Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 240: Thái tử đãi khách



Từ hoàng cung trở lại không quá hai ngày, Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhận được thiếp mời thái tử đưa tới, bảo là muốn vì bọn họ thiết yến làm tiệc tiễn đưa. Cái này ý tứ ẩn hàm rất là rõ ràng —— đã đem các ngươi lợi dụng xong, các ngươi cũng nên dọn dẹp về nước nhanh một chút. 

Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh liền nghe lời thu thập đồ đạc, chờ tới ngày ghi trên thiệp mang theo Nam Vân công chúa đi tới phủ thái tử. Chỉ chờ vừa qua đêm nay, ngày thứ hai liền ngồi lên xe ngựa đi về nhà. 

"Minh vương gia, ngài đã tới! Nhanh lên một chút đi vào, tất cả mọi người đang chờ các người!" 

Vừa vào cửa chính, vợ chồng thái tử liền ra đón. Thái Tử điện hạ dị thường nhiệt tình đi tới trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh, Thái Tử phi cũng nâng tay Hạ Mộng: "Minh vương phi, hai ngày nay trôi qua như thế nào? Thật không nghĩ tới, các người sẽ về nước nhanh như thế, ta cảm thấy còn chưa được tán gẫu đủ với người!" 

Hạ Mộng tủm tỉm đối mặt: "Vậy thì tối nay hàn huyên nhiều một chút đi!" 

"Tốt!" Thái Tử phi liền vội vàng gật đầu. 

Nói xong liền đi tới cửa đại sảnh được thắp đèn sáng rực, liền nhìn thấy bên ngoài đã có khá nhiều nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y hoa phục đứng đợi. Nhìn kỹ một chút, liền phát hiện bọn họ đều là hoàng tử đại biểu của mấy quốc gia lân cận, thực lực của mấy nước này đều không kém nhau mấy, mấy ngày nay cũng cùng Thái Tử điện hạ lui tới tương đối thường xuyên. 

Nhìn thấy những người này, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng đều là cười một tiếng —— thái tử này thật đúng là thông minh. Đánh tiệc tiễn đưa là lấy cớ, để cho đoàn người bọn họ cùng tụ tập chung một chỗ, chính là không tiếng động báo cho mọi người biết: quan hệ của hắn và bọn họ cũng không tệ! Cứ như vậy, khiến trong lòng mỗi người cũng cảm thấy kính nể, không khỏi thay đổi cách nhìn đối với vị Thái Tử điện hạ này. 

Trải qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, mọi người đều không xa lạ với nhau, liền làm lễ ra mắt lẫn nhau, Thái Tử điện hạ cất cao giọng nói: "Nếu mọi người đã đến đầy đủ, chúng ta liên bắt đầu! Ta đặc biệt sai người đi mời đoàn vũ nữ ca múa tốt nhất ở Đô thành, bảo đảm sẽ để cho mọi người tối nay cao hứng mà về!" 

"Vậy cũng tốt!" Những người khác nghe vậy, ánh mắt sáng rực rối rít nói. 

Thái Tử điện hạ càng thêm đắc ý, liền mời bọn hắn vào bên trong sảnh ngồi xuống. 

Đều là người quen, cũng không cần bận tâm quá nhiều. Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử phi hai người ngồi ở thượng vị, Hoàng Phủ Nam Ninh được an bài ở vị trí thứ nhất bên tay trái, Hạ Mộng thì ngồi ở bên cạnh hắn. Xuống chút nữa, chính là những hoàng tử của các quốc gia khác, mọi người ngồi xuống liền náo nhiệt hẳn lên. 

Rất nhanh, rượu và thức ăn được đem đi lên, vũ nữ ca múa rối rít tiến ra biểu diễn, kéo đàn ca hát, dùng thân thể mềm mại cùng với âm thanh kiều mỵ liền được các nam nhân ủng hộ. 

Đang lúc rượu qua ba tuần, tất cả mọi người đều bị rượu làm nóng người, không khí hiện trường cũng từ từ hướng ** thời điểm, chợt một gã sai vặt vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào —— 

"Thái tử, thái tử! Hoàng thượng, hoàng thượng tới!" 

Cái gì!? 

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cả kinh. 

"Ở nơi nào?" Thái Tử điện hạ vội vàng đứng dậy hỏi. 

"Đang ở bên ngoài cách đây không xa, sẽ lập tức tới cửa rồi!" 

"Nhanh lên một chút bãi giá, nghênh đón!" 

"Dạ!" 

Một phòng náo nhiệt vì vậy liền thôi, mọi người liên tục sửa sang quần áo, rời khỏi vị trí của mình hướng ra bên ngoài nghênh đón. Nhưng còn chưa đi tới cửa, đã nhìn thấy Minh Hoàng một thân long bào đập vào mi mắt. 

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" 

"Tham kiến hoàng thượng!" 

Đoàn người vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. 

"Đều đứng lên đi!" Lão hoàng đế khoát khoát tay. 

"Tạ phụ hoàng (hoàng thượng)!" 

Mọi người đứng dậy liền phát hiện ra, ở bên cạnh lão hoàng đế là Tần quý phi với một thân trang phục rực rỡ! 

Tối nay gặp lại nàng, Hạ Mộng phát hiện gương mặt của nàng sớm không còn vẻ tái nhợt của ngày đó, trên mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế, đem ngũ quan xinh xắn của nàng tôn lên một cách xinh đẹp lạ thường; một đầu tóc đen được búi lên, phía trên điểm không ít kim ngân, trâm cài nhẹ nhàng lắc lư, đẹp không sao tả xiết; trên người mặc một bộ trang phục mới tinh càng thêm diễm lệ, làn da trắng nõn cùng với màu sắc trang phục ở trên người nàng lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ, phía trên thêu hoa càng thêm tinh xảo xinh đẹp làm cho người ta hoa cả mắt; kết hợp với khuôn mặt nhu hòa mỉm cười của nàng, liền để cho người nhìn thấy một cái tâm liền say. Nhìn theo bộ dáng đi về phía trước của nàng, liền cảm thấy nam nhân cả phòng hai mắt đều tỏa sáng! 

Yêu tinh nha! 

Vừa thấy như thế, trong lòng Hạ Mộng không khỏi thở dài. 

Nữ nhân này chỉ vì hôm nay nhưng lại làm lỗ vốn rồi. 

"Thái Tử, Thái Tử phi, Bổn cung nghe nói hôm nay các ngươi ở chỗ này làm yến tiệc tiễn đưa, đều là người trẻ tuổi, khẳng định náo nhiệt. Hai ngày nay Bổn cung trong lòng đang cực kỳ buồn bực, muốn ra ngoài giải sầu, liền nói với hoàng thượng tới đây, chính là muốn xem náo nhiệt, cũng sẽ không quấy rầy các ngươi chứ?" Khi phát hiện sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người mình, Tần quý phi liền cười dịu dàng nói. 

"Sẽ không, dĩ nhiên sẽ không!" Thái Tử điện hạ liền vội vàng lắc đầu, Tần quý phi cùng Hạ Mộng lại không có bỏ qua tia tức giận lóe ra trong mắt hắn. 

Chỉ là, Tần quý phi tự nhiên làm bộ không nhìn thấy, liền vội vàng ôm cánh tay lão hoàng đế: "Hoàng thượng người nghe rồi chứ, người ta quả nhiên là hoan nghênh của chúng ta! Chúng ta mau vào đi thôi!" 

"Tốt." 

Sớm bị giọng nói nũng nịu mềm mại của nàng dụ dỗ làm cho đầu óc choáng váng, lão hoàng đế lập tức nghe lời gật đầu. 

Sau khi trở lại đại sảnh, dĩ nhiên là thân phận tôn quý của hai vị này liền chiếm cứ vị trí vốn là của phu thê thái tử, Thái Tử điện hạ mang theo Thái Tử phi ngồi vào vị trí đối diện Hoàng Phủ Nam Ninh và Hạ Mộng. 

Vốn là không khí vui mừng náo nhiệt liền bị cắt đứt, bởi vì hai vị quyền cao chức trọng xuất hiện, thêm lúc trước trong hoàng cung xảy ra sự kiện kia, mọi người cũng không có tâm tình càn rỡ chơi đùa, đàng hoàng ngồi ở chổ của mình. 

"Ai nha, đây là thế nào? Không phải nói người trẻ tuổi các ngươi tụ chung một chỗ náo nhiệt sao? Trước như thế nào, hiện tại liền tiếp tục như thế! Không cần lo tới chúng ta, chúng ta chỉ là tới tham gia náo nhiệt mà thôi." Thấy thế, Tần quý phi vội vàng nói. 

Thái Tử điện hạ vội vàng lên tiếng. "Đúng vậy, mọi người không nên quá gò bó, làm như thế làm sao mà ăn uống được. Người tới, tiếp tục ca múa!" 

"Vâng" 

Ca múa lại nổi lên âm thanh vui mừng dễ nghe, các vũ nữ liền khởi động thân thể. 

Nhưng mặc kệ bọn hắn cố gắng thế nào, không khí của hiện trường cũng không thể nào náo nhiệt lên, tất cả mọi người không tự chủ kiêng kỵ hai người ở phía trên. 

"Ai!" 

Chợt, phía trên truyền đến một tiếng thở thật dài. 

"Yêu phi, thế nào?" Lão hoàng đế mặt ân cần vội vàng hỏi. Kể từ khi đôi nam nữ bị giáng chức, Tần quý phi liền bị bệnh một khoảng thời gian thật dài. Mỹ nhân thương tâm, vừa thấy đã thương, lại xét thấy tình cảm nhiều năm như vậy, lão hoàng đế tất nhiên đau lòng, không thể không mềm giọng an ủi. Khó có được hôm nay, tâm tình nàng mới tốt lên một chút, muốn đi ra ngoài, thật không nghĩ đến, mới ngồi xuống không bao lâu, nàng lại chứng nào tật nấy rồi! Này dĩ nhiên làm cho lòng hắn đau đến ngồi cũng không vững nữa. 

"Ha ha, hoàng thượng, ngài đừng lo lắng, nô tì không phải là bởi vì tâm tình không tốt mà thở dài, mà cảm thấy những thứ ca múa này biểu hiện thật sự là quá kém! Khó trách các vị đang ngồi ở đây đều không lên tinh thần!" Vội vàng nặn ra một nụ cười, Tần quý phi nhỏ giọng nói. 

Thái Tử điện hạ nghe nói, vội vàng đứng dậy: "Dạ, nhi thần biết, nhi thần hiện tại liền cho đổi một nhóm người khác đi lên." 

"Ngươi không phải đã nói là mời đoàn kịch ca múa tốt nhất ở Đô thành rồi sao? Đổi lại một nhóm khác, thì có thể sao?" Liếc hắn một cái, Tần quý phi lạnh nhạt nói. 

Thái Tử điện hạ sửng sốt. "Này, Tần quý phi, ý của ngài là......" 

"Bằng không, hoàng thượng, ngài để nô tì đi xuống múa một khúc đi!" Nhu nhu cười, Tần quý phi cầm tay lão hoàng đế 

Lão hoàng đế ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu. "Như vậy sao được! Nàng đường đường là một Quý Phi ——" 

"Hoàng thượng ~" 

Kéo dài âm thanh, thân thể mềm mại của Tần quý phi hướng trên người của hắn cọ cọ: "Ngài để cho nô tì đi đi! Nô tì cũng đã rất lâu không có khiêu vũ rồi, ngài cũng biết nô tì rất thích khiêu vũ, ngài cũng không thích xem nô tì múa sao? Hoàng thượng, hoàng thượng ~" 

Ah ~ 

Mỹ nhân trong ngực, mị nhãn như tơ, hơn nữa còn dùng ngữ điệu so mật đường còn ngọt ngào hơn, một tiếng một tiếng kêu hắn. Đừng nói lão hoàng đế, tại hiện trường những người khác tâm tình cũng đều bất giác nhộn nhạo đi lên. 

Cái này chỉ giới hạn với các nam nhân. Giống nhau thân đều là nữ nhân, Thái Tử phi lập tức nhướng mày, Nam Vân công chúa lặng lẽ kéo kéo cánh tay Hạ Mộng. 

"Thế nào?" Hạ Mộng vội vàng quay đầu lại hỏi. 

"Tứ tẩu, Tần quý phi vị này bản lãnh làm nũng so với ngươi còn mạnh hơn đó!" 

Ha ha! Hạ Mộng gật đầu. "Cái đó cũng đúng. Thân là nữ nhân, nếu muốn làm cho nam nhân đáp ứng muội, vậy nhất định phải làm nũng, hơn nữa còn phải càng kiều diễm càng tự nhiên càng tốt, Tần quý phi vị này chính là ví dụ rất tốt, muội tốt nhất học một ít đi!" 

"Ừ." Nam Vân công chúa vội vàng ngoan ngoãn gật đầu. 

Nhìn lại thượng vị, Tần quý phi không nhịn được một tiếng lại một tiếng “hoàng thượng hoàng thượng” kêu lên, lão hoàng đế giơ hai tay lên đầu hàng: "Hảo hảo hảo, tùy nàng, tất cả đều tùy nàng!" 

“Hoàng thượng ngài thật tốt!” 

Lấy được sự chấp thuận, Tần quý phi không kìm được vui mừng, vội vàng nũng nịu nói ra câu này. 

Lão hoàng đế chân đều đã sớm mềm nhũn, cả người đều muốn bay lên. 

Tần quý phi liền đứng dậy, liền cất bước đi tới hạ đường. Đoàn ca múa vội vàng lui ra. 

"Ta nhảy cái gì tốt đây? Nếu không, liền nhảy bốn mùa cảnh xuân mà hoàng thượng ngài thích nhất được chứ!" 

"Tùy nàng." Lão hoàng đế gật đầu nói. 

"Vậy thì bốn mùa cảnh xuân hảo hảo rồi!" Tần quý phi liền gật đầu, nhìn một chút nhạc công bên cạnh, trưởng nhóm nhạc công cũng vung tay lên, âm điệu của bài bốn mùa cảnh xuân lập tức xuất hiện. 

Tần quý phi bên này, lúc tiếng nhạc vang lên, ống tay áo nàng liền cử động theo tiếng nhạc, thân thể mềm mại xoay tròn, tay chân ưu nhã khép mở, huy động trong tay phi bạch, làm ra các loại tư thế uyển chuyển. 

Không thể không nói, Tần quý phi vị này thật đúng là có không ít bản lãnh. Xác định hiện tại, trước mặt nhiều người như vậy, nàng hoàn toàn buông xuống tự ái kiêu ngạo Quý Phi, cùng âm nhạc nhịp nhàng linh hoạt vũ động thân thể. Mỗi một lần nâng tay, từng cái quay người, đều cùng âm nhạc phối hợp đúng lúc, lại so với đoàn ca múa trước kia biểu hiện còn hảo hảo hơn. Hơn nữa, cùng với vũ điệu, hai mắt của nàng cũng không nhìn khắp bốn phía, nụ cười trong mắt thản nhiên làm cho người mê say. Mặt mày lưu chuyển, giơ tay nhấc chân đều không tự nhiên làm bộ phong tình vạn chủng. Hơn nữa, nhiều lần, ánh mắt của nàng không biết là cố ý hay là vô ý, nhàn nhạt quét về phía Thái Tử điện hạ, liền rơi vào trên người của hắn, dừng lại nhìn một hồi. Chú ý tới ánh mắt của nàng, Thái Tử điện hạ cũng là lạnh lẽo, hai người hai mắt nhìn nhau, quấn quít. Chợt, Tần quý phi khóe miệng cong lên, đối với hắn thản nhiên cười, hắn càng thêm sững sờ, vừa muốn nói gì, không nghĩ tới nàng cũng đã đem ánh mắt chuyển sang nơi khác, tiếp tục vũ động ống tay áo, đưa tình lưu tình. 

Ống tay áo bay tán loạn, hoa thơm lộn xộn rơi, xa hoa, đẹp không sao tả xiết. Dư âm lượn lờ, ở dây đàn trong suốt âm thanh vang lên càng lúc càng xa. Tần quý phi động tác cũng theo đó càng ngày càng chậm, cho đến bất động. 

"Hoàng thượng, nô tì nhảy được có được hay không?" 

Chờ tiếng nhạc hoàn toàn dừng lại, Tần quý phi liền khẽ mỉm cười, một đôi mắt thu thủy sáng lại liếc nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người của lão hoàng đế. 

"Tốt!" 

Lão hoàng đế liền vội vàng gật đầu."Nàng chính là múa thật tốt giống như năm đó!" 

Những người khác cũng như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng vỗ tay bảo hay, khen không ngừng. 

Tần quý phi càng thêm đắc ý, liền nâng váy đi trở về bên cạnh lão hoàng đế, từ từ ngồi xuống, thân thể mềm mại khẽ dựa trên người hắn: "Hoàng thượng ~ mới vừa rồi thật là mệt chết nô tì!" 

So với ngữ điệu trước kia còn mềm mại hơn, cùng với gương mặt còn phiếm đỏ ửng bởi vì múa của nàng, càng hiện ra mấy phần thẹn thùng của thiếu nữ, cùng với nàng chung đụng nhiều năm nhưng lão hoàng đế cũng không nhịn được tâm túy thần mê vì nàng lần nữa. 

"Ái phi đã mệt mỏi? Vậy có muốn hay không chúng ta hồi cung nghĩ ngơi?" 

"Không cần!" Tần quý phi liền vội vàng lắc đầu, "Chúng ta vừa mới tới nơi này, mới ngồi không lâu lắm, làm sao lại có thể vội vội vàng vàng đi chứ? Giống như là chúng ta cố ý tới phá hư yến tiệc của bọn hắn." 

"Vậy làm sao bây giờ?" 

"Không bằng, cho bọn họ dọn dẹp một gian phòng, để cho nô tì nghỉ một lát. Nô tì cũng chỉ là hơi mệt, tĩnh dưỡng một hồi liền tốt lên. Nô tì còn muốn trở lại, nghe mọi người trò chuyện, cùng mọi người uống rượu!" 

Nghe xong lời này, Thái Tử điện hạ càng thêm vội vàng đứng dậy tới đây: "Đã như vậy, vậy hãy để cho Thái Tử phi dẫn Tần quý phi đi phòng khách nghỉ ngơi một chút đi!" 

"Vậy coi như làm phiền Thái Tử phi!" Tần quý phi vội vàng liền nói. 

"Vậy cũng tốt!" Nếu nàng đã nói như vậy, lão hoàng đế liền gật đầu, "Thái Tử phi, hảo hảo chiếu cố Quý Phi." 

"Dạ, nhi thần biết." Thái Tử phi cũng liền vội vàng gật đầu, thản nhiên đi tới bên cạnh Tần quý phi, "Tần quý phi, mời ngài đi theo ta đi!" 

"Ừ." 

Tần quý phi gật đầu, nâng tay lên trên tay cung nữ bên cạnh, ung dung tiêu sái ra khỏi đại sảnh. 

Một đường đi ra ngoài, tại chỗ còn rất nhiều nam nhân không nhịn được đưa mắt nhìn nàng đi xa. Cho đến khi mọi người đã đi xa, còn không chịu thu hồi ánh mắt. 

"Khụ khụ!" 

Cuối cùng, Thái Tử điện hạ nặng nề ho khan mấy tiếng, giơ chén lên: "Phụ hoàng, nhi thần mời ngài một ly, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn!" 

"Hảo hảo hảo." Lão hoàng đế liền vội vàng gật đầu, giơ chén lên liền uống một hơi cạn sạch. 

Rồi sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng đứng dậy: "Hoàng thượng, lần trước quấy nhiễu thọ yến của ngài, tiểu vương cực kỳ áy náy. Hiện tại, tiểu vương cũng mời ngài một ly rượu, cung chúc ngài sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn!" 

"Đa tạ Minh vương gia, đa tạ Minh vương gia." Thiếu sót ở thọ yến, tại nơi này lấy được điểm nhỏ đền bù, lão hoàng đế kích động không thôi, vội vàng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh đối ẩm. 

Có hai người kia dẫn đầu, những người khác tự nhiên không cam lòng rơi ở phía sau, liền cũng rối rít đứng dậy, thay phiên vì lão hoàng đế mời rượu. Một vòng xuống, cũng qua thời gian ăn một bữa cơm. 

Nhìn lại ca múa một chút, trò chuyện lẫn nhau, thời gian trôi qua rất nhanh. 

"Chuyện gì xảy ra? Ái phi không phải nói chỉ là đi nằm sao? Vì sao còn chưa trở lại?" Nhướng mày, lão hoàng đế đột nhiên nói ra câu này. 

Thái Tử điện hạ hiểu ý, lập tức đứng lên. "Như vậy, nhi thần ——" 

"Thái Tử phi, ta tựa hồ uống hơi nhiều, người có thể theo ta đi ra ngoài dạo một chút không?" Vội vàng kéo kéo ống tay áo của Thái Tử phi, Hạ Mộng tại lúc này hỏi. 

Thái Tử điện hạ sửng sốt, lập tức sửa lời nói: "Đã như vậy, nhi thần liền đi xem một chút, mời Tần quý phi đến đây!" 

"Ừ. Nếu như nàng còn chưa có nghỉ ngơi đủ, vậy hãy để cho nàng tiếp tục nghỉ ngơi tốt đi." Lão hoàng đế trầm giọng nói. 

Thái Tử điện hạ ánh mắt tối sầm lại, lập tức cúi đầu: "Dạ, nhi thần biết." Liền lui thân đi ra ngoài. 

Thái Tử phi cũng đứng dậy. "Minh vương phi, người đi theo ta đi!" 

"Tốt." Hạ Mộng khéo léo gật đầu, thuận tay kéo Nam Vân công chúa, "Vân nhi, chúng ta cùng đi chứ!" 

Nam Vân công chúa không rõ chân tướng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo nàng đi nha. 

= ta là có đại sự xảy ra đường ranh giới = 

Đi ra yến khách phòng khách riêng, Hạ Mộng đi ra gặp đến Thái Tử phi, không nhịn được đối với nàng cười một tiếng: "Phủ thái tử thật đúng là to lớn, tráng lệ, chỉ so với hoàng cung kém một chút. Người có thể dẫn chúng ta đi chung quanh một chút không? Trên tiệc rượu quá ồn rồi, đầu của ta cũng bất tỉnh rồi." 

"Tốt!" 

Thái Tử phi liền vội vàng gật đầu, cũng đưa tay xoa bóp huyệt thái dương: "Đừng nói người bị nhao bất tỉnh, đầu của ta cũng giống vậy. Đó là nơi nam nhân tụ hội, nữ nhân chúng ta cũng ít dính vào thì tốt hơn." 

"Ừ." Hạ Mộng gật đầu, "Để cho nam nhân bọn họ bàn luận với nhau đi! Chúng ta ở bên ngoài đi một chút, trò chuyện, có thể so với nơi đó thanh tịnh hơn. Ít đi chúng ta, đối với bọn họ cũng không có trở ngại gì, chỉ sợ bọn họ càng thả lỏng nói lung tung!" 

"Đúng là như vậy" Thái Tử phi vội vàng cười, chủ động nâng tay của Hạ Mộng, "Đã như vậy, chúng ta liền đi dạo chung quanh một chút đi!" 

"Ừ." Hạ Mộng đáp lời, lại nâng mặt lên, "Nếu không, người dẫn ta đi thăm một chút phòng ốc ở nơi này của các người đi! Kể từ khi tới nơi này, ta đều không có ra khỏi cửa, cả ngày lẫn đêm ở trong dịch quán ngây ngô, trong lúc rãnh rỗi chỉ đi lòng vòng, phát hiện cấu tạo phòng ốc ở đây cùng Phượng Tường vương triều không giống nhau, ngay cả bài biện trong phòng cũng không giống nhau, ta thấy mọi thứ đều mới lạ. Chỉ tiếc, trong dịch quán chỉ có mấy gian phòng, ta nhìn đến chán, phủ thái tử các người có nhiều phòng ốc như vậy, người để cho ta tham quan một chút, có được hay không?" 

"Minh vương phi người đối với cấu tạo phòng ốc cảm thấy hứng thú sao?" Nghe vậy, phủ thái tử hơi sững sờ. 

Hạ Mộng xấu hổ cười một tiếng."Đúng vậy! Cũng không biết là cái tật xấu gì, ta từ nhỏ liền thích ở trong phòng nhìn tán loạn, nhìn phòng ốc nhà nào tốt, nhà nào không, ngay cả cha mẹ ta cũng không biết tại sao ta có thể có loại tật xấu này." 

"Ha ha, có chuyện yêu thích cũng tốt, so với cả ngày lẫn đêm ở trong hậu viện tranh tới đấu lui." Thái Tử phi mỉm cười, liền cầm tay của nàng, "Đã như vậy, chúng ta đi dạo một chút đi! Không bằng, trước hết dẫn ngươi đi xem thư phòng của thái tử một chút đi!" 

"Không cần!" Nghe xong lời này, Hạ Mộng vội vàng lắc đầu. 

"Hả?" Thái Tử phi không hiểu nhìn nàng. 

Hạ Mộng mỉm cười. "Thái Tử phi, chẳng lẽ người không biết, cho người ta xem đồ, phải đưa từ thứ dở nhất đến thứ tốt nhất, như vậy mới có thể làm cho người ta càng nhìn càng thấy đẹp. Nếu không, vừa bắt đầu liền để cho ta thấy được nơi đẹp nhất của các người, sau đó mới nhìn thấy những thứ hạ đẳng thì ta đây liền không có hứng thú rồi." 

"Cũng đúng, thì ra người đối với phương diện này nghiên cứu nhiều như thế." Thái Tử phi liền vội vàng gật đầu, "Vậy trước hết ta dẫn người đi phòng khách bên kia xem một chút đi!" 

"Tốt!" Hạ Mộng liên tục không ngừng gật đầu. "Nhưng là......" Lập tức lại chần chờ hạ xuống, "Không phải mới vừa Tần quý phi nói ở bên kia nghỉ ngơi sao? Chúng ta cứ đi qua như vậy, nếu quấy rầy nàng thì không phải là chuyện tốt đẹp gì?" 

"Không có việc gì, thái tử không phải đã đi mời nàng sao? Thời gian lâu như vậy, nàng cũng nên đi mới đúng. Coi như không đi, chúng ta đều là nữ quyến, gặp được cũng không ngại. Đi thôi!" Lơ đễnh lắc đầu, Thái Tử phi liền kéo nàng đi. 

