Tiểu Hầu Gia
Chương 120: Trở về
Tuy nói mùa đông Đế Kinh tới lạnh, nhưng cẩn thận so sánh, mùa đông năm nay nhưng phá lệ lạnh. Bông tuyết như lông ngỗng rơi trọn vẹn ba ngày, tuyết đọng dày thậm chí vượt quá bắp chân người.
Mặc Liễu mở cửa nhìn tuyết lớn vẫn không ngừng rơi như trước. Tuy rằng còn sớm, rồi lại không biết có phải do tuyết hay không, toàn bộ tầm mắt sáng trưng, chính là giống như ban ngày. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, lùa vào trong áo, lạnh đến khiến nàng nhịn không được rùng mình: “Hôm nay giống như phá ra một lỗ thủng, cũng không biết lúc nào mới có thể ngừng.”
Mặc Lan cũng theo ra nhìn, nói: “Chỉ mong năm sau có thể ấm một chút. Tuyết này lại hạ xuống lần nữa, Đế kinh nhìn qua cũng sắp bị vùi rồi.” Nhìn Mặc Liễu bị gió thổi đến mặt đỏ bừng, “Đóng cửa lại thôi, nhìn bộ dạng của muội kìa.”
Mặc Liễu liền cười hì hì đóng cửa lại, cùng Mặc Lan chà lau giá sách cùng vật kiện.
“Lại nói tiếp, vài ngày trước đã nghe nói Thái tử gia về kinh, như thế nào lúc này rồi lại không có động tĩnh?” Mặc Liễu đang lau đồ sứ trên tay, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, quay đầu mở miệng hỏi Mặc Lan đứng bên.
Mặc Lan ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ nói: “Hôm qua đến thư phòng đưa trà, đang nghe Thái tử cùng Trương công công nói về việc này.”
Mặc Liễu nghe xong, nổi lên hứng thú, đặt khăn trong tay xuống liền đi về phía Mặc Lan: “Nói cái gì?”
Mặc Lan giả giận trừng nàng một cái: “Làm việc a, muội nhưng lại muốn thanh nhàn.”
Mặc Liễu ngượng ngùng cười, tiến đến bên Mặc Lan kéo tay nàng nói: “Tỷ tỷ tốt của muội, tỷ liền nói cho muội nghe đi. Bằng không trong lòng không yên, làm rớt đồ trong điện, chính là mười cái mệnh của muội cũng không đổi được a.”
Mặc Lan nhìn bộ dạng Mặc Liễu, vừa bực vừa buồn cười mà đưa ngón trỏ chọt chọt trán nàng, qua hồi lâu, mới thở dài nói: “Đoàn người Thái tử gia nha, ước chừng năm ngày trước đã đi đến lân cận Danh Trạch rồi.”
Mặc Liễu chớp chớp mắt, nói: “Vậy tính toán hành trình, hai ngày này không phải đã đến Kinh thành rồi sao.”
Mặc Lan cười nói: “Muội nói rồi lại đơn giản,” một bên cẩn thận lau sạch giá sách, một bên nói: “Mấy ngày nay tuyết rơi lợi hại như thế, con đường từ Danh Trạch đến Đế kinh đã sớm bị tuyết lấp kín, chính là bên kia muốn đi qua, chỉ sợ cũng phải chờ đến khi tuyết đọng tan mới đi được.”
Quay đầu nhìn Mặc Lan: “Được rồi, nói ta cũng đã nói với muội, nhanh làm việc đi.”
Mặc Liễu thè lưỡi, lúc này ngược lại nghe lời, một lần nữa cầm khăn tiếp tục công việc của mình.
Trong phòng, Văn Nhân Cửu ngủ cũng không quá yên ổn. Đôi mắt đóng chặt di động, trên khuôn mặt trắng nõn đến gần như trong suốt nổi lên một tầng ửng đỏ không bình thường. Mồ hôi trên trán lăn xuống rơi vào tóc mai, yết hầu không ngừng lên xuống, mơ hồ phát ra tiếng nức nở thống khổ.
Giống như là gặp ác mộng.
Trương Hữu Đức ở một bên nhìn cảm thấy có chút không đúng, lúc này mới tiến lên đánh thức Văn Nhân Cửu.
“Điện hạ, Điện hạ…”
Văn Nhân Cửu bỗng nhiên mở mắt, một đôi mắt lạnh lẽo đến dọa người, mơ hồ như có sát ý trào ra, Trương Hữu Đức nhìn thấy, cũng không nhịn được rùng mình.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, sắc mặt quá mức đáng sợ kia lại dần rút khỏi mặt y, giống như vừa mới tỉnh khỏi mộng, Văn Nhân Cửu chậm rãi ngồi dậy, nhìn Trương Hữu Đức nhàn nhạt hỏi: “Canh giờ nào rồi?”
Trương Hữu Đức vội lấy gối kê phía sau lưng Văn Nhân Cửu cho y dựa, miệng nói: “Bẩm Điện hạ, vừa tới giờ Mẹo.” Lại nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Văn Nhân Cửu, nghĩ nghĩ một chút, hỏi, “Điện hạ thế nhưng là mộng thấy cái gì a?”
Văn Nhân Cửu hơi nheo mắt, tựa vào gối, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Cô không nhớ rõ.”
Trương Hữu ĐỨc liền vội vàng nói: “Nhớ không rõ thì thôi, hôm nay hưu mộc,cũng không cần tảo triều, Điện hạ muốn dậy hay lại muốn nghỉ ngơi một lúc?”
Văn Nhân Cửu nhắm mắt dựa trong chốc lát, đáp: “Dậy thôi. Trong cung còn có công việc chờ Cô xử lý, ngươi đi gọi Mặc Lan Mặc Liễu đến giúp Cô thay quần áo.”
Trương Hữu Đức muốn khuyên Văn Nhân Cửu nghỉ ngơi thêm một lúc, nhưng suy cho cùng là hiểu rõ tính tình chủ tử nhà mình, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, vén rèm đi ra ngoài.
Mặc Liễu cùng Mặc Lan thấy Trương Hữu Đức ra khỏi phòng, liền biết đây là Văn Nhân Cửu đã tỉnh. Nghe Điện hạ muốn thay quần áo, Mặc Lan liền nói: “Công công chờ một lát, ta cùng Mặc Liễu lui xuống chuẩn bị.”
Trương Hữu Đức gật gật đầu, đang muốn dặn dò thêm chút gì, lại nghe một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên truyền ra từ trong phòng. Ba người ngẩn ra, sau đó ý thức được có chuyện không ổn, vội xốc rèm bước nhanh vào phòng trong.
Bên trong Văn Nhân Cửu chỉ mặc tiết y, sắc mặt trắng bệch té dưới đất, nhìn qua vẻ mặt có chút thống khổ.
“Điện hạ! Điện hạ!” Trương Hữu Đức vài bước tiến lên lo lắng kêu vài tiếng, bên kia nhưng chỉ nhăn mày, không chút phản ứng với Trương Hữu Đức.
“Mau đi gọi Thái y.. mau đi gọi Thái y!” Mặc Lan đẩy Mặc Liễu sững sờ một bên, Mặc Liễu phục hồi tinh thần, nhẹ gật đầu, một đường chạy vội ra khỏi Đông Cung.
Thái y rồi lại rất nhanh liền chạy đến. Một phen vọng, văn, vấn, thiết (*nhìn, sờ, hỏi, nghe), chẩn ra bệnh chỉ là do mệt nhọc cùng nhiễm hàn mà dẫn tới phát sốt hôn mê, cũng không phải tật xấu gì, đám người Thanh Lan Điện lúc này mới thoáng yên lòng.
Chỉ có điều tuy rằng không phải bệnh chết người gì, nhưng không uống thuốc tóm lại không được. Trương Hữu Đức đứng bên ngoài phòng có chút sầu khổ nhìn bát thuốc Mặc Liễu vừa sắc xong, thở dài một hơi thật sâu.
“Thuốc này, các ngươi ai —— “
Trương Hữu Đức còn chưa nói xong, Mặc Liễu vội vàng lắc đầu cắt ngang: “Thuốc này, thuốc này nô tỳ sắc được, nhưng đút thuốc, nô tỳ lại làm không được.”
Trương Hữu Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Mặc Liễu, quay đầu lại nhìn qua Mặc Lan.
Mặc Lan có chút xấu hổ cười cười, chần chờ nói: “Nô tỳ cũng không phải chưa từng đút cho Điện hạ, nhưng mà Công công người cũng biết… Lúc Điện hạ hôn mê, thuốc này, nô tỳ từ trước đến giờ cũng chưa từng đút a.”
Trương Hữu Đức lại thở dài một hơi.
Chuyện Điện hạ sợ uống thuốc không có người nào so với bọn họ rõ ràng hơn. Thời gian trước, lúc Thái tử còn chưa hạ xuống Kim Tuyến Cổ, bọn lúc nào cũng có thuốc viên để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, về sau, đã có Thế tử gia… việc đút thuốc này cũng liền không tới phiên bọn họ. Lại về sau, thân thể của Thái tử bọn họ có chút tốt hơn, tuy nói bình thường cũng là bệnh lặt vặt không ngừng, nhưng cũng chưa từng ở trước mặt bọn họ mất đi ý thức.
Ài, đút thuốc, đối với bọn họ ngược lại đã thành một chuyện gian khổ.
Trong gian ngoài, ba người không nhúc nhích vây quanh bát thuốc mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên, lại nghe một giọng nói quen thuộc lại có vẻ xa lạ mang theo vui vẻ từ ngoài phòng truyền vào.
“Trời đang lạnh, cũng không biết Trương công công các ngươi mở cửa ở gian ngoài chen lấn làm gì a?”
Giọng vừa vang lên, ba người trong phòng đều ngẩn ra. Đồng loạt nhìn về phía truyền tới giọng nói, liền thấy một nam nhân trên người khoác áo lông cầm ô, đang đứng cách bọn họ không xa.
Nam nhân kia nhìn qua có vẻ là một thanh niên, thân hình cao lớn, bởi vì do cái ô kia, từ trong nhìn ra chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt.
Lưng thẳng tắp, môi có chút mỏng, còn có đường nét anh khí kia —— nhìn qua thật sự là một công tử tuấn lãng khí phách.
Ba người trong phòng đều đã có phỏng đoán, nhưng cũng không biết vì cái gì, ai cũng không dám đánh vỡ loại yên lặng này đầu tiên. Hai bên nhìn nhau, ngược lại là thanh niên bên kia phá vỡ yên tĩnh.
Hắn chậm rãi đi về phía bọn họ, tới trước phòng, lúc này mới gấp ô, một khuôn mặt tuấn mỹ như được đúc ra đã bớt đi vài phần mềm mại cùng trẻ con còn sót lại của năm đó, trở nên góc cạnh rõ ràng. Cách một cánh cửa Trương Hữu Đức nghe thấy người kia nhìn ông chậm rãi mở miệng.
“Trương công công, Mặc Lan Mặc Liễu, nhiều năm không thấy, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Dừng một chút, lại thêm ba phần vui vẻ, “Hôm nay tới đây, cũng không biết Điện hạ ở chỗ nào?”
Môi Trương Hữu Đức giật giật, nhìn nam nhân trước mắt dường như có chút khác biệt so với trong trí nhớ, thân thể nhanh hơn đầu óc mà làm ra phản ứng.
“Nô tài bái kiến Bình Tân Thế Tử!”
Mặc Liễu mở cửa nhìn tuyết lớn vẫn không ngừng rơi như trước. Tuy rằng còn sớm, rồi lại không biết có phải do tuyết hay không, toàn bộ tầm mắt sáng trưng, chính là giống như ban ngày. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, lùa vào trong áo, lạnh đến khiến nàng nhịn không được rùng mình: “Hôm nay giống như phá ra một lỗ thủng, cũng không biết lúc nào mới có thể ngừng.”
Mặc Lan cũng theo ra nhìn, nói: “Chỉ mong năm sau có thể ấm một chút. Tuyết này lại hạ xuống lần nữa, Đế kinh nhìn qua cũng sắp bị vùi rồi.” Nhìn Mặc Liễu bị gió thổi đến mặt đỏ bừng, “Đóng cửa lại thôi, nhìn bộ dạng của muội kìa.”
Mặc Liễu liền cười hì hì đóng cửa lại, cùng Mặc Lan chà lau giá sách cùng vật kiện.
“Lại nói tiếp, vài ngày trước đã nghe nói Thái tử gia về kinh, như thế nào lúc này rồi lại không có động tĩnh?” Mặc Liễu đang lau đồ sứ trên tay, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, quay đầu mở miệng hỏi Mặc Lan đứng bên.
Mặc Lan ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ nói: “Hôm qua đến thư phòng đưa trà, đang nghe Thái tử cùng Trương công công nói về việc này.”
Mặc Liễu nghe xong, nổi lên hứng thú, đặt khăn trong tay xuống liền đi về phía Mặc Lan: “Nói cái gì?”
Mặc Lan giả giận trừng nàng một cái: “Làm việc a, muội nhưng lại muốn thanh nhàn.”
Mặc Liễu ngượng ngùng cười, tiến đến bên Mặc Lan kéo tay nàng nói: “Tỷ tỷ tốt của muội, tỷ liền nói cho muội nghe đi. Bằng không trong lòng không yên, làm rớt đồ trong điện, chính là mười cái mệnh của muội cũng không đổi được a.”
Mặc Lan nhìn bộ dạng Mặc Liễu, vừa bực vừa buồn cười mà đưa ngón trỏ chọt chọt trán nàng, qua hồi lâu, mới thở dài nói: “Đoàn người Thái tử gia nha, ước chừng năm ngày trước đã đi đến lân cận Danh Trạch rồi.”
Mặc Liễu chớp chớp mắt, nói: “Vậy tính toán hành trình, hai ngày này không phải đã đến Kinh thành rồi sao.”
Mặc Lan cười nói: “Muội nói rồi lại đơn giản,” một bên cẩn thận lau sạch giá sách, một bên nói: “Mấy ngày nay tuyết rơi lợi hại như thế, con đường từ Danh Trạch đến Đế kinh đã sớm bị tuyết lấp kín, chính là bên kia muốn đi qua, chỉ sợ cũng phải chờ đến khi tuyết đọng tan mới đi được.”
Quay đầu nhìn Mặc Lan: “Được rồi, nói ta cũng đã nói với muội, nhanh làm việc đi.”
Mặc Liễu thè lưỡi, lúc này ngược lại nghe lời, một lần nữa cầm khăn tiếp tục công việc của mình.
Trong phòng, Văn Nhân Cửu ngủ cũng không quá yên ổn. Đôi mắt đóng chặt di động, trên khuôn mặt trắng nõn đến gần như trong suốt nổi lên một tầng ửng đỏ không bình thường. Mồ hôi trên trán lăn xuống rơi vào tóc mai, yết hầu không ngừng lên xuống, mơ hồ phát ra tiếng nức nở thống khổ.
Giống như là gặp ác mộng.
Trương Hữu Đức ở một bên nhìn cảm thấy có chút không đúng, lúc này mới tiến lên đánh thức Văn Nhân Cửu.
“Điện hạ, Điện hạ…”
Văn Nhân Cửu bỗng nhiên mở mắt, một đôi mắt lạnh lẽo đến dọa người, mơ hồ như có sát ý trào ra, Trương Hữu Đức nhìn thấy, cũng không nhịn được rùng mình.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, sắc mặt quá mức đáng sợ kia lại dần rút khỏi mặt y, giống như vừa mới tỉnh khỏi mộng, Văn Nhân Cửu chậm rãi ngồi dậy, nhìn Trương Hữu Đức nhàn nhạt hỏi: “Canh giờ nào rồi?”
Trương Hữu Đức vội lấy gối kê phía sau lưng Văn Nhân Cửu cho y dựa, miệng nói: “Bẩm Điện hạ, vừa tới giờ Mẹo.” Lại nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Văn Nhân Cửu, nghĩ nghĩ một chút, hỏi, “Điện hạ thế nhưng là mộng thấy cái gì a?”
Văn Nhân Cửu hơi nheo mắt, tựa vào gối, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Cô không nhớ rõ.”
Trương Hữu ĐỨc liền vội vàng nói: “Nhớ không rõ thì thôi, hôm nay hưu mộc,cũng không cần tảo triều, Điện hạ muốn dậy hay lại muốn nghỉ ngơi một lúc?”
Văn Nhân Cửu nhắm mắt dựa trong chốc lát, đáp: “Dậy thôi. Trong cung còn có công việc chờ Cô xử lý, ngươi đi gọi Mặc Lan Mặc Liễu đến giúp Cô thay quần áo.”
Trương Hữu Đức muốn khuyên Văn Nhân Cửu nghỉ ngơi thêm một lúc, nhưng suy cho cùng là hiểu rõ tính tình chủ tử nhà mình, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, vén rèm đi ra ngoài.
Mặc Liễu cùng Mặc Lan thấy Trương Hữu Đức ra khỏi phòng, liền biết đây là Văn Nhân Cửu đã tỉnh. Nghe Điện hạ muốn thay quần áo, Mặc Lan liền nói: “Công công chờ một lát, ta cùng Mặc Liễu lui xuống chuẩn bị.”
Trương Hữu Đức gật gật đầu, đang muốn dặn dò thêm chút gì, lại nghe một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên truyền ra từ trong phòng. Ba người ngẩn ra, sau đó ý thức được có chuyện không ổn, vội xốc rèm bước nhanh vào phòng trong.
Bên trong Văn Nhân Cửu chỉ mặc tiết y, sắc mặt trắng bệch té dưới đất, nhìn qua vẻ mặt có chút thống khổ.
“Điện hạ! Điện hạ!” Trương Hữu Đức vài bước tiến lên lo lắng kêu vài tiếng, bên kia nhưng chỉ nhăn mày, không chút phản ứng với Trương Hữu Đức.
“Mau đi gọi Thái y.. mau đi gọi Thái y!” Mặc Lan đẩy Mặc Liễu sững sờ một bên, Mặc Liễu phục hồi tinh thần, nhẹ gật đầu, một đường chạy vội ra khỏi Đông Cung.
Thái y rồi lại rất nhanh liền chạy đến. Một phen vọng, văn, vấn, thiết (*nhìn, sờ, hỏi, nghe), chẩn ra bệnh chỉ là do mệt nhọc cùng nhiễm hàn mà dẫn tới phát sốt hôn mê, cũng không phải tật xấu gì, đám người Thanh Lan Điện lúc này mới thoáng yên lòng.
Chỉ có điều tuy rằng không phải bệnh chết người gì, nhưng không uống thuốc tóm lại không được. Trương Hữu Đức đứng bên ngoài phòng có chút sầu khổ nhìn bát thuốc Mặc Liễu vừa sắc xong, thở dài một hơi thật sâu.
“Thuốc này, các ngươi ai —— “
Trương Hữu Đức còn chưa nói xong, Mặc Liễu vội vàng lắc đầu cắt ngang: “Thuốc này, thuốc này nô tỳ sắc được, nhưng đút thuốc, nô tỳ lại làm không được.”
Trương Hữu Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Mặc Liễu, quay đầu lại nhìn qua Mặc Lan.
Mặc Lan có chút xấu hổ cười cười, chần chờ nói: “Nô tỳ cũng không phải chưa từng đút cho Điện hạ, nhưng mà Công công người cũng biết… Lúc Điện hạ hôn mê, thuốc này, nô tỳ từ trước đến giờ cũng chưa từng đút a.”
Trương Hữu Đức lại thở dài một hơi.
Chuyện Điện hạ sợ uống thuốc không có người nào so với bọn họ rõ ràng hơn. Thời gian trước, lúc Thái tử còn chưa hạ xuống Kim Tuyến Cổ, bọn lúc nào cũng có thuốc viên để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, về sau, đã có Thế tử gia… việc đút thuốc này cũng liền không tới phiên bọn họ. Lại về sau, thân thể của Thái tử bọn họ có chút tốt hơn, tuy nói bình thường cũng là bệnh lặt vặt không ngừng, nhưng cũng chưa từng ở trước mặt bọn họ mất đi ý thức.
Ài, đút thuốc, đối với bọn họ ngược lại đã thành một chuyện gian khổ.
Trong gian ngoài, ba người không nhúc nhích vây quanh bát thuốc mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên, lại nghe một giọng nói quen thuộc lại có vẻ xa lạ mang theo vui vẻ từ ngoài phòng truyền vào.
“Trời đang lạnh, cũng không biết Trương công công các ngươi mở cửa ở gian ngoài chen lấn làm gì a?”
Giọng vừa vang lên, ba người trong phòng đều ngẩn ra. Đồng loạt nhìn về phía truyền tới giọng nói, liền thấy một nam nhân trên người khoác áo lông cầm ô, đang đứng cách bọn họ không xa.
Nam nhân kia nhìn qua có vẻ là một thanh niên, thân hình cao lớn, bởi vì do cái ô kia, từ trong nhìn ra chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt.
Lưng thẳng tắp, môi có chút mỏng, còn có đường nét anh khí kia —— nhìn qua thật sự là một công tử tuấn lãng khí phách.
Ba người trong phòng đều đã có phỏng đoán, nhưng cũng không biết vì cái gì, ai cũng không dám đánh vỡ loại yên lặng này đầu tiên. Hai bên nhìn nhau, ngược lại là thanh niên bên kia phá vỡ yên tĩnh.
Hắn chậm rãi đi về phía bọn họ, tới trước phòng, lúc này mới gấp ô, một khuôn mặt tuấn mỹ như được đúc ra đã bớt đi vài phần mềm mại cùng trẻ con còn sót lại của năm đó, trở nên góc cạnh rõ ràng. Cách một cánh cửa Trương Hữu Đức nghe thấy người kia nhìn ông chậm rãi mở miệng.
“Trương công công, Mặc Lan Mặc Liễu, nhiều năm không thấy, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Dừng một chút, lại thêm ba phần vui vẻ, “Hôm nay tới đây, cũng không biết Điện hạ ở chỗ nào?”
Môi Trương Hữu Đức giật giật, nhìn nam nhân trước mắt dường như có chút khác biệt so với trong trí nhớ, thân thể nhanh hơn đầu óc mà làm ra phản ứng.
“Nô tài bái kiến Bình Tân Thế Tử!”
Bình luận truyện