Tiêu Nhiên Mộng
Quyển 3 - Chương 8: Gương mặt khi ngủ
Vậy mà, Kì Nhiên không liếc mắt nhìn tôi lấy một lần như sợ bản thân sẽ chần chừ hối hận. Chàng túm lấy tôi, thoắt cái đã ra khỏi tòa nhà, lao ra ngoài đại môn của Tuyết Lê viên.
Thân thể bị ném mạnh ra ngoài. Tôi ngước gương mặt đẫm lệ lên, cả người lạnh run nhìn chằm chằm Kì Nhiên trong thinh lặng. Không một giây phút nào mà tôi không nhìn chàng.
Kiếm trong tay Kì Nhiên run bần bật, suýt chút nữa là rơi xuống đất. Chàng trừng mắt nhìn tôi, bỗng quát lớn:"Người đâu!"
Một lát sau, mười mấy người thanh niên áo đen như hiện ra từ hư vô vây quanh chúng tôi. Thủ lĩnh là người thanh niên thanh tú đã đưa Vô Dạ đi ngày đó. Tôi nghe hắn khom người nói:"Thiếu chủ có gì phân phó?"
Kì Nhiên lấy mặt nạ trong ngực ra mang vào, lạnh giọng:"Ai cho cô ta bước vào Tuyết Lê viên?"
Người thanh niên chấn động, hai hàng mày nhăn lại, cúi đầu đáp:"Thuộc hạ không biết. Có thể là vào nhầm."
Tia sáng xẹt qua trong mắt Kì Nhiên, lời nói tàn nhẫn lạ thường:"Tống vào ngục trước đã."
"Dạ!" Người thanh niên đó một tay nâng tôi lên, còn tay kia vung nhẹ. Ngoại trừ hai người áo đen dẫn đường, số còn lại đều quay về ẩn thân. Tuyết Lê viên lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Mạc Ngôn." Kì Nhiên dừng một chốc mới nói tiếp, "Chưa điều tra được chuyện gì xảy ra thì đừng để cô ta chết.. hoặc bỏ trốn."
Mạc Ngôn gật đầu, đưa tay điểm tại vị trí xung quanh miệng vết thương hơi lạnh rồi đi theo người áo đen kia về phía tây.
"Cô là người đầu tiên xông vào Tuyết Lê viên mà không bị Thiếu chủ giết đấy." Mạc Ngôn đỡ tôi đi một lúc thì bỗng mở miệng.
Máu toàn thân tôi như đang đóng băng, lưu thông rất chậm nên không cách nào nói chuyện như bình thường, mà ngay cả muốn gắng gượng nở nụ cười cũng không xong.
"Bị 'Hàn Tuyết kiếm' của Thiếu chủ làm bị thương thì khó tránh khỏi bị tổn hại đến kinh mạch do lạnh. Cô thử vận chân khí một chút vào tâm mạch để máu lưu thông lại xem. Nếu không thì rất dễ bị hàn khí nhập thể, nhẹ thì tàn phế, nặng thì bỏ mạng."
Tôi cảm kích nhìn hắn rồi bắt đầu nghe theo, vận chân khí từ mười hai mạch chu thiên ở đan điền. Trong chốc lát khi chân khí từ từ chảy khắp cơ thể, tôi đã quên mất bản thân mình ở nơi nào, mãi đến khi Mạc Ngôn nói khẽ với tôi một câu:"Tới rồi."
Tôi thình lình mở mắt mới phát hiện bản thân đã ngồi trên mặt đất ẩm ướt của phòng giam, mùi mốc của dịch vị và mùi hôi thối xộc vào mũi. Tôi run người, nhỏ giọng rủa:"Đây là nơi quái quỷ nào thế này?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới nhận ra thân thể cứng còng đã miễn cưỡng có thể cử động được, dây thanh quản cũng trở lại như cũ nhưng cả cơ thể vẫn lạnh cóng, run rẩy không ngừng.
Miệng vết thương còn đau hơn vừa nãy cả chục lần. Tôi thấy trán mình nóng hổi như muốn nứt ra.
Mạc Ngôn cẩn thận đỡ tôi ngồi dựa tường, nhẹ giọng:"Tự cô cẩn thận một chút, ở nơi lao lý này cũng không có ai chăm sóc cô đâu. Ta đi phục mệnh với Thiếu chủ trước."
Tôi cười cảm kích. Thấy hắn khom người lui ra ngoài, tôi mới nghiêng đầu dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơ thể... khó chịu quá... Đây hình như đã là lần thứ hai tôi vào ngục rồi thì phải? Lần trước là ở trong cung Vệ Linh Phong, có điều là được thả ra ngay, lại còn được đích thân Hoàng đế đến đón. Giờ ngẫm lại, thật sự là buồn cười...
Cơ thể thì lạnh cóng, còn đầu thì nóng rực, cả người... đều khó chịu cực kì. Chẳng lẽ tôi sẽ chết trong ngục tối như vậy sao? Chết như vậy thì uất ức lắm, lại vô vị nữa.
Ý thức bắt đầu dần mơ hồ, cơ thể dựa vào tường dần mất sức. Tôi cuộn mình không ngừng run lẩy bẩy, sau đó nặng nề thiếp đi..
Kì Nhiên đứng ở cổng lớn Tuyết Lê viên rất lâu, sắc trời từ từ sập tối, chàng vẫn không rời đi, không nhúc nhích.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, như ngày Băng Y mất, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng bỏ chàng mà đi.. Khóe miệng chàng khẽ nhếch, để lộ nụ cười còn bi thương hơn cả khóc. Chàng đóng cửa, chậm rãi xoay người về phía Hoàng cung náo nhiệt.
Bỗng, bước chân chàng thoáng dừng, hơi khom người nhặt một vật từ dưới đất lên. Một vòng tay màu đen. Là của người vừa bị kéo đi sao? Hình như.. có gì đó quen mắt!
Chàng cầm chiếc vòng trong tay đi thẳng về, nhưng trong đầu bất ngờ lại chẳng trống rỗng, mà ngược lại còn không ngừng hiện lên ánh mắt đẫm lệ kia...
Trong đôi mắt ánh ấy như lóe lên ánh sáng rực rỡ, đôi mắt ấy cũng tựa như những giọt lệ kia, đâm sâu từng cơn vào trái tim vốn đã ngừng đập của chàng. Thế nhưng, chàng vẫn không thấy được trong đôi mắt ngập tràn ánh sáng chói lọi ấy là một tình cảm vô biên đến dường nào
Đến tận cùng, là không thấy rõ, hay là không dám, không muốn nhìn thấy? Song. tất cả đều không còn gì khác biệt nữa rồi.
Lần đầu tiên gặp Thủy Liên Nguyệt, chàng chưa từng mong mỏi sao? Dù cho Băng Y là người được Phụ hoàng phái đến, dù cho Băng Y vẫn nhất mực lừa gạt chàng thì chỉ cần nàng còn sống... còn sống là quá đủ rồi!
Nhưng chỉ cần liếc mắt chàng đã biết, người con gái có thân xác giống hệt kia không phải là Băng Y.
Và cũng tại thời khắc đó, chàng nhận ra, Thủy Băng Y đã chết rồi! Người con gái để lại dấu ấn như một bức họa tuyệt đẹp trong đời chàng, đã bị Mộc Li Phong một kiếm đâm xuyên cơ thể, rơi vào huyết trì, hoàn toàn rời xa ngay trước mắt chàng, vĩnh viễn cũng không thể sống lại được nữa...
Kì Nhiên đẩy cửa bước vào căn phòng trống trải, tĩnh lặng như tờ, chiếc vòng màu đen trong tay được đặt tùy tiện trên bàn.
Thức ăn được đặt trên bàn đã nguội từ sớm. Lúc trước, là chính chàng đã hạ lệnh, cơm tối phải theo quy tắc bày ra khi chàng ở trong phòng sao? Lúc trước, cũng chính chàng hạ lệnh, không ai được phép chữa trị bệnh bao tử của chàng đúng không?
Vậy mà nhiều ngày qua, sao chàng cứ mãi nhớ đến chén thuốc đắng nghét và món cháo hoa không mùi vị kia chứ?
Kì Nhiên bưng thức ăn lên, vừa toan đổ đi thì ánh mắt đột nhiên lướt qua chiếc vòng tay màu đen được đặt trên bàn.
Chàng cầm chiếc vòng lên, nương theo ánh nến mà nhìn. Trên chiếc vòng, một chữ "Y" được thêu nổi bằng tơ màu trắng.
Trái tim chàng bỗng đập mạnh, đột nhiên nâng tay nhìn về vật màu lam nhạt bằng nhung ở cổ tay mình, trên đó cũng thêu một chữ "Nhiên" xiêu vẹo. Bộ nói, là kỉ vật. Kỉ vật. gì?
Nếu là do Bộ tặng, vì sao lại thêu chữ "Nhiên" mà không phải.. chữ "Kì".
Người con gái ấy bảo rằng, đây gọi là bao cổ tay, còn rất cẩn thận mang vào cho chàng, lại giải thích vô cùng lưu loát trong khi chàng còn chưa từng thấy qua.. cách dùng thứ đó.
Trong ngực có gì đó đang quặn đau. Chàng đứng bật dậy, đi đi lại lại không ngừng trong phòng. Chẳng phải là chàng không muốn dừng, mà là. mà là.. nếu dừng lại, chàng lại không thể ngăn được suy nghĩ khó tưởng được kia hiện lện trong tâm trí.
"Tinh — " Tiếng đàn thình lình bật lên. Ngón tay chàng vừa rồi đã vô ý chạm phải dây đàn, nhưng lại như vô tình khơi lên.
Thời điểm mà tiếng đàn vang vọng, ngay cả chính bản thân chàng còn hoảng sợ. Khúc nhạc mà chàng gảy, đúng là khúc nhạc mà người con gái ấy đã tấu lên bên bàn đá ngày hôm đó. Ngón tay khẽ lướt, trong thảng thốt, chàng nhớ lại ngày mà nàng cất tiếng hát, giọng ca nhẹ nhàng mà tĩnh tại tràn khỏi đầu môi:
"Tôi ngày ngày ngắm nhìn khoảng trời xanh thẳm
Tựa như niềm ấm áp của người đang bên cạnh mình
Đời người có bao nhiêu tiếc nuối
Càng trưởng thành càng thấy thật cô đơn
Tôi rất muốn bay xa
Xa mãi không mỏi mệt
Tim càng yêu sâu đậm sẽ chỉ càng đau đớn
Tôi chỉ muốn bay xa
Xa mãi trong không gian bao la
Tôi biết người sẽ mãi bên cạnh tôi.."
"Tằng — " Dây đàn đứt phựt. Kì Nhiên mở to mắt nhìn máu trên ngón tay trắng nõn mà không ngừng run rẩy.
Vì sao vì sao khúc nhạc mà nàng gảy lại giống với bài hát trong "Di động" của Băng Y đến thế? Hơn nữa. còn không sai một li.
Vậy mà lại.. trùng khớp đến thế, ngay cả một lỗi sai cũng không, hoàn toàn giống.. hoàn toàn giống, chỉ vì đó là cùng từ người hát mà ra!
Trong đầu chợt hiện là hình ảnh Bộ Sát muốn nói lại thôi, ánh mắt đau đớn gần như điên dại.
Huynh ấy nói:"Kì, nếu huynh cứ mãi trầm mê trong quá khứ, đóng chặt ánh mắt mình, trái tim mình thì sẽ có một ngày... phải hối hận!"
Huynh ấy nói, chàng sẽ có ngày hối hận.
"Mạc Ngôn — !" Bước chân Kì Nhiên hỗn loạn lao khỏi phòng, lớn giọng gọi.
Một bóng người lóe lên trong bóng đêm. Mạc Ngôn đã khom mình đứng trước mặt chàng:"Thiếu chủ, xin hỏi có gì phân phó?"
"Nàng ở đâu?" Kì Nhiên siết chặt tay, gắng sức bình tĩnh hỏi.
Hi vọng càng nhiều thì đến khi tuyệt vọng, sẽ lại càng đau đớn thấu trời. Điều này, chàng.. hiểu hơn ai hết. Vậy nên, đừng ôm hi vọng, ngàn vạn lần.. đừng ôm hi vọng nữa.
"Sao ạ?" Mạc Ngôn trố mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vị Thiếu chủ có vẻ khác xa ngày thường nhưng hắn không thể chỉ ra được khác chỗ nào.
Kì Nhiên đi ngang qua người hắn, thản nhiên ra lệnh:"Nàng bị nhốt ở đâu, đưa ta đi."
"Dạ!" Mạc Ngôn chấn động trong lòng, vội hạ thấp đầu lên trước dẫn đường.
Mạc Ngôn không vui nhìn về phía ngục quan và lính coi ngục vì sự xuất hiện của Kì Nhiên mà sững sờ, rồi lại xem xét xung quanh, lo lắng quay đầu hỏi:"Thiếu chủ, nơi này hơi lộn xộn, ngài nên cẩn thận một chút."
Mặt Kì Nhiên vẫn không dao động, bình tĩnh gật đầu như không biết đến mùi xác người kinh tởm và mùi ẩm mốc của nơi này.
Mạc Ngôn ngừng lại trước một phòng giam. Cách cửa gỗ, hắn gọi cô gái đang cuộn mình nằm bên trong:"Tiểu Nhược cô nương, xin ra đây một lát, Thiếu chủ muốn gặp cô."
Cô gái trong phòng giam vẫn cuộn mình nằm đó không nhúc nhích. Mạc Ngôn nhíu mày kêu vài tiếng nhưng vẫn không ai đáp lại.
Hắn bỗng nhớ đến dáng vẻ suy yếu vừa rồi của cô, hai gò má ửng hồng vì bệnh, chẳng lẽ.. Trong giây lát hắn chột dạ thì một bóng người đã xuất hiện.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Thiếu chủ tự ý kéo then chốt rồi đẩy mạnh cửa bước vào phòng giam. Hắn giật mình vội vàng vào theo.
Kì Nhiên lẳng lặng đứng nhìn người con gái đang cuộn mình trước mắt nhưng không đủ dũng cảm tiến thêm bước nào. Đôi mắt chàng phẳng lặng không gợn sóng, thần sắc đạm mạc lạnh lùng, thế nhưng, chỉ có chàng biết, trong lòng mình giờ đây dậy sóng khôn cùng, không ngừng chao đảo.
Gương mặt người con gái bị những sợi tóc xõa dài che khuất, không nhìn thấy rõ, thân mình nhỏ bé và yếu ớt cuộn tròn run rẩy từng hồi. Từng cơn, từng cơn như một cái cây bén rễ, ăn sâu vào lồng ngực chàng, tạo nên âm thanh đến chói tai.
Mạc Ngôn bước qua Kì Nhiên nâng người con gái ấy dậy, sờ trán mà thấy nóng đến bỏng tay. Hắn hoảng sợ, bế cô gái lên đi đến trước mặt Kì Nhiên:"Thiếu chủ, xem ra cô ấy bệnh không.."
Mạc Ngôn khiếp sợ. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ thấy qua ánh mắt, vẻ mặt như vậy của Thiếu chủ. Ngài nhìn trân trối người con gái trong lòng hắn tựa như không cách nào tin được, rồi lại như đang nhìn một sinh mệnh từng trôi đi giờ phút này đã hồi sinh, cuồng dại tựa muốn hòa mình vào người đó cho đến tận cùng
Hắn từ từ cúi đầu. Cả người cô gái trong lòng run bần bật, hai gò má ửng hồng, trán rịn mồ hôi nhưng thần sắc lại...bình yên và tĩnh mịch đến lạ.
Kì Nhiên chậm rãi vươn hai tay đón lấy người con gái trong lòng Mạc Ngôn, bàn tay chàng trắng nõn làm bật lên khuôn mặt nóng rực đỏ bừng như lửa đốt đang run của người ấy, từng cơn đau đến nhói lòng.
Người thiếu nữ như cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên hơi cựa quậy, vùi đầu vào lòng chàng, khóe môi đỏ sẫm hơi nhếch để lộ nụ cười khẽ.
Nụ cười đó, trong veo, thuần khiết như thủy tinh, nhẹ nhàng như đóa bách hợp trong gió, rồi lại rực rỡ, lộng lẫy tựa ánh hoàng hôn, mỹ lệ, tuyệt đẹp nhất……………..
"Băng Y..." Tay phải Kì Nhiên siết chặt, thì thầm khe khẽ, ngón tay lạnh lẽo run run chậm rãi xoa gò má nóng rẫy của người con gái. Nỗi sợ như một ngọn lửa lan tràn trong lòng chàng, như muốn.. hủy diệt cả linh hồn, hủy diệt cả trái tim!
"Rầm —" Lao ngục bị chấn động như sắp sập, đất cát trên trần rơi xuống lạo rạo, mang theo sự kinh hoàng, nhớ thương và chấp nhất khiến tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, giờ khắc này, ngay trên nền đất ẩm ướt đã khắc sâu một nỗi niềm như hủy thiên diệt địa.
Kì Nhiên ôm chặt người con gái trong lòng, phóng như điên ra khỏi lao ngục. Dù người, dù tường, dù cửa, phàm là thứ nào chắn đường đều bị chàng một tay đánh văng.
Giây phút này, tâm trí chàng trống rỗng. Chàng không biết né tránh, không biết kiềm nén, không biết suy xét, thậm chí.. càng không biết hối hận.
Giây phút này, trong tâm trí chàng, trong trái tim chàng, và cả từng tế bào trong cơ thể chàng đều đau đớn đến chết lặng. Chàng chỉ biết một điều, Băng Y — không thể chết! Không ai có thể... cướp Băng Y khỏi chàng một lần nữa
Không ai có thể! Chàng thề, dù là tử thần — cũng không thể!
Thân thể bị ném mạnh ra ngoài. Tôi ngước gương mặt đẫm lệ lên, cả người lạnh run nhìn chằm chằm Kì Nhiên trong thinh lặng. Không một giây phút nào mà tôi không nhìn chàng.
Kiếm trong tay Kì Nhiên run bần bật, suýt chút nữa là rơi xuống đất. Chàng trừng mắt nhìn tôi, bỗng quát lớn:"Người đâu!"
Một lát sau, mười mấy người thanh niên áo đen như hiện ra từ hư vô vây quanh chúng tôi. Thủ lĩnh là người thanh niên thanh tú đã đưa Vô Dạ đi ngày đó. Tôi nghe hắn khom người nói:"Thiếu chủ có gì phân phó?"
Kì Nhiên lấy mặt nạ trong ngực ra mang vào, lạnh giọng:"Ai cho cô ta bước vào Tuyết Lê viên?"
Người thanh niên chấn động, hai hàng mày nhăn lại, cúi đầu đáp:"Thuộc hạ không biết. Có thể là vào nhầm."
Tia sáng xẹt qua trong mắt Kì Nhiên, lời nói tàn nhẫn lạ thường:"Tống vào ngục trước đã."
"Dạ!" Người thanh niên đó một tay nâng tôi lên, còn tay kia vung nhẹ. Ngoại trừ hai người áo đen dẫn đường, số còn lại đều quay về ẩn thân. Tuyết Lê viên lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Mạc Ngôn." Kì Nhiên dừng một chốc mới nói tiếp, "Chưa điều tra được chuyện gì xảy ra thì đừng để cô ta chết.. hoặc bỏ trốn."
Mạc Ngôn gật đầu, đưa tay điểm tại vị trí xung quanh miệng vết thương hơi lạnh rồi đi theo người áo đen kia về phía tây.
"Cô là người đầu tiên xông vào Tuyết Lê viên mà không bị Thiếu chủ giết đấy." Mạc Ngôn đỡ tôi đi một lúc thì bỗng mở miệng.
Máu toàn thân tôi như đang đóng băng, lưu thông rất chậm nên không cách nào nói chuyện như bình thường, mà ngay cả muốn gắng gượng nở nụ cười cũng không xong.
"Bị 'Hàn Tuyết kiếm' của Thiếu chủ làm bị thương thì khó tránh khỏi bị tổn hại đến kinh mạch do lạnh. Cô thử vận chân khí một chút vào tâm mạch để máu lưu thông lại xem. Nếu không thì rất dễ bị hàn khí nhập thể, nhẹ thì tàn phế, nặng thì bỏ mạng."
Tôi cảm kích nhìn hắn rồi bắt đầu nghe theo, vận chân khí từ mười hai mạch chu thiên ở đan điền. Trong chốc lát khi chân khí từ từ chảy khắp cơ thể, tôi đã quên mất bản thân mình ở nơi nào, mãi đến khi Mạc Ngôn nói khẽ với tôi một câu:"Tới rồi."
Tôi thình lình mở mắt mới phát hiện bản thân đã ngồi trên mặt đất ẩm ướt của phòng giam, mùi mốc của dịch vị và mùi hôi thối xộc vào mũi. Tôi run người, nhỏ giọng rủa:"Đây là nơi quái quỷ nào thế này?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới nhận ra thân thể cứng còng đã miễn cưỡng có thể cử động được, dây thanh quản cũng trở lại như cũ nhưng cả cơ thể vẫn lạnh cóng, run rẩy không ngừng.
Miệng vết thương còn đau hơn vừa nãy cả chục lần. Tôi thấy trán mình nóng hổi như muốn nứt ra.
Mạc Ngôn cẩn thận đỡ tôi ngồi dựa tường, nhẹ giọng:"Tự cô cẩn thận một chút, ở nơi lao lý này cũng không có ai chăm sóc cô đâu. Ta đi phục mệnh với Thiếu chủ trước."
Tôi cười cảm kích. Thấy hắn khom người lui ra ngoài, tôi mới nghiêng đầu dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơ thể... khó chịu quá... Đây hình như đã là lần thứ hai tôi vào ngục rồi thì phải? Lần trước là ở trong cung Vệ Linh Phong, có điều là được thả ra ngay, lại còn được đích thân Hoàng đế đến đón. Giờ ngẫm lại, thật sự là buồn cười...
Cơ thể thì lạnh cóng, còn đầu thì nóng rực, cả người... đều khó chịu cực kì. Chẳng lẽ tôi sẽ chết trong ngục tối như vậy sao? Chết như vậy thì uất ức lắm, lại vô vị nữa.
Ý thức bắt đầu dần mơ hồ, cơ thể dựa vào tường dần mất sức. Tôi cuộn mình không ngừng run lẩy bẩy, sau đó nặng nề thiếp đi..
Kì Nhiên đứng ở cổng lớn Tuyết Lê viên rất lâu, sắc trời từ từ sập tối, chàng vẫn không rời đi, không nhúc nhích.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, như ngày Băng Y mất, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng bỏ chàng mà đi.. Khóe miệng chàng khẽ nhếch, để lộ nụ cười còn bi thương hơn cả khóc. Chàng đóng cửa, chậm rãi xoay người về phía Hoàng cung náo nhiệt.
Bỗng, bước chân chàng thoáng dừng, hơi khom người nhặt một vật từ dưới đất lên. Một vòng tay màu đen. Là của người vừa bị kéo đi sao? Hình như.. có gì đó quen mắt!
Chàng cầm chiếc vòng trong tay đi thẳng về, nhưng trong đầu bất ngờ lại chẳng trống rỗng, mà ngược lại còn không ngừng hiện lên ánh mắt đẫm lệ kia...
Trong đôi mắt ánh ấy như lóe lên ánh sáng rực rỡ, đôi mắt ấy cũng tựa như những giọt lệ kia, đâm sâu từng cơn vào trái tim vốn đã ngừng đập của chàng. Thế nhưng, chàng vẫn không thấy được trong đôi mắt ngập tràn ánh sáng chói lọi ấy là một tình cảm vô biên đến dường nào
Đến tận cùng, là không thấy rõ, hay là không dám, không muốn nhìn thấy? Song. tất cả đều không còn gì khác biệt nữa rồi.
Lần đầu tiên gặp Thủy Liên Nguyệt, chàng chưa từng mong mỏi sao? Dù cho Băng Y là người được Phụ hoàng phái đến, dù cho Băng Y vẫn nhất mực lừa gạt chàng thì chỉ cần nàng còn sống... còn sống là quá đủ rồi!
Nhưng chỉ cần liếc mắt chàng đã biết, người con gái có thân xác giống hệt kia không phải là Băng Y.
Và cũng tại thời khắc đó, chàng nhận ra, Thủy Băng Y đã chết rồi! Người con gái để lại dấu ấn như một bức họa tuyệt đẹp trong đời chàng, đã bị Mộc Li Phong một kiếm đâm xuyên cơ thể, rơi vào huyết trì, hoàn toàn rời xa ngay trước mắt chàng, vĩnh viễn cũng không thể sống lại được nữa...
Kì Nhiên đẩy cửa bước vào căn phòng trống trải, tĩnh lặng như tờ, chiếc vòng màu đen trong tay được đặt tùy tiện trên bàn.
Thức ăn được đặt trên bàn đã nguội từ sớm. Lúc trước, là chính chàng đã hạ lệnh, cơm tối phải theo quy tắc bày ra khi chàng ở trong phòng sao? Lúc trước, cũng chính chàng hạ lệnh, không ai được phép chữa trị bệnh bao tử của chàng đúng không?
Vậy mà nhiều ngày qua, sao chàng cứ mãi nhớ đến chén thuốc đắng nghét và món cháo hoa không mùi vị kia chứ?
Kì Nhiên bưng thức ăn lên, vừa toan đổ đi thì ánh mắt đột nhiên lướt qua chiếc vòng tay màu đen được đặt trên bàn.
Chàng cầm chiếc vòng lên, nương theo ánh nến mà nhìn. Trên chiếc vòng, một chữ "Y" được thêu nổi bằng tơ màu trắng.
Trái tim chàng bỗng đập mạnh, đột nhiên nâng tay nhìn về vật màu lam nhạt bằng nhung ở cổ tay mình, trên đó cũng thêu một chữ "Nhiên" xiêu vẹo. Bộ nói, là kỉ vật. Kỉ vật. gì?
Nếu là do Bộ tặng, vì sao lại thêu chữ "Nhiên" mà không phải.. chữ "Kì".
Người con gái ấy bảo rằng, đây gọi là bao cổ tay, còn rất cẩn thận mang vào cho chàng, lại giải thích vô cùng lưu loát trong khi chàng còn chưa từng thấy qua.. cách dùng thứ đó.
Trong ngực có gì đó đang quặn đau. Chàng đứng bật dậy, đi đi lại lại không ngừng trong phòng. Chẳng phải là chàng không muốn dừng, mà là. mà là.. nếu dừng lại, chàng lại không thể ngăn được suy nghĩ khó tưởng được kia hiện lện trong tâm trí.
"Tinh — " Tiếng đàn thình lình bật lên. Ngón tay chàng vừa rồi đã vô ý chạm phải dây đàn, nhưng lại như vô tình khơi lên.
Thời điểm mà tiếng đàn vang vọng, ngay cả chính bản thân chàng còn hoảng sợ. Khúc nhạc mà chàng gảy, đúng là khúc nhạc mà người con gái ấy đã tấu lên bên bàn đá ngày hôm đó. Ngón tay khẽ lướt, trong thảng thốt, chàng nhớ lại ngày mà nàng cất tiếng hát, giọng ca nhẹ nhàng mà tĩnh tại tràn khỏi đầu môi:
"Tôi ngày ngày ngắm nhìn khoảng trời xanh thẳm
Tựa như niềm ấm áp của người đang bên cạnh mình
Đời người có bao nhiêu tiếc nuối
Càng trưởng thành càng thấy thật cô đơn
Tôi rất muốn bay xa
Xa mãi không mỏi mệt
Tim càng yêu sâu đậm sẽ chỉ càng đau đớn
Tôi chỉ muốn bay xa
Xa mãi trong không gian bao la
Tôi biết người sẽ mãi bên cạnh tôi.."
"Tằng — " Dây đàn đứt phựt. Kì Nhiên mở to mắt nhìn máu trên ngón tay trắng nõn mà không ngừng run rẩy.
Vì sao vì sao khúc nhạc mà nàng gảy lại giống với bài hát trong "Di động" của Băng Y đến thế? Hơn nữa. còn không sai một li.
Vậy mà lại.. trùng khớp đến thế, ngay cả một lỗi sai cũng không, hoàn toàn giống.. hoàn toàn giống, chỉ vì đó là cùng từ người hát mà ra!
Trong đầu chợt hiện là hình ảnh Bộ Sát muốn nói lại thôi, ánh mắt đau đớn gần như điên dại.
Huynh ấy nói:"Kì, nếu huynh cứ mãi trầm mê trong quá khứ, đóng chặt ánh mắt mình, trái tim mình thì sẽ có một ngày... phải hối hận!"
Huynh ấy nói, chàng sẽ có ngày hối hận.
"Mạc Ngôn — !" Bước chân Kì Nhiên hỗn loạn lao khỏi phòng, lớn giọng gọi.
Một bóng người lóe lên trong bóng đêm. Mạc Ngôn đã khom mình đứng trước mặt chàng:"Thiếu chủ, xin hỏi có gì phân phó?"
"Nàng ở đâu?" Kì Nhiên siết chặt tay, gắng sức bình tĩnh hỏi.
Hi vọng càng nhiều thì đến khi tuyệt vọng, sẽ lại càng đau đớn thấu trời. Điều này, chàng.. hiểu hơn ai hết. Vậy nên, đừng ôm hi vọng, ngàn vạn lần.. đừng ôm hi vọng nữa.
"Sao ạ?" Mạc Ngôn trố mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vị Thiếu chủ có vẻ khác xa ngày thường nhưng hắn không thể chỉ ra được khác chỗ nào.
Kì Nhiên đi ngang qua người hắn, thản nhiên ra lệnh:"Nàng bị nhốt ở đâu, đưa ta đi."
"Dạ!" Mạc Ngôn chấn động trong lòng, vội hạ thấp đầu lên trước dẫn đường.
Mạc Ngôn không vui nhìn về phía ngục quan và lính coi ngục vì sự xuất hiện của Kì Nhiên mà sững sờ, rồi lại xem xét xung quanh, lo lắng quay đầu hỏi:"Thiếu chủ, nơi này hơi lộn xộn, ngài nên cẩn thận một chút."
Mặt Kì Nhiên vẫn không dao động, bình tĩnh gật đầu như không biết đến mùi xác người kinh tởm và mùi ẩm mốc của nơi này.
Mạc Ngôn ngừng lại trước một phòng giam. Cách cửa gỗ, hắn gọi cô gái đang cuộn mình nằm bên trong:"Tiểu Nhược cô nương, xin ra đây một lát, Thiếu chủ muốn gặp cô."
Cô gái trong phòng giam vẫn cuộn mình nằm đó không nhúc nhích. Mạc Ngôn nhíu mày kêu vài tiếng nhưng vẫn không ai đáp lại.
Hắn bỗng nhớ đến dáng vẻ suy yếu vừa rồi của cô, hai gò má ửng hồng vì bệnh, chẳng lẽ.. Trong giây lát hắn chột dạ thì một bóng người đã xuất hiện.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Thiếu chủ tự ý kéo then chốt rồi đẩy mạnh cửa bước vào phòng giam. Hắn giật mình vội vàng vào theo.
Kì Nhiên lẳng lặng đứng nhìn người con gái đang cuộn mình trước mắt nhưng không đủ dũng cảm tiến thêm bước nào. Đôi mắt chàng phẳng lặng không gợn sóng, thần sắc đạm mạc lạnh lùng, thế nhưng, chỉ có chàng biết, trong lòng mình giờ đây dậy sóng khôn cùng, không ngừng chao đảo.
Gương mặt người con gái bị những sợi tóc xõa dài che khuất, không nhìn thấy rõ, thân mình nhỏ bé và yếu ớt cuộn tròn run rẩy từng hồi. Từng cơn, từng cơn như một cái cây bén rễ, ăn sâu vào lồng ngực chàng, tạo nên âm thanh đến chói tai.
Mạc Ngôn bước qua Kì Nhiên nâng người con gái ấy dậy, sờ trán mà thấy nóng đến bỏng tay. Hắn hoảng sợ, bế cô gái lên đi đến trước mặt Kì Nhiên:"Thiếu chủ, xem ra cô ấy bệnh không.."
Mạc Ngôn khiếp sợ. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ thấy qua ánh mắt, vẻ mặt như vậy của Thiếu chủ. Ngài nhìn trân trối người con gái trong lòng hắn tựa như không cách nào tin được, rồi lại như đang nhìn một sinh mệnh từng trôi đi giờ phút này đã hồi sinh, cuồng dại tựa muốn hòa mình vào người đó cho đến tận cùng
Hắn từ từ cúi đầu. Cả người cô gái trong lòng run bần bật, hai gò má ửng hồng, trán rịn mồ hôi nhưng thần sắc lại...bình yên và tĩnh mịch đến lạ.
Kì Nhiên chậm rãi vươn hai tay đón lấy người con gái trong lòng Mạc Ngôn, bàn tay chàng trắng nõn làm bật lên khuôn mặt nóng rực đỏ bừng như lửa đốt đang run của người ấy, từng cơn đau đến nhói lòng.
Người thiếu nữ như cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên hơi cựa quậy, vùi đầu vào lòng chàng, khóe môi đỏ sẫm hơi nhếch để lộ nụ cười khẽ.
Nụ cười đó, trong veo, thuần khiết như thủy tinh, nhẹ nhàng như đóa bách hợp trong gió, rồi lại rực rỡ, lộng lẫy tựa ánh hoàng hôn, mỹ lệ, tuyệt đẹp nhất……………..
"Băng Y..." Tay phải Kì Nhiên siết chặt, thì thầm khe khẽ, ngón tay lạnh lẽo run run chậm rãi xoa gò má nóng rẫy của người con gái. Nỗi sợ như một ngọn lửa lan tràn trong lòng chàng, như muốn.. hủy diệt cả linh hồn, hủy diệt cả trái tim!
"Rầm —" Lao ngục bị chấn động như sắp sập, đất cát trên trần rơi xuống lạo rạo, mang theo sự kinh hoàng, nhớ thương và chấp nhất khiến tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, giờ khắc này, ngay trên nền đất ẩm ướt đã khắc sâu một nỗi niềm như hủy thiên diệt địa.
Kì Nhiên ôm chặt người con gái trong lòng, phóng như điên ra khỏi lao ngục. Dù người, dù tường, dù cửa, phàm là thứ nào chắn đường đều bị chàng một tay đánh văng.
Giây phút này, tâm trí chàng trống rỗng. Chàng không biết né tránh, không biết kiềm nén, không biết suy xét, thậm chí.. càng không biết hối hận.
Giây phút này, trong tâm trí chàng, trong trái tim chàng, và cả từng tế bào trong cơ thể chàng đều đau đớn đến chết lặng. Chàng chỉ biết một điều, Băng Y — không thể chết! Không ai có thể... cướp Băng Y khỏi chàng một lần nữa
Không ai có thể! Chàng thề, dù là tử thần — cũng không thể!
Bình luận truyện