Tiêu Nhiên Mộng

Quyển 3 - Chương 31: Phản bội



- Dù bầu trời có ôm trong lòng bao nhiêu vì sao thì vẫn rất cô đơn, vậy thì chẳng bằng……… không còn đêm tối.

Tôi mở choàng mắt. Một cơn đau đớn đánh úp, nhưng mắt tôi vẫn mở lớn vô thần, giọng khàn khàn:”Lạc Phong, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Lạc Phong mỉm cười, thần sắc dịu đi, trong trẻo, tinh khôi như một đứa trẻ, khoan khoái, dịu dàng như một cơn mưa xuân. Anh ta đưa những ngón tay thô ráp khô ráo nhẹ nhàng vuốt nước mắt cho tôi:”Khóc đến đau lòng như vậy, lúc nãy mơ thấy gì thế?”

Tôi cố sức nhếch khóe miệng:”Chỉ là……. mơ thấy một cố nhân.”

Bàn tay Lạc Phong trên mặt tối thoáng dừng, sau đó rút lại, nở nụ cười tiêu chuẩn:”Phải vậy không? Kì Nhiên và Bộ Sát đâu? Sao lại để nàng một mình bị truy sát thế này?”

“Những người đó có võ công rất cao, trên giang hồ ta chưa từng gặp qua. Băng Y, rốt cuộc là nàng đã đắc tội kẻ nào thế?”

Tôi gắng gượng vươn người, mỉm cười xót xa:”Anh hỏi nhiều thứ như vậy, làm sao tôi trả lời hết được?”

Lạc Phong đưa tay đỡ tôi ngồi trên đệm, mắt cong cong:” Vậy trước hết nàng trả lời vấn đề đầu tiên đi.”

Nụ cười khẽ của tôi cứng lại, hạ mắt, dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói ra những suy nghĩ trong lòng:”Bởi vì, tôi không thể tha thứ cho bọn họ, lại càng…… không thể tha thứ cho chính mình. Tôi……”

Tôi nghẹn giọng, dòng lệ trong suốt lăn dài trên gò má, rơi lách tách trên khăn trải giường. Tim tôi đau quá! Tôi nghiến răng, nuốt ngược nước mắt về, sau đó ngẩng lên.

Thế nhưng, hơi nước đã che kín tầm nhìn, tôi cười, một nụ cười thấm đẫm nước mắt, giọng lạc đi:”Không sao. Xin lỗi, những việc này không liên quan gì đến anh cả, vậy mà tôi lại cứ kể khổ với anh. Xin lỗi.”

Mắt tôi tuy mờ, nhưng vẫn nhìn ra được sự xót thương mà Lạc Phong đã ra sức giấu đi trong mắt. Tay anh ta hơi nâng lên, tựa như muốn vuốt má tôi, nhưng cuối cùng lại dừng.

“Quá khứ đau khổ như vậy. Nghỉ ngơi vài ngày cho tốt đi. Ta sẽ bảo vệ nàng.” Dứt lời, anh ta dém chăn cao lên cho tôi, động tác rất dịu dàng rồi xoay người rời đi.

Tôi tròn mắt nhìn, nước mắt đọng trên khóe mi chảy dài. Nơi da thịt dòng lệ ấy lướt qua, vừa lạnh lẽo, vừa đau không thể tả thành lời.

Khóe miệng tôi buông xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Băng Y, ngủ dậy chưa? Bữa sáng…..” Lạc Phong đẩy cửa bước vào, mang theo ánh mặt trời ấm áp và thoải mái, cất cao giọng gọi tên tôi, bỗng chựng lại,”A! Nàng….. Ta….”

Tôi vội rút chăn quấn lên người, tùy tay nắm một cái gối gần đó ném ra cửa, hét toáng lên:”Đồ háo sắc, cút ra ngoài mau!!”

……………………

“Băng Y, chào…..Dùng bữa này…..”

Lạc Phong bị tôi nguýt mắt trừng thì hơi ngượng, nhưng trong mắt lại đầy ý cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.

Tôi dùng bàn tay lành lạnh của mình áp lên hai má, sau đó không hề khách khí kéo chén tổ yến nấu nấm tuyết lại cúi đầu ăn.

“Đúng rồi, nên ăn nhiều một chút….”

Tay cầm thìa của tôi khựng lại, có hơi nghi hoặc, ngước lên toan hỏi tại sao.

Thì thấy ánh mắt hắn như có như không nhìn ngực tôi, rồi tiếc nuối lắc lắc đầu:”Quả thật nàng gầy quá.”

“Lạc -! Phong -!”

“Xoẳng -!!” Cái chén bằng gốm đẹp đẽ bị ném vào tường, tiếng loẳng xoẳng vang lên, vỡ tan tành.

Lạc Phong dễ dàng nhảy khỏi ghế, phủi phủi vạt áo, cười thong dong:”Không chỉ rất gầy, mà còn hung dữ nữa. Lấy nàng về nhà, thật sự…….”

Tôi giật giật khóe miệng, từng chữ rít qua kẽ răng:”Làm – vợ – cái – đầu – anh – ấy!!!”

“Có điều coi như ta chịu chút thiệt thòi vậy. Tuy rằng lúc nãy không phải cố ý, nhưng nhìn thấy được thân thể nàng này, thì theo như lời nàng nói, nam nữ thụ thụ bất thân…..”

Mắt tôi hoa lên, còn chưa kịp ném đôi đũa thì đã thấy cổ tay bị siết lại, trước mắt tối đi, khuôn mặt tươi cười non nớt của Lạc Phong đã ở ngay phía trước.

“Bỏ ra!!” Tôi lui về sau, lưng động phải cánh cửa đã đóng. Tôi giãy mạnh tay, mặt đỏ lựng do tức giận.

Lạc Phong cười nhưng vẫn không lùi lại, giằng lấy đũa trong tay tôi, giọng dịu dàng đến nổi da gà tôi nổi đầy cả người:”Băng Y, cầm những thứ này trong tay, chưa tính là không làm ta bị thương được, nhưng nếu nàng bị thương thì ta sẽ đau lòng lắm.”

Tôi rùng mình, hít một hơi, rồi lại một hơi nữa, cuối cùng nén hết lửa giận xuống, bày ra một khuôn mặt chán chường uể oải, nói lạnh tanh:”Lạc đại ca, Lạc đại hiệp, Lạc đại gia, ngài đùa đủ chưa?”

“Chưa đủ!” Lạc Phong cong môi lộ nụ cười xấu xa, ánh sáng trong mắt thảng tối như màn đêm,”Chẳng bằng……. chúng ta cứ đùa thế này cả đời đi.”

Ngực tôi thắt lại, tay trái không bị nắm buông thõng bên người siết chặt, gương mặt giữ vẻ bình tĩnh và không đồng tình:”Anh động vào miệng vết thương trên vai tôi rồi, đau lắm đó!”

Lạc Phong giật mình, hoảng hốt buông tôi ra, kéo nhẹ vai áo tôi, sắc mặt nhất thời tối sầm.

Tôi nghiêng mặt. Lúc nhìn thấy màu đỏ tươi của máu thấm qua lớp vải trắng, tôi lại nhoẻn miệng cười. Từ cười trộm, đến cười không kiêng dè gì. Tôi đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa - thật tốt.

“Tại sao không nói sớm?”

Tôi gục đầu, im lặng không đáp.

“Ta hỏi nàng tại sao không nói sớm?” Lạc Phong hung hăng siết tay trái chưa bị thương của tôi,” Nàng không muốn dựa dẫm vào ta ư? Nàng………. chưa từng nghĩ đến việc sẽ nương tựa ta ư?”

Không ngờ rằng……… không đau một chút nào! Tôi cười thầm trong lòng, cười đến điên dại, vì một nơi nào đó vẫn còn đau lắm. Đầu tôi cúi càng thấp, thậm chí không cách nào ngẩng lên được.

Hàm dưới chợt đau nhói. Tôi bị bắt ngẩng lên nhìn đôi mắt đen sẫm kia, đôi mắt vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Bờ môi nóng rực mang vẻ tức giận áp mạnh lên môi tôi.

Tôi mở to mắt. Hàng mi dài ngay trước mắt tôi rung nhè nhẹ, tựa như trái tim đã vỡ nát của mình.

Môi tôi nóng rát, tê rần. Tôi không lùi, cũng không vùng vẫy, tự mình nhìn, cảm thụ biểu cảm điên cuồng đang đoạt lấy hô hấp tôi, đang thân mật với mình.

Lạc Phong đẩy tôi ra. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của anh ta. Thần sắc anh ta nhìn tôi đầy phức tạp, giọng khản đi:”Vì sao không đẩy ta ra?”

Tôi vẫn cúi đầu, cười khô khốc, nhìn vạt áo mở tung trước ngực. Bầu không khí đau thương, tĩnh lặng cứ lượn lờ quanh quẩn.

“Nàng…….. băng bó lại vết thương đi. Nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều ta sẽ dẫn nàng đi mua ít đồ tùy thân.”

Tôi yên lặng gật đầu, tai nghe thấy tiếng thở dài, âm thanh cửa đóng mở, sau đó suy sụp dựa vào cửa sổ trượt xuống.

Đường cong nơi khóe môi miệng ngày càng lớn, mãi đến khi giọt nước mắt đắng chát lăn vào, tôi mới vùi đầu vào hai cánh ta, ôm lấy đầu gối, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm:”Vô Dạ…….. Xin huynh hãy bảo vệ cho tôi, xin huynh………. nhất định phải bảo vệ tôi.”

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi, tiếng chim hót líu lo, khi ngập ngừng khi thánh thót. Hiện giờ là lúc giao thoa giữa mùa xuân ấm áp và mùa hè nóng bức. Chính ngọ, vừa mới qua.

(*) Chính ngọ: 12h trưa

Trên giường lót một lớp đệm thật dày, nhưng chăn chỉ có một lớp mỏng.

Tôi cuộn mình trong chăn, ngủ vô cùng lặng lẽ.

Hàng mày vốn giãn ra bỗng nhíu chặt, một dòng lệ trào ra từ khóe mắt. Tôi trở mình, ngủ rất bất ổn.

Một bóng người ngồi cạnh giường. Khí tức rõ ràng rất ôn hòa, dễ chịu, nhưng lại pha lẫn chút sát khí mơ hồ.

Hô hấp tôi dần dần dồn dập, xoay người nằm ngửa, cánh môi khô nứt mấp máy, yết hầu đau đớn gọi một cái tên.

“…………. Dạ…….. Vô Dạ……” Giọt nước mắt lăn trên gò má. Nét mặt tôi nhuốm nỗi thống khổ, hối hận, tuyệt vọng hòa với tiếng khóc nấc nghẹn,”Đừng!! Vô Dạ -!!”

Tôi bật dậy, ôm chặt lấy người trước mắt, khóc đến lạc cả giọng:”Vô Dạ, đừng chết! Xin huynh đừng đi như vậy!”

Tôi có thể cảm giác được bàn tay của Lạc Phong dừng giữa không trung rất lâu, cuối cùng vòng qua thắt lưng tôi, siết thật chặt, chặt đến nỗi như muốn hòa tôi vào lòng.

“Băng Y…… Băng Y…..” Hắn thì thào gọi tên tôi, cánh môi ấm áp lưu luyến, mâm mê những lọn tóc nơi cần cổ,”Ta sẽ không rời xa nàng, tuyệt đối…….. sẽ không…….”

Tôi giật nảy mình, đẩy mạnh anh ta ra, ánh mắt thẩn thờ đầy vẻ phức tạp không hiểu nổi:”:Lạc Phong, xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Gương mặt Lạc Phong không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ là đôi mắt ấy lại lóe lên những tia sáng hút hồn người. Vòng tay bên hông tôi ngày càng thu hẹp, mãi đến khi tôi hơi giãy người thì bất chợt dùng sức kéo tôi vào lòng.

Cánh môi ấm áp lặng lẽ đặt lên môi tôi, cắn nhẹ, rồi lại chậm rãi men theo viền môi, hôn lên chóp mũi, lướt qua vành tai nhỏ nhắn, trượt xuống xương quai xanh trắng nõn nà. Tôi siết chặt hai bàn tay bên người, nấc lên khe khẽ.

“Bă ng Y……. Hãy để ta bảo vệ nàng.” Nụ hôn của Lạc Phong dừng trên vạt áo tôi, đầu lưỡi mút lấy xương quai xanh, động tác dịu dàng, nhưng giọng nói lại vô cùng quyết tuyệt,”Chỉ cho nàng nhìn ta, chỉ cho nàng nghĩ đến ta, chỉ cho nàng yêu ta, chỉ để mình ta bảo vệ nàng!”

Tôi gồng mình đè cơn run rẩy, đôi mắt mở trừng rát tấy. Lạc Phong ngẩng đầu, lần thứ hai nhẹ nhàng áp môi lên môi tôi. Bàn tay thô ráp nóng rực luồn vào vạt áo tôi, mơn trớn da thịt dưới lớp áo lót.

Có lẽ, dù là hiện tại…….. Tôi quỳ trên giường, cả người bị anh ta ôm cứng ngắc, nửa dựa vào lồng ngực anh ta. Bờ môi nóng rẫy, thân thể như bị thiêu đốt, nhưng tận sâu đáy lòng lại lạnh lẽo khôn cùng. Một tia sáng băng giá lóe lên trong mắt tôi, răng năng cắn mạnh một cái.

“Nàng -!!” Lạc Phong ăn đau buông tôi ra, vẻ mặt hiện nét kinh sợ được kiềm chế.

Cơn phẫn nộ vây lấy tôi. Tôi quát lớn:”Anh xem tôi là ai hả?!”

Trong mắt là lửa giận của sự khuất nhục, trên mặt là sự oán giận tột cùng. Tôi mím môi, đầu lưỡi nếm được vị mặn chát của máu, của……… dòng máu quý giá kia.

Lạc Phong đưa tay muốn kéo tôi lại:”Băng Y………. Ta thật sự……”

Tôi hung hăng hất tay anh ta, cực kì tức giận:”Ra ngoài!”

Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi đầy phức tạp. Thời gian quý báu cứ chầm chậm trôi đi.

Tôi ảo não thở dài trong lòng, giọng cũng hòa hoãn:”Anh để tôi………. suy nghĩ thêm đã.”

“Băng Y, nàng nói……..?” Mắt Lạc Phong ánh lên vẻ vui mừng và khó tin, nắm lấy tay tôi.

Tôi hạ mi mắt, nhẹ nhàng gật đầu, để lộ thần sắc mệt mỏi:”Không có Tiểu Ngân, vết thương của tôi cứ âm ỉ không dứt, nên cơ thể hơi yếu. Những thứ khác, anh giúp tôi mua về đi, tôi sẽ không bỏ đi đâu.”

Tôi chậm chạp rút tay về, giọng lại dịu đi mấy phần:”Mấy ngày sắp tới, chỉ sợ là phải làm phiền anh rồi.”

Cửa được khép lại. Tôi biết Lạc Phong đang cười rất tươi. Tiếng bước chân ngày càng xa, ngày càng nhỏ.

Tôi bật dậy khỏi giường, rút mảnh vải trong ngực áo ra chà đi vị máu vẫn còn ở đầu lưỡi. Trái tim tôi thắt lại, rát tấy, tuyệt vọng, chỉ muốn lao vào vòng tay mát lạnh kia, mãi mãi không xa rời.

Chẳng qua, đã không thể nữa rồi…………. Tôi biết, thật sự, đã không thể nữa rồi.

Ánh trăng dịu dàng như màn lụa. Tôi và Lạc Phong ngồi trong một mái đình cạnh bờ hồ thưởng trà tán gẫu.

Hôm nay đã là ngày thứ năm Lạc Phong đưa tôi theo. Những ngày này, anh ta cẩn thận dẫn tôi tránh được khỏi sự truy sát của Băng Lăng. Dựa vào võ công thần thông và mạng lưới thông tin rộng rãi không biết lấy từ đâu, anh ta quả thật đã bảo vệ tôi không bị một chút xây xát nào.

Mái đình nhỏ này trông bề ngoài cũng không lộng lẫy gì, có điều bên trong lại trang hoàng khá lịch sự, tao nhã và có chút gì đó thanh tân, giá trị có lẽ ngang hàng nhất phẩm, hình như là một trong những tư trạch trên danh nghĩa của Lạc Phong.

Tôi huơ huơ chén rượu sứ trắng ngà quý giá trong tay, cười nhẹ:”Nâng ly mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người.”

Đó là một áng thơ đầy cô đơn. Trong đầu chợt hiện lên những gốc cây hạnh và từng bụi hoa lê trong Tuyết Lê viên, cũng là …………. nguyện vọng tuyệt đẹp nhất của mình năm đó.

“Ta có thể chờ.” Lạc Phong cúi đầu, bỗng mở miệng.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Chén trà trong tay hơi run, cuối cùng được đặt xuống mặt bàn.

“Nếu không thể tha thứ cho họ, vậy thì cứ dứt khoát buông tay. Băng Y, ta có thể chờ đến khi nàng quên họ.” Trên gương mặt hắn là vẻ bình tĩnh thong dong, ánh mắt cũng đong đầy những nồng nàn,”Nhưng nàng phải hứa, về sau sẽ luôn ở cạnh ta không rời.”

Tôi có thể nghe thấy tiếng máu chảy dồn trong mạch máu ở cổ tay bị nắm của mình. Thứ âm thanh lạnh lẽo, cô tịch.

Tôi muốn lên tiếng, lên tiếng đưa ra một lời hứa, hứa sẽ không rời xa. Như thế mới có thể khiến anh ta càng tin tưởng mình.

Chỉ là, giờ khắc này, dưới ánh trăng kia, dưới cái nhìn chăm chú trong ngần thấy đáy kia, tôi không thể phát ra một âm thanh nào. Dù rằng anh ta đau khổ khẩn cầu tôi ở một nơi yên tĩnh thế này.

Xin anh……….. đừng lừa dối tôi nữa; xin mọi người…………. đừng lại tổn thương tôi.

“Xin lỗi.” Tôi rút tay, cười tự giễu. Thật buồn cho kẻ đã từng được huấn luyện làm sát thủ như tôi. Thì ra, cuộc sống anh nhàn được nuông chiều quá mức như vậy đã khiến cho bản năng cầu sinh của tôi chai lì không ít,”Tôi ở hiện tại, vẫn chưa thể nào đồng ý với anh.”

Lạc Phong im lặng nhìn tôi, bàn tay cứ để ở không trung, giữ nguyên tư thế khi nãy. Thời điểm tôi muốn chùn bước muốn tránh ánh mắt anh ta, anh ta lại bỗng bật cười.

Tiếng cười ấy, tựa như giọt sương ban mai trên lá sen rơi vào đầm nước, trong vắt đến độ tôi hơi rùng mình.

“Băng Y, ta vẫn nghĩ là nàng sẽ gạt ta. Thì ra là không phải…..” Tay anh ta lại lần nữa nắm tay tôi khiến tôi không nén được ớn lạnh. Giọng của anh ta nhẹ tựa ánh trăng,”Tốt lắm, Băng Y……….. Ta sẽ chờ nàng.”

Tôi không muốn các người chờ tôi! Chủ ý của tôi là không hề muốn trêu chọc gì đến các người cả! Tôi chỉ muốn khiến người tôi yêu yêu tôi mà thôi! Thật sự……. chỉ thế thôi.

Những âm thanh đó cứ không ngừng kêu gào một cách đớn đau trong lồng ngực. Vậy mà trong tận đáy lòng, tôi lại có chút gì đó thầm vui mừng. Nếu không nhờ câu trả lời bừa này, tôi có lẽ cũng không có cách nào lấy được sự tin tưởng của anh ta nhanh đến như vậy.

Tôi làm người, đến cuối cùng phải đến tình cảnh vừa đáng buồn lại vừa đáng thương nào mới cam tâm đây?

“Cẩn thận -!!” Tôi còn chưa kịp thương cảm cho chính bản thân thì cả người đã bị Lạc Phong kéo lăn một vòng lớn. Một loạt những mũi nhọn sáng choang xát ngang hai gò má, rít lên một tiếng sắc lẻm. Sau đó, vài bóng người nhẹ nhàng đáp xuống nhanh như chớp.

Lạc Phong đỡ tôi dậy, quan sát tình thế xung quanh rồi khẽ cau mày, nhưng gương mặt lại nhếch mép cười lạnh:”Thành Ưu, Tứ đại thừa tướng của Băng Lăng, các ngươi vậy mà lại đi cùng nhau ư?”

Tôi phóng mắt nhìn, cũng không khỏi hơi kinh hãi. Gác Thành Ưu sang bên, Văn Nhược Bân và Ngạo Thiên Quân không nói đến, còn Bạch Thắng Y thì tỷ lệ hắn mượn cơ hội đễ diệt trừ tôi rất cao, với Mộc Ly Phong cũng dẫn theo mười mấy cao thủ võ công thâm hậu đang im lặng đứng phía sau.

Văn Nhược Bân quét mắt nhìn tôi rồi nhún vai bất đắc dĩ với Lạc Phong:”Tại hạ và Bạch Thắng Y cũng chỉ là phụng mệnh Thiếu chủ đưa Tiểu Nhược cô nương quay về. Nếu không thì ai lại muốn tình nguyện đối địch với Đệ nhất kiếm khách – Người canh gác của Băng Lăng đâu chứ?”

Cơ thể tôi run lên, sắc mặt khiếp sợ nhìn Lạc Phong.

Anh ta hơi để lộ nụ cười gượng, nét cô đơn trong mắt lóe lên rồi biến mất:”Ta là Người canh gác đương nhiệm của Băng Lăng - họ Tư Mã Lạc Phong. Ta cũng sở hữu đôi mắt ‘Ngân đồng’ của quái vật. Đi theo ta chỉ có bất hạnh. Nếu nàng thật sự muốn trở về……..”

“Không! Tôi sẽ ở lại với anh. Cái gì mà Ngân đồng, cái gì mà quái vật, tôi không tin những thứ ấy” Tôi bật thốt, nhưng đáy lòng lại cười lạnh, khinh miệt chính bản thân mình, có điều, gương mặt vẫn bày ra vẻ khổ sở nhìn anh ta,”Không phải anh nói sẽ chờ tôi sao?”

Thân thể Lạc Phong chấn động. Có thứ gì đó mãnh liệt vô cùng đang cuồn cuộn trong đôi mắt đó. Chợt……… ngay dưới tình huống căng thẳng thế này, dưới cái nhìn chăm chú như hổ rình mồi thế này, anh ta lại đột ngột ôm chặt lấy tôi, giọng nói lần đầu tiên nghẹn ngào đến thế:”Thì ra…………… Tất cả những gì lão gia hỏa ấy nói đều là sự thật. Trên thế gian này, thật sự sẽ có một người, dù ta có là quái vật hay không, dù ta là ai, cũng sẽ………..”

Tôi là một người, chỉ cần quyết định là có thể độc ác đến tận cùng, dù đó có là người yêu tôi hơn cả sinh mệnh chính bản thân.

Trước kia là Kì Nhiên, Vệ Linh Phong, giờ đây lại là………. Lạc Phong.

Rõ ràng là việc mình đã hạ quyết tâm làm, nhưng lại gánh trên mình mặc cảm tội ác, rồi lại khổ sở, áy náy, vừa ngụy biện cho hành vi của mình, vừa………không ngừng xỉ vả bản thân. Tựa như khi làm như vậy mới có thể giải thoát cho mình, không phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì đã gây ra.

Thế nhưng, vậy thì sao chứ? Tôi im lặng tựa vào ngực Lạc Phong, bật cười lạnh lùng. Dù là thế, tôi cũng buộc phải tự thân sinh tồn chứ. Vì đã hạ quyết tâm, vì chấp niệm của tôi với người.

“Nương nương…….” Giọng Thành Ưu lạnh nhạt vô tình, dừng lại vòng ôm của Lạc Phong, ngắt ngang suy nghĩ của tôi. Ánh nhìn của hắn ta có sự khinh thường, căm ghét,”Hoàng Thượng lệnh cho thần đưa nương nương hồi cung.”

Mắt tôi cong cong hơi lộ ý cười. Kẻ tên Thành Ưu này tôi cũng chỉ mới gặp qua vài lần, chỉ biết hắn luôn ẩn nấp theo sát Vệ Linh Phong. Nhìn cái cách hắn cung kính tuân mệnh, dè dặt đối với Vệ Linh Phong thì thật sự rất khó tưởng tượng hắn là một trong ba đại cao thủ cùng với Tiêu Dật Phi và sư phụ Kì Nhiên.

Chỉ không biết, Vệ Linh Phong tách khỏi hắn có an toàn hay không.

“Nói như vậy, ba người các ngươi không đi cùng nhau?” Lạc Phong buông tay, gương mặt đã khôi phục phong thái ung dung và bình tĩnh, có điều thần quang lại lạnh lẽo cực độ.

Anh ta cũng không thay đổi tư thế, nhưng chẳng biết bằng cách nào, anh ta đã rút được Ngưng Chương từ trong ngực. Ánh sáng chớp lên trên thân kiếm vốn loang lổ những vết rỉ sét khiến nó bừng sáng dưới trăng, mê hoặc lòng người.

Cái nhìn của Thành Ưu nghiêm lại, mở miệng đầy lãnh đạm:”Ngưng Chương, một trong tứ đại thần binh lại ở trên tay ngươi?”

Mộc Ly Phong hơi sợ hãi liếc sang vai trái, phất tay với người đằng sau. Mắt hắn nhìn tôi so với cái năm tôi rơi xuống vực lại càng lạnh lùng hơn:”Không cần ta phải lập lại mệnh lệnh của Hoàng Thượng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Chém giết kịch liệt. Tôi được Lạc Phong che phía sau, nhưng tâm trí không thực sự tập trung. Vì tôi biết rất rõ, kẻ chân chính muốn giết tôi chỉ có đám Mộc Ly Phong.

Trong những người tới, rõ ràng võ công Thành Ưu cao nhất đang chiến đấu với Lạc Phong. Còn Văn Nhược Bân sợ làm tôi bị thương nên đôi lúc chặn lại những kẻ tấn công về phía tôi.

Về phần Ngạo Thiên Quân, tôi biết hắn cũng không dám toàn lực ra tay.

Tôi nhìn Lạc Phong đang chiến đấu cách đó không xa, trong đầu quay cuồng những suy tính sao cho kế hoạch thuận lợi hơn mà không bị nghi ngờ. Đột nhiên, một bóng trắng lao đến, Bạch Thắng Y đã đến trước mặt tôi.

Thế công của hắn ác liệt vô cùng. Thân thủ hắn rất nhạy, dù tôi đã hết sức phòng thủ nhưng không thể nào ngăn lại được toàn bộ. Huống chi, khi hắn lướt qua trước mắt tôi đã cười lạnh một tiếng, nói nhỏ:”Ngươi không nghĩ dùng một chút kĩ xảo để màn kịch của mình trông thật hơn sao?”

Tôi thầm mắng hắn dám thừa nước đục thả câu, lại không chịu thừa nhận vì như vậy có thể giúp tôi thoát khỏi tình cảnh xấu hổ nhanh một chút. Thế nên, lúc nhìn thấy thế công kia, thân hình tôi hơi hoảng, một cơn đau từ lồng ngực truyền đến, và cả một chiếc túi gấm được nhét vào trong tay.

Tôi ngã vút ra sau, nằm sóng soài trên mặt đất. Lồng ngực vốn chỉ đau âm ỉ giờ phút này lại như bị lửa đốt. Tôi phun ra một búng máu, ho ra tiếng.

“Băng Y -!!” “Tiểu Nhược -!”…..

Tiếng mọi người kinh hô vọng vào tai. Tâm trí tôi mơ hồ, chỉ còn sót lại một chút ý chí để giữ tỉnh táo.

Trong thảng thốt, tôi có thể cảm giác được sát khí bùng lên xung quanh, còn có cả cảm giác áp bách đang đè lên lục phũ ngũ tạng của mình.

Tai nghe tiếng thốt của đám Mộc Ly Phong và Ngạo Thiên Quân đầy hoảng sợ:”Ngân đồng…..”

Sau đó, cả người nhẹ bẫng, áp lực đột nhiên biến mất. Đến khi tôi miễn cưỡng ổn định tâm trí thì đã thấy mình được ôm vút đi trên mái nhà.

Tốc độ này, tuy tôi không quá tinh tường, nhưng cũng biết đã vượt xa giới hạn của một con người.

“Băng Y……… Nàng sẽ không chết……. sẽ không chết. Ta sẽ bảo vệ nàng.” Giọng nói đứt quãng vang lên.

Tôi từ từ nhắm hai mắt, chút ý thức cuối cùng sót lại làm tôi cảm thấy được bột phấn mịn màng trong túi gấm đang lướt qua đầu ngón tay, rơi xuống đất thành một con đường hòa vào ánh trăng đêm.

Không biết đã qua bao lâu, thần chí tôi càng mơ hồ, đến nỗi không thể cảm giác được hô hấp của chính mình, ngay cả cơn đau ở lồng ngực cũng chẳng thể khiến tôi thanh tỉnh.

Sau đó, tôi cuối cùng cũng cảm giác được Lạc Phong đã dừng lại, lớn tiếng gọi.

Sau đó, bảy ngày qua, tôi cuối cùng………… lần đầu tiên thật sự mất ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện