Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 105: Hoả Phượng Hoàng



Ăn uống xong xuôi thì Mộ Khuynh Thành và Vi Nhi đi ra ngoài. Vừa rồi nghe nói là có buổi đấu giá gì đó lên hai nàng quyết định muốn đi xem một chút. Còn Ngọc Nhi thì về phòng nghỉ. Chỉ còn lại một mình Thiên Tà ngồi uống trà.

Tửu lâu này đồ ăn khá ngon, phục vụ cũng tốt. Hơn nữa còn có luôn cả phòng ở cho khách muốn ở trọ, những điều này làm Thiên Tà khá là hài lòng, ít nhất so với ngủ trong rừng, trong hang đã tốt hơn rất nhiều.

Thiên Tà vừa uống trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy con đường trước mắt người người qua lại nối gót, những cửa hàng buôn bán mọc lên san sát, hắn không khỏi cảm thán một chút.

- Tiểu đệ đệ, chỗ này có ai ngồi không?

Đột nhiên một thanh âm nữ vang lên bên tai cắt đứt suy nghĩ của hắn. Thanh âm này vô cùng dễ nghe, quyến rũ, khiến hắn hiếu kỳ nhìn về phía chủ nhân của thanh âm.

Đập vào mắt hắn là một bộ y phục màu đỏ hồng, chiếc váy hồng cực ngắn làm hai đùi trắng nõn của chủ nhân hiện ra. Mái tóc đen nhánh dài mượt phủ trên bờ vai, hai vai nhỏ lúc ẩn lúc hiện sau mái tóc dài đó, trước ngực hai khối bán cầu lớn bị y phục gò bó, tạo thành một khe hở sâu không thấy đáy, vô cùng hấp dẫn....

Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là khuôn mặt của cô gái này. Một khuôn mặt non nớt, nếu dựa theo tuổi tác người bình thường thì khuôn mặt cô gái này chỉ là khuôn mặt của một thiếu nữ hơn mười tuổi.

Thân hình nóng bỏng và khuôn mặt trẻ con, hai điều mê hoặc này không ngờ lại xuất hiện cùng nhau trên người một cô gái. Thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Có điều cô gái áo đỏ hồng này xuất hiện lại làm cho Thiên Tà nhíu mày. Hắn cảm thấy thanh âm của cô gái này rất quen thuộc, khá giống với thanh âm của Mộ Khuynh Thành.

- Tiểu đệ đệ, làm sao vậy, không muốn cho tỷ tỷ ngồi sao?

Cô gái áo đỏ hồng nói, miệng nhỏ hơi cong lại, mang theo một chút không vui cùng giận dỗi. Điều này đúng là khiến cho người ta không thể sinh ra một chút ý định từ chối nào.

Thiên Tà nhíu mày càng sâu hơn. Cô gái này thanh âm quá giống với thanh âm của Mộ Khuynh Thành. Hơn nữa còn vô cùng quyến rũ, mê hoặc. Hắn cũng phát hiện ra được là nàng không phải dùng mị thuật, vậy chỉ có thể là trời sinh mị thể chất.

- Haizzx.... Xem ra tỷ tỷ bị đệ đệ ghét bỏ rồi...

Cô gái trên mặt lộ ra một vẻ thất vọng, quay người rời đi.

- Chờ một chút. Vừa rồi ta nghĩ linh tinh một chút. Tỷ tỷ không ngại thì có thể ngồi ở đây.

Thiên Tà phục hồi tinh thần lại, đứng dậy cười nói. Về phần cô gái này có thanh âm khá giống với Mộ Khuynh Thành, hắn cũng không nghĩ nhiều. Người với người có thanh âm giống nhau cũng không phải chuyện không có.

- Khanh khách, vậy thì đa tạ tiểu đệ đệ rồi.

Cô gái dừng chân, xoay người. Trên môi nở một nụ cười như trăm hoa đua nở khiến đám người xung quanh không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Vừa rồi khi cô gái xuất hiện cũng đã bị vô số người chú ý. Nhưng bọn họ cũng chỉ là từ xa quan sát mà thôi, không dám lại gần gây chuyện.

- Tỷ tỷ muốn ăn uống gì sao. Nếu đã cùng bàn vậy thì tiểu đệ mời khách.

Thiên Tà cười nói. Nhìn cô gái thân hình nóng bỏng khuôn mặt trẻ con trước mặt mình, hắn cũng không khỏi sinh ra một chút khác thường. Về phần gọi tỷ tỷ, hắn cũng không quá để ý. Bèo nước gặp nhau, sau này chắc gì đã gặp lại.

- Khanh khách... Vậy tỷ tỷ đa tạ tiểu đệ đệ trước rồi.

Cô gái cười duyên một tiếng, sau đó gọi tiểu nhị lại chọn vài món ăn, hơn nữa toàn là những món đắt nhất tửu lâu. Đợi tiểu nhị rời đi, cô gái cười nhìn Thiên Tà, nói:

- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ chọn nhiều như vậy đệ đệ có đau lòng?

- Ha Ha, tỷ tỷ nói đùa.

Thiên Tà cũng cười cười theo, sau đó nhìn cô gái, nói:

- Ta chỉ đang thắc mắc tại sao thanh âm của tỷ tỷ lại nghe quen như vậy. Giống với một người ta biết.

- Khanh khách.... Vậy sao. Tỷ tỷ tên Hoả Phượng Hoàng. Không biết đệ đệ nói thanh âm tỷ tỷ giống với thanh âm của người nào.

Cô gái tên Hoả Phượng Hoàng cười hì hì nói.

- Tỷ tỷ tên rất hay. Nhưng có lẽ ta có chút nhầm lẫn rồi.

Thiên Tà cũng cười cợt, sau đó tự giới thiệu về mình một chút. Cô gái này họ Hoả cùng Mộ Khuynh Thành dường như không có chút liên hệ nào.

Hoả Phượng Hoàng nghe Thiên Tà giới thiệu. Nàng cũng chỉ cười chứ không hỏi thêm điều gì.

- Quý khách, món ăn đã đầy đủ.

Rất nhanh tiểu nhị mang tất cả những món ăn mà nàng đã chọn lên. Hoả Phượng Hoàng cũng không có khách khí gì, trực tiếp cầm đũa lên bắt đầu ăn. Thiên Tà dưới sự mời mọc nhiệt tình của nàng cũng không thể làm gì hơn là cầm đũa ăn một chút.

- Tiểu đệ đệ, đệ lần đầu tiên tới Yêu thành hay sao?

Vừa ăn đồ ăn, Hoả Phượng Hoàng vừa nhẹ giọng hỏi.

Thiên Tà nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu, nói:

- Đúng vậy, là lần đầu tiên tới. Tỷ tỷ là người ở nơi này hay cũng từ nơi khác tới du ngoạn giống ta. ​

- HiHi... Tiểu đệ đệ, đệ đoán xem.

Hoả Phượng Hoàng chớp mắt vài cái, môi đỏ hơi hé ra, vô cùng mê người.

Thiên Tà cũng không có trả lời nữa, mà là chăm chú nhìn ra ngoài cửa. Trải qua thời gian ở chung với nhiều nữ nhân, hắn biết chơi trò cá cược hay đoán gì gì đó.... Với nữ nhân là một sự ngu dốt. Bởi vì căn bản các nàng không phân biệt lý lẽ, dù ngươi đoán đúng các nàng cũng sẽ không thừa nhận.

Hoả Phượng Hoàng bàn tay đột nhiên đặt trên vai hắn, thân thể càng ngày càng thêm tới gần, áp sát vào hắn, nũng nịu nói:

- Tiểu đệ đệ, làm sao không đoán nha...

Thiên Tà cười lắc đầu, nói:

- Đoán sao? Vậy ta đoán tỷ tỷ là từ nơi khác đến. Không biết có phải hay không?

Hoả Phượng Hoàng cười nhẹ một tiếng, sau đó ngoài dự đoán của hắn, môi đỏ nhẹ hôn lên môi hắn một chút. Trong lúc Thiên Tà còn đang kinh ngạc ngây người, nàng đứng dậy cười khanh khách nói:

- Tiểu đệ đệ đoán đúng nha. Đây coi như là phần thưởng đi. Được rồi, tỷ tỷ ăn no rồi. Chúng ta hữu duyên gặp lại...

Nàng nói xong rồi quay người dời đi. Không cho Thiên Tà có cơ hội nói gì.

Nhìn Hoả Phượng Hoàng uyển chuyển dáng người rời đi, đám thực khách xung quanh mới lưu luyến chuyển rời ánh mắt nhìn về phía Thiên Tà. Nhớ tới nụ hôn vừa rồi mà Hoả Phượng Hoàng dành cho Thiên Tà, đám người không khỏi sinh ra cảm giác ghen ghét, đố kỵ.

- Hữu duyên gặp lại sao.

Thiên Tà nhìn theo hướng Hoả Phượng Hoàng rời đi, miệng lẩm bẩm.

- Hừ... Có phải lưu luyến không muốn người ta rời đi rồi không?

Một tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng, Thiên Tà vội vã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người phát ra thanh âm, nói:

- Lưu luyến gì chứ. Ngọc Nhi, không phải nàng đi nghỉ ngơi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện