Tiểu Kết Kết Khi Yêu

Chương 8: Gặp lại những người quen



Tôi đã ở nhà được nửa tháng, nửa tháng này, tôi với anh chỉ có thể dùng công nghệ để liên lạc, hay chăng là những buổi gặp gỡ không dài, những nụ hôn gấp gáp vội vã.

Buổi tối khi cả nhà ngồi ăn cơm, mẹ tôi vui vẻ nói với tôi rằng đang lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc lớn mừng tôi trở về. Mẹ nói, dọn dẹp xong thì lên thư phòng gặp mẹ bàn chút chuyện. Thế nên, tôi đang đứng ở đây, trước cửa thư phòng, dành ra vài phút để ngẫm nghĩ có nên thưa chuyện với mẹ. Chính tôi đã ngăn cản anh đến thưa chuyện, tôi muốn mình đưa lời trước để mẹ không quá bất ngờ.

Tôi mở cửa, mẹ đã trở về trạng thái nghiêm nghị của một vị nữ cường nhân gánh vác trên vai đại cơ nghiệp.

- Con ngồi đi….

- Mẹ…

- Bữa tiệc lần này, thực ra cũng muốn cho con tìm hiểu vài cậu công tử con nhà danh giá. Sông tới tuổi 25 tuổi rồi mà không nghĩ tới chuyện hôn nhân, con định làm quả boom nổ chậm ở nhà này à? – Mẹ đưa cho tôi một sấp tài liệu, có cả tranh minh họa nữa, chi tiết thôi rồi – Đây là thông tin về mấy anh tài mà mẹ ngắm được, con thích anh nào thì cứ tia trước, tới bữa tiệc mẹ hỗ trợ, tấn công dồn dập là thành công.

Tôi khóc không ra nước mắt, mẹ tôi xác thực là con người kĩ tính trong chuyện hôn sự của con cái. Chuyện gì trong nhà mẹ cũng lo tất vẹn toàn. Tôi chưa tính được gì, có lẽ phải bàn bạc lại với anh. Tôi cũng chưa từng điều tra về gia đình anh, tôi mặc kệ, dù anh thế nào tôi vẫn cứ lấy. Nhưng mà chuyện này, không thể để anh bị shock tâm lí được, mẹ tôi là dạng, gặp đối tượng kết hôn của con sẽ phun vèo vèo: " Cháu đang làm gì? Cháu học tới trình độ nào? Bố mẹ làm gì? Nhà có mấy anh chị em…….?", tôi sợ mẹ sẽ dọa cho anh chạy mất. Chưa kể, tôi cũng chưa từng nói với anh về thân phận mình, tôi là Nhị tiểu thư đài các của chủ tịch tập đoàn Bất động sản Vũ Liên. Thân thế của tôi, từ cấp 1 tới đại học cũng chưa từng bao giờ bị tiết lộ. Tôi sống như những bạn bè trang lứa bình thường, vi bố mẹ tôi cũng từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cơ nghiệp, họ giáo dục chúng tôi phải đặt đạo đức lên hàng đầu, biết trân trọng tiền bạc và mồ hôi nước mắt của những người làm ra nó.

- Còn chuyện này… con cũng đủ lớn để tiếp quản sự nghiệp – phần tài sản thừa kế mà cha để lại riêng cho con. Chị An thì cũng đã gánh vác tốt về phần cơ nghiệp mà nó được hưởng, mẹ cũng tin tưởng thằng chồng nó, nó thừa mức giàu có để nhòm ngó phần sản nghiệp nhà mình để lại cho chị An con. Còn em trai con, nó còn nhỏ, mẹ và chị gái con vẫn đang gồng vai để gánh vác cho nó, đợi nó đủ sức đủ tuổi kế nghiệp phần cơ nghiệp to lớn này, mẹ sẽ giao cho nó toàn bộ, cả phần của mẹ…. Giờ mẹ chỉ lo nhất khoản của con thôi.

- Mẹ à…. Con sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ trả lời mẹ. Được chứ? Còn nữa, tháng sau con muốn trở về căn hộ của con, nó tiện cho việc đi lại giám sát bên ấy hơn là ở nhà mình.

- Ừ… Được rồi, cứ theo ý con.

Căn hộ cao cấp gần khu giải trí Royal, cánh cửa kính mở lớn, gió và khí trời lồng lộng thổi vào, thốc lên tấm rèm mỏng che đậy mảnh xuân quang trong căn phòng. Một tháng không gặp, chúng tôi tưởng như chết khô khi thiếu nhau, gặp nhau như rơi vào sa mạc gặp nước. Anh đè lên cơ thể tôi, trầm trọng hôn môi, những nụ hôn dài sâu theo đầu lưỡi.

Tôi ngửa cổ đón nhận, ngửa cổ để anh thỏa mãn sự ham muốn tôi bằng nụ hôn dài kéo xuống chiếc cổ trắng, gáy, và xương quai xanh. Ánh mắt tôi đượm mê nhìn ra phía thành phố hoàng gia về đem, ánh đèn lấp lánh…… Mọi thứ thật sự dần dần mờ ảo khi những cú thúc từ đằng sau xuyên vào:

- Em không chuyên tâm….

- Xin lỗi… em……

Anh chậm chạp đưa đẩy chiếc gậy có lực từ đằng sau, khiến cả người tôi rấm rứt khó chịu, muốn đẩy nhanh tiếng độ. Tôi nhờ lực chống ở hai tay mà đưa đẩy hông, để anh không thể thực hiện được hành vi trả thù gây mất kiên nhẫn này. Tiếng anh cười vui vẻ, sau đó, quả thật tăng tốc, bắt tôi rên rên rỉ rỉ vì quá mức kích tình…… Quá nhanh…..

Thời điểm chúng tôi cùng lên cao trào, anh bắn vào sâu trong tôi thứ dịch nhờn màu trắng, sảng khoái rên một tiếng dài.

- Anh….

- Lần này, thực muốn em mang bầu…….

- Biến thái!!!

- Không được uống thuốc, nghe chưa?

- Em….

Anh ép môi tôi vào một nụ hôn dài đằng đẵng, khiến tôi khuất phục xin hàng, mới có thể tiếp nhận một chút không khí mát mẻ.

- Chỉ được sinh con cho anh. – Anh ôm tôi hài lòng.

- Anh thật là…. – Tôi có thể sinh con cho người khác nữa sao.

Tiếng cười nho nhỏ của anh vang đằng sau lưng, tôi cũng bất giác mỉm cười. Anh dạo này quả thực gấp gáp quá rồi, tôi chưa dám nói thẳng cho anh về thân phận mình, tạm thời chưa muốn phá hủy quãng thời gian hạnh phúc lúc này.

Anh biết tôi có căn hộ cao cấp ngần này, cũng chỉ vui vẻ – bởi vì tôi sống riêng, và anh lại có thể chạy tới ngày ngày ôm tôi, chăm tôi như lúc trước. Cũng không tỏ ra quá ngưỡng mộ, hay thèm thuồng, sáng mắt vì vớ bở được một cô vợ có nhà riêng.

Chúng tôi chuyển sang có biến, vì ngày đó – ở Royal, tôi vô tình bắt gặp một người – người yêu cũ của anh, vị thanh mai trúc mã khiến tôi muốn đập chết cô ta ngay từ lúc biết chuyện.

Cô nàng rủ tôi cùng uống cà phê, tôi thành thật:

- Quân không cho tôi uống cà phê….

- ……. Vậy đi ăn kem.

- Xin lỗi nhé, dù rất thích nhưng anh ấy nói chỉ khi nào được anh ấy cho phép, tôi mới được động vào kem. – từ hồi tôi ốm ở Thượng hải, anh đã ra luật như thế này.

- Vậy tôi cùng cô uống sinh tố……

Tôi nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, anh hình như vẫn luôn khuyến khích tôi uống sinh tố thì phải.

- Cái này anh cho phép, chấp nhận.

- ……………

Nói thật, một phần vì nghe lời anh, một phần tôi quả thực có ý muốn công khai quan hệ mật thiết giữa tôi với anh, tôi mới cố tình biến cuộc đầu thoại thành như vậy. Tôi rất rất ghét con mụ này, nếu tôi có được cơ hội tốt như vầy, tôi sẽ chọc cho cô ta tức tới bôc khói.

- Cô cho tôi thấy một chứng thực về sự tồn tại trong xã hội một loại phụ nữ không có chủ kiến…. – Cô ta ra vẻ tri thức với tôi.

Tôi chớp chớp mắt, nghiêng đầu:

- Vấn đề này không liên quan tới có chủ kiến hay không có…. Hơn nữa, nếu tôi nói, nghe lời anh là tự tôi chủ động? Cô nghĩ sao? Thực sự, tôi sẽ chẳng bao giờ làm những chuyện mà tôi không nghĩ, không muốn làm. Còn về vì sao tôi chủ động nghe lời, đơn giản tôi hạnh phúc với cách anh quan tâm tôi như vậy… Cô chắc chắn hiểu được chứ! – Tôi đã nói rất rõ, cũng không có ẩn ý mờ ám như cách tôi nói chuyện thường ngày. Tôi quả thật sợ con người ngu ngốc này sẽ không hiểu lời tôi nói.

Chúng tôi đi vào cửa hàng trong khu siêu thị, không khí có mùi thuốc nổ, tôi không ngại ngần châm lửa để nó nổ tung, thật sự đấy.

Hai cốc sinh tố và bốn viên đạn đang đối nhau trên mặt bàn, cô ta mở miệng trước:

- Nghe nói hai người đang sống chung…..

- Thông tin nhanh đấy…. – Tôi thờ ơ như chuyện đương nhiên, chẳng cần phải bàn.

- Hờ…. Tôi cũng sớm đoán cô là loại con gái dễ dãi như vậy. Vượt rào trước hôn nhân, cái này không phải mĩ đức của con gái Việt Nam thì phải. Tôi còn tưởng cô dùng cách gì để mê hoặc anh, hóa ra là dùng tình dục để trói buộc. Loại con gái ngày ngày thay "áo mới" như cô, sợ rằng anh Quân cũng bị cô lừa cho chịu trách nhiệm rồi. Tôi cũng không tin là anh ấy lại không để ý việc căn hộ cấp cao của cô mà ra? Từ các vị đại gia lúc trước để lại cho, có lẽ vậy đi. Sao? Không nói lời nào? Như vậy là cô thừa nhận bị tôi chỉ đúng? Cô định lừa đảo anh Quân, nhưng không lừa đảo được tôi đâu… Loại con gái như cô……

- Xin lỗi – Tôi vừa uống xong cốc sinh tố mát lạnh – Ngắt lời cô một chút, có mấy việc nên phân rõ nhé. Thứ nhất, chuyện tôi còn trinh hay không, anh Quân là người biết rõ nhất. Thứ hai, loại người như tôi thế nào, cô cũng chưa đủ tư cách để phán xét. Thứ 3, ngay cả mĩ đức của người con gái Việt Nam thế nào, cô còn không rõ, vậy lẽ gì mà quay sang thẩm vấn tôi. Tôi trao trinh trước hay sau hôn nhân là quyền của tôi, cô không có quyền lên tiếng xen vào. Nói như cô, cô còn trinh đúng không, vậy cứ giữ lấy nó mà trao cho chồng cô sau khi cưới ma giữ mĩ đức. Tôi thì tôi tự thấy, tôi thà trao tấm màng trinh tiết cho người tôi thực sự yêu, còn hơn trao cho một ông chồng mà tôi chẳng hứng thú. Vì vậy, tôi không hối tiếc, mong cô cũng không cần phải lo chuyện bao đồng. Thứ tư, đại gia là ai cô cứ việc điều tra, nếu có kết quả gửi cho anh ấy. Cuối cùng, việc tôi có lừa anh ấy hay không, anh ấy nghĩ ra sao, cái này do bản thân anh ý tự suy nghĩ và định đoạt. Cả tôi và cô không có quyền chĩa mũi vào, nên làm ơn bớt lắm điều một chút. Giờ uống xong sinh tố rồi, coi như tôi vô tình bị nghe chửi, cũng không thú vị gì đâu, nhưng chấm dứt ở đây nhé, tôi không hứng thú đôi co dài dòng với loại người "cao quý" như cô đâu.

Tôi đặt tiền trên bàn và nhấc ghế xoay người, mới đi được vài bước, cô ta đã gào toáng lên, tôi cũng đoán ra rồi, cái tình huống "cẩu huyết" này không phải diễn ra trong phim Hàn Quốc suốt một thời hay sao:

- Cô không biết về người chồng tôi sẽ trao trinh, làm sao biết được tôi không hứng thú với anh ấy…..

- Ý cô là….. – tôi giả vờ ậm ừ, cho cô ta nói thẳng con mẹ nó luôn.

- Tôi là vị hôn thê của anh ấy – Dương Viết Quân. Mong cô từ giờ hãy tránh xa vị hôn phu của tôi ra. Hồ ly tinh ạ, loại người như cô không bao giờ xứng với anh ấy đâu.

Quả thực, chuyện này, thật con mẹ nó vượt quá suy đoán của tôi, Dương Viết Quân, anh vẫn luôn giấu em sao. Tôi bỏ mặc cô ta ở đó, bước chân vô định cứ đi cứ đi, sau đó tôi mới biết mình đã tự về nhà. Tôi khóa trái cửa, lúc này nước mắt mới hàng dài chảy xuống, tôi khóc như mưa, khóc đau lòng thối gan thối ruột. Anh dám giấu tôi chuyện này, giỏi lắm, còn có cả vị hôn thê cơ đấy, vậy mà vẫn có thể hứng chí chạm vào cô thể tôi, mỗi lần lên đỉnh còn hét ầm ĩ "Quan Vũ Hy, anh yêu em, anh yêu em!" …… Con mẹ nó, tôi đã tin anh như thế, vậy mà anh dám…… Tiếng điện thoại cắt ngang cơn tức tưởi của tôi, là anh ta, tôi lau nước mắt, cố lấy giọng bình tĩnh:

- Em đang ở đâu?

- Ở nhà.

- Ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về, được không?

Anh ta vẫn định giấu diếm lừa gạt tôi sao, giỏi, quá giỏi. Tôi phục anh rồi, Dương Viết Quân.

- Tối nay mệt, anh đừng đến…..

- Em…

- Sức khỏe không đáp ứng được nhu cầu của anh đêm nay, thật có lỗi. Anh đi tìm người con gái khác mà giải quyết nhé. – Tôi lạnh lùng nói rồi cụp máy, rất nhanh ném nát tan cái điện thoại.

Cả một đêm, tôi vừa khóc vừa nghĩ rất nhiều, nhớ về kỉ niệm 3 năm qua, dần dần bình tĩnh, dần dần suy nghĩ sâu xa lại mọi việc. Anh không đến, cơn bão cuối hạ ập tới cả đêm. Cuồng phong sấm sét dữ dội, thiên lôi chớp giật ầm ầm vang trời…. Tôi lạnh lẽo co mình giữa nền nhà, mặc kệ mưa gió bão bùng, tôi phải suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Hơn 3 giờ sáng khi dòng suy nghĩ thông suốt, tôi tìm những mảnh của điện thoại, cả chiếc sim nhỏ bé văng ra một góc, lắp ráp lại, nhưng vô dụng. Cơn bão vẫn chưa qua, lần này quả thật bão lớn đổ bộ rồi. Tôi lo anh xảy ra chuyện, lời cuối cùng hôm qua có lẽ tôi đã xúc phạm anh, tôi thấy rất có lỗi. Mưa đập lên cửa kính khung cửa sổ, tôi khẽ kéo chiếc rèm màu mỡ gà sang một bên, từ trên cao nhìn xuống dưới những con đường trong khu đô thị bên dưới. Một chiếc xe còn đang đỗ dưới mưa, ánh đèn xe bị nước mưa ngăn cản chỉ sáng một vùng nhất định. Bóng người loa lóa tựa xe, ngước lên nhìn căn phòng còn sáng đèn – phòng tôi.

Dương Viết Quân, anh lại làm chuyện ngu ngốc gì đây, lần này ai mới mang tính mạng ra dọa. Tôi vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, như điên ấn thang máy rồi lao ra khỏi tòa nhà. Cả người anh sũng nước, mái tóc ướt dính vào da mặt, khi tôi tiến tới gàn, mặt anh đã tái mét vì lạnh. Tôi ôm chầm lấy anh, chủ động hôn anh, tôi cần hương bạc hà của anh để kiềm chế cơn điên loạn lúc này… Nhưng không nổi, vì chính anh cũng trở nên điên loạn theo tôi. Chúng tôi từ làn mưa trở về tòa nhà, thang máy, và căn hộ cao cấp của tôi. Tiếng "rầm" của cánh cửa là sự mở đầu cho cơn điên loạn thực sự bùng nổ. Chúng tôi xé áo của nhau, vật nhau giữa sàn mặc cho nước mưa trên người àm ướt tấm thảm lông cừu màu trắng. Đôi mắt anh đỏ ngầu, vì mưa và vì giận dữ. Nụ hôn của anh chưa bao giờ bá đạo như lúc này, mỗi nụ hôn như gặm nát da thịt mỏng manh của tôi. Tôi không chịu thua kém mà cắn môi anh, cào tấm lưng trần của anh, bấu véo da thịt anh. Cơn thịnh nộ của chúng tôi diễn ra vẫn có nhịp, tôi nén đau, đáp trả anh, anh vẫn một mực dùng "vũ lực" đâm tôi bằng cây gây thép nóng bỏng như có lửa. Cảm giác đau đớn, sự kích thích mãnh liệt và quá độ khiến tôi muốn trốn tránh, tôi bắt đầu né tránh, đơn giản vì đau, tiếng rên của tôi đã kèm theo tiếng thút thít thực sự. Ánh mắt anh mê loạn nhìn tôi, nhịp độ bên dưới giảm dần, đều đặn, vừa xoáy sâu, vừa kích thích như thường ngày. Tôi dần nín khóc, lại đung đưa thân mình theo nhịp điệu mà anh tạo ra cho tôi, sự khoái cảm ồ ạt lại chạm tới từng tế bào sau những cú va chạm da thịt. Anh say mê, anh nhẹ nhà ôn nhu hôn tôi, mút mát những mảng da thịt đã ửng đỏ do bị gặm nhấm ban nãy. Cuộc chiến lâu nhất từ trước tới nay, vẫn dừng lại ở đỉnh điểm khi anh phun mầm mống của anh vào trong tôi, tôi dâng thân hứng lấy từng giọt từng giọt để nó tưới vào bên trong sâu nhất của cơ thể mình. Tiếng anh gầm nhẹ khi ấy vẫn là:

- Quan Vũ Hy… Anh yêu em…….. Anh yêu em……

Tôi mỉm cười đáp lại:

- Em cũng thế, em yêu anh, Dương Viết Quân.

Anh ôm tôi vào nhà tắm, xả nước ấm vào bồn rồi cùng tôi ngâm mình. Anh từ đằng sau ôm lấy tôi, khuôn mặt dựa lên vai tôi, hơi thở gấp gáp dần dần ổn định:

- Nói xem, Tiểu Hy, em muốn giải thích với anh thế nào?

- Câu nói cuối cùng lúc chiều, em sai rồi, em xin lỗi. Là giận quá mất khôn, anh đừng coi là thật, được không?

Dương Viết Quân cắn nhẹ lên vai tôi, hơi thở anh nóng hổi thổi bên tai:

- Anh chỉ có thể giải quyết nhu cầu với một người duy nhất…. nên anh đã trừng phạt rồi…. Giờ nói xem vì sao em lại giận quá mất khôn, thành thật, không nói dối.

Tôi bắt đầu kể cho anh mọi chuyện về cuộc gặp gỡ chiều nay với ả tình cũ của anh, tên là gì tôi không nhớ rõ lắm. Theo đôi tay anh chà sát khắp cơ thể tôi, và ngược lại, anh dùng tay tôi chà sát trên khắp cơ thể anh, câu chuyện của tôi kết thúc. Câu chuyện thực ra không dài như thế, nhưng thực sự tôi không cách nào kể được khi anh bóp gò tuyết của tôi, dùng các ngón tay trượt vào hoa tâm của tôi, cả lúc anh nắm tay tôi sờ lên cây gậy của anh nữa, nói không nổi, chỉ biết vừa thở dốc vừa đỏ mặt. Anh không nói gì, lần nữa đẩy cây gậy vào sâu trong tôi, dập dìu trong làn nước tới giây phút phọt ra lần hai, anh mới tắm táp lại một lần, tráng người, lau người rồi ôm tôi lên giường.

Tôi ủy khuất gối trên tay anh, im lặng lắng nghe câu đầu tiên mà anh thốt ra:

- Phạt vì em không tin tưởng anh.

Chuyện ban nãy, hóa ra là tôi bị phạt à? Tôi đỏ mặt rúc sâu vào ngực anh:

- Không dám nữa mà….

- Em còn dám, anh đánh nát mông em. Vậy em suy nghĩ cả đêm, thông suốt chưa?

- Thông suốt rồi. – Tôi mếu máo, cả hai lần trừng phạt cũng mất hết ý chí làm mặt giận rồi.

- Đồ ngốc. Em nghe cô ta làm phép khích tướng mà cũng tin được. Anh chưa từng nghe tới chuyện bố mẹ sắp đặt đính ước cho anh và Tạ Thúy Hiền, nhưng anh chắc chắn, nếu có, anh biết được, anh sẽ khiến họ phải hối hận. Họ thích lấy thì đi mà lấy cô ấy, anh kiếp này chỉ chịu lấy vợ khi cô dâu là em…

- Nếu anh có bị ép lấy, em cũng cướp rể bỏ chạy…

- Ngốc lắm…. không cần cướp, chú rể cũng bỏ trốn từ sớm theo em.Thực ra thì, cuộc hội thoại này, anh sớm đã nghe hết rồi…….

Tôi giật mình khó hiểu nhìn anh, anh xoa xoa đầu tôi:

- Cô ta cố ý để điện thoại mở, từ lúc gặp em cho tới hết buổi nói chuyện.

- Cô ấy không sợ anh ghét cô ấy sao? – Những lời cô ta nói rất khó nghe, tôi không tin là anh chịu đựng được để cô ta chửi tôi như vậy.

- Cô ấy có vẻ hơi mù quãng, trước kia tuy anh không xen vào khi họ nói xấu chửi bới em, nhưng khi đó vì anh hận em. Tuy anh không nói không có nghĩa là anh khó chịu, thực sự rất khó chịu.

- Thế mà anh còn cặp với cô ta.

- Vì cô ấy là kẻ update tình hình của em nhanh nhất, thực sự vô thức đã chọn cô ấy chỉ vì muốn tự nhiên mà nghe những thông tin về em thôi. Lần này anh không chịu được, và thực sự sẽ cắt đứt mọi thứ về người con gái này. Anh đã từng rất cảm kích khi cô ấy ở bên giúp đỡ và an ủi anh những lúc anh khổ sở yếu đuối nhất, nhưng cảm kích không thể chuyển thành tình yêu, vì vậy anh sớm chấm dứt chuyện sai lầm đó rồi.

- Chuyện này…. như vậy, cô ấy muốn gây xích mích nội bộ địch sao?

Tôi bị anh búng mũi một cái, lại bị cướp hai viên chíp chíp:

- Chẳng phải kế hoạch của cô ta thành công trong đêm nay hay sao? Không ngờ em cũng có lúc ngốc như vậy…

- Người thông minh đôi khi cũng phải ngốc vài lần mới trưởng thành được. – Tối lí luận – A, chuyện này…. Hôm nay đã là lần thứ ba rồi.

- Ai nói em châm lửa, em phải chịu trách nhiệm dập lửa…

Sáng sớm nay anh vì sao say tình mà ham muốn tột độ như vậy? Có lẽ vì một phần tôi chọc sai chỗ, khiến anh tức giận thật sự. Phần còn lại, có lẽ xích mích một đêm khiến anh cũng bị anh hưởng tâm lí, sợ phải rời xa tôi, sợ chuyện nào đó không may xảy ra, nên chỉ có cách dùng chuyện đó để chứng minh cho sự tồn tại, sự ràng buộc giữa hai người chúng tôi. Khi tôi tỉnh dậy vào buổi trưa, bàn tay anh vẫn nắm chặt tay tôi, hai chân quắp chặt như sợ tôi bỏ trốn. Tôi hôn lên mắt, lên má, lên môi anh, cảm thấy cơ thể anh hơi nóng, có lẽ anh phát sốt thật rồi.

Tôi đặt tay lên trán anh kiểm tra, trán nóng như có thể thiêu đốt cả bàn tay nhỏ bé của tôi.

Tôi vừa lo lắng, vừa thở dài, chuyện ngày hôm qua, tác hại quả thật nghiêm trọng rồi. Tôi nhất định không bỏ qua cho cô, con lợn nái còn trinh xấu xí kia.

Thuốc trong nhà tôi luôn phòng sẵn, liền pha cho anh một cốc giảm sốt, đỡ người anh dậy bắt anh uống hết. Anh hơi mê man, thỉnh thoảng lẩm bẩm những gì tôi nghe không rõ, có lúc nhắc tới tên tôi, rồi lại mỉm cười dịu dàng đầy sủng nịnh. Cứ nghĩ lại chuyện tối qua, lại tức không chịu nổi. Tôi vắt chặt cái khăn ấm, lúc phát hiện tay mình nóng đỏ mới buông ra. Tôi dùng khăn lau người cho anh, liên tục đổi khăn, lau khắp cơ thể đàn ông cao lớn trưởng thành của anh. Dù chúng tôi bao lần ân ái, tôi cũng chưa lần nào đánh giá tỉ mỉ cơ thể anh như lúc này. Có lúc tôi tưởng chừng mình đang phát mê phát mẩn cơ thể đàn ông nam tính của anh, nghĩ thấy liền đỏ mặt. Đúng là yêu nhau yêu cả đường đi lối về, nếu say mê cơ thể đàn ông thì thể hiện tôi rõ là sắc nữ. Nhưng tôi chỉ yêu anh, yêu cơ thể anh mà thôi. Thực ra người lớn khi sốt vẫn là dễ chăm hơn trẻ con, trước kia tôi chăm em trai rất vất vả, nhưng chăm anh lại thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh uống giảm sốt, chườm khăn liền giảm nhiệt độ xuống mức bình thường. Khi anh đang ngủ, tôi để lại lời nhắn trên đầu giường, rồi cắp túi đi mua thuốc.

Lần nữa gặp cô tình cũ của anh trên đường, tôi cười nhẹ, nhếch miệng một cái:

- Đúng là kế hoạch của cô thâm hơn tôi tưởng. Hay lắm, cứ chờ đấy, tôi muốn xem ai mới là người không đủ tư cách ở bên anh…

Nói rồi tôi đi thẳng, hiện tại chuyện tôi quan tâm là mua thuốc kháng sinh, thuốc chống phù nề, thuốc giảm đau, thuốc cảm cúm, thuốc gì gì đó cho một bệnh nhân trải qua một đêm đứng dưới bão.

Trở lại nhà đã thấy anh ngoan ngoãn ngồi ăn cháo trai do tôi chuẩn bị, ăn cháo trai đổ mồ hôi. Ra được mồ hôi anh sẽ hết sốt, khỏi ốm hoàn toàn. Anh cười cười nhìn tôi đảm đang trong tạp dề, nhảy xuống ghế chạy ra ôm tôi âu yếm:

- Ngày trước cứ tranh phần nội trợ của ái thê, giờ mới biết trình của mình còn cách ái thê kém một trời một vực…

- Vậy lần sau để em nấu…..

- Em chỉ cần nấu để nịnh bố mẹ anh, còn lại để anh đảm nhiệm là được rồi. Anh còn chưa muốn thua em đâu.

Anh dẫn tôi trở lại bàn ăn, cười dịu dàng:

- Ban nãy anh có gọi điện về cho bố mẹ, muốn dẫn con dâu tương lai của hai người về nhà.

Tim tôi đập thình thịch, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:

- Chẳng phải bảo đợi em thu xếp phía mẹ em ổn thỏa đã…

- Anh chờ không nổi, mẹ em có là Ngọc Hoàng Đại Đế anh cũng muốn đối mặt để rước con của người về.

- Thế bố mẹ anh phản ứng sao?

- Họ nói sớm mau mau về diện kiến, để họ còn mau chuẩn bị đón cháu bế…

- A… Họ đã nghĩ nhanh vậy liền có….

Anh xoa xoa bụng nhỏ của tôi, cười vui vẻ:

- Không biết chừng trong này đã có Tiểu Quân đâu?

Tôi sờ trán anh, vẻ mặt nghiêm túc:

- Rõ ràng lúc nãy trước khi ra ngoài em đã kiểm tra một lần, hết sốt rồi. Như thế nào nhanh như vậy liền sốt trở lại?

Anh nắm chặt tay tôi đưa lên môi hôn:

- Anh lúc nào cũng phát sốt vì em…. Đồ ngốc ạ!

Tôi bắt anh ở nhà dưỡng bệnh vài ngày, sau đó thấy anh khỏe lên mới đồng ý đi gặp cha mẹ anh. Tôi nói trước khi vào nhà anh:

- Có gì thắc mắc về nhà anh có thể hỏi nhé.

- Là sao?

- Lát nữa anh sẽ biết.

Khi tôi cùng ngồi đối mặt, lễ phép đoan chính với bố mẹ chồng tương lai này, trong lòng phải nói thật là có một tia run rẩy.

Mẹ anh có vẻ bất ngờ khi thấy cô dâu tương lai của anh là tôi, không phải cô gái kia, nên cực kì mất hứng. Bố anh thì vẫn giữ được phong độ, không hổ là người ở chốn thương trường, dù có đối mặt với chuyện không vừa ý vẫn giữ được sự bình tĩnh tuyệt vời. Chú ý một điểm chưa kể tới, nhà anh cực kì giàu có, tôi vẫn nghĩ anh ở hạng cao của giới trung lưu, không ngờ đã cán mức thượng lưu rồi. Về phần kinh doanh gì, tôi cũng chưa nắm rõ lắm, nhưng tôi nghĩ, biết được hoàn cảnh nhà anh tốt như vậy, mẹ sẽ hài lòng với vị con rể này.

- Cháu là…..

- Cháu là Quan Vũ Hy, bạn gái của anh Quân. Lần đầu tới thăm hai bác, cháu thực xin lỗi vì sự chậm trễ này.

- Không sao không sao… – Mẹ anh khách sáo, tỏ ra thái độ vui vẻ gượng gạo – Cháu với Quân quen nhau từ khi nào vậy? Lâu rồi hay mới quen?

- Hồi phổ thông cháu học cùng trường anh ấy, sau đó cháu theo học bổng hiệp định học đại học A ở Bắc Kinh. Cháu và anh bắt đầu yêu nhau khi anh sang học Thạc sĩ ở đó. Cùng anh nhận bằng thạc sĩ rồi về nước ạ.

- Ra vậy à? – Bố anh tỏ ra dễ chịu hơn với tôi, có lẽ vì biết tôi cũng có thành tích không tồi, ai kêu đại học A là đại học có tiếng ở Bắc Kinh đâu. – Vậy là hai đứa gắn bó đủ lâu rồi….

- Bọn con cũng tính về nước xong sẽ lập tức xin cưới – Anh vui vẻ như đứa trẻ xen vào, lập tức bị 3 cặp mắt lườm cho một trận, liền ôm lấy eo tôi, im lặng uống nước.

- Bố mẹ cháu làm nghề gì? – Mẹ anh bắt đầu cho vào trọng điểm.

- Bố cháu mất khi cháu học năm đầu phổ thông – Tôi hơi dừng lại khi bàn tay anh đang ôm tôi khẽ siết chặt. – Mẹ cháu – Hoàng Vũ Liên hiện tại đang làm chủ gia đình, nắm chức chủ tịch tập đoàn Vũ Liên, kinh doanh bất động sản và khách sạn … – tay anh lại siết chặt hơn một chút – Chị gái cháu đã tốt nghiệp đại học Oxford, hiện tại đang quản lí sản nghiệp bố để riêng cho chị. Chồng chị cháu là Châu Thiên, chủ tịch tập đoàn ô tô Thiên Tân….. Em trai cháu hiện đang học trung học thôi ạ. – Tôi cười nhẹ.

Sau một tràng tiếng hít sâu thật dài, bố anh mới nhấn giọng lên tiếng:

- Như vậy, còn cháu đâu?

- Cháu mới học xong thạc sĩ trường đại học A – Tôi nhấn mạnh – Mẹ cũng nói cháu đến tuổi tự nắm giưc cơ nghiệp của mình rồi.

- Cơ nghiệp của cháu… – Mẹ anh thở ra.

- Khu đô thị Vũ Hy gần Royal city, khách sạn 5 sao Cristal Spear ở Pháp, một resort đang phát triển ở Nha Trang, …. Lúc trước sang Bắc Kinh cháu cũng đã lập kế hoạch với mẹ và khởi công xây dựng một khách sạn 5 sao ở đó, hiện tại dự án cũng sắp hoàn thành và có thể khai trương vào vài tháng tới.

- Cháu…. Tự cháu lập kế hoạch??? – Hai người đồng thanh hô to, còn lực đạo ở tay anh càng lúc càng siết chặt.

- Trước kia cháu cũng xây dựng nhiều bản kế hoạch cho bố mẹ cháu. Vì bố mẹ tự mình gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên cháu và chị sớm đã ý thức về trách nhiệm giúp đỡ, gánh vác cơ nghiệp cho bố mẹ…. Dự án khách sạn 5 sao Cristal Spear tại Pháp là bản dự án hoàn chỉnh đầu tiên của cháu, lúc bố mất nó mới đi được nửa quá trình xây dựng. Giữa năm lớp 12 cháu liền trở sang đó, chính thức làm chủ lễ khánh thành, bởi nó ứng tên chủ quyền của cháu….. – Tôi thấy sự ấm áp từ bàn tay anh đang lan tỏa, có lẽ anh đang an ủi tôi…. anh hiểu tôi, dù có đau có buồn nhưng giọng tôi luôn giữ được sự bình tĩnh hiếm người có được. Tôi là một tiểu Kết Kết, bình tĩnh đến lạnh nhạt chính là bản tính mà ông trời ưu ái ban cho.

- Xin lỗi vì để cháu nhắc lại chuyện không vui này …. – Mẹ anh đã phá đi bức rào cản ban đầu. Tôi nghĩ họ cũng không hề hám tiền của gia đình tôi, mà trong đôi mắt của hai người, toát lên vẻ ngưỡng mộ đặc biệt.

- Tập đoàn Vũ Liên… Thật không ngờ! Tập đoàn lớn nhất Việt Nam….Như vậy cháu chính là bảo bối của họ rồi? Bác chỉ biết con gái đầu của bà Vũ Liên khi xuất hiện trước công chúng liền gây ra tiếng vang lớn vì sự thông minh tài trí, là doanh nhân trẻ nhất mọi thời đại. Người ta chỉ đồn đại về cậu nhóc út ít và tiểu công chúa nhà họ xinh đẹp và thông minh vô cùng, không ngờ con trai mình sang đó lại bắt được bảo bối nhà họ. Bác nói thật, không biết nên vui hay nên buồn. Bác vui vì con trai bác yêu được một người tài giỏi, xuất chúng như cháu, nhưng bác lại lo nó thấy áp lực… Nhà bác cũng thuộc hạng trung của giới thượng lưu, chưa lên thượng đẳng như gia đình cháu. Tiền nhà bác khẳng định không thiếu, nhưng bác không muốn con mình bị mang tiếng lấy người ta vì tiền…..

Tôi vội vã cắt lời:

- Cháu và anh yêu nhau vì tình yêu của hai chúng cháu, chưa từng lôi vấn đề gia đình hay tiền ra để đề cập. Cháu cũng nói với mẹ cháu về việc giấu kín tên tuổi thân phận của cháu vì không muốn gặp phiền phức, cháu thích một cuộc sống đời thường, bên cạnh có người mình yêu. Công việc chỉ là phần nào thỏa mãn sở thích và cuộc sống, cháu tin anh cũng nghĩ vậy. Trước khi tới đây, cháu cũng không ngờ anh đứng lớp thượng lưu như mình, nhưng vẫn hết mực yêu anh, có lẽ anh cũng như cháu thôi….

- Đúng vậy…. Dù thế nào, bọn con cũng yêu nhau…. tiền bạc hay địa vị xã hội tuyệt đối không ảnh hưởng gì, con tin tưởng cô ấy. Mong bố mẹ đồng ý cho chúng con được kết duyên kiếp này cùng nhau…

Mẹ anh xoa xoa trán:

- Thực sự không phải bọn ta muốn chia rẽ các con, nhưng, chỉ sợ hai đứa chạy sang Bắc Kinh sống mà bỏ vợ chồng già này ở lại… Sản nghiệp gia đình trước nay anh chưa chịu tiếp nhận, anh muốn tính thế nào?

Thì ra hai người vẫn là lo chuyện tôi trộm anh đi mất. Anh quay sang tôi cười cười:

- Không phải chỉ cần có người thừa kế là ok sao? – Anh nhìn tôi đầy mờ ám – Không biết chừng người thừa kế đang nằm trong bụng Tiểu Hy của con rồi. Bố mẹ ráng chờ vài năm nữa, cho nó trở về để ông bà tiếp quản sự nghiệp gia đình là được mà.

Hai người già mắt lập tức trợn tròn nhìn vào bụng tôi, cái bụng tôi vẫn còn phẳng lì. Bố anh cười ha hả sảng khoái:

- Cha bố anh, không biết anh học tính khôn lỏi ở đâu, chưa gì đã tính đem con đi chịu trận thay cha. Ha ha… Nếu hai đứa đã tới mức này thì người già chúng ta còn dám phản đối cái gì, cứng quá lại mất cả chì lẫn chài ấy chứ….

Mẹ anh vội vàng chuyển sang bên tôi ngồi, xoa xoa cái má tôi âu yếm:

- Con à, không biết có chưa thì tốt nhất nên đi kiểm tra bác sĩ. Nếu mà chưa có thì hai đứa tiếp tục cố gắng, để cho bà già này có cháu ẵm.

- ……………..

Trước kia anh có nói anh trồng rất nhiều hoa cẩm tú ở trong vườn, hóa ra anh không lừa tôi, khu vườn kia, chính là vườn cẩm tú. Tôi mặc Yukata màu cẩm tú, đi guốc gỗ chạy lon ton trong khắp khu vườn. Cẩm tú ở đây giống như ở Nhật, có rất nhiều màu, hẳn là anh đã rất vất vả khi pha chế độ PH cho đất.

Anh bước đằng sau tôi, mỉm cười:

- Đây là nhà riêng của anh! Chào mừng em trở thành chủ nhân của nó.

Ngôi nhà của anh giống như những ngôi nhà gỗ trong truyện cổ tích, xinh đẹp và đáng yêu vô cùng. Nhưng sở thích của tôi vẫn là kì lạ:

- Em muốn ở chung cư…. – Tôi nhăn mày – Ở thế này rộng quá, không có anh sẽ thấy trống vắng lắm.

- Anh biết… – Anh ôm tôi cười nhẹ – Nơi này chỉ để khi chúng ta cùng con về Việt Nam nghỉ dưỡng….

- Như vậy em phải chọn cái giá thích hợp bán bớt đống biệt thự kia đi… – Đúng vậy, không ở để trống rất phí, bán bớt đi lấy tiền cũng được. Tôi sẽ bán cho lão đại nhà tôi, chẳng phải chị ấy rất thích sưu tập biệt thự hay sao?

- Em thật là… Sở thích kì quái. – Anh cười vui vẻ, lại bắt đầu ôm hôn tôi cuồng nhiệt….

Chúng tôi nằm trên bãi cỏ xanh mướt, dưới những táng hoa cẩm tú đủ màu sắc trải qua một đợt kích tình, áo váy trải lung tung trên nền đất. Bất cứ nơi nào thú tính của anh cũng dễ dàng bộc phát, tôi càng ngày càng khâm phục.

Anh nằm trên người tôi, hít hà hương cơ thể của tôi, chất giọng nghiêm túc lạnh lùng vẫn còn chút khàn khàn dục vọng:

- Nào, giờ em có thể giải thích mọi chuyện em nói với cha mẹ anh buổi sáng nay… yêu cầu, hết sức thành thật, không thì em sớm muộn cũng biết mình phải chịu hình phạt như thế nào. Nói xong, anh khẽ nút nhũ hoa của tôi một cái rõ đau, khiến tôi đang hồi sức cũng phải hé răng mà rên rỉ.

- Chuyện sáng nay em nói là sự thật… Ừm… Thân phận của bọn em cha mẹ vẫn giấu kĩ để bớt ảnh hưởng từ phía dư luận bên ngoài, hơn nữa họ cũng muốn em tìm được người bạn thực sự, tình yêu chân thật, không bị cuốn vào thói hư tật xấu của lớp thượng lưu…

- Quả thật cách làm của bố mẹ em rất được, bảo vệ được cả tâm hồn và sự an toàn của con cái….

- Em phải nhận xét rằng em đã thực sự hạnh phúc khi được sinh ra ở gia đình này, áp lực duy nhất đè nén em chính là mất đi người thân. Bố em bị bệnh mà qua đời, năm ấy đối với em quả thật nặng nề vô cùng…….. Rất may, em gặp anh, tìm được niềm vui từ anh, em ngày ngày tháng tháng vì sự xuất hiện của anh trong cõi đời mà vơi vai nỗi buồn của việc mất bố. Em là con gái út trong nhà, nên được cưng chiều rất nhiều. Mà những dự án, những đóng góp của em, bố mẹ luôn tiếp nhận không hề có chút coi thường. Sau này mới biết, em được một phần tài sản không nhỏ, mà ở mỗi phần tài sản, đều có chút đống góp ít hay nhiều từ em. Năm lớp 8, em theo bố đi công tác ở Pháp. Ngày ngày bố đi làm, tối lại dẫn em đi chơi. Em cũng tận dụng ngày ngày không có việc để xây dựng một bản kế hoạch hoàn chỉnh. Bố sau khi đọc được liền nhấc bổng em lên, nói rằng: "Con gái bố quả là thiên tài." Bố đã dùng tên của em để phát triển dự án này, nhưng tiếc rằng bố chưa được nhìn nó hoàn thành liền đi tới một thế giới khác. Bố nói: "Tiểu Hy, đấy là món quà bố dành tặng con nhân dịp con 18 tuổi – trở thành một thiếu nữ xinh đẹp vẹn toàn. Ngày khánh thành, chính là ngày sinh nhật của con đấy bé yêu." Anh còn nhớ khi em xuất hiện những ngày cuối cùng, đó là những ngày em chuyển sang Pháp để đốc thúc các công tác cuối cùng trước khi Cristal Spear ra đời, vào ngày sinh nhật 18 tuổi của em. Lúc đó, thực sự nhớ bố rất nhiều, em thèm sự quan tâm của anh, nên đã liều mạng quay trở lại – tuy rằng sự quan tâm còn đó, nhưng lại hứng thêm vài nhát dao.

- Xin lỗi, Tiểu Hy…. Ngày đó anh không biết…. Mọi thứ gần như sụp đổ khi em đột ngột biến mất…

- Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, em cũng có được anh rồi đấy thôi. Sau này sang Bắc Kinh em đi qua khắp các nẻo đường để tìm trong đó bóng hình của anh, như trước kia chỉ cần quay đầu là thấy, nhưng khi đó, dù có đi đâu, quay bao nhiêu độ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Em ngoài học, còn tự trí nhớ nhớ về những mảnh đất trống có vị trí tuyệt đẹp, ngồi thiết kế dự án khách sạn 5 sao ở Bắc Kinh. Khi anh sang đấy, bản kế hoạch đã được gửi về cho mẹ em, và chị gái em đã được cử sang đấy một thời gian để đốc thúc tiến hành bước mở đầu…. Hiện tại nó đang đi vào giai đoạn cuối rồi, như em có nói qua, nó sẽ khánh thành vào ngày em kết hôn. Tương lai, em chỉ cần anh cùng em tiếp quản nơi đó, như vậy là đủ rồi.

- Còn món quà sinh nhật và món tài sản khổng lồ bố để cho em?

- Đồ ngốc, không phải theo cách của anh sao! Sinh thêm một đứa ném cho bà ngoại quản, rồi thay em tiếp quản cơ nghiệp đó là được rồi.

Anh bật cười vui vẻ:

- Vậy mà có lúc anh nghi ngờ về trí tuệ của em đấy. Nếu vậy…. – Anh dừng lại, lấy mũi anh cọ nhẹ lên mũi tôi, mặt đối mặt – Chúng ta nên sớm sinh quý tử cho nó thay ta tiếp đảm mọi chuyện, hai ta ngày ngày phiêu bạt giang hồ, làm một đôi thần điêu quyến lữ ….

Đoạn sau chắc không phải kể, tôi lại bị anh lần lại lần triền miên dây dưa, cả người mệt mỏi mặc anh gieo mầm mống vào cơ thể, nếu một lúc sinh đôi thì tuyệt vời trên cả tuyệt vời, tôi thầm nghĩ.

Bữa tiệc chào đón tôi tiếp nhận sản nghiệp, khách khứa tham dự rất đông. Lục lại mớ tài liệu mẹ ném cho, hóa ra anh cũng thuộc tốp đầu con rể ưng ý của mẹ.

Vì thế, ngày đó, tôi trở về nhà, để cho đám nhân viên biến mình thành một nàng công chúa thực sự, nàng công chúa của những câu chuyện cổ tích. Tôi và anh xứng đáng ở bên nhau, công chúa và hoàng tử rất xứng đôi mà.

Khi tôi từ trên gác bước xuống, cả đám người dừng lại mọi động tác, quay lại ngắm nhìn những bước chân uyển chuyển của tôi. Quả thật không sai, dù anh có lẫn trong hàng trăm người, nếu anh ở, tôi nhất định nhanh chóng tìm ra anh. Đôi mắt anh say đắm nhìn tôi, mỉm cười chúc mừng. Tôi vẫn uyển chuyển từng bước, đám đông rẽ ra để tôi bước đi. Đứng trước mặt anh, tôi và anh liền không ngần ngại trao nhau nụ hôn say đắm, anh vòi chíp chíp, còn tôi vòi bạc hà. Cả hội trường tĩnh lặng không một tiếng động, cho đến khi chúng tôi lưu luyến dời môi. Tôi cất tiếng oanh vàng của mình:

- Mẹ! Con sẽ gả cho người này – Dương Viết Quân.

Tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm vang lên rung cả căn phòng, tiếng chúc mừng khắp nơi hoan hoan hỉ hỉ. Tôi hạnh phúc, anh hạnh phúc, trừ hai người ra, thì mọi người cũng vui vẻ hạnh phúc. Trừ hai người, tôi muốn nhắc đến đầu tiên, chính là cô người yêu cũ của anh, tuy rằng sau đêm đó anh đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, ngay cả tình bạn bình thường cũng không giữ lại. Tôi mời cô ta tới đây để cho cô ta cùng mọi người vỗ tay vui vẻ chúc mừng tôi, mặc cho môi cô ta vì tức vì đau cắn tới bật máu cũng mặc kệ. Khi tôi và Dương Viết Quân đứng bên nhau để cho mọi người tới chào hỏi, chúc mừng, cô nàng có lấn tới một lần, mở miệng:

- Dương Viết Quân! Chúc mừng anh câu được rùa vàng.

- Xin lỗi! Tôi không biết cô! Lời chúc này cũng không dám nhận.

Cô nàng có vẻ rất shock, giậm chân:

- Anh giỏi lắm! Phủi tay rất giỏi! Được, tôi nhất định nhớ lấy thù này…

Tôi nâng ly:

- Rất hoan nghênh! Cụng một ly nào! Tôi sẵn sàng tiếp nhận thư chiến.

- Hừ! Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã… Hai loại người không ra gì mới có thể chung sống được với nhau…..

Cô nàng nói xong liền lập tức giẫm gót bỏ về, tôi có nhờ hai vệ sĩ xách cô ta ra tận ngoài cổng, ai nói dám trêu chọc vào tôi, tôi chính là dùng quyền lực để trả thù như thế đó.

Còn người thứ hai ư…….. chính là một người lâu lắm mới xuất hiện trong cuộc đời tôi. Khi tôi từ phòng rửa tay trở ra ngoài, người đàn ông đó đã đứng sẵn ngoài cửa chờ đợi tôi.

- Quan Vũ Hy, 5 năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ lòng người.

Tuy rằng lời nói anh ta như khen ngợi, nhưng chính xác thì anh ta dùng ngữ khí cùng khuôn mặt biểu cảm của một tảng băng để nói chuyện với tôi. Người đàn ông băng giá này, có ai nghĩ được hắn động lòng với một Tiểu Kết Kết như tôi không?

Từ trước tới nay tôi không tin, giờ cũng không tin, tôi chắc chắn anh ta có ý đồ xấu, ham hố tài sản của tôi chẳng hạn.

Tôi không trả lời anh ta, từ rất lâu rồi, đã học được thói quen không để anh ta vào mắt. Tiểu Kết Kết khi hận một ai đó, chính là không chấp nhận để thế giới của mình tồn tại con người này. Vì vậy, trong thế giới của tôi, mãi mãi không có hình bóng của người đàn ông băng sương, kẻ đã phản bội niềm tin của tôi để cướp đi dự án khách sạn tôi tặng mẹ sinh nhật ở Las Vegas.

- Dương Viết Quân sao? Tôi có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào….

- Tôi cũng có thể liều mạng với cả nhà anh, nên hãy tự biết suy nghĩ một chút… – Tôi lạnh giọng.

Hắn vuốt vuốt nếp nhăn giữa đầu mày, giọng có chút khổ sở:

- Tiểu Hy… Em vẫn hận tôi….. Chừng ấy năm rồi em vẫn không cho tôi một cơ hội giải thích…. em nên biết rằng tôi yêu em, tôi yêu em hơn bất cứ gì trên đời này……

- Vậy tôi cũng có lời để nói, nếu anh yêu tôi, làm ơn tránh xa cuộc sống của chúng tôi ra…. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa….

Tôi nói và bước đi thật nhanh, 12 năm trước đây, tôi cũng đã đứng trước mặt anh ta và nói:

- Làm ơn cho tôi yên…. Tránh xa tôi ra……… hãy để cuộc sống của tôi được yên ổn…….

Bây giờ khi tôi quay lưng, đã chẳng mảy may quan tâm dáng hình của anh ta gục xuống:

- Tại sao? Tại sao không cho tôi một cơ hội?

- Nên nhớ rằng, mẹ tôi là dì ruột của anh, tôi là em gái họ của anh, Hàn Lâm Phong ạ.

- ………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện