Tiểu Kết Kết Khi Yêu
Chương 1: Xin chào! Bắc Kinh
Tôi đến với Bắc Kinh trong một ngày thời tiết se se lạnh, Bắc Kinh trong tôi là thành phố của những giấc mơ, những công viên mĩ lệ rộng lớn, những kiến trúc cung đình xa hoa hào nhoáng, Vạn Lí Trường Thành kéo dài xa xa mãi, những tứ viện cổ kính mang nét gì đó xa xưa một thời….. tôi có lẽ đã yêu cái thành phố vừa cổ kính vừa hiện đại này mất rồi…..
Có một thứ tình yêu không nói thành lời trong tôi, có thể bởi vì tình yêu nam nữ trong tôi đã nguội lạnh, mà đối với những cái gọi là hỉ nộ ái ố tôi không thực sự ham muốn. Chỉ yêu những cái đẹp, cái tài hoa, cái mĩ cảm toát ra từ những thứ vô tri _____ một bức họa, một khung cảnh tĩnh lặng, một bản nhạc không lời, bầu trời trong xanh, hương hoa nhè nhẹ, hay chăng chính là những cơn mưa lạnh lẽo thấm cả vào lòng người.
Tôi đã ra đi, rời bỏ thứ gọi là tình yêu không có mở đầu, cũng không có một cái kết, trốn chạy tất cả mọi thứ từng một thời quen thuộc với tôi, từng ước mộng đầu đời ở nơi ấy, với người ấy…..
……
Tôi cười hỏi:
- Nếu chúng ta kết hôn, thì sẽ nghỉ tuần trăng mật ở đâu?
Anh rất nhanh đáp lại:
- Không có tiền, ở nhà ăn mì gói, ngày ngày vật lộn trên giường là được rồi.
Tôi đỏ mặt, lúc ấy mới có 16 tuổi, anh lại dám đầu độc tâm hồn thiếu nữ trong trắng của tôi:
- Em muốn đi Paris, nơi đó chẳng phải là thiên đường trăng mật sao?
- Ừ… Tùy em… Dù gì sau này em cũng là người kiếm tiền, anh ở nhà nuôi con.
Ngày đó anh rất thích trêu chọc tôi, và luôn nhận mình là một trạch nam biết "nam công gia chánh", "tứ đức vẹn toàn", tôi phải đi làm nuôi anh, còn anh mở cửa hàng bán truyện, chăm con với lo cơm nước…. thật không có chí khí nam nhi tẹo nào.
- Cha mẹ anh liệu có thích em không? Họ thích ăn gì vậy? Từ giờ em sẽ luyện nữ công gia chánh, kẻo về cha mẹ anh lại không ưa em, mẹ chồng nàng dâu xích mích thì cũng dễ gây bất đồng giữa quan hệ vợ chồng lắm.
- Em về mà hỏi họ…
- Anh này… Người ta chỉ nghĩ cho tương lai thôi…
Anh cười cười, rốt cuộc cho tôi cái list vài món ăn mà nhà anh hay làm. Canh khoai tây thịt bò là món mà anh thích nhất, tôi nhất quyết phải làm được món này…… Anh một bên nói, tôi một bên hỏi rồi lại lẳng lặng ghi chép.
Anh thích màu tím, tôi biết anh rất hay mặc áo màu tím, con trai thích màu tím có coi là đồng tính luyến ái không nhỉ? Lúc đó nghĩ tới chuyện gay tôi vội lắc lắc đầu, xoá đi ý nghĩ biến thái của mình…. Lại tiếp tục hỏi anh, tiếp tục chép những thứ thuộc về anh vào cuốn sổ tay tình yêu của mình.
………..
Không hiểu sao, những ngày tháng đó, dù ép bản thân quên, thế nào cũng không quên được, muốn xóa nó khỏi kí ức, lại cảm thấy càng xóa càng đậm. Những ngày đầu ở thành phố này, đứng giữa dòng đường xa lạ, giữa chốn đông người chen chúc, tôi lại càng thấy nhớ….
Đã hai năm buông tay rồi, giờ tôi thấy mình thật cô độc, so với bất cứ quãng thời gian nào của cuộc đời cũng không sánh được sự cô độc lúc này. Càng thấy cô độc nhất, là khi đứng giữa con phố đông người, lại không tìm ra bóng hình ấy.
Nước mắt chẳng biết tự khi nào trào ra khỏi khóe mắt, tôi cười nhạo bản thân vì quá yếu đuối, nâng tay lau đi những giọt nước mắt mịt mù ấy.
Chẳng phải bản thân tôi là loại người vốn dĩ luôn cô độc sao?
Ai đó từng nói với tôi: "Em ích kỉ quá, lạnh lùng quá… Em có biết người xung quanh em nghĩ gì không? Chính là làm thế nào để bắt được tâm tư em, cảm giác đi bên em, mà dường như bản thân không tồn tại trong tầm nhìn của em ấy. Em rất cô độc, vậy tại sao khi thấy cô độc lại không biết tìm ai đó dựa dẫm, tại sao cứ mãi một mình gặm nhấm nỗi cô độc ấy làm gì? Em có biết nhìn em như vậy, người khác cũng thấy buồn lắm không……… Đôi mắt của em, từ khi nào đã không còn chứa nụ cười tỏa nắng…."
Những lúc ấy, chỉ có thể giả cười nhẹ, là mọi người suy nghĩ quá xa rồi. "Em là một Tiểu Kết Kết, tham công danh, thèm sự nghiệp… cái bản chất nó vốn dĩ thế rồi, trời sinh tính đâu dễ dàng thay đổi. Nếu thay đổi được, em cũng muốn làm một cuộc phẫu thuật, thẩm mỹ lại cái tính cách của em, để có thể làm vừa lòng tất cả mọi người…….."
Trên thế giới có nơi nào thẩm mĩ tính cách không nhỉ, chứ bản thân tôi thấy, nếu với cái bản tính trời sinh này, đi làm vừa lòng tất cả mọi người xung quanh thì thực mệt lắm, bản thân làm không nổi.
Năm thứ nhất khoa Quản trị Kinh doanh Đại học A.
- Tiểu Hy!!! Tiểu Hy!!! Nàng có thể đi nhanh hơn một chút được không. Không nhanh lên hết chỗ tôi làm thịt nàng.
Tôi nhướn mắt, có chậm hơn một mét thôi mà, tội lỗi đâu thể đổ cho tôi, nếu có thì cũng phải đổ cho lão thầy giáo ác nghiệt kia phạt hai đứa ở lại làm bài tập, mà cô nàng não ngắn kia còn chậm chạp mãi không xong, bắt tôi phải đứng chờ nàng ta nữa.
- Điền Bảo Ngọc! Tôi nên nhắc em tới lần thứ mấy nữa, tôi hơn em hai tuổi, làm ơn gọi Hy tỷ tỷ cho tôi. Láo lếu tôi bẻ gãy răng em, xem em còn dám bất kính với tôi hay không?
Điền Bảo Ngọc đột ngột dừng lại, quay mặt với ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ:
- Hy tỷ tỷ? Tiểu Hy à, bạn nên về soi gương lại đi nhá! Cái mặt của bạn ra đường có ai gọi là đàn chị học đại học không? Tỷ tỷ đây còn nhớ mấy hôm trước trên xe buýt vài nam sinh cao trung viết thư tình cho cô đấy, còn dám lên mặt đàn chị không? Để xem tỷ tỷ đây cho mấy nhóc ấy số điện thoại tán vị đàn chị này.
Tôi hậm hực, tức lắm, lại bị cô nàng nắm thóp, ai nói người Trung Quốc phát triển sớm làm chi, để một đứa con gái 20 tuổi như tôi sang đây chỉ bằng nữ sinh năm nhất cao trung làm gì. Tôi giậm chân, rảo bước hướng tới căng tin bước tới, mặc cho Điền Bảo Ngọc rất thích chí vì chọc được chỗ ngứa của tôi đang nghoe nguẩy cái đuôi đi đằng sau.
Căng tin quả thật rất rất đông, tôi thở dài ngao ngán, lại phải đứng xếp hàng, bao giờ mới tới cái lượt mình đây.
Điền Bảo Ngọc sau khi để lại trách nhiệm lấy cơm cho tôi, vội vã đi kiếm chỗ ngồi, ai nói nàng quan hệ đối ngoại tốt, bản thân tôi làm sao dám tranh cái nhiệm vụ này.
Đợi quá 10 phút, rốt cuộc cái lân tôi cũng tới, vội vàng chọn đồ ăn theo cái menu mà cô nàng để lại, tôi hai tay bưng hai suất cơm lách khỏi đám đông còn đứng chờ.
Căng tin của trường đại học A rất rất rộng, nhớ lại mấy cái căng tin đại học ở Việt Nam, so ra chính là một trời một vực rồi. Đồ ăn Trung Hoa trong đánh giá của tôi là đầy dầu mỡ, nhạt, cay, tuy rằng trông nó thật bắt mắt, nhưng kì thực khó nuốt vô cùng.
Trong đám đông xa xa, tôi thấy cánh tay trắng nõn của Điền Bảo Ngọc vẫy vẫy:
- Mĩ nữ, gia ở đây. Mau mau tới phục vụ, đừng để gia đợi thêm một phút nào.
Đám người theo giọng nói của Điền Bảo Ngọc ngẩng đầu lên đánh giá nàng, tiếp sau đó lại quay về đánh giá Tiểu Hy tôi đang mặt đỏ tía tai bước tới.
Có vẻ Điền Bảo Ngọc này thực sự lâu không ăn đòn nên hư đốn rồi, biết tôi giờ chỉ muốn làm con rùa rụt đầu, lại lúc nào cũng khiến tôi trở thành trung tâm của sự chú ý.
Tới gần cô ả đang nói nói cười cười, vung đao trảm phong với mấy vị soái ca bên cạnh, tôi không khách khí vỗ vào lưng nàng cái "bốp" rất rất vang.
Điền Bảo Ngọc đau nổ đom đóm quay ra lườm tôi:
- 你敢嘛呀?( Ni gan ma ya? Cô làm cái quái gì đấy!)
- Có một con ruồi đậu sau lưng!- Tôi kéo ghế ngồi xuống…
- Vệ sinh ở căng tin rất tốt.
- Sinh vật giờ rất biết cách tiến hóa để thích nghi với điều kiện môi trường nhiễm độc….
- Hừm….
Điền Bảo Ngọc phẫn nộ, ánh mắt như viên đạn phóng vèo vèo về phía tôi.
- Giết người bằng cách này tuy không hiệu quả về mặt thể xác, nhưng nó cực kì ảnh hưởng tới mặt tâm thần, Bảo Ngọc muội muội ạ. Hành vi tra tấn người về tâm lí vẫn có thể phạt tù tùy theo mức độ đấy.
Nói xong tôi mới để ý tới mấy vị soái ca mĩ nữ phía trong, đều là lưu học sinh Việt Nam, tôi gật đầu chào hỏi. Tính ra tuổi họ có thể bằng tôi, nhưng có lẽ là tiền bối đi trước, chẳng biết xưng hô thế nào cho thuận miệng.
Điền Bảo Ngọc kìm nén nộ khí trong người, quay ra giới thiệu:
- Đây là Dương ca ca, Đức ca ca, Tùng ca ca, Linh tỷ tỷ, Trang tỷ tỷ… Họ đều là tiền bối năm 3 ở trường…. – Nàng liếc sang tôi – Còn đây là đại mĩ nữ lớp muội, mọi người chắc ít gặp vì nàng ta là một trạch nữ chính hiệu.
Người tên Linh có khuôn mặt hơi na ná vị tỷ tỷ cùng tên cùng tuổi của tôi ở lớp cũ, nên tôi nhanh chóng cảm thấy có thiện cảm với nàng. Phải nói là, mặc kệ tôi có già hơn một chút hay bằng tuổi, vẫn nhanh chóng bị cái mặt của tôi đánh bại, trở thành út ít trong nhà. Kể khi làm lão đại của cả một lớp, cũng họ hàng dây mơ rễ má xuyên suốt trong ban, thế mà ai cũng thống nhất gọi tôi thành Tiểu Hy muội muội.
Vị Trang tỷ tỷ cũng tỏ ra không quá xa cách, giọng nói sang sảng đầy nữ khí anh hùng:
- Làm sao mà ít gặp. Kể cả thi thoảng có nhìn qua thì cũng bị đám nam nhi không có khí phách này hú hét ầm ĩ rồi. Bọn chị còn lạ gì nữa, đại mĩ nữ băng sương khoa Quản trị khinh doanh đại học A, rất vui được làm quen với em.
- Chị quá lời, em sẽ kiêu ngạo… – Tôi đỏ mặt.
Cô nàng cười ha hả, quay sang mấy cậu chàng:
- Mấy ông chẳng phải muốn cưa đại mĩ nữ sao, cơ hội tốt thế này sao câm như hến hết thế.
Mấy cậu chàng bị bán đứng khẽ lườm lườm hai vị tỷ tỷ kia, sau đó mới quay sang tôi chào hỏi. Tôi không nói gì nhiều, chỉ đáp nhẹ vài ba câu rồi tập trung vào bữa ăn của mình.
Điền Bảo Ngọc mồm năm miệng mười tán phét, có lúc còn quay sang huých huých vai tôi:
- Được dịp gặp gỡ, sao cứ vục đầu vào ăn như heo thế.
Tôi quay sang liếc nàng:
- Tôi chính là con heo có giáo dục đấy…
Mọi người lộ ra ánh mắt khó hiểu nhìn nhìn tôi, tỏ vẻ không tin được, đại mĩ nữ làm heo thì nàng chính là heo đựng tiền, còn bọn họ là heo chờ đồ tể làm thịt.
Tôi cười cười giải thích:
- Em nhớ đọc qua một quyển sách, có một công thức rất thú vị. Người = ăn + ngủ + chơi + làm việc ; Heo = ăn + ngủ. Người = Heo + chơi + làm việc. Người – chơi = heo + làm việc. =>> Như vậy, người không biết chơi chính là con heo chỉ biết làm việc. Hiện tại em không làm việc mà chỉ biết đi học, lại không hay đi chơi, tương đương với con heo có giáo dục. Không phải sao?
Cả bàn nghe tôi nói xong đều bật cười ra tiếng, không khí thoải mái vô cùng. Thực thì tôi cũng không hiểu lắm, trong bữa ăn tôi rất lười nói chuyện, chăm chỉ tập trung vào việc ăn uống, ấy thế mà lúc nào cũng gần như ăn xong cuối cùng. Thật không hiểu tốc độ của đám người này cao tới đâu nữa.
Từ ngày ngồi cùng bàn ấy, nhóm tiền bối ấy luôn giữ chỗ cho hai đứa chúng tôi. Linh tỷ tỷ nói, được ngồi cùng bàn ăn với một con vẹt và một con heo có vẻ thú vị hơn ngồi với mấy vị soái vô năng này.
Nói thật thì ngay ngày hôm sau họ đã biết tôi cùng tuổi với họ, ánh mắt không vẻ tin được nhìn tôi. Điền Bảo Ngọc véo véo gương mặt non nớt của tôi, cười vui vẻ vô cùng:
- Lần trước Tiểu Hy có yêu đương với một người, hai kẻ nắm tay nhau đi giữa sân trường, kết quả là vừa nhận được ánh mắt ghen tị hận, vừa nhận được ánh mắt phẫn nộ của đám nam sinh…
- Làm sao? – Linh tỷ tỷ tỏ ra tò mò.
Bảo Ngọc muội muội đắc chí dạt dào:
- Bởi vì họ nghĩ Tiểu Hy muội muội mới là học sinh sơ trung, tay trong tay với đàn anh đại học, là hư hỏng, thiếu nề nếp gia giáo, đua đòi đú đởn, đáng phỉ nhổ….
Một bàn có tới 5 người bắt đầu ho sặc sụa, quay sang nhìn tôi, rồi nhìn Điền Bảo Ngọc gật gật đầu:
- Muội muội à! Quả thật nhìn muội chỉ bằng học sinh lớp 9 tôi, nếu là ta, chắc ta cũng hiểu lầm như thế…..
- Và phỉ nhổ nữa, không thể thiếu được… _ Điền Bảo Ngọc vô cùng thích thú khi đem vấn đề này ra thảo luận thì phải.
Tùng ca ca dường như nhớ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu lên hỏi tôi:
- Tiểu Hy, em đã từng yêu rồi sao?
Lần này tới lượt tôi sụp đổ, không ngừng che miệng ho. Điền Bảo Ngọc vừa vuốt lưng cho tôi, vừa lắc lắc đầu chê bai Tùng ca ca không có tiền đồ.
- Ca ca à, người ta đã nói "không nên trông mặt mà bắt hình dong", Tiểu Hy nhà muội là đại mĩ nữ, siêu cấp đại mĩ nữ, ngần này tuổi rồi mà không yêu thì hơi phí đó. Người theo đuổi Tiểu Hy xếp hàng dài đếm cả ngày không hết, muốn mỗi ngày thay một cái áo đẹp đều có thể…. Hừm…..
Tôi nuốt nước mắt, ngẩng đầu lên vì cô nàng bán đứng mình, chắc chắn là ý đồ trả thù chuyện tối qua tôi không giúp cô nàng down mấy bộ BL về luyện.
Khuôn mặt của tôi dần tối sầm, tái mét, tôi cầm bát canh uống một ngụm, không nói lời nào.
- Còn không đúng sao? Nàng dám nói số người yêu của nàng từng có chưa vượt qua 10 đầu ngón tay.
- Vượt qua cả mười đầu ngón chân rồi – Tôi thở dài đáp lời, trong lòng thầm nghĩ, nhưng người thực sự yêu duy nhất chỉ một, có điều chưa từng nằm trên đống ngón chân ngón tay ấy.
Điền Bảo Ngọc biết mình đùa hơi quá, bán đứng bạn bè là không tốt, hối hận vô cùng, ôm tay tôi lắc lắc:
- Hy tỷ tỷ, là muội sai rồi. Muội lỡ lời rồi, chỉ đùa vui một chút thôi mà, đừng tức giận người ta nữa mà.
Quan Vũ Hy tôi cũng không đánh nàng mắng nàng, chưa gì đã tỏ ra ủy khuất lại vô tội thế này, thật là không có tiền đồ quá đi Bảo Ngọc muội muội ạ.
- Ăn đi!!! – Tôi gắp sườn vào suất cơm của nàng.
Điền Bảo Ngọc nhìn nhìn suất cơm, thấy mấy miếng sườn xào có dính một chút chút mỡ, biết là sự trừng phạt của tôi ban cho nàng. Cúi đầu thấp giọng:
- Đa tạ hoàng thượng ban ân.
Sau đó, nàng liên tục gặm gặm nhấm nhấm cơn tức với mấy miếng sườn.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn tôi có một chuỗi hành động kì lạ, chẳng ai hiểu sự trừng phạt âm thầm là thế nào.
Tôi nhớ trước kia mình rất ngổ ngáo, mà không biết cái tính cách ấy chạy đi đâu mất rồi. Còn nhớ mỗi lần đi ăn cùng người yêu, với Kiệt ca ca, nếu họ lấy cho tôi thứ gì tôi không thích ăn, tôi nhất định gắp trả lại vào suất ăn của họ. Có lần, vì tất cả các món tôi đều không thích ăn, liền gắp hết vào đĩa của Kiệt ca ca, Kiệt ca ca cốc đầu tôi:
- Thế em định ăn cái gì?
- Tâm trạng không tốt, ăn cơm trắng hay sơn hào hải vị có khác gì nhau.
Lúc đó chỉ là chọc anh ấy thôi, chứ thực ra nếu tâm trạng không tốt, nhìn thấy đồ ngon là tôi phải ngấu nghiến tới bụng thành cái trống mới thôi. Còn nhìn thấy đồ mình không thích, chắc chắn tôi sẽ kiên quyết không động đũa, dính một chút là nản chẳng muốn ăn rồi.
Giờ sang đây, tôi tuy rằng không còn cái tính kén ăn như hồi trước, nhưng với cô nàng Điền Bảo Ngọc này, tôi chính là tức lên sẽ ép nàng ta ăn đủ những cái tôi không thích, cho tới khi nàng phát ngấy thì thôi.
Tối đó trở về, trước khi trở mình, tôi quay lưng vào tường, nhẹ nhàng hỏi:
- Nàng thích Tùng ca ca đúng không?
Điền Bảo Ngọc quay sang ôm tôi:
- Xin lỗi!
Tôi cầm lấy tay nàng, như tiếp cho nàng chút ấm áp, và tạo cho nàng sự tin tưởng:
- Không sao! Cũng không tổn hại gì, dù sao lời nàng nói cũng là sự thật…
- Tiểu Hy…
- Yên tâm đi, tôi còn muốn vài năm yên tĩnh, nếu không đã không trốn sang đây. Chuyện yêu đương tôi cũng không muốn nghĩ tới nữa, đã 21 người rồi, họ đủ dân số để lập hội "Dù ế cũng không bao giờ chịu trở thành người thay thế" đấy. Nàng cứ mạnh mẽ tấn công anh ấy, nhất định thành công thôi. Tôi cũng chưa cho anh ấy cái gì gọi là sự ngọt ngào hay ấm áp yêu thương, có lẽ anh ấy chỉ ấn tượng vẻ ngoài ban đầu thôi. Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp tục cố gắng nhé.
Điền Bảo Ngọc giụi giụi đầu vào lưng tôi:
- Ừm… Tiểu Hy…. Đôi khi thấy cái mặt nàng đúng là có tác dụng rất lớn, bởi nó che đậy cái tâm của nàng… Có lẽ không ai nghĩ cái tâm nàng đã già ngần này tuổi rồi….
Tôi cười nhẹ:
- Tâm già hay trẻ tùy vào đối tượng mà Tiểu Kết Kết tiếp xúc thôi. Nếu tìm được người Tiểu Kết Kết thực sự yêu, cái tâm ấy chính là tâm của một đứa trẻ…..
Thời gian sau đó lại trôi nhanh như con thoi. Ngày đó phân biệt tình cảm rạch ròi cho Điền Bảo Ngọc, tôi cũng càng lúc càng rút xa Tùng ca ca. Rút thật sớm, giữ khoảng cách thật an toàn, để chặt đứt ý niệm yêu đương của anh với tôi.
Còn nhớ mùa đông năm đó, Điền Bảo Ngọc về nước để tôi một mình ở kí túc xá quốc tế. Sáng sớm, Tùng ca ca tới gõ cửa, tôi nhìn anh đầy cảnh giác. Anh chỉ nói, mùa đông tới rồi, nhưng hôm nay tiết trời rất đẹp, tôi muốn đưa em tới một nơi.
- Em hôm nay không khỏe lắm…
- Đừng ngốc nghếch, em sẽ không hối tiếc đâu, hãy coi tôi như một người bạn, như đối với Dương, Đức, Linh, Trang… Được không?
- Được rồi! Anh định đi đâu? – Tuy thỏa hiệp, vì biết rằng anh cất công tới đây chắc chắn đạt được mục đích mới chịu bỏ về.
- Em mặc áo ấm vào, thời tiết ở đó sẽ rất lạnh.
Nơi mà chúng tôi đặt chân tới trong ngày đông năm ấy, là Vạn Lý trường thành trong một ngày đông tuyết trắng.
Đứng trên cao nhìn ra xa, chỉ thấy núi non hùng vĩ, bao bọc bởi thứ tuyết trắng tinh khôi… Ánh sáng buổi sớm trong ngày đông mờ mờ ảo ảo vẫn khiến con người ta trầm mê lạc lối.
Nói thật chứ, đi trên con đường trường thành, đi mãi đi mãi cũng có lúc chán, cảm giác mỏi gãy đôi chân. Nhưng từ trên cao, nhìn không gian bao la phía xa ở mỗi một điểm mới mà mình vừa đặt chân tới, quả thật khiến lòng người rúng động không ngừng. Đẹp mĩ lệ, hùng vĩ bao la, khiến tâm hồn cũng thoải mái rộng mở….
Tôi nhắm mắt, dựa người lên tường thành, môi mỉm cười:
- Tùng ca ca, cám ơn anh!
Nếu cứ coi tôi như một người bạn, một cô em gái thì tốt rồi. Anh có thể cũng là một người bạn khi tôi cần sẽ tìm đến, khi anh cần tôi sẽ ở bên… Chỉ tiếc là….
- Không có gì…. Dù không thể bên em đi suốt cuộc đời, nhưng cũng có thể bước bên em trên một quãng đường ngắn, như vậy anh đã mãn nguyện rồi.
Biết nói gì đây, số đào hoa đôi khi cũng là cái số rất khổ, vì thấy những người xung quanh vô tình yêu mình, mà mình không cách nào khiến họ ngừng yêu, đành khiến họ đau khổ một hồi…
- Xin lỗi…
Tùng ca ca lắc đầu, anh quay sang tôi, nắm lấy bàn tay tôi đang đỏ lên vì lạnh.
- Anh yêu em……..
Tôi quay mặt nhìn về phía xa xa kia.
- Cho anh yêu em nốt ngày hôm nay được không?
Tôi lắc lắc đầu, nếu có mở đầu, sẽ có kết thúc, một ngày vừa là mở đầu vừa là kết thúc, sẽ có bao nhiêu đớn đau cùng tiếc nuối đối với một người.
Anh nâng mặt tôi đối diện trực tiếp với anh, đôi môi lạnh lẽo áp lên môi tôi, thực hiện hành vi cưỡng hôn rất mạnh bạo. Tôi đáp lại anh, chỉ là bờ môi mím chặt tới chảy máu, mặc sức anh muốn hôn muốn ôm thế nào, chuyện cưỡng ép đều là không bao giờ có kết quả. Tôi cũng không cho rằng đây là một nụ hôn, nó chỉ là cái chạm thô thiển không hương vị xét trên mặt da thịt.
- Xin lỗi… – Anh rốt cuộc dừng lại, đôi mắt buồn buồn tuyệt vọng – Chúng ta về thôi!
Tôi thấy trong mắt có những giọt lệ nóng hổi như muốn trào ra:
"Dương Viết Quân! Có phải em đã rất ác rất ác không? Quá bảo thủ, cố chấp, quá cứng nhắc, khiến người ta lần lượt đau khổ bị ép rời xa em….thế nên em phải chịu trừng phạt, mãi mãi không có được anh? Phải không? Đây có phải là quy luật nhân quả không vậy? Em đã ép bản thân đến với 21 người rồi, tại sao anh còn chưa chịu để ý tới em chứ? Cuộc đời thật quá bất công mà."
Có một thứ tình yêu không nói thành lời trong tôi, có thể bởi vì tình yêu nam nữ trong tôi đã nguội lạnh, mà đối với những cái gọi là hỉ nộ ái ố tôi không thực sự ham muốn. Chỉ yêu những cái đẹp, cái tài hoa, cái mĩ cảm toát ra từ những thứ vô tri _____ một bức họa, một khung cảnh tĩnh lặng, một bản nhạc không lời, bầu trời trong xanh, hương hoa nhè nhẹ, hay chăng chính là những cơn mưa lạnh lẽo thấm cả vào lòng người.
Tôi đã ra đi, rời bỏ thứ gọi là tình yêu không có mở đầu, cũng không có một cái kết, trốn chạy tất cả mọi thứ từng một thời quen thuộc với tôi, từng ước mộng đầu đời ở nơi ấy, với người ấy…..
……
Tôi cười hỏi:
- Nếu chúng ta kết hôn, thì sẽ nghỉ tuần trăng mật ở đâu?
Anh rất nhanh đáp lại:
- Không có tiền, ở nhà ăn mì gói, ngày ngày vật lộn trên giường là được rồi.
Tôi đỏ mặt, lúc ấy mới có 16 tuổi, anh lại dám đầu độc tâm hồn thiếu nữ trong trắng của tôi:
- Em muốn đi Paris, nơi đó chẳng phải là thiên đường trăng mật sao?
- Ừ… Tùy em… Dù gì sau này em cũng là người kiếm tiền, anh ở nhà nuôi con.
Ngày đó anh rất thích trêu chọc tôi, và luôn nhận mình là một trạch nam biết "nam công gia chánh", "tứ đức vẹn toàn", tôi phải đi làm nuôi anh, còn anh mở cửa hàng bán truyện, chăm con với lo cơm nước…. thật không có chí khí nam nhi tẹo nào.
- Cha mẹ anh liệu có thích em không? Họ thích ăn gì vậy? Từ giờ em sẽ luyện nữ công gia chánh, kẻo về cha mẹ anh lại không ưa em, mẹ chồng nàng dâu xích mích thì cũng dễ gây bất đồng giữa quan hệ vợ chồng lắm.
- Em về mà hỏi họ…
- Anh này… Người ta chỉ nghĩ cho tương lai thôi…
Anh cười cười, rốt cuộc cho tôi cái list vài món ăn mà nhà anh hay làm. Canh khoai tây thịt bò là món mà anh thích nhất, tôi nhất quyết phải làm được món này…… Anh một bên nói, tôi một bên hỏi rồi lại lẳng lặng ghi chép.
Anh thích màu tím, tôi biết anh rất hay mặc áo màu tím, con trai thích màu tím có coi là đồng tính luyến ái không nhỉ? Lúc đó nghĩ tới chuyện gay tôi vội lắc lắc đầu, xoá đi ý nghĩ biến thái của mình…. Lại tiếp tục hỏi anh, tiếp tục chép những thứ thuộc về anh vào cuốn sổ tay tình yêu của mình.
………..
Không hiểu sao, những ngày tháng đó, dù ép bản thân quên, thế nào cũng không quên được, muốn xóa nó khỏi kí ức, lại cảm thấy càng xóa càng đậm. Những ngày đầu ở thành phố này, đứng giữa dòng đường xa lạ, giữa chốn đông người chen chúc, tôi lại càng thấy nhớ….
Đã hai năm buông tay rồi, giờ tôi thấy mình thật cô độc, so với bất cứ quãng thời gian nào của cuộc đời cũng không sánh được sự cô độc lúc này. Càng thấy cô độc nhất, là khi đứng giữa con phố đông người, lại không tìm ra bóng hình ấy.
Nước mắt chẳng biết tự khi nào trào ra khỏi khóe mắt, tôi cười nhạo bản thân vì quá yếu đuối, nâng tay lau đi những giọt nước mắt mịt mù ấy.
Chẳng phải bản thân tôi là loại người vốn dĩ luôn cô độc sao?
Ai đó từng nói với tôi: "Em ích kỉ quá, lạnh lùng quá… Em có biết người xung quanh em nghĩ gì không? Chính là làm thế nào để bắt được tâm tư em, cảm giác đi bên em, mà dường như bản thân không tồn tại trong tầm nhìn của em ấy. Em rất cô độc, vậy tại sao khi thấy cô độc lại không biết tìm ai đó dựa dẫm, tại sao cứ mãi một mình gặm nhấm nỗi cô độc ấy làm gì? Em có biết nhìn em như vậy, người khác cũng thấy buồn lắm không……… Đôi mắt của em, từ khi nào đã không còn chứa nụ cười tỏa nắng…."
Những lúc ấy, chỉ có thể giả cười nhẹ, là mọi người suy nghĩ quá xa rồi. "Em là một Tiểu Kết Kết, tham công danh, thèm sự nghiệp… cái bản chất nó vốn dĩ thế rồi, trời sinh tính đâu dễ dàng thay đổi. Nếu thay đổi được, em cũng muốn làm một cuộc phẫu thuật, thẩm mỹ lại cái tính cách của em, để có thể làm vừa lòng tất cả mọi người…….."
Trên thế giới có nơi nào thẩm mĩ tính cách không nhỉ, chứ bản thân tôi thấy, nếu với cái bản tính trời sinh này, đi làm vừa lòng tất cả mọi người xung quanh thì thực mệt lắm, bản thân làm không nổi.
Năm thứ nhất khoa Quản trị Kinh doanh Đại học A.
- Tiểu Hy!!! Tiểu Hy!!! Nàng có thể đi nhanh hơn một chút được không. Không nhanh lên hết chỗ tôi làm thịt nàng.
Tôi nhướn mắt, có chậm hơn một mét thôi mà, tội lỗi đâu thể đổ cho tôi, nếu có thì cũng phải đổ cho lão thầy giáo ác nghiệt kia phạt hai đứa ở lại làm bài tập, mà cô nàng não ngắn kia còn chậm chạp mãi không xong, bắt tôi phải đứng chờ nàng ta nữa.
- Điền Bảo Ngọc! Tôi nên nhắc em tới lần thứ mấy nữa, tôi hơn em hai tuổi, làm ơn gọi Hy tỷ tỷ cho tôi. Láo lếu tôi bẻ gãy răng em, xem em còn dám bất kính với tôi hay không?
Điền Bảo Ngọc đột ngột dừng lại, quay mặt với ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ:
- Hy tỷ tỷ? Tiểu Hy à, bạn nên về soi gương lại đi nhá! Cái mặt của bạn ra đường có ai gọi là đàn chị học đại học không? Tỷ tỷ đây còn nhớ mấy hôm trước trên xe buýt vài nam sinh cao trung viết thư tình cho cô đấy, còn dám lên mặt đàn chị không? Để xem tỷ tỷ đây cho mấy nhóc ấy số điện thoại tán vị đàn chị này.
Tôi hậm hực, tức lắm, lại bị cô nàng nắm thóp, ai nói người Trung Quốc phát triển sớm làm chi, để một đứa con gái 20 tuổi như tôi sang đây chỉ bằng nữ sinh năm nhất cao trung làm gì. Tôi giậm chân, rảo bước hướng tới căng tin bước tới, mặc cho Điền Bảo Ngọc rất thích chí vì chọc được chỗ ngứa của tôi đang nghoe nguẩy cái đuôi đi đằng sau.
Căng tin quả thật rất rất đông, tôi thở dài ngao ngán, lại phải đứng xếp hàng, bao giờ mới tới cái lượt mình đây.
Điền Bảo Ngọc sau khi để lại trách nhiệm lấy cơm cho tôi, vội vã đi kiếm chỗ ngồi, ai nói nàng quan hệ đối ngoại tốt, bản thân tôi làm sao dám tranh cái nhiệm vụ này.
Đợi quá 10 phút, rốt cuộc cái lân tôi cũng tới, vội vàng chọn đồ ăn theo cái menu mà cô nàng để lại, tôi hai tay bưng hai suất cơm lách khỏi đám đông còn đứng chờ.
Căng tin của trường đại học A rất rất rộng, nhớ lại mấy cái căng tin đại học ở Việt Nam, so ra chính là một trời một vực rồi. Đồ ăn Trung Hoa trong đánh giá của tôi là đầy dầu mỡ, nhạt, cay, tuy rằng trông nó thật bắt mắt, nhưng kì thực khó nuốt vô cùng.
Trong đám đông xa xa, tôi thấy cánh tay trắng nõn của Điền Bảo Ngọc vẫy vẫy:
- Mĩ nữ, gia ở đây. Mau mau tới phục vụ, đừng để gia đợi thêm một phút nào.
Đám người theo giọng nói của Điền Bảo Ngọc ngẩng đầu lên đánh giá nàng, tiếp sau đó lại quay về đánh giá Tiểu Hy tôi đang mặt đỏ tía tai bước tới.
Có vẻ Điền Bảo Ngọc này thực sự lâu không ăn đòn nên hư đốn rồi, biết tôi giờ chỉ muốn làm con rùa rụt đầu, lại lúc nào cũng khiến tôi trở thành trung tâm của sự chú ý.
Tới gần cô ả đang nói nói cười cười, vung đao trảm phong với mấy vị soái ca bên cạnh, tôi không khách khí vỗ vào lưng nàng cái "bốp" rất rất vang.
Điền Bảo Ngọc đau nổ đom đóm quay ra lườm tôi:
- 你敢嘛呀?( Ni gan ma ya? Cô làm cái quái gì đấy!)
- Có một con ruồi đậu sau lưng!- Tôi kéo ghế ngồi xuống…
- Vệ sinh ở căng tin rất tốt.
- Sinh vật giờ rất biết cách tiến hóa để thích nghi với điều kiện môi trường nhiễm độc….
- Hừm….
Điền Bảo Ngọc phẫn nộ, ánh mắt như viên đạn phóng vèo vèo về phía tôi.
- Giết người bằng cách này tuy không hiệu quả về mặt thể xác, nhưng nó cực kì ảnh hưởng tới mặt tâm thần, Bảo Ngọc muội muội ạ. Hành vi tra tấn người về tâm lí vẫn có thể phạt tù tùy theo mức độ đấy.
Nói xong tôi mới để ý tới mấy vị soái ca mĩ nữ phía trong, đều là lưu học sinh Việt Nam, tôi gật đầu chào hỏi. Tính ra tuổi họ có thể bằng tôi, nhưng có lẽ là tiền bối đi trước, chẳng biết xưng hô thế nào cho thuận miệng.
Điền Bảo Ngọc kìm nén nộ khí trong người, quay ra giới thiệu:
- Đây là Dương ca ca, Đức ca ca, Tùng ca ca, Linh tỷ tỷ, Trang tỷ tỷ… Họ đều là tiền bối năm 3 ở trường…. – Nàng liếc sang tôi – Còn đây là đại mĩ nữ lớp muội, mọi người chắc ít gặp vì nàng ta là một trạch nữ chính hiệu.
Người tên Linh có khuôn mặt hơi na ná vị tỷ tỷ cùng tên cùng tuổi của tôi ở lớp cũ, nên tôi nhanh chóng cảm thấy có thiện cảm với nàng. Phải nói là, mặc kệ tôi có già hơn một chút hay bằng tuổi, vẫn nhanh chóng bị cái mặt của tôi đánh bại, trở thành út ít trong nhà. Kể khi làm lão đại của cả một lớp, cũng họ hàng dây mơ rễ má xuyên suốt trong ban, thế mà ai cũng thống nhất gọi tôi thành Tiểu Hy muội muội.
Vị Trang tỷ tỷ cũng tỏ ra không quá xa cách, giọng nói sang sảng đầy nữ khí anh hùng:
- Làm sao mà ít gặp. Kể cả thi thoảng có nhìn qua thì cũng bị đám nam nhi không có khí phách này hú hét ầm ĩ rồi. Bọn chị còn lạ gì nữa, đại mĩ nữ băng sương khoa Quản trị khinh doanh đại học A, rất vui được làm quen với em.
- Chị quá lời, em sẽ kiêu ngạo… – Tôi đỏ mặt.
Cô nàng cười ha hả, quay sang mấy cậu chàng:
- Mấy ông chẳng phải muốn cưa đại mĩ nữ sao, cơ hội tốt thế này sao câm như hến hết thế.
Mấy cậu chàng bị bán đứng khẽ lườm lườm hai vị tỷ tỷ kia, sau đó mới quay sang tôi chào hỏi. Tôi không nói gì nhiều, chỉ đáp nhẹ vài ba câu rồi tập trung vào bữa ăn của mình.
Điền Bảo Ngọc mồm năm miệng mười tán phét, có lúc còn quay sang huých huých vai tôi:
- Được dịp gặp gỡ, sao cứ vục đầu vào ăn như heo thế.
Tôi quay sang liếc nàng:
- Tôi chính là con heo có giáo dục đấy…
Mọi người lộ ra ánh mắt khó hiểu nhìn nhìn tôi, tỏ vẻ không tin được, đại mĩ nữ làm heo thì nàng chính là heo đựng tiền, còn bọn họ là heo chờ đồ tể làm thịt.
Tôi cười cười giải thích:
- Em nhớ đọc qua một quyển sách, có một công thức rất thú vị. Người = ăn + ngủ + chơi + làm việc ; Heo = ăn + ngủ. Người = Heo + chơi + làm việc. Người – chơi = heo + làm việc. =>> Như vậy, người không biết chơi chính là con heo chỉ biết làm việc. Hiện tại em không làm việc mà chỉ biết đi học, lại không hay đi chơi, tương đương với con heo có giáo dục. Không phải sao?
Cả bàn nghe tôi nói xong đều bật cười ra tiếng, không khí thoải mái vô cùng. Thực thì tôi cũng không hiểu lắm, trong bữa ăn tôi rất lười nói chuyện, chăm chỉ tập trung vào việc ăn uống, ấy thế mà lúc nào cũng gần như ăn xong cuối cùng. Thật không hiểu tốc độ của đám người này cao tới đâu nữa.
Từ ngày ngồi cùng bàn ấy, nhóm tiền bối ấy luôn giữ chỗ cho hai đứa chúng tôi. Linh tỷ tỷ nói, được ngồi cùng bàn ăn với một con vẹt và một con heo có vẻ thú vị hơn ngồi với mấy vị soái vô năng này.
Nói thật thì ngay ngày hôm sau họ đã biết tôi cùng tuổi với họ, ánh mắt không vẻ tin được nhìn tôi. Điền Bảo Ngọc véo véo gương mặt non nớt của tôi, cười vui vẻ vô cùng:
- Lần trước Tiểu Hy có yêu đương với một người, hai kẻ nắm tay nhau đi giữa sân trường, kết quả là vừa nhận được ánh mắt ghen tị hận, vừa nhận được ánh mắt phẫn nộ của đám nam sinh…
- Làm sao? – Linh tỷ tỷ tỏ ra tò mò.
Bảo Ngọc muội muội đắc chí dạt dào:
- Bởi vì họ nghĩ Tiểu Hy muội muội mới là học sinh sơ trung, tay trong tay với đàn anh đại học, là hư hỏng, thiếu nề nếp gia giáo, đua đòi đú đởn, đáng phỉ nhổ….
Một bàn có tới 5 người bắt đầu ho sặc sụa, quay sang nhìn tôi, rồi nhìn Điền Bảo Ngọc gật gật đầu:
- Muội muội à! Quả thật nhìn muội chỉ bằng học sinh lớp 9 tôi, nếu là ta, chắc ta cũng hiểu lầm như thế…..
- Và phỉ nhổ nữa, không thể thiếu được… _ Điền Bảo Ngọc vô cùng thích thú khi đem vấn đề này ra thảo luận thì phải.
Tùng ca ca dường như nhớ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu lên hỏi tôi:
- Tiểu Hy, em đã từng yêu rồi sao?
Lần này tới lượt tôi sụp đổ, không ngừng che miệng ho. Điền Bảo Ngọc vừa vuốt lưng cho tôi, vừa lắc lắc đầu chê bai Tùng ca ca không có tiền đồ.
- Ca ca à, người ta đã nói "không nên trông mặt mà bắt hình dong", Tiểu Hy nhà muội là đại mĩ nữ, siêu cấp đại mĩ nữ, ngần này tuổi rồi mà không yêu thì hơi phí đó. Người theo đuổi Tiểu Hy xếp hàng dài đếm cả ngày không hết, muốn mỗi ngày thay một cái áo đẹp đều có thể…. Hừm…..
Tôi nuốt nước mắt, ngẩng đầu lên vì cô nàng bán đứng mình, chắc chắn là ý đồ trả thù chuyện tối qua tôi không giúp cô nàng down mấy bộ BL về luyện.
Khuôn mặt của tôi dần tối sầm, tái mét, tôi cầm bát canh uống một ngụm, không nói lời nào.
- Còn không đúng sao? Nàng dám nói số người yêu của nàng từng có chưa vượt qua 10 đầu ngón tay.
- Vượt qua cả mười đầu ngón chân rồi – Tôi thở dài đáp lời, trong lòng thầm nghĩ, nhưng người thực sự yêu duy nhất chỉ một, có điều chưa từng nằm trên đống ngón chân ngón tay ấy.
Điền Bảo Ngọc biết mình đùa hơi quá, bán đứng bạn bè là không tốt, hối hận vô cùng, ôm tay tôi lắc lắc:
- Hy tỷ tỷ, là muội sai rồi. Muội lỡ lời rồi, chỉ đùa vui một chút thôi mà, đừng tức giận người ta nữa mà.
Quan Vũ Hy tôi cũng không đánh nàng mắng nàng, chưa gì đã tỏ ra ủy khuất lại vô tội thế này, thật là không có tiền đồ quá đi Bảo Ngọc muội muội ạ.
- Ăn đi!!! – Tôi gắp sườn vào suất cơm của nàng.
Điền Bảo Ngọc nhìn nhìn suất cơm, thấy mấy miếng sườn xào có dính một chút chút mỡ, biết là sự trừng phạt của tôi ban cho nàng. Cúi đầu thấp giọng:
- Đa tạ hoàng thượng ban ân.
Sau đó, nàng liên tục gặm gặm nhấm nhấm cơn tức với mấy miếng sườn.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn tôi có một chuỗi hành động kì lạ, chẳng ai hiểu sự trừng phạt âm thầm là thế nào.
Tôi nhớ trước kia mình rất ngổ ngáo, mà không biết cái tính cách ấy chạy đi đâu mất rồi. Còn nhớ mỗi lần đi ăn cùng người yêu, với Kiệt ca ca, nếu họ lấy cho tôi thứ gì tôi không thích ăn, tôi nhất định gắp trả lại vào suất ăn của họ. Có lần, vì tất cả các món tôi đều không thích ăn, liền gắp hết vào đĩa của Kiệt ca ca, Kiệt ca ca cốc đầu tôi:
- Thế em định ăn cái gì?
- Tâm trạng không tốt, ăn cơm trắng hay sơn hào hải vị có khác gì nhau.
Lúc đó chỉ là chọc anh ấy thôi, chứ thực ra nếu tâm trạng không tốt, nhìn thấy đồ ngon là tôi phải ngấu nghiến tới bụng thành cái trống mới thôi. Còn nhìn thấy đồ mình không thích, chắc chắn tôi sẽ kiên quyết không động đũa, dính một chút là nản chẳng muốn ăn rồi.
Giờ sang đây, tôi tuy rằng không còn cái tính kén ăn như hồi trước, nhưng với cô nàng Điền Bảo Ngọc này, tôi chính là tức lên sẽ ép nàng ta ăn đủ những cái tôi không thích, cho tới khi nàng phát ngấy thì thôi.
Tối đó trở về, trước khi trở mình, tôi quay lưng vào tường, nhẹ nhàng hỏi:
- Nàng thích Tùng ca ca đúng không?
Điền Bảo Ngọc quay sang ôm tôi:
- Xin lỗi!
Tôi cầm lấy tay nàng, như tiếp cho nàng chút ấm áp, và tạo cho nàng sự tin tưởng:
- Không sao! Cũng không tổn hại gì, dù sao lời nàng nói cũng là sự thật…
- Tiểu Hy…
- Yên tâm đi, tôi còn muốn vài năm yên tĩnh, nếu không đã không trốn sang đây. Chuyện yêu đương tôi cũng không muốn nghĩ tới nữa, đã 21 người rồi, họ đủ dân số để lập hội "Dù ế cũng không bao giờ chịu trở thành người thay thế" đấy. Nàng cứ mạnh mẽ tấn công anh ấy, nhất định thành công thôi. Tôi cũng chưa cho anh ấy cái gì gọi là sự ngọt ngào hay ấm áp yêu thương, có lẽ anh ấy chỉ ấn tượng vẻ ngoài ban đầu thôi. Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp tục cố gắng nhé.
Điền Bảo Ngọc giụi giụi đầu vào lưng tôi:
- Ừm… Tiểu Hy…. Đôi khi thấy cái mặt nàng đúng là có tác dụng rất lớn, bởi nó che đậy cái tâm của nàng… Có lẽ không ai nghĩ cái tâm nàng đã già ngần này tuổi rồi….
Tôi cười nhẹ:
- Tâm già hay trẻ tùy vào đối tượng mà Tiểu Kết Kết tiếp xúc thôi. Nếu tìm được người Tiểu Kết Kết thực sự yêu, cái tâm ấy chính là tâm của một đứa trẻ…..
Thời gian sau đó lại trôi nhanh như con thoi. Ngày đó phân biệt tình cảm rạch ròi cho Điền Bảo Ngọc, tôi cũng càng lúc càng rút xa Tùng ca ca. Rút thật sớm, giữ khoảng cách thật an toàn, để chặt đứt ý niệm yêu đương của anh với tôi.
Còn nhớ mùa đông năm đó, Điền Bảo Ngọc về nước để tôi một mình ở kí túc xá quốc tế. Sáng sớm, Tùng ca ca tới gõ cửa, tôi nhìn anh đầy cảnh giác. Anh chỉ nói, mùa đông tới rồi, nhưng hôm nay tiết trời rất đẹp, tôi muốn đưa em tới một nơi.
- Em hôm nay không khỏe lắm…
- Đừng ngốc nghếch, em sẽ không hối tiếc đâu, hãy coi tôi như một người bạn, như đối với Dương, Đức, Linh, Trang… Được không?
- Được rồi! Anh định đi đâu? – Tuy thỏa hiệp, vì biết rằng anh cất công tới đây chắc chắn đạt được mục đích mới chịu bỏ về.
- Em mặc áo ấm vào, thời tiết ở đó sẽ rất lạnh.
Nơi mà chúng tôi đặt chân tới trong ngày đông năm ấy, là Vạn Lý trường thành trong một ngày đông tuyết trắng.
Đứng trên cao nhìn ra xa, chỉ thấy núi non hùng vĩ, bao bọc bởi thứ tuyết trắng tinh khôi… Ánh sáng buổi sớm trong ngày đông mờ mờ ảo ảo vẫn khiến con người ta trầm mê lạc lối.
Nói thật chứ, đi trên con đường trường thành, đi mãi đi mãi cũng có lúc chán, cảm giác mỏi gãy đôi chân. Nhưng từ trên cao, nhìn không gian bao la phía xa ở mỗi một điểm mới mà mình vừa đặt chân tới, quả thật khiến lòng người rúng động không ngừng. Đẹp mĩ lệ, hùng vĩ bao la, khiến tâm hồn cũng thoải mái rộng mở….
Tôi nhắm mắt, dựa người lên tường thành, môi mỉm cười:
- Tùng ca ca, cám ơn anh!
Nếu cứ coi tôi như một người bạn, một cô em gái thì tốt rồi. Anh có thể cũng là một người bạn khi tôi cần sẽ tìm đến, khi anh cần tôi sẽ ở bên… Chỉ tiếc là….
- Không có gì…. Dù không thể bên em đi suốt cuộc đời, nhưng cũng có thể bước bên em trên một quãng đường ngắn, như vậy anh đã mãn nguyện rồi.
Biết nói gì đây, số đào hoa đôi khi cũng là cái số rất khổ, vì thấy những người xung quanh vô tình yêu mình, mà mình không cách nào khiến họ ngừng yêu, đành khiến họ đau khổ một hồi…
- Xin lỗi…
Tùng ca ca lắc đầu, anh quay sang tôi, nắm lấy bàn tay tôi đang đỏ lên vì lạnh.
- Anh yêu em……..
Tôi quay mặt nhìn về phía xa xa kia.
- Cho anh yêu em nốt ngày hôm nay được không?
Tôi lắc lắc đầu, nếu có mở đầu, sẽ có kết thúc, một ngày vừa là mở đầu vừa là kết thúc, sẽ có bao nhiêu đớn đau cùng tiếc nuối đối với một người.
Anh nâng mặt tôi đối diện trực tiếp với anh, đôi môi lạnh lẽo áp lên môi tôi, thực hiện hành vi cưỡng hôn rất mạnh bạo. Tôi đáp lại anh, chỉ là bờ môi mím chặt tới chảy máu, mặc sức anh muốn hôn muốn ôm thế nào, chuyện cưỡng ép đều là không bao giờ có kết quả. Tôi cũng không cho rằng đây là một nụ hôn, nó chỉ là cái chạm thô thiển không hương vị xét trên mặt da thịt.
- Xin lỗi… – Anh rốt cuộc dừng lại, đôi mắt buồn buồn tuyệt vọng – Chúng ta về thôi!
Tôi thấy trong mắt có những giọt lệ nóng hổi như muốn trào ra:
"Dương Viết Quân! Có phải em đã rất ác rất ác không? Quá bảo thủ, cố chấp, quá cứng nhắc, khiến người ta lần lượt đau khổ bị ép rời xa em….thế nên em phải chịu trừng phạt, mãi mãi không có được anh? Phải không? Đây có phải là quy luật nhân quả không vậy? Em đã ép bản thân đến với 21 người rồi, tại sao anh còn chưa chịu để ý tới em chứ? Cuộc đời thật quá bất công mà."
Bình luận truyện