"Được rồi!" 

Thịnh tình khó chối, Hạ Mộng cũng không cự tuyệt. 

Chỉ là, khi Thái Tử phi xoay người, trên khóe miệng của Hạ Mộng lại hiện lên một tia đắc ý. 

Tựa hồ, tình huống rất không thích hợp. 

Thời điểm hai người hướng phòng khách bên kia đi qua, bọn họ liền ngầm nghe trộm được tiếng cười của nữ nhân. Tiếng cười không chỉ hết sức liều lĩnh mà còn hết sức phóng đãng, hơn nữa, cái âm thanh này còn có mấy phần quen tai. 

"Chuyện gì xảy ra?" 

Nghe được âm thanh, Thái Tử phi lập tức trầm mặt. "Ban ngày ban mặt, người nào dám quấy rối ở nơi này?" 

"Nô tỳ không biết, nô tỳ liền đi xem một chút ——" 

"Thôi! Tự chúng ta đi! Cho ta thấy được, ta liền để cho bọn họ đẹp mặt!" Giận tái mặt, Thái Tử phi buông tay ra, "Minh vương phi, các người ở chỗ này đợi một chút, ta đi trước xử lý một chút chuyện nhà." 

"Tốt, người đi làm chuyện của người đi!" Hạ Mộng ôn thuận mà nói. 

Thái Tử phi liền buông tay ra, lửng thững hướng bên kia chạy đi. Chỉ là, càng đến gần, sắc mặt của nàng càng khó coi. Bởi vì, ở phương hướng âm thanh truyền tới, nàng cư nhiên gặp được gã sai vặt cận thân của Thái Tử điện hạ! Gã sai vặt này đang canh giữ ở cửa, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể cũng không cầm được khẽ run. 

"Trà Đốc?" 

Trong lòng run lên bần bật, Thái Tử phi trầm giọng kêu lên. 

"Rất rất rất...... Thái Tử phi?" Lập tức ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng của nàng, gã sai vặt lập tức run lợi hại hơn. 

Vừa thấy như thế, một loại dự cảm xấu ập vào lòng. "Ngươi ở nơi này làm gì?" 

"Nô tài...... Nô tài......" 

"Ha ha ha, ngươi đừng như vậy...... Nhẹ một chút...... Chậm một chút...... Ha ha ha......" 

Càng đến gần, tiếng thở gấp cùng với giọng nói phóng đảng của nữ nhân càng truyền rõ ràng vào trong tai, càng làm cho lòng của nàng trầm xuống. 

Hiện nay, nếu như còn nghe không ra cái âm thanh kia thuộc về người nào, nàng liền uổng phí làm Thái Tử phi nhiều năm như vậy! 

"Thái tử ở bên trong?" Mặt xinh đẹp cơ hồ vặn vẹo biến hình, Thái Tử phi giảm thấp giọng nói xuống hỏi. 

Gã sai vặt sớm xụi lơ trên mặt đất. "Phải..... Vâng" 

"Hắn...... Nàng...... Bọn họ......" 

"Thái Tử phi, Thái Tử điện hạ hắn......" 

"Thôi!" Quay đầu ra, Thái Tử phi dùng sức nắm chặt quả đấm, lại không nhịn được tiến lên vài bước, lặng lẽ xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào. 

"Nha!" 

Nhưng là, khi rón rén đến gần cánh cửa, sau lưng lập tức bị người dùng lực đẩy! Cửa phòng liền bị đẩy ra. 

"Này!" "Chuyện gì xảy ra? Người nào?" 

Trên giường hai người đang quấn quít lập tức dừng động tác lại, song song nhìn về phía bên này. 

Thái Tử phi trong khoảnh khắc liền hóa đá. 

"A ——" 

Sau đó, thét lên một tiếng, vang dội cả bầu trời, cũng đem nhiều người hấp dẫn tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện