Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 2-2



Một canh giờ? Đó không phải là hai giờ sao? Vậy cổ tay nàng còn cần đến hay không chứ? Luyện bút lông cực kì hao phí bắp thịt có được không!

Hàn Hàn sững sờ, lập tức kháng nghị: "Vương Gia, ta là đầu bếp." Mẹ trứng*, nàng cũng không phải nhà thư pháp, luyện chư đẹp như thế để làm cái gì chứ?

(*) câu mắng.

"Là nữ đầu bếp riêng của bổn vương." Ánh mắt lãnh mị của Mộ Dung Ý liếc qua, "Không thể làm mất mặt mũi của bổn vương."

Nằm cái máng! Trán Hàn Hàn căng lên, đầu tên khốn này thiếu dưỡng khí nên thần chí không rõ ràng sao? Nàng chỉ là một nữ đầu bếp, nói trắng ra là người nấu cơm, viết chữ khó coi thì sao lại mất mặt mũi của đại vương hắn chứ! Chuyện này căn bản là không liên quan có được hay không!

"Sao vậy, ngươi có ý kiến?" Con ngươi hẹp dài lãnh mị nhìn Hàn Hàn một cái, tiểu nha đầu này làm ăn rất chịu khó, nhưng bộ dáng viết chữ thì không ra sao cả.

Hàn Hàn há mồm, rất muốn nói có ý kiến, đáng tiếc thấy trong mắt Mộ Dung Ý có cảnh cáo nhàn nhạt, suy nghĩ thân phận của đối phương một chút, khẽ cắn răng, bày ra nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn: "Tất cả do vương gia phân phó, ta không có ý kiến."

Mộ Dung Ý cau mày, cực kì không thích tiểu nha đầu này mang theo nụ cười giả dối đối đãi mình giống như đối đãi người khác như vậy, nhưng cũng biết không được ép tiểu nha đầu này quá chặt, nếu không nàng thật sự sẽ xù lông không làm, được một mất mười,diễn_dàn~lê`quý`đôn thu hồi ánh mắt"Ừ" một tiếng, ném một chồng chất giấy tuyên thành qua: "Ngươi đã không có ý kiến, vậy thì bắt đầu luyện chữ từ bây giờ đi."

Nhận lấy giấy tuyên thành, Hàn Hàn khẽ cắn răng, nàng dám nói có ý kiến sao! Nghiêng đầu nhìn sang cái bàn nhỏ bày ở bên cạnh, cầm giấy tuyên thành lề mề đi đến, bắt đầu luyện chữ.

Còn chưa bắt đầu viết, một bảng chữ mẫu rơi trên bàn, giọng nói lãnh mị truyền đến từ sau thư án: "Dựa theo bảng chữ mẫu trong quyển này để luyện."

Hàn Hàn mở bảng chữ mẫu ra liếc mắt nhìn, mặc dù nàng không hiểu thư pháp, nhưng cũng có thể nhìn ra chữ trên quyển này rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, mỗi nét mỗi vạch đều để lộ ra khí thế bén nhọn.

Gật đầu một cái, trong lòng thầm khen, chữ tốt! Chỉ là nếu muốn để nàng luyện thành khí thế như vậy, đoán chừng đợi kiếp sau nàng đầu thai đến thư pháp thế gia thì còn có thể, đời này. . . . . . Hừ hừ, không cần suy nghĩ.

Thấy Hàn Hàn dựa theo chữ viết của chính mình nghiêm túc ngồi ở đó luyện chữ, khóe môi Mộ Dung Ý hơi nhếch lên đường cong mờ mờ, lúc phê duyệt tấu chương giọng không tự chủ được ôn hòa lại, thậm chí thấy không hợp lý còn hảo tâm chỉ ra. Cho tới khi các đại thần nhận được phê duyệt mọi người đều thụ sủng nhược kinh, âm thầm suy đoán, Nhiếp chính vương điện hạ sao lại đối đãi hòa ái như thế với mình, chẳng lẽ muốn muốn cất nhắc mình sao?

Lúc này, bên trong thư phòng một người đoan chình phê duyệt tấu chương, một người an ổn dùng bút luyện chữ, thời gian êm đềm, tĩnh lặng bình yên.

"Bẩm vương gia, Lâm Vũ Dương cầu kiến ở ngoài cửa." Ngoài cửa vang lên tiếng người hầu bẩm báo.

Hàn Hàn sững sờ, Lâm Vũ Dương? Biểu ca của Nhiếp Chính vương? Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Chính vương, không biết Nhiếp Chính vương này có thái độ gì với biểu ca hắn.

"Viết xong rồi hả?" Giọng nói lãnh mị vang lên bên trong phòng, có một tia mơ hồ không vui. Tiểu nha đầu này cứ chào đón Lâm Vũ Dương này như vậy, nghe thấy tên của hắn liền không viết nữa.

Hàn Hàn sững sờ, nhìn thấy Nhiếp Chính vương điện hạ hình như lại hơi mất hứng, vội cúi đầu tiếp tục viết chữ.

Thu hồi ánh mắt, Mộ Dung Ý tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương: "Không gặp".

"Vâng." Người ngoài cửa đáp một tiếng rồi lui xuống.

**

Từ thư phòng bước ra, Hàn Hàn cảm thấy tay không phải là của mình nữa, nhưng nhìn thấy Tình Không và Bích Tiêu sau lưng đều cầm một đống hộp đồ trang sức trong tay, trong lòng hơi thăng bằng lại chút.

Mặc dù Nhiếp Chính vương này yêu cầu nhiều, hơi khó hầu hạ, nhưng ra tay lại rất hào phóng, mấy hộp đồ trang sức này, tùy tiện cầm một cái cũng giá trị liên thành, cầm đi ra ngoài nhất định có thể đổi được không ít tiền.

Nhìn những đồ trang sức này, nàng liền miễn cưỡng thích ứng với mấy cái yêu cầu khà khắc kia vậy.

Đang đi thì chạm mặt một nhóm người đi đến.

Hàn Hàn sững sờ, quý phụ nhân đi ở phía trước nàng chưa từng thấy qua, nhưng hai cô gái hai bên trái phải quý phụ nhân này nàng lại biết, chính là Mộ Dung Tiên và Tăng Lăng Nhi, có thể để cho hai người này phục tùng , nhất định đây là mẹ kế của Mộ Dung Ý, Tăng thị.

Quả nhiên, Bích Tiêu ở sau lưng nàng nói nhỏ: "Đi ở phía trước, là mẹ kế của vương gia Tăng thị, cô nương không cần để ý, trực tiếp đi đến là được." Các nàng là người của chủ tử, tự nhiên biết chủ tử rất chán ghét Tăng thị này, vì vậy nói chuyện không khách khí chút nào cả.

Hàn Hàn suy nghĩ lời nói của Bích Tiêu, do dự có muốn nghe mà tiếp tục đi hay không, dù sao Bích Tiêu cũng là người của Nhiếp Chính vương đưa đến, nghiêm khắc mà nói, lời của nàng ở mức độ nào đó chính là đại biểu cho ý kiến của Nhiếp Chính vương.

Nhưng là nhớ tới đối phương dù gì cũng là mấu thân trên danh nghĩa của Nhiếp Chính vương, nếu cứ coi như không có nàng, chẳng may phạm sai lầm bị đánh, nàng mới chân ướt chân ráo tới, một chỗ dựa cũng không có, đến lúc đó bị thua thiệt thì tìm ai nói chứ?

Nên do dự một chút, Tăng thị đã đến trước mắt nàng, Hàn Hàn quyết định thật nhanh: "Hàn Hàn bái kiến phu nhân." Cười gật đầu một cái, cũng không phải coi như không thấy, cũng không có hành lễ, đều không đắc tội hai bên.

Không đợi Tăng thị nói chuyện, Từ ma ma lập tức trách mắng: "Càn rỡ, một mình tiện tỳ nho nhỏ như ngươi, thấy phu nhân lại không hành lễ, còn dám tự xưng ‘ ta ’, đúng là không có tôn ti (*), người tới, vả miệng!"

Hàn Hàn cả kinh, trừng mắt về phía Từ ma ma, lão yêu bà này! Mình đắc tội với nàng sao, cư nhiên lại ra oai phủ đầu với nàng!

Không đợi Hàn Hàn nói chuyện, thân hình Tình Không sau lưng nàng vừa động, liền nghe thấy Từ ma ma kêu rên một tiếng, ngoài miệng sớm trúng cái tát.

"Vương Gia có lệnh, hễ có thứ gì bất kính với Mạc cô nương, đều có thể xử trí trước." Tình Không từ từ nói qua, xoa tay một chút, thái độ nhàn nhã không thể nhìn ra nàng vừa động thủ đả thương người.

Từ ma ma che gò má sưng đỏ của mình phẫn hận trừng Tình Không một cái, nghe thấy là phân phó của vương gia, chanchan-LQĐ không dám nói gì, nghiêng đầu uất ức nhìn về phía Tăng thị: "Phu nhân. . . . . ."

Tăng thị trừng nàng: "Nô tài không có mắt, bình thường bản phu nhân cưng chiều ngươi...ngươi lại vô pháp vô thiên* rồi, cũng không mở mắt ra xem người trước mắt là ai mà đã mắng, ta nghĩ, nên thưởng ngươi cái tát nữa để ngươi nhó lâu mới phải!Thuộc hạ của con trai ta thì chó mèo đều quý giá, chính thất ta đây thấy cũng phải đi vòng, huống chi nô tài các người, giương mắt mà đi tìm người đánh!"

(*) vô pháp vô thiên = coi trời bằng vung: làm càn không kiêng nể gì.

Hàn Hàn nhíu mày, lời này nghe qua là trách cứ ma ma trước mắt, trên thực tế là chỉ trích Nhiếp Chính vương bất kính mẫu thân, ở nơi cổ đại " Trăm điều hiếu đứng đầu" này, nếu như truyền đi chuyện Nhiếp Chính vương khắt nghiệt mẫu thân, sợ là chiến công của hắn có lớn hơn nữa thì cũng bị nước miếng người trong thiên hạ dìm chết đuối. Tăng thị này thật đúng là ác độc, quả nhiên không phải con ruột! Nhưng nhìn thấy Tình Không và Bích Tiêu làm bộ dạng giống như không nghe thấy, hiển nhiên không để vào mắt những lời này của Tăng thị, họ không nói lời nào, nàng cũng không cần thiết phải ra mặt.

Cười híp mắt nghe Tăng thị răn dạy Từ ma ma, gật đầu một cái: "Ta còn có chuyện, không quấy rầy phu nhân nhã hứng đi dạo vườn, cáo từ trước."

"Đợi chút" Tăng thị vội vàng hô một tiếng.

"Phu nhân có chuyện gì sao?" Hàn Hàn nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái.

Nhận lấy vòng tay gỗ Già Nam từ tiểu nha hoàn ở phía sau, Tăng thị cười cười: "Lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng không có chuẩn bị đồ, vừa đúng hôm nay ta mang một cái vòng tay đi, còn chưa đeo, tặng cho ngươi, làm quà ra mắt, đợi ngày nào đó muốn ăn thức ăn Mạc cô nương làm, Mạc cô nương không từ chối là tốt rồi."

Tăng thị tự mình đưa vòng tay đến, Hàn Hàn không thể không nhận, cầm chuỗi vòng tay lên cười cười: "Hàn Hàn đa tạ phu nhân ban thưởng." Về phần sau này có nấu cơm cho nàng ăn không thì chưa biết, bây giờ nàng là đầu bếp riêng của Nhiếp Chính vương, tất cả nghe vương gia an bài.

Thấy Hàn Hàn nhận lấy vòng tay, trong mắt Tăng thị xẹt qua tia sáng, chợt lóe lên cực nhanh, trên mặt khôi phục nụ cười từ ái: "Mạc cô nương có chuyện thì đi làm việc đi, cũng không cần vì ta mà ở lại." Nói xong, dẫn một đám người từ từ đi.

"Cô nương, đồ Tăng thị này đưa vẫn nên cẩn thận một chút, hay để nô tì xem xét kĩ lưỡng đã." Bích Tiêu không yên lòng nói.

Hàn Hàn nghe vậy khẽ nhíu mày, Tăng thị này nhìn như trùng hợp, nhưng nàng nhìn kịch cung đấu nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết trong nhà này nếu nói trùng hợp cũng chỉ có người muốn tính kế, hiện tại lại nghe Bích Tiêu nhắc nhở như vậy, trái tim nhất thời cảnh giác, nhìn tới vòng tay, trong mắt xẹt qua tia nghiêm khắc, Tăng thị này, quả nhiên giỏi tính kế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện