lạ, sao có thể vì một câu nói mà lập tức tiến tới chứ? Hơn nữa, hắn đang vội vã về nhà, nếu lần này hắn có thể nhớ kỹ, có vài phần ấn tượng với ta, ta cũng thỏa mãn rồi. Đi thôi, chúng ta hồi phủ.” Ngày sau còn dài, nàng không vội.

*****

Buổi chiều, Tiết Tùng và Tiết Thụ trở về hơi muộn, có điều Diệp Nha chuyên tâm dạy Xuân Hạnh châm pháp nên cũng không để ý.

”Nương tử, nàng đoán xem ta mang cái gì về?” Tiết Thụ chắp hai tay sau lưng vọt vào nhà, cười hì hì nói, lúc dừng lại mới phát hiện trong phòng còn có người ngoài. Hắn sửng sốt trong nháy mắt, vội vàng giấu chặt thứ cầm trong tay, chỉ sợ Xuân Hạnh nhìn trộm rồi mật báo.

Kỳ thực, Xuân Hạnh đã nhìn thấy, nàng ấy cúi đầu cười trộm, lặng lẽ liếc Diệp Nha một cái, thấy nàng có vẻ hình như vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng hơi động,“Nhị tẩu, ta ra ngoài xem hôm nay đại ca mang cái gì về, nghe Hổ Tử nói hậu viên có hai con chim trĩ, hôm nay ta tới chính là muốn xem chim trĩ, không ngờ chỉ lo theo tẩu học châm pháp quên mất cả chuyện chính!” Nói xong, nàng ấy nhanh nhẹn mang giày, dí dỏm nháy mắt mấy cái với Tiết Thụ, rồi đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Tiết Thụ tràn đầy mong chờ và lấy lòng, và Diệp Nha vừa xấu hổ vừa tò mò.

”Nương tử, nàng đoán xem!” Tiết Thụ đến trước giường, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, giục nàng mau một chút.

Hai người dù sao cũng hiểu rõ nhau, sự lúng túng khi bị Xuân Hạnh bắt gặp Diệp Nha đã nhanh chóng khôi phục bình thường, nàng bỏ kim chỉ trong tay xuống, đến trước mặt hắn, giả vờ tức giận nhìn hắn:“Đồ tốt gì đáng cho ngươi thần thần bí bí vậy, hại ta bị Xuân Hạnh cười nhạo!”

Tiết Thụ cười hì hì, nhanh chóng cúi người hôn mặt nàng một cái, lại giơ tay lên muốn mở món đồ đem đến trước mặt nàng, “Nương tử, có đẹp không?”

Đó là một bó hoa dại đỏ rực, thân cây dài xanh biếc đội một tầng cánh hoa mỏng mềm mại,chính giữa là nhị hoa vàng nhạt. Từng cây kề sát nhau, chen chúc nhau từng vòng, cứ rực rỡ tươi đẹp như vậy xuất hiện trước mặt nàng.

Diệp Nha ngây ngẩn cả người.

Nàng từng thấy rất nhiều hoa quý báu, mẫu đơn duyên dáng sang trọng, sen trắng thanh cao trang nhã, mộc tê với những bông hoa nhỏ dày đặc nhưng thơm ngát..... So với bó hoa dại mộc mạc trước mắt này, những loại hoa kia phải đẹp có tiếng thơm ngát biết bao nhiêu lần nhưng không có một loại hoa nào giống bó hoa này, khiến nàng nhìn đến sững sờ, làm nàng yêu thích hết sức, làm nàng không nhịn được hơi động lòng.

”Rất đẹp.” Hai tay nàng cầm lấy bó hoa, trên bó hoa còn lưu lại hơi ấm của bàn tay hắn. Nàng cúi đầu khẽ ngửi, hương hoa rất nhạt rất nhạt, thậm chí không dễ ngửi, song nàng vẫn cười thỏa mãn, ngẩng đầu lên nói với hắn: “Hoa này rất thơm, ta rất thích, ngươi hái ở đâu thế?”

Nhìn nàng cười dịu dàng, trái tim Tiết Thụ sắp rơi mất, kìm lòng không đậu mềm giọng hẳn,“Đây là ta hái trên núi, lúc đầu ta chỉ nhìn thấy một đóa, thấy đẹp, liền muốn mang về cho nàng, không ngờ trên vách núi vẫn còn rất nhiều, ta bèn leo lên hái. Đại ca nói quá nguy hiểm, không cho ta leo núi, ta liền nói ta leo chậm một chút, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, hì hì, đại ca không nói lại ta, sau đó hắn...hắn mặc kệ ta.” Hỏng bét, suýt chút nữa lộ hết, đại ca không cho hắn nói với nương tử rằng chuyện này có đại ca hỗ trợ hái hoa!

Trong lòng Diệp Nha tràn đầy ngọt ngào, dựa theo lời hắn tưởng tượng dáng vẻ hắn leo xung quanh núi cố gắng hái hoa, nàng nghĩ lại mà sợ,“Sau này, không cho ngươi leo lên vách núi nữa, biết chưa?” Cũng không để ý vẻ mất tự nhiên sau cùng của hắn.

Tiết Thụ gật đầu, nương tử nói gì chính là cái đó.

”Nương tử, ta tặng hoa cho nàng, ngươi thưởng cho ta cái gì?” Mùa đông, Hổ Tử giúp Nhị thẩm bóc vỏ đậu phộng, Nhị thẩm đồng ý hắn bóc xong một đĩa sẽ thưởng cho hắn một đồng, bây giờ Tiết Thụ làm nương tử vui vẻ, nên cũng có thể được thưởng nhỉ?

Diệp Nha thoáng buồn cười, thì ra hắn hái hoa chỉ vì muốn được thưởng?

Nàng cúi đầu che giấu ý cười ở khóe môi, trả hoa lại: “Ta không thưởng, đành trả cho ngươi, ai có thưởng thì ngươi tặng người đó đi!”

Tiết Thụ lập tức cuống lên,“ Hoa này là của nàng, ai ta cũng không tặng, ta không cần thưởng nữa, được chưa!” Hắn nắm chặt tay nàng không cho nàng buông ra

Đúng là đầu đất dễ lừa gạt!

Diệp Nha ngẩng đầu nhìn hắn, nghe Tiết Tùng và Xuân Hạnh nói chuyện ở sân sau, nàng lập tức đỏ mặt từ ngồi thành quỳ, ưỡn thẳng người, nói với nam nhân cao to, ngốc nghếch trước mặt:“Ngươi cúi xuống, nhắm mắt lại.”

Ánh mắt Tiết Thụ lóe lên vẻ mờ mịt, nhưng vẫn đàng hoàng làm theo.

Diệp Nha một tay cầm hoa, nhẹ nhàng vòng lấy cổ hắn, vốn định hôn hắn một cái cho xong, nhưng không nhịn được dùng ánh mắt cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt, lông mày hắn, mũi hắn, mí mắt mấp máy bất an của hắn, hầu kết chuyển động vì căng thẳng của hắn. Sau đó khi môi hắn khẽ nhúc nhích như muốn mở miệng, nàng lớn mật che kín, in đôi môi căng mọng của nàng lên môi hắn, khác với vài lần đụng chạm ngẫu nhiên như chuồn chuồn đạp nước của hắn, nàng kiềm chế sự xấu hổ gặm môi hắn, thậm chí còn đưa đầu lưỡi khẽ liếm một cái.

Hơi thở của hắn lập tức dồn dập, đột nhiên ghìm eo nàng, nụ hôn sâu này làm khí huyết hắn dâng trào. Thì ra hôn không phải môi chạm môi là được, thì ra còn có thể như thế, hắn muốn ăn, muốn ăn lưỡi của nương tử!

Đột nhiên trong phòng bếp lại vang lên tiếng nói

Diệp Nha vội vàng dùng lực đẩy hắn ra, nhân lúc hắn sững sờ nàng xỏ giày xong, cố gắng tự trấn định, giải thích: “Hoa này vẫn còn rễ, ta đem ra sân sau trồng, xem có thể sống không.” Nói xong liền chạy ra ngoài.

Tiết Thụ còn chím đắm trong nụ hôn của nàng, ngẩn người, cười khúc khích đuổi theo. Nương tử nhất định là sợ bị đại ca và Xuân Hạnh nhìn thấy, không sao, hắn có thể đợi, hắn có thời gian cả đêm tìm tòi học tập.

Diệp Nha cầm hoa ra khỏi phòng, đúng lúc đối mặt với Tiết Tùng, hai người đều nhanh chóng dời mắt

”Hoa này rất đẹp, là nhị ca tặng tẩu phải không?” Xuân Hạnh cười trêu ghẹo.

Diệp Nha trừng nàng một cái, kéo tay nàng ra sân sau,“Ta đem chúng đi trồng, ngươi tới giúp ta!” Quen thuộc rồi, da mặt cũng không mỏng vậy.

Nhìn bóng lưng hưng phấn của nàng, Tiết Tùng nhịn không được giải thích: “Loại hoa đó chỉ có thể sinh trưởng trên vách núi, không trồng được.”

Bước chân Diệp Nha dừng lại, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, thật sự không trồng được sao?

”Ừ, ta thử xem, biết đâu có thể sống.....” Nàng nhỏ giọng trả lời, trong nhà không có bình hoa, nàng không nỡ để chúng khô héo mất.

Nàng không thèm quay đầu, nói xong lập tức kéo Xuân Hạnh ra ngoài. Tiết Tùng cau mày, hơi ảo não, hắn đã nói sai sao?

Đang suy nghĩ, Tiết Thụ cảnh xuân đầy mặt từ bên trong chạy ra, nháy mắt liền lướt qua bên người hắn, ồn ào đi tới sân sau,“Nương tử, ta cũng giúp nàng!”

Một khắc đó, Tiết Tùng đột nhiên hơi hâm mộ nhị đệ của hắn, tuy ngốc nhưng lại biết làm nàng vui.

Hắn thở dài khó mà nhận ra, một mình đi gian phòng phía Đông.

Nhưng hắn, bất kể thế nào cũng không nghĩ đến, ăn cơm tối xong, nàng sẽ đứng ngoài rèm cửa gọi hắn ra ngoài một tí, nói là có chuyện muốn nói.

Hắn không khỏi căng thẳng, cố gắng xem nhẹ sự kinh ngạc, hiếu kỳ của Tiết Bách, vẫn trầm ổn như thường ngày đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Nàng đứng sát bên vại nước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, căn bản không dám nhìn hắn, trong tay nàng hình như đang cầm món đồ gì, đuôi mắt hắn nhìn ra đó là một hầu bao.

Biết rõ nàng không có khả năng vụng trộm tặng đồ cho mình, nhưng trái tim hắn vẫn loạn nhịp, có lẽ, có lẽ nàng cũng đưa cho nhị đệ, tam đệ, nhưng nếu là vậy, thì nàng không cần thiết đơn độc đưa cho hắn? Lẽ nào, lẽ nào... không, không thể nào…

Hắn ở đây nghĩ ngợi lung tung, Diệp Nha rốt cục đắn đo xong lời cần nói, cúi đầu lấy hầu bao ra: “Đại ca, hôm nay Hạ Hoa đến đây, nàng bảo ta chuyển cái này cho ngươi, ta vốn không dám tự tiện chủ trương nhận nó, nhưng nàng.....” Nàng mím môi, nói Hạ Hoa khóc lóc cầu xin nàng sao?

Thế này, đại ca có trách nàng làm nàng ta khóc không?

”Tóm lại, ta đã nhận, giờ đưa cho ngươi.”

Tay nàng có chút run rẩy đưa ra, nhưng hắn chậm chạp không nhận, Diệp Nha bất an ngẩng đầu nhìn hắn.

Bóng đêm đã sớm bao phủ, bên trong phòng bếp chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ, mờ nhạt ảm đạm. Hắn đứng ở đó với sắc mặt bình tình, ngoại trừ khóe môi căng cứng, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm làm nàng nhìn không thấu, dường như không có gì khác bình thường.

Có lẽ nàng nhạy cảm nên nhận ra được hắn mất hứng, ngẫm lại cũng đúng, chuyện kiểu này bị đệ muội biết được, hắn sẽ cảm thấy còn mặt mũi nào nữa? Aizz! là nàng quá ngu ngốc, hẳn phải bảo Tiết Thụ chuyển giúp mới đúng, ít ra tránh được sự lúng túng

Hắn không nói câu nào, cũng không có bất kỳ động tác nào, Diệp Nha càng lúc càng căng thẳng bất an, nàng suy nghĩ một chút, đặt hầu bào ở góc bàn ăn, “Vậy ta đi ngủ trước, đại ca ngươi cũng nghỉ sớm chút đi.” Rồi quay người rời đi.

”Sau này, nếu như nàng lại tới tìm ngươi, ngươi không cần để ý đến nàng.” Ngay lúc tay nàng sắp đụng rèm cửa, giọng nói lành lạnh của hắn rốt cục truyền tới.

Đây là trách cứ nàng xen vào việc người khác q? Nàng hơi oan ức, “Vâng, ta nhớ rồi.”

Tiết Tùng nghe được sự oan ức của nàng, mắt thấy nàng muốn đi vào, buột miệng giải thích:“Đệ muội, ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, ta bảo ngươi đừng để ý tới nàng, là vì nàng như thế, rất dễ khiến người khác dèm pha.”

Trong giọng nói có thêm sự lo lắng hiếm có, trong lòng Diệp Nha mềm xuống, hắn chỉ đơn thuần bảo mình không cần để ý đến Hạ Hoa à?

Nghĩ vậy, lòng nàng dễ chịu hơn, nhưng không nhịn được giải thích cho mình: “Đại ca, ta không muốn nhận, là nàng nói nàng thích ngươi, ngươi cũng thích nàng, ta mới giúp một tay..... Ngươi yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ không tự ý nhận đồ của nàng nữa. Nhưng hầu bao này tính sao đây?”

Tiết Tùng như bị sét đánh.

Hạ Hoa nói hắn thích nàng ta?

Hắn căn bản không nhớ nàng ta trông ra sao mà!

Sớm biết nàng ta còn dây dưa, lúc trước hắn đã không nên vì muốn cưới một nương tử giúp đỡ chăm nom trong nhà mà đồng ý gặp mặt nàng. Trước đó, ngoại trừ miêu tả của Tam đệ, hắn căn bản không chú ý tới người này, không chỉ có Hạ Hoa, hắn cũng không có chú ý tới bất kỳ cô nương nào. Hắn muốn lên núi săn thú kiếm tiền nuôi gia đình, hắn muốn dạy dỗ Nhị đệ cách làm người, hắn muốn cẩn thận chăm non Tam đệ bảy tuổi của hắn, đâu có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác?

Ngay cả đêm đó Hạ Hoa hẹn hắn ra ngoài, đó mới là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn nàng ta, chỉ một chút cũng không có ý khác. Nàng ta mở miệng nói chuyện, hắn yên lặng lắng nghe, nàng ta hỏi hắn cái gì, hắn đáp cái đó, chẳng có câu dư thừa nào. Trong lúc hắn cảm thấy nàng chậm chạp không nói gì nữa, hắn nghĩ thái độ của mình quá lãnh đạm, muốn cố gắng nói chút gì đó, cha mẹ Hạ Hoa đã đuổi tới mắng hắn một trận. Cũng chính vào lúc ấy, hắn mới biết chuyện này vốn là Hạ Hoa đơn phương, nàng ta cũng không nói cho cha mẹ biết, càng đừng nói tới trưng cầu sự đồng ý của bọn họ.

Hắn đã sớm biết, với tình cảnh nhà hắn sẽ không ai đồng ý gả vào. Tâm ý của Hạ Hoa đích thực làm hắn sinh ra một phần hi vọng, có lẽ sự thực đã chứng minh, đó cũng chỉ là giả thuyết, bất kể thế nào cũng không thực hiện được, nên hắn bảo Hạ Hoa đừng tới tìm hắn nữa, chuyện này nhất định không có kết quả, hắn không muốn phiền phức, cũng không có thời gian tâm trí.

Hắn cho rằng chuyện này đã sớm kết thúc, lại không ngờ Hạ Hoa lại tới nữa. Nghe nói hình như nàng ta sắp lập gia đình, cần gì phải làm thế chứ?

Hắn chìm đắm trong ảo não tự trách, Diệp Nha đâu biết tâm tư của hắn? Thấy hắn rất lâu không nói gì, còn tưởng hắn do dự rốt cục nên xử lý hầu bao này thế nào! Vì sao phải do dự? Nhất định là vì trong lòng có người kia, muốn nhận nhưng không thỏa đáng, không nhận thì tình ý khó bỏ.....

Nhưng bất kể ra sao, nhiệm vụ của nàng cũng đã hoàn thành, chuyện còn lại hắn tự quyết định đi.

Nàng đẩy rèm cửa ra lần nữa, vừa rồi Tiết Thụ còn giục nàng nhanh một chút, nàng biết hắn tại sao lại giục, ngẫm lại xấu hổ muốn chết.

”Ta không thích nàng.”

”Đệ muội, ta chưa từng thích nàng, hầu bao này hay là ngươi cầm đi, làm phiền ngươi tìm cơ hội trả lại cho nàng.” Tiết Tùng cầm hầu bao nhét vào tay nàng, sải bước ra sân sau. Nhịp tim hắn giờ rất loạn, hắn cần yên lặng một chút.

Hắn không nghĩ ra tại sao phải giải thích rõ ràng, tại sao không thể chịu nổi việc nàng tiếp tục hiểu lầm. Hắn vốn có thể nhận hầu bao, suốt đêm đi Hạ Hoa gia, cách vách tường ném đồ vật vào, nhưng hắn hi vọng nàng biết, giữa hắn và Hạ Hoa chẳng có quan hệ gì. Về phần nguyên nhân, hắn cũng không rõ ràng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện