Tiểu Ôn Nhu
Chương 31: Mộng giang sơn
Hoắc Yên đeo cặp sách, vội vàng đi tới cổng trung tâm hoạt động của sinh viên.
Sân trường cuối thu, sinh viên qua lại không tính là nhiều.
Trong tin nhắn nói cô tới đây đợi anh, nhưng dù Hoắc Yên tới sớm mấy phút lại phát hiện Phó Thời Hàn sớm đã đợi ở lối ra vào rồi.
Anh mặc một một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, cổ áo tùy ý cởi bỏ mấy nút lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, quần áo được cẩn thận là ủi không một nếp nhăn, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.
Anh đứng bên lề đường, ánh trăng đêm trong trẻo dát lên làn da của anh một tầng trắng sáng lạnh. Nét mặt thờ ơ, ung dung bình thản, khí chất như ánh trăng sáng vừa sạch sẽ vừa trong trẻo.
Mà khi anh quay người nhìn thoáng Hoắc Yên, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt trong khoảng khắc dịu dàng xuống, đuôi mắt hiện lên ý cười ôn hòa cong cong.
Hoắc Yên chạy chậm tới trước mặt anh: “Hôm nay anh rảnh rỗi à?”
“Rảnh.”
“Vậy chúng ta đi đâu?”
Phó Thời Hàn không trả lời mà thuận tay cầm cặp sách giúp Hoắc Yên, dẫn cô đi vào trong trung tâm hoạt động.
Xuyên qua hành lang hẹp dài, đi tới trước cửa một văn phòng.
“Tách” một tiếng, đèn điện sáng lên.
Văn phòng hội sinh viên không một bóng người.
“Vì sao không tới phòng tự học vậy?” Hoắc Yên hỏi anh.
Phó Thời Hàn đặt cặp sách của cô ngay ngắn trên bàn, bàn tay thon dài cầm một cái ghế dựa bằng gỗ tới, ấn bả vai Hoắc Yên để cô ngồi xuống.
“Không làm phiền người khác.”
Hoắc Yên hiểu ra suy nghĩ của Phó Thời Hàn, gật gật đầu.
Phó Thời Hàn rất cứng ngắc và nghiêm khắc với bản thân, khẳng định sẽ không muốn vì mình mà gây ảnh hưởng tới người khác.
Hoắc Yên lấy giáo trình từ trong cặp sách ra, nhìn thấy chìa khóa trên bàn, lại nghĩ tới điều gì: “Văn phòng của hội sinh viên có thể tùy ý tới học thêm sao?”
Phó Thời Hàn cụp mắt liếc nhìn Hoắc Yên. Đôi mắt của cô gái đơn thuần giống như suối nước, một chút tâm tư cũng không che giấu được.
Phó Thời Hàn hỏi ngược lại: “Em nói xem.”
“Wow, vậy hôm nay chủ tịch thiên vị em phải không?” Khóe môi Hoắc Yên cong cong ý cười, nhìn anh: “Cái này có tính là lấy của công làm việc riêng không?”
Anh không hề che giấu, rất thẳng thắn nói: “Tính.”
Không ngờ Phó Thời Hàn thoải mái thừa nhận như vậy, Hoắc Yên hơi kinh ngạc: “Bình thường không phải miệng giảng đạo lý sao?”
Cô còn tưởng anh sẽ đưa ra một đống lý luận để cô tâm phục khẩu phục cơ.
“Đây là sự thật.” Phó Thời Hàn cầm quyển nháp mỏng lên, thuận tay gõ vào đầu Hoắc Yên, hơi cao giọng: “Việc tư hôm nay, là anh mưu tính.”
Hoắc Yên nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, không phản bác được.
Người con trai này, từ khi sinh ra đã chiếm hết lẽ phải trên thế gian, ngay cả khi cưỡng từ đoạt lý ( ~ già mồm át lẽ phải), cũng có thể khiến người ta khâm phục khẩu phục.
**
Phó Thời Hàn không phải là giáo viên tồi, tất cả những chỗ khó hiểu Hoắc Yên không nắm chắc, anh đều dùng cách đơn giản nhất giải thích cho cô nghe, phân tích cặn kẽ, rõ ràng rành mạch.
Ngày bình thường Hoắc Yên cực kỳ chăm chỉ, đúng kiểu cần cù bù thông minh, hơn nữa rất nhiều vấn để chỉ cần Phó Thời Hàn chỉ dẫn một chút, cô liền sáng tỏ trong lòng.
Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh Hoắc Yên nhìn dáng vẻ chăm chú học bài của cô, bỗng nhiên nhớ tới khi còn bé, cô cũng như vậy, ngoan ngoãn ghé vào bàn học của anh đếm ngón tay làm bài tập toán.
Hoắc Yên không nhớ được bảng cửu chương, thành tích môn toán luôn không đạt yêu cầu, Phó Thời Hàn liền bắt đầu từ căn bản trước, tách từng phần ra chậm rãi giảng giải cho cô.
Trước nay anh không phải là một chàng trai có tính kiên nhẫn, nhưng hết lần này đến này khác cô bé này chậm chạp hơn người khác mấy nhịp, anh không sợ phiền phức giải thích cho cô, không hiểu, vậy đổi sang cách khác giảng tiếp, đến khi nào cô hiểu rõ mới thôi.
Anh thích nhìn đôi mắt đen từ tràn ngập nghi ngờ đến sáng bừng lên của cô, anh thích dáng vẻ bỗng nhiên hiểu ra của cô, cũng thích cô mỉm cười có chút ngu ngốc…
Hoắc Yên cảm giác Phó Thời Hàn dường như không tập chung, cô tò mò quay đầu, đúng lúc Phó Thời Hàn hồi phục tinh thần, cơ thể hơi tiến lên: “Làm xong rồi?”
Không kịp dừng lại, môi cô nhẹ nhàng sượt qua cái cằm lạnh lẽo của anh.
Giống như chuồn chuồn nước chạm nhẹ, nháy mắt không để lại dấu vết.
Phó Thời Hàn nheo mắt liếc nhìn cô gái trước mắt, môi mỏng cong lên, vui vẻ mỉm cười.
Vừa rồi đụng chạm rất nhẹ, Hoắc Yên dường như cũng không để ý trong lòng, cô quay đầu tiếp tục giải đề toán trước mặt, trong miệng còn lẩm bẩm công thức.
Đương nhiên, cô càng không phát hiện được người con trai ngồi bên cạnh, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra nội tâm đang điên cuồng gào thét.
Nếu như bây giờ cô biết được tim anh đập nhanh thế nào, chắc chắn cũng sẽ không thể coi như không có chuyện gì.
Có điều Phó Thời Hàn cũng không làm phiền cô, anh chỉ có thể đè nén và chịu đựng, sợ sẽ quấy rầy đến cô gái của mình.
Cô còn nhỏ quá.
Anh luôn nhắc nhở bản thân như vậy.
**
“Đúng rồi, sao anh lại giúp em học thêm?” Hoắc Yên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Phó Thời Hàn.
“Không phải người nào đó cầu nguyện có thể nhận được học bổng sao?”
Hoắc Yên giật mình, thì ra anh nhớ rõ điều ước của cô.
“Đường Thiên Mạch còn nói anh là thiên mệnh quý tử, điều ước trong ngày sinh nhật siêu cấp linh nghiệm.” Hoắc Yên bĩu môi: “Thì ra bắt em học thêm, chính là “linh nghiệm” của anh đấy à?”
“Em tin thật ư.” Phó Thời Hàn gõ đầu cô, khẽ xì một tiếng: “So với việc đem hi vọng gửi gắm vào loại sự việc hư vô mờ mịt, chi bằng làm nhiều thêm mấy tờ đề, xếp thứ nhất, danh chính ngôn thuận nhận học bổng.”
“Xếp thứ nhất!”
Hoắc Yên hít sâu một hơi, âm thầm hoảng sợ, thì ra thầy giáo Phó có yêu cầu cao như vậy với mình.
Làm sao bây giờ, cô đột nhiên muốn bỏ chạy lấy người. Thứ nhất cái gì, từ nhỏ đến lớn cô còn chưa dám nghĩ tới.
“Không phải sợ thử thách.” Phó Thời Hàn nhìn cô, thu lại ý cười, nghiêm túc dạy bảo nói: “Mong muốn trở lên ưu tú, thì sẽ có động lực để cố gắng hơn.”
Hoắc Yên bị ánh mắt chân thành tha thiết của anh làm rung động.
Đúng vậy, cô muốn chứng minh với Hoắc Tư Noãn, với mọi người mình có thể trở lên ưu tú, vì thế cô cần phải tin tưởng bản thân.
Trên thế giới này không có gì là nên hay không nên, đây là cô đã tặng cho Hoắc Tư Noãn.
Hoắc Yên gật đầu liên tục, bỗng nhiên nắm chặt bàn tay Phó Thời Hàn: “Hàn ca, em muốn thi đứng thứ nhất, anh có thể giúp em không?”
Nhìn đôi mắt trong suốt của cô gái, trái tim Phó Thời Hàn run rẩy.
Rất lâu, anh bình ổn nội tâm rung động và gợn sóng của mình, cười nhẹ một tiếng: “Không thì em cho rằng, bây giờ anh đang làm cái gì?”
Hoắc Yên học thẳng đến 10h tối, Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh mang sách chuyên ngành ra đọc, nếu Hoắc Yên có chỗ nào không hiểu cũng có thể nhờ anh giải thích ngay lập tức.
Ký túc xá sắp đóng cửa, Phó Thời Hàn tiễn Hoắc Yên đến dưới lầu.
Ánh trăng tối nay nhàn nhạt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy sao sáng đầy trời.
Hai người đi song song trên đường mòn vắng vẻ không bóng người bên cạnh rừng.
“Này nhóc, sau này em muốn làm gì?” Phó Thời Hàn đột nhiên hỏi cô.
Hoắc Yên hao tâm tổn trí suy nghĩ một lúc, sau đó mờ mịt lắc đầu.
Cô còn chưa nghĩ tới tương lai muốn làm gì.
“Anh thì sao, anh muốn làm gì?”
“Anh muốn…” Anh dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm: “Anh muốn lên trên kia.”
Hoắc Yên ngẩng đầu, thấy sao trời in trong đôi đồng tử đen láy của anh, giống như chứa đựng toàn bộ dải Ngân Hà.
Trong giây phút đó, cô nhìn thấy trong đôi mắt của anh chứa đựng một loại lý tưởng, một loại đam mê mãnh liệt nào đó, Phó Thời Hàn lúc này, cùng quá khứ hoàn toàn không giống nhau.
“Được rồi, nói với em em cũng không hiểu.” Phó Thời Hàn vỗ đầu nhỏ của cô: “Đi thôi, về nào.”
Hoắc Yên xoa xoa gáy, thấp giọng lầm bầm vài câu.
Thật ra muốn nói, cô hiểu mà.
Từ nhỏ cô đã biết, anh Thời Hàn có một giấc mộng anh hùng, trước nay anh chưa từng tùy tiện nói với bất cứ ai, nhưng mỗi khi anh nhìn thấy những vị khách mặc một thân quân trang thẳng tắp kia, trong đôi mắt tĩnh mịch phát ra một loại ánh sáng khác thường.
Hoắc Yên hiểu, dưới lớp vỏ lạnh lùng của Phó Thời Hàn là một bầu nhiệt huyết cháy hừng hực.
Cho nên hôm nay anh nói ra những lời như vậy, Hoắc Yên không hề cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa cô tin chắc, chỉ cần Phó Thời Hàn muốn, nhất định có thể làm tốt nhất.
**
Trước đêm Giáng Sinh, Phó Thời Hàn gửi một tin nhắn ngắn, nhắc Hoắc Yên đừng quên giao ước của bọn họ.
Hoắc Yên mới giật mình nhớ ra, hình như cô đã đồng ý với Phó Thời Hàn cùng anh ra ngoài đón lễ Giáng Sinh.
“Đi chơi ở đâu?”
Phó Thời Hàn mặc áo choàng thí nghiệm, đang bận rộn với công việc thí nghiệm trong tổ, thế là trả lời: “Đi đâu cũng được, em quyết định đi.”
Nhưng rất nhanh, Phó Thời Hàn liền hối hận xanh ruột vì đã giao quyền quyết định cho Hoắc Yên. Hai ngày sau, Thẩm Ngộ Nhiên điên cuồng chạy tới thông báo với Phó Thời Hàn, Hoắc Yên chuẩn bị mời hai phòng giao lưu hữu nghị vào đêm Giáng Sinh, tổ chức ở homestay, mọi người cùng mua nguyên liệu nấu ăn.
Đương nhiên, chủ ý này là do Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ nghĩ ra, hai người đều có ý đồ trăm sông đổ về một biển, Lâm Sơ Ngữ một lòng muốn thoát kiếp độc thân, mà Tô Hoàn thì muốn cùng anh trai hòa thượng của cô nàng tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Khi Lạc Dĩ Nam biết ký túc xá 611 chỉ có ba người tới, Hướng Nam vì chuyện thí nghiệm trong tổ mà phải ở lại trường học, nên đồng ý cùng mấy cô bạn đi chơi.
Nhưng sau khi cô nàng đi tập múa về, tới biệt thự ấn chuông cửa, ngước mắt lên lại nhìn thấy Hướng Nam dáng người cao lớn 1m87 đang đứng trước mặt mình.
Gương mặt chàng trai anh tuấn, mi thanh mục tú, mơ hồ vẫn thấp thoáng bóng dáng thời niên thiếu.
Hướng Nam đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại, thấp giọng gọi: “Tiểu Nam.”
Trong đôi đồng tử của Lạc Dĩ Nam xẹt qua một tia hàn ý: “Không được phép gọi tôi như vậy.”
Hoắc Yên đang giẫm lên ghế dán chữ Merry Christmas lên tường, quay đầu nhìn thoáng thấy Lạc Dĩ Nam, vội vàng gọi: “Cuối cùng cậu cũng đến, mau vào, bên ngoài chắc lạnh lắm!”
Lạc Dĩ Nam dùng sức tránh tay Hướng Nam, lúc thoát khỏi anh ta còn đâm mạnh một cái. Lâm Sơ Ngữ lôi kéo Lạc Dĩ Nam, mang cô bạn thăm quan căn nhà.
Cả ngôi biệt thự có khoảng ba tầng và mười căn phòng, đồ dùng trong nhà đầy đủ và hiện đại, hơn nữa mỗi ngày đều có người quét dọn, cực kỳ sạch sẽ.
“Rất được, đặt được homestay tốt như vậy.”
Lâm Sơ Ngữ giải thích: “Hôm nay là Giáng sinh nên những chỗ tốt đều bị đặt hết rồi, đây là đại thổ hào tiểu thư Tô Hoàn tài trợ đó.”
“Là nhà của cậu ấy sao?”
“Xem như thế đi.” Tô Hoàn đi tới: “Căn biệt thự ven hồ này vốn mua để nghỉ hè tránh nóng, bình thường không có người ở, dù sao mọi người cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé.”
Phó Thời Hàn từ trong bếp đi ra, thấy Hoắc Yên đang đứng lên ghế, vụng về dán giấy lên tường.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua nói: “Xuống nhanh, đứng cao như vậy cũng không sợ ngã.”
Hoắc Yên cầm một chữ cái tiếng Anh, bóc lớp giấy dính ra, cười nói: “Em sẽ cẩn thận mà.”
“Anh bảo em xuống.” Giọng nói Phó Thời Hàn bình thản, lại mang theo ý tứ không được phản đối: “Đừng để anh nhắc lần thứ hai.”
Nhưng Hoắc Yên nhìn có vẻ ôn hòa nhu thuận, thật ra tính cách cũng rất cố chấp.
“Lệch không?”
Cô nhón chân lên cẩn thận dính chữ lên tường ngay ngắn: “Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, Tô Hoàn cung cấp chỗ ở, Lâm Sơ Ngữ quét dọn vệ sinh, anh đi nấu cơm…”
Hoắc Yên còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác bên hông có người ôm lấy, một giây sau, Phó Thời Hàn bế cô từ trên ghế xuống.
“Ôi!”
Giống như ôm chó con, anh ôm eo thon thỏ của cô, thả nhẹ xuống đất, đứng vững.
Hoắc Yên nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Làm gì vậy.”
“Chờ ngã lại kêu đau.” Phó Thời Hàn nhận giấy trong tay cô, giọng điệu bình thản nói: “Ngoan một chút, đừng để anh lo lắng.”
Hoắc Yên liền tranh thủ đẩy ghế tới: “Vậy anh giúp em đi.”
Phó Thời Hàn giơ tay cẩn thận dán chữ lên tường, thậm chí ngay cả chân cũng không thèm kiễng.
Anh đá đá ghế, hơi nhướng mắt: “Anh cần chắc?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Yên: Không cao được nữa aaa.
Editor: Tình tiết trong truyện trùng hợp đúng vào Giáng Sinh, hôm sau quà tặng 1 chương nha~~~
Sân trường cuối thu, sinh viên qua lại không tính là nhiều.
Trong tin nhắn nói cô tới đây đợi anh, nhưng dù Hoắc Yên tới sớm mấy phút lại phát hiện Phó Thời Hàn sớm đã đợi ở lối ra vào rồi.
Anh mặc một một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, cổ áo tùy ý cởi bỏ mấy nút lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, quần áo được cẩn thận là ủi không một nếp nhăn, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.
Anh đứng bên lề đường, ánh trăng đêm trong trẻo dát lên làn da của anh một tầng trắng sáng lạnh. Nét mặt thờ ơ, ung dung bình thản, khí chất như ánh trăng sáng vừa sạch sẽ vừa trong trẻo.
Mà khi anh quay người nhìn thoáng Hoắc Yên, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt trong khoảng khắc dịu dàng xuống, đuôi mắt hiện lên ý cười ôn hòa cong cong.
Hoắc Yên chạy chậm tới trước mặt anh: “Hôm nay anh rảnh rỗi à?”
“Rảnh.”
“Vậy chúng ta đi đâu?”
Phó Thời Hàn không trả lời mà thuận tay cầm cặp sách giúp Hoắc Yên, dẫn cô đi vào trong trung tâm hoạt động.
Xuyên qua hành lang hẹp dài, đi tới trước cửa một văn phòng.
“Tách” một tiếng, đèn điện sáng lên.
Văn phòng hội sinh viên không một bóng người.
“Vì sao không tới phòng tự học vậy?” Hoắc Yên hỏi anh.
Phó Thời Hàn đặt cặp sách của cô ngay ngắn trên bàn, bàn tay thon dài cầm một cái ghế dựa bằng gỗ tới, ấn bả vai Hoắc Yên để cô ngồi xuống.
“Không làm phiền người khác.”
Hoắc Yên hiểu ra suy nghĩ của Phó Thời Hàn, gật gật đầu.
Phó Thời Hàn rất cứng ngắc và nghiêm khắc với bản thân, khẳng định sẽ không muốn vì mình mà gây ảnh hưởng tới người khác.
Hoắc Yên lấy giáo trình từ trong cặp sách ra, nhìn thấy chìa khóa trên bàn, lại nghĩ tới điều gì: “Văn phòng của hội sinh viên có thể tùy ý tới học thêm sao?”
Phó Thời Hàn cụp mắt liếc nhìn Hoắc Yên. Đôi mắt của cô gái đơn thuần giống như suối nước, một chút tâm tư cũng không che giấu được.
Phó Thời Hàn hỏi ngược lại: “Em nói xem.”
“Wow, vậy hôm nay chủ tịch thiên vị em phải không?” Khóe môi Hoắc Yên cong cong ý cười, nhìn anh: “Cái này có tính là lấy của công làm việc riêng không?”
Anh không hề che giấu, rất thẳng thắn nói: “Tính.”
Không ngờ Phó Thời Hàn thoải mái thừa nhận như vậy, Hoắc Yên hơi kinh ngạc: “Bình thường không phải miệng giảng đạo lý sao?”
Cô còn tưởng anh sẽ đưa ra một đống lý luận để cô tâm phục khẩu phục cơ.
“Đây là sự thật.” Phó Thời Hàn cầm quyển nháp mỏng lên, thuận tay gõ vào đầu Hoắc Yên, hơi cao giọng: “Việc tư hôm nay, là anh mưu tính.”
Hoắc Yên nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, không phản bác được.
Người con trai này, từ khi sinh ra đã chiếm hết lẽ phải trên thế gian, ngay cả khi cưỡng từ đoạt lý ( ~ già mồm át lẽ phải), cũng có thể khiến người ta khâm phục khẩu phục.
**
Phó Thời Hàn không phải là giáo viên tồi, tất cả những chỗ khó hiểu Hoắc Yên không nắm chắc, anh đều dùng cách đơn giản nhất giải thích cho cô nghe, phân tích cặn kẽ, rõ ràng rành mạch.
Ngày bình thường Hoắc Yên cực kỳ chăm chỉ, đúng kiểu cần cù bù thông minh, hơn nữa rất nhiều vấn để chỉ cần Phó Thời Hàn chỉ dẫn một chút, cô liền sáng tỏ trong lòng.
Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh Hoắc Yên nhìn dáng vẻ chăm chú học bài của cô, bỗng nhiên nhớ tới khi còn bé, cô cũng như vậy, ngoan ngoãn ghé vào bàn học của anh đếm ngón tay làm bài tập toán.
Hoắc Yên không nhớ được bảng cửu chương, thành tích môn toán luôn không đạt yêu cầu, Phó Thời Hàn liền bắt đầu từ căn bản trước, tách từng phần ra chậm rãi giảng giải cho cô.
Trước nay anh không phải là một chàng trai có tính kiên nhẫn, nhưng hết lần này đến này khác cô bé này chậm chạp hơn người khác mấy nhịp, anh không sợ phiền phức giải thích cho cô, không hiểu, vậy đổi sang cách khác giảng tiếp, đến khi nào cô hiểu rõ mới thôi.
Anh thích nhìn đôi mắt đen từ tràn ngập nghi ngờ đến sáng bừng lên của cô, anh thích dáng vẻ bỗng nhiên hiểu ra của cô, cũng thích cô mỉm cười có chút ngu ngốc…
Hoắc Yên cảm giác Phó Thời Hàn dường như không tập chung, cô tò mò quay đầu, đúng lúc Phó Thời Hàn hồi phục tinh thần, cơ thể hơi tiến lên: “Làm xong rồi?”
Không kịp dừng lại, môi cô nhẹ nhàng sượt qua cái cằm lạnh lẽo của anh.
Giống như chuồn chuồn nước chạm nhẹ, nháy mắt không để lại dấu vết.
Phó Thời Hàn nheo mắt liếc nhìn cô gái trước mắt, môi mỏng cong lên, vui vẻ mỉm cười.
Vừa rồi đụng chạm rất nhẹ, Hoắc Yên dường như cũng không để ý trong lòng, cô quay đầu tiếp tục giải đề toán trước mặt, trong miệng còn lẩm bẩm công thức.
Đương nhiên, cô càng không phát hiện được người con trai ngồi bên cạnh, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra nội tâm đang điên cuồng gào thét.
Nếu như bây giờ cô biết được tim anh đập nhanh thế nào, chắc chắn cũng sẽ không thể coi như không có chuyện gì.
Có điều Phó Thời Hàn cũng không làm phiền cô, anh chỉ có thể đè nén và chịu đựng, sợ sẽ quấy rầy đến cô gái của mình.
Cô còn nhỏ quá.
Anh luôn nhắc nhở bản thân như vậy.
**
“Đúng rồi, sao anh lại giúp em học thêm?” Hoắc Yên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Phó Thời Hàn.
“Không phải người nào đó cầu nguyện có thể nhận được học bổng sao?”
Hoắc Yên giật mình, thì ra anh nhớ rõ điều ước của cô.
“Đường Thiên Mạch còn nói anh là thiên mệnh quý tử, điều ước trong ngày sinh nhật siêu cấp linh nghiệm.” Hoắc Yên bĩu môi: “Thì ra bắt em học thêm, chính là “linh nghiệm” của anh đấy à?”
“Em tin thật ư.” Phó Thời Hàn gõ đầu cô, khẽ xì một tiếng: “So với việc đem hi vọng gửi gắm vào loại sự việc hư vô mờ mịt, chi bằng làm nhiều thêm mấy tờ đề, xếp thứ nhất, danh chính ngôn thuận nhận học bổng.”
“Xếp thứ nhất!”
Hoắc Yên hít sâu một hơi, âm thầm hoảng sợ, thì ra thầy giáo Phó có yêu cầu cao như vậy với mình.
Làm sao bây giờ, cô đột nhiên muốn bỏ chạy lấy người. Thứ nhất cái gì, từ nhỏ đến lớn cô còn chưa dám nghĩ tới.
“Không phải sợ thử thách.” Phó Thời Hàn nhìn cô, thu lại ý cười, nghiêm túc dạy bảo nói: “Mong muốn trở lên ưu tú, thì sẽ có động lực để cố gắng hơn.”
Hoắc Yên bị ánh mắt chân thành tha thiết của anh làm rung động.
Đúng vậy, cô muốn chứng minh với Hoắc Tư Noãn, với mọi người mình có thể trở lên ưu tú, vì thế cô cần phải tin tưởng bản thân.
Trên thế giới này không có gì là nên hay không nên, đây là cô đã tặng cho Hoắc Tư Noãn.
Hoắc Yên gật đầu liên tục, bỗng nhiên nắm chặt bàn tay Phó Thời Hàn: “Hàn ca, em muốn thi đứng thứ nhất, anh có thể giúp em không?”
Nhìn đôi mắt trong suốt của cô gái, trái tim Phó Thời Hàn run rẩy.
Rất lâu, anh bình ổn nội tâm rung động và gợn sóng của mình, cười nhẹ một tiếng: “Không thì em cho rằng, bây giờ anh đang làm cái gì?”
Hoắc Yên học thẳng đến 10h tối, Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh mang sách chuyên ngành ra đọc, nếu Hoắc Yên có chỗ nào không hiểu cũng có thể nhờ anh giải thích ngay lập tức.
Ký túc xá sắp đóng cửa, Phó Thời Hàn tiễn Hoắc Yên đến dưới lầu.
Ánh trăng tối nay nhàn nhạt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy sao sáng đầy trời.
Hai người đi song song trên đường mòn vắng vẻ không bóng người bên cạnh rừng.
“Này nhóc, sau này em muốn làm gì?” Phó Thời Hàn đột nhiên hỏi cô.
Hoắc Yên hao tâm tổn trí suy nghĩ một lúc, sau đó mờ mịt lắc đầu.
Cô còn chưa nghĩ tới tương lai muốn làm gì.
“Anh thì sao, anh muốn làm gì?”
“Anh muốn…” Anh dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm: “Anh muốn lên trên kia.”
Hoắc Yên ngẩng đầu, thấy sao trời in trong đôi đồng tử đen láy của anh, giống như chứa đựng toàn bộ dải Ngân Hà.
Trong giây phút đó, cô nhìn thấy trong đôi mắt của anh chứa đựng một loại lý tưởng, một loại đam mê mãnh liệt nào đó, Phó Thời Hàn lúc này, cùng quá khứ hoàn toàn không giống nhau.
“Được rồi, nói với em em cũng không hiểu.” Phó Thời Hàn vỗ đầu nhỏ của cô: “Đi thôi, về nào.”
Hoắc Yên xoa xoa gáy, thấp giọng lầm bầm vài câu.
Thật ra muốn nói, cô hiểu mà.
Từ nhỏ cô đã biết, anh Thời Hàn có một giấc mộng anh hùng, trước nay anh chưa từng tùy tiện nói với bất cứ ai, nhưng mỗi khi anh nhìn thấy những vị khách mặc một thân quân trang thẳng tắp kia, trong đôi mắt tĩnh mịch phát ra một loại ánh sáng khác thường.
Hoắc Yên hiểu, dưới lớp vỏ lạnh lùng của Phó Thời Hàn là một bầu nhiệt huyết cháy hừng hực.
Cho nên hôm nay anh nói ra những lời như vậy, Hoắc Yên không hề cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa cô tin chắc, chỉ cần Phó Thời Hàn muốn, nhất định có thể làm tốt nhất.
**
Trước đêm Giáng Sinh, Phó Thời Hàn gửi một tin nhắn ngắn, nhắc Hoắc Yên đừng quên giao ước của bọn họ.
Hoắc Yên mới giật mình nhớ ra, hình như cô đã đồng ý với Phó Thời Hàn cùng anh ra ngoài đón lễ Giáng Sinh.
“Đi chơi ở đâu?”
Phó Thời Hàn mặc áo choàng thí nghiệm, đang bận rộn với công việc thí nghiệm trong tổ, thế là trả lời: “Đi đâu cũng được, em quyết định đi.”
Nhưng rất nhanh, Phó Thời Hàn liền hối hận xanh ruột vì đã giao quyền quyết định cho Hoắc Yên. Hai ngày sau, Thẩm Ngộ Nhiên điên cuồng chạy tới thông báo với Phó Thời Hàn, Hoắc Yên chuẩn bị mời hai phòng giao lưu hữu nghị vào đêm Giáng Sinh, tổ chức ở homestay, mọi người cùng mua nguyên liệu nấu ăn.
Đương nhiên, chủ ý này là do Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ nghĩ ra, hai người đều có ý đồ trăm sông đổ về một biển, Lâm Sơ Ngữ một lòng muốn thoát kiếp độc thân, mà Tô Hoàn thì muốn cùng anh trai hòa thượng của cô nàng tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Khi Lạc Dĩ Nam biết ký túc xá 611 chỉ có ba người tới, Hướng Nam vì chuyện thí nghiệm trong tổ mà phải ở lại trường học, nên đồng ý cùng mấy cô bạn đi chơi.
Nhưng sau khi cô nàng đi tập múa về, tới biệt thự ấn chuông cửa, ngước mắt lên lại nhìn thấy Hướng Nam dáng người cao lớn 1m87 đang đứng trước mặt mình.
Gương mặt chàng trai anh tuấn, mi thanh mục tú, mơ hồ vẫn thấp thoáng bóng dáng thời niên thiếu.
Hướng Nam đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại, thấp giọng gọi: “Tiểu Nam.”
Trong đôi đồng tử của Lạc Dĩ Nam xẹt qua một tia hàn ý: “Không được phép gọi tôi như vậy.”
Hoắc Yên đang giẫm lên ghế dán chữ Merry Christmas lên tường, quay đầu nhìn thoáng thấy Lạc Dĩ Nam, vội vàng gọi: “Cuối cùng cậu cũng đến, mau vào, bên ngoài chắc lạnh lắm!”
Lạc Dĩ Nam dùng sức tránh tay Hướng Nam, lúc thoát khỏi anh ta còn đâm mạnh một cái. Lâm Sơ Ngữ lôi kéo Lạc Dĩ Nam, mang cô bạn thăm quan căn nhà.
Cả ngôi biệt thự có khoảng ba tầng và mười căn phòng, đồ dùng trong nhà đầy đủ và hiện đại, hơn nữa mỗi ngày đều có người quét dọn, cực kỳ sạch sẽ.
“Rất được, đặt được homestay tốt như vậy.”
Lâm Sơ Ngữ giải thích: “Hôm nay là Giáng sinh nên những chỗ tốt đều bị đặt hết rồi, đây là đại thổ hào tiểu thư Tô Hoàn tài trợ đó.”
“Là nhà của cậu ấy sao?”
“Xem như thế đi.” Tô Hoàn đi tới: “Căn biệt thự ven hồ này vốn mua để nghỉ hè tránh nóng, bình thường không có người ở, dù sao mọi người cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé.”
Phó Thời Hàn từ trong bếp đi ra, thấy Hoắc Yên đang đứng lên ghế, vụng về dán giấy lên tường.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua nói: “Xuống nhanh, đứng cao như vậy cũng không sợ ngã.”
Hoắc Yên cầm một chữ cái tiếng Anh, bóc lớp giấy dính ra, cười nói: “Em sẽ cẩn thận mà.”
“Anh bảo em xuống.” Giọng nói Phó Thời Hàn bình thản, lại mang theo ý tứ không được phản đối: “Đừng để anh nhắc lần thứ hai.”
Nhưng Hoắc Yên nhìn có vẻ ôn hòa nhu thuận, thật ra tính cách cũng rất cố chấp.
“Lệch không?”
Cô nhón chân lên cẩn thận dính chữ lên tường ngay ngắn: “Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, Tô Hoàn cung cấp chỗ ở, Lâm Sơ Ngữ quét dọn vệ sinh, anh đi nấu cơm…”
Hoắc Yên còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác bên hông có người ôm lấy, một giây sau, Phó Thời Hàn bế cô từ trên ghế xuống.
“Ôi!”
Giống như ôm chó con, anh ôm eo thon thỏ của cô, thả nhẹ xuống đất, đứng vững.
Hoắc Yên nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Làm gì vậy.”
“Chờ ngã lại kêu đau.” Phó Thời Hàn nhận giấy trong tay cô, giọng điệu bình thản nói: “Ngoan một chút, đừng để anh lo lắng.”
Hoắc Yên liền tranh thủ đẩy ghế tới: “Vậy anh giúp em đi.”
Phó Thời Hàn giơ tay cẩn thận dán chữ lên tường, thậm chí ngay cả chân cũng không thèm kiễng.
Anh đá đá ghế, hơi nhướng mắt: “Anh cần chắc?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Yên: Không cao được nữa aaa.
Editor: Tình tiết trong truyện trùng hợp đúng vào Giáng Sinh, hôm sau quà tặng 1 chương nha~~~
Bình luận truyện