Tiêu Dao
Chương 1: Tiết tử
Tiết tử
Edit: Thiên Mạc
Ta cũng không biết vì sao vẻ ngoài của phụ thân ta lại còn đẹp mắt hơn cả nữ nhân.
Cụp mắt xuống, bộ dáng uể oải kia in vào trong làn nước. Khuôn mặt tinh xảo vô song, mặt mày xinh đẹp, mũi thẳng, môi mặc dù hơi đỏ quá mức nhưng lại nhỏ nhắn mê người. Ngũ quan tinh mỹ kia cho dù không hề trang điểm gì nhưng lại vẫn vô cùng xinh đẹp.
Bàn tay chống cằm cảm giác được da thịt trơn mềm, hai mắt cũng có thể nhìn thấy làn da non mịn đến mức trong suốt. Thân hình lại hết sức nhỏ nhắn, trông thế nào cũng không ra bóng dáng của một nam hài tử.
Điều này làm cho ta vô cùng buồn bực.
Ta muốn làm một nam nhân, rất muốn rất muốn…
Ta rất muốn mình giống như phụ thân, thân hình cao ráo to lớn, màu da cổ đồng nam tính, khuôn mặt cương nghị anh tuấn mang theo mị lực thâm trầm.
Vì sao ta lại không phải là một nam nhân? Chẳng những không có chút khí phách của cha mà tướng mạo cũng không xinh đẹp bằng người. Chả nhẽ lời đồn đại nói ta có bộ dáng giống mẫu thân đã chết là đúng sao, vậy cho nên mới không có chút hương vị nam nhân nào? Những người gặp ta rồi đều nói bộ dạng của ta như hoa mẫu đơn vậy.
Nghe người ta nói, ta cảm thấy mình được hình dung như một nữ nhân. Ta làm sao mới có thể có được khí khái của một nam tử hán đây? Aiz, thật là phiền…
“Dao nhi.” Một giọng nam trầm thấp hùng hậu mà lãnh đạm truyền đến.
Ta thở dài, miễn cường dời tầm mắt vào trong đình, nhìn nam nhân trưởng thành đang đi tới kia.
Người kia thực sự rất xuất sắc. Thân hình cao lớn, rắn chắc, mạnh mẽ. Khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt thâm thúy sắc bén như mắt báo. Toàn thân tản ra sự cuồng vọng và bá đạo không ai bằng. Hơi thở lãnh mạc sâm nhiên mênh mông tới kinh người.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy người đều không tự chủ được run lên, chân mềm nhũn ra, đáy lòng không tự chủ được sinh ra sự sợ hãi.
Tiếp tục thở dài, ta hạ mắt xuống, buồn bực nói nhỏ: “Phụ thân.” Đúng vậy, nam nhân có khí thế bức quỷ thần, sống cùng ta suốt 18 năm nhưng đến góc áo cũng không chạm tới được chính là cha ta.
“Sao vậy?” Tuấn dung lãnh mạc không hề có bất cứ một tia dao động nào. Phụ thân không tới gần đây, chỉ chắp tay sau lưng, đứng ngoài đình, cả người tản ra khí thế lạnh lùng và bài xích.
Co mình ở trong lương đình này đã mấy ngày rồi, vậy nên khi gặp mặt phụ thân đã mấy ngày không thấy này, ta ngạo mạn chớp mắt mấy cái, cực kỳ buồn bực nói: “Phụ thân, con muốn xuất cốc.”
Xuất Vân cốc là nơi ta sinh ra và lớn lên. Ngoài cốc và trong cốc đều được thiết trí tầng tầng Bát Quái Tuyền Ki trận, trừ phi là những người đặc biệt cho phép không thì căn bản không thể ra ngoài, càng đừng nói gì đến người bên ngoài có thể dễ dàng vào được cốc. Dựa theo miêu tả trong sách vở, Xuất Vân cốc tựa như đào nguyên tiên cảnh nhưng mà ngẩn người ở đây trong 18 năm, ta cũng chán rồi.
Người không lên tiếng, chỉ trầm mặc, khí lạnh quanh thân bắt đầu trở nên âm trầm và áp bách.
Biết rằng yêu cầu của ta sẽ làm người không vui nhưng ta thấy rất buồn bực. Chỉ cần ai biết ta đều rõ, khi ta buồn bực, ta tuyệt đối sẽ làm cho tất cả mọi người xung quanh ta buồn bực theo. Cho nên mỗi khi tâm tình ta không tốt, mọi người đều sẽ chạy trốn tứ tán, trong vòng ba mươi trượng, ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
“Phụ thân, con muốn xuất cốc.” Không để ý đến khí thế bức người kia, ta từ từ nói tiếp. Phụ thân là cốc chủ, nếu muốn xuất cốc thì phải có lệnh bài do người ban cho, ngay cả người thừa kế duy nhất như ta đây cũng chưa có quyền tự do đi ra ngoài.
Mãi không nhận được câu trả lời, áp lực bên trong đình ngày càng nặng. Ta thở dài, tựa đầu vào cây cột lạnh lẽo phía sau lưng. Đôi mắt ở ngoài đình kia thong thả nhắm lại, ừ, hình như có chút mệt nhọc.
Đột nhiên, thanh âm nam tử thuần chất như rượu vang lên trong bầu không khí yên tĩnh: “Con đi đi.”
Một chiếc thẻ bài tinh xảo bay vào trong lòng ta. Con người có khí phách bức quỷ thần kia đã quay người đi rất xa.
Ta hơi hé mắt ra, nhìn bầu trời xám xịt qua đường mi cong nhỏ. Tại sao mục đích đã đạt được nhưng trong lòng ta vẫn còn buồn bực như vậy?
Edit: Thiên Mạc
Ta cũng không biết vì sao vẻ ngoài của phụ thân ta lại còn đẹp mắt hơn cả nữ nhân.
Cụp mắt xuống, bộ dáng uể oải kia in vào trong làn nước. Khuôn mặt tinh xảo vô song, mặt mày xinh đẹp, mũi thẳng, môi mặc dù hơi đỏ quá mức nhưng lại nhỏ nhắn mê người. Ngũ quan tinh mỹ kia cho dù không hề trang điểm gì nhưng lại vẫn vô cùng xinh đẹp.
Bàn tay chống cằm cảm giác được da thịt trơn mềm, hai mắt cũng có thể nhìn thấy làn da non mịn đến mức trong suốt. Thân hình lại hết sức nhỏ nhắn, trông thế nào cũng không ra bóng dáng của một nam hài tử.
Điều này làm cho ta vô cùng buồn bực.
Ta muốn làm một nam nhân, rất muốn rất muốn…
Ta rất muốn mình giống như phụ thân, thân hình cao ráo to lớn, màu da cổ đồng nam tính, khuôn mặt cương nghị anh tuấn mang theo mị lực thâm trầm.
Vì sao ta lại không phải là một nam nhân? Chẳng những không có chút khí phách của cha mà tướng mạo cũng không xinh đẹp bằng người. Chả nhẽ lời đồn đại nói ta có bộ dáng giống mẫu thân đã chết là đúng sao, vậy cho nên mới không có chút hương vị nam nhân nào? Những người gặp ta rồi đều nói bộ dạng của ta như hoa mẫu đơn vậy.
Nghe người ta nói, ta cảm thấy mình được hình dung như một nữ nhân. Ta làm sao mới có thể có được khí khái của một nam tử hán đây? Aiz, thật là phiền…
“Dao nhi.” Một giọng nam trầm thấp hùng hậu mà lãnh đạm truyền đến.
Ta thở dài, miễn cường dời tầm mắt vào trong đình, nhìn nam nhân trưởng thành đang đi tới kia.
Người kia thực sự rất xuất sắc. Thân hình cao lớn, rắn chắc, mạnh mẽ. Khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt thâm thúy sắc bén như mắt báo. Toàn thân tản ra sự cuồng vọng và bá đạo không ai bằng. Hơi thở lãnh mạc sâm nhiên mênh mông tới kinh người.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy người đều không tự chủ được run lên, chân mềm nhũn ra, đáy lòng không tự chủ được sinh ra sự sợ hãi.
Tiếp tục thở dài, ta hạ mắt xuống, buồn bực nói nhỏ: “Phụ thân.” Đúng vậy, nam nhân có khí thế bức quỷ thần, sống cùng ta suốt 18 năm nhưng đến góc áo cũng không chạm tới được chính là cha ta.
“Sao vậy?” Tuấn dung lãnh mạc không hề có bất cứ một tia dao động nào. Phụ thân không tới gần đây, chỉ chắp tay sau lưng, đứng ngoài đình, cả người tản ra khí thế lạnh lùng và bài xích.
Co mình ở trong lương đình này đã mấy ngày rồi, vậy nên khi gặp mặt phụ thân đã mấy ngày không thấy này, ta ngạo mạn chớp mắt mấy cái, cực kỳ buồn bực nói: “Phụ thân, con muốn xuất cốc.”
Xuất Vân cốc là nơi ta sinh ra và lớn lên. Ngoài cốc và trong cốc đều được thiết trí tầng tầng Bát Quái Tuyền Ki trận, trừ phi là những người đặc biệt cho phép không thì căn bản không thể ra ngoài, càng đừng nói gì đến người bên ngoài có thể dễ dàng vào được cốc. Dựa theo miêu tả trong sách vở, Xuất Vân cốc tựa như đào nguyên tiên cảnh nhưng mà ngẩn người ở đây trong 18 năm, ta cũng chán rồi.
Người không lên tiếng, chỉ trầm mặc, khí lạnh quanh thân bắt đầu trở nên âm trầm và áp bách.
Biết rằng yêu cầu của ta sẽ làm người không vui nhưng ta thấy rất buồn bực. Chỉ cần ai biết ta đều rõ, khi ta buồn bực, ta tuyệt đối sẽ làm cho tất cả mọi người xung quanh ta buồn bực theo. Cho nên mỗi khi tâm tình ta không tốt, mọi người đều sẽ chạy trốn tứ tán, trong vòng ba mươi trượng, ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
“Phụ thân, con muốn xuất cốc.” Không để ý đến khí thế bức người kia, ta từ từ nói tiếp. Phụ thân là cốc chủ, nếu muốn xuất cốc thì phải có lệnh bài do người ban cho, ngay cả người thừa kế duy nhất như ta đây cũng chưa có quyền tự do đi ra ngoài.
Mãi không nhận được câu trả lời, áp lực bên trong đình ngày càng nặng. Ta thở dài, tựa đầu vào cây cột lạnh lẽo phía sau lưng. Đôi mắt ở ngoài đình kia thong thả nhắm lại, ừ, hình như có chút mệt nhọc.
Đột nhiên, thanh âm nam tử thuần chất như rượu vang lên trong bầu không khí yên tĩnh: “Con đi đi.”
Một chiếc thẻ bài tinh xảo bay vào trong lòng ta. Con người có khí phách bức quỷ thần kia đã quay người đi rất xa.
Ta hơi hé mắt ra, nhìn bầu trời xám xịt qua đường mi cong nhỏ. Tại sao mục đích đã đạt được nhưng trong lòng ta vẫn còn buồn bực như vậy?
Bình luận truyện