[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 70: Căn nguyên ra sao
Tần Húc Phi bước rầm rầm ra ngoài điện, chính gặp Triệu Vong Trần từ trong dược phòng lững thững đi ra.
Tần Húc Phi tâm tư chợt chuyển, khẽ gọi một tiếng: “Sĩ Kiệt.”
Kỳ Sĩ Kiệt theo tiếng đến gần: “Vương gia.”
Tần Húc Phi hỏi rất cẩn thận: “Căn nguyên của Triệu Vong Trần, ngươi có từng tra?”
Kỳ Sĩ Kiệt gật đầu: “Gã là đệ tử của Phương Khinh Trần, chúng ta đích xác từng dụng tâm điều tra, nhưng mà kết quả tra ra rất bất ngờ. Tiểu tử này chỉ là một lưu dân chiến loạn, vận khí tốt ngẫu nhiên ở trong núi gặp gỡ…”
Tần Húc Phi khẽ lắc đầu, đè thấp thanh âm đến mức chỉ hai bên nghe được: “Trong vòng mười ngày… Nếu Triệu Vong Trần còn chưa chết, vậy một lần nữa tra kỹ hết thảy về gã. Ta không thích nghe thấy kiểu nói lưu dân này, ngươi phải điều tra rõ thân phận lai lịch của gã! Cho dù gã chỉ là một nông dân sơn thôn xa xôi, cũng phải điều tra rõ mười tám đời tổ tông cho ta!”
Kỳ Sĩ Kiệt chợt lạnh lòng, lập tức thấp giọng đáp: “Vâng!”
Từ khi lĩnh giáo hành sự của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi đã không dám tin điều ngẫu nhiên gì, trùng hợp gì. Phương Khinh Trần cuối cùng đã dùng biện pháp gì ứng phó đám Sở thần kia, không phải Tần Húc Phi thật sự không quan tâm, nhưng y chẳng cách nào quản nữa. Lúc Phương Khinh Trần khảo nghiệm nước bọt của mình, y đang bị một đám thủ hạ quan tâm mình quá đáng đè xuống kiểm tra thoa thuốc một lần nữa.
Kỳ thật những vết thương trên người y tuy rằng không ít, rốt cuộc đều không đáng ngại. Chỉ là trong những vết thương trên mặt, có một vết quả thật quá sâu như thế. Ngự y đến một người lại một người, nhưng đều than thở mà bày tỏ, vết sẹo lớn này là lưu chắc.
Nếu nói trên mặt khả năng bị hủy còn có thể nói là càng có khí khái nam tử, Ngự y lại xem mạch cho Tần Húc Phi, nhận định y nội thương nghiêm trọng, khiến thủ hạ của Tần Húc Phi nổi trận lôi đình. Bắt nạt người cũng không như vậy chứ? Chịu thiệt nặng như vậy, chẳng lẽ họ còn nên nhân nhượng cho yên? Hừ, dẫn đủ nhân thủ, đi tìm Phương Khinh Trần liều mạng nói lý lẽ!
Tần Húc Phi gầm lên vài tiếng, rốt cuộc ngăn được cái tâm khinh suất của họ. Hiện tại y toàn thân bị thương, lại không cảm thấy thịt đau, chỉ cảm thấy đầu đau: “Trên mặt thêm một vết sẹo lại tính là gì. Nội thương qua mấy hôm cũng khỏi. Chuyện bé xé to, bỗng dưng khiến người chê cười.”
Kỳ Sĩ Kiệt rất không phục, thấp giọng nói: “Chúng ta dám không để trong lòng sao? Sau khi Liễu tướng quân về, còn có thể tha cho chúng ta. Lúc trước khi y đi về nam, đã trịnh trọng phó thác điện hạ cho chúng ta như vậy, hiện tại điện hạ lại bị vết thương che cũng không che được, giấu cũng không giấu được này…”
Tần Húc Phi chán nản. Cái đám này, sợ lại là Liễu Hằng, không phải y!
Che không được, giấu không được… Y bỗng thoáng nhíu mày, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu giao cho thủ hạ trung thành nhất, trầm ổn nhất, sẽ không gây chuyện nhất là Hồng Lương: “Ngươi đêm nay đi truyền lời cho Phương hầu, ngôn ngữ ôn hòa, mời y mấy ngày gần đây nhất định phải vào triều ngày ngày, không thể co lại hầu phủ hưởng phúc lành nữa.”
Được rồi. Mặc kệ Phương Khinh Trần và y lấp liếm thế nào, người đời đều sẽ không tin. Thương trên mặt y lại rõ ràng như thế, chuyện này nháy mắt có thể truyền đến thiên hạ đều biết.
Chân tướng càng là không thể biết được, tưởng tượng của người đời càng là trăm kỳ ngàn quái. Đại Sở quốc hiện tại, vô luận là triều đình hay dân gian, đều tuyệt đối không chịu nổi càng nhiều tư đấu quyết chiến liên quan đến Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi. Loại đồn đãi nhàm chán là báo thù lẫn nhau này, khi lên triều, Phương Khinh Trần cho dù ngồi một bên làm bài trí, nhưng chỉ cần hai người đồng thời lộ diện, tất nhiên là Tần Sở hài hòa, cục diện nhất phái tốt đẹp…
Người kia mặc dù tùy hứng, nhưng sự tình nặng nhẹ lại luôn nhìn rõ hơn bất cứ ai, loại xã giao ngoài mặt này, y khẳng định sẽ không chối. Nhưng ghi hận bên dưới…
Tần Húc Phi cười khổ. Y nếu không nghĩ cách đòi lại, y sẽ không gọi là Phương Khinh Trần. Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ nhung mà.
Nhưng tính mạng Sở Nhược Hồng đã bảo vệ được, với tính Phương Khinh Trần, lần này thất bại, lần tiếp theo trừ phi kéo mình xuống hố trước, nếu không nhất định không chịu tùy tiện ra tay. Chỉ cần mình không cho y cơ hội để nhân, thế thì vẫn có thể kéo dài.
Đáng giá. Vô luận thế nào, trận này, là y thắng. Một kẻ điên dù sao cũng còn hy vọng cứu. Chỉ cần còn hy vọng cứu, người kia sẽ không thể thuyết phục mình phủi tay bỏ đi.
Y thở dài thườn thượt một tiếng, thoáng mỏi mệt mà nhắm mắt lại. Còn sống, dù sao cũng tốt hơn chết. Người chết đi, vĩnh viễn không thể sống lại…
Tần Húc Phi bỗng nhiên toàn thân kéo căng. Mở mắt, trong mắt lại không có những người chung quanh, mấy tướng lĩnh ở trước mặt y ngạc nhiên nhìn nhau, rốt cuộc có người thấp giọng gọi: “Vương gia…”
Tần Húc Phi biết mình đã thất thần một thời gian dài, bị người nhìn ra manh mối, vội vàng mạnh mẽ kiềm chế tâm thần, cười nói: “Ta không sao, chỉ là nghĩ sự tình đến hơi xuất thần thôi.”
Kỳ Sĩ Kiệt cắn răng nói: “Thuộc hạ biết, Vương gia tất nhiên là lại đang hao tổn *** thần vì Phương Khinh Trần. Người này…”
Tần Húc Phi khẽ lắc đầu, ngừng câu chuyện của hắn: “Về sau bớt mắng y, cũng bớt chọc y, càng đừng giám thị y. Tóm lại, đừng làm chuyện gì có thể khiến y tức giận, người này…” Y cười khổ: “Người này một khi ghi hận cũng lập tâm trả thù, thủ đoạn ấy…”
Nghĩ đến người nọ kỳ thật rất không quang minh lỗi lạc, kỳ thật rất là trừng mắt tất báo, Tần Húc Phi hơi buồn bực.
“Vương gia, chúng ta không cần sợ y…”
“Không phải sợ y, chỉ là không cần gây nhiều phiền toái.” Tần Húc Phi cảm thấy hơi mệt. “Hiện tại cục diện như thế, hai bên đều không chịu nổi phiền phức.” Ánh mắt y đảo qua mọi người, bật cười nói: “Các ngươi đó, ở trong quân doanh quá lâu, hỏa khí quá thịnh, về sau theo ta đọc thêm sách, tu thân dưỡng tính đi.”
Mọi người đều ngạc nhiên, ô, tam điện hạ võ si trứ danh trong quân, bỗng nhiên muốn đọc sách? Thái dương này mọc ra từ phía tây khi nào thế?
Tần Húc Phi cũng lười nhìn sắc mặt mọi người, cười nói: “Các ngươi tìm thêm sách đến cho ta.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hồi lâu mới hỏi ra một câu: “Vương gia muốn đọc sách gì?”
“Thiên cổ hưng vong, chớ qua lịch sử, đương nhiên phải đọc sách sử. Các ngươi đi tìm sách sử các nước cho ta. Chính sử dã sử tạp ký đều được, đặc biệt là những ghi chép lịch sử suy vong đổ nát của những quốc gia từng hưng thịnh một thời đó, ta muốn xem thêm, đặng mà cảnh giác.”
Tần Húc Phi thong thả nói: “Những ghi chép lịch sử về vĩ nghiệp kinh thế của anh hùng cái thế đó, ta cũng muốn xem thêm để học hỏi. Đặc biệt là, các ngươi tìm kiếm khắp nơi cho ta, chi ra nhiều tiền, cầu tìm chân dung của danh nhân thời cổ. Nhớ kỹ, không thể là hậu nhân ngưỡng mộ vẽ nên, phải là chân dung chân thật do người thời đó, chiếu bộ dáng của người thật mà vẽ, ta cực muốn thấy phong phạm hoa thái của cổ nhân một chút!”
Y nơi này giao từng câu, chúng tướng từng kẻ nghe đến trợn mắt há mồm.
Việc này, kỳ thật hiếu học không có gì là không tốt, đọc sử cũng không có gì là không đúng. Chẳng qua, lúc sống còn này, Vương gia bỗng nhiên nói một phen như vậy, thật sự khiến người cảm thấy quá quỷ dị.
Tần Húc Phi lại cười nói: “Đương nhiên, ta đường đường một nhiếp chính vương, lại còn cần đọc sách học sử, cũng có chút mất mặt. Cho nên chuyện này, mọi người không cần làm quá đường hoàng, để người ta biết ngược lại không đẹp.”
Kỳ Sĩ Kiệt lau mồ hôi trên đầu. Có quỷ, khẳng định có quỷ! Ta dám lấy đầu ra cược, trong đây tuyệt đối có quỷ!
Tần Húc Phi lại không để ý tới tính toán trong lòng mọi người, giao xong bèn phất tay, chỉ nói mình bị thương nặng phải nghỉ ngơi, đuổi mọi người đi sạch.
Trước mắt thanh tịnh, y uể oải nằm xuống giường, nhắm mắt, lại thật sự không cách nào nghỉ ngơi. Trước mắt nơi nơi lóe lên, đều là bóng dáng Phương Khinh Trần.
Dáng người anh vũ trên chiến trường, cười quyết thiên hạ trên thuyền nhỏ, thân trong mơ mộng yếu ớt đau thương, nghiêm nghị lãnh sát khi bị bóc trần sự thật.
Còn có… lời buột miệng thốt ra trong lúc hôn mê.
Tần Húc Phi vã mồ hôi lạnh một thân.
Người này, bí ẩn trên thân, thật sự là quá nhiều.
Y lại chuyển qua nghĩ đến Triệu Vong Trần. Triệu Vong Trần vốn phải nghe lời nán lại dược phòng, kết quả lại lén mò đến ngoài điện nghe lén, rồi chạy về dược phòng vờ như mới ra kia…
Thật cho là khi y và Phương Khinh Trần hổn hển, tai mắt sẽ không nhạy?
Tần Húc Phi khẽ cười lạnh. Mặc dù y luôn luôn không thích dùng tâm cơ, nhưng tuyệt không có nghĩa là y không biết dùng tâm cơ. Người này nếu không bị diệt khẩu, như vậy, lại là một manh mối cực kỳ thú vị.
Muốn ta tra sao? Phương Khinh Trần! Ta tuy không có bổn sự thông thiên, lại vị tất không tra ra bí ẩn của ngươi.
Vô luận thế nào, ta chung quy phải làm rõ, ngươi rốt cuộc là ai?
Tần Húc Phi tâm tư chợt chuyển, khẽ gọi một tiếng: “Sĩ Kiệt.”
Kỳ Sĩ Kiệt theo tiếng đến gần: “Vương gia.”
Tần Húc Phi hỏi rất cẩn thận: “Căn nguyên của Triệu Vong Trần, ngươi có từng tra?”
Kỳ Sĩ Kiệt gật đầu: “Gã là đệ tử của Phương Khinh Trần, chúng ta đích xác từng dụng tâm điều tra, nhưng mà kết quả tra ra rất bất ngờ. Tiểu tử này chỉ là một lưu dân chiến loạn, vận khí tốt ngẫu nhiên ở trong núi gặp gỡ…”
Tần Húc Phi khẽ lắc đầu, đè thấp thanh âm đến mức chỉ hai bên nghe được: “Trong vòng mười ngày… Nếu Triệu Vong Trần còn chưa chết, vậy một lần nữa tra kỹ hết thảy về gã. Ta không thích nghe thấy kiểu nói lưu dân này, ngươi phải điều tra rõ thân phận lai lịch của gã! Cho dù gã chỉ là một nông dân sơn thôn xa xôi, cũng phải điều tra rõ mười tám đời tổ tông cho ta!”
Kỳ Sĩ Kiệt chợt lạnh lòng, lập tức thấp giọng đáp: “Vâng!”
Từ khi lĩnh giáo hành sự của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi đã không dám tin điều ngẫu nhiên gì, trùng hợp gì. Phương Khinh Trần cuối cùng đã dùng biện pháp gì ứng phó đám Sở thần kia, không phải Tần Húc Phi thật sự không quan tâm, nhưng y chẳng cách nào quản nữa. Lúc Phương Khinh Trần khảo nghiệm nước bọt của mình, y đang bị một đám thủ hạ quan tâm mình quá đáng đè xuống kiểm tra thoa thuốc một lần nữa.
Kỳ thật những vết thương trên người y tuy rằng không ít, rốt cuộc đều không đáng ngại. Chỉ là trong những vết thương trên mặt, có một vết quả thật quá sâu như thế. Ngự y đến một người lại một người, nhưng đều than thở mà bày tỏ, vết sẹo lớn này là lưu chắc.
Nếu nói trên mặt khả năng bị hủy còn có thể nói là càng có khí khái nam tử, Ngự y lại xem mạch cho Tần Húc Phi, nhận định y nội thương nghiêm trọng, khiến thủ hạ của Tần Húc Phi nổi trận lôi đình. Bắt nạt người cũng không như vậy chứ? Chịu thiệt nặng như vậy, chẳng lẽ họ còn nên nhân nhượng cho yên? Hừ, dẫn đủ nhân thủ, đi tìm Phương Khinh Trần liều mạng nói lý lẽ!
Tần Húc Phi gầm lên vài tiếng, rốt cuộc ngăn được cái tâm khinh suất của họ. Hiện tại y toàn thân bị thương, lại không cảm thấy thịt đau, chỉ cảm thấy đầu đau: “Trên mặt thêm một vết sẹo lại tính là gì. Nội thương qua mấy hôm cũng khỏi. Chuyện bé xé to, bỗng dưng khiến người chê cười.”
Kỳ Sĩ Kiệt rất không phục, thấp giọng nói: “Chúng ta dám không để trong lòng sao? Sau khi Liễu tướng quân về, còn có thể tha cho chúng ta. Lúc trước khi y đi về nam, đã trịnh trọng phó thác điện hạ cho chúng ta như vậy, hiện tại điện hạ lại bị vết thương che cũng không che được, giấu cũng không giấu được này…”
Tần Húc Phi chán nản. Cái đám này, sợ lại là Liễu Hằng, không phải y!
Che không được, giấu không được… Y bỗng thoáng nhíu mày, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu giao cho thủ hạ trung thành nhất, trầm ổn nhất, sẽ không gây chuyện nhất là Hồng Lương: “Ngươi đêm nay đi truyền lời cho Phương hầu, ngôn ngữ ôn hòa, mời y mấy ngày gần đây nhất định phải vào triều ngày ngày, không thể co lại hầu phủ hưởng phúc lành nữa.”
Được rồi. Mặc kệ Phương Khinh Trần và y lấp liếm thế nào, người đời đều sẽ không tin. Thương trên mặt y lại rõ ràng như thế, chuyện này nháy mắt có thể truyền đến thiên hạ đều biết.
Chân tướng càng là không thể biết được, tưởng tượng của người đời càng là trăm kỳ ngàn quái. Đại Sở quốc hiện tại, vô luận là triều đình hay dân gian, đều tuyệt đối không chịu nổi càng nhiều tư đấu quyết chiến liên quan đến Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi. Loại đồn đãi nhàm chán là báo thù lẫn nhau này, khi lên triều, Phương Khinh Trần cho dù ngồi một bên làm bài trí, nhưng chỉ cần hai người đồng thời lộ diện, tất nhiên là Tần Sở hài hòa, cục diện nhất phái tốt đẹp…
Người kia mặc dù tùy hứng, nhưng sự tình nặng nhẹ lại luôn nhìn rõ hơn bất cứ ai, loại xã giao ngoài mặt này, y khẳng định sẽ không chối. Nhưng ghi hận bên dưới…
Tần Húc Phi cười khổ. Y nếu không nghĩ cách đòi lại, y sẽ không gọi là Phương Khinh Trần. Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ nhung mà.
Nhưng tính mạng Sở Nhược Hồng đã bảo vệ được, với tính Phương Khinh Trần, lần này thất bại, lần tiếp theo trừ phi kéo mình xuống hố trước, nếu không nhất định không chịu tùy tiện ra tay. Chỉ cần mình không cho y cơ hội để nhân, thế thì vẫn có thể kéo dài.
Đáng giá. Vô luận thế nào, trận này, là y thắng. Một kẻ điên dù sao cũng còn hy vọng cứu. Chỉ cần còn hy vọng cứu, người kia sẽ không thể thuyết phục mình phủi tay bỏ đi.
Y thở dài thườn thượt một tiếng, thoáng mỏi mệt mà nhắm mắt lại. Còn sống, dù sao cũng tốt hơn chết. Người chết đi, vĩnh viễn không thể sống lại…
Tần Húc Phi bỗng nhiên toàn thân kéo căng. Mở mắt, trong mắt lại không có những người chung quanh, mấy tướng lĩnh ở trước mặt y ngạc nhiên nhìn nhau, rốt cuộc có người thấp giọng gọi: “Vương gia…”
Tần Húc Phi biết mình đã thất thần một thời gian dài, bị người nhìn ra manh mối, vội vàng mạnh mẽ kiềm chế tâm thần, cười nói: “Ta không sao, chỉ là nghĩ sự tình đến hơi xuất thần thôi.”
Kỳ Sĩ Kiệt cắn răng nói: “Thuộc hạ biết, Vương gia tất nhiên là lại đang hao tổn *** thần vì Phương Khinh Trần. Người này…”
Tần Húc Phi khẽ lắc đầu, ngừng câu chuyện của hắn: “Về sau bớt mắng y, cũng bớt chọc y, càng đừng giám thị y. Tóm lại, đừng làm chuyện gì có thể khiến y tức giận, người này…” Y cười khổ: “Người này một khi ghi hận cũng lập tâm trả thù, thủ đoạn ấy…”
Nghĩ đến người nọ kỳ thật rất không quang minh lỗi lạc, kỳ thật rất là trừng mắt tất báo, Tần Húc Phi hơi buồn bực.
“Vương gia, chúng ta không cần sợ y…”
“Không phải sợ y, chỉ là không cần gây nhiều phiền toái.” Tần Húc Phi cảm thấy hơi mệt. “Hiện tại cục diện như thế, hai bên đều không chịu nổi phiền phức.” Ánh mắt y đảo qua mọi người, bật cười nói: “Các ngươi đó, ở trong quân doanh quá lâu, hỏa khí quá thịnh, về sau theo ta đọc thêm sách, tu thân dưỡng tính đi.”
Mọi người đều ngạc nhiên, ô, tam điện hạ võ si trứ danh trong quân, bỗng nhiên muốn đọc sách? Thái dương này mọc ra từ phía tây khi nào thế?
Tần Húc Phi cũng lười nhìn sắc mặt mọi người, cười nói: “Các ngươi tìm thêm sách đến cho ta.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hồi lâu mới hỏi ra một câu: “Vương gia muốn đọc sách gì?”
“Thiên cổ hưng vong, chớ qua lịch sử, đương nhiên phải đọc sách sử. Các ngươi đi tìm sách sử các nước cho ta. Chính sử dã sử tạp ký đều được, đặc biệt là những ghi chép lịch sử suy vong đổ nát của những quốc gia từng hưng thịnh một thời đó, ta muốn xem thêm, đặng mà cảnh giác.”
Tần Húc Phi thong thả nói: “Những ghi chép lịch sử về vĩ nghiệp kinh thế của anh hùng cái thế đó, ta cũng muốn xem thêm để học hỏi. Đặc biệt là, các ngươi tìm kiếm khắp nơi cho ta, chi ra nhiều tiền, cầu tìm chân dung của danh nhân thời cổ. Nhớ kỹ, không thể là hậu nhân ngưỡng mộ vẽ nên, phải là chân dung chân thật do người thời đó, chiếu bộ dáng của người thật mà vẽ, ta cực muốn thấy phong phạm hoa thái của cổ nhân một chút!”
Y nơi này giao từng câu, chúng tướng từng kẻ nghe đến trợn mắt há mồm.
Việc này, kỳ thật hiếu học không có gì là không tốt, đọc sử cũng không có gì là không đúng. Chẳng qua, lúc sống còn này, Vương gia bỗng nhiên nói một phen như vậy, thật sự khiến người cảm thấy quá quỷ dị.
Tần Húc Phi lại cười nói: “Đương nhiên, ta đường đường một nhiếp chính vương, lại còn cần đọc sách học sử, cũng có chút mất mặt. Cho nên chuyện này, mọi người không cần làm quá đường hoàng, để người ta biết ngược lại không đẹp.”
Kỳ Sĩ Kiệt lau mồ hôi trên đầu. Có quỷ, khẳng định có quỷ! Ta dám lấy đầu ra cược, trong đây tuyệt đối có quỷ!
Tần Húc Phi lại không để ý tới tính toán trong lòng mọi người, giao xong bèn phất tay, chỉ nói mình bị thương nặng phải nghỉ ngơi, đuổi mọi người đi sạch.
Trước mắt thanh tịnh, y uể oải nằm xuống giường, nhắm mắt, lại thật sự không cách nào nghỉ ngơi. Trước mắt nơi nơi lóe lên, đều là bóng dáng Phương Khinh Trần.
Dáng người anh vũ trên chiến trường, cười quyết thiên hạ trên thuyền nhỏ, thân trong mơ mộng yếu ớt đau thương, nghiêm nghị lãnh sát khi bị bóc trần sự thật.
Còn có… lời buột miệng thốt ra trong lúc hôn mê.
Tần Húc Phi vã mồ hôi lạnh một thân.
Người này, bí ẩn trên thân, thật sự là quá nhiều.
Y lại chuyển qua nghĩ đến Triệu Vong Trần. Triệu Vong Trần vốn phải nghe lời nán lại dược phòng, kết quả lại lén mò đến ngoài điện nghe lén, rồi chạy về dược phòng vờ như mới ra kia…
Thật cho là khi y và Phương Khinh Trần hổn hển, tai mắt sẽ không nhạy?
Tần Húc Phi khẽ cười lạnh. Mặc dù y luôn luôn không thích dùng tâm cơ, nhưng tuyệt không có nghĩa là y không biết dùng tâm cơ. Người này nếu không bị diệt khẩu, như vậy, lại là một manh mối cực kỳ thú vị.
Muốn ta tra sao? Phương Khinh Trần! Ta tuy không có bổn sự thông thiên, lại vị tất không tra ra bí ẩn của ngươi.
Vô luận thế nào, ta chung quy phải làm rõ, ngươi rốt cuộc là ai?
Bình luận truyện