Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 60



Chỉ thích một mình người ấy

☆ ☆ ☆

Tán gẫu với Giang Tử Phong một hồi, Tiếu Lang liền thành thật khai báo mình là ở tỉnh D thành phố C, hiện đang học cao trung năm hai. Mà Giang Tử Phong cũng có qua có lại cho công bằng báo với Tiếu Lang là mình đang ở thủ đô, học Đại học…

Gửi đi thông tin của mình rồi, Giang Tử Phong chợt kinh dị mà phát hiện… bản thân lại bại lộ thêm một tin tức cá nhân nữa…

Vì tránh cho trong lúc bất tri bất giác bị tên nhóc Tiểu Long này đào gốc gác của mình ra, Giang Tử Phong lập tức dời đi đề tài “Bây giờ nhóc mấy cấp rồi?”

Tiếu Lang trả lời “93.”

Giang Tử Phong “Ồ? Có có thể để người ta thuê làm việc rồi?”

Tiếu Lang “Ừ, bất quá tui chưa muốn thăng lên Ngự Dụng.”

Chức nghiệp thích khách sau 90 cấp có thể để người khác thuê mình, liền có thể kích hoạt danh hiệu “Ngự Dụng”, tương tự với “Thánh Kiếm Sĩ” của kiếm khách hay “Thần Tượng” của chú tạo sư, tổng cộng chia làm mười cấp bậc. Tìm thuê những thích khách có thực lực cao để bảo vệ mình thông thường là dược sư cùng chú tạo sư, bởi vì lực công kích cùng phòng ngự của hai chức nghiệp có phần thấp, ví dụ như Mạt Danh cùng Giang Phong Vũ Hỏa, A Phi cùng Trúc tử cật hùng miêu. Những thích khách được thuê trong thời gian bảo hộ cố chủ của mình, sẽ nhận được kinh nghiệm gấp đôi cùng với giá trị danh dự, dùng giá trị này tăng lên cấp bậc Ngự Dụng của mình. Cấp bậc càng cao, tiền thuê cũng sẽ theo đó mà tăng.

Dạo gần đây, Tiếu Lang cũng nhận được không ít lời mời thuê mình, bất quá cậu cự tuyệt hết, cậu thầm nghĩ muốn làm một thích khách ngự dụng cho riêng anh mình, he he~

Lời nói cuối cùng gửi đi rồi, chờ mãi mà chẳng thấy Giang Phong Vũ Hỏa trả lời lại, Tiếu Lang tán gẫu cùng A Huy vài câu, sau đó vào game PK cùng A Phi.

Lúc này Tiểu Long Nữ đã đủ thực lực khiêu chiến A Phi, tuy rằng lúc đánh nhau đa phần đều bị A Phi ngược rất thảm, nhưng thực chiến hay PK đều là cách thức rèn luyện trình độ thao tác của thích khách hiệu quả nhất. Tiếu Lang mong muốn mình càng lúc càng mạnh hơn, đuổi kịp cấp bậc của Vương Mân, sau này nếu có lúc phải bỏ mạng thiên nhai (?), mình cũng đủ khả năng bảo vệ Vương Mân~

Đánh hai ván, Tiếu Lang toàn thua, A Phi đứng trên đài PK đắc ý dào dạt nói “Nữ nhân, còn đấu nữa hay không?”

“Lại đi!” Tiếu Lang bổ sung huyết khí, vừa chuẩn bị đánh, trong tai nghe chợt truyền ra tiếng tích tích thông báo có tin nhắn của QQ.

Cậu mặc kệ, tiếp tục cùng A Phi chơi trò chém nhau ngươi truy ta chạy, ta đánh ngươi né, thời gian cả hai dây dưa đánh nhau lần này dài hơn hai lần trước một chút, thẳng đến lúc Tiểu Long Nữ chỉ còn lại 5% thanh máu, A Phi liền khinh bỉ “Hắc hắc, muốn đánh với anh a, cưng còn non lắm~”

Lúc này, thanh âm gửi tin nhắn của QQ lại vang lên nữa, Tiếu Lang liền bảo A Phi “từ từ”, liền thu nhỏ lại cửa sổ trò chơi.

A Phi : “…”

☆ ☆ ☆

Tiếu Lang nhìn nhìn, ở dưới thanh taskbar có một khung nhỏ với biểu tượng avatar anh đẹp trai đang chớp lên liên tục, là Giang Tử Phong.

Tiếu Lang mở ra khung tán gẫu, vừa nhìn liền hoảng sợ : má ơi, hai đoạn chữ thiệt dài a——

Phong : “…Một năm trước, cũng là thời điểm Tây Phong Phái vất vả nhất, cả đám chúng ta cùng Bắc Vân Phái xích mích với nhau, bang chiến cơ hồ như là trận nào trận nấy đều thua thảm hại, bị Dạ Hành Vân đánh đến giống như chó nhà có tang. Lúc ấy anh thật sự rất nản rất nản, thậm chí từng có ý tưởng muốn rời bỏ trò chơi cho rồi. Sau đó gặp nhóc, ha ha, nói thật nha, hồi đầu anh chỉ là muốn lợi dụng nhóc, lừa nhóc đi Bắc Vân Phái nằm vùng thôi, mà nhóc cũng chịu nữa. Sau khi nhóc vào Bắc Vân Phái rồi, không hiểu sao mâu thuẫn giữa hai phái đột nhiên được cải thiện rất nhiều, mỗi lần bang chiến cũng không thê thảm giống như hồi trước nữa…”

Tiếu Lang “…” Nguyên nhân là do mình sao? Mình vĩ đại tới vậy sao? Hú hú hú~~~

Phong : “Nhưng là, ngoại trừ tiền trong game cùng một đám thảo dược rách nát (?) trong Thiên Thảo Đường, anh cũng không còn gì khác có thể bồi thường cho nhóc. Học trưởng cùng với anh bạn kia của nhóc, hai người họ cũng đóng góp cho Tây Phong Phái rất nhiều, nhất là Âu Dã Tử, cậu ấy là một nhân tài hiếm có. Có cậu ta, nhóc căn bản cái gì cũng không thiếu. Hồi trước anh còn định dùng tiền tài thu mua nhóc, giờ nhớ lại cảm thấy thực hổ thẹn… Nhóc chơi chức nghiệp này, cần nhất là ăn ý phối hợp với cố chủ của mình, hiện tại nhóc đang là nằm vùng của Bắc Vân Phái, phải giữ khoảng cách với bạn bè của mình… Ai, Tiểu Long, anh đây cảm thấy có lỗi với nhóc ghê…”

Giang Tử Phong nói liên miên cả một đoạn dài khiến cho Tiếu Lang nhìn mà cảm thấy kích động từng hồi, cậu xúc động nói “Phong ca, đừng nói vậy a, tui luôn cảm thấy anh là người tốt, cũng không cảm thấy anh lợi dụng tui cái gì hết, nói chung cũng chỉ là một cái game thôi, chơi vui vẻ là tốt rồi, tui ở Bắc Vân Phái cũng đâu có tệ lắm, mọi người đối xử với tui rất tốt…” ngoại trừ những lúc bán đứng tình báo có hơi áy náy xíu “Nói thật a, giữa các bang chúng của cả hai môn phái vốn dĩ cũng đâu có gì thâm cừu đại hận đâu, có cũng chỉ là mâu thuẫn giữa hai chưởng môn đứng đầu. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chơi game mà, phải có đánh qua đánh lại mới cảm thấy thú vị chứ, nếu không nhạt nhẽo như cốc nước lọc lại cảm thấy chả có ý nghĩa gì…”

Giang Tử Phong không ngờ Tiếu Lang nhìn mọi chuyện lại thoáng tới vậy, trải qua một buổi nói chuyện này, anh càng thêm yêu thích thiếu niên nhỏ hơn mình những năm tuổi này.

Đang định nghĩa khí hùng hồn một câu “Anh thực tình muốn kết bạn với nhóc, không biết nhóc có đồng ý hay không này kia”, chợt Tiếu Lang lại gửi tới một câu.

“Chỉ là có chút không tiện thôi, mỗi lần muốn gặp Âu Dã Tử trong game liền phải lén lén lút, cảm thấy hơi bị phiền toán. Về sau hai đứa còn phải kết hôn nữa, nếu như đến lúc đó bị người của Bắc Vân Phái truy nã đuổi giết, Phong ca phải bảo vệ hai đứa tui à nha!”

“…” Kết hôn?

Hồi trước quả thực có từng hoài nghi quan hệ giữa Âu Dã Tử cùng Tiểu Long Nữ : gì mà tự tay tạo ra trang bị cho đối phương, chế tác thần khí, lại còn định kỳ đưa y phục thời trang, len lén tặng hoa… nếu như là bạn học bình thường, làm gì lại tốn công tốn sức tới như vậy?

Nhưng là, Tiểu Long… không phải là nam sao? Hay là…= 口 =!

Phong : “Tiểu Long a, hồi trước anh cứ nghĩ mãi không biết nhóc với Tiểu Âu có phải người yêu hay không a? Âu Dã Tử có thể tận tâm tận lực vì Tây Phong Phái như vậy, chung quy là vì nhóc đi đúng không? Nếu anh biết quan hệ của hai đứa sớm một chút, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện chia rẽ uyên ương, tách hai đứa ra một đầu đông một đầu tây như vậy… Khó trách bình thường ít thấy nhỏ lên tiếng trò chuyện, bị ép phải tránh xa nhóc, chắc chắn nhỏ không vui vẻ tí nào đúng không? Ai…”

Tiếu Lang “…” tình huống nào đây?

Phong : “Phải không, Âu Dã Tử là con gái đúng không? Ha ha!”

Tiếu Lang chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, có chút chột dạ len lén liếc mắt ngó Vương Mân ngồi cạnh. Ngay lâp tức, Vương Mân tựa như có radar cảm ứng xoay đầu lại, bắt được ánh mắt trốn tránh của Tiếu Lang, có chút buồn cười hỏi “Nhìn anh làm chi? Lại gây phiền phức gì nữa hả?”

Tiếu Lang lập tức thu hồi lại tầm mắt, ngồi nghiêm chỉnh “Không có, không có gì.”

Vương Mân “…” Rất khả nghi!

Mười ngón tay của Tiếu Lang lướt nhanh trên bàn phím, gõ bùm bùm “Phong ca, chuyện này không thể nói cho ai biết a!”

Phong : “Tuyệt đối im như thóc luôn!”

Giang Tử Phong liều mạng áp lực đè xuống cảm giác quái lạ hết sức mãnh liệt đang dâng lên trong lòng mình, bắt buộc bản thân phải thiệt là trấn định : người ta tình lữ thích hoán đổi thân phận chơi game, âu cũng là bình thường, ngạc nhiên cái gì mà ngạc nhiên. Nhưng là, cái tên Âu Dã Tử kia là… nữ sinh? (thế giới quan dần sụp đổ…)

Phong : “Tiểu Long, khi nào không muốn nằm vùng nữa, cứ trực tiếp trở về.”

Tiểu Long : “Trở về đâu? Tây Phong Phái?”

Phong : “Ừ, đến lúc đó anh đứng ra tổ chức hôn lễ cho nhóc cùng nhỏ bạn gái (?) nhóc, cam đoan rình rang nhất toàn server!”

“…Nhỏ bạn gái?” thanh âm của Vương Mân đột nhiên vang lên bên tai.

Tiếu Lang rùng mình một cái : vẫn là bị phát hiện… hic hic, đáng sợ quá đi!

Cậu lắp ba lắp bắp giải thích “Này này, cái này… là do tự ổng đoán a, em không có nói bậy a, thật đó, em không có gạt ổng…”

Vương Mân “Ổng biết em là nam sinh rồi?”

Tiếu Lang “…Ừ.”

Vương Mân “Em bảo với ổng, anh cũng là nam sinh.”

Tiếu Lang vội vàng la lên “Hai nam sinh mà kết hôn sao? Ổng sẽ cảm thấy rất kỳ cục a!”

Vương Mân nhìn chằm chằm vào Tiếu Lang một chút, nói “Em không nói, một lát nữa anh tự mình nói.”

Tiếu Lang bị Vương Mân nhìn đến nổi cả da gà, trong lòng có dự cảm nếu như để anh mình đích thân nói ra, sự tình thể nào cũng phát triển về phía không thể khống chế cho mà coi!

“Em nói! Để em nói…” Tiếu Lang bất chấp tất cả gõ lên bàn phím.

Tiểu Long : “Phong ca, thật ra… anh hiểu lầm!!! Âu Dã Tử là nam sinh!”

Giang Tử Phong : biết ngay mà! Âu Dã Tử làm sao có thể là con gái được!

(Thế giới quan đang sụp đổ đảo ngược lại bắt đầu trùng kiến, sau đó… đột nhiên bị pause~”

Khoan khoan! Đều là nam sinh? Kết hôn?? = 口 =!!!

(Thế giới quan lần này nát bét luôn…)

Vương Mân ra lênh nói “Đến nước này rồi, chỉ có cách nói thật ra hết mà thôi. Em nói cho hắn biết, anh muốn cưới em làm vợ trong game.”

Tiếu Lang nghe những lời này, tim nảy lên đập thình thịch thình thịch, ngoan ngoãn làm theo lời Vương Mân, đánh chữ nói cho Giang Tử Phong.

Giang Tử Phong “&%¥…”

☆ ☆ ☆

Vương Mân vừa lòng vươn tay sờ sờ đầu Tiếu Lang, tâm tình tốt vô cùng, dời tầm mắt trở về lại với màn hình của mình.

Bên này, đồ đệ Đại Mạch Trà đã spam một đống trên màn hình——

“Sư phụ, bên dưới phải thêm tài liệu gì nữa? Đồng thau hay là vàng thiếc a?”

“Sư phụ? Sư phụ? Sư phụ đi đâu rồi?”

“Sư phụ tại sao không nói lời nào a? Sư phụ đừng vứt bỏ đệ tử mà!!!”



Âu Dã Tử : “Mới nãy sư nương đột nhiên giận dỗi. Thêm vàng thiếc đi.”

Đại Mạch Trà : “…Sư phụ phải hống sư nương hỉ?”

Âu Dã Tử : “Ừ.”

Đại Mạch Trà : “(mắt trái tim) sư phụ đối với sư nương tốt ghê a! Sư nương nhất định rất ỷ lại sư phụ đúng không?!”

Hơn nửa phút trôi qua, Âu Dã Tử mới chậm rì rì trả lời : “…Ừ.”

Đại Mạch Trà : “Wa wa wa~ người ta cũng muốn có bạn trai giống như sư phụ vậy ~~”

Âu Dã Tử : “…”

Sư phụ lại trầm mặc… a a a a~~ Đại Mạch Trà cô nương phát giác, bản thân càng ngày càng thích nam nhân với loại tính cách muộn tao này~

Một hồi lâu sau, mới thấy Âu Dã Tử phát lên một dòng trên khung tán gẫu : “Sư phụ nghĩ, hiện tại sư phụ chỉ thích một mình người đó.”

Đại Mạch Trà : “…”

Tiếu Lang cùng Giang Tử Phong nói chuyện xong, liền mở lại cửa sổ trò chơi, thấy A Phi vẫn đang ngồi tại chỗ chờ mình.

Tiểu Long Nữ : “Về rồi đây~”

A Phi : “Em làm cho anh chờ lâu muốn chết a!”

Tiếu Lang tựa hồ như nghe thấy loáng thoáng bên tai tiếng nghiến răng của A Phi, cậu nói : “Tui với ông đi săn kim quả quả đi ha?” Kim quả quả là một loại quả thực phải giết Kim thụ thụ yêu mới có thể nhặt được, ăn vào có thể tăng lên độ linh mẫn của thích khách.

A Phi : “Săn bao lâu?”

Tiểu Long Nữ : “Còn được hai tiếng, lát nữa tui phải về trường.”

A Phi : “Vậy trước lúc log out chơi với anh!”

Tiểu Long Nữ : “Cũng được…”

Sáu giờ tối, Tiếu Lang cùng Vương Mân mới rời khỏi tiệm Net về trường.

Vương Mân nói “Tiểu Tiểu, hôm nay anh vượt lên hạng hai của bảng cao thủ Thần Tượng, còn hai cấp nữa là lên được Thần Tượng Thập cấp.”

Tiếu Lang kinh ngạc nói “Nhanh quá vậy?”

Nghe nói ba cấp cuối của Thần Tượng thăng rất rất chậm, hiện tại vị đang đứng ở vị trí đệ nhất bảng cao thủ “Trồng cải trắng” kia cũng chỉ mới là Thần Tượng Cửu cấp, Vương Mân chơi mới hơn một năm, liền leo lên được vị trí này… Âu Dã Tử lên Thần Tượng Thất cấp là chuyện hồi hai tháng trước thì phải? Trời ạ! Dựa theo tốc độ này, học kỳ sau là có thể lên được cấp cao nhất rồi!

Vương Mân nói “Ừ, mọi ngày vẫn là có người luyện acc dùm, lên Thập cấp có lẽ cũng sớm muộn thôi, nghe bảo tốn chừng sáu bảy tháng.”

Thần Tượng Thập cấp… Vậy cũng tức là…

Tiếu Lang hai mắt lấp lánh “ồ” một tiếng.

Quả nhiên, chỉ nghe Vương Mân nói “Anh muốn tranh thủ trước khi năm thứ hai kết thúc kết hôn cùng em.”

Tiếu Lang “…” Anh à! Tại sao lời như vậy mà anh có thể nói một cách tự nhiên đến thế a!…囧!!

☆ ☆ ☆

Hai người ở bên ngoài ăn cơm chiều rồi mới trở về ký túc xá. Về tới, liền thấy Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần đều ở.

Thấy hai người bọn họ bước vào, Nhạc Bách Kiêu lớn tiếng chỉ trích “Hai người các ngươi quá nham hiểm!! Cư nhiên dám trốn học!”

Vương Mân vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi, nói “Bị phát hiện rồi.”

Tiếu Lang ngày thường luôn luôn an phận, lúc này khẩn trương muốn chết “Có bị chủ nhiệm phát hiện không?”

Cố Thuần “Không có, hai người mọi ngày đều là bé ngoan, chủ nhiệm căn bản không hỏi tới, phỏng chừng là nghĩ hai người đi WC.”

Nhạc Bách Kiêu vẫn tiếp tục kêu la quang quác “A a a, rất đê tiện! Đào tẩu cũng không hú tui một tiếng nữa! Hại tui ngồi ở đó lãng phí nguyên cả buổi chiều! Nếu sớm biết không bị phát hiện tui cũng chuồn cho rồi!! Hội diễn văn nghệ cái gì, rất mẹ nó nhàm chán!”

.

Ở trong phòng tắm công cộng rửa mặt trước khi ngủ, Tiếu Lang có chút lo âu thấp thỏm hỏi Vương Mân “Anh, vạn nhất tụi mình trốn bị chủ nhiệm phát giác ra thì làm sao bây giờ a?”

Vương Mân bình tĩnh tự nhiên nói “Làm việc gì cũng phải bằng phẳng một chút, nếu không bằng phẳng được, liền phải thản nhiên.”

Tiếu Lang nghe cảm thấy hồ đồ cả lên “Cái gì mà bằng phẳng thản nhiên, có khác chỗ nào sao?”

Vương Mân nói “Đương nhiên là có, bằng phẳng là bằng phẳng, thản nhiên là bộ dạng của bằng phẳng.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân an ủi cậu “Không cần phải lo lắng quá, dù cho bị phê bình hay trừng phạt, anh cũng sẽ cùng em còn gì.”

Đúng ha, hai người cùng nhau làm chuyện xấu, có chết cũng là có người cùng chết với mình… Tiếu Lang cảm thấy an tâm được chút, thở phào nhẹ nhõm một cái.

Vương Mân rửa mặt xong, chăm chú nhìn động tác vắt khăn của Tiếu Lang, cánh tay thon gầy tinh tế, bàn tay nhỏ hơn so với mình một chút, trước tiên vò khăn mặt lại thành một đoàn lộn xộn cả lên, sau đó qua loa vắt ép nước chảy ra, khăn bị vắt tới mức nhăn nhúm khó coi.

“Anh nhìn em làm chi a?” Tiếu Lang hoài nghi liếc Vương Mân một cái.

Vương Mân cười nói “Tiểu Tiểu, sau này em không được một mình làm “chuyện xấu”, có biết không?”

Tiếu Lang “Tại sao a?”

Vương Mân “Em nghe lời là được.”

Bởi vì em ở bên cạnh anh, anh phải chịu trách nhiệm bảo vệ em được an toàn, cho nên anh sẽ cố gắng cân nhắc, việc nào có thể làm, việc nào lại không thể làm.

Tiếu Lang cuối cùng cũng vắt khô được cái khăn, cậu cụp mắt ngoan ngoãn nghe theo “…Umh.”

Dù sao một mình cậu cũng không dám làm chuyện gì khác người… A, bây giờ nhớ lại mới thấy, từ chuyện trốn ra ngoài đi tiệm Net chơi game hồi năm nhất cho đến hiện tại trốn học hút thuốc, toàn bộ đều do Vương Mân “dạy dỗ”… tự dưng có cảm giác bị anh mình nhiễm cái xấu…

☆ ☆ ☆

Cuối tuần trôi qua, tất cả các học sinh của Hoa Hải lại khôi phục chuỗi ngày thức khuya dậy sớm vất vả cần lao.

Con người là một loại sinh vật kỳ lạ, hễ mà cuộc sống càng buồn tẻ, càng hạn hẹp bao nhiêu, họ lại càng dễ dàng đạt được cảm giác mới mẻ từ những việc nho nhỏ xảy ra ngoài kế hoạch…

Nói ví dụ như một ly nước ngọt mát lạnh giữa trưa hè nóng bức, tỷ như tranh thủ mấy lúc rảnh rỗi đọc mấy mẩu truyện cười Anh ngữ hài hước trên báo, lại tỷ như cùng với một người bạn khác lớp cùng tham gia trò chơi yêu sớm, len lén nắm tay nhau đi dạo trong sân trường… hay tỷ như, một mẩu tin nhắn hẹn gặp mặt.

Chiều ngày hôm đó, vào tiết học thứ hai, điện thoại của Vương Mân lại nhận được tin nhắn từ Trương Văn Đình, Vương Mân ngay cả xem cũng chẳng thèm xem, trực tiếp vứt di động cho Tiếu Lang “Của em này.”

Tiếu Lang vốn dĩ đang có chút buồn ngủ bởi vì vậy mà cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, lập tức mở di động ra xem, tin nhắn chỉ vỏn vẹ mấy chữ “Buổi chiều tan học xong có rảnh không?”

Không đề cập tìm người nào, cũng không có ký tên, Tiếu Lang nghĩ nghĩ, có thể nhỏ này trước lạ sau quen, cho nên lần này liền ngắn gọn không câu nệ.

Tiếu Lang trả lời lại “Rảnh, có chuyện gì không?”

Trương Văn Đình “Mời anh ăn cơm : )”

A? Nhỏ mời mình sao? Cảm giác giống như có chút ngài ngại a… Thôi kệ, tới đó mình trả tiền cũng được!

Tiếu Lang nghĩ như vậy, cả người lâng lâng trả lời “Được, năm giờ rưỡi tối nay gặp ở căn-tin.”

Buổi chiều hôm nay Vương Mân phải tham gia hoạt động ngoại khóa của câu lạc bộ, cho nên chỉ có mình Tiếu Lang một mình tới chỗ hẹn.

Vừa đến cửa căn-tin nhìn thấy Trương Văn Đình, Tiếu Lang có hơi ngẩn người. Lần này chỉ có một mình Trương Văn Đình, cô nàng không mặc đồng phục, trên người mặc bộ bộ đồ bình thường ca-rô trắng đen, đầu tóc được cột thành đuôi ngựa bằng một sợi dây buộc màu tím, lúc này cô nàng đứng nghiêng người, lộ ra chiếc trán sáng trắng, đường nét gương mặt rất xinh xắn… bộ dạng như vậy lại đứng giữa một đám học sinh thuần một màu đồng phục, thật là có chút nổi bật.

Tiếu Lang có hơi ngại, đến gần một chút mới nhỏ giọng chào “Hi~”

Trương Văn Đình cười nói “Em cũng mới đến một chút, cái anh Vương Mân bạn của anh không có đi cùng với anh sao?”

Tiếu Lang giải thích “Hôm nay cậu ấy phải tham gia buổi tập luyện của đội bóng rổ, nên không đi cùng được.”

Trương Văn Đình nói “Ha ha, vốn định mời luôn anh ấy ăn một bữa cơm cùng nhau, coi như đáp lại lần trước.”

Tiếu Lang thẳng thắn nói “Ai, vậy đúng ra người mà bạn nên mời không phải tui a! Lần trước là do Vương Mân trả tiền hết!”

Trương Văn Đình nói “Mời anh cũng vậy thôi mà, học trưởng “hoa hậu”~”

Biểu tình của Tiếu Lang trong nháy mắt cứng đờ, nhỏ này rốt cuộc đào đâu ra tin tức lá cải kia a!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện