Tiểu Lý Phi Đao
Chương 20: Tình này xin đợi thành ký ức
Nắng đã lên cao, những hạt tuyết bám trên cành trúc tan dần, tan dần, từng giọt nước long lanh rơi xuống.
Cuối rừng trúc, dựng lên một gian thiền xá thanh nhã. Qua phên sống chồng lâu nửa kín nửa hở, có thể nhìn thấy dạng hai người đang chơi cờ bên trong.
Phía bên phải là một vị hòa thượng tướng mạo trang nghiêm, thần thái xem chừng rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến độ như hòa với trong cảnh tĩnh mịch với trời bên ngoài.
Bên trái là một lão già ốm thấp, nhưng ánh mắt ngời ngời, mũi khoắm mỏ chim ưng, khiến người ta như quên đi cái vóc dáng nhỏ bé mà chỉ nhớ đến cái uy quyền và áp lực từ sắc diện lão bốc ra.
Khắp thiên hạ có thể ngồi ngang hàng đấu cờ cùng Tâm Hồ đại sư Chưởng môn Thiếu Lâm tự thì ngoài Bá Hiểu Sinh ra, chắc không còn ai có được hân hạnh ấy. Và khi hai người ngồi vào bàn cờ rồi thì không có việc chi trên đời làm họ ngưng đi cuộc chơi.
Nhưng vừa nghe tên của Lý Tầm Hoan, cả hai vụt buông cờ đứng thẳng người dậy.
Tâm Hồ đại sư vội hỏi :
- Người đó hiện giờ ở đâu?
Gã tăng nhân rụt rè bước vào thông báo vừa rồi cúi rạp mình cung kính :
- Bẩm phương trượng, hiện đang ở ngoài thiền phòng của nhị sư thúc.
Tâm Hồ đại sư hỏi :
- Còn nhị sư thúc của ngươi?
Gã Thiếu Lâm tăng nhân đáp :
- Thương thế của nhị sư thúc hình như khá nặng, tứ sư thúc và thất sư thúc hiện đang khám thử bệnh của người.
* * * * *
Lý Tầm Hoan đứng chấp tay dưới mái hiên, ngó mặt vào tòa đại điện hùng vĩ, tiếng đọc kinh từ bên trong văng vẳng vang ra càng khiến cảnh tiêu sơ của đất trời đượm thêm mùi thần bí.
Tuy nghe có tiếng chân bước gần đến sau lưng Lý Tầm Hoan vẫn không quay đầu lại, giữa cái khung cảnh trang nghiêm và thần bí, chàng có cảm giác như hồn mình cũng chơi vơi thanh thoát theo cảnh.
Tâm Hồ đại sư và Bá Hiểu Sinh khi còn cách chàng độ mười bước liền dừng lại.
Tuy nghe danh từ lâu “Thần Đao” Tiểu Lý thám hoa nhưng cho đến bây giờ Tâm Hồ đại sư mới thấy tận mặt. Ông quả không ngờ một nhân vật mang danh là du hiệp lãng tử tiếng tăm rền cõi võ lâm lại chỉ là một trang thư sinh yếu đuối tiêu sài, dáng dấp trầm mặc uể oải như khí chất của một thi nhân, tuyệt chẳng có vẻ chi là một con người của võ học.
Ông quan sát cặn kẽ đến từng điểm một, cô hồ không còn sót một phần nào trên con người chàng, thứ nhất là đôi bàn tay dài thườn thượt khẳng khiu đang xuôi thõng kia, đôi tay có ma lực biến một thanh thép mỏng vô tri trở thành một thần vật bất khả xâm phạm mà bất kỳ một ai nghe đến cũng đều sợ sệt. Mười năm trước, Bá Hiểu Sinh đã gặp qua chàng một lần, bây giờ thì chàng vẫn thế, không có gì thay đổi nhưng lão lại mường tượng như chàng biến đổi rất nhiều.
Một biến đổi ở nội tâm không lộ ra ngoài dáng sắc, trông chàng có vẻ uể oải hơn, thâm trầm hơn và tịch mịch hơn. Dù bao nhiêu người ở bên cạnh, con người chàng vẫn hoàn toàn cô độc và lặng lẽ khác vượt mọi người.
Lão mở đầu bằng một nụ cười niềm nở :
- Lý Tầm Hoan lâu nay vẫn mạnh?
Lý Tầm Hoan cũng đáp lại nụ cười :
- Không ngờ tiên sinh vẫn còn nhớ tại hạ.
Tâm Hồ đại sư chấp tay thi lễ :
- Lý Tầm Hoan nhận ra bần tăng chứ?
Lý Tầm Hoan vòng tay lễ độ :
- Đại sư đức cao vọng trọng, thiên hạ tôn kính như Thái Sơn Bắc Đẩu, kẻ giang hồ kém học bày hằng ước ao được thấy tôn nhan, hôm nay hân hạnh bái kiến pháp giá, thật là tam sanh hữu hạnh.
Tâm Hồ đại sư điềm đạm xua tay :
- Lý thám hoa chớ quá nhún mình, tệ sư đệ được đàn việt hết lòng hộ tống về đây, bần tăng hết sức có lời cảm tạ.
Lý Tầm Hoan vội đáp :
- Không dám.
Tâm Hồ đại sư lại lần nữa chấp tay :
- Đợi bần tăng thăm qua bịnh tình của têh sư đệ sẽ trở lại đây hầu chuyện đàn việt.
Lý Tầm Hoan nghiêng mình trả lễ :
- Xin đại sư cứ tự nhiên.
Chờ cho Tâm Hồ đại sư khuất hẳn vào nhà, Bá Hiểu Sinh chợt nhếch môi cười khó chịu :
- Công phu hàm dưỡng của bậc xuất gia ta quả không sao sánh kịp. Nếu đối là tại hạ, thì đối với các hạ ta không thể nào nhiều lễ độ được như thế.
Lý Tầm Hoan hơi nhướng mắt :
- Thế à?
Bá Hiểu Sinh ngẩng mặt lên :
- Đổi vào các hạ, nếu bị người ta đả thương sư đệ và ái đồ của mình, các hạ đối với người đó có lễ độ như thế không?
Lý Tầm Hoan quay mặt nhìn thẳng vào kẻ đối thoại :
- Các hạ định nói là thương thế của Tâm Mi đại sư do tại hạ gây nên?
Bá Hiểu Sinh đáp bằng một giọng nhát gừng :
- Trừ Lý thám hoa ra còn có ai đả thương nổi Tâm Mi đại sư chứ?
Lý Tầm Hoan vẫn từng tiếng một :
- Nếu chính tại hạ đả thương y thì tại làm sao tại hạ còn hộ tống y về tận đây?
Bá Hiểu Sinh thư thả trả lời :
- Đó mới chính là chỗ thông minh hơn người của các hạ.
Lý Tầm Hoan bật cười lạt :
-Thế à?
Bá Hiểu Sinh như không hề nghe vẫn nói tiếp :
- Bất luận kẻ nào đả thương vị Hộ pháp của Thiếu Lâm thì bắt đầu từ hôm nay sẽ không có một ngày yên ổn, ba ngàn đệ tử của hai chi Thiếu Lâm Nam và Bắc nhất định không bỏ qua cho y, cái lực lượng đó đừng ai mong xem thường được.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tiên sinh nói rất phải.
Bá Hiểu Sinh thản nhiên như không :
- Nhưng các hạ khôn ngoan đưa Tâm Mi đại sư về đây, còn ai dám hồ nghi chính là tay các hạ đả thương y chứ và còn ai dám nghi ngờ các hạ là Mai Hoa Đạo nữa chứ.
Dừng lại một chút, Bá Hiểu Sinh điểm nụ cười nhạt, nụ cười nhấn mạnh cho câu kết :
- Cái thủ đoạn ấy quả thật cao minh, cho đến Bá Hiểu Sinh này cũng phải phục sát đất.
Lý Tầm Hoan vẫn bình tĩnh nghe đến dứt câu và ngẩng mặt lên cười :
- Bá Hiểu Sinh tên quả như người, không một việc chi mà chẳng hiểu. Thảo nào các bang phái lớn trên giang hồ đều tranh nhau mà kết giao với các hạ, bởi lẽ được giao kết với các hạ có lợi rất nhiều.
Bá Hiểu Sinh vẫn không một chút đổi sắc :
- Nhưng lời tại hạ đã nói chẳng qua vì công đạo mà thôi.
Lý Tầm Hoan nghiêm mặt :
- Nhưng các hạ quên khuấy một điều : Tâm Mi đại sư vẫn chưa chết và ông ta phải tự biết ai là kẻ hại mình. Đến lúc đó e rằng các hạ không làm sao mà nuốt trở lại lời nói của mình.
Bá Hiểu Sinh rùn vai thở nhẹ :
- Nếu ức đoán của tại hạ không sai lắm thì Tâm Mi đại sư hó mà còn cơ hội để nói chuyện nữa rồi.
- Tệ sư đệ nếu chẳng do tay đàn việt hại thì còn ai vào đây chứ?
Tâm Hồ đại sư chẳng biết đã trở ra từ lúc nào với dáng sắc hầm hầm, tia mắt như bắn tinh quang nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan đợi chờ câu đáp.
Lý Tầm Hoan điềm đạm ngẩng đầu :
- Không lẽ đại sư chẳng nhận ra lịnh sư đệ bị thương vì ai à?
Không đáp thẳng vào câu nói, Tâm Hồ đại sư quay ra sau gọi lên :
- Thất sư đệ.
Từng được giang hồ xưng tụng là võ học chính tông vì Thiếu Lâm phái chỉ chuyên luyện ở quyền pháp ngạnh công, tuyệt không hề chịu dùng đến ám khí hay độc dược. Chỉ riêng có Tâm Giám đại sư là một đệ tử xuất gia nửa chừng, học võ trước khi vào chùa, khi còn ngoài thế nổi danh là “Thất Xảo thư sinh” vì tài chuyên dùng độc.
Da mặt vàng bệch màu sáp như con người bịnh hoạn lâu năm nhưng đôi mắt thật là tinh anh, Tâm Giám đại sư uy nghi nhìn Lý Tầm Hoan trầm giọng thốt :
- Nhị sư ca trúng phải chất “Ngũ Độc Thủy Tinh”, một chất độc tinh luyện vô song của Miêu Cương Cực Lạc Đồng Tử, không mùi không sắc, trong suốt như pha lê, nếu kẻ trúng độc không được thuốc giải, da thịt toàn thân sẽ từ từ trong suốt tợ như thủy tinh, có thể nhìn thấy cả lục phủ ngũ tạng đến lúc đó thì vô phương cứu chữa.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đại sư quả cao minh...
Tâm Giám đại sư lạnh lùng ngắt lời :
- Bần tăng chỉ có thể biết nhị sư huynh bị hại vì Ngũ Độc Thủy Tinh nhưng thủ phạm hạ độc là ai, bần tăng đang còn nghiên cứu.
Bá Hiểu Sinh cười nụ chen vào :
- Đại sư nói rất đúng, độc là vật chết, còn kẻ hạ độc mới là sống.
Tâm Giám đại sư gằn từng tiếng một :
- Cực Lạc động chủ tuy rằng hành sự ác độc, nhưng xưa nay tuyệt đối chẳng gây sự với kẻ vô can, huống hồ bàn phái cùng y chưa hề có một xích mích nhỏ nào thì tại làm sao y chẳng ngại ngàn dặm xa xôi tìm đến ám hại nhị sư huynh cho kỳ được?
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Chỉ vì đối tượng của y không phải là Tâm Mi đại sư mà chính là họ Lý này.
Bá Hiểu Sinh bật cười lạt :
- Câu nói nghe hay chưa? Kẻ mà y muốn hại các hạ, các hạ lại yên lành sờ sờ ra đó còn Tâm Mi đại sư y không có ý gia hại, thế mà trái lại Tâm Mi đại sư trúng độc thoi thóp chờ chết.
Và quắc mắt nhìn Lý Tầm Hoan, giọng lão như thách thức :
- Nếu các hạ làm sao cắt nghĩa cho trôi cái lý ấy, Bá Hiểu Sinh này xin bái phục thật tình.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm một lúc, chầm chậm lắc đầu :
- Ta không thể nói trôi được, chỉ vì ta có nói thế nào các hạ vị tất đã chịu tin.
Bá Hiểu Sinh nhếch méo :
- Lời nói của các hạ càng khó cho ai tin nổi.
Lý Tầm Hoan đáp :
- Tuy không thể nói ra nhưng còn có một người có thể nói ra được.
Tâm Hồ đại sư vội hỏi :
- Ai thế?
Lý Tầm Hoan trả lời :
- Tâm Mi đại sư! Tại sao chư vị không đợi người tỉnh lại rồi hãy hỏi có chi phải vội vàng xét đoán đâu?
Chiếu tia mắt ngời ngời sắc lạnh như hai ánh dao, Tâm Hồ đại sư nhìn chầm chập vào Lý Tầm Hoan không nói.
* * * * *
Gió vẫn lạnh như từng ngọn roi da quét lên da thịt, bầy quạ tuyết đang đậu trên nóc nhà vụt nhốn nháo vỗ cánh bay lên.
Rồi từng hồi chuông thánh thót trỗi vang, hồi chuông thê lương báo tin Hộ Pháp đại sư của nhà chùa vừa viên tịch.
Lý Tầm Hoan nghe như có một cơn bão tuyết thổi vào nội tâm chàng, lúc ấy chàng cũng chẳng rõ là phải hận là hối tiếc hay là bi thương?
Đợi khi cơn ho dứt, chàng phát hiện ra từ nới chiếc cửa hình vòng nguyệt ăn thông với tiểu viện, hơn mấy mươi gã tăng nhân áo xám, từng liên tiếp nối chui vào, sắc mặt người não cũng trầm trầm như phủ lên một lớp băng lạnh.
Đôi môi gã nào cũng mím chặt căm hờn, ánh mắt như tóe lửa cùng xói thẳng vào chỗ chàng đang đứng.
Tiếng chuông tan dứt từ lúc nào, bao nhiêu âm thanh cơ hồ đọng kết theo màn trời giá lạnh chỉ còn tiếng chân xào xạc cày trên đất tuyết.
Cho đến khi tiếng chân im bặt, Lý Tầm Hoan cảm thấy chân thân mình mường tượng bị ngâm cứng giữa từng lớp băng lạnh nặng hơn chì.
Giữa khung cảnh thiên viện trang nghiêm, sát khí bỗng như phủ trùm rờn rợn.
Tâm Hồ đại sư trầm cất giọng :
- Bây giờ đàn việt còn việc gì để mà nói nữa chăng?
Lý Tầm Hoan lặng lẽ lắc đầu :
- Hết rồi.
Chàng hiểu rằng, những lời giải thích của chàng hiện thời cũng chỉ bằng thừa mà thôi. Và có những lúc con người bắt buộc phải im lặng để mà chịu đựng.
Bá Hiểu Sinh nham hiểm nhếch môi :
- Lý ra các hạ chẳng nên đến đây thì hơn.
Lý Tầm Hoan cười nửa méo :
- Hình như là như vậy, nhưng nếu thời gian và cuộc diện có thể đảo ngược lại, sợ rằng tại hạ cũng sẽ hành động y hệt như vậy.
Ngừng một chút chàng dửng dưng nói tiếp :
- Vì tuy rằng tại hạ bình sinh giết người vô số nhưng chưa bao giờ thấy kẻ gần chết mà chẳng cứu.
Tâm Hồ đại sư quát lên :
- Cho đến bây giờ mà ngươi còn giảo biện nữa à?
Lý Tầm Hoan cười nhẹ :
- Kẻ xuất gia là để đi sâu vào cái triết lý “Tứ đại giai không”, chẳng được vọng đông sâu niệm tư thù. Nghe danh đại sư là bậc đạo hạnh cao thâm, tại sao lại giống y như tại hạ không dằn được khí tánh như thế?
Bá Hiểu Sinh liền đỡ lời :
- Lâu nay nghe danh Lý thám hoa học thức uyên bác, lẽ nào lại quên đi câu nhà phật “Dù đến Phật Như Lai cũng không tránh khỏi làm sư tử rống” hay sao?
Lý Tầm Hoan hướng mày :
- Đã như thế thì mời chư vị tha hồ mà rống nhưng xin đừng rống tét cả cuống họng đó nhé.
Tâm Hồ đại sư nghiến răng ken két :
- Cho đến bây giờ ngươi vẫn còn hơn thua từng câu nói được à? Đủ thấy rằng ngươi không có một chút gì hối hận, bần tăng nhận thấy khó mà tránh khỏi phá sát giới hôm nay.
Lý Tầm Hoan cười không nhếch mép :
- Thì cứ tha hồ mà phá, vả lại hạng hòa thượng mà biết giết người đâu phải chỉ có một mình đại sư?
Tâm Hồ đại sư gầm lên :
- Ta giết người là để báo thù và diệt ác ma.
Nhưng khi thân hình ông vừa chờn vờn xốc lên, ông chợt thấy ánh đao lấp loáng trước mắt. Ngọn “Tiểu Lý Phi Đao” không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong tay Lý Tầm Hoan.
Và tiếng cười lành lạnh của chàng cất lên :
- Ta khuyên đại sư đừng diệt ác ma tốt hơn vì đại sư chưa phải là đối thủ của ta.
Hai chân của Tâm Hồ đại sư chợt như bị đóng đinh dưới đất, khựng lại một nơi vì ông thừa hiểu, chỉ cần một chút nhúc nhích nữa thôi, mũi thần đao của họ Lý sẽ ghim thẳng vào yết hầu mình.
Tâm Hồ đại sư mắt ngời ánh lửa :
- Không lẽ đàn việt định làm con thú vùng vẫy đến đường cùng à?
Lý Tầm Hoan cười nụ :
- Dù rằng sống chẳng thích thú chi nhưng tiếc là tại hạ chưa muốn chết gấp.
Bá Hiểu Sinh chợt nói :
- Tuy “Thần đao họ Lý” xưa nay phát ra không hề trợt đích nhưng các hạ có được mấy mũi đao nhắm giết được bao người?
Lý Tầm Hoan mỉm cười làm thinh, tay không ngớt vân vê mũi đao nhỏ. Trong những giây phút này chàng im lặn là một việc hay nhất, vì sự im lặng đúng lúc đáng sợ hơn bất cứ lời lẽ nào.
Ánh mắt của Tâm Hồ đại sư không rời khỏi bàn tay của Lý Tầm Hoan và đột nhiên ông nhích lên một bước :
- Tốt lắm, bần tăng xin lãnh giáo thần đao Lý thám hoa như thế nào cho biết.
Nhưng Bá Hiểu Sinh vội vàng kéo ông trở lại :
- Xin sư huynh đừng nên động thủ.
Tâm Hồ đại sư cau mặt :
- Tại sao?
Bá Hiểu Sinh khẽ thở dài :
- Vì khắp thiên hạ không một ai tránh được mũi đao đó khi được phóng ra.
Tâm Hồ đại sư có vẻ không tin :
- Chưa một ai tránh khỏi?
Bá Hiểu Sinh gật đầu :
- Chưa, chưa có một người nào cả.
Tâm Hồ đại sư cắn môi :
- Nếu bần đạo chẳng vào địa ngục thì ai vào địa ngục cho...
Tâm Giám đại sư vội vã bước tới :
- Sư huynh, một tay sư huynh nắm cả mối an nguy của bản phái, đâu thể... đâu thể xem thường bản thân mà mạo hiểm đến thế?
Lý Tầm Hoan gật gù :
- Phải lắm, các vị bất tất mạo hiểm như thế, huống chi đệ tử Thiếu Lâm trên dưới hơn ba ngàn người, chỉ cần các vị ra lịnh là thiếu chi kẻ đâm đầu chết thay.
Câu nói khích của Lý Tầm Hoan khiến sắc mặt của Tâm Hồ đại sư biến đổi không ngừng, lớn tiếng ra lệnh :
- Chưa có lệnh của bổn tòa, bổn môn đệ tử không một ai được vọng động, bằng trái lại sẽ chiếu theo môn quy xử trị, tuyệt chẳng dung tha.
Tất cả tăng nhân Thiếu lâm đều cúi đầu vâng lệnh.
Lý Tầm Hoan phớt nhẹ nụ cười :
- Tại hạ thừa biết là đại sư không nỡ nhìn đám đệ tử mình làm vật hy sinh. Thiếu Lâm quả nhiên khác biệt với lũ hội bang tạp nhạp giang hồ, bằng chẳng vậy kế khích tướng của tại hạ dễ chi mà ứng nghiệm.
Bá Hiểu Sinh lạnh lùng lên tiếng :
- Dù rằng các vị sư huynh Thiếu Lâm đây không thể liều mạng như con người của các hạ nhưng đừng tưởng rằng như vậy mà có thể chạy thoát đâu.
Lý Tầm Hoan dời tia mắt khinh miệt nhìn sang :
- Ai bảo rằng tại hạ sẽ bỏ chạy?
Bá Hiểu Sinh hơi sửng sốt :
- Có nghĩa là các hạ không thèm chạy?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Sự tình trắng đen chưa rõ, phải trái chưa xong thì tại sao tại hạ lại bỏ nó đi chứ?
Bá Hiểu Sinh hỏi gặng :
- Không lẽ các hạ có thể khiến Cực Lạc động chủ đến đây để tự thú nhận y là hung thủ giết chết Tâm Mi đại sư?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không thể được vì y đã chết rồi.
Bá Hiểu Sinh trố mắt :
- Chính các hạ đã giết y?
Lý Tầm Hoan đáp bâng quơ :
- Y cũng là con người, cho nên y không làm sao thoát được khi ngọn đao trên tay tại hạ bung ra.
Tâm Hồ đại sư vụt nói :
- Nếu như tôn giá tìm được thi hài của y thì ít ra tôn giá cũng chứng minh là lời mình không dối trá.
Trâm ngâm một lúc để đắn đo sự tình, Lý Tầm Hoan mỉm cười chua chát :
- Cho dù tìm được thi hài của y, cũng chưa chắc ai chịu xác nhận đó chính là y.
Bá Hiểu Sinh chêm vào thật độc :
- Đã như thế thì trong thiên hạ còn ai chứng minh nổi các hạ là vô tội?
Lý Tầm Hoan không một chút nao núng :
- Cho đến hiện thời tại hạ cũng chưa thể nghĩ ra một người nào.
Bá Hiểu Sinh vụt hỏi :
- Vậy bây giờ các hạ tính sao?
Lý Tầm Hoan lặng thinh giây lát và bật cười :
- Bây giờ thì tại hạ chỉ thích uống rượu thôi.
* * * * *
Cái thế ngồi bó gối của Tiểu Phi trông thật là dị hợm vì chàng đâu có thể như Lý Tầm Hoan biết cách ngồi cho thoải mái trong một chiếc ghế. Cả đời chàng cơ hồ có thể nói chưa có cơ hội ngồi được trong chiếc ghế êm ái như thế ấy.
Trong nhà có lò sưởi rất ấm cúng, nhưng Tiểu Phi lại cảm thấy không quen nên ngột ngạt làm sao.
Lâm Tiên Nhi nằm co rút cạnh bên lờ sưởi. Da mặt nàng trông càng mịn hồng hơn dưới màu hồng của ánh lửa.
Hai hôm nay. Lâm Tiên Nhi gần như không thể chợp mắt cho đến bây giờ thương thế của Tiểu Phi lành lặn một cách nhanh chóng như có một sức nhiệm màu, nàng mới yêm tâm mà nằm ngủ.
Lúc nàng nằm ngủ trông nàng càng đẹp hơn cả lúc thức, rèm mi dài cong vút khép lấy hai vành mắt, suối tóc huyền mươn mướt lơi lả vướng trên vai, gò ngực căng mềm mại nhấp nhô theo hơi thở nhẹ nhàng, da mặt hồng hồng như màu cánh hoa đào, vành môi he hé như mời mọc, như khêu gợi, Tiểu Phi lặng nhìn nàng ngây dại.
Trong gian phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ của nàng cùng tiếng nổ lép bép của than hồng trong lò sưởi.
Bên ngoài tuyết đã tan dần theo tia nắng lên, cả đất trời như cô đọng trong cái không khí dịu ấm và êm mơ, những ánh mắt của Tiểu Phi vụt gợn lên một nỗi buồn day dứt.
Chàng ngồi phắt dậy, nhè nhẹ xỏ chân vào đôi giày đã sờn gót phong trần của mình, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Tất cả cái đẹp trên cõi đời luôn luôn mỏng manh như áng mây, thấy đó rồi mất đó, nếu kẻ nào tham lam định ôm giữ, đòi lại bao giờ cũng là bất hạnh và đau thương. Tiểu Phi nhẹ buông tiếng thở dài, thu lại thanh kiếm của mình trên chiếc bàn nơi góc nhà, trên tường có treo một bức thi tứ, chính là thủ bút của Lý Tầm Hoan, trong đó có một câu
“Tình này xin đợi thành ký ức”
Hai hôm trước đây, Tiểu Phi không làm sao hiểu nổi ý tứ của câu thơ trên nhưng bây giờ... bây giờ chàng đã rõ lắm rồi. Chỉ có ký ức mới hoàn toàn là vĩnh cửu. Và chỉ có những ngọt ngào của ký ức mới mãi mãi giữ gìn được.
Chàng nhẹ nhàng tra kiếm vào thắt lưng.
Tiếng của Lâm Tiên Nhi chợt vang lên :
- Tiểu Phi... anh đang làm gì thế?
Lâm Tiên Nhi đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt đẹp tuyệt vời của nàng đang hoảng hốt nhìn. Chàng mím chặt lấy vành môi :
- Tôi muốn đi.
- Đi?
Giọng của Lâm Tiên Nhi như lạc hẳn, nàng run rẩy nhào đến trước mặt Tiểu Phi :
- Anh cói thể bỏ đi mà không nói lên một tiếng nào hay sao?
Tiểu Phi càng mím chặt vành môi :
- Đã muốn đi còn phải nói làm gì?
Lâm Tiên Nhi y như rời rã cả người, nàng lùi lại mấy bước và gieo phịch người xuống ghế, hai giọt nước mắt long lanh như hai giọt sương lăn dài xuống đôi má.
Tiểu Phi chợt nghe tim mình như nát thành từng mảnh vụn.
Tâm tư chàng chưa bao giờ trải qua trạng thái kỳ lạ ấy, một trạng thái không phải buồn, không phải khổ, cũng không phải là ngọt mà cũng không phải là chua. Phải chăng đây là hương vị của tình yêu?
Giọng chàng không giấu được phần ảm đạm :
- Cô nương... cô nương đã cứu tôi, sớm muộn gì tôi cũng báo đáp lại.
Lâm Tiên Nhi vụt cười lên thê thiết :
- Tốt lắm, anh mau báo đáp tôi, tôi cứu anh là muốn được anh báo đáp đấy.
Nước mắt theo tiếng cười của nàng cuồn cuộn lăn rơi.
Tiểu Phi nghe tim mình như sắt lại, chàng chầm chập đáp lời :
- Tôi rất hiểu tấm lòng của cô nương nhưng tôi không thể không đi tìm Lý Tầm Hoan...
Lâm Tiên Nhi ngắt ngang :
- Đã hiểu rõ lòng tôi, tại sao anh không cho tôi đi theo?
Tiểu Phi đáp :
- Vì... vì tôi không muốn cô nương phải liên lụy.
Lâm Tiên Nhi khóc nấc lên :
- Sợ tôi phải liên lụy? Anh tưởng rằng sau khi anh đi rồi tôi vui lắm sao?
Tiểu Phi muốn nói nhưng hai vành môi cứ mấp máy rung rung.
Chàng quả không tưởng tượng nổi đôi môi mình lại có thể rung lên như thế. Lâm Tiên Nhi đột nhiên sà vào lòng chàng và ôm chặt lấy chàng, chừng như tất cả tâm trí, tất cả sinh mạng đều gói gọn qua cái ôm ấy.
Giọng nàng run lên trong xúc cảm :
- Mang tôi theo, anh phải mang tôi theo! Nếu anh bỏ tôi ở lại tôi sẽ chết trước mặt anh bây giờ.
* * * * *
Trứoc mặt người con gái đẹp, dám buông lên cái tiếng “không” gọn gàng, hạng đàn ông đó thế gian rất hiếm. Và khi người con gái nói lên tiếng chết thì e rằng không một người đàn ông nào có thể khước từ. Đêm thật vắng lặng.
Tiểu Phi vừa bước ra khỏi nhà, trước mắt chàng là một vườn mai đọng tuyết trắng.
Gió lạnh bên ngoài làm Tiểu Phi tỉnh hẳn. Chàng bỡ ngỡ khi nhận ra nơi đây là Lãnh Hương Tiểu Trúc. Và điều chàng hết sức lạ lùng là Hưng Vân trang suốt hai hôm nay rộn náo phi thường nhưng tuyệt nhiên không một người nào léo hánh đến đây?
Nếu họ quyết tìm bắt Tiểu Phi, tại sao chẳng vô đây mà lục soát?
Họ có thể tin tưởng Lâm Tiên Nhi đến thế ư?
Tiểu Phi không khỏi nhíu mày tư lự.
Lâm Tiên Nhi vẫn bíu cứng lấy chàng :
- Tôi còn phải nói cho tỷ tỷ tôi biết cái đã rồi chúng ta hãy đi.
Tiểu Phi gật nhẹ đầu :
- Tiên Nhi đi đi.
Lâm Tiên Nhi cắn lấy vành môi cố giấu một nụ cười :
- Tôi không thể yên lòng để anh ở đây một mình, tôi muốn anh cùng đi với tôi.
Tiểu Phi hơi nhíu mày :
- Nhưng tỷ tỷ của tiên Nhi...
Lâm Tiên Nhi liền gắt lời :
- Anh yên tâm, chị ấy cũng là bạn thân của Lý Tầm Hoan.
Và không cần đợi Tiểu Phi trả lời, nàng đã kéo tay chàng xuyên khỏi rừng mai, vượt qua cầu nhỏ.
Trong vườn lạnh tanh, không một bóng người, những ngọn đèn lồng cũng hết sức từ mờ không đủ soi sáng đường đi.
Bàn tay nàng tuy nhỏ nhắn, thật mềm mại nhưng Tiểu Phi càm thấy bắt đầu từ bây giờ và có lẽ là mãi mãi, chàng không làm sao thoát khỏi cái bàn tay mềm mại đó. Trên tiểu lầu vẫn còn ánh đền và cũng chính ánh đèn đơn độc đó càng làm cho ngôi lầu thêm trơ trọi trong đêm vắng. Qua rèm song buông rũ, một người ủ rũ cạnh ngọn đèn.
Lâm Tiên Nhi kéo Tiểu Phi rón rén bước lên. Lâm Thi Âm vẫn nhìn sững vào khoảng không như không hề hay biết.
Lâm Tiên Nhi khẽ gọi :
- Đại tỷ... sao đại tỷ vẫn chưa ngủ?
Nhưng Lâm Thi Âm vẫn lặng thinh, đầu cũng chẳng quay lại.
Lâm Tiên Nhi lại nói :
- Đại tỷ... tiểu muội đến đây để bái biệt đại tỷ, tiểu muội sắp đi đây, nhưng dù thế nào tiểu muội cũng chẳng quên được ân tình của đại tỷ đối với tiểu muội.
Y như là không nghe thấy nàng nói gì, Lâm Thi Âm làm thinh một lúc lâu mới gật nhẹ đầu :
- Phải lắm, Tiên Nhi đi đi, đi là hay nhất, nới đây chẳng còn gì phải lưu luyến cả.
Lâm Tiên Nhi vụt hỏi :
- Còng tỷ phu đâu?
Hầu như khá lâu mới nghe hiểu câu nói của nàng, Lâm Thi Âm lẩm bẩm hỏi lại :
- Tỷ phu?... Mà tỷ phu của ai?
Lâm Tiên Nhi đáp :
- Tất nhiên là của tiểu muội.
Lâm Thi Âm lắc đầu lia lịa như người trong cơn mê sảng :
- Đi đi... ta không biết.
Lâm Tiên Nhi thừ người đi một lúc và gượng cười :
- Chúng tôi nhất định theo đường tắt đến Thiếu Lâm.
Lâm Thi Âm vụt đứng lên giận dữ :
- Đi, đi ngay! Đừng nói gì với ta cả, đi, đi ra khỏi đây mau.
Hai tay nàng xua lia, xua cho đến lúc Lâm Tiên Nhi và Tiểu Phi thụt lùi ra khỏi cửa, nàng mới gieo phịch người trở xuống cạnh ngọn đèn mặc cho dòng lệ tuôn rơi.
Từ bên ngoài tấm rèm buông rủ, Long Tiêu Vân chậm rãi bước vào.
Nhìn sững Lâm Thi Âm, khóe môi của Long Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười đanh ác :
- Hai người đó có đến Thiếu Lâm cũng bằng vô dụng, khắp thiên hạ không còn một ai cứu nổi Lý Tầm Hoan.
Lâm Thi Âm vẫn làm thinh, gục đầu lên cạnh bàn nức nở.
* * * * *
Tiểu Phi ăn thật nhiều và cũng thật chậm.
Hình như mỗi miếng đồ ăn lọt miệng đều được chàng nhai thật kỹ trước khi tống xuống dạ dày.
Nhưng không phải như Lý Tầm Hoan ăn chầm chậm thư thả từng miếng để mà thưởng thức mùi vị của món ăn trong miệng mình, cái ăn của Tiểu Phi y như là cố rút tỉa tất cả phần bổ dưỡng của vật ăn, để mỗi miếng ăn đều có thể phát huy một sức mạnh tối đa cho cơ thể mình.
Cái nếp sống kham khổ trường kỳ đã un đúc cho chàng thành thói quen, một thói quen biết trong miếng ăn. Vì ở vùng xa mạc hoang vu, mỗi buổi cơm nào cũng có thể là buổi cơm cuối cùng của ngày hôm ấy và cũng có thể là của ngày mai và ngày kia nữa. Ăn xong một buổi cơm, không bao giờ chàng dám ước lượng thời gian nào là bữa cơm thứ hai, cho nên mỗi miếng ăn chàng đều tuyệt đối không để lãng phí.
Ngôi khách điếm không to lắm, hai người đi suốt một ngày không dừng bước mới tạm ghé nơi đây trọ đêm.
Trời đã trối xẩm, trong ngoài khách điếm đều lên đèn.
Lâm Tiên Nhi tay bợ lấy cằm, im lặng và thích thú nhìn cách chàng ăn uống.
Nàng chưa bao giờ gặp người biết quý trọng món ăn dường ấy, chỉ có những con người đã từng sợ hãi cái đói mới biết quí trọng miếng ăn mà thôi. Sau khi vét sạch mụn thịt cuối cùng trong mam và hột cơm chót trong vành chén, Tiểu Phi mới buông đũa vươn vai và thở phào một tiếng thoải mái.
Lâm Tiên Nhi tủm tỉm cười :
- No rồi chứ?
Tiểu Phi khẽ gật đầu :
- No.
Nhìn vào mâm cơm, rồi lại nhìn chàng, Lâm Tiên Nhi cười thật dịu :
- Nhìn anh ăn cơm thật là thú, một bữa cơm của anh tôi anh ba ngày cũng chưa hết.
Tiểu Phi cười đáp lại :
- Nhưng tôi có thể luôn ba ngày không ăn cơm, Tiên Nhi có thế không?
Bây giờ nụ cười của chàng cũng hiện lên ở đôi mắt trước và y như băng tuyết từ từ tan rã, nụ cười chàng cứ chầm chậm lan dần, lan dần cuối cùng cho đến vành môi. Nhìn nụ cười của Tiểu Phi, Lâm Tiên Nhi nghe như cả thần kinh hệ của mình đều tê dại.
Một lúc sau nàng chợt nói :
- Anh đã quên khuấy một chuyện.
Tiểu Phi hướng mày :
- Vậy à?
- Bộ Kim Ty Giáp của anh tôi còn giữ ở đây.
Vừa nói nàng vừa lôi ra khỏi bọc hành trang bộ Kim Ty Giáp, vật mà võ lâm thiên hạ rõ dãi thèm thuồng. Màu vàng óng ánh của những sợi tơ bằng vàng ròng của chiếc áo như càng thêm óng ánh dưới ngọn đèn. Lâm Tiên Nhi bàn tay không ngớt mâm mê lên làn giáp mát lạnh, nàng nói tiếp :
- Vì phải khám xem vết thương của anh nên tôi đã giúp anh tháo nó ra và quên luôn cho đến bây giờ.
Tiểu Phi dửng dưng chẳng nhìn đến :
- Vậy Tiên Nhi cất luôn nó đi.
Ánh mắt Lâm Tiên Nhi ngời sáng lên, nhưng nàng lại lắc đầu :
- Đây là vật mà anh khổ nhọc mới lấy được, vả lại sau này anh còn cần đến nó nhiều, đâu có thể tùy tiện cho người như thế?
Tiểu Phi đăm đăm nhìn nàng và giọng nói bỗng biến thành thật dịu :
- Tôi không cho ai cả mà cũng không hề biết cho ai, tôi chỉ cho Tiên Nhi mà thôi.
Lâm Tiên Nhi nhìn sững lấy Tiểu Phi, ánh mắt bộc lộ lên tất cả những gì hân hoan và cảm kích.
Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau không, một tiếng nói, qua tia nhìn, họ đã trao nhau tất cả những gì thắm thiết nhất của tâm sự.
Qua chẳng biết bao lâu thời gian, hình như là lâu lắm, Lâm Tiên Nhi cười lên e ấp và sà vào lòng chàng.
Một cơn gió vi vu lướt nhẹ bên song, ánh nến chao chao chập chờn, khuôn mặt ngọc của nàng càng như huyền ảo và đam mê.
Da thịt của nàng mềm êm một cách kỳ lạ, và cái khối mềm ấy đang không ngớt run rẩy, run rẩy của những nhịp động khêu gợi tận cùng.
Cuối rừng trúc, dựng lên một gian thiền xá thanh nhã. Qua phên sống chồng lâu nửa kín nửa hở, có thể nhìn thấy dạng hai người đang chơi cờ bên trong.
Phía bên phải là một vị hòa thượng tướng mạo trang nghiêm, thần thái xem chừng rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến độ như hòa với trong cảnh tĩnh mịch với trời bên ngoài.
Bên trái là một lão già ốm thấp, nhưng ánh mắt ngời ngời, mũi khoắm mỏ chim ưng, khiến người ta như quên đi cái vóc dáng nhỏ bé mà chỉ nhớ đến cái uy quyền và áp lực từ sắc diện lão bốc ra.
Khắp thiên hạ có thể ngồi ngang hàng đấu cờ cùng Tâm Hồ đại sư Chưởng môn Thiếu Lâm tự thì ngoài Bá Hiểu Sinh ra, chắc không còn ai có được hân hạnh ấy. Và khi hai người ngồi vào bàn cờ rồi thì không có việc chi trên đời làm họ ngưng đi cuộc chơi.
Nhưng vừa nghe tên của Lý Tầm Hoan, cả hai vụt buông cờ đứng thẳng người dậy.
Tâm Hồ đại sư vội hỏi :
- Người đó hiện giờ ở đâu?
Gã tăng nhân rụt rè bước vào thông báo vừa rồi cúi rạp mình cung kính :
- Bẩm phương trượng, hiện đang ở ngoài thiền phòng của nhị sư thúc.
Tâm Hồ đại sư hỏi :
- Còn nhị sư thúc của ngươi?
Gã Thiếu Lâm tăng nhân đáp :
- Thương thế của nhị sư thúc hình như khá nặng, tứ sư thúc và thất sư thúc hiện đang khám thử bệnh của người.
* * * * *
Lý Tầm Hoan đứng chấp tay dưới mái hiên, ngó mặt vào tòa đại điện hùng vĩ, tiếng đọc kinh từ bên trong văng vẳng vang ra càng khiến cảnh tiêu sơ của đất trời đượm thêm mùi thần bí.
Tuy nghe có tiếng chân bước gần đến sau lưng Lý Tầm Hoan vẫn không quay đầu lại, giữa cái khung cảnh trang nghiêm và thần bí, chàng có cảm giác như hồn mình cũng chơi vơi thanh thoát theo cảnh.
Tâm Hồ đại sư và Bá Hiểu Sinh khi còn cách chàng độ mười bước liền dừng lại.
Tuy nghe danh từ lâu “Thần Đao” Tiểu Lý thám hoa nhưng cho đến bây giờ Tâm Hồ đại sư mới thấy tận mặt. Ông quả không ngờ một nhân vật mang danh là du hiệp lãng tử tiếng tăm rền cõi võ lâm lại chỉ là một trang thư sinh yếu đuối tiêu sài, dáng dấp trầm mặc uể oải như khí chất của một thi nhân, tuyệt chẳng có vẻ chi là một con người của võ học.
Ông quan sát cặn kẽ đến từng điểm một, cô hồ không còn sót một phần nào trên con người chàng, thứ nhất là đôi bàn tay dài thườn thượt khẳng khiu đang xuôi thõng kia, đôi tay có ma lực biến một thanh thép mỏng vô tri trở thành một thần vật bất khả xâm phạm mà bất kỳ một ai nghe đến cũng đều sợ sệt. Mười năm trước, Bá Hiểu Sinh đã gặp qua chàng một lần, bây giờ thì chàng vẫn thế, không có gì thay đổi nhưng lão lại mường tượng như chàng biến đổi rất nhiều.
Một biến đổi ở nội tâm không lộ ra ngoài dáng sắc, trông chàng có vẻ uể oải hơn, thâm trầm hơn và tịch mịch hơn. Dù bao nhiêu người ở bên cạnh, con người chàng vẫn hoàn toàn cô độc và lặng lẽ khác vượt mọi người.
Lão mở đầu bằng một nụ cười niềm nở :
- Lý Tầm Hoan lâu nay vẫn mạnh?
Lý Tầm Hoan cũng đáp lại nụ cười :
- Không ngờ tiên sinh vẫn còn nhớ tại hạ.
Tâm Hồ đại sư chấp tay thi lễ :
- Lý Tầm Hoan nhận ra bần tăng chứ?
Lý Tầm Hoan vòng tay lễ độ :
- Đại sư đức cao vọng trọng, thiên hạ tôn kính như Thái Sơn Bắc Đẩu, kẻ giang hồ kém học bày hằng ước ao được thấy tôn nhan, hôm nay hân hạnh bái kiến pháp giá, thật là tam sanh hữu hạnh.
Tâm Hồ đại sư điềm đạm xua tay :
- Lý thám hoa chớ quá nhún mình, tệ sư đệ được đàn việt hết lòng hộ tống về đây, bần tăng hết sức có lời cảm tạ.
Lý Tầm Hoan vội đáp :
- Không dám.
Tâm Hồ đại sư lại lần nữa chấp tay :
- Đợi bần tăng thăm qua bịnh tình của têh sư đệ sẽ trở lại đây hầu chuyện đàn việt.
Lý Tầm Hoan nghiêng mình trả lễ :
- Xin đại sư cứ tự nhiên.
Chờ cho Tâm Hồ đại sư khuất hẳn vào nhà, Bá Hiểu Sinh chợt nhếch môi cười khó chịu :
- Công phu hàm dưỡng của bậc xuất gia ta quả không sao sánh kịp. Nếu đối là tại hạ, thì đối với các hạ ta không thể nào nhiều lễ độ được như thế.
Lý Tầm Hoan hơi nhướng mắt :
- Thế à?
Bá Hiểu Sinh ngẩng mặt lên :
- Đổi vào các hạ, nếu bị người ta đả thương sư đệ và ái đồ của mình, các hạ đối với người đó có lễ độ như thế không?
Lý Tầm Hoan quay mặt nhìn thẳng vào kẻ đối thoại :
- Các hạ định nói là thương thế của Tâm Mi đại sư do tại hạ gây nên?
Bá Hiểu Sinh đáp bằng một giọng nhát gừng :
- Trừ Lý thám hoa ra còn có ai đả thương nổi Tâm Mi đại sư chứ?
Lý Tầm Hoan vẫn từng tiếng một :
- Nếu chính tại hạ đả thương y thì tại làm sao tại hạ còn hộ tống y về tận đây?
Bá Hiểu Sinh thư thả trả lời :
- Đó mới chính là chỗ thông minh hơn người của các hạ.
Lý Tầm Hoan bật cười lạt :
-Thế à?
Bá Hiểu Sinh như không hề nghe vẫn nói tiếp :
- Bất luận kẻ nào đả thương vị Hộ pháp của Thiếu Lâm thì bắt đầu từ hôm nay sẽ không có một ngày yên ổn, ba ngàn đệ tử của hai chi Thiếu Lâm Nam và Bắc nhất định không bỏ qua cho y, cái lực lượng đó đừng ai mong xem thường được.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tiên sinh nói rất phải.
Bá Hiểu Sinh thản nhiên như không :
- Nhưng các hạ khôn ngoan đưa Tâm Mi đại sư về đây, còn ai dám hồ nghi chính là tay các hạ đả thương y chứ và còn ai dám nghi ngờ các hạ là Mai Hoa Đạo nữa chứ.
Dừng lại một chút, Bá Hiểu Sinh điểm nụ cười nhạt, nụ cười nhấn mạnh cho câu kết :
- Cái thủ đoạn ấy quả thật cao minh, cho đến Bá Hiểu Sinh này cũng phải phục sát đất.
Lý Tầm Hoan vẫn bình tĩnh nghe đến dứt câu và ngẩng mặt lên cười :
- Bá Hiểu Sinh tên quả như người, không một việc chi mà chẳng hiểu. Thảo nào các bang phái lớn trên giang hồ đều tranh nhau mà kết giao với các hạ, bởi lẽ được giao kết với các hạ có lợi rất nhiều.
Bá Hiểu Sinh vẫn không một chút đổi sắc :
- Nhưng lời tại hạ đã nói chẳng qua vì công đạo mà thôi.
Lý Tầm Hoan nghiêm mặt :
- Nhưng các hạ quên khuấy một điều : Tâm Mi đại sư vẫn chưa chết và ông ta phải tự biết ai là kẻ hại mình. Đến lúc đó e rằng các hạ không làm sao mà nuốt trở lại lời nói của mình.
Bá Hiểu Sinh rùn vai thở nhẹ :
- Nếu ức đoán của tại hạ không sai lắm thì Tâm Mi đại sư hó mà còn cơ hội để nói chuyện nữa rồi.
- Tệ sư đệ nếu chẳng do tay đàn việt hại thì còn ai vào đây chứ?
Tâm Hồ đại sư chẳng biết đã trở ra từ lúc nào với dáng sắc hầm hầm, tia mắt như bắn tinh quang nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan đợi chờ câu đáp.
Lý Tầm Hoan điềm đạm ngẩng đầu :
- Không lẽ đại sư chẳng nhận ra lịnh sư đệ bị thương vì ai à?
Không đáp thẳng vào câu nói, Tâm Hồ đại sư quay ra sau gọi lên :
- Thất sư đệ.
Từng được giang hồ xưng tụng là võ học chính tông vì Thiếu Lâm phái chỉ chuyên luyện ở quyền pháp ngạnh công, tuyệt không hề chịu dùng đến ám khí hay độc dược. Chỉ riêng có Tâm Giám đại sư là một đệ tử xuất gia nửa chừng, học võ trước khi vào chùa, khi còn ngoài thế nổi danh là “Thất Xảo thư sinh” vì tài chuyên dùng độc.
Da mặt vàng bệch màu sáp như con người bịnh hoạn lâu năm nhưng đôi mắt thật là tinh anh, Tâm Giám đại sư uy nghi nhìn Lý Tầm Hoan trầm giọng thốt :
- Nhị sư ca trúng phải chất “Ngũ Độc Thủy Tinh”, một chất độc tinh luyện vô song của Miêu Cương Cực Lạc Đồng Tử, không mùi không sắc, trong suốt như pha lê, nếu kẻ trúng độc không được thuốc giải, da thịt toàn thân sẽ từ từ trong suốt tợ như thủy tinh, có thể nhìn thấy cả lục phủ ngũ tạng đến lúc đó thì vô phương cứu chữa.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đại sư quả cao minh...
Tâm Giám đại sư lạnh lùng ngắt lời :
- Bần tăng chỉ có thể biết nhị sư huynh bị hại vì Ngũ Độc Thủy Tinh nhưng thủ phạm hạ độc là ai, bần tăng đang còn nghiên cứu.
Bá Hiểu Sinh cười nụ chen vào :
- Đại sư nói rất đúng, độc là vật chết, còn kẻ hạ độc mới là sống.
Tâm Giám đại sư gằn từng tiếng một :
- Cực Lạc động chủ tuy rằng hành sự ác độc, nhưng xưa nay tuyệt đối chẳng gây sự với kẻ vô can, huống hồ bàn phái cùng y chưa hề có một xích mích nhỏ nào thì tại làm sao y chẳng ngại ngàn dặm xa xôi tìm đến ám hại nhị sư huynh cho kỳ được?
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Chỉ vì đối tượng của y không phải là Tâm Mi đại sư mà chính là họ Lý này.
Bá Hiểu Sinh bật cười lạt :
- Câu nói nghe hay chưa? Kẻ mà y muốn hại các hạ, các hạ lại yên lành sờ sờ ra đó còn Tâm Mi đại sư y không có ý gia hại, thế mà trái lại Tâm Mi đại sư trúng độc thoi thóp chờ chết.
Và quắc mắt nhìn Lý Tầm Hoan, giọng lão như thách thức :
- Nếu các hạ làm sao cắt nghĩa cho trôi cái lý ấy, Bá Hiểu Sinh này xin bái phục thật tình.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm một lúc, chầm chậm lắc đầu :
- Ta không thể nói trôi được, chỉ vì ta có nói thế nào các hạ vị tất đã chịu tin.
Bá Hiểu Sinh nhếch méo :
- Lời nói của các hạ càng khó cho ai tin nổi.
Lý Tầm Hoan đáp :
- Tuy không thể nói ra nhưng còn có một người có thể nói ra được.
Tâm Hồ đại sư vội hỏi :
- Ai thế?
Lý Tầm Hoan trả lời :
- Tâm Mi đại sư! Tại sao chư vị không đợi người tỉnh lại rồi hãy hỏi có chi phải vội vàng xét đoán đâu?
Chiếu tia mắt ngời ngời sắc lạnh như hai ánh dao, Tâm Hồ đại sư nhìn chầm chập vào Lý Tầm Hoan không nói.
* * * * *
Gió vẫn lạnh như từng ngọn roi da quét lên da thịt, bầy quạ tuyết đang đậu trên nóc nhà vụt nhốn nháo vỗ cánh bay lên.
Rồi từng hồi chuông thánh thót trỗi vang, hồi chuông thê lương báo tin Hộ Pháp đại sư của nhà chùa vừa viên tịch.
Lý Tầm Hoan nghe như có một cơn bão tuyết thổi vào nội tâm chàng, lúc ấy chàng cũng chẳng rõ là phải hận là hối tiếc hay là bi thương?
Đợi khi cơn ho dứt, chàng phát hiện ra từ nới chiếc cửa hình vòng nguyệt ăn thông với tiểu viện, hơn mấy mươi gã tăng nhân áo xám, từng liên tiếp nối chui vào, sắc mặt người não cũng trầm trầm như phủ lên một lớp băng lạnh.
Đôi môi gã nào cũng mím chặt căm hờn, ánh mắt như tóe lửa cùng xói thẳng vào chỗ chàng đang đứng.
Tiếng chuông tan dứt từ lúc nào, bao nhiêu âm thanh cơ hồ đọng kết theo màn trời giá lạnh chỉ còn tiếng chân xào xạc cày trên đất tuyết.
Cho đến khi tiếng chân im bặt, Lý Tầm Hoan cảm thấy chân thân mình mường tượng bị ngâm cứng giữa từng lớp băng lạnh nặng hơn chì.
Giữa khung cảnh thiên viện trang nghiêm, sát khí bỗng như phủ trùm rờn rợn.
Tâm Hồ đại sư trầm cất giọng :
- Bây giờ đàn việt còn việc gì để mà nói nữa chăng?
Lý Tầm Hoan lặng lẽ lắc đầu :
- Hết rồi.
Chàng hiểu rằng, những lời giải thích của chàng hiện thời cũng chỉ bằng thừa mà thôi. Và có những lúc con người bắt buộc phải im lặng để mà chịu đựng.
Bá Hiểu Sinh nham hiểm nhếch môi :
- Lý ra các hạ chẳng nên đến đây thì hơn.
Lý Tầm Hoan cười nửa méo :
- Hình như là như vậy, nhưng nếu thời gian và cuộc diện có thể đảo ngược lại, sợ rằng tại hạ cũng sẽ hành động y hệt như vậy.
Ngừng một chút chàng dửng dưng nói tiếp :
- Vì tuy rằng tại hạ bình sinh giết người vô số nhưng chưa bao giờ thấy kẻ gần chết mà chẳng cứu.
Tâm Hồ đại sư quát lên :
- Cho đến bây giờ mà ngươi còn giảo biện nữa à?
Lý Tầm Hoan cười nhẹ :
- Kẻ xuất gia là để đi sâu vào cái triết lý “Tứ đại giai không”, chẳng được vọng đông sâu niệm tư thù. Nghe danh đại sư là bậc đạo hạnh cao thâm, tại sao lại giống y như tại hạ không dằn được khí tánh như thế?
Bá Hiểu Sinh liền đỡ lời :
- Lâu nay nghe danh Lý thám hoa học thức uyên bác, lẽ nào lại quên đi câu nhà phật “Dù đến Phật Như Lai cũng không tránh khỏi làm sư tử rống” hay sao?
Lý Tầm Hoan hướng mày :
- Đã như thế thì mời chư vị tha hồ mà rống nhưng xin đừng rống tét cả cuống họng đó nhé.
Tâm Hồ đại sư nghiến răng ken két :
- Cho đến bây giờ ngươi vẫn còn hơn thua từng câu nói được à? Đủ thấy rằng ngươi không có một chút gì hối hận, bần tăng nhận thấy khó mà tránh khỏi phá sát giới hôm nay.
Lý Tầm Hoan cười không nhếch mép :
- Thì cứ tha hồ mà phá, vả lại hạng hòa thượng mà biết giết người đâu phải chỉ có một mình đại sư?
Tâm Hồ đại sư gầm lên :
- Ta giết người là để báo thù và diệt ác ma.
Nhưng khi thân hình ông vừa chờn vờn xốc lên, ông chợt thấy ánh đao lấp loáng trước mắt. Ngọn “Tiểu Lý Phi Đao” không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong tay Lý Tầm Hoan.
Và tiếng cười lành lạnh của chàng cất lên :
- Ta khuyên đại sư đừng diệt ác ma tốt hơn vì đại sư chưa phải là đối thủ của ta.
Hai chân của Tâm Hồ đại sư chợt như bị đóng đinh dưới đất, khựng lại một nơi vì ông thừa hiểu, chỉ cần một chút nhúc nhích nữa thôi, mũi thần đao của họ Lý sẽ ghim thẳng vào yết hầu mình.
Tâm Hồ đại sư mắt ngời ánh lửa :
- Không lẽ đàn việt định làm con thú vùng vẫy đến đường cùng à?
Lý Tầm Hoan cười nụ :
- Dù rằng sống chẳng thích thú chi nhưng tiếc là tại hạ chưa muốn chết gấp.
Bá Hiểu Sinh chợt nói :
- Tuy “Thần đao họ Lý” xưa nay phát ra không hề trợt đích nhưng các hạ có được mấy mũi đao nhắm giết được bao người?
Lý Tầm Hoan mỉm cười làm thinh, tay không ngớt vân vê mũi đao nhỏ. Trong những giây phút này chàng im lặn là một việc hay nhất, vì sự im lặng đúng lúc đáng sợ hơn bất cứ lời lẽ nào.
Ánh mắt của Tâm Hồ đại sư không rời khỏi bàn tay của Lý Tầm Hoan và đột nhiên ông nhích lên một bước :
- Tốt lắm, bần tăng xin lãnh giáo thần đao Lý thám hoa như thế nào cho biết.
Nhưng Bá Hiểu Sinh vội vàng kéo ông trở lại :
- Xin sư huynh đừng nên động thủ.
Tâm Hồ đại sư cau mặt :
- Tại sao?
Bá Hiểu Sinh khẽ thở dài :
- Vì khắp thiên hạ không một ai tránh được mũi đao đó khi được phóng ra.
Tâm Hồ đại sư có vẻ không tin :
- Chưa một ai tránh khỏi?
Bá Hiểu Sinh gật đầu :
- Chưa, chưa có một người nào cả.
Tâm Hồ đại sư cắn môi :
- Nếu bần đạo chẳng vào địa ngục thì ai vào địa ngục cho...
Tâm Giám đại sư vội vã bước tới :
- Sư huynh, một tay sư huynh nắm cả mối an nguy của bản phái, đâu thể... đâu thể xem thường bản thân mà mạo hiểm đến thế?
Lý Tầm Hoan gật gù :
- Phải lắm, các vị bất tất mạo hiểm như thế, huống chi đệ tử Thiếu Lâm trên dưới hơn ba ngàn người, chỉ cần các vị ra lịnh là thiếu chi kẻ đâm đầu chết thay.
Câu nói khích của Lý Tầm Hoan khiến sắc mặt của Tâm Hồ đại sư biến đổi không ngừng, lớn tiếng ra lệnh :
- Chưa có lệnh của bổn tòa, bổn môn đệ tử không một ai được vọng động, bằng trái lại sẽ chiếu theo môn quy xử trị, tuyệt chẳng dung tha.
Tất cả tăng nhân Thiếu lâm đều cúi đầu vâng lệnh.
Lý Tầm Hoan phớt nhẹ nụ cười :
- Tại hạ thừa biết là đại sư không nỡ nhìn đám đệ tử mình làm vật hy sinh. Thiếu Lâm quả nhiên khác biệt với lũ hội bang tạp nhạp giang hồ, bằng chẳng vậy kế khích tướng của tại hạ dễ chi mà ứng nghiệm.
Bá Hiểu Sinh lạnh lùng lên tiếng :
- Dù rằng các vị sư huynh Thiếu Lâm đây không thể liều mạng như con người của các hạ nhưng đừng tưởng rằng như vậy mà có thể chạy thoát đâu.
Lý Tầm Hoan dời tia mắt khinh miệt nhìn sang :
- Ai bảo rằng tại hạ sẽ bỏ chạy?
Bá Hiểu Sinh hơi sửng sốt :
- Có nghĩa là các hạ không thèm chạy?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Sự tình trắng đen chưa rõ, phải trái chưa xong thì tại sao tại hạ lại bỏ nó đi chứ?
Bá Hiểu Sinh hỏi gặng :
- Không lẽ các hạ có thể khiến Cực Lạc động chủ đến đây để tự thú nhận y là hung thủ giết chết Tâm Mi đại sư?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không thể được vì y đã chết rồi.
Bá Hiểu Sinh trố mắt :
- Chính các hạ đã giết y?
Lý Tầm Hoan đáp bâng quơ :
- Y cũng là con người, cho nên y không làm sao thoát được khi ngọn đao trên tay tại hạ bung ra.
Tâm Hồ đại sư vụt nói :
- Nếu như tôn giá tìm được thi hài của y thì ít ra tôn giá cũng chứng minh là lời mình không dối trá.
Trâm ngâm một lúc để đắn đo sự tình, Lý Tầm Hoan mỉm cười chua chát :
- Cho dù tìm được thi hài của y, cũng chưa chắc ai chịu xác nhận đó chính là y.
Bá Hiểu Sinh chêm vào thật độc :
- Đã như thế thì trong thiên hạ còn ai chứng minh nổi các hạ là vô tội?
Lý Tầm Hoan không một chút nao núng :
- Cho đến hiện thời tại hạ cũng chưa thể nghĩ ra một người nào.
Bá Hiểu Sinh vụt hỏi :
- Vậy bây giờ các hạ tính sao?
Lý Tầm Hoan lặng thinh giây lát và bật cười :
- Bây giờ thì tại hạ chỉ thích uống rượu thôi.
* * * * *
Cái thế ngồi bó gối của Tiểu Phi trông thật là dị hợm vì chàng đâu có thể như Lý Tầm Hoan biết cách ngồi cho thoải mái trong một chiếc ghế. Cả đời chàng cơ hồ có thể nói chưa có cơ hội ngồi được trong chiếc ghế êm ái như thế ấy.
Trong nhà có lò sưởi rất ấm cúng, nhưng Tiểu Phi lại cảm thấy không quen nên ngột ngạt làm sao.
Lâm Tiên Nhi nằm co rút cạnh bên lờ sưởi. Da mặt nàng trông càng mịn hồng hơn dưới màu hồng của ánh lửa.
Hai hôm nay. Lâm Tiên Nhi gần như không thể chợp mắt cho đến bây giờ thương thế của Tiểu Phi lành lặn một cách nhanh chóng như có một sức nhiệm màu, nàng mới yêm tâm mà nằm ngủ.
Lúc nàng nằm ngủ trông nàng càng đẹp hơn cả lúc thức, rèm mi dài cong vút khép lấy hai vành mắt, suối tóc huyền mươn mướt lơi lả vướng trên vai, gò ngực căng mềm mại nhấp nhô theo hơi thở nhẹ nhàng, da mặt hồng hồng như màu cánh hoa đào, vành môi he hé như mời mọc, như khêu gợi, Tiểu Phi lặng nhìn nàng ngây dại.
Trong gian phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ của nàng cùng tiếng nổ lép bép của than hồng trong lò sưởi.
Bên ngoài tuyết đã tan dần theo tia nắng lên, cả đất trời như cô đọng trong cái không khí dịu ấm và êm mơ, những ánh mắt của Tiểu Phi vụt gợn lên một nỗi buồn day dứt.
Chàng ngồi phắt dậy, nhè nhẹ xỏ chân vào đôi giày đã sờn gót phong trần của mình, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Tất cả cái đẹp trên cõi đời luôn luôn mỏng manh như áng mây, thấy đó rồi mất đó, nếu kẻ nào tham lam định ôm giữ, đòi lại bao giờ cũng là bất hạnh và đau thương. Tiểu Phi nhẹ buông tiếng thở dài, thu lại thanh kiếm của mình trên chiếc bàn nơi góc nhà, trên tường có treo một bức thi tứ, chính là thủ bút của Lý Tầm Hoan, trong đó có một câu
“Tình này xin đợi thành ký ức”
Hai hôm trước đây, Tiểu Phi không làm sao hiểu nổi ý tứ của câu thơ trên nhưng bây giờ... bây giờ chàng đã rõ lắm rồi. Chỉ có ký ức mới hoàn toàn là vĩnh cửu. Và chỉ có những ngọt ngào của ký ức mới mãi mãi giữ gìn được.
Chàng nhẹ nhàng tra kiếm vào thắt lưng.
Tiếng của Lâm Tiên Nhi chợt vang lên :
- Tiểu Phi... anh đang làm gì thế?
Lâm Tiên Nhi đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt đẹp tuyệt vời của nàng đang hoảng hốt nhìn. Chàng mím chặt lấy vành môi :
- Tôi muốn đi.
- Đi?
Giọng của Lâm Tiên Nhi như lạc hẳn, nàng run rẩy nhào đến trước mặt Tiểu Phi :
- Anh cói thể bỏ đi mà không nói lên một tiếng nào hay sao?
Tiểu Phi càng mím chặt vành môi :
- Đã muốn đi còn phải nói làm gì?
Lâm Tiên Nhi y như rời rã cả người, nàng lùi lại mấy bước và gieo phịch người xuống ghế, hai giọt nước mắt long lanh như hai giọt sương lăn dài xuống đôi má.
Tiểu Phi chợt nghe tim mình như nát thành từng mảnh vụn.
Tâm tư chàng chưa bao giờ trải qua trạng thái kỳ lạ ấy, một trạng thái không phải buồn, không phải khổ, cũng không phải là ngọt mà cũng không phải là chua. Phải chăng đây là hương vị của tình yêu?
Giọng chàng không giấu được phần ảm đạm :
- Cô nương... cô nương đã cứu tôi, sớm muộn gì tôi cũng báo đáp lại.
Lâm Tiên Nhi vụt cười lên thê thiết :
- Tốt lắm, anh mau báo đáp tôi, tôi cứu anh là muốn được anh báo đáp đấy.
Nước mắt theo tiếng cười của nàng cuồn cuộn lăn rơi.
Tiểu Phi nghe tim mình như sắt lại, chàng chầm chập đáp lời :
- Tôi rất hiểu tấm lòng của cô nương nhưng tôi không thể không đi tìm Lý Tầm Hoan...
Lâm Tiên Nhi ngắt ngang :
- Đã hiểu rõ lòng tôi, tại sao anh không cho tôi đi theo?
Tiểu Phi đáp :
- Vì... vì tôi không muốn cô nương phải liên lụy.
Lâm Tiên Nhi khóc nấc lên :
- Sợ tôi phải liên lụy? Anh tưởng rằng sau khi anh đi rồi tôi vui lắm sao?
Tiểu Phi muốn nói nhưng hai vành môi cứ mấp máy rung rung.
Chàng quả không tưởng tượng nổi đôi môi mình lại có thể rung lên như thế. Lâm Tiên Nhi đột nhiên sà vào lòng chàng và ôm chặt lấy chàng, chừng như tất cả tâm trí, tất cả sinh mạng đều gói gọn qua cái ôm ấy.
Giọng nàng run lên trong xúc cảm :
- Mang tôi theo, anh phải mang tôi theo! Nếu anh bỏ tôi ở lại tôi sẽ chết trước mặt anh bây giờ.
* * * * *
Trứoc mặt người con gái đẹp, dám buông lên cái tiếng “không” gọn gàng, hạng đàn ông đó thế gian rất hiếm. Và khi người con gái nói lên tiếng chết thì e rằng không một người đàn ông nào có thể khước từ. Đêm thật vắng lặng.
Tiểu Phi vừa bước ra khỏi nhà, trước mắt chàng là một vườn mai đọng tuyết trắng.
Gió lạnh bên ngoài làm Tiểu Phi tỉnh hẳn. Chàng bỡ ngỡ khi nhận ra nơi đây là Lãnh Hương Tiểu Trúc. Và điều chàng hết sức lạ lùng là Hưng Vân trang suốt hai hôm nay rộn náo phi thường nhưng tuyệt nhiên không một người nào léo hánh đến đây?
Nếu họ quyết tìm bắt Tiểu Phi, tại sao chẳng vô đây mà lục soát?
Họ có thể tin tưởng Lâm Tiên Nhi đến thế ư?
Tiểu Phi không khỏi nhíu mày tư lự.
Lâm Tiên Nhi vẫn bíu cứng lấy chàng :
- Tôi còn phải nói cho tỷ tỷ tôi biết cái đã rồi chúng ta hãy đi.
Tiểu Phi gật nhẹ đầu :
- Tiên Nhi đi đi.
Lâm Tiên Nhi cắn lấy vành môi cố giấu một nụ cười :
- Tôi không thể yên lòng để anh ở đây một mình, tôi muốn anh cùng đi với tôi.
Tiểu Phi hơi nhíu mày :
- Nhưng tỷ tỷ của tiên Nhi...
Lâm Tiên Nhi liền gắt lời :
- Anh yên tâm, chị ấy cũng là bạn thân của Lý Tầm Hoan.
Và không cần đợi Tiểu Phi trả lời, nàng đã kéo tay chàng xuyên khỏi rừng mai, vượt qua cầu nhỏ.
Trong vườn lạnh tanh, không một bóng người, những ngọn đèn lồng cũng hết sức từ mờ không đủ soi sáng đường đi.
Bàn tay nàng tuy nhỏ nhắn, thật mềm mại nhưng Tiểu Phi càm thấy bắt đầu từ bây giờ và có lẽ là mãi mãi, chàng không làm sao thoát khỏi cái bàn tay mềm mại đó. Trên tiểu lầu vẫn còn ánh đền và cũng chính ánh đèn đơn độc đó càng làm cho ngôi lầu thêm trơ trọi trong đêm vắng. Qua rèm song buông rũ, một người ủ rũ cạnh ngọn đèn.
Lâm Tiên Nhi kéo Tiểu Phi rón rén bước lên. Lâm Thi Âm vẫn nhìn sững vào khoảng không như không hề hay biết.
Lâm Tiên Nhi khẽ gọi :
- Đại tỷ... sao đại tỷ vẫn chưa ngủ?
Nhưng Lâm Thi Âm vẫn lặng thinh, đầu cũng chẳng quay lại.
Lâm Tiên Nhi lại nói :
- Đại tỷ... tiểu muội đến đây để bái biệt đại tỷ, tiểu muội sắp đi đây, nhưng dù thế nào tiểu muội cũng chẳng quên được ân tình của đại tỷ đối với tiểu muội.
Y như là không nghe thấy nàng nói gì, Lâm Thi Âm làm thinh một lúc lâu mới gật nhẹ đầu :
- Phải lắm, Tiên Nhi đi đi, đi là hay nhất, nới đây chẳng còn gì phải lưu luyến cả.
Lâm Tiên Nhi vụt hỏi :
- Còng tỷ phu đâu?
Hầu như khá lâu mới nghe hiểu câu nói của nàng, Lâm Thi Âm lẩm bẩm hỏi lại :
- Tỷ phu?... Mà tỷ phu của ai?
Lâm Tiên Nhi đáp :
- Tất nhiên là của tiểu muội.
Lâm Thi Âm lắc đầu lia lịa như người trong cơn mê sảng :
- Đi đi... ta không biết.
Lâm Tiên Nhi thừ người đi một lúc và gượng cười :
- Chúng tôi nhất định theo đường tắt đến Thiếu Lâm.
Lâm Thi Âm vụt đứng lên giận dữ :
- Đi, đi ngay! Đừng nói gì với ta cả, đi, đi ra khỏi đây mau.
Hai tay nàng xua lia, xua cho đến lúc Lâm Tiên Nhi và Tiểu Phi thụt lùi ra khỏi cửa, nàng mới gieo phịch người trở xuống cạnh ngọn đèn mặc cho dòng lệ tuôn rơi.
Từ bên ngoài tấm rèm buông rủ, Long Tiêu Vân chậm rãi bước vào.
Nhìn sững Lâm Thi Âm, khóe môi của Long Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười đanh ác :
- Hai người đó có đến Thiếu Lâm cũng bằng vô dụng, khắp thiên hạ không còn một ai cứu nổi Lý Tầm Hoan.
Lâm Thi Âm vẫn làm thinh, gục đầu lên cạnh bàn nức nở.
* * * * *
Tiểu Phi ăn thật nhiều và cũng thật chậm.
Hình như mỗi miếng đồ ăn lọt miệng đều được chàng nhai thật kỹ trước khi tống xuống dạ dày.
Nhưng không phải như Lý Tầm Hoan ăn chầm chậm thư thả từng miếng để mà thưởng thức mùi vị của món ăn trong miệng mình, cái ăn của Tiểu Phi y như là cố rút tỉa tất cả phần bổ dưỡng của vật ăn, để mỗi miếng ăn đều có thể phát huy một sức mạnh tối đa cho cơ thể mình.
Cái nếp sống kham khổ trường kỳ đã un đúc cho chàng thành thói quen, một thói quen biết trong miếng ăn. Vì ở vùng xa mạc hoang vu, mỗi buổi cơm nào cũng có thể là buổi cơm cuối cùng của ngày hôm ấy và cũng có thể là của ngày mai và ngày kia nữa. Ăn xong một buổi cơm, không bao giờ chàng dám ước lượng thời gian nào là bữa cơm thứ hai, cho nên mỗi miếng ăn chàng đều tuyệt đối không để lãng phí.
Ngôi khách điếm không to lắm, hai người đi suốt một ngày không dừng bước mới tạm ghé nơi đây trọ đêm.
Trời đã trối xẩm, trong ngoài khách điếm đều lên đèn.
Lâm Tiên Nhi tay bợ lấy cằm, im lặng và thích thú nhìn cách chàng ăn uống.
Nàng chưa bao giờ gặp người biết quý trọng món ăn dường ấy, chỉ có những con người đã từng sợ hãi cái đói mới biết quí trọng miếng ăn mà thôi. Sau khi vét sạch mụn thịt cuối cùng trong mam và hột cơm chót trong vành chén, Tiểu Phi mới buông đũa vươn vai và thở phào một tiếng thoải mái.
Lâm Tiên Nhi tủm tỉm cười :
- No rồi chứ?
Tiểu Phi khẽ gật đầu :
- No.
Nhìn vào mâm cơm, rồi lại nhìn chàng, Lâm Tiên Nhi cười thật dịu :
- Nhìn anh ăn cơm thật là thú, một bữa cơm của anh tôi anh ba ngày cũng chưa hết.
Tiểu Phi cười đáp lại :
- Nhưng tôi có thể luôn ba ngày không ăn cơm, Tiên Nhi có thế không?
Bây giờ nụ cười của chàng cũng hiện lên ở đôi mắt trước và y như băng tuyết từ từ tan rã, nụ cười chàng cứ chầm chậm lan dần, lan dần cuối cùng cho đến vành môi. Nhìn nụ cười của Tiểu Phi, Lâm Tiên Nhi nghe như cả thần kinh hệ của mình đều tê dại.
Một lúc sau nàng chợt nói :
- Anh đã quên khuấy một chuyện.
Tiểu Phi hướng mày :
- Vậy à?
- Bộ Kim Ty Giáp của anh tôi còn giữ ở đây.
Vừa nói nàng vừa lôi ra khỏi bọc hành trang bộ Kim Ty Giáp, vật mà võ lâm thiên hạ rõ dãi thèm thuồng. Màu vàng óng ánh của những sợi tơ bằng vàng ròng của chiếc áo như càng thêm óng ánh dưới ngọn đèn. Lâm Tiên Nhi bàn tay không ngớt mâm mê lên làn giáp mát lạnh, nàng nói tiếp :
- Vì phải khám xem vết thương của anh nên tôi đã giúp anh tháo nó ra và quên luôn cho đến bây giờ.
Tiểu Phi dửng dưng chẳng nhìn đến :
- Vậy Tiên Nhi cất luôn nó đi.
Ánh mắt Lâm Tiên Nhi ngời sáng lên, nhưng nàng lại lắc đầu :
- Đây là vật mà anh khổ nhọc mới lấy được, vả lại sau này anh còn cần đến nó nhiều, đâu có thể tùy tiện cho người như thế?
Tiểu Phi đăm đăm nhìn nàng và giọng nói bỗng biến thành thật dịu :
- Tôi không cho ai cả mà cũng không hề biết cho ai, tôi chỉ cho Tiên Nhi mà thôi.
Lâm Tiên Nhi nhìn sững lấy Tiểu Phi, ánh mắt bộc lộ lên tất cả những gì hân hoan và cảm kích.
Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau không, một tiếng nói, qua tia nhìn, họ đã trao nhau tất cả những gì thắm thiết nhất của tâm sự.
Qua chẳng biết bao lâu thời gian, hình như là lâu lắm, Lâm Tiên Nhi cười lên e ấp và sà vào lòng chàng.
Một cơn gió vi vu lướt nhẹ bên song, ánh nến chao chao chập chờn, khuôn mặt ngọc của nàng càng như huyền ảo và đam mê.
Da thịt của nàng mềm êm một cách kỳ lạ, và cái khối mềm ấy đang không ngớt run rẩy, run rẩy của những nhịp động khêu gợi tận cùng.
Bình luận truyện