Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 2 - Chương 5: Xoa xoa cho ngươi
Edit: hongheechan
Hàn Hàn sững sờ, nhìn sang theo tiếng nói, chỉ thấy một nam tử có mặt mày tinh xảo ôn hòa đang nhẹ nhàng cười nhìn mình.
"Lâm Vũ Dương?" Hôm nay có cái vận gì vậy, hai người nàng quen ở kinh thành, đều gặp được, hay là nói, vì địa bàn Kinh Thành quá nhỏ, tùy tiện ra ngoài đi dạo cũng có thể đụng phải hả?
"Lề mề cái gì, còn không đuổi theo!" Giọng nói lãnh mị không vui cất lên, Hàn Hàn cả kinh, lúc này mới phản ứng được trước mắt mình còn có một Vương Gia tính khí âm tình khó định, gật đầu cười cười với Lâm Vũ Dương, vội ôm đồ theo sau.
Thấy Hàn Hàn nghe lời đi theo qua, lúc này Mộ Dung Ý mới đưa mắt thả trên người Lâm Vũ Dương, khẽ liếc rồi liền dời ánh mắt đi, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
"Lâm Vũ Dương bái kiến Vương Gia." Lâm Vũ Dương hành lễ ở phía sau, không có ý định cứ để Mộ Dung Ý rời đi như vậy.
Bước chân Mộ Dung Ý không ngừng lại, làm như không nghe được.
Mộ Dung Ý không ngừng lại, Hàn Hàn cũng chỉ theo sát ở một bên.
"Tại hạ có chút quen biết với Mạc cô nương ở trần Trăm Thước, không biết Vương Gia có thể cho tại hạ nói một câu với Mạc cô nương hay không?" Giọng nói dịu dàng bình thản không thấy buồn bực tí nào, Lâm Vũ Dương vẫn cười như xuân phong như cũ.
Quen biết? Hàn Hàn kỳ quái nhìn Lâm Vũ Dương một cái, không phải hắn nói là chuyện ở cửa hàng thợ rèn Triệu thị vô tình gặp được nàng chứ? Nếu như vậy cũng là quen biết, vậy người quen biết nàng cũng quá nhiều rồi.
Nhưng không thể phủ nhận, đây là một cơ hội tốt để mình đơn độc thoát khỏi Nhiếp Chính vương.
Lâm Vũ Dương dứt lời, nàng lập tức tiếp lời nói: "Ta cũng có chút qua lại trên phương diện làm ăn với Lâm công tử, kính xin Vương Gia ân chuẩn."
Qua lại trên phương diện làm ăn sao? Lâm Vũ Dương nhíu mày, thì ra Mạc Hàn Hàn này cũng không vui lòng ở chung một chỗ với Nhiếp Chính vương, mà nàng còn có thể tự xưng ta ở trước mặt Nhiếp Chính vương, Nhiếp Chính vương cũng không buồn nổi nóng, hiển nhiên là đáp ứng. Xem ra, Nhiếp Chính vương này với Mạc Hàn Hàn rất không bình thường.
Thấy Hàn Hàn phụ họa lời nói của Lâm Vũ Dương, mày kiếm anh tuấn của Mộ Dung Ý khẽ nhíu một chút, dừng bước lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Hàn, chỉ thấy mặt tiểu nha đầu này kỳ vọng nhìn mình.
"Quan hệ làm ăn?" Giọng nói lãnh mị không phân biệt vui buồn, nếu tiểu nha đầu này có quan hệ với Lâm Vũ Dương, chắc chắn Ám Tam sẽ thông báo cho mình, tiểu nha đầu này vì ở chung một chỗ nói chuyện với Lâm Vũ Dương, lại dám gạt mình,d.d'lê'q;u'y-đ..ôn vừa nghĩ như thế, lạnh lẽo trên người Mộ Dung Ý nhất thời nhiều hơn một tầng.
Dĩ nhiên, hắn sẽ không cho ràng Hàn Hàn có lỗi gì, duy nhất sai chính là Lâm Vũ Dương dám quyến rũ Hàn Hàn trước mặt hắn, quả thật không thể tha thứ.
Ánh mắt lãnh mị như băng rơi vào trên người Lâm Vũ Dương, Lâm Vũ Dương khẽ mỉm cười: "Đây là chuyện riêng của tại hạ và Mạc cô nương, xin thứ cho tại hạ không thể nói." Thấy Nhiếp Chính vương rất để ý chuyện tình của Mạc Hàn Hàn nha.
"Không thể nói?" Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Ý ngưng tụ, "Bây giờ nàng là nữ đầu bếp riêng của Bổn vương, không có thời gian nói chuyện làm ăn với ngươi." Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Hàn, "Đi theo." Chân dài bước đi, tiếp tục tiến về phía trước, trực tiếp gạt Lâm Vũ Dương sang một bên.
Khóe miệng Hàn Hàn rụt rụt, thằng nhãi này nói đúng là hùng hồn! Vừa định phản bác đôi câu, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo ma mị của đối phương, nuốt nước miếng một cái, thôi, hôm nay không đi tiệm bán thuốc được thì không đi nữa, hôm nào đi cũng vậy thôi.
"Thần nữ Lâm Thải Điệp bái kiến Vương Gia." Mới vừa đi hai bước, một giọng nữ hoạt bát đáng yêu vang lên, ngay sau đó một cô gái mặc váy hoa đỏ thẫm xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ý, cơ thể cô gái hơi cúi xuống hành lễ, ước chừng vì đuổi gấp, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp khẽ nổi lên một lớp đỏ.
Hàn Hàn nhíu mày, không biết sắc đẹp ở phía trước, Nhiếp Chính vương bất lực sẽ phản ứng ra sao đây.
Chân Mộ Dung Ý bước tiếp, lướt qua Lâm Thải Điệp, ánh mắt cũng không liếc một cái.
Đi hai bước, thấy người phía sau còn chưa theo kịp, liền quay đầu thấy Hàn Hàn đang lộ vẻ mặt xem kịch vui, con ngươi hẹp dài trầm trầm: "Còn không đi?"
Thái độ Hàn Hàn còn chưa kịp chuyển đổi đã bị Mộ Dung Ý bắt được, nhất thời hơi lúng túng, ho một tiếng, vội ôm đồ theo sau.
Thấy Nhiếp Chính vương lại không nhìn mình mà cứ đi như thế, khuôn mặt Lâm Thải Điệp nhất thời đỏ lên, cắn cắn môi, trong lòng cũng biết Nhiếp Chính vương thấy ai cũng là cái bộ dáng này, hôm nay mình chạy đến mạnh như vậy, là quá lỗ mãng rồi.
Lâm Vũ Dương tiến lên một bước: "Chọn xong hết rồi hả? Chọn xong thì chúng ta trở về thôi." Mặc dù ra ngoài một chuyến không nói chuyện được với Mạc Hàn Hàn, nhưng dù gì cũng thăm dò ra thái độ của Nhiếp Chính vương, xem ra hắn dự liệu không sai, Nhiếp Chính vương này chờ Mạc Hàn Hàn như vậy, chắc cửa hàng gặp tai ương không rõ tám phần có liên quan đến Mạc Hàn Hàn.
Trừ lần đó ra, hắn thật sự không nghĩ ra mình xuất hiện cùng Nhiếp Chính vương khi nào, nếu là vì chèn ép trên phương diện làm ăn, thì hai năm trước đối phương đã làm rồi, không đến nỗi chờ tới bây giờ. Nhưng lúc hắn chú ý tới Mạc Hàn Hàn là ở trần Trăm Thước, chẳng lẽ khi đó Nhiếp Chính vương đã biết Mạc Hàn Hàn rồi sao? Hoặc là Nhiếp Chính vương cũng ở trấn Trăm Thước, trúng độc hôn mê chỉ là giả?
Tâm tư Lâm Vũ Dương chuyển biến liên hồi, nhưng một điểm trên mặt cũng không lộ ra, không dấu vết trấn an Lâm Thải Điệp mấy câu, phân phó gã sai vặt đánh xe trở về.
Hàn Hàn ôm đồ khiến cánh tay mệt mỏi đau đớn, thấy Mộ Dung Ý vẫn muốn đi về phía trước, không có cảm giác muốn dừng lại, không nhịn được mở miệng: "Vương Gia, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không?"
Con ngươi hẹp dài lãnh mị của Mộ Dung Ý liếc qua: "Mệt mỏi sao?"
Hàn Hàn cuống không kịp gật đầu: "Mệt mỏi!" Quả thật mệt chết đi được! So với luyện chữ còn mệt hơn, cánh tay giống như không phải là của mình nữa rồi!
"Ừ, mệt mỏi thì nói một chút chuyện của Lâm Vũ Dương cho Bổn vương."
"Hả?" Hàn Hàn sững sờ, làm sao nàng biết chuyện của Lâm Vũ Dương?
"Các ngươi đang buôn bán sao?" Mộ Dung Ý "tốt bụng" nhắc nhở, con ngươi lãnh mị mang theo cảnh cáo nhàn nhạt, nếu như dám lừa hắn, cẩn thận hậu quả.
Hàn Hàn co rụt cổ lại, cảm thấy da đầu tê dại, cười gượng hai tiếng: "Cái đó, ta đột nhiên lại không mệt, chúng ta đi dạo tiếp thôi." Làm ăn cái gì, lúc ấy cũng chỉ muốn tìm một lý do rời đi nên nghĩ ra cái cớ thôi, thật sự nếu để cho người này biết mình lừa hắn, không chừng nàng bị bào ra đấy.
Thấy tiểu nha đầu đã biết sợ, vẻ mặt Mộ Dung Ý cũng dịu đi chút, lúc này, ba người Ám Nhất cũng men theo dấu hiệu đánh xe đuổi tới.
Thấy xe ngựa, Hàn Hàn nhẹ thở ra, cũng may có xe ngựa, nếu không dựa vào hai cái chân của nàng ôm một đống đồ như vậy, nàng thật sự sợ mình không kiên trì nổi mà vứt các đồ này đi.
Bích Tiêu đi tới nhận lấy vật Hàn Hàn ôm trong tay cất vào phía sau xe ngựa.
"Lên xe." Giọng nói lãnh mị lần đầu tiên vào trong tai Hàn Hàn mà cảm thấy dễ nghe như vậy, chỉ sợ đối phương lại đột nhiên nhớ tới vấn đề mới vừa hỏi mình, thấy Mộ Dung Ý lên xe ngựa, cũng vội vàng leo lên theo.
Ám Nhất giật dây cương, xe ngựa chậm rãi bắt đầu đi, gã sai vặt phía sau lái xe cũng bận rộn giục xe ngựa đi theo.
Bên trong buồng xe, Hàn Hàn len lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý, thấy mặt mày đối phương coi như bình thản, trong lòng hơi thở ra một tiếng.
"Tới đây." Giọng nói lãnh mị đột ngột vang lên.
Hàn Hàn cả kinh, cảnh giác ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ý, người này sẽ không phát hiện mình lừa hắn, bây giờ muốn bào mình đấy chứ?
Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, ánh mắt tiểu nha đầu nhìn mình có ý gì? Hắn có kinh khủng như vậy sao?
Duỗi tay ra, một lực hút đánh tới, thân thể Hàn Hàn không tự chủ tiến lên phía trước, ngã vào trong ngực Mộ Dung Ý.
Hàn Hàn kinh hãi còn chưa có kêu ra tiếng, giọng nói lãnh mị vang lên ở đỉnh đầu : "Câm miệng!"
". . . . . ." Tiếng kinh hô nén lại trong miệng, mặt Hàn Hàn đột nhiên đỏ lên, một cặp mắt to hắc bạch phân minh xoay chuyển, lo lắng nhìn Mộ Dung Ý.
Nghe nói những người bất lực người đều có chút ham mê biến thái, dáng dấp Nhiếp Chính vương này là bộ dạng con người, nhưng nội tâm hắn cũng không như thế chứ? Nếu thực sự như vậy, mình nên đánh ngất hắn hay dứt khoát hạ độc? Dường như dù là cái nào bị phát hiện cũng không tốt nha.
"Nghĩ gì thế?" Bỗng dưng đầu bị gõ một cái, giọng nói lãnh mị âm trầm không vui của Mộ Dung Ý vang lên.
Thật là đau! Hàn Hàn rụt đầu một cái, nước mắt tràn ra, ngón tay người này làm ra từ sắt thép sao, đau như vậy chứ! Không cần nhìn cũng biết chắc chắn đầu bị sưng lên.
Thấy Hàn Hàn tràn nước mắt ra, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trầm trầm, trong mắt xẹt qua ảo não, trước kia tiểu nha đầu này gặp bao nhiêu chuyện thì không thấy sao, mà bây giờ đụng nàng một cái đã sưng lên rồi?
Đưa tay lấy bình gốm từ trong hốc bên cạnh mở ra, lấy ra cao Tuyết Liên bôi trên trán nàng: "Nhìn dáng dấp da dày thịt béo, nhưng đụng một cái đã sưng lên, thật là yếu ớt." Ngoài miệng nói như vậy, động tác trên tay lại êm ái vô cùng.
Da dày thịt béo? Hàn Hàn tức giận trợn mắt: "Ngài không phải nói ta dáng dấp giống như nạn dân sao?" Đánh người còn không cho người khác đau, rốt cuộc thằng nhãi này còn biết lý lẽ hay không?
"Ừ, bên trong nạn dân khá khỏe mạnh." Mộ Dung Ý bình thản tiếp lời, dùng nội lực làm tan máu bầm trên trán Hàn Hàn ra, lại nắm hai cánh tay của nàng vân vê.
Hàn Hàn trợn mắt, sao nàng lại không phát hiện người này còn có thể nói như vậy? Rõ ràng là nguỵ biện!
Nhất thời lại quên mình bây giờ đang vùi ở trong ngực Mộ Dung Ý, bị đối phương nửa ôm.
Hàn Hàn không phát hiện, Mộ Dung Ý cũng không nói, trước kia đi tới đâu cũng là tiểu nha đầu này ôm mình, hiện tại đổi thành hắn ôm nàng, cảm giác này mới mẻ như thế, mặc dù dáng dấp tiểu nha đầu nhỏ gầy, toàn thân lại mềm mại êm ái, còn có một mùi hương nhàn nhạt ấm áp, làm cho hắn có chút không muốn buông tay.
"Chẳng lẽ ta nói sai rồi?" Mộ Dung Ý nhíu mày, cố ý dời đi lực chú ý của Hàn Hàn.
"Dĩ nhiên nói sai rồi, ta không phải nạn dân!" Hàn Hàn mơ hồ phát ra tức giận, nên không chú ý tới đối phương đã đổi xưng hô, "Còn nữa, ta chính là nữa da dày thịt béo, bị ngài này Thiết Thủ chỉ đâm một cái cũng sẽ đau!"
"Nghe cũng có đạo lý." Mộ Dung Ý gật đầu một cái, dáng vẻ cực kì tán đồng.
"Ta nói là sự thật!" Hàn Hàn cường điệu, cái gì gọi là có đạo lý, dáng dấp mình da dày thịt béo thì cũng là thịt trên người, sao có thể gõ chứ?
"Lần sau ta sẽ chú ý." Mộ Dung Ý gật đầu một cái.
Còn có lần sau? Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, lúc này mới chú ý tới cả người mình bị Mộ Dung Ý ôm trong ngực, bàn tay không đứng đắn của đối phương đang vê tới vê lui trên tay mình.
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, dien.da nl êq úy đô n cả người cũng không vui: "Ngươi đang làm cái gì?"
Mộ Dung Ý cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt ra vẻ là chuyện đương nhiên: " Xoa xoa cho ngươi!"
Ám Nhất ngồi ở trên càng xe một tay cầm roi ngựa lái xe, một tay dắt dây cương vểnh tai nghe người trong xe nói chuyện, trong giây lát nghe được chủ tử luôn luôn giữ mình trong sạch của mình khạc ra lời kình bạo như vậy, nhất thời giật mình, tay run một cái, cây roi quất lên mông ngựa, khiến ngựa bị đau bốn chân chạy nhanh.
Hàn Hàn ở trong xe ngựa không phòng bị, thân thể vì quán tính mà lăn một vòng về phía sau, miệng đụng vào cằm cứng rắn của Mộ Dung Ý, hàm răng dập vào môi, xuất hiện vết máu, vươn đầu lưỡi liếm liếm, trong miệng xuất hiện vị sắt nhàn nhạn.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời càng đen hơn, mẹ nó, đôi chủ bộc này tuyệt đối cố ý! Cùng nhau hợp tác chỉnh mình!
Mộ Dung Ý chỉ cảm thấy một hồi mềm mại ở cằm, thân thể chợt cứng đờ, nhìn lại thì chỉ thấy Hàn Hàn đưa ra đầu lưỡi liếm đôi môi, không hiểu vì sao cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, tai khẽ ửng hồng, vội nghiêng mặt không dám nhìn nữa.
Hàn Hàn thấy đối phương lại nghiêng đầu không nhìn nàng, tức giận đến gân xanh trên trán nhảy nhót, mẹ nó, giày vò nàng xong lại còn dám ghét bỏ, đừng làm cho tỷ có cơ hội, nếu không tỷ nhất định trả lại gấp bội! Phẫn hận bò dậy từ trong ngực Mộ Dung Ý, ngồi vào chỗ của mình hờn dỗi.
Lúc xuống xe, Ám Nhất phát hiện khóe môi Hàn Hàn sưng đỏ hơn so bình thường một chút, trên mặt trên còn có một vết thương, loáng thoáng có thể nhìn ra được dấu răng nhàn nhạt. Vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa, trong lòng vì chủ tử nhà mình mà vui vẻ, chủ tử quả nhiên là chủ tử, làm việc thật kiên quyết, nhanh như vậy đã hạ thủ rồi.
Mộ Dung Ý nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: "Đi chuồng ngựa ở ba ngày!" Không khí tốt trong xe cũng bị tên ngu ngốc này phá rồi, làm hại tiểu nha đầu nghiêng mắt nhìn cũng không liếc hắn một cái, phạt hắn đi cho ngựa ăn quả thật quá tiện nghi cho hắn.
Ám Nhất cứng đờ, khóc không ra nước mắt nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của chủ tử mình, im lặng nhìn trời, rốt cuộc hắn làm sai chỗ nào, rốt cuộc vì sao lại bị phạt! (Chan: Anh bị phạt là đúng lắm rồi, kêu ca gì nữa, Ý ca bị lơ là tại anh cả đấy
Hàn Hàn sững sờ, nhìn sang theo tiếng nói, chỉ thấy một nam tử có mặt mày tinh xảo ôn hòa đang nhẹ nhàng cười nhìn mình.
"Lâm Vũ Dương?" Hôm nay có cái vận gì vậy, hai người nàng quen ở kinh thành, đều gặp được, hay là nói, vì địa bàn Kinh Thành quá nhỏ, tùy tiện ra ngoài đi dạo cũng có thể đụng phải hả?
"Lề mề cái gì, còn không đuổi theo!" Giọng nói lãnh mị không vui cất lên, Hàn Hàn cả kinh, lúc này mới phản ứng được trước mắt mình còn có một Vương Gia tính khí âm tình khó định, gật đầu cười cười với Lâm Vũ Dương, vội ôm đồ theo sau.
Thấy Hàn Hàn nghe lời đi theo qua, lúc này Mộ Dung Ý mới đưa mắt thả trên người Lâm Vũ Dương, khẽ liếc rồi liền dời ánh mắt đi, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
"Lâm Vũ Dương bái kiến Vương Gia." Lâm Vũ Dương hành lễ ở phía sau, không có ý định cứ để Mộ Dung Ý rời đi như vậy.
Bước chân Mộ Dung Ý không ngừng lại, làm như không nghe được.
Mộ Dung Ý không ngừng lại, Hàn Hàn cũng chỉ theo sát ở một bên.
"Tại hạ có chút quen biết với Mạc cô nương ở trần Trăm Thước, không biết Vương Gia có thể cho tại hạ nói một câu với Mạc cô nương hay không?" Giọng nói dịu dàng bình thản không thấy buồn bực tí nào, Lâm Vũ Dương vẫn cười như xuân phong như cũ.
Quen biết? Hàn Hàn kỳ quái nhìn Lâm Vũ Dương một cái, không phải hắn nói là chuyện ở cửa hàng thợ rèn Triệu thị vô tình gặp được nàng chứ? Nếu như vậy cũng là quen biết, vậy người quen biết nàng cũng quá nhiều rồi.
Nhưng không thể phủ nhận, đây là một cơ hội tốt để mình đơn độc thoát khỏi Nhiếp Chính vương.
Lâm Vũ Dương dứt lời, nàng lập tức tiếp lời nói: "Ta cũng có chút qua lại trên phương diện làm ăn với Lâm công tử, kính xin Vương Gia ân chuẩn."
Qua lại trên phương diện làm ăn sao? Lâm Vũ Dương nhíu mày, thì ra Mạc Hàn Hàn này cũng không vui lòng ở chung một chỗ với Nhiếp Chính vương, mà nàng còn có thể tự xưng ta ở trước mặt Nhiếp Chính vương, Nhiếp Chính vương cũng không buồn nổi nóng, hiển nhiên là đáp ứng. Xem ra, Nhiếp Chính vương này với Mạc Hàn Hàn rất không bình thường.
Thấy Hàn Hàn phụ họa lời nói của Lâm Vũ Dương, mày kiếm anh tuấn của Mộ Dung Ý khẽ nhíu một chút, dừng bước lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Hàn, chỉ thấy mặt tiểu nha đầu này kỳ vọng nhìn mình.
"Quan hệ làm ăn?" Giọng nói lãnh mị không phân biệt vui buồn, nếu tiểu nha đầu này có quan hệ với Lâm Vũ Dương, chắc chắn Ám Tam sẽ thông báo cho mình, tiểu nha đầu này vì ở chung một chỗ nói chuyện với Lâm Vũ Dương, lại dám gạt mình,d.d'lê'q;u'y-đ..ôn vừa nghĩ như thế, lạnh lẽo trên người Mộ Dung Ý nhất thời nhiều hơn một tầng.
Dĩ nhiên, hắn sẽ không cho ràng Hàn Hàn có lỗi gì, duy nhất sai chính là Lâm Vũ Dương dám quyến rũ Hàn Hàn trước mặt hắn, quả thật không thể tha thứ.
Ánh mắt lãnh mị như băng rơi vào trên người Lâm Vũ Dương, Lâm Vũ Dương khẽ mỉm cười: "Đây là chuyện riêng của tại hạ và Mạc cô nương, xin thứ cho tại hạ không thể nói." Thấy Nhiếp Chính vương rất để ý chuyện tình của Mạc Hàn Hàn nha.
"Không thể nói?" Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Ý ngưng tụ, "Bây giờ nàng là nữ đầu bếp riêng của Bổn vương, không có thời gian nói chuyện làm ăn với ngươi." Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Hàn, "Đi theo." Chân dài bước đi, tiếp tục tiến về phía trước, trực tiếp gạt Lâm Vũ Dương sang một bên.
Khóe miệng Hàn Hàn rụt rụt, thằng nhãi này nói đúng là hùng hồn! Vừa định phản bác đôi câu, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo ma mị của đối phương, nuốt nước miếng một cái, thôi, hôm nay không đi tiệm bán thuốc được thì không đi nữa, hôm nào đi cũng vậy thôi.
"Thần nữ Lâm Thải Điệp bái kiến Vương Gia." Mới vừa đi hai bước, một giọng nữ hoạt bát đáng yêu vang lên, ngay sau đó một cô gái mặc váy hoa đỏ thẫm xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ý, cơ thể cô gái hơi cúi xuống hành lễ, ước chừng vì đuổi gấp, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp khẽ nổi lên một lớp đỏ.
Hàn Hàn nhíu mày, không biết sắc đẹp ở phía trước, Nhiếp Chính vương bất lực sẽ phản ứng ra sao đây.
Chân Mộ Dung Ý bước tiếp, lướt qua Lâm Thải Điệp, ánh mắt cũng không liếc một cái.
Đi hai bước, thấy người phía sau còn chưa theo kịp, liền quay đầu thấy Hàn Hàn đang lộ vẻ mặt xem kịch vui, con ngươi hẹp dài trầm trầm: "Còn không đi?"
Thái độ Hàn Hàn còn chưa kịp chuyển đổi đã bị Mộ Dung Ý bắt được, nhất thời hơi lúng túng, ho một tiếng, vội ôm đồ theo sau.
Thấy Nhiếp Chính vương lại không nhìn mình mà cứ đi như thế, khuôn mặt Lâm Thải Điệp nhất thời đỏ lên, cắn cắn môi, trong lòng cũng biết Nhiếp Chính vương thấy ai cũng là cái bộ dáng này, hôm nay mình chạy đến mạnh như vậy, là quá lỗ mãng rồi.
Lâm Vũ Dương tiến lên một bước: "Chọn xong hết rồi hả? Chọn xong thì chúng ta trở về thôi." Mặc dù ra ngoài một chuyến không nói chuyện được với Mạc Hàn Hàn, nhưng dù gì cũng thăm dò ra thái độ của Nhiếp Chính vương, xem ra hắn dự liệu không sai, Nhiếp Chính vương này chờ Mạc Hàn Hàn như vậy, chắc cửa hàng gặp tai ương không rõ tám phần có liên quan đến Mạc Hàn Hàn.
Trừ lần đó ra, hắn thật sự không nghĩ ra mình xuất hiện cùng Nhiếp Chính vương khi nào, nếu là vì chèn ép trên phương diện làm ăn, thì hai năm trước đối phương đã làm rồi, không đến nỗi chờ tới bây giờ. Nhưng lúc hắn chú ý tới Mạc Hàn Hàn là ở trần Trăm Thước, chẳng lẽ khi đó Nhiếp Chính vương đã biết Mạc Hàn Hàn rồi sao? Hoặc là Nhiếp Chính vương cũng ở trấn Trăm Thước, trúng độc hôn mê chỉ là giả?
Tâm tư Lâm Vũ Dương chuyển biến liên hồi, nhưng một điểm trên mặt cũng không lộ ra, không dấu vết trấn an Lâm Thải Điệp mấy câu, phân phó gã sai vặt đánh xe trở về.
Hàn Hàn ôm đồ khiến cánh tay mệt mỏi đau đớn, thấy Mộ Dung Ý vẫn muốn đi về phía trước, không có cảm giác muốn dừng lại, không nhịn được mở miệng: "Vương Gia, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút hay không?"
Con ngươi hẹp dài lãnh mị của Mộ Dung Ý liếc qua: "Mệt mỏi sao?"
Hàn Hàn cuống không kịp gật đầu: "Mệt mỏi!" Quả thật mệt chết đi được! So với luyện chữ còn mệt hơn, cánh tay giống như không phải là của mình nữa rồi!
"Ừ, mệt mỏi thì nói một chút chuyện của Lâm Vũ Dương cho Bổn vương."
"Hả?" Hàn Hàn sững sờ, làm sao nàng biết chuyện của Lâm Vũ Dương?
"Các ngươi đang buôn bán sao?" Mộ Dung Ý "tốt bụng" nhắc nhở, con ngươi lãnh mị mang theo cảnh cáo nhàn nhạt, nếu như dám lừa hắn, cẩn thận hậu quả.
Hàn Hàn co rụt cổ lại, cảm thấy da đầu tê dại, cười gượng hai tiếng: "Cái đó, ta đột nhiên lại không mệt, chúng ta đi dạo tiếp thôi." Làm ăn cái gì, lúc ấy cũng chỉ muốn tìm một lý do rời đi nên nghĩ ra cái cớ thôi, thật sự nếu để cho người này biết mình lừa hắn, không chừng nàng bị bào ra đấy.
Thấy tiểu nha đầu đã biết sợ, vẻ mặt Mộ Dung Ý cũng dịu đi chút, lúc này, ba người Ám Nhất cũng men theo dấu hiệu đánh xe đuổi tới.
Thấy xe ngựa, Hàn Hàn nhẹ thở ra, cũng may có xe ngựa, nếu không dựa vào hai cái chân của nàng ôm một đống đồ như vậy, nàng thật sự sợ mình không kiên trì nổi mà vứt các đồ này đi.
Bích Tiêu đi tới nhận lấy vật Hàn Hàn ôm trong tay cất vào phía sau xe ngựa.
"Lên xe." Giọng nói lãnh mị lần đầu tiên vào trong tai Hàn Hàn mà cảm thấy dễ nghe như vậy, chỉ sợ đối phương lại đột nhiên nhớ tới vấn đề mới vừa hỏi mình, thấy Mộ Dung Ý lên xe ngựa, cũng vội vàng leo lên theo.
Ám Nhất giật dây cương, xe ngựa chậm rãi bắt đầu đi, gã sai vặt phía sau lái xe cũng bận rộn giục xe ngựa đi theo.
Bên trong buồng xe, Hàn Hàn len lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý, thấy mặt mày đối phương coi như bình thản, trong lòng hơi thở ra một tiếng.
"Tới đây." Giọng nói lãnh mị đột ngột vang lên.
Hàn Hàn cả kinh, cảnh giác ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ý, người này sẽ không phát hiện mình lừa hắn, bây giờ muốn bào mình đấy chứ?
Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, ánh mắt tiểu nha đầu nhìn mình có ý gì? Hắn có kinh khủng như vậy sao?
Duỗi tay ra, một lực hút đánh tới, thân thể Hàn Hàn không tự chủ tiến lên phía trước, ngã vào trong ngực Mộ Dung Ý.
Hàn Hàn kinh hãi còn chưa có kêu ra tiếng, giọng nói lãnh mị vang lên ở đỉnh đầu : "Câm miệng!"
". . . . . ." Tiếng kinh hô nén lại trong miệng, mặt Hàn Hàn đột nhiên đỏ lên, một cặp mắt to hắc bạch phân minh xoay chuyển, lo lắng nhìn Mộ Dung Ý.
Nghe nói những người bất lực người đều có chút ham mê biến thái, dáng dấp Nhiếp Chính vương này là bộ dạng con người, nhưng nội tâm hắn cũng không như thế chứ? Nếu thực sự như vậy, mình nên đánh ngất hắn hay dứt khoát hạ độc? Dường như dù là cái nào bị phát hiện cũng không tốt nha.
"Nghĩ gì thế?" Bỗng dưng đầu bị gõ một cái, giọng nói lãnh mị âm trầm không vui của Mộ Dung Ý vang lên.
Thật là đau! Hàn Hàn rụt đầu một cái, nước mắt tràn ra, ngón tay người này làm ra từ sắt thép sao, đau như vậy chứ! Không cần nhìn cũng biết chắc chắn đầu bị sưng lên.
Thấy Hàn Hàn tràn nước mắt ra, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trầm trầm, trong mắt xẹt qua ảo não, trước kia tiểu nha đầu này gặp bao nhiêu chuyện thì không thấy sao, mà bây giờ đụng nàng một cái đã sưng lên rồi?
Đưa tay lấy bình gốm từ trong hốc bên cạnh mở ra, lấy ra cao Tuyết Liên bôi trên trán nàng: "Nhìn dáng dấp da dày thịt béo, nhưng đụng một cái đã sưng lên, thật là yếu ớt." Ngoài miệng nói như vậy, động tác trên tay lại êm ái vô cùng.
Da dày thịt béo? Hàn Hàn tức giận trợn mắt: "Ngài không phải nói ta dáng dấp giống như nạn dân sao?" Đánh người còn không cho người khác đau, rốt cuộc thằng nhãi này còn biết lý lẽ hay không?
"Ừ, bên trong nạn dân khá khỏe mạnh." Mộ Dung Ý bình thản tiếp lời, dùng nội lực làm tan máu bầm trên trán Hàn Hàn ra, lại nắm hai cánh tay của nàng vân vê.
Hàn Hàn trợn mắt, sao nàng lại không phát hiện người này còn có thể nói như vậy? Rõ ràng là nguỵ biện!
Nhất thời lại quên mình bây giờ đang vùi ở trong ngực Mộ Dung Ý, bị đối phương nửa ôm.
Hàn Hàn không phát hiện, Mộ Dung Ý cũng không nói, trước kia đi tới đâu cũng là tiểu nha đầu này ôm mình, hiện tại đổi thành hắn ôm nàng, cảm giác này mới mẻ như thế, mặc dù dáng dấp tiểu nha đầu nhỏ gầy, toàn thân lại mềm mại êm ái, còn có một mùi hương nhàn nhạt ấm áp, làm cho hắn có chút không muốn buông tay.
"Chẳng lẽ ta nói sai rồi?" Mộ Dung Ý nhíu mày, cố ý dời đi lực chú ý của Hàn Hàn.
"Dĩ nhiên nói sai rồi, ta không phải nạn dân!" Hàn Hàn mơ hồ phát ra tức giận, nên không chú ý tới đối phương đã đổi xưng hô, "Còn nữa, ta chính là nữa da dày thịt béo, bị ngài này Thiết Thủ chỉ đâm một cái cũng sẽ đau!"
"Nghe cũng có đạo lý." Mộ Dung Ý gật đầu một cái, dáng vẻ cực kì tán đồng.
"Ta nói là sự thật!" Hàn Hàn cường điệu, cái gì gọi là có đạo lý, dáng dấp mình da dày thịt béo thì cũng là thịt trên người, sao có thể gõ chứ?
"Lần sau ta sẽ chú ý." Mộ Dung Ý gật đầu một cái.
Còn có lần sau? Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, lúc này mới chú ý tới cả người mình bị Mộ Dung Ý ôm trong ngực, bàn tay không đứng đắn của đối phương đang vê tới vê lui trên tay mình.
Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, dien.da nl êq úy đô n cả người cũng không vui: "Ngươi đang làm cái gì?"
Mộ Dung Ý cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt ra vẻ là chuyện đương nhiên: " Xoa xoa cho ngươi!"
Ám Nhất ngồi ở trên càng xe một tay cầm roi ngựa lái xe, một tay dắt dây cương vểnh tai nghe người trong xe nói chuyện, trong giây lát nghe được chủ tử luôn luôn giữ mình trong sạch của mình khạc ra lời kình bạo như vậy, nhất thời giật mình, tay run một cái, cây roi quất lên mông ngựa, khiến ngựa bị đau bốn chân chạy nhanh.
Hàn Hàn ở trong xe ngựa không phòng bị, thân thể vì quán tính mà lăn một vòng về phía sau, miệng đụng vào cằm cứng rắn của Mộ Dung Ý, hàm răng dập vào môi, xuất hiện vết máu, vươn đầu lưỡi liếm liếm, trong miệng xuất hiện vị sắt nhàn nhạn.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời càng đen hơn, mẹ nó, đôi chủ bộc này tuyệt đối cố ý! Cùng nhau hợp tác chỉnh mình!
Mộ Dung Ý chỉ cảm thấy một hồi mềm mại ở cằm, thân thể chợt cứng đờ, nhìn lại thì chỉ thấy Hàn Hàn đưa ra đầu lưỡi liếm đôi môi, không hiểu vì sao cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, tai khẽ ửng hồng, vội nghiêng mặt không dám nhìn nữa.
Hàn Hàn thấy đối phương lại nghiêng đầu không nhìn nàng, tức giận đến gân xanh trên trán nhảy nhót, mẹ nó, giày vò nàng xong lại còn dám ghét bỏ, đừng làm cho tỷ có cơ hội, nếu không tỷ nhất định trả lại gấp bội! Phẫn hận bò dậy từ trong ngực Mộ Dung Ý, ngồi vào chỗ của mình hờn dỗi.
Lúc xuống xe, Ám Nhất phát hiện khóe môi Hàn Hàn sưng đỏ hơn so bình thường một chút, trên mặt trên còn có một vết thương, loáng thoáng có thể nhìn ra được dấu răng nhàn nhạt. Vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa, trong lòng vì chủ tử nhà mình mà vui vẻ, chủ tử quả nhiên là chủ tử, làm việc thật kiên quyết, nhanh như vậy đã hạ thủ rồi.
Mộ Dung Ý nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: "Đi chuồng ngựa ở ba ngày!" Không khí tốt trong xe cũng bị tên ngu ngốc này phá rồi, làm hại tiểu nha đầu nghiêng mắt nhìn cũng không liếc hắn một cái, phạt hắn đi cho ngựa ăn quả thật quá tiện nghi cho hắn.
Ám Nhất cứng đờ, khóc không ra nước mắt nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của chủ tử mình, im lặng nhìn trời, rốt cuộc hắn làm sai chỗ nào, rốt cuộc vì sao lại bị phạt! (Chan: Anh bị phạt là đúng lắm rồi, kêu ca gì nữa, Ý ca bị lơ là tại anh cả đấy
Bình luận truyện