Tiểu Hầu Gia

Chương 138: Ác mộng



Lúc Triệu Mục cùng vài thị vệ mang theo một thân máu đen đi đến Hiên Vương phủ đã là đêm khuya, xông vào phủ quỳ rạp xuống trước mặt Văn Nhân Hiên, chính là nói không ra hơi: “Điện hạ bị tập kích, sống chết chưa rõ, mong Hiên vương ra tay trợ giúp!”

Lông mày Văn Nhân Hiên đột nhiên nhíu chặt: Ban ngày Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu vừa tới Hiên Vương phủ, trong đêm liền gặp tập kích ở Dịch trạm. Cam Châu là đất phong của y, đây rõ ràng là muốn đổ tội hại chết Thái tử lên trên người y đi!

Văn Nhân Hiên thay đồ, phân phó thị vệ bên cạnh xuống dưới tập hợp binh mã, khẽ quát với đám người Triệu Mục: “Dẫn đường!”

Triệu Mục dập đầu, trầm giọng đáp một tiếng “Vâng”.

Lúc một đoàn người đi đến bên ngoài Dịch trạm, từ xa có thể nhìn thấy một tam đẳng hộ vệ đang đứng canh bên ngoài, nhìn thấy đoàn người Triệu Mục cùng Hiên Vương đến đây, vội vã đi tới. Triệu Mục tiến lên đè vai hộ vệ lại, lạnh lùng hỏi: “Điện hạ cùng Tướng quân thế nào?”

Hộ vệ kia mang theo tiếng khóc nức nở: “Người áo đen quá nhiều, chúng ta ngăn cản không nổi. Tướng quân mang theo Thái tử điện hạ trốn ra ngoài thành… Chỉ là, bọn họ bị quấn quá chặt, Tướng quân che chở Điện hạ không thể chống đỡ nổi, liền… liền…”

Trong lòng Triệu Mục “lộp bộp” một cái, giọng nói có chút phát run: “Liền thế nào?”

Ánh mắt hộ vệ lướt qua Triệu Mục rơi xuống Đoạn kiều phía sau y, nghẹn ngào lên tiếng: “Trừ ta ở lại đây là vì báo tin cho người cùng Hiên Vương, số huynh đệ còn lại đều đi tìm dọc theo hồ này… Chỉ là cho tới lúc này, vẫn không có động tĩnh gì?”

Hiên vương đứng phía sau Triệu Mục, lại càng cảm thấy lo lắng: Nếu như Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu cứ như vậy chết đi ở trên đất của y, không nói cái khác, chính là Bình Tân Hầu phủ cũng không tha cho y.

Phất tay áo, trầm giọng phân phó với hai bên trái phải: “Các ngươi cũng theo hạ du của hồ này tìm đi, quanh trấn cũng không được bỏ qua, cho người thông báo đến từng phủ nha, nhất định phải đem Thái tử cùng Bình Tân Thế Tử không chút sứt mẻ trở về!”

“Thuộc hạ rõ!”

Trong miếu sơn thần đổ nát, Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu ngồi bên cạnh đống lửa. Vết thương trên người Lạc Kiêu rất nhiều, mặc dù miễn cưỡng bôi chút thuốc, nhưng máu vẫn không ngừng thấm ra từ miệng vết thương. Nhất là chỗ trúng tên sau lưng cùng một vết kiếm không dài lắm, lại sâu đến có thể thấy được xương cốt, vải băng màu trắng đã nhuộm thành màu đỏ. Văn Nhân Cửu không dám đụng hắn, chỉ có thể để cho hắn dựa vào, cùng nhau chờ đến trời sáng.

“Sau khi trời sáng, chúng ta vào thành đi.” Lạc Kiêu nâng mắt nhìn sắc trời bên ngoài, cảnh đêm chậm rãi lui đi, phảng phất đã có thể thấy được chút tia sáng le lói, hắn thấp giọng: “Triệu Mục đi tìm Hiên vương, hiện tại nhân mã của bọn họ có lẽ đã tới nơi. Miễn là đến nơi đông người, liền có thể gặp được bọn họ.”

Văn Nhân Cửu cũng nghĩ gần giống vậy, huống hồ một thân thương tích này của Lạc Kiêu cũng là tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa, đến trong thành cho dù không gặp được đám người Triệu Mục, tìm một y quán trị thương cho Lạc Kiêu trước cũng tốt.

Lại ngồi im trong chốc lát, thẳng đến khi ánh sáng lờ mờ chiếu vào trong tòa miếu đổ nát, lúc này Văn Nhân Cửu mới nâng tay Lạc Kiêu đỡ người lên: “Ngươi có thể đi không?”

Lạc Kiêu gật đầu, vừa chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên bốn phía truyền đến động tĩnh mơ hồ khiến cả người hắn căng thẳng, trường đao hắn đeo đã mất trên Đoạn Kiều rồi, lúc này trên người cũng không có vũ khí gì. Hắn dời chân che chắn Văn Nhân Cửu ở sau lưng, cau mày, đôi mắt bởi vì đề phòng mà hiện lên vài phần nghiêm túc.

“Có người?” Văn Nhân Cửu lập tức phản ứng lại.

Lạc Kiêu không đáp, chỉ thấp giọng đáp: “Nếu như tình huống không xong, ta chặn người, ngươi đi trước.”

Sắc mặt Văn Nhân Cửu lạnh xuống, hơi ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt của Lạc Kiêu, rồi lại không nói một lời.

Động tĩnh lúc trước vốn mơ hồ càng ngày càng gần, xen lẫn tiếng chó sủa, nhưng chỉ một lát, liền đến trước miếu. Lạc Kiêu nhìn người tới, thần kinh vốn luôn căng thẳng rốt cuộc thả lỏng: “… Triệu Mục?”

Triệu Mục nhìn thấy Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu, khóe mắt có chút hồng, y cầm dây thừng của con chó đang không ngừng xông về phía ngôi miếu trong tay, đưa cho hộ vệ đi theo một bên, vài bước đi tới, liền ôm quyền quỳ xuống, hít một hơi thật sâu nén xuống nức nở trong cổ họng, nói: “Thuộc hạ tới chậm, lại khiến cho Thái tử điện hạ, Tướng quân chịu khổ!”

Lạc Kiêu cảm thấy trước mắt hiện lên từng chấm đen, hắn kéo Triệu Mục, chịu đựng choáng váng thấp giọng hỏi: “Hiên vương đâu?”

Triệu Mục nói: “Ngay ở phía sau cách đây không xa, tìm được Điện hạ cùng Tướng quân, bên ngoài đã cho người truyền tin đến Hiên vương rồi.”

“Có dẫn theo binh mã?” Lạc Kiêu truy vấn.

“Năm trăm binh mã, đang rải rác xung quanh.”Triệu Mục gật đầu đáp.

“Được… được.” Lạc Kiêu thở một hơi, hắn quay đầu nhìn qua Văn Nhân Cửu đang đỡ hắn, sắc mặt lạnh như băng rồi lại lộ rõ vẻ lo lắng, cười nhẹ một tiếng, “Thay ta… chăm sóc Thái tử điện hạ.”

Nói xong, nhưng là thân thể mềm nhũn, nặng nề ngã xuống đất. Nhìn qua, người kia đã bất tỉnh nhân sự rồi.

“Tử Thanh!”

“Tướng quân!”

Trong không khí tràn ngập một loại ẩm ướt mục nát, xen lẫn mùi máu tươi, trộn lẫn tạo ra một loại tanh tưởi khiến người ta buồn nôn. Bên tai là tiếng nước tí tách, xen lẫn tiếng gào thét cùng la lối của tù nhân.

Lạc Kiêu mở mắt, chung quanh tối đen, chỉ có cửa sổ lớn bằng bàn tay ở mái nhà phía trên đỉnh đầu là có thể rọi xuống chút ánh sáng mỏng manh.

Nơi này là. Thiên lao.

Lạc Kiêu mượn chút ánh sáng này cúi đầu nhìn xem, quả nhiên, một thân áo tù quen thuộc đang mặc trên người mình, tay chân bị khóa sắt khóa lại, bước đi phát ra tiếng leng keng.

Hắn ở trong thiên lao. Hắn bị ai nhốt vào thiên lao?

Đầu Lạc Kiêu rất đau, đau đến độ hắn vừa định nghĩ tới cái gì lại cảm giác giống như có một cây búa đang không ngừng đánh vào đầu hắn. Nhưng mà rất nhanh, hắn liền không cần nghĩ nữa rồi, bởi vì lúc đầu hắn đau muốn nứt ra, bên ngoài đột nhiên truyền tới động tĩnh. Ngay sau đó, lối vào âm u được người chậm rãi dùng đuốc chiếu sáng, hắn rũ mắt ngồi dưới đất, có thể nhìn thấy góc áo màu hoàng kim thêu hình rồng của người tới.

“Tử Thanh, ngươi ở chỗ này cũng vài ngày rồi, trẫm ghé thăm ngươi một chút.”

Giọng nói ôn nhu nho nhã, mang theo thâm tình chân thành.

Lạc Kiêu nâng đầu nhìn lên.

Đó là một khuôn mặt thanh tú. Nhưng cũng không quá mức kinh diễm (*đẹp đến kinh người), nhưng thắng ở nụ cười trời sinh, nhìn qua đáng yêu vô cùng. Thất hoàng tử, Văn Nhân An.

“Tử Thanh, tại sao ngươi không nói gì?” Văn Nhân An cách cửa lao cất giọng nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, chỉ là khuôn mặt kia dưới ánh đuốc, càng hiện lên âm độc quỷ quyệt, “Lúc trước không phải ngươi vẫn muốn cùng một chỗ với trẫm hay sao?”

Lạc Kiêu cảm thấy cả người mình đều rất mệt, hắn chẳng muốn mở miệng nói chuyện. Hắn cứ nhìn Văn Nhân An như vậy, trong lòng vậy mà không chút gợn sóng.

“Đám đại thần khuyên can, bảo là muốn trẫm chôn cất thi thể của Văn Nhân Cửu vào Hoàng lăng,” Văn Nhân An nhìn Lạc Kiêu, bỗng nhiên cười rộ lên, “Bọn họ lại muốn để cho thi thể của Văn Nhân Cửu vào Hoàng lăng! Thi thể của y đều đã để cho chó của trẫm ăn, bọn họ vậy mà còn muốn để y vào Hoàng lăng, ha ha ha ha!”

Cả người Lạc Kiêu như bị điện giật, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm Văn Nhân An, giọng nói khàn đặc: “Ngươi nói cái gì?”

“Trẫm nói, trẫm đem thi thể của Văn Nhân Cửu, băm cho chó ăn rồi.” Văn Nhân An nói rõ từng câu từng chữ, “Trẫm muốn y, hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh.”

Lạc Kiêu rống lên một tiếng, đâm mạnh vào cửa lao, nhìn chằm chằm Văn Nhân An khóe mắt như muốn rách, giống như điên cuồng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì! Làm sao ngươi dám!”

“Dám? Trẫm là chủ nhân của Đại Càn, có chuyện gì mà trẫm không dám làm hay sao?” Văn Nhân An nhìn Lạc Kiêu, nét mặt tươi cười như hoa, sắc mặt lạnh lẽo, “Thế nhưng Tử Thanh, Văn Nhân Cửu chết, không phải do một tay ngươi tạo thành hay sao? Ngươi như thế nào hiện tại lại chất vấn trẫm đây?”

“Lạc Tử Thanh, ngươi dám nói cho y biết sao? Ngươi dám sao.”

Lạc Kiêu tâm thần đều loạn: “Không… không phải… không…”

“Lạc khanh.”

Lạc Kiêu bị giọng nói trong trẻo lạnh lùng quen thuộc này khiến giật mình, hắn lại ngẩng đầu, trong phòng giam đã không còn bóng dáng của Văn Nhân An, đối diện với hắn, là Văn Nhân Cửu bị trói chặt tay chân, cả người đầy vết thương, mắt nhìn thẳng hắn, mang theo giễu cợt.

Vô số chó hoang từ bốn phương tám hướng xông tới, cắn xé thân thể y, thân thể mỏng manh kia rất nhanh liền máu thịt be bét, xương trắng lộ ra, Lạc Kiêu gào thét khàn cả giọng, giống như điên rồi mà đâm vào cửa phòng giam, nhưng lại tốn công vô ích.

“Ngươi giúp Văn Nhân An, hại ta đến tận đây!”

“Cô chỉ nguyện đời này không gặp lại ngươi.”

“Không ——!!”  Lạc Kiêu gào lên bật dậy, thiếu chút nữa làm đổ bát thuốc trong tay người.

“Tướng quân, người tỉnh rồi?” Triệu Mục giật mình, ngay sau đó vội hô một tiếng, nhưng rất nhanh y liền phát hiện đáy mắt Lạc Kiêu đỏ bừng, cả người tản ra một loại hơi thở bạo ngược, dường như có chút không đúng, “Tướng quân?”

Lạc Kiêu bóp chặt vai Triệu Mục, giọng nói khàn đặc: “Thái tử đâu? Thái tử ở nơi nào? Thái tử hiện đang ở đâu?”

Triệu Mục chưa từng thấy Lạc Kiêu như vậy, y sửng sốt một chút, theo bản năng nói: “Điện hạ, Điện hạ đang ở sương phòng —— Tướng quân, người không sao chứ? Cẩn thận vết thương trên người…”

Lạc Kiêu thở hổn hển thật lâu, một lúc sau, dường như đã khôi phục lại chút thần trí, buông ra bàn tay đang nắm vai Triệu Mục, hắn tựa ở đầu giường, hồi lâu mới mở miệng: “Nơi này là Hiên vương phủ?”

Triệu Mục thấy Lạc Kiêu dường như khôi phục lại bình thường, gật đầu đáp: “Chính là Hiên vương phủ.”

Lạc Kiêu nhắm mắt, tinh thần thả lỏng, cảm giác đau đớn toàn thân liền bắt đầu rõ rệt, hắn điều chỉnh lại cảm xúc, thấp giọng hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Triệu Mục đáp: “Chưa đến một canh giờ.”

Lạc Kiêu nhận bát thuốc Triệu Mục đưa tới, một hơi uống hết, hoàn toàn thoát ra khỏi giấc mộng kia: “Điện hạ đâu? Nghỉ ngơi ở sương phòng bên cạnh?”

Triệu Mục nhận bát thuốc không, muốn nói lại thôi.

Lạc Kiêu nhạy bén phát hiện sự tình không đúng, hỏi: “Điện hạ làm sao?”

Triệu Mục nói: “Thân thể của Thái tử điện hạ vốn đã yếu, lúc này ngâm nước một đêm, trở về liền phát sốt… Ài, Tướng quân! Người đừng cử động, người động vết thương trên người lại nứt ra!”

Lạc Kiêu rồi lại làm như không nghe thấy, thậm chí không kịp khoác thêm áo, trở mình xuống giường liền vọt tới phòng bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện