Chương 8
Đêm thứ ba vào trong thành phố, Úc Linh ngủ một đêm vô mộng, thập phần an ổn.
Một giấc ngủ tỉnh dậy, nàng mở hai mắt, chỉ thấy bức màn thâm sắc trong phòng khép kín, không lọt lấy một tia sáng từ ngoài cửa sổ vào.
Úc Linh mở ra hai tay, ngồi trên đệm vươn vai rồi sau đó đứng lên từ dưới mặt đất, chạy vài bước đến mép giường, kéo ra bức màn đang khép.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng híp híp mắt, xoay người chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Một ngày mới bắt đầu, Chung Sở Vân vẫn không ở nhà.
Khác với ngày hôm qua, hôm nay Chung Sở Vân để lại một tờ giấy ở trên bàn trà ngoài phòng khách đè dưới sữa bò cùng bánh mì.
—— trong ngăn tủ dưới bếp điện từ có mì, tối hôm qua đồ ăn còn dư ở tủ lạnh, tự mình nấu một chút.
"Được!" Úc Linh sảng khoái mà lên tiếng với tờ giấy trong tay.
Chung Sở Vân chắc chắn là ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Biểu tỷ từng vào thành nói không sai, yêu tinh muốn sinh tồn trong thành phố cũng không dễ dàng.
Bởi vì trong thành phố, yêu tinh không thể dễ dàng sử dụng pháp thuật, dù là một con Cửu Vĩ Hồ tu vi rất cao cũng phải như nhân loại bình thường, mỗi ngày đi sớm về trễ, nỗ lực kiếm tiền sinh sống.
Kỳ thật như vậy không tồi, dựa vào đôi tay chính mình duy trì sinh kế, có thể tốt hơn quá nhiều so với ở nhà cũ tại Tích Tuyền Sơn trông sắc mặt người khác mà sống.
Ăn xong cơm sáng Chung Sở Vân lưu trên bàn trà tại phòng khách sau, Úc Linh ngồi trên sô pha xem TV.
Giữa trưa, Úc Linh lấy đồ ăn dư từ tủ lạnh tối hôm qua, nấu một bát mì sợi thơm ngào ngạt.
Úc Linh đặc biệt thích xem TV.
Nàng cảm giác qua TV chính mình thấy được thật nhiều thật nhiều đồ vật vô cùng mới mẻ của nhân loại trong thành phố.
Nàng coi đó như một cách học tập.
Muốn dung nhập thế giới phải hiểu biết thế giới này trước đã.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Úc Linh tính ra Chung Sở Vân hơn một giờ nữa sẽ trở lại, vì thế đứng dậy chạy đến phòng bếp, theo cách hôm qua Chung Sở Vân nói, dùng nồi cơm điện nấu một bò gạo, lại nhảy nhót trở lại sô pha ngồi xuống.
Buổi tối 6 giờ rưỡi, Chung Sở Vân đẩy ra cửa nhà mình như mọi khi.
Không giống nhau chính là, hôm nay đèn phòng khách cùng phòng bếp đều bật sáng.
Thiếu nữ mặc áo ngủ hình gấu nghe tiếng từ trong phòng bếp dò ra một cái đầu nhỏ, cong mi, híp mắt, hướng về phía nàng mỉm cười.
"Ta tính đến thời gian chuẩn không? Đồ ăn mới vừa xào xong vẫn còn nóng hổi đâu!"
Úc Linh nói, lại chạy về phòng bếp, dọn đồ ăn vừa mới xào xong vào mâm.
Ngắn ngủi ngây người một lúc, Chung Sở Vân cúi người đổi giày, có chút không quen mà đi vào phòng bếp.
Trên bàn hình vuông bày một rau một thịt một canh.
Cơm đã xới ra, nàng còn chưa tới gần liền thấy Úc Linh cầm hai đôi đũa đi tới trước mặt, mặt mày cong cong, đưa một đôi về phía nàng.
Đã quen sống một mình lại đối mặt với người khác dụng tâm chờ đợi như vậy, nàng nhiều ít có chút không biết làm sao.
"Ngươi...... Kỳ thật không cần làm như vậy." Chung Sở Vân nói, ngồi ở bên cạnh Úc Linh.
"Ta không thể ở đây ăn không uống không a!" Úc Linh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói, "Về sau có việc gì giao cho ta là được, nấu cơm, giặt quần áo, quét tước vệ sinh, cái gì ta cũng có thể làm!"
"Kỳ thật......"
"Ở Tích Tuyền Sơn, rất nhiều việc ở Úc gia đều là ta làm, đây đều là việc nhẹ, ngươi đừng nhìn ta vóc dáng nhỏ bé, ta sức lực không nhỏ, cái gì cũng có thể làm!" Úc Linh nói, và một miệng lớn cơm.
Chung Sở Vân như suy tư gì mà nhìn Úc Linh một hồi lâu, tựa như muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói gì chỉ rũ mi ăn cơm.
Cơm nước xong, ngồi ở trong phòng bếp, lẳng lặng cùng Úc Linh thu dọn chén đũa.
***
Thời gian đảo mắt lại qua hai ngày.
Úc Linh mong tới rồi cuối tuần đầu tiên từ khi nàng tới thành phố.
Sáng sớm dậy, nàng như ngày thường kéo ra rèm phòng ngủ, tiến vào phòng khách liền thấy Chung Sở Vân ngồi ở trên sô pha không bật tiếng mà xem TV, cùng với bánh mì cùng sữa bò trên bàn trà theo lệ thường.
Úc Linh: "Hôm nay không đi làm sao?"
Chung Sở Vân: "Hôm nay cuối tuần."
Úc Linh: "Nguyên lai cuối tuần không đi làm a, tất cả mọi người như vậy sao?"
Chung Sở Vân: "Đại bộ phận là vậy."
Chung Sở Vân nói, cầm lấy điều khiển từ xa, mở ra tiếng TV.
Úc Linh thấy, trong lòng hơi hơi ấm áp, nhỏ giọng nói: "Ta ngủ rất say, lôi đánh không tỉnh, ngươi lần sau không cần tắt tiếng, ta không nghe thấy."
Chung Sở Vân trầm mặc một lát, hơi hơi gật gật đầu.
Úc Linh híp mắt cười cười, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, nàng đi đến bên cửa sổ, nằm bò ra bên cửa sổ thượng nhìn bên ngoài.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, chỉ thấy được một nhà lầu chỉ có ở thành phố, dẫu nhìn xa đến đâu cũng không thấy một ngọn thanh sơn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ từ khi đi tới nơi này.
Nguyên lai thành phố của nhân loại rộng lớn như vậy, lớn đến mức chỉ là xa xa nhìn như vậy cũng sẽ sinh ra một cảm giác giống như không cẩn thận liền sẽ bị lạc trong đó.
Bất quá, vị quản gia già ở nhà cũ có nói, thiên nhiên bên ngoài biến đổi như luyện ngục vậy, không có một chút sinh khí.
Nàng lại cảm thấy nơi này rất có sinh khí.
Nàng ở lầu 5, với thị lực của nàng nhìn xuống, mọi thứ đều thực rõ ràng.
Dưới lầu người đến người đi, có người nhàn nhã vô cùng, có người bận rộn vội vàng.
Ông cụ đi ngang qua, trong tay dắt một con chó to, đứng ở ven đường cùng người quen trò chuyện.
Cô gái hai mắt phiếm hồng giơ điện thoại di động dán ở bên tai, nhíu chặt mày nỗ lực đè nén cảm xúc tranh cãi với người khác.
Trẻ con nhân loại cười nói, trong miệng gọi tên đồng bọn, nhảy nhót hướng phương xa chạy đi.
Mỗi người đều theo phương thức tồn tại của mình, mỗi người đều có buồn vui chỉ thuộc về chính mình, cũng không tương thông cùng người khác.
Úc Linh muốn dung nhập thế giới này.
Nàng đọc đi đọc lại quy định trong 《 Điều lệ yêu tinh 》 thật nhiều lần, nàng cảm thấy chính mình đã có thể trở thành một yêu tinh tuân kỷ thủ pháp của thành phố.
Nàng nguyện ý tuân thủ những quy củ lớn lớn bé bé đó, chung sống hoà bình cùng nhân loại trong thành thị.
Nàng nguyện ý giống như quy định tại trang đầu của 《 Điều lệ yêu tinh 》 như vậy, hai mươi năm đổi thân phận một lần, ba mươi năm đổi địa điểm một lần, không thâm giao cùng nhân loại, không kết hợp cùng nhân loại, vĩnh viễn che giấu thân phận thật sự.
Nàng hiện tại cả đầu óc đều là lời Chung Sở Vân nói cuối tuần sẽ đưa nàng đi làm chứng minh thư và thẻ cư trú.
Nhưng nàng đã dậy lâu như vậy, Chung Sở Vân vẫn không nói chuyện này, có thể là đã quên rồi không?
Nàng nên khéo léo nhắc nhở một chút sao?
Úc Linh như vậy nghĩ, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Chung Sở Vân ngồi trên sô pha.
Ánh mắt có chứa chờ mong luôn là thập phần nóng rực, cho nên giây tiếp theo, Chung Sở Vân cũng hình như có sở cảm ứng giương mắt nhìn phía nàng.
Thiếu nữ nhỏ nhỏ gầy gầy đứng phía trước cửa sổ, một đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Chung Sở Vân vừa thấy liền biết nha đầu này suy nghĩ cái gì.
Nàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Thay quần áo đi, chuẩn bị đi thôi."
Úc Linh nháy mắt cao hứng đến nhảy dựng lên.
Hôm đó, nàng đi theo Chung Sở Vân, lần đầu tiên đi khỏi cánh cửa phòng, tuy rằng chống đối lại không thể không lại một lần ngồi trên chiếc xe đã từng hại thảm chính mình kia.
Hôm đó, nàng theo Chung Sở Vân đi tới Cục quản lý yêu tinh ở thành phố của nhân loại, lần đầu tiên thấy yêu tinh ở ngoài Tích Tuyền Sơn.
Hôm đó, nàng không hiểu sao mà điền một đống lớn giấy tờ, ký xuống từng trương cam kết, vẻ mặt mờ mịt mà chụp một tấm ảnh nhìn qua ngây ngốc, sau đó thành công nhận được một tấm chứng minh thư giống hệt của nhân loại cùng với thẻ cư trú ba mươi năm tại thành phố này.
Theo ngày sinh trên chứng minh thư, trong mắt nhân loại, năm nay nàng vừa tròn 18 tuổi.
Trên đường về, trong miệng Úc Linh ngậm xí muội vừa mua ở siêu thị, nghe nói là có thể giảm bớt say xe.
Nàng siết lấy chứng minh thư vừa đến tay, nhìn Chung Sở Vân đang lái xe, vẻ mặt khó hiểu mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Úc Linh: "Vì sao ta nhỏ như vậy a?"
Chung Sở Vân: "18 tuổi, đối với nhân loại là vừa thành niên."
Úc Linh: "Nhưng ta 500 tuổi."
Chung Sở Vân: "Ngươi vừa thành niên."
Úc Linh: "Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?"
Chung Sở Vân: "27."
Úc Linh: "Vậy ngươi thật ra là bao nhiêu tuổi?"
Chung Sở Vân: "...... Hơn 2300 đi, cụ thể không nhớ rõ."
Úc Linh nghe xong, trong lòng tức khắc cân bằng không ít.
Nàng cho rằng chính mình 500 tuổi bị thành 18 đủ quá mức, không nghĩ tới còn có người hơn 2300 tuổi lại trở thành 27.
Mà hồ ly xấu tính này sống cũng lâu thật a......
Hơn 2300 tuổi, còn lớn hơn ông nội nàng đâu, hoàn toàn không nhìn ra tới a!
Úc Linh nghĩ, ánh mắt nhìn phía Chung Sở Vân không khỏi trở nên mê man.
Nhớ không lầm nói, Lâm Song tựa hồ cũng không đến 1500 tuổi, so với Chung Sở Vân vẫn là kém xa.
Xem ra các nàng quả nhiên không phải một con hồ ly a.
Chung Sở Vân: "Suy nghĩ cái gì?"
Úc Linh phục hồi tinh thần lại, nhíu mày thở dài một tiếng: "Ta lại viết tâm sự lên mặt?"
Chung Sở Vân: "Thật ra ta tò mò, những lúc ngươi nhìn ta, vì sao luôn dễ dàng thất thần."
Úc Linh: "......"
Chung Sở Vân: "Nói với ta về bằng hữu kia của ngươi?"
Úc Linh: "Không cần."
Úc Linh xoay đầu hướng về phía ngoài cửa sổ.
Nàng không cần nói về Lâm Song cùng hồ ly xấu tính đã mang nàng tới trong thành để gả cho hồ ly đâu.
Nàng liền không nói, liền phải để Chung Sở Vân tò mò đi.
Úc Linh thở phì phì mà đón gió ngoài cửa sổ.
Đón gió, phát hiện Chung Sở Vân tựa hồ không có chút hiếu kỳ với chuyện của nàng, đáy lòng không khỏi sinh ra một tia cảm giác thất bại.
"Ta nói không cần, ngươi liền thật không hiếu kỳ?" Nàng quay đầu lại hỏi.
"Ân." Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp lời.
Úc Linh há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng phồng phồng má, mạnh mẽ tìm bậc thang cho chính mình xuống.
"Ta thật ra có thể nói với ngươi một chút về một người xấu, ngươi muốn nghe sao?"
Úc Linh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chung Sở Vân.
Nàng nghẹn một hơi, ở trong lòng âm thầm nói thầm —— ngươi muốn, ngươi nên muốn đi.
Mấy giây trầm mặc sau, Chung Sở Vân bỗng nhiên cong cong môi, nhẹ giọng đáp: "Ân."
Úc Linh rốt cuộc thở ra khẩu khí vừa nghẹn kia.
Tiểu miên hoa năm nay mười tám, chỉ một chút liền vui đến nở hoa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu miên hoa: Hôm nay tạm thời không mang thù.
Lại gặp vấn đề phi thường quen thuộc từ 《 Kết hồn 》, giải thích một chút.
Hồ ly sống lâu như vậy, trên người thế nhưng một món đồ cổ đều không có sao? Hồ ly lăn lộn lâu như vậy, thế nhưng vẫn là mới đi làm sao?
Đồ cổ giá trị vì lịch sử lắng đọng lại, mà theo thế giới này, nhân loại xây dựng thành thị cũng cùng yêu tinh ký hiệp ước hoà bình cũng chỉ khoảng trăm năm nay, hồ ly trước kia cũng không nghĩ đời này sẽ có một ngày sống cùng nhân loại, đương nhiên cũng không có ý định lưu trữ đồ cổ, đồ vật dùng hỏng rồi liền vứt đi, còn có thể dùng được đến khẳng định đều là đồ mới, đồ vật mới cũng không đáng giá tiền.
Còn vì sao lăn lộn nhiều năm như vậy còn nghèo, một nguyên nhân là thân phận cùng địa điểm không ngừng thay đổi, công việc rất khó ổn định, một nguyên nhân khác chính là hồ ly sẽ không giao thiệp cùng người, tiêu chuẩn thăng chức khó khăn.
Bình luận truyện