Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 122: Đại trận - Nát
Ở bên ngoài!
Ba vị lão giả đang điều khiển đại trận bỗng nhiên nhíu mày một cái, họ cảm nhận được hình nhân ở trong trận dường như đã mạnh quá so với mục đích ban đầu rồi.
Mặc dù chỉ là Thiên Địa cảnh tầng chín nhưng sức mạnh của hình nhân đã mạnh vượt qua Tinh Cực cảnh rồi, thậm chí có thể đạt tới cao tầng của cảnh giới.
Ngay cả mười người được xem là mạnh nhất tiến vào cũng không thể nào ngăn cản được, mặc dù chỉ là hình nhân nhưng ở ải thứ tư này đặc biệt hơn cả. Bình thường mỗi đầu hình nhân sẽ được điều khiển bằng thánh lực nhưng nó lại mượn nhở thánh lực để duy trì hoạt động.
Và nó có một thứ đặc biệt hơn đó chính là nó có cảm xúc, hình nhân này được đúc tạo từ Sinh Giới Mục, một loại cây có năng lực cực kỳ kỳ dị, chỉ cần đúc tạc và tạo hình, chúng dường như bắt đầu sản sinh ra ý trí của mình, lâu dần nó bắt đầu có nhận thức. Mặc dù không thể tu luyện nhưng nó có thể mượn nhờ thánh lực để có thể duy trì.
Vì thánh lực được tiếp nạp liên tục nên nó gần như không bao giờ cạn kiệt, vừa có nhận thức để đánh trận vừa biết cảm xúc để trêu chọc. Nó có thể xem là một trong các hình nhân mạnh nhất ở bên trong trận.
“Ải thứ tư này làm sao sẽ mạnh như vậy?”. Một vị lão giả đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Nếu như vẩn giữ năng lượng của nó cao như vậy thì chắc không có ai có thể vượt qua được mất”.
“Đúng ra thì nó chính xác đã sánh ngang được với Tinh Cực cảnh tầng thứ tư đỉnh phong rồi”.
“Mặc dù chỉ là hình nhân nhưng với thánh lực thì nó không khác gì một thiên kiêu cả”.
“Đao pháp và đao khí cũng được gia tăng, ta sợ ngay cả Tinh Cực cảnh tầng sáu cũng khó mà đánh thắng được nó”.
“Ừm, cứ để xem thêm một lúc”.
“Yên tâm, nó sẽ không làm hại người đâu?”.
“…”.
Ở sâu bên trong đạt trận!
Toàn bộ đệ tử, ai ai cũng bị hình nhân ở ải thứ tư này chặn lại, không một ai có thể cùng nó để đánh một trận ngang tài ngang sức với nó được. Thậm chí không thể phá vỡ được toàn bộ đao khí của nó nữa.
Trải qua một nén hương, đám đệ tử lúc này ai ai cũng đã thấm mệt, chân nguyên trên người đã bị hao hụt đi một lượng rất lớn, sắc mặt họ cũng khó coi đến cực điểm.
Mặc dù hình nhân này không ra tay giết người nhưng biểu cảm của nó quá khiêu khích và xem thường họ, nên không mấy ai cam chịu mà dốc sức để đánh nó. Nhưng không có một ai thành công.
Thậm chí có người còn bị nó đánh cho ngất lịm, người bị nặng hơn thì bị đánh gãy tay gãy chân, có người không chịu đựng được mà phải bóp vỡ tấm kim bài ở trên ngực để thoát ra ngoài và chấp nhận bỏ cuộc.
Chỉ trong vòng một nén hương ngắn ngủi, số lượng đệ tử cam chịu và rời khỏi đã lên đến hơn một trăm người, những người còn lại vẫn đang cố gắng hết sức để vượt qua ải này và trải qua ải cuối cùng là có thể thành công. Nhưng hình nhân này vẫn quá mạnh, ngay cả công pháp cấp cao cũng không làm nó thương tổn mảy may.
Dược Liên Anh lúc này!
Trận chiến của nàng cùng hình nhân kia đã diển ra không biết bao nhiêu thời gian, số lượng chiêu thức cả hai người tung ra đã vượt qua năm trăm chiêu, mỗi một lần nàng lao lên đều bị nam tử kia đánh bay ra ngoài.
Mặc dù không gây quá nhiều thương tích trên người nhưng lại bào mòn chân nguyên đến cực điểm.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó là thân hình Dược Liên Anh bị đánh văng ra ngoài. Nàng trượt chân trên nền đất một đoạn dài mới có thể ổn định lại cơ thể, sắc mặt lúc này trông cực kỳ khó coi, gương mặt trắng bệch do bị hao hụt tinh nguyên quá độ, khóe miệng ướm máu, ở trong cổ truyền đến cảm giác tanh nồng cực kỳ khó chịu.
Địa cấp thượng phầm kiếm pháp, Xuy Tâm Kiếm!
Tiếp tục thúc dục chân nguyên, Dược Liến Anh cắn răng mà lao lên, cơ thể nàng lúc này gần như đã đi đến cực hạn, cảm giác từng khớp tay chân, từng múi cơ bắp căng cứng đến cực hạn.
Cùng với những vết thương ở trên người đang không ngừng rỉ máu. Nhưng biểu cảm kiên quyết của nàng quá cứng rắn và không cho phép nàng dừng chân ở nơi này.
Trông thấy Dược Liên Anh tay nắm chặt chuôi kiếm lao lên, nam tử kia vẫn như vậy, trên gương mặt nó vẫn nở một nụ cười kỳ dị và biểu cảm khiêu khích.
Trông thấy lưỡi kiếm chém lại gần, nó vẫn nhẹ nhàng vung đại đao về phía trước chống đỡ, đao khí cùng kiếm khí mạnh liệt cắn nuốt khiến không khí xung quanh truyền đến cảm giác lạnh lẽo và sắc bén, cùng với đó là những thanh âm bạo nổ nhỏ kéo dài liên tục nghe rất đau rát.
Biết bản thân không thể ngăn cản hết toàn bộ, Dược Liên Anh điên cuồng thúc dục chân nguyên lên đến cực hạn, thậm chí tinh huyết trong người nàng cũng không ngừng nóng lên. Uy lực của một kiếm này cũng vì thế mà tăng lên rất mạnh.
“Ahhh…”. Dược Liên Anh quát lớn một tiếng.
Hai tay nàng thít chặt chuôi kiếm mạnh mẽ đè mạnh xuống, lần đầu tiên nam tử kia bị nàng áp chế. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn chưa ra tay toàn lực với nàng.
Đẩy lùi hắn ra sau được mấy bước, thình lình. Hắn bước lùi ra sau mấy bước khiến Dược Liên Anh bị hụt và mất đi câng bằng. Cơ thể nàng đang đổ chầm về phía trước, ngay khi đầu gối gần chạm đất. Nàng cắn chặt răng rồi cố gắng vận sức.
Với lực lượng từ kiếm chiêu chưa tán đi và tốc độ đổ nhào về phía trước, Dược Liên Anh tức tốc lao lên. Điều này khiến hình nhân cũng không kịp phản ứng.
Chớp lấy cơ hội này, Dược Liên Anh vung mạnh kiếm chém về phía trước, nàng thành công gây ra được một miệng vết thương lớn ở trên vai hắn.
Mặc dù điểm cắt lại không trúng đích nhưng từ lần đầu tiên đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng gây ra một miệng vết thương lớn như vậy ở trên người hắn.
Bị một kiếm chém sâu vào, biểu cảm của nó không còn khiêu khích như trước nữa mà lần này nó hoàn toàn bạo nộ rồi. Khí tức trên người nó điên cuồng dâng lên và đột phá không ngừng. Khi chạm đến Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong, nó tình lình tung ra một cước đạp ngay chính giữa bụng.
Phun!
Bị một cước mạnh mẽ đánh trúng, Dược Liên Anh cảm nhận được từ bụng truyền lên một cảm giác đau đớn khốn cùng, cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị một cước này đã động đến. Nàng phun ra một ngụm máu tươi vừa bị đánh văng ra ngoài.
Gục ngã trên nền đất, khóe miệng nàng đang chảy ra máu tươi không ngừng. Đau đớn là thế nhưng ánh mắt nàng vẫn chưa chịu thua cuộc. Gắng gượng để đứng dậy, Dược Liên Anh cố gắng chống mũi kiếm xuống giử vững cơ thể.
Nhưng đối mặt với tên hình nhân đang tức giận kia, nó không còn để ý đến việc nàng đang bị trọng thương mà lao lên. Vung mạnh một đao về phía trước, đao khí mạnh mẽ tuôn ra hướng bên dưới mạnh mẽ chém xuống.
Oanh!
Vào đúng lúc này, một dòng kiếm khí mạnh mẽ từ phía sau truyền lại đang không ngừng trùng kích cùng với đao khí. Dược Liên Anh quay đầu nhìn lại thì trông thấy Hồ Ngọc Ánh cơ thể trọng thương và khóe miệng vẫn còn đang lưu vết máu. Nàng mặc dù vô lực những vẫn nở được một nụ cười nhẹ.
“Để ngươi đợi lâu rồi sư tỷ?”. Hồ Ngọc Ánh đạp mạnh chân xuống nền đất rồi lao lên đứng ngay cạnh bên nói.
Rống!
Đao khí bị phá vỡ, hình nhân điên cuồng rống lớn một tiếng, thanh âm giận dữ của nó vang vọng khắp căn phòng khiến mọi thứ phải rung chuyển. Ánh mắt đỏ máu nay đang dần ánh lên cùng với huyết khí ở trên cơ thể đang không ngừng tuôn ra.
Khí tức trên người hắn cũng vì thế mà được tăng lên rất nhiều.
Không đợi hai người có thời gian, hình nhân dẫm mạnh chân rồi lao lên. Trường đao nặng nề một lần nữa vung ra, lưỡi đao sắc bén ánh lên dưới ánh đèn lấp lóe vút tới, nhưng lần này cả hai người đã có sự chuẩn bị.
Lưỡi đao lướt qua, cả hai người đồng thời ngã người ra sau, hạ thấp xuống rồi dùng một chân đạp mạnh hình nhân một cái. Bị cước bộ đạp văng ra ngoài rồi va chạm với vách tường hắn mới ổn định lại cơ thể.
Cố gắng tách ra khỏi bức tường nhưng đúng lúc này, Dược Liên Anh cùng Hồ Ngọc Ánh đã lao lên rất gần. Một lần nữa, cả hai người đồng thơi vung kiếm. Hai lưỡi kiếm sắc bén lướt tới hướng phía trên bả vai bị thương của hình nhân mà đánh.
Nó như hiểu ý định của hai người nên lúc vừa mới thoát ra ngoài được, một tay nó nắm chặt trường đao rồi đưa lên chống đỡ.
Oanh!
Sau va chạm mạnh, trường đao mạnh mẽ rơi xuống, còn hai người củng đã lùi lại ra xa. Một kiếm vừa rồi tưởng chừng có thể hạ gục được hắn nhưng không ngờ được là nó cuối cùng đã quyết định bạo nổ đao khí ở một cự ly gần như vậy.
Đợi lớp bụi mù dần tán đi, thân hình nó cũng bắt đầu hiện ra. Áo quần trên người nó bị vụ nổ này oanh tạc xé rách, và ở trên người nó cũng chịu không ít vết thương do đao khí bắn lại.
Trông thấy thương thế của nó nhưng hai người cũng rất dè chừng, bởi vì nó là một hình nhân nên không có cảm giác đau đớn như con người.
Rống!
Sau một tiếng rống lớn, hình nhân toàn thân vận lực, nó điên cuồng câu dẫn thánh lực vào trong cơ thể.
“Không ổn, nó muốn đột phá”. Dược Liên Anh cảm nhận nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt liền biết được hình nhân đang chuẩn bị làm gì nên hét lớn.
Hồ Ngọc Ánh đứng ở bên cạnh cũng cảm nhận được chuyện này nên không chần chừ mà một lần nữa lao lên. Nhưng khi tiến lại gần. Tôn hình nhân kia thình lình lao tới, hai tay to lớn của nó mở ra rồi đánh mạnh một cái.
Phốc!
Cả hai đồng thời bị một quyền đánh văng ra ngoài, nằm la liệt trên nền đất. Dược Liên Anh kinh hãi thốt ra.
“Không thể nào?”.
Nhận thấy hai người vẫn chưa bị đánh gục nên tiếp tục lao lên, hai tay nắm quyền bắt đầu vận chuyển năng lượng đổ dồn vào bên trong hai nắm đấm. Nó dường như muốn một quyền này để giải quyết hai người này.
Thấy hình nhân đang dần lao đến, Hồ Ngọc Ánh cơ thể run rẩy đứng dậy. Hai tay nắm chặt chuôi kiếm hướng về phía trước chuẩn bị đón lấy.
“Đừng…”. Dược Liên Anh vô lực, ánh mắt nàng nhìn về phía Hồ Ngọc Ánh mà run lên.
Quyền kình kinh khủng đánh tới, Hồ Ngọc Ánh hai mắt thít chặt. Toàn thân nàng trong một khoảng khắc này trông vửng chãi giống như bàn, khí tức trên người nàng dần bị thu liễm lại. Thay vào đó, toàn thân được một dòng kiếm khí mạnh mẽ bao bọc và đang không ngừng tăng lên một cách chóng mặt.
Chỉ trong tích tắc, thình lình xuất hiện ở sau lưng Hồ Ngọc Ánh, một pháp tướng mờ ảo đang dần hiện lên, chiều cao của pháp tướng này lên đến một trượng hơn, ngũ quan thì bị một màn sương mỏng che chắn toàn thân khoác một bộ trang phục màu xám và trong tay nắm một thanh kiếm. Mặc dù không nhìn thấy rõ diện mạo nhưng khí chất trên người toát ra một loại khí tức cực kỳ bá đạo.
Tôn pháp tướng đang không ngừng toát ra kiếm khí mạnh kinh người của mình rồi thình lình mở mắt, toàn bộ đại trận bị một cái trừng mắt này làm rung chuyển một cách kịch liệt. Ở bên trong căn phòng, không gian xung quanh giống như bị thứ gì đó đang dần che phủ, ánh đèn vẫn rực sáng đó nhưng lại trông cực kỳ mờ ảo.
Một kiếm tung ra, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ khu vực giống như bị chia thành hai nửa. Căn phòng bên trong bị một vệt kiếm khí sắc bén cắm sâu vào bên trong nền đất. Còn tôn hình nhân kia thì bị kiếm khí đánh trúng khiến toàn thân nó bạo tán thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
Chưa hết, đại trận bao bọc xung quanh tòa lâu các này cũng bị một kiếm này đánh nát. Ba đại trưởng lão cũng vì thế mà chịu phản phệ không hề nhỏ.
- --
Ba vị lão giả đang điều khiển đại trận bỗng nhiên nhíu mày một cái, họ cảm nhận được hình nhân ở trong trận dường như đã mạnh quá so với mục đích ban đầu rồi.
Mặc dù chỉ là Thiên Địa cảnh tầng chín nhưng sức mạnh của hình nhân đã mạnh vượt qua Tinh Cực cảnh rồi, thậm chí có thể đạt tới cao tầng của cảnh giới.
Ngay cả mười người được xem là mạnh nhất tiến vào cũng không thể nào ngăn cản được, mặc dù chỉ là hình nhân nhưng ở ải thứ tư này đặc biệt hơn cả. Bình thường mỗi đầu hình nhân sẽ được điều khiển bằng thánh lực nhưng nó lại mượn nhở thánh lực để duy trì hoạt động.
Và nó có một thứ đặc biệt hơn đó chính là nó có cảm xúc, hình nhân này được đúc tạo từ Sinh Giới Mục, một loại cây có năng lực cực kỳ kỳ dị, chỉ cần đúc tạc và tạo hình, chúng dường như bắt đầu sản sinh ra ý trí của mình, lâu dần nó bắt đầu có nhận thức. Mặc dù không thể tu luyện nhưng nó có thể mượn nhờ thánh lực để có thể duy trì.
Vì thánh lực được tiếp nạp liên tục nên nó gần như không bao giờ cạn kiệt, vừa có nhận thức để đánh trận vừa biết cảm xúc để trêu chọc. Nó có thể xem là một trong các hình nhân mạnh nhất ở bên trong trận.
“Ải thứ tư này làm sao sẽ mạnh như vậy?”. Một vị lão giả đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Nếu như vẩn giữ năng lượng của nó cao như vậy thì chắc không có ai có thể vượt qua được mất”.
“Đúng ra thì nó chính xác đã sánh ngang được với Tinh Cực cảnh tầng thứ tư đỉnh phong rồi”.
“Mặc dù chỉ là hình nhân nhưng với thánh lực thì nó không khác gì một thiên kiêu cả”.
“Đao pháp và đao khí cũng được gia tăng, ta sợ ngay cả Tinh Cực cảnh tầng sáu cũng khó mà đánh thắng được nó”.
“Ừm, cứ để xem thêm một lúc”.
“Yên tâm, nó sẽ không làm hại người đâu?”.
“…”.
Ở sâu bên trong đạt trận!
Toàn bộ đệ tử, ai ai cũng bị hình nhân ở ải thứ tư này chặn lại, không một ai có thể cùng nó để đánh một trận ngang tài ngang sức với nó được. Thậm chí không thể phá vỡ được toàn bộ đao khí của nó nữa.
Trải qua một nén hương, đám đệ tử lúc này ai ai cũng đã thấm mệt, chân nguyên trên người đã bị hao hụt đi một lượng rất lớn, sắc mặt họ cũng khó coi đến cực điểm.
Mặc dù hình nhân này không ra tay giết người nhưng biểu cảm của nó quá khiêu khích và xem thường họ, nên không mấy ai cam chịu mà dốc sức để đánh nó. Nhưng không có một ai thành công.
Thậm chí có người còn bị nó đánh cho ngất lịm, người bị nặng hơn thì bị đánh gãy tay gãy chân, có người không chịu đựng được mà phải bóp vỡ tấm kim bài ở trên ngực để thoát ra ngoài và chấp nhận bỏ cuộc.
Chỉ trong vòng một nén hương ngắn ngủi, số lượng đệ tử cam chịu và rời khỏi đã lên đến hơn một trăm người, những người còn lại vẫn đang cố gắng hết sức để vượt qua ải này và trải qua ải cuối cùng là có thể thành công. Nhưng hình nhân này vẫn quá mạnh, ngay cả công pháp cấp cao cũng không làm nó thương tổn mảy may.
Dược Liên Anh lúc này!
Trận chiến của nàng cùng hình nhân kia đã diển ra không biết bao nhiêu thời gian, số lượng chiêu thức cả hai người tung ra đã vượt qua năm trăm chiêu, mỗi một lần nàng lao lên đều bị nam tử kia đánh bay ra ngoài.
Mặc dù không gây quá nhiều thương tích trên người nhưng lại bào mòn chân nguyên đến cực điểm.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó là thân hình Dược Liên Anh bị đánh văng ra ngoài. Nàng trượt chân trên nền đất một đoạn dài mới có thể ổn định lại cơ thể, sắc mặt lúc này trông cực kỳ khó coi, gương mặt trắng bệch do bị hao hụt tinh nguyên quá độ, khóe miệng ướm máu, ở trong cổ truyền đến cảm giác tanh nồng cực kỳ khó chịu.
Địa cấp thượng phầm kiếm pháp, Xuy Tâm Kiếm!
Tiếp tục thúc dục chân nguyên, Dược Liến Anh cắn răng mà lao lên, cơ thể nàng lúc này gần như đã đi đến cực hạn, cảm giác từng khớp tay chân, từng múi cơ bắp căng cứng đến cực hạn.
Cùng với những vết thương ở trên người đang không ngừng rỉ máu. Nhưng biểu cảm kiên quyết của nàng quá cứng rắn và không cho phép nàng dừng chân ở nơi này.
Trông thấy Dược Liên Anh tay nắm chặt chuôi kiếm lao lên, nam tử kia vẫn như vậy, trên gương mặt nó vẫn nở một nụ cười kỳ dị và biểu cảm khiêu khích.
Trông thấy lưỡi kiếm chém lại gần, nó vẫn nhẹ nhàng vung đại đao về phía trước chống đỡ, đao khí cùng kiếm khí mạnh liệt cắn nuốt khiến không khí xung quanh truyền đến cảm giác lạnh lẽo và sắc bén, cùng với đó là những thanh âm bạo nổ nhỏ kéo dài liên tục nghe rất đau rát.
Biết bản thân không thể ngăn cản hết toàn bộ, Dược Liên Anh điên cuồng thúc dục chân nguyên lên đến cực hạn, thậm chí tinh huyết trong người nàng cũng không ngừng nóng lên. Uy lực của một kiếm này cũng vì thế mà tăng lên rất mạnh.
“Ahhh…”. Dược Liên Anh quát lớn một tiếng.
Hai tay nàng thít chặt chuôi kiếm mạnh mẽ đè mạnh xuống, lần đầu tiên nam tử kia bị nàng áp chế. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn chưa ra tay toàn lực với nàng.
Đẩy lùi hắn ra sau được mấy bước, thình lình. Hắn bước lùi ra sau mấy bước khiến Dược Liên Anh bị hụt và mất đi câng bằng. Cơ thể nàng đang đổ chầm về phía trước, ngay khi đầu gối gần chạm đất. Nàng cắn chặt răng rồi cố gắng vận sức.
Với lực lượng từ kiếm chiêu chưa tán đi và tốc độ đổ nhào về phía trước, Dược Liên Anh tức tốc lao lên. Điều này khiến hình nhân cũng không kịp phản ứng.
Chớp lấy cơ hội này, Dược Liên Anh vung mạnh kiếm chém về phía trước, nàng thành công gây ra được một miệng vết thương lớn ở trên vai hắn.
Mặc dù điểm cắt lại không trúng đích nhưng từ lần đầu tiên đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng gây ra một miệng vết thương lớn như vậy ở trên người hắn.
Bị một kiếm chém sâu vào, biểu cảm của nó không còn khiêu khích như trước nữa mà lần này nó hoàn toàn bạo nộ rồi. Khí tức trên người nó điên cuồng dâng lên và đột phá không ngừng. Khi chạm đến Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong, nó tình lình tung ra một cước đạp ngay chính giữa bụng.
Phun!
Bị một cước mạnh mẽ đánh trúng, Dược Liên Anh cảm nhận được từ bụng truyền lên một cảm giác đau đớn khốn cùng, cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị một cước này đã động đến. Nàng phun ra một ngụm máu tươi vừa bị đánh văng ra ngoài.
Gục ngã trên nền đất, khóe miệng nàng đang chảy ra máu tươi không ngừng. Đau đớn là thế nhưng ánh mắt nàng vẫn chưa chịu thua cuộc. Gắng gượng để đứng dậy, Dược Liên Anh cố gắng chống mũi kiếm xuống giử vững cơ thể.
Nhưng đối mặt với tên hình nhân đang tức giận kia, nó không còn để ý đến việc nàng đang bị trọng thương mà lao lên. Vung mạnh một đao về phía trước, đao khí mạnh mẽ tuôn ra hướng bên dưới mạnh mẽ chém xuống.
Oanh!
Vào đúng lúc này, một dòng kiếm khí mạnh mẽ từ phía sau truyền lại đang không ngừng trùng kích cùng với đao khí. Dược Liên Anh quay đầu nhìn lại thì trông thấy Hồ Ngọc Ánh cơ thể trọng thương và khóe miệng vẫn còn đang lưu vết máu. Nàng mặc dù vô lực những vẫn nở được một nụ cười nhẹ.
“Để ngươi đợi lâu rồi sư tỷ?”. Hồ Ngọc Ánh đạp mạnh chân xuống nền đất rồi lao lên đứng ngay cạnh bên nói.
Rống!
Đao khí bị phá vỡ, hình nhân điên cuồng rống lớn một tiếng, thanh âm giận dữ của nó vang vọng khắp căn phòng khiến mọi thứ phải rung chuyển. Ánh mắt đỏ máu nay đang dần ánh lên cùng với huyết khí ở trên cơ thể đang không ngừng tuôn ra.
Khí tức trên người hắn cũng vì thế mà được tăng lên rất nhiều.
Không đợi hai người có thời gian, hình nhân dẫm mạnh chân rồi lao lên. Trường đao nặng nề một lần nữa vung ra, lưỡi đao sắc bén ánh lên dưới ánh đèn lấp lóe vút tới, nhưng lần này cả hai người đã có sự chuẩn bị.
Lưỡi đao lướt qua, cả hai người đồng thời ngã người ra sau, hạ thấp xuống rồi dùng một chân đạp mạnh hình nhân một cái. Bị cước bộ đạp văng ra ngoài rồi va chạm với vách tường hắn mới ổn định lại cơ thể.
Cố gắng tách ra khỏi bức tường nhưng đúng lúc này, Dược Liên Anh cùng Hồ Ngọc Ánh đã lao lên rất gần. Một lần nữa, cả hai người đồng thơi vung kiếm. Hai lưỡi kiếm sắc bén lướt tới hướng phía trên bả vai bị thương của hình nhân mà đánh.
Nó như hiểu ý định của hai người nên lúc vừa mới thoát ra ngoài được, một tay nó nắm chặt trường đao rồi đưa lên chống đỡ.
Oanh!
Sau va chạm mạnh, trường đao mạnh mẽ rơi xuống, còn hai người củng đã lùi lại ra xa. Một kiếm vừa rồi tưởng chừng có thể hạ gục được hắn nhưng không ngờ được là nó cuối cùng đã quyết định bạo nổ đao khí ở một cự ly gần như vậy.
Đợi lớp bụi mù dần tán đi, thân hình nó cũng bắt đầu hiện ra. Áo quần trên người nó bị vụ nổ này oanh tạc xé rách, và ở trên người nó cũng chịu không ít vết thương do đao khí bắn lại.
Trông thấy thương thế của nó nhưng hai người cũng rất dè chừng, bởi vì nó là một hình nhân nên không có cảm giác đau đớn như con người.
Rống!
Sau một tiếng rống lớn, hình nhân toàn thân vận lực, nó điên cuồng câu dẫn thánh lực vào trong cơ thể.
“Không ổn, nó muốn đột phá”. Dược Liên Anh cảm nhận nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt liền biết được hình nhân đang chuẩn bị làm gì nên hét lớn.
Hồ Ngọc Ánh đứng ở bên cạnh cũng cảm nhận được chuyện này nên không chần chừ mà một lần nữa lao lên. Nhưng khi tiến lại gần. Tôn hình nhân kia thình lình lao tới, hai tay to lớn của nó mở ra rồi đánh mạnh một cái.
Phốc!
Cả hai đồng thời bị một quyền đánh văng ra ngoài, nằm la liệt trên nền đất. Dược Liên Anh kinh hãi thốt ra.
“Không thể nào?”.
Nhận thấy hai người vẫn chưa bị đánh gục nên tiếp tục lao lên, hai tay nắm quyền bắt đầu vận chuyển năng lượng đổ dồn vào bên trong hai nắm đấm. Nó dường như muốn một quyền này để giải quyết hai người này.
Thấy hình nhân đang dần lao đến, Hồ Ngọc Ánh cơ thể run rẩy đứng dậy. Hai tay nắm chặt chuôi kiếm hướng về phía trước chuẩn bị đón lấy.
“Đừng…”. Dược Liên Anh vô lực, ánh mắt nàng nhìn về phía Hồ Ngọc Ánh mà run lên.
Quyền kình kinh khủng đánh tới, Hồ Ngọc Ánh hai mắt thít chặt. Toàn thân nàng trong một khoảng khắc này trông vửng chãi giống như bàn, khí tức trên người nàng dần bị thu liễm lại. Thay vào đó, toàn thân được một dòng kiếm khí mạnh mẽ bao bọc và đang không ngừng tăng lên một cách chóng mặt.
Chỉ trong tích tắc, thình lình xuất hiện ở sau lưng Hồ Ngọc Ánh, một pháp tướng mờ ảo đang dần hiện lên, chiều cao của pháp tướng này lên đến một trượng hơn, ngũ quan thì bị một màn sương mỏng che chắn toàn thân khoác một bộ trang phục màu xám và trong tay nắm một thanh kiếm. Mặc dù không nhìn thấy rõ diện mạo nhưng khí chất trên người toát ra một loại khí tức cực kỳ bá đạo.
Tôn pháp tướng đang không ngừng toát ra kiếm khí mạnh kinh người của mình rồi thình lình mở mắt, toàn bộ đại trận bị một cái trừng mắt này làm rung chuyển một cách kịch liệt. Ở bên trong căn phòng, không gian xung quanh giống như bị thứ gì đó đang dần che phủ, ánh đèn vẫn rực sáng đó nhưng lại trông cực kỳ mờ ảo.
Một kiếm tung ra, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ khu vực giống như bị chia thành hai nửa. Căn phòng bên trong bị một vệt kiếm khí sắc bén cắm sâu vào bên trong nền đất. Còn tôn hình nhân kia thì bị kiếm khí đánh trúng khiến toàn thân nó bạo tán thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
Chưa hết, đại trận bao bọc xung quanh tòa lâu các này cũng bị một kiếm này đánh nát. Ba đại trưởng lão cũng vì thế mà chịu phản phệ không hề nhỏ.
- --
Bình luận truyện