Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 57



Khiêm tốn một cách hoành tráng.

☆ ☆ ☆

Một đám người lớp C1 tụ tập ngay tại xung quanh đích đến, chiếm nguyên một khối đất đứng xem thi đấu, Tiếu Lang cũng bên trong đám người đó.

Năm vòng đầu tiên, cả Vương Mân lẫn Triệu Vu Kính đều nằm trong vị trí tốp những người chạy dẫn đầu. Sau mỗi một vòng chạy đến điểm kết thúc, tầm mắt của Vương Mân cùng Tiếu Lang đều chạm vào nhau.

Tiếu Lang cảm giác được, Vương Mân đang mỉm cười với mình.

Vòng thứ sáu, chạy được một nửa, Vương Mân liền hơi chút tăng tốc, vượt qua Triệu Vu Kính, chạy ở đằng trước cậu ta.

Triệu Vu Kính có hơi hoảng hốt, lập tức cũng đi theo tranh vị trí với Vương Mân, hai người cùng nhau gia tốc, đồng thời cũng tăng không ít áp lực cho mấy người đang chạy dẫn đầu, trong lúc nhất thời, một đám người đều tăng tốc vọt lên một hai trăm mét.

Sau một lúc, bọn họ mới phát giác cứ như vậy tiếp tục tranh đua không được, chạy đường dài kiêng khị nhất là mất đi kiểm soát, nhất định phải bình ổn tiết tấu của bản thân, không thể để người ngoài quấy nhiễu, hiện tại nếu như cứ đuổi kịp rồi vượt qua người phía trước, là hành động không sáng suốt chút nào.

Vì thế, khi vòng thứ sáu chạy đến điểm kết thúc, Vương Mân cùng Triệu Vu Kính vẫn là tiếp tục kẹt tại vị trí thứ năm và thứ sáu.

Lúc này đây, Tiếu Lang rõ ràng nhìn thấy được Vương Mân nhìn mình mỉm cười.

Vòng thứ bảy đến vòng thứ mười, Vương Mân bảo trì tốc độc, Triệu Vu Kính cũng không đánh mất lý trí, chạy sát theo Vương Mân. Như vậy càng tốt, đợi đến khi về đích mới tăng tốc vượt lên cho tên này biết mặt!

Nhưng là, ngay lúc bắt đầu chạy vòng thứ mười một, Triệu Vu kính cảm giác tốc độ của Vương Mân hơi hơi tăng lên một chút.

Mèn ơi, này là chạy 10,000m đúng không? Phân nửa quãng đường còn chưa xong, tên này cư nhiên dám tăng tốc?

Vương Mân quả thực có tăng tốc độ của mình lên một chút, lập tức thuận lợi vượt qua hai tuyển thủ chạy phía trước mình, chạy ở vị trí thứ ba.

Triệu Vu Kính bám sát phía sau, truy theo có phần cật lực… Lúc này, Triệu Vu Kính bắt đầu loáng thoáng cảm giác, mình tựa hồ không phải đối thủ của Vương Mân.

Tuyển thủ đang chạy ở vị trí dẫn đầu chính là người chạy hạng ba đồng hạng với Triệu Vu Kính năm ngoái, nam sinh lớp C4, chạy thứ hai cũng là một cao thủ chạy đường dài, hai người cứ một trước một sau, tốc độ dẫn theo đội, Vương Mân chạy theo sau có vẻ rất thoải mái, cho nên không dự định chạy vượt lên hai người kia.

Mười vòng chạy trôi qua, chênh lệch giữa những người dự thi càng lúc càng rõ rệt, dẫn đầu thậm chí vượt qua người chạy chót một vòng.

Khác xa với tâm trạng thoải mái xem thi đấu như năm trước, lúc này Tiếu Lang nhìn mà khẩn trương muốn chết… chỉ cảm thấy mấy tên chạy dẫn đầu giống như người máy không biết mệt mỏi là cái gì, một đám đều vô địch tới biến thái.

Vương Mân chảy rất nhiều mồ hôi, mỗi lần vượt qua điểm đến, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Lang cũng không còn ý cười nồng đậm như hồi mấy vòng đầu nữa… cậu ấy mệt mỏi sao?

Năm vòng cuối cùng, mỗi vòng đều là tra tấn dày vò, mỗi vòng đều có người bỏ cuộc.

Đài phát thanh bắt đầu phát khúc quân hành vận động, các xướng ngôn viên lần lượt thay phiên nhau hô to “Các tuyển thủ cố lên!”

Là thanh âm của Liêu Tư Tinh…? Tiếu Lang hoảng hốt mà nghĩ, cô ấy là bạn gái của Vương Mân, có lẽ rất chú ý đến biểu hiện của Vương Mân đúng không? Anh ơi, cô ấy cũng có thể nhìn đến vẻ mặt thật lòng chăm chú của anh lúc này…

Nghĩ như vậy, Tiếu Lang đột nhiên cảm giác trong lòng có chút ê ẩm…

Vòng thứ hai mươi bốn, Vương Mân đột nhiên tăng tốc.

Điều này khiến cho hai người dẫn nhất và dẫn nhì cùng với mấy kẻ theo sau đều có chút hoảng hốt : tên này không phải nhớ lộn vòng đó chứ? Này vẫn chưa đến vòng cuối cùng mà đã gấp gáp tăng tốc như vậy a!?

Dẫu cho mọi người đều là trong lòng đầy hoài nghi, nhưng cũng không cam tâm để lạc lại phía sau… đến nước này rồi, một chút cũng không thể sai lầm được! Vạn nhất tên kia không phải nhớ lầm, dựa theo tốc độ của mình, chạy đến đích dư sức bỏ xa người chạy thứ hai ít nhất 100m!

Đáng tiếc là, bọn họ đánh giá quá thấp mức độ biến thái của Vương Mân.

Vương Mân là có chuẩn bị, cậu đánh giá thể lực của chính mình đủ để bức phá hai vòng còn lại, liền bắt đầu tăng tốc lao lên.

Mọi người chỉ nhìn thấy Vương Mân xoải đôi chân dài rắn chắc của mình, trong vòng năm mươi mét ngắn ngủi, liền chạy vượt lên dẫn trước hai tên tuyển thủ dẫn đầu suốt hai mươi ba vòng, vọt lên đệ nhất.

Hai tuyển thủ kia vẫn cố hết sức giãy dụa muốn đuổi theo, nhưng trong chốc lát, cả hai lại khiếp sợ phát hiện, thiếu niên chạy trước mình xoải chân càng lúc càng dài, chạy càng lúc càng nhanh, khiến cả hai đuổi theo không kịp!

Mấy phút tiếp theo đó, Vương Mân để lại ấn tượng khắc sâu vào đầu của sở hữu khán giả của toàn khối các lớp năm hai đang xem trận đấu 10,000m… khiến cho tất cả mọi người mấy ngày tiếp theo đó, thậm chí là mấy năm về sau này, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, đều phát ra một câu cảm thán từ nội tâm của mình : trên thế giới này quả thực tồn tại loại người khiến cho tất cả đều hâm mộ lại ghen ghét đố kỵ như vậy…

——đây giống như không phải một trận thi đấu, mà là một màn biểu diễn hết sức hoành tráng.

Bắt đầu từ vòng thứ hai mươi bốn, Vương Mân liền lấy tốc độ chạy nước rút 100m, lao thẳng về phía đích đến.

Lúc đó, cũng có không ít người sợ Vương Mân là nhớ nhầm số vòng, thậm chí có vài kẻ thấy vui sướng khi kẻ khác gặp họa. Nhưng mà, Vương Mân chỉ đơn giản nhìn thẳng về phía trước vượt qua điểm kết thúc của vòng hai mươi bốn, bắt đầu vòng thứ hai mươi lăm trong ánh mắt kinh ngạc của hết thảy mọi người.

Lúc này, khoảng cách vượt xa người chạy thứ hai phía sau cậu, đại khái có hơn ba mươi mét.

Tiếu Lang đứng ở gần đích đến, lúc này đã muốn ngốc lăng rồi.

Bóng những người xem thi đấu ở bên cạnh chợt phai dần, thanh âm ồn ào cổ vũ bên tai chợt biến mất.

Trong mắt của Tiếu Lang ngoại trừ Vương Mân, không nhìn thấy được bất cứ người nào khác nữa, trong đầu cậu, ngoại trừ câu hát kia, cái gì cũng đều không nghe thấy…

“Tôi tự do như một cơn gió, ngay cả dịu dàng của em cũng không cách nào níu lại… Trong vô tận phiêu lưu, khát cầu về một tự do, hết thảy tang thương, một mình tôi gánh chịu…”

Có một loại cảm giác như nhìn thấy Vương Mân sẽ tiếp tục chạy, tiếp tục chạy mãi không bao giờ dừng lại, tràn ngập trong nội tâm của Tiếu Lang.

Thiếu niên kia, phóng khoáng tựa như cơn gió, thiếu niên kia… ôn hòa tựa như cơn gió… vĩ đại đến như thế, lóa mắt đến như thế…

“…Tôi cho em tự do, những ký ức trường cửu… Tôi trao em hết thảy, nhưng không thể dừng bước chân… Tôi tự do như một cơn gió…”

Tiếu Lang chợt nhớ đến, cái ngày nóng bức mùa hè ấy, tự tay mình đã đưa chiếc máy bay ấy lên trời cao, dùng sức mạnh của đôi bàn tay này đẩy chiếc máy bay ấy rời khỏi mình, bắt đầu lướt đi… trong nháy mắt ấy, bầu trời như trở nên xanh hơn, cao vợi hơn… cảm giác như có một cơn gió mát thổi phất qua…

.

Anh à, nếu như em không gặp được anh, anh sẽ một mình bay đến những nơi nào nhỉ…?

Nếu anh không để em ở bên cạnh anh, có khi nào anh cũng giống như những câu hát trong bài hát kia, nương theo cơn gió tự do bay lên cao, bay đến nơi mà tất cả mọi người đều không với tới…

.

Hai trăm mét cuối cùng…

Một trăm mét…

Năm mươi mét…

Vương Mân chẳng những không giảm tốc độ, lại càng lúc càng nhanh hơn, cả người cậu toát ra một cỗ bốc đồng lại ương ngạnh, khiến cho tất cả những người chứng kiến đều rung động, làm cho tất cả đều như ăn phải thuốc kích thích hùa nhau vây lấy điểm đích đến, liều mạng mà hô to.

Tiếu Lang đứng trong đám người, không biết Vương Mân có nhìn đến mình hay không, chỉ biết rằng… trong mắt mình chỉ độc mỗi hình bóng Vương Mân…

Trong nháy mắt, Vương Mân dùng khoảng cách vượt xa người chạy thứ hai hơn 100m xông qua điểm kết thúc của vòng thứ hai mươi lăm, phảng phất như cũng xông vào tâm của Tiếu Lang.

Vương Mân bước đến bên cạnh Tiếu Lang, cả người đổ ập xuống người cậu, bên dưới chân vẫn tiếp tục nhấc chân rồi giẫm xuống theo quy luật, để trái tim cùng mạch đập đang kịch liệt nhảy lên dần dần hoãn xuống.

Tiếu Lang nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Vương Mân, nhẹ nhàng đỡ lấy tấm lưng ướt sũng mồ hôi của cậu.

Bất quá, Vương Mân lập tức liền buông Tiếu Lang ra, tầm mắt thẳng tắp quét ngang bốn phía, bắt gặp bóng dáng của Triệu Vu Kính, liền hướng đến bên kia bước đi.

Bị bạn bè lôi kéo đến chỗ nghỉ nửa sống nửa chết, Triệu Vu Kính nằm bẹp trên mặt đất, tay chân hoàn toàn không nhúc nhích nổi. Mấy tên bạn tốt bụng cầm khăn lông thấm nước giúp cậu chàng lau mồ hôi… Đúng ngay lúc ấy, trong tầm mắt của Triệu Vu Kính đột nhiên xuất hiện thân ảnh một người, bởi vì ngược nắng, cho nên người nọ bị bóng ma che mất biểu tình.

Vương Mân đứng thẳng tắp tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống Triệu Vu Kính – lúc này tựa như một con cá chết.

Mấy tên bạn học nhìn thấy, theo bản năng hơi hơi run lên.

Triệu Vu Kính giống như bị người nào đó gây áp lực trong vô hình, thân thể lâm vào tình trạng kiệt sức quá độ, cùng với tinh thần bị kinh hách, khiến cậu không thể tạo ra bất cứ phản ứng nào.

Vương Mân nhìn Triệu Vu Kính vài giây, không nói gì cả, sau đó liền xoay người rời đi.

…Triệu Vu Kính thua cuộc, vô luận là bất cứ phương diện nào.

Mọi người “…” Thiệt đáng sợ nha! Chẳng lẽ đây là không nói gì mà khinh bỉ trong truyền thuyết sao?

Tiếu Lang đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy tất cả hành động của Vương Mân, chẳng biết tại sao trong lòng vô cớ hết giận.

Vương Mân vòng trở lại tìm Tiếu Lang, Tiếu Lang đúng lúc nhìn thấy được một tia cười giảo hoạt rất nhạt trên mặt đối phương, làm cho Tiếu Lang cảm giác mình vừa nhìn thấy một con mèo đang… đắc ý?

Tiếu Lang giang hai tay ra bày tư thế muốn ôm Vương Mân, Vương Mân lại kéo kéo vạt áo của mình ngửi ngửi, nói “Đầy người toàn mồ hôi, hôi muốn chết, lát nữa ôm em sau.”

Giật được quán quân, tâm tình của tất cả đều cao hứng, đồng thời lại cảm thấy có phần phức tạp… Phức tạp là bởi vì bọn họ lại lần nữa kiến thức tới một mặt thần thú (?) khác của Vương Mân, tổng cảm thấy cảnh tượng vừa rồi có chút không quá chân thật, làm cho người ta không dám tin tưởng.

Một học sinh cao trung bình thường có thể lợi hại tới vậy sao? Người chẳng những thông minh, thể dục cũng tốt đến bạo! Quan trọng hơn là, người này lại chưa từng thổi phồng hay khoe khoang ưu thế của bản thân cả!

Cái loại khiêm tốn mà lại hoành tráng khiến cho tất cả đều rung động thật sâu này… khiến cho sự tồn tại của cái tên Vương Mân mãnh liệt hơn bao giờ hết trong đám học sinh của Hoa Hải.

☆ ☆ ☆

Giữa trưa, Vương Mân trở về phòng ký túc, tắm rửa nghỉ ngơi, Tiếu Lang giống như người hầu vây quay cậu chuyển tới chuyển lui, dâng quần áo rót nước lau tóc, phục vụ có thể gọi là cực chu đáo.

Vương Mân xếp bằng ngồi trên giường, hưởng thụ Tiếu Lang ân cần hầu hạ.

Tiếu Lang giúp Vương Mân lau khô tóc, ngón tay nhẹ nhàng miết miết da đầu của cậu, ngữ khí có phần cợt nhã vui đùa “Anh, muốn massage không?”

“Nhiệt tình đến vậy?” Vương Mân liếc mắt nhìn cậu một cái, rất là tự nhiên nằm duỗi người trên giường, nói “Cũng được, đến đi, xoa bóp chân cho anh.”

Tiếu Lang ngồi xuống bên cạnh Vương Mân, ôm lấy một chân của cậu, sờ sờ bắp chuối, nói “Cứng ghê.”

Vương Mân nói “Ừ, toàn là acid lastic.”

Tiếu Lang “Vi khuẩn.”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang cười nói “Xoa bóp giúp anh ha.”

Vương Mân “…Có lẽ tới mai sẽ bị đau cơ.”

Tiếu Lang “Tàn phế không?… Tàn thì để em cõng anh cho.”

Vương Mân nở nụ cười, nói “Sẽ tàn, nhưng không phế, không cần em cõng.”

Tiếu Lang vừa giúp Vương Mân đấm bóp chân, vừa tò mò hỏi “Mới nãy anh đi tìm Triệu Vu Kính, sao không nói cái gì hết vậy?”

Vương Mân “Muốn nói cái gì?”

Tiếu Lang “Ít nhất phải hùng hổ mà nói ‘ Ta thắng ‘ hoặc là miệt thị nó ‘ Ngươi thua rồi ‘ ! Đại khái vậy…”

Vương Mân “…nói vậy nghe rất ngu.”

Tiếu Lang nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là tính cách của Vương Mân không đời nào lại đi nói những lời như vậy, lại nói “Rồi rồi, anh cái gì cũng không cần nói cũng đủ ngầu, cảm giác như rất rộng lượng!”

“Không,” Vương Mân cụp mắt nói “Anh rất keo kiệt.”

Tiếu Lang “?”

Vương Mân mím mím môi “Lần trước Triệu Vu Kính ức hiếp em, em còn khóc…”

Tiếu Lang ngẩn ra, ngắt lời “Không phải chứ! Chỉ vì muốn giúp em nguôi giận mà anh đi ghi danh chạy cái quỷ một vạn mét kia a?”

Vương Mân lắc đầu, nói “Tên đó ức hiếp em, anh quả thực rất tức giận, bất quá anh cũng giận chính mình, cho nên anh tự phạt mình.”

Tiếu Lang nghe lời này cảm thấy choáng cả não, Vương Mân lại nói “Lúc trước anh từng hứa sẽ không để người khác ức hiếp em… Lại không giữ lời.”

Tiếu Lang nghẹn họng, trong lòng cảm động muốn chết, vừa chua lại vừa ngọt!

Cậu cố hết sức đấm bóp chân cho Vương Mân, từ bắp chuối đến đùi trên, vô tình nhìn thoáng qua phần “gì đó” hơi hơi phồng lên của Vương Mân thì, đột nhiên trong lòng hơi động, vươn tay nhè nhẹ chạm vào.

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “…”

Ý thức được mình vừa làm cái gì, Tiếu Lang lập tức 囧! Đang muốn tìm cái cớ chống chế cho qua, cái “gì đó” của Vương Mân lại phồng to hơn nữa.

Tiếu Lang “…” Tình huống gì đây?

Vương Mân “…”

Hai người đều 囧囧 nhìn nhau, Tiếu Lang đỏ bừng cả gương mặt, lắp bắp trốn trách trách nhiệm “Không, không liên quan tới em à nha!”

Vương Mân dùng khuỷu tay chống người ngồi thẳng dậy, lại thò tay qua sờ sờ ngay đũng quần của Tiếu Lang, cười nói “Huề nhau.”

“…” Tiếu Lang lại động oai niệm, lại duỗi ma trảo hướng qua phía giữa hai chân Vương Mân, sờ sờ…

Vương Mân chụp lấy tay cậu, dở khóc dở cười “Em đủ chưa a.”

Tiếu Lang đỏ mặt, chớp chớp mắt hai cái, theo bản năng hỏi “Anh, những lúc anh muốn thì giải quyết như thế nào vậy a.”

Vương Mân có điểm quẫn bách, những đề tài như thế này lúc bình thường cậu chưa từng tán gẫu với người khác bao giờ, nhưng là.. lúc này đối tượng hỏi là Tiểu Tiểu, cậu không thể không trả lời.

“Nhịn một chút.”

“A?” Tiếu Lang không kịp phản ứng.

Vương Mân lặp lại “Nhịn nhịn một chút là xong.

Trong đầu vang lên một trận ầm ầm ầm ầm, Tiếu Lang chấn kinh rồi… Nhịn nhịn? Người này thành thánh rồi sao!!

“Chung quy cũng phải có một hai lần cảm thấy rất muốn rất muốn chứ!?” Tiếu Lang không thể tin hỏi lại.

“Ừ…” Vương Mân chợt nhớ tới, rất nhiều lần đều là vì thiếu niên trước mắt mình mà thân thể nổi lên phản ứng, liền cảm thấy bản thân suy nghĩ không bình thường cộng thêm xấu hổ vô cùng…

“Hồi lúc học sơ trung không phải có mấy tiết học sức khỏe giới tính sao, lúc đó thầy dạy bảo một tháng có hai ba lần tự an ủi là bình thường! Anh đâu cần phải chịu đựng như vậy!” Tiếu Lang cảm thấy bản thân lúc này nên khai đạo cho Vương Mân một chút (?)

Vương Mân : đích xác, những điều em nói anh biết a, lúc trước anh cũng từng rất nhiều lần bởi vì nhu cầu sinh lý mà tự an ủi a…

Nhưng là, nếu như anh nói, sau khi gặp được em rồi, mỗi lần xúc động đều là bởi vì em—— một nam sinh có cấu tạo sinh lý thân thể hệt như mình, em sẽ cảm thấy được anh rất ghê tởm hay không?

Vương Mân bỗng nhớ đến năm ngoái, lúc Tiếu Lang chơi bóng té bị thương xương cụt, bản thân mình giúp cậu ấy làm massage bên trong, Tiếu Lang từng có lần tỏ vẻ xác nhận, bị mình tiến vào (?) liền cảm thấy rất ghê tởm.

…Vương Mân chợt trầm mặc.

Lúc này, Tiếu Lang đột nhiên vỗ tay một cái “Biết rồi! Có phải là do ở cái đó… Liêu Tư Tinh không khiến anh dậy nổi hứng thú, đúng hông?”

Vương Mân “…”

“Kỳ thực cái này cũng bình thường hà, bởi vì Liêu Tư Tinh vẻ ngoài lẫn tố chất đều rất hoàn mỹ, phỏng chừng nhỏ mà là bạn gái của em, em cũng sẽ không dám nghĩ bậy…” Tiếu Lang phân tích xong rồi, lại vội vàng nói tiếp “Nhưng mà anh cũng không thể vì nhỏ vậy mà cứ chịu đựng a! Nhịn riết sẽ hỏng bét đó!”

Đề tài này nếu còn tiếp tục kéo dài nữa, Vương Mân nghĩ mình sẽ 囧 mà chết quá, lập tức lái sang chuyện khác “Còn em, giải quyết như thế nào?”

Vấn đề của người khác thì nói rất có lý rất rõ ràng, còn của chính mình thì… Tiếu Lang bắt đầu nhăn nhó “Thì… tự mình dùng tay sờ sờ, vuốt vuốt… cho nó ra thì xong thôi…”

Vương Mân vẻ mặt đầy tò mò “Thường làm ở đâu?”

Tiếu Lang “…Những lúc tắm rửa a…”

Vương Mân tỏ vẻ đã hiểu “Ồ.”

“…” Đối thoại gì mà quái quỷ vậy nè!

Đề tài này bị gấp rút kết thúc ngay tại không khí bắt đầu trở nên vô cùng kỳ quái.

Tiếu Lang đấm chân một lát cho Vương Mân, sau đó hai người cùng nhau ngủ trưa một chút.

☆ ☆ ☆

Buổi tối, ở ký túc xá nam sinh.

Mọi người cùng tụ tập một chỗ, dự định thanh toán đánh cược trận đấu chạy 10,000m giữa Vương Mân cùng Triệu Vu Kính! Cả đám đều ồn ào la hét đòi Vương Mân phải đề một điều kiện cho Tiếu Lang, tốt nhất là bắt mặc nữ trang ngay tại chỗ đùa giỡn.

Vương Mân liếc liếc nhìn Tiếu Lang đang đứng ngay góc, vẻ mặt đầy khó xử, nói “Lại đây, đứng bên cạnh anh.”

Tiếu Lang ngập ngừng một chút, bất quá tiếp theo liền nghe lời đi qua, cậu ngoan ngoãn đến cạnh Vương Mân ngồi xuống.

Cả hai người ngồi ở cạnh giường, Vương Mân đưa tay vòng qua bả vai Tiếu Lang, khoác lên vai cậu, một tay duỗi qua nhéo nhéo hai má của Tiếu Lang, nói “Mấy người không cảm giác được, Tiểu Long Nhân không mặc nữ trang, cũng rất có tư sắc đó chứ.”

Mọi người : cái này… bắt đầu đùa giỡn kiểu Vương Mân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện