Tiểu Khả Ái
Chương 39
Tô Bối đi theo sau Hồ Thừa Nghị, thấy anh gọi mọi người như thế nào cô cũng bắt chước theo.
Hồ Thừa Nghị chủ yếu chỉ giới thiệu hai người thôi, còn những người kia không quan trọng.
Sức khỏe bây giờ của ông nội Hồ không tốt lắm, càng lớn tuổi thì trí nhớ càng kém. Ông luôn cảm thấy Tô Bối rất quen, nhưng lại không thể nhớ ra được.
Trên mặt Tô Bối vẫn nở nụ cười, dù sao thì người đời cũng có câu ‘đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại’.
Cô vẫn còn đang khá căng thẳng nên không nói chuyện nhiều với mọi người.
Ba Hồ không bao giờ có quan niệm về chuyện gia đình, thấy con trai mình nghiêm túc dẫn bạn gái về nhà, ông ta cũng không thèm để ý.
Chỉ có mỗi ông nội Hồ là quan tâm.
Ông ta nhìn kỹ Tô Bối đang đứng sau lưng Hồ Thừa Nghị, thấy cô đang căng thẳng cầm chặt tay đẩy xe lăn. Thì ra tâm lý chịu đựng cũng không mạnh mấy.
Nhìn vẫn còn khá trẻ, gương mặt kia quá non nớt, đừng nói đây là trẻ vị thành niên nha?
Nhưng mà thật sự rất đẹp, cho dù không cần trang điểm thì cặp lông mày và đôi mắt vẫn rất tinh xảo.
Hồ Thừa Nghị nhìn ông ta nói: “Ba đang nhìn gì vậy?”
Ba Hồ khua tay nói: “Đang nhìn con dâu tương lai thôi.”
Hồ Thừa Nghị lạnh lùng nói: “Ba biết vậy thì tốt.”
Hồ Thừa Nghị rất cảnh giác ông ta, lúc còn trẻ ông ta thích nhất là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ vẫn chưa dừng tay.
Từ lúc Hồ Thừa Nghị và Tô Bối vào đây chỉ mới trôi qua vài phút. Cuối cùng ông nội Hồ cũng đã nhớ ra mình đã gặp cô bé này ở đâu.
Thấy tay Tô Bối được quấn băng kỹ càng, trong lòng ông đã chắc chắn.
“Được rồi, cháu tên gì nhỉ? Gia đình cháu ở đâu.”
Cách làm việc của ông nội Hồ rất nhanh nhẹn, nên dứt khoát hỏi thẳng.
Đương nhiên Hồ Thừa Nghị không thể thay Tô Bối trả lời được, cô nhỏ giọng nói: “Cháu là Tô Bối ạ, cháu là người nước E, E.”
Ngoại trừ Hồ Thừa Nghị ra thì ai cũng rất bất ngờ, không ngờ Hồ Thừa Nghị lại đi tìm bạn gái người nước ngoài.
“Ẩu tả.” Ông nội Hồ mắng.
Lúc trước ông chỉ nghĩ để Thừa Nghị tìm bạn gái rồi dẫn về nhà tính tiếp, ai ngờ nó lại đi tìm một người nước ngoài. Mấy ngày lễ, ngày tết nó có sức chạy qua chạy lại hai nước không?
Tô Bối sợ run người, cô bẹp miệng nói: “Không, không ẩu tả đâu ạ.”
Hồ Thừa Nghị lên tiếng: “Cháu muốn nói chuyện với ông nội một chút.”
Ông nội Hồ nhìn hai người rồi gật đầu, nói: “Đến thư phòng.”
Lời này của ông, ý là không cho phép người khác nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tô Bối đẩy Hồ Thừa Nghị lên lầu, dù cô cũng biết đường đi nhưng vẫn để ông nội đi trước.
Sau khi đi vào phòng, câu đầu tiên ông nội nói là: “Ngày hôm qua cháu tới đây à?”
Tô Bối gật đầu một cái.
Ông nội lại hỏi: “Người cứu ông là cháu sao.”
Tô Bối lại gật đầu, nụ cười của cô càng tươi hơn. Cô chớp đôi mắt to nhìn ông nội.
“Vậy….” Ông nội dừng một chút, lại nói: “Cháu vào phòng bằng cách nào? Làm cách nào mà cháu đi ra khỏi phòng được? Ông đã đi xem lại camera nhưng không thấy chút dấu vết nào của cháu cả.”
Tô Bối bắt đầu bối rối, không phải là ông nội đang bị bệnh sao? Sao ông không nằm nghỉ ngơi trên giường, mà cứ hỏi nhiều chuyện thế?
Tô Bối nhìn về phía Hồ Thừa Nghị, trong mắt cô hiện rõ vẻ lo lắng.
Hồ Thừa Nghị nói: “Đừng lo lắng.”
Anh nhìn ông nội nói: “Cháu thấy ông đừng nên xoắn xuýt về chuyện này quá.”
“Nhưng mà ông muốn biết.” Ông nội là một người không thích cúi đầu trước người khác.
Tô Bối thấy hai người giằng co không nghỉ, cô cẩn thận nói: “Vậy nếu cháu nói thật thì ông đừng sợ nha?”
QAQ
Hồ Thừa Nghị ngăn cô lại, lắc đầu: “Không được.”
“Ngược lại ông muốn xem cháu có thể làm gì, cơ thể ông vẫn còn chịu đựng được.”
Tô Bối nửa tin nửa ngờ nhìn ông nội, cô không nghĩ như vậy đâu. Một người mới bước về từ quỷ môn quan, sao giờ lại có can đảm nói ra những lời này?
Hồ Thừa Nghị nói: “Là yêu tinh ạ.”
Ánh mắt của ông nội lộ ra vẻ không tin.
Hồ Thừa Nghị lại nói: “Ông không tin cũng được, chúng ta đi thôi Tô Bối.”
Tô Bối đè bánh xe anh lại, không cho anh đẩy.
“Không được.” Giọng điệu của Tô Bối rất kiên định. Hôm nay cô mới tới đây, sao có thể rời đi nhanh như vậy được?
“Tô Bối à.” Hồ Thừa Nghị không biết làm sao.
Chẳng lẽ cô định biến lại nguyên hình sao?
“Biến về nguyên hình rất phiền phức.”
Hơn nữa lúc Tô Bối biến hình cũng không ổn định lắm, có thể biến hình được hay không, hoặc có thể trong thời gian ngắn không biến hình được nữa, tất cả đều là một ẩn số.
Anh cũng tin là ông nội có thể chịu đựng được, nhưng anh lại không chắc Tô Bối có thể tự mình khống chế được.
“Không, không sao đâu. Bây giờ em lợi hại hơn rồi.” Tô Bối nháy mắt một cái, bắt đầu làm nũng với anh.
Ông nội lạnh nhạt ngồi trên ghế nhìn hai người.
Gương mặt ông hiện rõ câu ‘đừng xem ông là đồ ngốc’. Tô Bối nhìn lại quần áo của mình, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là hôm nay cô mặc váy.
Lần này Tô Bối không biến hình hoàn toàn thành sóc bay, cô chỉ biến lỗ tai và đuôi xuất hiện.
Cô quơ quơ cái đuôi về phía ông nội, còn cử động lỗ tai: “Lúc này ông, ông nội đã tin chưa ạ.”
Ông nội trầm mặc một lúc lâu, yên lặng đặt tay lên ngực.
Tô Bối vội vàng thu đuôi và lỗ tai lại, cô đi lại gần về phía ông: “Ông không, không sao chứ ạ? Ông có muốn uống thuốc, thuốc hay không?”
Một lúc lâu sau, ông nội cũng lấy lại được tinh thần. Ông nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Ông vốn nghĩ rằng cháu tìm một người nước ngoài cũng được, nhưng không ngờ cháu lại trực tiếp chọn khác loài.”
Hồ Thừa Nghị phản đối: “Nhưng cô ấy đã cứu ông.”
“………”
Tô Bối nhìn ông nội nói: “Cháu xin lỗi, là do cháu tỏ tình trước. Nhưng mà cháu đã chọn ở lại thành phố L, ông đừng lo chuyện không gặp được anh ấy.”
Ông nội Hồ nghe vậy ngẩn người, thì ra là còn ý này nữa, lúc trước con bé định mang cháu ông ra nước ngoài sống sao?
“Cháu đi ra ngoài trước đi, ông muốn nói chuyện với Hồ Thừa Nghị một chút.”
Ông nội Hồ để Tô Bối ra ngoài, cô cũng rất biết điều đi ra.
Tô Bối không muốn đứng ở ngoài cửa chờ hay nghe lén. Cô chọn đi xuống lầu làm quen với mấy người thân khác của Hồ Thừa Nghị.
Tô Bố ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, cảm giác mọi ánh mắt xung quanh dồn hết lên người mình, thật ra cũng không tốt lắm.
Nghe từng người giới thiệu, Tô Bối yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Ba Hồ không muốn quan tâm chuyện của Hồ Thừa Nghị, hơn nữa cô nhóc này lại làm quen nhanh như vậy, ông ta cũng ngại nói.
Ông ta nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Tô Bối, cũng biết là Hồ Thừa Nghị không thể quay đầu được rồi.
Được thôi, dù sao thì ông ta cũng không phản đối chuyện này.
“Ánh mắt của anh Hồ không tệ nhỉ, nhìn cô cũng đẹp đấy chứ.” Chị hai ngồi trên ghế sofa lơ đễnh nói.
Em gái chạy đến hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cách đây không lâu tôi vừa tròn 18 đó.”
Tô Bối ngượng ngùng gãi đầu nói: “Tôi còn nhỏ hơn cô mấy tháng.”
Mọi người ngồi xung quanh đều bất ngờ, mấy người đang ăn bánh, uống trà cũng suýt chút nữa bị sặc. Trời ơi, còn nhỏ hơn em gái mấy tháng, vậy Tô Bối còn là trẻ vị thành niên hả?
Ba Hồ giật giật khóe miệng nói: “Hồ Thừa Nghị, nó thật sự đi gieo họa rồi.”
Tô Bối nghiêng đầu, chưa đủ 18 tuổi thì có vấn đề gì à?
Em gái hỏi: “Vậy cô vẫn còn đang đi học sao? Mà cô còn là người nước E, cô muốn qua thành phố L định cư hả? Chuẩn bị chuyển trường đến đây sao?”
Tô Bối cười một tiếng: “Bởi vì nguyên nhân cơ thể nên tôi tạm thời nghỉ học, không lâu nữa sẽ đi học trở lại.”
Đối mặt với những người này, ngược lại Tô Bối không nói cà lăm nữa.
Chị hai hỏi: “Mọi người cũng thấy dáng vẻ của anh Hồ bây giờ, mà thân thể cô cũng không tốt. Vậy đến lúc đó ai chăm sóc ai?”
Tô Bối cười híp mắt lại, giảo hoạt giống như một con hồ ly.
“Mời bảo mẫu ạ, nếu đã bất tiện thì sao chúng ta lại phải tự làm chứ?”
Chị hai nuốt ngược chữ lại, không nói nữa.
Em gái nắm cánh tay Tô Bối nói: “Nhà cô làm nghề gì vậy? Ông nội là người rất xem trọng gia thế đó.”
Tô Bối lại cười, cũng không trả lời câu hỏi này.
“Không nói thì không nói.” Cô ta bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Tô Bối ngẩn người ra, mặc dù cô muốn mình phải biểu hiện thật tốt, nhưng mà nhà Hồ Thừa Nghị có rất nhiều người, có rất ít người nhiệt tình với cô.
Thôi quên đi, cô không muốn mặt dày dính vào mông lạnh của bọn họ, cô cũng không phải là người có máu M.
Nhưng mà chuyển trường đến thành phố L cũng là một ý tốt. Cô nhớ lại đám học sinh mà cô gặp lần trước, vẫn là nên đến trường học còn tốt hơn là tự học ở nhà.
Không có đồng hồ, nhưng cô có cảm giác Hồ Thừa Nghị và ông nội đang đi xuống, có vẻ thời gian trôi qua rất lâu rồi.
Cô nhanh chóng đứng dậy, xoay người lại nhìn Hồ Thừa Nghị.
Cuối cùng lại mang khuôn mặt lo lắng, chạy lon ton tới bên người anh.
Hồ Thừa Nghị gật đầu một cái, Tô Bối càng cười tươi hơn, cô ngọt ngào nhìn ông nội kêu: “Ông nội!”
Cô quay sang nhìn ba Hồ: “Ba!”
Cô khẽ gật đầu với mọi người, cười nói: “Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn ạ.”
Nói xong, bầu không khí xung quanh có chút lúng túng. Bởi vì sắc mặt của mấy anh chị em Hồ Thừa Nghị không tốt lắm, nếu không phải ông nội Hồ vẫn ở đây thì chắc đã trở mặt nhau.
Mặc kệ Tô Bối như thế nào, người có quyền quyết định ở đây nhất chính là ông nội.
Tô Bối cúi đầu hôn Hồ Thừa Nghị một cái, còn quay lại cười ngây ngô với anh.
Bữa trưa hôm nay dùng món Trung.
Tô Bối đau buồn ngồi nhìn đôi đũa trong tay, cuối cùng lại không thành thạo cầm đũa lên.
Hồ Thừa Nghị nhìn cô, rồi quay sang kêu người giúp việc đem dao nĩa tới.
Chị hai nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Không biết dùng đũa sao? Bên nước E cũng dùng đũa để ăn mà.”
Hai nước gần nhau nên thói quen ăn uống sẽ chịu ảnh hưởng. Giống như từ xưa đến nay, nước L và nước E đều dùng đũa để để gắp thức ăn.
Tô Bối không trả lời lại, thật sự là cô không biết dùng.
Bởi vì lúc trước cô toàn ôm quả thông gặm.
Hồ Thừa Nghị để người giúp việc mang dao nĩa tới, Tô Bối quả quyết buông đũa ra, tạm thời sử dụng dụng cụ mới. Mặc dù chuyện này có chút khó xử, nhưng vẫn tốt hơn để cô cầm đũa.
Chị hai nhìn về phía ông nội, thấy ông không có thái độ gì.
Theo lý thuyết, nếu cháu dâu không thể lên mặt bàn không thể nào ông nội Hồ cho sắc mặt tốt được.
Nhưng chị ta lại không thấy ông nội tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
Anh rất bao dung với hành động của Tô Bối, nhìn người giúp việc nói: “Mang muỗng nhỏ tới đây.”
Chị hai hết ý kiến, con bé đó cũng không phải là con nít, còn phải dùng muỗng mới ăn cơm được à.
Hồ Thừa Nghị gắp thức ăn cho Tô Bối, cô rất biếng ăn lại còn không thích ăn thịt. Thật ra cô còn không thích ăn rau củ nữa.
Nói trắng ra, cô không hạt không vui.
Hồ Thừa Nghị vẫn còn nhớ tật biếng ăn này của cô, gắp thức ăn cho cô chỉ hy vọng là cô có thể ăn nhiều hơn. Ăn nhiều còn để tăng chiều cao nữa. Chiều cao của Tô Bối….
Ừm, có hơi lùn một xíu.
Anh và Tô Văn Thư có chiều cao gần bằng nhau, nếu hai chân anh còn có thể chữa trị được thì có vẻ Tô Bối lùn hơn anh rất nhiều.
Cô quá nhỏ nhắn.
Tô Bối bĩu môi nhìn Hồ Thừa Nghị, hai tay cầm dao nĩa lên.
Hồ Thừa Nghị bình tĩnh nói: “Em ăn đi.”
Cuối cùng Tô Bối thua trận, cô xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, phồng má lên nhai thật kỹ.
Ông nội Hồ nhìn Tô Bối, cảm thấy lúc này chắc cô đang rất đáng thương. Nhớ lại lúc nãy ông nhìn thấy đuôi và lỗ tai của cô trong thư phòng, nếu như bây giờ Tô Bối biến lại nguyên hình thì chắc sẽ cực kỳ đáng thương hơn nữa.
Giờ ông cũng hiểu được tại sao thằng cháu trai mạnh mẽ của mình lại thua trong tay một cô nhóc như vậy.
Cô nhóc dễ thương khiến cho mọi người không thể nào cưỡng lại được.
Hồ Thừa Nghị chủ yếu chỉ giới thiệu hai người thôi, còn những người kia không quan trọng.
Sức khỏe bây giờ của ông nội Hồ không tốt lắm, càng lớn tuổi thì trí nhớ càng kém. Ông luôn cảm thấy Tô Bối rất quen, nhưng lại không thể nhớ ra được.
Trên mặt Tô Bối vẫn nở nụ cười, dù sao thì người đời cũng có câu ‘đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại’.
Cô vẫn còn đang khá căng thẳng nên không nói chuyện nhiều với mọi người.
Ba Hồ không bao giờ có quan niệm về chuyện gia đình, thấy con trai mình nghiêm túc dẫn bạn gái về nhà, ông ta cũng không thèm để ý.
Chỉ có mỗi ông nội Hồ là quan tâm.
Ông ta nhìn kỹ Tô Bối đang đứng sau lưng Hồ Thừa Nghị, thấy cô đang căng thẳng cầm chặt tay đẩy xe lăn. Thì ra tâm lý chịu đựng cũng không mạnh mấy.
Nhìn vẫn còn khá trẻ, gương mặt kia quá non nớt, đừng nói đây là trẻ vị thành niên nha?
Nhưng mà thật sự rất đẹp, cho dù không cần trang điểm thì cặp lông mày và đôi mắt vẫn rất tinh xảo.
Hồ Thừa Nghị nhìn ông ta nói: “Ba đang nhìn gì vậy?”
Ba Hồ khua tay nói: “Đang nhìn con dâu tương lai thôi.”
Hồ Thừa Nghị lạnh lùng nói: “Ba biết vậy thì tốt.”
Hồ Thừa Nghị rất cảnh giác ông ta, lúc còn trẻ ông ta thích nhất là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ vẫn chưa dừng tay.
Từ lúc Hồ Thừa Nghị và Tô Bối vào đây chỉ mới trôi qua vài phút. Cuối cùng ông nội Hồ cũng đã nhớ ra mình đã gặp cô bé này ở đâu.
Thấy tay Tô Bối được quấn băng kỹ càng, trong lòng ông đã chắc chắn.
“Được rồi, cháu tên gì nhỉ? Gia đình cháu ở đâu.”
Cách làm việc của ông nội Hồ rất nhanh nhẹn, nên dứt khoát hỏi thẳng.
Đương nhiên Hồ Thừa Nghị không thể thay Tô Bối trả lời được, cô nhỏ giọng nói: “Cháu là Tô Bối ạ, cháu là người nước E, E.”
Ngoại trừ Hồ Thừa Nghị ra thì ai cũng rất bất ngờ, không ngờ Hồ Thừa Nghị lại đi tìm bạn gái người nước ngoài.
“Ẩu tả.” Ông nội Hồ mắng.
Lúc trước ông chỉ nghĩ để Thừa Nghị tìm bạn gái rồi dẫn về nhà tính tiếp, ai ngờ nó lại đi tìm một người nước ngoài. Mấy ngày lễ, ngày tết nó có sức chạy qua chạy lại hai nước không?
Tô Bối sợ run người, cô bẹp miệng nói: “Không, không ẩu tả đâu ạ.”
Hồ Thừa Nghị lên tiếng: “Cháu muốn nói chuyện với ông nội một chút.”
Ông nội Hồ nhìn hai người rồi gật đầu, nói: “Đến thư phòng.”
Lời này của ông, ý là không cho phép người khác nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tô Bối đẩy Hồ Thừa Nghị lên lầu, dù cô cũng biết đường đi nhưng vẫn để ông nội đi trước.
Sau khi đi vào phòng, câu đầu tiên ông nội nói là: “Ngày hôm qua cháu tới đây à?”
Tô Bối gật đầu một cái.
Ông nội lại hỏi: “Người cứu ông là cháu sao.”
Tô Bối lại gật đầu, nụ cười của cô càng tươi hơn. Cô chớp đôi mắt to nhìn ông nội.
“Vậy….” Ông nội dừng một chút, lại nói: “Cháu vào phòng bằng cách nào? Làm cách nào mà cháu đi ra khỏi phòng được? Ông đã đi xem lại camera nhưng không thấy chút dấu vết nào của cháu cả.”
Tô Bối bắt đầu bối rối, không phải là ông nội đang bị bệnh sao? Sao ông không nằm nghỉ ngơi trên giường, mà cứ hỏi nhiều chuyện thế?
Tô Bối nhìn về phía Hồ Thừa Nghị, trong mắt cô hiện rõ vẻ lo lắng.
Hồ Thừa Nghị nói: “Đừng lo lắng.”
Anh nhìn ông nội nói: “Cháu thấy ông đừng nên xoắn xuýt về chuyện này quá.”
“Nhưng mà ông muốn biết.” Ông nội là một người không thích cúi đầu trước người khác.
Tô Bối thấy hai người giằng co không nghỉ, cô cẩn thận nói: “Vậy nếu cháu nói thật thì ông đừng sợ nha?”
QAQ
Hồ Thừa Nghị ngăn cô lại, lắc đầu: “Không được.”
“Ngược lại ông muốn xem cháu có thể làm gì, cơ thể ông vẫn còn chịu đựng được.”
Tô Bối nửa tin nửa ngờ nhìn ông nội, cô không nghĩ như vậy đâu. Một người mới bước về từ quỷ môn quan, sao giờ lại có can đảm nói ra những lời này?
Hồ Thừa Nghị nói: “Là yêu tinh ạ.”
Ánh mắt của ông nội lộ ra vẻ không tin.
Hồ Thừa Nghị lại nói: “Ông không tin cũng được, chúng ta đi thôi Tô Bối.”
Tô Bối đè bánh xe anh lại, không cho anh đẩy.
“Không được.” Giọng điệu của Tô Bối rất kiên định. Hôm nay cô mới tới đây, sao có thể rời đi nhanh như vậy được?
“Tô Bối à.” Hồ Thừa Nghị không biết làm sao.
Chẳng lẽ cô định biến lại nguyên hình sao?
“Biến về nguyên hình rất phiền phức.”
Hơn nữa lúc Tô Bối biến hình cũng không ổn định lắm, có thể biến hình được hay không, hoặc có thể trong thời gian ngắn không biến hình được nữa, tất cả đều là một ẩn số.
Anh cũng tin là ông nội có thể chịu đựng được, nhưng anh lại không chắc Tô Bối có thể tự mình khống chế được.
“Không, không sao đâu. Bây giờ em lợi hại hơn rồi.” Tô Bối nháy mắt một cái, bắt đầu làm nũng với anh.
Ông nội lạnh nhạt ngồi trên ghế nhìn hai người.
Gương mặt ông hiện rõ câu ‘đừng xem ông là đồ ngốc’. Tô Bối nhìn lại quần áo của mình, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là hôm nay cô mặc váy.
Lần này Tô Bối không biến hình hoàn toàn thành sóc bay, cô chỉ biến lỗ tai và đuôi xuất hiện.
Cô quơ quơ cái đuôi về phía ông nội, còn cử động lỗ tai: “Lúc này ông, ông nội đã tin chưa ạ.”
Ông nội trầm mặc một lúc lâu, yên lặng đặt tay lên ngực.
Tô Bối vội vàng thu đuôi và lỗ tai lại, cô đi lại gần về phía ông: “Ông không, không sao chứ ạ? Ông có muốn uống thuốc, thuốc hay không?”
Một lúc lâu sau, ông nội cũng lấy lại được tinh thần. Ông nhìn Hồ Thừa Nghị nói: “Ông vốn nghĩ rằng cháu tìm một người nước ngoài cũng được, nhưng không ngờ cháu lại trực tiếp chọn khác loài.”
Hồ Thừa Nghị phản đối: “Nhưng cô ấy đã cứu ông.”
“………”
Tô Bối nhìn ông nội nói: “Cháu xin lỗi, là do cháu tỏ tình trước. Nhưng mà cháu đã chọn ở lại thành phố L, ông đừng lo chuyện không gặp được anh ấy.”
Ông nội Hồ nghe vậy ngẩn người, thì ra là còn ý này nữa, lúc trước con bé định mang cháu ông ra nước ngoài sống sao?
“Cháu đi ra ngoài trước đi, ông muốn nói chuyện với Hồ Thừa Nghị một chút.”
Ông nội Hồ để Tô Bối ra ngoài, cô cũng rất biết điều đi ra.
Tô Bối không muốn đứng ở ngoài cửa chờ hay nghe lén. Cô chọn đi xuống lầu làm quen với mấy người thân khác của Hồ Thừa Nghị.
Tô Bố ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, cảm giác mọi ánh mắt xung quanh dồn hết lên người mình, thật ra cũng không tốt lắm.
Nghe từng người giới thiệu, Tô Bối yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Ba Hồ không muốn quan tâm chuyện của Hồ Thừa Nghị, hơn nữa cô nhóc này lại làm quen nhanh như vậy, ông ta cũng ngại nói.
Ông ta nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Tô Bối, cũng biết là Hồ Thừa Nghị không thể quay đầu được rồi.
Được thôi, dù sao thì ông ta cũng không phản đối chuyện này.
“Ánh mắt của anh Hồ không tệ nhỉ, nhìn cô cũng đẹp đấy chứ.” Chị hai ngồi trên ghế sofa lơ đễnh nói.
Em gái chạy đến hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cách đây không lâu tôi vừa tròn 18 đó.”
Tô Bối ngượng ngùng gãi đầu nói: “Tôi còn nhỏ hơn cô mấy tháng.”
Mọi người ngồi xung quanh đều bất ngờ, mấy người đang ăn bánh, uống trà cũng suýt chút nữa bị sặc. Trời ơi, còn nhỏ hơn em gái mấy tháng, vậy Tô Bối còn là trẻ vị thành niên hả?
Ba Hồ giật giật khóe miệng nói: “Hồ Thừa Nghị, nó thật sự đi gieo họa rồi.”
Tô Bối nghiêng đầu, chưa đủ 18 tuổi thì có vấn đề gì à?
Em gái hỏi: “Vậy cô vẫn còn đang đi học sao? Mà cô còn là người nước E, cô muốn qua thành phố L định cư hả? Chuẩn bị chuyển trường đến đây sao?”
Tô Bối cười một tiếng: “Bởi vì nguyên nhân cơ thể nên tôi tạm thời nghỉ học, không lâu nữa sẽ đi học trở lại.”
Đối mặt với những người này, ngược lại Tô Bối không nói cà lăm nữa.
Chị hai hỏi: “Mọi người cũng thấy dáng vẻ của anh Hồ bây giờ, mà thân thể cô cũng không tốt. Vậy đến lúc đó ai chăm sóc ai?”
Tô Bối cười híp mắt lại, giảo hoạt giống như một con hồ ly.
“Mời bảo mẫu ạ, nếu đã bất tiện thì sao chúng ta lại phải tự làm chứ?”
Chị hai nuốt ngược chữ lại, không nói nữa.
Em gái nắm cánh tay Tô Bối nói: “Nhà cô làm nghề gì vậy? Ông nội là người rất xem trọng gia thế đó.”
Tô Bối lại cười, cũng không trả lời câu hỏi này.
“Không nói thì không nói.” Cô ta bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Tô Bối ngẩn người ra, mặc dù cô muốn mình phải biểu hiện thật tốt, nhưng mà nhà Hồ Thừa Nghị có rất nhiều người, có rất ít người nhiệt tình với cô.
Thôi quên đi, cô không muốn mặt dày dính vào mông lạnh của bọn họ, cô cũng không phải là người có máu M.
Nhưng mà chuyển trường đến thành phố L cũng là một ý tốt. Cô nhớ lại đám học sinh mà cô gặp lần trước, vẫn là nên đến trường học còn tốt hơn là tự học ở nhà.
Không có đồng hồ, nhưng cô có cảm giác Hồ Thừa Nghị và ông nội đang đi xuống, có vẻ thời gian trôi qua rất lâu rồi.
Cô nhanh chóng đứng dậy, xoay người lại nhìn Hồ Thừa Nghị.
Cuối cùng lại mang khuôn mặt lo lắng, chạy lon ton tới bên người anh.
Hồ Thừa Nghị gật đầu một cái, Tô Bối càng cười tươi hơn, cô ngọt ngào nhìn ông nội kêu: “Ông nội!”
Cô quay sang nhìn ba Hồ: “Ba!”
Cô khẽ gật đầu với mọi người, cười nói: “Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn ạ.”
Nói xong, bầu không khí xung quanh có chút lúng túng. Bởi vì sắc mặt của mấy anh chị em Hồ Thừa Nghị không tốt lắm, nếu không phải ông nội Hồ vẫn ở đây thì chắc đã trở mặt nhau.
Mặc kệ Tô Bối như thế nào, người có quyền quyết định ở đây nhất chính là ông nội.
Tô Bối cúi đầu hôn Hồ Thừa Nghị một cái, còn quay lại cười ngây ngô với anh.
Bữa trưa hôm nay dùng món Trung.
Tô Bối đau buồn ngồi nhìn đôi đũa trong tay, cuối cùng lại không thành thạo cầm đũa lên.
Hồ Thừa Nghị nhìn cô, rồi quay sang kêu người giúp việc đem dao nĩa tới.
Chị hai nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Không biết dùng đũa sao? Bên nước E cũng dùng đũa để ăn mà.”
Hai nước gần nhau nên thói quen ăn uống sẽ chịu ảnh hưởng. Giống như từ xưa đến nay, nước L và nước E đều dùng đũa để để gắp thức ăn.
Tô Bối không trả lời lại, thật sự là cô không biết dùng.
Bởi vì lúc trước cô toàn ôm quả thông gặm.
Hồ Thừa Nghị để người giúp việc mang dao nĩa tới, Tô Bối quả quyết buông đũa ra, tạm thời sử dụng dụng cụ mới. Mặc dù chuyện này có chút khó xử, nhưng vẫn tốt hơn để cô cầm đũa.
Chị hai nhìn về phía ông nội, thấy ông không có thái độ gì.
Theo lý thuyết, nếu cháu dâu không thể lên mặt bàn không thể nào ông nội Hồ cho sắc mặt tốt được.
Nhưng chị ta lại không thấy ông nội tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
Anh rất bao dung với hành động của Tô Bối, nhìn người giúp việc nói: “Mang muỗng nhỏ tới đây.”
Chị hai hết ý kiến, con bé đó cũng không phải là con nít, còn phải dùng muỗng mới ăn cơm được à.
Hồ Thừa Nghị gắp thức ăn cho Tô Bối, cô rất biếng ăn lại còn không thích ăn thịt. Thật ra cô còn không thích ăn rau củ nữa.
Nói trắng ra, cô không hạt không vui.
Hồ Thừa Nghị vẫn còn nhớ tật biếng ăn này của cô, gắp thức ăn cho cô chỉ hy vọng là cô có thể ăn nhiều hơn. Ăn nhiều còn để tăng chiều cao nữa. Chiều cao của Tô Bối….
Ừm, có hơi lùn một xíu.
Anh và Tô Văn Thư có chiều cao gần bằng nhau, nếu hai chân anh còn có thể chữa trị được thì có vẻ Tô Bối lùn hơn anh rất nhiều.
Cô quá nhỏ nhắn.
Tô Bối bĩu môi nhìn Hồ Thừa Nghị, hai tay cầm dao nĩa lên.
Hồ Thừa Nghị bình tĩnh nói: “Em ăn đi.”
Cuối cùng Tô Bối thua trận, cô xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, phồng má lên nhai thật kỹ.
Ông nội Hồ nhìn Tô Bối, cảm thấy lúc này chắc cô đang rất đáng thương. Nhớ lại lúc nãy ông nhìn thấy đuôi và lỗ tai của cô trong thư phòng, nếu như bây giờ Tô Bối biến lại nguyên hình thì chắc sẽ cực kỳ đáng thương hơn nữa.
Giờ ông cũng hiểu được tại sao thằng cháu trai mạnh mẽ của mình lại thua trong tay một cô nhóc như vậy.
Cô nhóc dễ thương khiến cho mọi người không thể nào cưỡng lại được.
Bình luận truyện