Tiểu Mỹ Nữ
Chương 35
Phó Tinh Thần muốn nói không biết, chính là không muốn nónhưngưng ảnh chụp đã tát cho cô một cái.
Da đầu cô có chút tê dại, nắng hè chói chang, mặt trời đã nhô lên cao, Phó Tinh Thần lại cảm thấy có chút lạnh, run rẩy một chút, một lúc lâu không có hé răng.
Bên tai thỉnh thoảng sẽ có tiếng còi truyền tới, giọng nói anh cùng với thanh âm đó cùng lúc vang lên: "Muốn ăn cái gì?"
Phó Tinh Thần cũng không từ chối, tùy tay chỉ chỉ, chỉ tới quán Tứ Xuyên đối diện.
Hôm nay Phó Tinh Thần không ăn bao nhiêu.
Từ khi đến công ty, mí mắt phải cô vẫn luôn nhảy không ngừng, mãi đến khi tiến vào quán Tứ Xuyên kia, mí mắt phải nhảy lên với tần suất ít hơn không ít.
Vì phòng ngừa lại bị người khác chụp lém, Phó Tinh Thần còn vào phòng riêng.
Phòng to như vậy, mà chỉ có hai người bọn họ mặt đối mặt ngồi, không gian bị lãng phí cực độ.
Đồ ăn đã gọi được mười phút, Phó Tinh Thần cũng chưa mở miệng, tầm mắt cô mơ hồ, trong chốc lát dừng lại ở di động của mình, trong chốc lát lại bay tới mặt Giang Dạ.
Giang Dạ khẽ cau mày, đôi mắt cũng khẽ nhắm, thoạt nhìn không có nghỉ ngơi tốt.
Phó Tinh Thần nhớ rõ lúc mình lên giường ngủ đã gần 2 giờ sáng, 9 giờ tỉnh lại Giang Dạ đã không ở trong phòng.
Cho nên tính đơn giản một chút.
Khả năng anh ngủ không đến năm tiếng đồng hồ.
Phó Tinh Thần đè đè ấn đường, sau đó dùng tay mạnh mẽ đè lại mí mắt nhảy không ngừng, bất quá không thể nào khống chế được, nên nhảy vẫn cứ nhảy.
Khiến trái tim của cô, nhảy lên cũng không ít.
Tin nhắn Tạ Cảnh Phi ngay lúc này gửi tới dầy.
Là hai con số cực kỳ đơn giản: 30.
Phó Tinh Thần không hiểu rõ lắm, lại một lần nữa gõ một dấu chấm hỏi qua đi.
Năm phút đồng hồ sau.
Tôi là đại sủi cảo: 25.
Phó Tinh Thần nhìn thời gian, giữa trưa 12 giờ ba mươi ba lăm.
"Chút nữa có chuyện gì?"
Những lời này giống như đá chìm đáy biển, không có đáp lại.
Phó Tinh Thần đột nhiên cảm thấy mí mắt mình nhảy đến lợ hại.
Cô dứt khoát đem điện thoại đặt ở một bên, vừa nhấc mắt, tư thế Giang Dạ vẫn như lúc ban đầu, một tay nhẹ chống trán, dường như ngủ rồi.
Phòng rất yên tĩnh, Phó Tinh Thần nhấp nhẹ nước trà, sử dụng âm thanh rất nhỏ hơi nuốt xuống.
Một lát sau, người đàn ông nâng mắt, "Mấy giờ rồi?"
Phó Tinh Thần xem thời gian, "12 giờ năm mươi."
Giang Dạ "Ừ" một tiếng, giơ tay ở trước mắt nhẹ che, khóe miệng nhẹ nhàng mà cong một chút.
Độ cung không lớn, nhưng nhìn qua tâm tình không tồi.
Phó Tinh Thần cảm thấy không thể hiểu được.
Hôm nay hai chú cháu này, đổi thân phận với nhau.
Ngày thường Giang Dạ không có nhiều biểu cảm, hôm nay số lần cười nhiều ngoài ý muốn...... Mà Tạ Cảnh Phi là người nói rất nhiều, hôm nay trừ bỏ một loạt con số kia, cơ hồ chưa nói lời nào khác.
Cửa bị đẩy ra, người phục vụ đã bắt đưa đồ ăn lên.
Phó Tinh Thần kéo ra ghế đứng dậy, sau đó đối Giang Dạ nói: "Em đi toilet."
12 giờ 55.
Cô thật sự sợ hãi, nếu thật sự xảy ra việc gì, ở trước mặt Giang Dạ, cô sẽ không khống chế được cảm xúc của chính mình.
Bởi vì đã qua thời gian ăn cơm, cho nên người trong tiệm cũng không tính quá nhiều.
Toilet càng yên tĩnh hơn, Phó Tinh Thần không rõ ngọn nguồn mà có chút khẩn trương, cô rửa sạch tay, sau đó thấy tin nhắn của Tạ Cảnh Phi lúc 59 đã gửi lại đây --
"Tiểu tỷ tỷ, em rất xin lỗi chị."
Tim Phó Tinh Thần đập thiếu một nhịp.
Còn không tới hai phút, điện thoại Mạc Văn Ngữ như đòi mạng đánh lại đây, chờ cô tiếp máy, một đống câu nói đổ lại đây: "Tạ Cảnh Phi vì cái gì đem ảnh cậu cùng Giang Dạ đăng lên?!"
Phó Tinh Thần:....
Lượng tin tức trong câu nói này quá lớn, cô yêu cầu thời gian giảm xóc.
Mạc Văn Ngữ gấp đến độ đều không có thời gian thở dài: "Bức ảnh kia có chút vấn đề, vốn dĩ kia còn có những người khác, cậu ta lại dám xóa hết!"
Phó Tinh Thần: "......"
Trách không được nhắn tin cho cô trước, Tạ Cảnh Phi gửi cho cô tận hai tin "Rất xin lỗi".
Mạc Văn Ngữ còn tiếp tục: " Mọi người trên mạng đều suy đoán ai mở cửa xe cho cậu, có phải là Trì Minh bởi vì leo lên kim chủ......"
Dừng một chút, Mạc Văn Ngữ cuối cùng từ trăm tin tức tốt chọn ra một cái: "Duy nhất đáng ăn mừng chính là, trước kia Giang Dạ không lộ mặt nhiều trước công chúng."
Phó Tinh Thần không biết cô may mắn điểm ở nơi nào.
Ngay sau đó, Mạc Văn Ngữ liền giải thích nói: "Thần Thần, fans Giang Dạ rất nhiều, vạn nhất hai bên đem việc này xé to, bên cậu tuyệt đối có hại."
"......"
Phó Tinh Thần sau một lúc lâu không nói ra được một lời, cô lấy tờ giấy lau đầu ngón tay, thẳng đến khi Mạc Văn Ngữ kêu cô vài tiếng, cô mới "Ừ" một tiếng, "Cậu nghĩ xem, công ty có quy định cấm nghệ sĩ yêu đương không?"
Lúc này đến phiên Mạc Văn Ngữ không nói nên lời.
Cách một hồi lâu, cô nàng mới nói: "...... Không có."
"Vậy được rồi," Phó Tinh Thần nhẹ nhàng mà phun ra một ngụm buồn bực, "Tớ biết phải làm sao, yên tâm."
Trấn an Mạc Văn Ngữ vài câu, Phó Tinh Thần mới đem điện thoại cắt đứt.
Tin nhắn Tạ Cảnh Phi như vũ bão gửi lại đây.
"Tiểu tỷ tỷ, chị tức giận rồi đúng không?"
"Tỷ tỷ, chị phải tin tưởng em, em là bị buộc......"
"Học tỷ......"
Phó Tinh Thần nhìn Tạ Cảnh Phi thay đổi xưng hô, có chút đau đầu mà đè đè ấn đường, sau đó gõ một hàng tự đi lên.
"Tôi không tức giận."
Cô vốn dĩ cũng cho rằng mình sẽ tức giận, nhưng khi nghe xong cuộc điện thoại của Mạc Văn Ngữ, Phó Tinh Thần ngoài ý muốn lại không cảm thấy gì.
Tạ Cảnh Phi tức khắc sống lại: "Tiểu tỷ tỷ, chị thật tốt."
"Không phải chú ba của cậu, không cho cậu kêu tôi là tiểu tỷ tỷ sao?"
Tạ Cảnh Phi: "...... Dì nhỏ?"
"......"
Khóe miệng Phó Tinh Thần đè ép một chút, sau đó lại vô ý thức chọn: "Vẫn là tỷ tỷ đi."
Phó Tinh Thần trở lại phòng, đồ ăn đã đưa lên toàn bộ.
Cô mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, mình ở toilet đã mười lăm phút.
Toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi đồ ăn, Phó Tinh Thần kéo ra ghế ngồi trở lại nguyên vị, thanh âm ghế ma xát với sàn nhà vang một lúc lâu, bụng cô theo sát kêu lên.
Mặt Phó Tinh Thần nóng lên, cô không vội vã động đũa, mà giương mắt nhìn về phía đối diện.
Anh cũng nhìn cô, ánh mắt nặng nề, hình như có thâm ý.
Phó Tinh Thần hít thở, sau đó mở miệng, lần này cô bơ nguyên câu nói lúc trước của Giang Dạ: "Giang tiên sinh, anh thiếu bạn gái không?"
Giang Dạ nghiêng nghiêng đầu, "Như thế nào?"
Sau này Phó Tinh Thần nói những lời này, lập tức lúng túng.
Mày cô ninh ninh, không nói.
Có chút khó mở miệng.
Rõ ràng vừa rồi ở toilet, trong tim cô còn thề son sắt mà kêu Mạc Văn Ngữ yên tâm.
Giờ thì tốt rồi, người không yên tâm, biến thành cô.
Giang Dạ nhìn cô một cái.
Biểu tình trên mặt Phó Tinh Thần đặc biệt rối rắm, một bên muốn nói cái gì lại nói không nên lời, một bên là bộ dáng ủy khuất.
Anh giơ tay kéo kéo cà vạt, "Như thế nào lại không nói?"
Phó Tinh Thần: "......"
Phó Tinh Thần căn bản tìm không thấy lý do để tiếp tục nói.
Cô ngừng thở, suy nghĩ đến lý do thoái thác, cầm lấy đũa ăn cơm trước.
Khóe môi Giang Dạ giật giật, Tạ Cảnh Phi vặn phát nhắn tin lại đây: "Chú ba, cô ấy cư nhiên không giận cháu!"
Giận với cháu làm gì?
Muốn giận, Phó Tinh Thần cũng là giận Giang Dạ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Phó Tinh Thần đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Giang Dạ, anh cố ý đúng không?"
Giang Dạ nhướng mày.
Trong miệng Phó Tinh Thần bây giờ rất cay, vừa rồi ăn có chút gấp, lúc này nước mắt đều nổi lên, đôi mắt đào hoa nổi lên tầng nước, đặc biệt nhu nhược động lòng người.
"Có phải anh bắt Tạ Cảnh Phi làm đúng không?"
Cô lại không ngốc, biết trừ bỏ Giang Dạ, sẽ không có người thứ hai, có thể bức Tạ Cảnh Phi làm việc cậu ta không muốn.
Giang Dạ cũng không phủ nhận: "Là."
Phó Tinh Thần: "......"
Người này, thật đúng là trực tiếp.
"Ủy khuất?"
Phó Tinh Thần kỳ thật cũng không cảm thấy ủy khuất, cho nên nhất thời cũng không biết Giang Dạ nghĩ ra những lời này từ đâu, cô nhíu nhíu mày, sau đó chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt của cô không có vật gì ngăn cản bất giác chảy xuống.
Cô duỗi tay lau lau, không để ý, "Không có."
"Vậy em khóc cái gì?"
Phó Tinh Thần: "......"
Phó Tinh Thần không giải thích vì cô ăn cay quá, cô nhìn Weibo, bởi vì Tạ Cảnh Phi, bình luận dưới Weibo quả nhiên đã nháo nhào lên.
Một bình luận, lại một bình luận đều là "Bao dưỡng" cùng "Tiềm quy tắc" linh tinh.
Người trên mạng chú ý, đại khái là chiếc xe Bentley kia.
Gara Hoắc gia cũng có hai chiếc Bentley, đáng tiếc Phó Tinh Thần không có cơ hội chạm vào, bằng không lấy một cái ra chạy thử, có thể chọc mù đôi mắt người trên mạng.
Phó Tinh Thần đem điện thoại thu lại "Giang Dạ, anh không có cái gì muốn nói sao?"
"Em muốn nghe cái gì?"
"......"
Nếu là lúc này, Giang Dạ đem vấn đề lúc trước hỏi lại một lần, nói không chừng Phó Tinh Thần sẽ không chút do dự đáp ứng.
Phó Tinh Thần trong lòng bất ổn, như là có một cây kim ở trong lòng đong đưa, trước sau không thể hồi phục cân bằng lúc ban đầu.
Ghế lô lại lần nữa khôi phục an tĩnh.
Thật lâu sau, Phó Tinh Thần nghe thấy tiếng bật lửa vang lên một tiếng.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, trong tay Giang Dạ là ngọn lửa xanh lam lập lòe, anh nhẹ ấn một chút lúc sau lại khép lại, ngay sau đó hướng trên bàn tùy ý mà ném: "Anh thích em -- muốn nghe chính là cái này?"
Da đầu cô có chút tê dại, nắng hè chói chang, mặt trời đã nhô lên cao, Phó Tinh Thần lại cảm thấy có chút lạnh, run rẩy một chút, một lúc lâu không có hé răng.
Bên tai thỉnh thoảng sẽ có tiếng còi truyền tới, giọng nói anh cùng với thanh âm đó cùng lúc vang lên: "Muốn ăn cái gì?"
Phó Tinh Thần cũng không từ chối, tùy tay chỉ chỉ, chỉ tới quán Tứ Xuyên đối diện.
Hôm nay Phó Tinh Thần không ăn bao nhiêu.
Từ khi đến công ty, mí mắt phải cô vẫn luôn nhảy không ngừng, mãi đến khi tiến vào quán Tứ Xuyên kia, mí mắt phải nhảy lên với tần suất ít hơn không ít.
Vì phòng ngừa lại bị người khác chụp lém, Phó Tinh Thần còn vào phòng riêng.
Phòng to như vậy, mà chỉ có hai người bọn họ mặt đối mặt ngồi, không gian bị lãng phí cực độ.
Đồ ăn đã gọi được mười phút, Phó Tinh Thần cũng chưa mở miệng, tầm mắt cô mơ hồ, trong chốc lát dừng lại ở di động của mình, trong chốc lát lại bay tới mặt Giang Dạ.
Giang Dạ khẽ cau mày, đôi mắt cũng khẽ nhắm, thoạt nhìn không có nghỉ ngơi tốt.
Phó Tinh Thần nhớ rõ lúc mình lên giường ngủ đã gần 2 giờ sáng, 9 giờ tỉnh lại Giang Dạ đã không ở trong phòng.
Cho nên tính đơn giản một chút.
Khả năng anh ngủ không đến năm tiếng đồng hồ.
Phó Tinh Thần đè đè ấn đường, sau đó dùng tay mạnh mẽ đè lại mí mắt nhảy không ngừng, bất quá không thể nào khống chế được, nên nhảy vẫn cứ nhảy.
Khiến trái tim của cô, nhảy lên cũng không ít.
Tin nhắn Tạ Cảnh Phi ngay lúc này gửi tới dầy.
Là hai con số cực kỳ đơn giản: 30.
Phó Tinh Thần không hiểu rõ lắm, lại một lần nữa gõ một dấu chấm hỏi qua đi.
Năm phút đồng hồ sau.
Tôi là đại sủi cảo: 25.
Phó Tinh Thần nhìn thời gian, giữa trưa 12 giờ ba mươi ba lăm.
"Chút nữa có chuyện gì?"
Những lời này giống như đá chìm đáy biển, không có đáp lại.
Phó Tinh Thần đột nhiên cảm thấy mí mắt mình nhảy đến lợ hại.
Cô dứt khoát đem điện thoại đặt ở một bên, vừa nhấc mắt, tư thế Giang Dạ vẫn như lúc ban đầu, một tay nhẹ chống trán, dường như ngủ rồi.
Phòng rất yên tĩnh, Phó Tinh Thần nhấp nhẹ nước trà, sử dụng âm thanh rất nhỏ hơi nuốt xuống.
Một lát sau, người đàn ông nâng mắt, "Mấy giờ rồi?"
Phó Tinh Thần xem thời gian, "12 giờ năm mươi."
Giang Dạ "Ừ" một tiếng, giơ tay ở trước mắt nhẹ che, khóe miệng nhẹ nhàng mà cong một chút.
Độ cung không lớn, nhưng nhìn qua tâm tình không tồi.
Phó Tinh Thần cảm thấy không thể hiểu được.
Hôm nay hai chú cháu này, đổi thân phận với nhau.
Ngày thường Giang Dạ không có nhiều biểu cảm, hôm nay số lần cười nhiều ngoài ý muốn...... Mà Tạ Cảnh Phi là người nói rất nhiều, hôm nay trừ bỏ một loạt con số kia, cơ hồ chưa nói lời nào khác.
Cửa bị đẩy ra, người phục vụ đã bắt đưa đồ ăn lên.
Phó Tinh Thần kéo ra ghế đứng dậy, sau đó đối Giang Dạ nói: "Em đi toilet."
12 giờ 55.
Cô thật sự sợ hãi, nếu thật sự xảy ra việc gì, ở trước mặt Giang Dạ, cô sẽ không khống chế được cảm xúc của chính mình.
Bởi vì đã qua thời gian ăn cơm, cho nên người trong tiệm cũng không tính quá nhiều.
Toilet càng yên tĩnh hơn, Phó Tinh Thần không rõ ngọn nguồn mà có chút khẩn trương, cô rửa sạch tay, sau đó thấy tin nhắn của Tạ Cảnh Phi lúc 59 đã gửi lại đây --
"Tiểu tỷ tỷ, em rất xin lỗi chị."
Tim Phó Tinh Thần đập thiếu một nhịp.
Còn không tới hai phút, điện thoại Mạc Văn Ngữ như đòi mạng đánh lại đây, chờ cô tiếp máy, một đống câu nói đổ lại đây: "Tạ Cảnh Phi vì cái gì đem ảnh cậu cùng Giang Dạ đăng lên?!"
Phó Tinh Thần:....
Lượng tin tức trong câu nói này quá lớn, cô yêu cầu thời gian giảm xóc.
Mạc Văn Ngữ gấp đến độ đều không có thời gian thở dài: "Bức ảnh kia có chút vấn đề, vốn dĩ kia còn có những người khác, cậu ta lại dám xóa hết!"
Phó Tinh Thần: "......"
Trách không được nhắn tin cho cô trước, Tạ Cảnh Phi gửi cho cô tận hai tin "Rất xin lỗi".
Mạc Văn Ngữ còn tiếp tục: " Mọi người trên mạng đều suy đoán ai mở cửa xe cho cậu, có phải là Trì Minh bởi vì leo lên kim chủ......"
Dừng một chút, Mạc Văn Ngữ cuối cùng từ trăm tin tức tốt chọn ra một cái: "Duy nhất đáng ăn mừng chính là, trước kia Giang Dạ không lộ mặt nhiều trước công chúng."
Phó Tinh Thần không biết cô may mắn điểm ở nơi nào.
Ngay sau đó, Mạc Văn Ngữ liền giải thích nói: "Thần Thần, fans Giang Dạ rất nhiều, vạn nhất hai bên đem việc này xé to, bên cậu tuyệt đối có hại."
"......"
Phó Tinh Thần sau một lúc lâu không nói ra được một lời, cô lấy tờ giấy lau đầu ngón tay, thẳng đến khi Mạc Văn Ngữ kêu cô vài tiếng, cô mới "Ừ" một tiếng, "Cậu nghĩ xem, công ty có quy định cấm nghệ sĩ yêu đương không?"
Lúc này đến phiên Mạc Văn Ngữ không nói nên lời.
Cách một hồi lâu, cô nàng mới nói: "...... Không có."
"Vậy được rồi," Phó Tinh Thần nhẹ nhàng mà phun ra một ngụm buồn bực, "Tớ biết phải làm sao, yên tâm."
Trấn an Mạc Văn Ngữ vài câu, Phó Tinh Thần mới đem điện thoại cắt đứt.
Tin nhắn Tạ Cảnh Phi như vũ bão gửi lại đây.
"Tiểu tỷ tỷ, chị tức giận rồi đúng không?"
"Tỷ tỷ, chị phải tin tưởng em, em là bị buộc......"
"Học tỷ......"
Phó Tinh Thần nhìn Tạ Cảnh Phi thay đổi xưng hô, có chút đau đầu mà đè đè ấn đường, sau đó gõ một hàng tự đi lên.
"Tôi không tức giận."
Cô vốn dĩ cũng cho rằng mình sẽ tức giận, nhưng khi nghe xong cuộc điện thoại của Mạc Văn Ngữ, Phó Tinh Thần ngoài ý muốn lại không cảm thấy gì.
Tạ Cảnh Phi tức khắc sống lại: "Tiểu tỷ tỷ, chị thật tốt."
"Không phải chú ba của cậu, không cho cậu kêu tôi là tiểu tỷ tỷ sao?"
Tạ Cảnh Phi: "...... Dì nhỏ?"
"......"
Khóe miệng Phó Tinh Thần đè ép một chút, sau đó lại vô ý thức chọn: "Vẫn là tỷ tỷ đi."
Phó Tinh Thần trở lại phòng, đồ ăn đã đưa lên toàn bộ.
Cô mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, mình ở toilet đã mười lăm phút.
Toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi đồ ăn, Phó Tinh Thần kéo ra ghế ngồi trở lại nguyên vị, thanh âm ghế ma xát với sàn nhà vang một lúc lâu, bụng cô theo sát kêu lên.
Mặt Phó Tinh Thần nóng lên, cô không vội vã động đũa, mà giương mắt nhìn về phía đối diện.
Anh cũng nhìn cô, ánh mắt nặng nề, hình như có thâm ý.
Phó Tinh Thần hít thở, sau đó mở miệng, lần này cô bơ nguyên câu nói lúc trước của Giang Dạ: "Giang tiên sinh, anh thiếu bạn gái không?"
Giang Dạ nghiêng nghiêng đầu, "Như thế nào?"
Sau này Phó Tinh Thần nói những lời này, lập tức lúng túng.
Mày cô ninh ninh, không nói.
Có chút khó mở miệng.
Rõ ràng vừa rồi ở toilet, trong tim cô còn thề son sắt mà kêu Mạc Văn Ngữ yên tâm.
Giờ thì tốt rồi, người không yên tâm, biến thành cô.
Giang Dạ nhìn cô một cái.
Biểu tình trên mặt Phó Tinh Thần đặc biệt rối rắm, một bên muốn nói cái gì lại nói không nên lời, một bên là bộ dáng ủy khuất.
Anh giơ tay kéo kéo cà vạt, "Như thế nào lại không nói?"
Phó Tinh Thần: "......"
Phó Tinh Thần căn bản tìm không thấy lý do để tiếp tục nói.
Cô ngừng thở, suy nghĩ đến lý do thoái thác, cầm lấy đũa ăn cơm trước.
Khóe môi Giang Dạ giật giật, Tạ Cảnh Phi vặn phát nhắn tin lại đây: "Chú ba, cô ấy cư nhiên không giận cháu!"
Giận với cháu làm gì?
Muốn giận, Phó Tinh Thần cũng là giận Giang Dạ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Phó Tinh Thần đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Giang Dạ, anh cố ý đúng không?"
Giang Dạ nhướng mày.
Trong miệng Phó Tinh Thần bây giờ rất cay, vừa rồi ăn có chút gấp, lúc này nước mắt đều nổi lên, đôi mắt đào hoa nổi lên tầng nước, đặc biệt nhu nhược động lòng người.
"Có phải anh bắt Tạ Cảnh Phi làm đúng không?"
Cô lại không ngốc, biết trừ bỏ Giang Dạ, sẽ không có người thứ hai, có thể bức Tạ Cảnh Phi làm việc cậu ta không muốn.
Giang Dạ cũng không phủ nhận: "Là."
Phó Tinh Thần: "......"
Người này, thật đúng là trực tiếp.
"Ủy khuất?"
Phó Tinh Thần kỳ thật cũng không cảm thấy ủy khuất, cho nên nhất thời cũng không biết Giang Dạ nghĩ ra những lời này từ đâu, cô nhíu nhíu mày, sau đó chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt của cô không có vật gì ngăn cản bất giác chảy xuống.
Cô duỗi tay lau lau, không để ý, "Không có."
"Vậy em khóc cái gì?"
Phó Tinh Thần: "......"
Phó Tinh Thần không giải thích vì cô ăn cay quá, cô nhìn Weibo, bởi vì Tạ Cảnh Phi, bình luận dưới Weibo quả nhiên đã nháo nhào lên.
Một bình luận, lại một bình luận đều là "Bao dưỡng" cùng "Tiềm quy tắc" linh tinh.
Người trên mạng chú ý, đại khái là chiếc xe Bentley kia.
Gara Hoắc gia cũng có hai chiếc Bentley, đáng tiếc Phó Tinh Thần không có cơ hội chạm vào, bằng không lấy một cái ra chạy thử, có thể chọc mù đôi mắt người trên mạng.
Phó Tinh Thần đem điện thoại thu lại "Giang Dạ, anh không có cái gì muốn nói sao?"
"Em muốn nghe cái gì?"
"......"
Nếu là lúc này, Giang Dạ đem vấn đề lúc trước hỏi lại một lần, nói không chừng Phó Tinh Thần sẽ không chút do dự đáp ứng.
Phó Tinh Thần trong lòng bất ổn, như là có một cây kim ở trong lòng đong đưa, trước sau không thể hồi phục cân bằng lúc ban đầu.
Ghế lô lại lần nữa khôi phục an tĩnh.
Thật lâu sau, Phó Tinh Thần nghe thấy tiếng bật lửa vang lên một tiếng.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, trong tay Giang Dạ là ngọn lửa xanh lam lập lòe, anh nhẹ ấn một chút lúc sau lại khép lại, ngay sau đó hướng trên bàn tùy ý mà ném: "Anh thích em -- muốn nghe chính là cái này?"
Bình luận truyện