Tiểu Dạ Khúc
Chương 84
Edit: Mộc Tử Đằng
Năm sáu tuổi, lần đầu tiên Thẩm Bình Xuyên gặp được Kim Tịch.
Vào một buổi sáng mai nửa tháng trước, cha đã nói với anh, chẳng bao lâu nữa sẽ có một dì dẫn em gái nhỏ đến nhà ở, làm bạn với anh, anh phải làm anh trai.
Sau khi mẹ Thẩm Bình Xuyên sinh anh xong thì bất hạnh qua đời, cha mời một bà vú đến nuôi anh lớn, trong khoảng thời gian tuổi thơ dài dằng dặc của anh, Thẩm Bình Xuyên cực kỳ cô đơn.
Cho nên khi anh biết trong nhà có thêm em gái nhỏ thì vui vẻ thức trắng cả đêm, ngày hôm sau cùng dọn phòng cho em gái với cha, dán giấy dán tường màu hồng, còn cố tình ra ngoài mua cho em gái ga trải giường màu hồng.
Lúc đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, Thẩm Bình Xuyên trông thấy một chú gấu bông nhỏ trong tủ kính, anh bèn không chút do dự lấy tiền tiêu vặt của mình ra mua, sau đó ôm về nhà đặt lên đầu giường.
Mọi chuyện đã được sắp xếp xong, anh hưng phấn mong chờ em gái đến.
Nhớ lại, vào một buổi trưa ánh nắng rực rỡ, cha lái chiếc Mercedes vào khu nhà, dừng dưới sân.
Thẩm Bình Xuyên mặc bộ âu phục nhỏ trước đây được đặt may để chụp ảnh gia đình, trên cổ đeo một cái nơ màu đỏ, anh đứng thẳng tắp trước cửa, sẵn sàng đón tiếp.
Mười phút sau, Thẩm Thạch Sơn dẫn dì và em gái vào phòng.
“Bình Xuyên, tới đây đi, đây là dì Thạch Thanh, trước đây con đã gặp rồi.”
Thẩm Bình Xuyên lễ phép chào hỏi: “Con chào dì ạ.”
Thạch Thanh mỉm cười sờ đầu Thẩm Bình Xuyên: “Nếu con không ngại, sau này cũng có thể gọi dì là mẹ.”
Từ trước giờ Thẩm Bình Xuyên chưa từng nhận được tình yêu thương của mẹ, sự dịu dàng của Thạch Thanh chính là dáng vẻ của mẹ mà Thẩm Bình Xuyên đã vô số lần nghĩ tới, cho nên anh ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ.”
Sau khi gọi xong, anh đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói tức giận của một cô nhóc: “Bà ấy là mẹ em, không phải mẹ anh đâu.”
Thạch Thanh nói với Kim Tịch đang đứng ngoài cửa không chịu vào: “Bảo bối, mau vào đi, gặp chú và anh nào.”
Kim Tịch đứng ở cửa không chịu vào, Thẩm Bình Xuyên nghiêng đầu, trong thấy một bên mặt lúng túng của cô nhóc nhỏ.
Gương mặt cô mủm mỉm tự nhiên, làn da trơn bóng như có thể bóp ra nước, môi đỏ răng trắng rất đáng yêu, đôi mắt lộc đen nhánh ướt át, hàng lông mày cong dày ướt nước.
Trong tay cô đang ôm chặt một con búp bê cũ kỹ.
Thẩm Thạch Sơn vỗ vai Thẩm Bình Xuyên: “Ngớ ra đó làm gì, mau mời em gái vào nhà đi.”
Anh kịp phản ứng lại, nơm nớp lo sợ đi tới cạnh cửa: “Anh tên…tên là Thẩm Bình Xuyên, xin hỏi em tên gì vậy?”
Kim Tịch tựa như một chú thỏ nhỏ hoảng sợ, phòng bị nhìn cậu nhóc xa lạ trước mặt, dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Không thèm nói cho anh biết đâu.”
“Vậy..hoang nghênh em đến nhà anh, sau này chỗ này cũng là nhà của em, anh là anh trai của em.”
“Không phải.”
Thẩm Bình Xuyên ngẩn người, thấy cô bé đi đến trốn sau lưng Thạch Thanh, hỏi: “Khi nào chúng ta về vậy mẹ, con không muốn ở đây, con muốn về nhà cơ.”
Thạch Thanh không thể làm gì khác, đành kiên nhẫn giải thích với Kim Tịch: “Bảo bối, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, chú và anh chính là người nhà của con.”
Hốc mắt Kim Tịch lập tức tràn ngập nước, cô liên tục lắc đầu: “Con không muốn, con phải về nhà, con muốn cha.”
Thẩm Bình Xuyên đứng cạnh cửa không biết phải làm sao, anh nghĩ rằng em gái không thích mình nên muốn về nhà, trong lòng rất khó chịu, tay đút vào túi, nắm chặt viên kẹo hình thỏ vẫn chưa lấy ra.
Thẩm Thạch Sơn gọi Thẩm Bình Xuyên đến, dặn dò anh: “Sau này con là anh trai rồi, phải chăm sóc em gái, bảo vệ em gái, biết chưa?”
Thẩm Bình Xuyên trịnh trọng gật đầu, xoay người nói với Kim Tịch: “Anh dẫn em đi xem phòng nhé, được không.”
Kim Tịch vẫn nấp sau lưng Thạch Thanh như cũ, cô ôm con búp bê, vừa phòng bị vừa lo lắng nhìn Thẩm Bình Xuyên.
Thẩm Bình Xuyên chìa tay ra với cô nhưng bị cô đẩy đi: “Ghét anh quá, anh không phải anh của em.”
Kim Tịch còn bé không hiểu tại sao mẹ dẫn mình đến một căn nhà xa lạ, gặp hai người đàn ông xa lạ, cô thấy họ là thấy sợ, giống như họ muốn bắt nạt cô.
Cô muốn về nhà, cô muốn gặp cha của mình.
Nhưng mẹ lại có vẻ mặt muốn nói lại thôi, rõ ràng muốn cho cô biết không thể về được nữa.
Giọng nói Kim Tịch nức nở, nước mặt chảy dài trên má.
Nhìn thấy cô khóc, Thẩm Bình Xuyên cảm thấy khổ sở rất nhiều, cứ liên tiếp bị từ chối, anh thật sự cũng thấy xấu hổ.
Tuy nhiên anh phải giữ lại mặt mũi chiến thắng cô nhóc này, anh dùng hết can đảm, lấy viên kẹo trong túi ra đưa cho Kim Tịch—-
“Em đừng khóc nữa, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
Kim Tịch nhìn viên kẹo ngọt hình thỏ trước mặt, lại nhìn nụ cười lộ răng khó coi của Thẩm Bình Xuyên, cô cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhận lấy viên kẹo, đây là loại kẹo cô thích ăn nhất.
Thẩm Bình Xuyên như ý nguyện dẫn Kim Tịch lên lầu hai, không kịp chờ kể cô nghe ‘thành quả lao động’ mấy ngày liền của mình.
Nhưng lúc Kim Tịch nhìn thấy căn phòng màu hồng thiếu nữ thì cô lập tức bật khóc: “Xấu xí quá đi, em không muốn ở đây, em muốn về nhà.”
Thẩm Bình Xuyên chân tay luống cuống, nhìn em gái khóc nấc trước gu thẩm mỹ của mình, anh cũng muốn khóc rồi.
Thật tủi thân.
Cuối cùng Thạch Thanh nghiêm túc dãy dỗ Kim Tịch: “Bảo bối không được bất lịch sự! Anh đã chuyên tâm chuẩn bị phòng cho con, mau nói xin lỗi với anh, nếu không mẹ sẽ tức giận đó.”
Kim Tịch không dám chọc mẹ giận, cô đành khóc sụt sùi nói xin lỗi với Thẩm Bình Xuyên: “Em xin lỗi.”
Thẩm Bình Xuyên vội ôm con gấu đầu giường mang tới, đưa cho Kim Tịch, thấp thỏm nhìn cô, hy vọng cô sẽ thích.
Kim Tịch một tay ôm gấu, một tay ôm búp bê, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, cuối cùng đặt con gấu xuống, ôm chặt con búp bê cha tặng mình trong lòng.
Ăn tối xong, Thẩm Bình Xuyên nghe được mẹ Thạch Thanh nói chuyện với cha trong bếp: “Đứa bé còn nhỏ, không chịu được khi em và cha nó ly hôn, nửa năm nay luôn cô đơn, suy cho cùng vì công việc của em quá bận rộn, ít quan tâm đến con bé, mong anh bỏ qua cho, thật ra Tiểu Tịch là một đứa bé ngoan ngoãn và nghe lời.”
“Sao anh để ý mấy chuyện này chứ, cô bé còn nhỏ mà, khóc lóc ầm ĩ là chuyện thường.” Thẩm Thạch Sơn nói: “Tương lai còn dài, hết thảy sẽ ổn hơn, anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt, để con bé chấp nhận anh.”
Thẩm Bình Xuyên biết, cha mình rất rất yêu dì Thạch Thanh, bởi vì sau khi mẹ qua đời, ông chưa từng cưới vợ khác, tinh thần sa sút rất nhiều, là nhờ dì Thạch Thanh kéo ông từ từ ra khỏi đó.
Thẩm Bình Xuyên âm thầm quyết định, anh phải cố gắng để em gái thích mình, sẽ gây dựng lại gia đình này giống như một gia đình hạnh phúc bình thường khác.
Dù gì…anh cũng đã có mẹ rồi.
Trong đêm khuya, Thẩm Bình Xuyên đi ra ngoài uống nước, lúc đi ngang qua phòng em gái, anh đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ bên trong.
Cô chưa đóng cửa, có thể nhìn thấy ánh đèn từ khe cửa.
Bây giờ đã khuya rồi, tại sao cô còn chưa ngủ?
Thẩm Bình Xuyên lén lút đi tới cửa, nhìn vào trong, anh thấy một cô bé mặc đồ ngủ bằng bông, đang ôm gối ở đầu giường, run lẩy bẩy…
Thẩm Bình Xuyên hơi cau mày, tắt đèn phòng giúp cô: “Em gái ngủ ngon nha.”
Nhưng không ngờ phòng vừa tối thì Kim Tịch sợ hãi nói: “Đừng, đừng tắt đèn.”
“Không tắt đèn sao ngủ được, em gái nghe lời nha.”
Kim Tịch không nói gì, Thẩm Bình Xuyên tắt đèn, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh vừa đi được vài bước, chợt nghe cô bé chạy xuống khỏi giường, mở đèn lên lần nữa, rồi mở cửa phòng ra, sau đó chạy lên giường quấn chặt chăn.
Lúc này Thẩm Bình Xuyên mới biết hóa ra em gái sợ.
Anh nghĩ ngợi một lúc, sau khi về phòng mình thì lấy những mô hình Transformers mà mình yêu thích nhất ôm vào phòng Kim Tịch.
Kim Tịch quên cả khóc, tò mò quan sát mô hình.
Thẩm Bình Xuyên nói: “Nếu em không thích gấu, vậy anh cho em mô hình Transformers này, sau này có chúng canh giữ trong phòng, em không cần sợ nữa, mô hình này rất lợi hại, có thể đánh đuổi bọn quái vật!”
Kim Tịch nghi ngờ hỏi: “Có thật không?”
“Dĩ nhiên! Anh là anh trai, anh sẽ không gạt em.”
Thẩm Bình Xuyên thấy Kim Tịch đã dừng khóc, nên anh tắt đèn cho cô: “Phòng của anh ở đối diện, cửa luôn mở, nếu em sợ cứ gọi anh, anh có thể nghe được.”
Kim Tịch gật đầu, đồng ý để anh tắt đèn.
Thẩm Bình Xuyên quay về phòng nằm lên giường, anh có thể nghe được từ trong tối giọng nói dò xét yếu ớt của cô nhóc: “Anh ơi?”
“Anh đây! Anh ở đây!”
“Anh ngủ chưa ạ?”
“Chưa, em ngủ trước đi.”
Vì vậy Kim Tịch ôm búp bê, an tâm nhắm mắt.
…
Nửa tháng sau, đến ngày sinh nhật của Kim Tịch, vào buổi chiều hôm đó, Thẩm Bình Xuyên dẫn cô đi đến tiệm lấy bánh ngọt, vừa quay đầu lại thì phát hiện cô nhóc không ở đây, Thẩm Bình Xuyên gấp đến mức khóc luôn tại chỗ, vừa khóc vừa đi qua các cửa hàng tìm cô.
Trước một cửa hàng sang trọng, anh tìm thấy Kim Tịch.
“Em gái!” Thẩm Bình Xuyên vội đi qua, bế cô lên, khóc to: “Anh ném em này, hu hu, em hù chết anh.”
Kim Tịch kinh ngạc nhìn vào cửa hàng sang trọng đó, nhìn cha nắm tay đi dạo với một người phụ nữ xa lạ, sau lưng họ còn có một cô bé.
Lúc cha thấy Kim Tịch, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, ông ta nghĩ đến người nhà mình nên quyết định vờ như không thấy con gái, mắt nhìn thẳng đi ngang qua người cô.
Thẩm Bình Xuyên vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ bị lạc em và niềm vui vì tìm được, khóc như một con chó.
Đồng thời Kim Tịch cũng khóc, cô dùng tay áo lau sạch nước mắt cho Thẩm Bình Xuyên, dịu dàng nói: “Anh, anh đừng khóc nữa, sau này em sẽ không chạy lung tung.”
Thẩm Bình Xuyên khóc thút thít gật đầu, một tay cầm bánh ngọt, một tay khác nắm tay cô, dẫn cô về nhà.
Sau khi về nhà, Kim Tịch lập tức ném con búp bê đi, cô ôm con gấu Thẩm Bình Xuyên đã tặng mình lên.
**
Sò Nhỏ phát hiện ra, từ sau khi mẹ mình mắc bệnh Alzheimer, không biết tìm đâu ra một con gấu rách rứa, luôn luôn ôm trên tay.
Sò Nhỏ cảm thấy con gấu vừa bẩn vừa cũ kỹ, cảm thấy mẹ cứ cầm trong tay sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ, nên khuyên nhủ bà, không để bà ôm con gấu này nữa, nếu bà thích thì cậu có thể mua cho mẹ một con mới.
Từ khi mẹ sinh bệnh đến nay giống như biến thành một đứa bé, cần có người dụ dỗ.
Nhưng Kim Tịch không đồng ý, bà rất quý trọng con gấu này, không bao giờ đồng ý bỏ đi.
Sau đó Bạc Diên cẩn thận giặt rửa con gấu thật sạch sẽ, phơi nắng mấy hôm, khử trùng một lần mới đưa cho Kim Tịch.
Kim Tịch thường xuyên ôm con gấu ra ngoài tản bộ, Bạc Diên kiên nhẫn đi theo cô, nhìn cô đi lòng vòng trong tiểu khu.
Có một lần, Kim Tịch lại ôm con gấu đi vào tiệm net, thu hút nhiều người trẻ tuổi vây xem.
Một cụ bà tóc hoa râm cũng đến tiệm net chơi à?
Bạc Diên dẫn cô vào tiệm net tìm một vòng, dịu dàng nói với cô: “Chúng ta tìm ở tiệm khác nhé?”
Kim Tịch gật đầu, đi theo Bạc Diên đến một tiệm net khác tìm.
Sau đó Kim Tịch lại đi đến trường Nhất Trung, lúc người ta đang học thì cô chạy vào lớp người ta.
Bạc Diên dẫn cô ra nogài, luôn miệng nói xin lỗi với giáo viên.
Sò Nhỏ thật sự không hiểu được hành động kỳ lạ của mẹ mình, cậu không chỉ một lần hỏi Kim Tịch: “Mẹ đang tìm gì vậy ạ? Mẹ nói đi, con sẽ tìm giúp mẹ, mẹ đừng chạy lung tung nữa, rất nguy hiểm đó.”
Kim Tịch nói: “Mẹ tìm anh trai.”
Sò Nhỏ ngẩn người, rồi không nói thêm gì nữa.
Hai năm trước, cậu Thẩm Bình Xuyên của cậu qua đời tại phòng ngủ ở nhà riêng.
Bạc Diên dịu dàng nói với cô: “Tịch Tịch sao lại quên rồi, anh đã đến một nơi rất đẹp, chúng ta sẽ được gặp lại anh ấy sớm thôi.”
“Anh đi đâu ạ?”
Bạc Diên chỉ vào hình khu rừng mùa thu vàng rực trong bức tranh sơn dầu: “Ở nơi giống như tiên cảnh này.”
Kim Tịch nhìn bức tranh cây hoa mai trước căn nhà gỗ cạnh hồ, cô kinh ngạc quay đầu lại: “Vậy…khi nào chúng ta có thể gặp lại anh ấy? Em rất nhớ anh ấy.”
“Lúc anh gần đi có bảo chúng ra không nên vội, cừ từ từ đến, bởi vì mất bao lâu anh ấy cũng chờ được, nhất định sẽ chờ chúng ta.”
Kim Tịch chậm rãi tựa vào vai Bạc Diên: “Vâng ạ, em nghe lời anh.”
Năm sáu tuổi, lần đầu tiên Thẩm Bình Xuyên gặp được Kim Tịch.
Vào một buổi sáng mai nửa tháng trước, cha đã nói với anh, chẳng bao lâu nữa sẽ có một dì dẫn em gái nhỏ đến nhà ở, làm bạn với anh, anh phải làm anh trai.
Sau khi mẹ Thẩm Bình Xuyên sinh anh xong thì bất hạnh qua đời, cha mời một bà vú đến nuôi anh lớn, trong khoảng thời gian tuổi thơ dài dằng dặc của anh, Thẩm Bình Xuyên cực kỳ cô đơn.
Cho nên khi anh biết trong nhà có thêm em gái nhỏ thì vui vẻ thức trắng cả đêm, ngày hôm sau cùng dọn phòng cho em gái với cha, dán giấy dán tường màu hồng, còn cố tình ra ngoài mua cho em gái ga trải giường màu hồng.
Lúc đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, Thẩm Bình Xuyên trông thấy một chú gấu bông nhỏ trong tủ kính, anh bèn không chút do dự lấy tiền tiêu vặt của mình ra mua, sau đó ôm về nhà đặt lên đầu giường.
Mọi chuyện đã được sắp xếp xong, anh hưng phấn mong chờ em gái đến.
Nhớ lại, vào một buổi trưa ánh nắng rực rỡ, cha lái chiếc Mercedes vào khu nhà, dừng dưới sân.
Thẩm Bình Xuyên mặc bộ âu phục nhỏ trước đây được đặt may để chụp ảnh gia đình, trên cổ đeo một cái nơ màu đỏ, anh đứng thẳng tắp trước cửa, sẵn sàng đón tiếp.
Mười phút sau, Thẩm Thạch Sơn dẫn dì và em gái vào phòng.
“Bình Xuyên, tới đây đi, đây là dì Thạch Thanh, trước đây con đã gặp rồi.”
Thẩm Bình Xuyên lễ phép chào hỏi: “Con chào dì ạ.”
Thạch Thanh mỉm cười sờ đầu Thẩm Bình Xuyên: “Nếu con không ngại, sau này cũng có thể gọi dì là mẹ.”
Từ trước giờ Thẩm Bình Xuyên chưa từng nhận được tình yêu thương của mẹ, sự dịu dàng của Thạch Thanh chính là dáng vẻ của mẹ mà Thẩm Bình Xuyên đã vô số lần nghĩ tới, cho nên anh ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ.”
Sau khi gọi xong, anh đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói tức giận của một cô nhóc: “Bà ấy là mẹ em, không phải mẹ anh đâu.”
Thạch Thanh nói với Kim Tịch đang đứng ngoài cửa không chịu vào: “Bảo bối, mau vào đi, gặp chú và anh nào.”
Kim Tịch đứng ở cửa không chịu vào, Thẩm Bình Xuyên nghiêng đầu, trong thấy một bên mặt lúng túng của cô nhóc nhỏ.
Gương mặt cô mủm mỉm tự nhiên, làn da trơn bóng như có thể bóp ra nước, môi đỏ răng trắng rất đáng yêu, đôi mắt lộc đen nhánh ướt át, hàng lông mày cong dày ướt nước.
Trong tay cô đang ôm chặt một con búp bê cũ kỹ.
Thẩm Thạch Sơn vỗ vai Thẩm Bình Xuyên: “Ngớ ra đó làm gì, mau mời em gái vào nhà đi.”
Anh kịp phản ứng lại, nơm nớp lo sợ đi tới cạnh cửa: “Anh tên…tên là Thẩm Bình Xuyên, xin hỏi em tên gì vậy?”
Kim Tịch tựa như một chú thỏ nhỏ hoảng sợ, phòng bị nhìn cậu nhóc xa lạ trước mặt, dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Không thèm nói cho anh biết đâu.”
“Vậy..hoang nghênh em đến nhà anh, sau này chỗ này cũng là nhà của em, anh là anh trai của em.”
“Không phải.”
Thẩm Bình Xuyên ngẩn người, thấy cô bé đi đến trốn sau lưng Thạch Thanh, hỏi: “Khi nào chúng ta về vậy mẹ, con không muốn ở đây, con muốn về nhà cơ.”
Thạch Thanh không thể làm gì khác, đành kiên nhẫn giải thích với Kim Tịch: “Bảo bối, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, chú và anh chính là người nhà của con.”
Hốc mắt Kim Tịch lập tức tràn ngập nước, cô liên tục lắc đầu: “Con không muốn, con phải về nhà, con muốn cha.”
Thẩm Bình Xuyên đứng cạnh cửa không biết phải làm sao, anh nghĩ rằng em gái không thích mình nên muốn về nhà, trong lòng rất khó chịu, tay đút vào túi, nắm chặt viên kẹo hình thỏ vẫn chưa lấy ra.
Thẩm Thạch Sơn gọi Thẩm Bình Xuyên đến, dặn dò anh: “Sau này con là anh trai rồi, phải chăm sóc em gái, bảo vệ em gái, biết chưa?”
Thẩm Bình Xuyên trịnh trọng gật đầu, xoay người nói với Kim Tịch: “Anh dẫn em đi xem phòng nhé, được không.”
Kim Tịch vẫn nấp sau lưng Thạch Thanh như cũ, cô ôm con búp bê, vừa phòng bị vừa lo lắng nhìn Thẩm Bình Xuyên.
Thẩm Bình Xuyên chìa tay ra với cô nhưng bị cô đẩy đi: “Ghét anh quá, anh không phải anh của em.”
Kim Tịch còn bé không hiểu tại sao mẹ dẫn mình đến một căn nhà xa lạ, gặp hai người đàn ông xa lạ, cô thấy họ là thấy sợ, giống như họ muốn bắt nạt cô.
Cô muốn về nhà, cô muốn gặp cha của mình.
Nhưng mẹ lại có vẻ mặt muốn nói lại thôi, rõ ràng muốn cho cô biết không thể về được nữa.
Giọng nói Kim Tịch nức nở, nước mặt chảy dài trên má.
Nhìn thấy cô khóc, Thẩm Bình Xuyên cảm thấy khổ sở rất nhiều, cứ liên tiếp bị từ chối, anh thật sự cũng thấy xấu hổ.
Tuy nhiên anh phải giữ lại mặt mũi chiến thắng cô nhóc này, anh dùng hết can đảm, lấy viên kẹo trong túi ra đưa cho Kim Tịch—-
“Em đừng khóc nữa, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
Kim Tịch nhìn viên kẹo ngọt hình thỏ trước mặt, lại nhìn nụ cười lộ răng khó coi của Thẩm Bình Xuyên, cô cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhận lấy viên kẹo, đây là loại kẹo cô thích ăn nhất.
Thẩm Bình Xuyên như ý nguyện dẫn Kim Tịch lên lầu hai, không kịp chờ kể cô nghe ‘thành quả lao động’ mấy ngày liền của mình.
Nhưng lúc Kim Tịch nhìn thấy căn phòng màu hồng thiếu nữ thì cô lập tức bật khóc: “Xấu xí quá đi, em không muốn ở đây, em muốn về nhà.”
Thẩm Bình Xuyên chân tay luống cuống, nhìn em gái khóc nấc trước gu thẩm mỹ của mình, anh cũng muốn khóc rồi.
Thật tủi thân.
Cuối cùng Thạch Thanh nghiêm túc dãy dỗ Kim Tịch: “Bảo bối không được bất lịch sự! Anh đã chuyên tâm chuẩn bị phòng cho con, mau nói xin lỗi với anh, nếu không mẹ sẽ tức giận đó.”
Kim Tịch không dám chọc mẹ giận, cô đành khóc sụt sùi nói xin lỗi với Thẩm Bình Xuyên: “Em xin lỗi.”
Thẩm Bình Xuyên vội ôm con gấu đầu giường mang tới, đưa cho Kim Tịch, thấp thỏm nhìn cô, hy vọng cô sẽ thích.
Kim Tịch một tay ôm gấu, một tay ôm búp bê, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, cuối cùng đặt con gấu xuống, ôm chặt con búp bê cha tặng mình trong lòng.
Ăn tối xong, Thẩm Bình Xuyên nghe được mẹ Thạch Thanh nói chuyện với cha trong bếp: “Đứa bé còn nhỏ, không chịu được khi em và cha nó ly hôn, nửa năm nay luôn cô đơn, suy cho cùng vì công việc của em quá bận rộn, ít quan tâm đến con bé, mong anh bỏ qua cho, thật ra Tiểu Tịch là một đứa bé ngoan ngoãn và nghe lời.”
“Sao anh để ý mấy chuyện này chứ, cô bé còn nhỏ mà, khóc lóc ầm ĩ là chuyện thường.” Thẩm Thạch Sơn nói: “Tương lai còn dài, hết thảy sẽ ổn hơn, anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt, để con bé chấp nhận anh.”
Thẩm Bình Xuyên biết, cha mình rất rất yêu dì Thạch Thanh, bởi vì sau khi mẹ qua đời, ông chưa từng cưới vợ khác, tinh thần sa sút rất nhiều, là nhờ dì Thạch Thanh kéo ông từ từ ra khỏi đó.
Thẩm Bình Xuyên âm thầm quyết định, anh phải cố gắng để em gái thích mình, sẽ gây dựng lại gia đình này giống như một gia đình hạnh phúc bình thường khác.
Dù gì…anh cũng đã có mẹ rồi.
Trong đêm khuya, Thẩm Bình Xuyên đi ra ngoài uống nước, lúc đi ngang qua phòng em gái, anh đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ bên trong.
Cô chưa đóng cửa, có thể nhìn thấy ánh đèn từ khe cửa.
Bây giờ đã khuya rồi, tại sao cô còn chưa ngủ?
Thẩm Bình Xuyên lén lút đi tới cửa, nhìn vào trong, anh thấy một cô bé mặc đồ ngủ bằng bông, đang ôm gối ở đầu giường, run lẩy bẩy…
Thẩm Bình Xuyên hơi cau mày, tắt đèn phòng giúp cô: “Em gái ngủ ngon nha.”
Nhưng không ngờ phòng vừa tối thì Kim Tịch sợ hãi nói: “Đừng, đừng tắt đèn.”
“Không tắt đèn sao ngủ được, em gái nghe lời nha.”
Kim Tịch không nói gì, Thẩm Bình Xuyên tắt đèn, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh vừa đi được vài bước, chợt nghe cô bé chạy xuống khỏi giường, mở đèn lên lần nữa, rồi mở cửa phòng ra, sau đó chạy lên giường quấn chặt chăn.
Lúc này Thẩm Bình Xuyên mới biết hóa ra em gái sợ.
Anh nghĩ ngợi một lúc, sau khi về phòng mình thì lấy những mô hình Transformers mà mình yêu thích nhất ôm vào phòng Kim Tịch.
Kim Tịch quên cả khóc, tò mò quan sát mô hình.
Thẩm Bình Xuyên nói: “Nếu em không thích gấu, vậy anh cho em mô hình Transformers này, sau này có chúng canh giữ trong phòng, em không cần sợ nữa, mô hình này rất lợi hại, có thể đánh đuổi bọn quái vật!”
Kim Tịch nghi ngờ hỏi: “Có thật không?”
“Dĩ nhiên! Anh là anh trai, anh sẽ không gạt em.”
Thẩm Bình Xuyên thấy Kim Tịch đã dừng khóc, nên anh tắt đèn cho cô: “Phòng của anh ở đối diện, cửa luôn mở, nếu em sợ cứ gọi anh, anh có thể nghe được.”
Kim Tịch gật đầu, đồng ý để anh tắt đèn.
Thẩm Bình Xuyên quay về phòng nằm lên giường, anh có thể nghe được từ trong tối giọng nói dò xét yếu ớt của cô nhóc: “Anh ơi?”
“Anh đây! Anh ở đây!”
“Anh ngủ chưa ạ?”
“Chưa, em ngủ trước đi.”
Vì vậy Kim Tịch ôm búp bê, an tâm nhắm mắt.
…
Nửa tháng sau, đến ngày sinh nhật của Kim Tịch, vào buổi chiều hôm đó, Thẩm Bình Xuyên dẫn cô đi đến tiệm lấy bánh ngọt, vừa quay đầu lại thì phát hiện cô nhóc không ở đây, Thẩm Bình Xuyên gấp đến mức khóc luôn tại chỗ, vừa khóc vừa đi qua các cửa hàng tìm cô.
Trước một cửa hàng sang trọng, anh tìm thấy Kim Tịch.
“Em gái!” Thẩm Bình Xuyên vội đi qua, bế cô lên, khóc to: “Anh ném em này, hu hu, em hù chết anh.”
Kim Tịch kinh ngạc nhìn vào cửa hàng sang trọng đó, nhìn cha nắm tay đi dạo với một người phụ nữ xa lạ, sau lưng họ còn có một cô bé.
Lúc cha thấy Kim Tịch, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, ông ta nghĩ đến người nhà mình nên quyết định vờ như không thấy con gái, mắt nhìn thẳng đi ngang qua người cô.
Thẩm Bình Xuyên vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ bị lạc em và niềm vui vì tìm được, khóc như một con chó.
Đồng thời Kim Tịch cũng khóc, cô dùng tay áo lau sạch nước mắt cho Thẩm Bình Xuyên, dịu dàng nói: “Anh, anh đừng khóc nữa, sau này em sẽ không chạy lung tung.”
Thẩm Bình Xuyên khóc thút thít gật đầu, một tay cầm bánh ngọt, một tay khác nắm tay cô, dẫn cô về nhà.
Sau khi về nhà, Kim Tịch lập tức ném con búp bê đi, cô ôm con gấu Thẩm Bình Xuyên đã tặng mình lên.
**
Sò Nhỏ phát hiện ra, từ sau khi mẹ mình mắc bệnh Alzheimer, không biết tìm đâu ra một con gấu rách rứa, luôn luôn ôm trên tay.
Sò Nhỏ cảm thấy con gấu vừa bẩn vừa cũ kỹ, cảm thấy mẹ cứ cầm trong tay sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ, nên khuyên nhủ bà, không để bà ôm con gấu này nữa, nếu bà thích thì cậu có thể mua cho mẹ một con mới.
Từ khi mẹ sinh bệnh đến nay giống như biến thành một đứa bé, cần có người dụ dỗ.
Nhưng Kim Tịch không đồng ý, bà rất quý trọng con gấu này, không bao giờ đồng ý bỏ đi.
Sau đó Bạc Diên cẩn thận giặt rửa con gấu thật sạch sẽ, phơi nắng mấy hôm, khử trùng một lần mới đưa cho Kim Tịch.
Kim Tịch thường xuyên ôm con gấu ra ngoài tản bộ, Bạc Diên kiên nhẫn đi theo cô, nhìn cô đi lòng vòng trong tiểu khu.
Có một lần, Kim Tịch lại ôm con gấu đi vào tiệm net, thu hút nhiều người trẻ tuổi vây xem.
Một cụ bà tóc hoa râm cũng đến tiệm net chơi à?
Bạc Diên dẫn cô vào tiệm net tìm một vòng, dịu dàng nói với cô: “Chúng ta tìm ở tiệm khác nhé?”
Kim Tịch gật đầu, đi theo Bạc Diên đến một tiệm net khác tìm.
Sau đó Kim Tịch lại đi đến trường Nhất Trung, lúc người ta đang học thì cô chạy vào lớp người ta.
Bạc Diên dẫn cô ra nogài, luôn miệng nói xin lỗi với giáo viên.
Sò Nhỏ thật sự không hiểu được hành động kỳ lạ của mẹ mình, cậu không chỉ một lần hỏi Kim Tịch: “Mẹ đang tìm gì vậy ạ? Mẹ nói đi, con sẽ tìm giúp mẹ, mẹ đừng chạy lung tung nữa, rất nguy hiểm đó.”
Kim Tịch nói: “Mẹ tìm anh trai.”
Sò Nhỏ ngẩn người, rồi không nói thêm gì nữa.
Hai năm trước, cậu Thẩm Bình Xuyên của cậu qua đời tại phòng ngủ ở nhà riêng.
Bạc Diên dịu dàng nói với cô: “Tịch Tịch sao lại quên rồi, anh đã đến một nơi rất đẹp, chúng ta sẽ được gặp lại anh ấy sớm thôi.”
“Anh đi đâu ạ?”
Bạc Diên chỉ vào hình khu rừng mùa thu vàng rực trong bức tranh sơn dầu: “Ở nơi giống như tiên cảnh này.”
Kim Tịch nhìn bức tranh cây hoa mai trước căn nhà gỗ cạnh hồ, cô kinh ngạc quay đầu lại: “Vậy…khi nào chúng ta có thể gặp lại anh ấy? Em rất nhớ anh ấy.”
“Lúc anh gần đi có bảo chúng ra không nên vội, cừ từ từ đến, bởi vì mất bao lâu anh ấy cũng chờ được, nhất định sẽ chờ chúng ta.”
Kim Tịch chậm rãi tựa vào vai Bạc Diên: “Vâng ạ, em nghe lời anh.”
Bình luận truyện