Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 52: Say xỉn



- "Đưa cho tôi xem." Ông Hắc nói.

Người kia đặt một tệp hồ sơ lên bàn, ông Hắc từ từ mở ra xem. Thật ra hai đứa cũng rất xứng đôi, nhưng xét về gia thế thì không thể. Tuy nhà Lâm Mạn Ninh cũng có công ty, nhưng chỉ là một tập đoàn nhỏ, làm sao có thể bì lại Hắc gia ông.

Qua vài giây sau, ông thở dài rồi nói:"Tìm ngài Tho đến đây, tôi có chuyện muốn nói."

- "Vâng."

Ngài Tho ông Hắc vừa nhắc đến là một vị bác sĩ nghiên cứu bên Mỹ, ông ta nổi tiếng với tạo ra các loại virus trong cơ thể người, có thể khống chế được bất kì người nào, xem ra lần này phải nhờ đến ông ta thật rồi.

Lâm Mạn Ninh bước xuống xe, quyến luyến nhìn anh:"Em về nhé!."

Hắc Bạch Lam cười:"Tối nay anh sẽ đến."

- "Vâng." Cô nói rồi quay người đi vào trong nhà, bước đến cổng, cô quay đầu lại nhìn anh, Hắc bạch Lam mỉm cười với cô.

Lâm mạn Ninh lắc đầu, cô dạo này bị sao thế không biết, cô dứt khoát bước vào trong nhà.

- "Mẹ, anh Tiểu Thuyến." Cô bước vào chào hỏi hai người đang ngồi ở phòng khách.

Mẹ Lâm thấy cô liền nói:"Hôm qua không thèm về nhà luôn sao? Con bé này."

Hoắc Thuyến cau mày:"Em đi đâu? Tại sao tối qua không về nhà."

- "Tiểu Lam muốn giới thiệu con bé với gia đình nó, hớn hở đi từ tối qua đến giờ mới về đấy." Mẹ Lâm cố tình nói cho Hoắc Thuyến nghe.

Gân tay anh nổi lên, tay khẽ nắm lại, nhìn Lâm Mạn Ninh bằng ánh mắt trách móc. Mẹ Lâm đứng dậy đi đến chỗ cô.

- "Kể cho ta nghe xem, hôm qua thế nào? Gia đình bên ấy là người như thế nào? Hôm qua họ có làm khó con không? Còn nữa, đến khi nào ta mới có thể gặp họ vậy?"

Lâm Mạn Ninh nhớ lại tối qua anh bị bố tát và còn trận cải vã giữa họ thì lồng ngực có chút khó thở, như vậy có tính là cô không được chấp nhận không?

- "Bình thường thôi ạ." Lâm Mạn Ninh nói.

Hoắc Thuyến vẫn im lặng nhìn cô, anh có cảm giác anh và cô càng ngày khoảng cách càng xa.

- "Bình thường thôi sao? Họ không nói gì à?"

Lâm Mạn Ninh mỉm cười:"Mẹ nói xem, Lâm Mạn Ninh con mà còn bị người khác ghét sao? Tất nhiên là họ rất vui vẻ rồi."

- "Thế thì tốt quá rồi, Tiểu Lam đâu, thằng bé hôm nay có đến nữa không?"

Lâm Mạn Ninh thoáng nét buồn, cô gật đầu:"Anh ấy nói tối nay anh ấy sẽ đến."

- "Vậy để ta sai người chuẩn bị bữa tối, Tiểu Thuyến, tối nay con ở lại ăn cơm cùng gia đình ta luôn nhé!."

Hoắc Thuyến đương nhiên nghe bà nhấn mạnh cụm từ "gia đình ta". Tim anh thắt lại, cười trừ nói.

- "Tối nay con có cuộc hẹn, rất quan trọng, xem ra phải thất lễ một hôm rồi."

Mẹ Lâm tiếc nuối:"Vậy sao? Tiếc quá nhỉ? Nhưng công việc vẫn quan trọng hơn, ta không trách con."

Lâm Mạn Ninh hít thở sâu, nói:"Lão huynh, đã có kết quả thi, em vẫn đứng đầu toàn trường, anh mau tiết lộ quà đí chứ."

- "Tiểu Ninh giỏi quá nhỉ? Anh đã nói tất nhiên sẽ giữ lời, được rồi, muốn quà gì em nói đi."

Lâm Mạn Ninh cau mày:"Em cứ tưởng anh biết em thích gì rồi chứ? Giờ còn phải hỏi sao?"

Nói chuyện một lúc, Hoắc Thuyến ra về, Lâm Mạn Ninh xin phép lên phòng, mẹ Lâm không nói gì nữa, bà lên thay quần áo rồi đến công ty. Trong phòng ngủ, Lâm Mạn Ninh gọi video cho Tiểu Á, cô kể tất cả mọi chuyện cho cô bạn nghe.

- "Hả? Thì ra anh ấy tội nghiệp vậy sao?"

Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Đến hôm qua mình mới biết."

- "Bố anh ấy khó khăn như vậy, liệu hai người có gặp phải sóng gió gì không?"

Lâm Mạn Ninh thở dài, ban đầu cô không nghĩ họ sẽ tiến xa đến mức như thế.

- "Khi nào về thế? Nhanh đi, tớ nhớ cậu lắm rồi." Cô thay đổi chủ đề.

Tiểu Á nói:"Một tuần nữa."

Đến tối...

Nhà hàng Thịnh Thế, năm công ty có buổi hẹn ăn cơm tối để bàn về chương trình giới thiệu sản phẩm mới một tuần nữa, đây được xem là sự kiện lớn, thế nhưng Hắc Bạch Lam lại bỏ qua, để cho thư kí đi.

Thư kí Lê một thân váy công sở đi vào trong, bốn vị tổng tài đã có mặt ở đó, điều khiến cô bất ngờ là có cả Hoắc Thuyến.

- "Các vị thông cảm, Hắc tổng của chúng tôi có việc, tôi là Lê Tiểu Du, thư kí của anh ấy, rất vui khi được gặp các vị."

Ba người đàn ông kia thấy cô liền vui vẻ đứng lên, riêng Hoắc Thuyến vẫn ngồi im nhìn cô, Hắc tổng bận việc? Chắc là đến dùng cơm cùng mẹ Lâm và Tiểu Ninh, tim anh lúc này bỗng chẳng có cảm giác gì, tạ sao lại kì lạ như vậy?

- "Thật không ngờ thư kí của Hắc tổng lại là một người xinh đẹp như thế, tuổi trẻ tài cao."

Thư kí Lê mỉm cười:"Cảm ơn các vị đã khen ngợi."

Cô ngồi xuống cạnh Hoắc Thuyến, cuộc nói chuyện bắt đầu. Hoắc Thuyến trầm hơn so với họ, nhưng mõi lần anh nói đều rất có lí.

Thư kí Lê thường ngày đi cùng Hắc Bạch Lam sẽ không phải uống nhiều, hôm nay chỉ có mình cô, ba tên kia lại được đà chuốc rượu, không uống thì họ nói thất lễ, uống hết số rượu đó thì cô lại say bí tỉ.

Đến tận khuya, ba người đàn ông kia lần lượt đòi đưa cô về, Lê Tiểu Du lúc này đã say,, không biết trời đất, cô đứng dậy xua xua tay.

- "Không cần, tôi đi xe đến đây, tôi tự về được, xin phép mọi người." Cô nói rồi cúi đầu chào họ, đến lượt chào Hoắc Thuyến, vì cúi đầu thấp khiến cô loạng choạng cắm đầu vào chân anh.

Bàn tay cô hoảng loạn bám lấy người anh, ba người đàn ông kia nhìn anh, ánh mắt của Hoắc Thuyến sa sầm lại, Lê Tiểu Du lúc này hai tay bám lấy đùi anh, ngón tay cái vô tình hay cố ý chạm vào nơi không nên chạm của anh.

Cô lúc này định đứng dậy nhưng chẳng còn chút sức lực, Hoắc Thuyến nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ xao dộng, anh cúi người bế ngang cô lên.

- "Không cần phiền đến các vị, cô ấy là thư kí của bạn tôi, để tôi đưa cô ấy về là được rồi, tôi xin phép."

Nói rồi anh cầm lấy túi xách, bế cô đi ra khỏi nhà hàng. Lê Tiểu Du lúc này đã yên lặng ngủ trong ngực anh, bàn tay theo bản năng nắm lấy cổ áo anh để tìm cảm giác an toàn.

***

Bận lắm, định là không đăng được mà các nàng xin dữ quá, đanh viết chap nữa.

Chap sau có gì ấy nhỉ??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện