Chương 16
Úc Linh gấp gọn lại tờ giấy ghi nợ cùng năm tờ 50 nhăn nhúm vào hộp khoai lát thùng, trong tay lưu lại 20, cất vào túi áo ngủ.
Úc Linh vốn tưởng có bao nhiêu liền trả bấy nhiêu, thế nhưng Chung Sở Vân không chịu thu, nói sinh hoạt hằng ngày có rất nhiều chỗ cần đến tiền, trên người không thể một đồng cũng không có.
Tóm lại chính là một câu —— ta không vội, ngươi từ từ trả.
Không vội liền không vội đi, dù sao một chốc một lát xác thật cũng không trả hết.
Dù sao Chung Sở Vân nói, ở thành thị của nhân loại, mỗi người mỗi yêu đều là bình đẳng, không phân đắt rẻ sang hèn, có bản lĩnh liền nhất định nuôi sống chính mình.
Đã là như thế, ngày mai nàng liền đi ra ngoài tìm việc.
Còn không phải là 3500 sao?
Tuy nói nàng đời này cũng chỉ sờ qua 270 đồng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu là theo mức lương của Lý tỷ, một ngày 60, một tháng 1800, hai tháng là đủ rồi!
Nếu công việc mới của mình không tốt như vậy, sẽ cần càng nhiều thời gian mới có thể kiếm được số tiền này.
Nhưng không sao cả, yêu tinh thọ mệnh dài đâu, mấy tháng lại coi như cái gì đâu?
Chỉ cần nỗ lực làm việc, qua không bao lâu liền tự do!
Tiểu miên hoa như thế nghĩ, nắm chặt nắm tay có chút sưng đỏ, hung hăng cổ vũ chính mình một lần.
Mua xong quần áo mùa đông, Chung Sở Vân vào phòng ngủ bù.
Úc Linh vì nàng khép lại cửa phòng ngủ, xoay người trở lại bên sô pha, đầu tiên là tắt đi quạt sưởi, sau lại giảm âm lượng TV tới mức nhỏ nhất mà mình có thể nghe được, một mình ngồi ở sô pha an an tĩnh tĩnh xem TV vài tiếng đồng hồ.
Trong tiệm Lý tỷ không có TV.
Trong mấy ngày trộm đi ra ngoài này, Úc Linh nhàm chán cũng chỉ có thể nghe tiếng video ngắn Lý tỷ ở bên kia xem, một mình ngồi trước quầy thu ngân ngẩn người.
Nàng sẽ nghĩ về những năm tháng trong núi với nàng mà nói sớm đã cách một thế hệ, cũng sẽ nghĩ về hồ ly đã chia lìa cách đây không lâu.
Nhưng chuyện quá khứ đều đi qua, lại nghĩ như thế nào cũng sẽ không thay đổi, cho nên cũng chỉ là gϊếŧ thời gian.
Nếu có thể lựa chọn phương thức gϊếŧ thời gian, như vậy so với miên man suy nghĩ, nàng vẫn thích xem TV hơn, nhìn xem nhân loại ngày thường rốt cuộc đều sống như thế nào.
Vào đông trời tối thật sự sớm.
5 giờ rưỡi, ánh sáng trong nhà tối sầm, Úc Linh chạy đến trước cửa bật đèn treo phòng khách.
Nàng đứng trước cửa phòng ngủ, dán lỗ tai trên cửa nghe ngóng trong chốc lát, không nghe được động tĩnh gì liền lại ngoan ngoãn ngồi trở lại sô pha.
Suy xét đến Chung Sở Vân gần đây chắc cũng chưa nghỉ ngơi, hôm nay hơn 3 giờ mới ăn xong sủi cảo, thời gian này đại khái là chỉ buồn ngủ mà không đói bụng, Úc Linh không thể nhẫn tâm đánh thức.
Rốt cuộc hồ ly xấu tính không được nghỉ ngơi, nghĩ như thế nào đều là vì nàng đi không giã từ.
Tuy rằng Úc Linh cảm thấy mình có lý do trốn đi, tại đây cũng không làm gì sai, nhưng rốt cuộc vẫn là đem lại cho người ta không ít phiền toái, chuyện khác làm không được, sau này hiểu cho người ta một chút, bằng không liền sẽ biến thành một đóa miên hoa vô tâm vô phế xấu tính.
Úc Linh nghĩ, nàng liền chờ Chung Sở Vân tỉnh lại là được.
Nếu rất lâu rồi mà còn không tỉnh lại, nàng liền nấu xong cơm tối lại đi gọi nàng.
Thời gian trôi không nhanh cũng không chậm, chưa đến 7 giờ, ngoài cửa sổ sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Úc Linh đi vào phòng bếp, trước tiên nấu cơm.
Đúng 7 giờ rưỡi, nàng lại một lần đứng dậy đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh hồi lâu không có chạm qua.
Lần gần nhất nấu cơm cho Chung Sở Vân là từ tuần trước.
Đồ ăn trong tủ là mới, vừa thấy là biết mới mua không lâu, nhưng nồi cùng chén trong nhà vẫn bày biện ở đúng vị trị như đêm trước khi nàng rời đi, hiển nhiên một tuần chưa bao giờ bị người động vào.
Úc Linh không khỏi nghĩ, Chung Sở Vân một người ở nhà không nấu cơm sao?
Nếu là như vậy, đồ ăn mới là sau khi xác định được nàng mới cố ý đi mua sao?
Cố ý mua về làm gì đâu? Là sợ nàng sau khi trở về không có đồ ăn sao?
Không đúng, thiện lương tuyệt đối không phải là bản tính một con hồ ly.
Hồ ly xấu tính sở dĩ chuẩn bị sẵn đồ ăn, tám phần là bởi vì biết miên hoa sẽ nấu cơm cho mình sắp về tới, đã chuẩn bị một tuần tới áp bức rồi.
Đúng vậy, theo mức độ giảo hoạt của hồ ly, Chung Sở Vân nhất định nghĩ như thế này.
Úc Linh một bên nhỏ giọng nói thầm, một bên nấu xong cơm tối.
8 giờ, nàng nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi một câu: "Ngươi đói bụng sao?"
Phòng ngủ không bật đèn, bức màn cũng khép lại, toàn bộ buồng trong đều đen như mực một mảnh.
Chung Sở Vân nằm nghiêng trên giường trở mình, sau một thoáng trầm mặc sau mơ màng mà "Ân" một tiếng.
"Cơm ta đã nấu xong, ta chờ ngươi dậy rồi cùng nhau ăn." Úc Linh nói, hai bước rời khỏi phòng ngủ, đi đến trong phòng bếp ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chung Sở Vân dậy thật sự nhanh, đi trong phòng vệ sinh súc miệng, liền như mọi khi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Một tuần không thấy, giống như cũng chưa phát sinh thay đổi gì.
Chỉ có Úc Linh biết, rời đi nơi này mấy ngày nay, nàng thường thường có cảm giác buồn bã mất mát.
Lý tỷ đối với nàng thực tốt, sẽ cùng nàng ăn cơm, lời nói cũng nhiều hơn Chung Sở Vân không ít, nhưng nàng vẫn cảm giác có chỗ nào đặc biệt không giống nhau.
Tuy rằng một chút cũng không muốn thừa nhận, nhưng Úc Linh phát hiện chính mình dường như thật sự rất thích ở bên Chung Sở Vân.
Chỉ cần là ngồi ở bên Chung Sở Vân, vô luận là cùng nhau ăn cơm hay là cùng nhau xem TV, đều có thể cho nàng một phần an tâm khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Cảm giác an tâm đó, từ trước đến giờ cũng cũng chỉ có Lâm Song có thể cho nàng.
Nhưng nàng biết, Chung Sở Vân chính là Chung Sở Vân, bất giác mà so sánh đối lập các nàng là phi thường không đúng.
Cho nên nàng lần lượt áp xuống cảm giác vi diệu như đã từng quen biết nổi lên ở đáy lòng, lần lượt nói cho chính mình, không thể như đã ỷ lại Lâm Song như vậy mà đi ỷ lại Chung Sở Vân.
Trên đời, không có ai là đáng tin.
Không phải nói hồ ly không đáng tin cậy, chỉ là nàng chính mình trải qua một vài chuyện, xem như minh bạch sự thật là ông trời rất chán ghét chính mình.
Một đóa miên hoa không được ông trời chiếu cố, dù có gặp gỡ một hồ ly phi thường đáng giá dựa vào cũng sẽ bị một đạo lôi tách ra.
Cho nên nàng vùi đầu nghiêm túc ăn cơm, xem cũng không liếc mắt xem Chung Sở Vân một cái.
Cơm tối ăn xong, nàng lại lần nữa ngồi trở lại sô pha, chuyển sang kênh điện ảnh, liền xem hai bộ phim đối với nàng mà nói là thập phần xuất sắc.
Chung Sở Vân ở một bên không mấy hứng thú xem trong chốc lát, không bao lâu liền đứng dậy đi tắm rửa, cuối cùng dùng khăn lông bọc đầu tóc ướt dầm dề, đi vào phòng ngủ chơi di động.
Úc Linh thấy Chung Sở Vân không tính toán tiếp tục xem TV, liền lại một lần tắt đi quạt sưởi trong phòng khách.
Chờ hai bộ phim điện ảnh chiếu xong đã là 12 giờ.
Khi Úc Linh về phòng, Chung Sở Vân còn dựa vào gối đầu chơi di động, tóc dài màu bạch kim rơi rụng trên vai, nhìn qua đã tương đối khô rồi, lại một lát nữa sẽ ngủ.
"Ta tắt đèn được không?" Úc Linh đứng ở cạnh cửa, nhẹ giọng hỏi.
"Tắt đi." Chung Sở Vân đáp.
Úc Linh gật gật đầu, tắt đi đèn phòng ngủ.
Phòng trong ám xuống dưới, một đạo bạch quang chiếu vào dưới chân nàng.
Đó là di động trong tay Chung Sở Vân, bỗng nhiên sáng lên như bật đèn vậy, chiếu một đường cho nàng bò lên giường trên, rồi lại lần nữa tắt lịm.
Úc Linh dựa lên vòng bảo hộ trên giường, dò ra cái đầu nhỏ, hai bím tóc như cây chổi rũ xuống phía dưới, con ngươi sáng ngời tràn ngập tò mò.
Úc Linh: "Thứ này còn có thể sáng như vậy sao?"
Chung Sở Vân: "Ân, có chức năng đèn pin."
Úc Linh: "Đèn pin là cái gì?"
Chung Sở Vân: "Một cái ống tròn có thể chiếu sáng."
Úc Linh: "Nga......"
Chung Sở Vân: "Ngủ đi."
"Ân." Úc Linh đáp lời, co lên chân, yên lặng bóp một lát gót chân cùng ngón chân mấy ngày nay hồng đến có chút phát tím, rồi sau đó chui vào ổ chăn.
Giây tiếp theo, nàng nhịn không được phát ra một tiếng "Ai" kinh ngạc.
Ổ chăn là ấm áp, tựa như có ai ủ cho nàng từ trước!
Úc Linh vội vàng ngồi dậy, dựa vòng bảo hộ lại một lần dò ra đầu nhỏ xuống phía dưới.
Úc Linh: "Giường sao lại ấm vậy!"
Chung Sở Vân: "Có chăn điện, nút bật ở dưới gối đầu."
Úc Linh: "Oa a!"
Chung Sở Vân: "Về sau buổi tối bật trước, trước khi ngủ nhớ tắt, không tắt dễ cháy."
Úc Linh gật gật đầu, ở dưới gối tìm được nút bật Chung Sở Vân nói, thập phần nghe lời mà tắt đi cái chăn điện thập phần mới lạ với nàng.
Từ khi có thể biến ảo hình người kia một khắc, nàng chưa từng ngủ trên giường đệm ấm áp như vậy giữa mùa đông.
Phòng chứa đồ ở Tích Tuyền Sơn rất lạnh, phòng nghỉ ở cửa hàng Lý tỷ cũng lạnh, ở cùng Lâm Song làm bạn trăm năm, lúc lạnh nhất cũng chỉ có thể trốn dưới đuôi cáo tránh gió rét.
Không thể không nói, hiện tại nhân loại cũng thật biết cách sống.
Khó trách nhiều yêu tinh như vậy tình nguyện không tự do tự tại như trong núi, cũng muốn lưu tại thành thị của nhân loại.
Ổ chăn ấp áp làm Úc Linh thực mau buồn ngủ.
Nàng ngáp một cái thật to, theo thói quen cuộn thân mình thành một đoàn, nhắm lại hai mắt.
Chỉ là ở trong ổ chăn ấm áp, đôi tay cùng hai chân bị đông lạnh đến phát sưng bắt đầu ngứa, Úc Linh trở mình vài lần, cuối cùng giơ tay chân ra ngoài ổ chăn, lúc này mới có thể ngủ.
Có lẽ là do làm việc trong tiệm Lý tỷ một tuần, chưa 5 giờ rưỡi Úc Linh cũng đã mở hai mắt.
Thời gian này, Lý tỷ sẽ mở cửa, mà nàng sẽ từ trên sô pha dậy, cùng Lý tỷ ngồi ở phòng bếp dưới ánh đèn lạnh lẽo gói sủi cảo để bán buổi sáng.
Nhưng nơi này không phải tiệm sủi cảo, đây là nhà Chung Sở Vân.
Dưới thân nàng cũng không phải cái sô pha bị hỏng lò xo, là giường Chung Sở Vân mua mới cho nàng.
Giờ này khắc này, giường dưới là an tĩnh.
Thành phố này cũng là an tĩnh.
Úc Linh túm lấy một góc chăn, ngây người nhìn trần nhà.
Khoảng 7 giờ, Chung Sở Vân tỉnh.
Úc Linh nghe động tĩnh, cũng từ trên giường bò lên.
Hồ ly ngày thường hết sức ưu nhã, giờ phút này nheo nửa con mắt mơ hồ buồn ngủ, một đầu tóc dài bạch kim lộn xộn, cả người như chưa tỉnh, lảo đảo lắc lư mà đi ra phòng ngủ.
Úc Linh vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Chung Sở Vân, nhất thời muốn cười lại không dám cười, chỉ phải bọc lấy chăn quanh mình, bưng kín miệng mình.
Thực mau, nàng bò ra từ ổ chăn ấm áp, xuống giường đi dép lê, ôm thân mình run run tại chỗ vài cái.
Đi ra phòng ngủ, phòng vệ sinh vẫn khóa, bên trong có tiếng nước xối ào ào.
Úc Linh quẹo vào phòng bếp muốn làm bữa sáng, vừa mở ra tủ lạnh liền nghe thấy được tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra.
Chung Sở Vân đi vài bước đến cửa phòng bếp, nhìn nàng nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi tắm trước."
"Nga!" Úc Linh ngoan ngoãn đóng lại cửa tủ lạnh, xoay người chạy vào trong phòng vệ sinh.
Khi nàng rửa mặt xong, bữa sáng thơm ngào ngạt đã làm xong.
Hai mảnh nóng hổi bánh mì kẹp chân giò hun khói cùng trứng gà, sữa bò nóng cũng tản ra hương thơm nồng đậm.
Chung Sở Vân rõ ràng nhìn thấu trong cái bụng nho nhỏ của Úc Linh ẩn giấu một cái dạ dày khổng lồ như của quỷ chết đói, cho nên trước mặt mình chỉ có một cái bánh, mà trước mặt Úc Linh lại có ước chừng ba cái.
Úc Linh lớn như vậy còn chưa từng ăn qua bữa sáng như vậy, với nàng mà nói quả thực ăn ngon lại mới lạ.
"Đây là cái gì a!" Úc Linh hỏi.
"Sandwich."
"Làm như thế nào a?" Úc Linh lại lần nữa truy vấn.
"Rất đơn giản, ăn xong sẽ dạy ngươi."
Trong giọng nói Chung Sở Vân không có nửa điểm không kiên nhẫn, Úc Linh uống xong một ngụm sữa bò cuối cùng sau, nàng đơn giản dạy cách dùng máy làm sandwich.
Úc Linh vuốt cái thứ vuông vuông bẹp bẹp kia, nhỏ giọng nói thầm nói: "Ta chưa thấy thứ này bao giờ."
"Mấy hôm trước mới mua." Chung Sở Vân nói, mặt mày hơi hơi cong lên, đáy mắt hiếm thấy mà lộ ra một tia ôn nhu, "Về sau ăn bữa sáng có thể tiện lợi hơn một ít."
"Quá lợi hại." Úc Linh nói, giương mắt hỏi, "Ta có thể làm thêm một cái sao?" Nàng nói, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, nhấp môi giải thích nói, "Ta...... Ta không phải là chưa no, chỉ là muốn làm một cái thử xem."
"Ngươi làm đi, ta phải đi làm." Chung Sở Vân nói, đi tới cửa, nhấc lên túi xách đặt trên tủ giày, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở một câu, "Ra cửa nhớ mang chìa khóa."
Hồ ly không gặp một tuần, lời nói thật ra có hơi nhiều hơn một ít.
Úc Linh nghĩ, khóe miệng không khỏi hơi hơi giơ lên.
Ăn xong một cái sandwich cuối cùng sau, nàng rửa sạch máy làm sandwich, để lại chỗ cũ, mặc vào quần áo Chung Sở Vân cho mượn nàng, mang theo chìa khóa cùng hai mươi đồng ngày hôm qua cất vào trong túi áo ngủ, mang theo nguyện vọng tốt đẹp kiếm tiền trả nợ, nhảy nhót chạy ra cửa.
Úc Linh về nhà lúc hơn 5 giờ rưỡi.
Cả ngày ở ngoài vấp phải trắc trở khắp nơi, tiểu miên hoa không những một xu tiền cũng không kiếm được, còn mất mười hai đồng tiền cơm trưa, mang thân mình lạnh giá về tới nhà.
Thẳng đến giờ khắc này, nàng mới phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.
Nàng không có cái gọi là "Bằng cấp" mà nhân loại đòi, không có cái gọi là nhất nghệ tinh, càng không có bất luận kinh nghiệm làm việc gì có thể làm người tin phục.
Công việc yêu cầu điều kiện gì đó trở nên mới có thể làm đều không cần nàng, công việc yêu cầu thể lực càng không ai muốn nàng.
Tuy nàng là một đóa tiểu yêu miên hoa thập phần chịu khổ nhọc, nhưng trong mắt nhân loại, nàng chỉ là một nữ sinh gầy yếu, nhìn qua vai không thể gánh, tay không thể vác, căn bản không có người nguyện ý nhận nàng.
Nguyên lai nàng có thể tìm được việc chỉ sau ngày đầu tiên rời nhà trốn đi hoàn toàn do vận khí tốt, gặp được người tốt.
Cũng mặc kệ ban ngày tìm việc ủy khuất đến mức nào, cơm chiều của chủ nợ cũng không thể chậm trễ, miên hoa cần lao rốt cuộc vẫn dọn lên bữa cơm nóng hôi hổi ngay sau khi Chung Sở Vân về đến nhà.
Lúc ăn cơm, Úc Linh không ngừng suy nghĩ, Chung Sở Vân hẳn là sẽ hỏi nàng hôm nay có tìm được việc không.
Nếu hôm nay nàng tìm được việc, giờ này khắc này liền có thể ưỡn ngực.
Nhưng sự thật là, nàng chưa tìm được việc, trên người chỉ có mấy đồng tiền còn ít đi, Chung Sở Vân mà biết chắc chắn sẽ chê cười nàng.
Cho nên nàng quyết định, nếu Chung Sở Vân hỏi nàng, nàng sẽ nói chính mình hôm nay không ra cửa, đỡ phải bị hồ ly xấu tính chê cười mình ra cửa lại không tìm được được việc.
Úc Linh nghĩ nghĩ, phát hiện bữa cơm đã ăn xong rồi, Chung Sở Vân lại hoàn toàn không có ý tứ muốn "Quan tâm" nàng một chút, trong lúc nhất thời không nhịn xuống cắn chặt răng, thở phì phì mà rửa chén đũa.
Theo đạo lý tới nói, nếu Chung Sở Vân hỏi vấn đề này, nàng khẳng định sẽ cảm thấy thật mất mặt.
Nhưng kỳ quái chính là, Chung Sở Vân thờ ơ rõ ràng là một chuyện tốt, nàng lại nhịn không được cảm thấy vài phần mất mát.
Úc Linh đứng ở bồn rửa chén vừa nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc lắc đầu, dùng mười ngón lạnh lẽo vỗ vỗ hai má, xoay người đi ra phòng bếp.
Hôm nay Chung Sở Vân để quạt sưởi ở khá xa.
Úc Linh vừa đi ra phía trước, liền thấy trên bàn trà có thêm một cái bình nhỏ tròn tròn lùn lùn màu sẫm.
Nàng đứng bên bàn trà, tò mò cúi người nhìn thoáng qua, nắp bình có không ít chữ nhỏ, nhưng năm chữ lớn nhất dễ đọc nhất là —— mỡ rắn trị nẻ da.
Trị nẻ da?
Là hồ ly xấu tính mua cho nàng sao?
Úc Linh nghi hoặc mà chớp chớp mắt về phía Chung Sở Vân, nhỏ giọng hỏi: "Là mua cho ta sao?"
"Ân." Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp, "Một ngày hai ba lần, rửa sạch sẽ rồi bôi lên."
"Cái này bao nhiêu tiền a?" Úc Linh theo bản năng hỏi.
"...... Cái này không cần ghi lại, dù sao ta cũng dùng được." Chung Sở Vân nói.
"Thật vậy chăng?" Úc Linh mãn nhãn đều là hồ nghi.
Nàng đánh giá một chút đôi tay Chung Sở Vân, ngón tay kia trắng nõn mà lại mảnh dài, thấy thế nào cũng không giống có thể bị nẻ.
Hồ ly khẳng định là gạt người.
Đại yêu tu vi cao như vậy có thể bị nứt da, cũng chỉ có ngốc tử mới có thể tin tưởng đi?
Ngay lúc Úc Linh chuẩn bị vạch trần sự thật, Chung Sở Vân bỗng nhiên giương mắt trừng mắt nhìn nàng một cái.
Ánh mắt trong một khắc, phảng phất như nói cho nàng —— ít nói nhảm, nhanh bôi đi.
Miên hoa nhát gan đâu còn dám nhiều lời cái gì, lập tức mím môi, nắm cái chai nho nhỏ trong tay, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Trầm mặc một thoáng, Úc Linh ngồi xuống bên cạnh Chung Sở Vân, vặn nắp ra, một chút một chút bôi thuốc mỡ lên mỗi ngón tay của mình.
Xoa xoa, nàng thấy Chung Sở Vân đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lại lần nữa ra tới, trong tay bưng một chậu nước nóng nghi ngút hơi nước, hơn nữa không nói một tiếng đặt bên chân nàng.
"Chân cũng phải bôi." Chung Sở Vân nói, lại lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Úc Linh.
Úc Linh vẻ mặt mộng bức mà chớp chớp mắt.
Tay bị tổn thương do giá rét là ai cũng có thể thấy được, nhưng chân bị nẻ mà cũng bị Chung Sở Vân phát hiện sao?
Chờ một chút......
Quay lại trọng điểm, chẳng lẽ không phải hồ ly vừa xả một chậu nước rửa chân cho nàng sao?
Một hồ ly, một hồ ly hiện tại không hẳn là cao quý được bao nhiêu nhưng từ trước tuyệt đối thập phần cao quý, lại có thể vì một đóa miên hoa từ nhỏ đến lớn không được ai liếc nhìn đến xả nước rửa chân?!
Nàng không nằm mơ đi?
Sau một trận trầm mặc, mất mát nho nhỏ của Úc Linh lúc rửa chén tựa đều theo hơi nước nóng hầm hập bên chân kia dung nhập giữa không trung, ngay sau đó tiêu tán vô tung.
Nàng nghĩ, hồ ly nguyên lai vẫn sẽ quan tâm đến miên hoa sao.
Ngô......
Về sau liền không gọi nàng là hồ ly xấu tính đi.
Úc Linh nghĩ vậy, tạm thời thừa nhận trên đời này trừ bỏ Lâm Song, còn có một hồ ly thứ hai cũng tạm được.
Đương nhiên, chỉ là "Tạm thời".
Bình luận truyện